Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0081

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0081: Việc nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Mặc dù vị sĩ quan bị nện cũng luyện qua công phu ngoại môn, nhưng hiển nhiên không luyện đến trình độ mình đồng da sắt tôi thể đại thành, cú đập này khiến cho hắn ngất luôn tại chỗ, sau đó mềm như bún lăn từ trên xe xuống.

Một sĩ quan khác thấy vậy, hai mắt phun ra lửa giận cừu hận, đang muốn xuất thủ trút giận cho đồng bạn đã bị sĩ quan mày kiếm ngăn lại.

Sĩ quan mày kiếm bình tĩnh nói với Tùy Qua:

- Tôi tên là Đường Vân. Đa tạ cậu vừa rồi đã nương tay với đồng bạn của tôi.

- Vân ca! Anh nói gì vậy!

Tên sĩ quan kia đỡ lấy đồng bạn hôn mê bất tỉnh nói.

Vị sĩ quan đẹp trai tên là Đường Vân nói:

- Nếu như không phải người ta nương tay, Vệ Hoa không phải chỉ hôn mê, mà là thất khiếu phun huyết rồi!

Tùy Qua đồng học không thể không bội phục nhãn lực và khí độ của Đường Vân. Đúng là, mới vừa rồi Tùy Qua đã nương tay, cho nên không dùng chân khí đả thương đối phương, hơn nữa lực lượng cũng nắm giữ vô cùng tốt, chỉ đánh đối phương bất tỉnh, chứ không suy giảm tới gân cốt. Không ngờ Đường Vân lại nhìn thấu dụng ý của Tùy Qua, cũng coi như không tệ.

Nhưng, mặc dù như thế, Tùy Qua đồng học vẫn không để Đường Vân túm lấy cổ tay Đường Vũ Khê.

Cho nên, Tùy Qua đồng học rất mạnh mẽ nói:

- Mặc dù anh rất tuấn tú, cũng rất có khí độ. Nhưng nếu anh muốn túm cổ tay của cô ấy, tôi vẫn sẽ không khách khí với anh!

- Cậu để ý cô ấy?

Đường Vân hỏi.

- Anh hiểu chuyện đấy!

Tùy Qua ngạo nghễ hừ một tiếng, nghiễm nhiên tự cho mình là sứ giả hộ hoa.

- Tùy Qua...

Lúc này, Đường Vũ Khê đứng bên cạnh rốt cục cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt có chút cổ quái:

- Hắn là anh tôi!

- Anh cô....

Tùy Qua đầu tiên sửng sốt, sau đó bổ sung:

- Anh ruột?

Chuyện này thật đúng là họa vô đơn chí, vừa gặp mặt đã giao thủ với anh vợ, chuyện này phải làm sao đây.

Trong lòng Tùy Qua bắt đầu lo sợ bất an.

- Đương nhiên là anh ruột.

Đường Vũ Khê nói,

- Chỉ ra đời sớm hơn tôi hai mươi phút, nhưng rất thích quản chuyện của tôi.

- Ai da! Quả nhiên là anh vợ!

Tùy Qua thầm kêu một tiếng hỏng bét. Sớm biết người ta có quan hệ như vậy, hắn không nên kích động như vừa rồi. Lần đầu tiên gặp mặt anh vợ, đã đụng độ như vậy, hỏi sau này làm thế nào tạo dụng quan hệ tốt với những người còn lại của Đường gia?

- Tại sao cô không nói với tôi?

Tùy Qua lúng túng nói với Đường Vũ Khê.

- Tôi còn chưa kịp nhắc nhở, các người đã đánh nhau rồi, hơn nữa còn bạo lực như vậy!

Đường Vũ Khê giải thích.

Đúng là, động tác của Tùy Qua và Đường Vân thật sự quá nhanh, từ giao thủ đến đánh người, đều chỉ trong nháy mắt. Đường Vũ Khê muốn lên tiếng ngăn cản, căn bản cũng không kịp, sau đó thấy huynh đệ Đường Vân bị nện đến bất tỉnh, Đường Vũ Khê lại sợ ngây người, một lúc sau mới phản ứng.

Đường Vân cũng không lĩnh tình, nói với Tùy Qua:

- Nếu cậu đã biết quan hệ giữa tôi với Vũ Khê, vậy thì hi vọng cậu đừng can thiệp vào việc nhà tôi. Còn chuyện cậu đả thương huynh đệ của tôi, sau này tôi sẽ đòi lại.

- Cần gì chứ, chẳng qua do hiểu lầm.

Tùy Qua cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, hi vọng thay đổi ấn tượng ác liệt của anh vợ đối với mình.

Đáng tiếc Đường Vân căn bản không để ý tới Tùy Qua đồng học, mà nói với Đường Vũ Khê:

- Vũ Khê, em cũng quá tùy hứng rồi! Vì trị bệnh cho em, ba đã mời những bác sĩ tốt nhất tới Đông Giang, kết quả em lại một mình lén lút chuồn khỏi bệnh viện, chẳng lẽ em không biết chúng ta rất lo lắng sao?

- Anh, em biết mọi người muốn tốt với em.

Đường Vũ Khê chán nản nói:

- Nhưng, anh cũng biết rất rõ, cơ hội của em không có nhiều.

Đường Vân hơi ngẩn người, sau đó nhẹ giọng nói:

- Nhưng... Em cũng nên nói cho chúng ta một tiếng.

- Em chỉ muốn đi tạm biệt học sinh và bằng hữu của mình mà thôi.

Đường Vũ Khê nói:

- Cho dù vĩnh biệt, cũng phải có lời nói, đúng không?

Đường Vân khẽ thở dài:

- Anh hiểu ý nghĩ của em. Nhưng, sau khi cáo biệt, em cũng phải trở về. Ít nhất, vì bản thân em và mọi người, em phải cố gắng giành giật sự sống!

Vẻ mặt Đường Vũ Khê có vẻ khó xử.

Sau khi trở về bệnh viện, nhất định sẽ lập tức thương thảo, chuẩn bị chuyện giải phẫu. Như vậy, nàng sẽ không cách nào thực hiện giao định lúc trước với Tùy Qua. Nhưng, Đường Vân là anh ruột nàng, tất cả những việc hắn làm, đương nhiên cũng là vì trị bệnh cho nàng.

Rút cuộc phải lựa chọn như thế nào đây?

- Đường ca, Vũ Khê đã có lựa chọn.

Tùy Qua không muốn làm Đường Vũ Khê khó xử, cho nên giành trước nói:

- Cô ấy tính từ bỏ giải phẫu, để tôi toàn quyền chữa bệnh cho cô ấy!

- Cái gì... Cậu?

Đường Vân tưởng mình nghe lầm, hắn kinh ngạc, sau đó cả giận nói:

- Hồ đồ! Công phu của cậu mặc dù khá tốt, nhưng bệnh của Vũ Khê cũng không thể chậm trễ, cho dù cậu biết chút y thuật, cũng không nên làm chậm trễ trị liệu của Vũ Khê!

Rất hiển nhiên, Đường Vân hoàn toàn không tin tưởng y thuật của Tùy Qua.

Dĩ nhiên, cái này cũng không trách Đường Vân. Tùy Qua còn quá trẻ, cho dù hắn bắt đầu học y từ trong bụng mẹ, theo lẽ thường vậy khẳng định vẫn kém hơn những bác sĩ chuyên gia có mấy chục năm kinh nghiệm. Đường gia vì Đường Vũ Khê đã mời tới những chuyên gia tim mạch giỏi nhất trong nước. Cho nên, theo Đường Vân thấy, hắn không cho Tùy Qua có thể sánh vai với các bác sĩ chuyên gia kia.

- Không sai, chính là tôi!

Tùy Qua đồng học khẳng định nói:

- Đường ca, tôi dám khẳng định, những bác sĩ các người mời tới cộng dồn lại cũng không bằng tôi!

Cuồng vọng!

Đường Vân cuối cùng đã thấy được cái gì gọi là "Cuồng vọng".

Những chuyên gia tim mạch kia cộng dồn lại cũng không bằng hắn, hắn cho mình là Hoa Đà sao!

Tùy Qua nhìn thấu vẻ hoài nghi và khinh thường trong mắt Đường Vân, nhưng hắn cũng lười giải thích, tiến lên trước mặt vị sĩ quan hôn mê tên là Vệ Hoa, cầm lấy cổ tay hắn, nói với Đường Vân:

- Xương cổ tay của người này bị tôi làm gãy, đúng không?

Đường Vân không biết Tùy Qua muốn làm cái gì, chỉ hừ một tiếng:

- Cậu đang khoe khoang chiêu thức cầm nã thủ của cậu rất tinh xảo sao?

Trong mắt vị sĩ quan bên cạnh Vệ Hoa lại hiện ra vẻ cừu hận, nếu không phải kiêng kỵ Tùy Qua lợi hại, sợ rằng lúc này đã không nhịn được, xuất thủ với Tùy Qua.

- Cầm nã thủ của tôi đúng là không tệ, nhưng cũng không cần tôi cố ý khoe khoang.

Tùy Qua bình tĩnh nói, giống như đang tham khảo bệnh tình với Đường Vân:

- Nếu như anh tìm người chữa trị cho hắn... , bao lâu có thể chữa khỏi?

Đường Vân mơ hồ đoán được Tùy Qua muốn làm gì, nhưng nóng lòng mang Đường Vũ Khê rời đi, cho nên cau mày nói:

- Mặc dù tôi không phải bác sĩ, nhưng cũng biết đả thương gân cốt cần một trăm ngày. Trên thực tế, nếu như muốn khỏi hẳn, không chừng mất nửa năm. Cho dù tôi tìm người, sợ rằng ít nhất cũng cần hai ba tháng.

- Đối với tôi chỉ cần mười lăm phút là đủ!

*****

Tùy Qua cuồng vọng nói:

- Cho nên tôi nói, những bác sĩ các người tìm về không bằng ta!

- Mười lăm phút, cậu thật sự cho mình là Hoa Đà sao!

Đường Vân hừ lạnh một tiếng:

- Tôi không có thời gian nói giỡn!

- Mười lăm phút, anh có dám đánh cuộc không?

Tùy Qua cố ý kích Đường Vân:

- Nếu như tôi không làm được, lập tức biến mất trước mặt các người.

- Được! Hi vọng cậu giữ lời!

Đường Vân trầm giọng nói:

- Muốn trị làm sao?

- Bỏ hắn vào trong xe.

Tùy Qua nói:

- Bởi vì lát nữa hắn sẽ rất đau, cho nên cần hai người cùng đè tay chân của hắn lại.

- Bây giờ hắn còn hôn mê bất tỉnh.

Sĩ quan kia nói.

- Đợi lát nữa sẽ tỉnh, đau quá sẽ tỉnh!

Tùy Qua nói:

- Cho nên các ngươi nhất định phải dùng sức đè hắn lại, không để hắn nhúc nhích!

Đường Vân không muốn lãng phí thời gian, đặt Vệ Hoa lên chỗ ngồi phía sau chiếc xe jeep, sau đó nghe theo lời Tùy Qua phân phó, dùng sức đè lên tay chân Vệ Hoa, để hắn không thể động đậy.

Tùy Qua cũng không chậm trễ, giống như ảo thuật, lấy từ trên người ra một cái hộp ngọc thạch, sau đó lấy ra một tờ cao dán, hoả tốc dán lên cổ tay Vệ Hoa, sau đó dùng chân khí kích phát dược lược bồi nguyên cao trên tờ cao dán. Là linh dược, dược lực của bồi nguyên cao vốn đã rất mạnh mẹ, huống chi Tùy Qua còn dùng nội lực kích phát dược lực trong linh dược.

Cho nên, thống khổ mà tờ cao dán này sinh ra, tuyệt đối gấp năm lần thậm chí gấp mười lần thống khổ mà lão địa chủ sở phải chịu trước kia! Phải biết rằng, lão địa chủ đã bị bồi nguyên cao gây đau đớn đến ngất đi.

Vệ Hoa cũng không khác gì, vốn đang chìm trong trạng thái hôn mê, hắn sửng sốt bị Tùy Qua làm cho đau đến phát tỉnh!

A!

Vệ Hoa hét thảm một tiếng, tựa hồ đau muốn nhảy lên, nhưng Đường Vân và một vị sĩ quan khác, đã gắt gao đè lên hắn, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.

- A... Đau chết ta!

Vệ Hoa thống khổ kêu rên, tựa hồ như đang chịu đựng cực hình lên núi đao, xuống vạc dầu.

Đường Vân cũng sợ hết hồn. Phải biết rằng, Vệ Hoa là sĩ quan đã thông qua huấn luyện quân sự tàn khốc, đối với vết thương và đau đớn bình thường, căn bản đều không nhíu mày, nhưng bây giờ lại đau đến kêu thảm liên tục, có thể thấy tờ thuốc dán này mang đến cho Vệ Hoa đau đớn đến mức nào!

Rắc, rắc!

Thanh âm xương khép lại rõ ràng vang lên nơi cổ tay Vệ Hoa.

Nghe thấy thanh âm này, lửa giận trong mắt Đường Vân nhất thời biến thành nghi ngờ, sau đó chuyển thành ngạc nhiên.

Đường Vân cũng không phải người ngu, từ thanh âm này liền đoán được tờ thuốc dán của Tùy Qua nhất định đã có tác dụng.

Hoặc là nói, là thần hiệu.

Vệ Hoa đã bị đau đến mức chết đi sống lại, thế nên hắn thậm chí kêu la muốn Đường Vân đánh hắn bất tỉnh. Nhưng, Đường Vân lo lắng ảnh hưởng đến trị liệu Tùy Qua, gắt gao đè chặt tay chân Vệ Hoa, để cho hắn cố gắng chống chọi mười mấy phút.

Cho đến khi mồ hôi đầm đìa, khàn cả giọng.

Vệ Hoa rốt cục ngưng giãy dụa.

- Được rồi. Buông hắn ra.

Tùy Qua sờ sờ cổ tay Vệ Hoa, biết vết thương của hắn đã khỏi hẳn, ý bảo Đường Vân có thể buông tay chân Vệ Hoa ra.

Thật ra, cho dù lúc này Đường Vân không đè tay chân Vệ Hoa, sợ rằng Vệ Hoa cũng đã vô lực từ chối.

- Thế nào?

Tùy Qua hỏi Vệ Hoa.

- Cha mẹ nó... Ta phải giết chết ngươi!

Vệ Hoa khàn giọng nói.

- Tôi hỏi cổ tay của anh, có thể hoạt động chưa?

Tùy Qua bình thản nói.

Lúc này Vệ Hoa mới chú ý tới cổ tay mình giống như đã hết đau, hơn nữa còn có thể tùy ý hoạt động, quả thực là hoàn hảo như lúc ban đầu.

- A... Khỏi hẳn rồi?

Bản thân Vệ Hoa cũng có chút không dám tin tưởng.

- Anh không cần cám ơn tôi.

Tùy Qua nói.

- Hừ!

Vệ Hoa hừ lạnh một tiếng, vốn định mắng Tùy Qua một trận, nhưng nghĩ cổ tay của mình đã được người ta chữa khỏi, coi như là "Hạ thủ lưu tình" rồi, là một quan quân, nếu mắng người ta nữa thì có vẻ không có khí độ quan quân.

- Đường ca, y thuật của tôi thế nào?

Tùy Qua hỏi Đường Vân.

- Rất tốt!

Đường Vân nói:

- Nhưng cậu có thể chữa khỏi bệnh cho Vũ Khê?

- Chỉ có năm thành nắm chắc!

Tùy Qua thành thật nói:

- Nhưng, tôi sẽ cố gắng hết sức!

Đường Vân trầm tư một lát, sau đó nói:

- Tôi dẫn cậu đi gặp phụ thân tôi!

- Đi bái kiến nhạc phụ đại nhân sao?

Trong lòng Tùy Qua đồng học lại bắt đầu có chút khẩn trương.

Chiếc xe jeep màu đen nhanh chóng chạy về phía bệnh viện quân khu Minh Hải.

Trên xe, Đường Vũ Khê ngồi ở vị trí cạnh tay lái.

Tùy Qua chỉ có thể cùng Đường Vân, Vệ Hoa và một vị sĩ quan tên là Liên Kinh Đào chen chúc ở chỗ ngồi phía sau.

Cảm giác trái ôm phải ấp mặc dù không tệ, nhưng nếu người ôm là nam nhân, cảm giác sẽ hoàn toàn bất đồng.

Không khí trên xe có chút trầm buồn.

Trước mặt anh vợ và hai người đàn ông xa lạ, Tùy Qua thật sự không có tâm tình nói giỡn với Đường Vũ Khê.

Huống chi, Tùy Qua mơ hồ cảm giác được vị anh vợ này mặc dù đã đón nhận sự hiện hữu của mình, nhưng vẫn có một loại địch ý, giống như không cam lòng để muội muội xinh đẹp của hắn rơi vào "ma trảo" của Tùy Qua.

Tùy Qua đồng học thầm than một tiếng oan uổng, nghĩ thầm vị anh vợ này thật không hợp lẽ, hắn chưa từng chạm đến đôi môi của Đường Vũ Khê, thậm chí số lần dắt tay cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

- Tùy Qua, cậu là sinh viên đại học Đông Đại sao?

Rốt cục, Đường Vân phá vỡ trầm mặc.

- Năm nhất, khoa thảo nghiệp chuyên nghiệp.

Tùy Qua đàng hoàng đáp.

- Vậy tại sao cậu biết Vũ Khê?

Đường Vân lại hỏi.

- Tôi là học sinh của cô ấy.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, còn chưa nhập học, chúng tôi đã quen biết, đây đều là duyên phận.

- Cậu là trung y?

- Trung y thế gia.

Tùy Qua nói.

-...

-...

Tùy Qua đồng học bỗng nhiên hiểu được, có một số lúc, có người nói chuyện, không khí càng trở nên trầm muộn.

Không nghi ngờ gì, nói chuyện với Đường Vân chính là cảm giác như vậy.

- Anh, hắn không phải tội phạm, cũng không phải gián điệp, không cần tiếp tục thẩm vấn.

Rốt cục, ngay cả Đường Vũ Khê cũng không chịu được.

- Đây là anh muốn tốt cho hắn.

Đường Vân nói:

- Coi như một cuộc diễn tập. Em biết mà, đợi lát nữa hắn đối mặt với cha, nói chuyện với cha có cảm giác gì, có lẽ em biết rất rõ.

Đường Vũ Khê bỗng biến sắc, nói:

- Vậy tiếp tục diễn tập đi.

- Ách...

Tùy Qua đồng học vốn tưởng rằng Đường Vũ Khê sẽ giải phóng cho mình, không ngờ nàng lại nhanh chóng quăng hắn vào trận doanh của Đường Vân. Điều này làm cho Tùy Qua không khỏi ngạc nhiên, phụ thân của Đường Vân và Đường Vũ Khê, người mà hắn tự nhận là nhạc phụ đại nhân tương lai, rút cuộc là người như thế nào?

Chiếc xe jeep chạy được khoảng nửa giờ, cuối cùng lái vào bệnh viện quân khu tỉnh Minh Hải.

Bệnh viện này tọa lạc ở bờ sông Thanh Giang, dựa vào Lâm Giang, cảnh sắc tươi đẹp, thoạt nhìn giống như một khu biệt thự, chứ không phải là bệnh viện.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1258)