Vay nóng Homecredit

Truyện:Vũ Vương - Chương 327

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 327: Đại chiến kinh động thế gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)

Siêu sale Shopee


Trong giây lát cảm nhận được làn khói kia, hắn liền có loại cảm giác, nếu mà bị kịch độc trong làn khói xâm nhập, mặc dù là cường giả siêu cấp Vạn Lưu Cảnh, chỉ sợ cũng sẽ phải như những loại cỏ cây trên mặt đất, lập tức hồn phi phách tán.

Những Vực Ngoại Hắc Ma tựa hồ đều có sở trường về sử dụng độc, Độc Long Thú Tôn kia trong Hắc Ma Cốc ngày đó cũng là như vậy. Đôi Xà Long Thú Tôn trong Hắc Yểm Sâm Lâm kia cũng là như thế. Hiện tại chứng kiến "Hắc Ma thần thú" càng là như thế.

Đương nhiên, so sánh với "Hắc Ma thần thú", cho dù là hơi độc của Độc Long Thú Tôn hay Đào Hoa Tinh Khí của Xà Long Thú Tôn đều có chút giống như trò trẻ con.

- Cẩn thận!

Mộ Hàn cũng phát hiện sự lợi hại của khói độc, mười hai người kia tự nhiên cũng không ngoại lệ. Cơ hồ ngay tức thì khi khói độc xuất hiện, Cổ Thần Âm liền hét lớn trong miệng."Bạch Liên ấn" tức thì nhanh chóng quay về. Những tia chớp sáng trắng trút xuống từ bên trong đóa hoa Tuyết Liên kia đã hình thành quanh người một vòng Viên Tráo (cái lồng) gần như trong suốt, ngăn khói độc ở bên ngoài.

Mười một người còn lại cũng đồng thời thi triển thủ đoạn chống đỡ khói độc xâm nhập.

- Cho là như vậy thì có thể tránh thoát 'Thực hồn ma khí' của bổn tọa sao? Hắc, các ngươi ai nấy đều đều phải chết!

Trong âm khí dày đặc, âm thanh chấn động vang dội trong thiên địa. Đại Địa Ma Long há mồm rống lớn. Hai cái chân trước xù xì to lớn như cột chống trời đột nhiên dừng lại. Vào lúc bụi bặm tỏa đi bốn phía, thân hình to lớn dài ngoằng của mãnh thú lại bỗng dưng bay lên trời. Ngay trong khoảnh khắc đó, cái đầu liền đã xuất hiện ở trước mặt Cổ Thần Âm.

- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!"

Xà ảnh cực lớn rít gào vọt ra từ trong miệng "Đại Địa Ma Long", nó va đập mạnh cùng Viên Tráo quanh người Cổ Thần Âm thành một tràng chấn động kịch liệt vang dội. Thân hình Cổ Thần Âm đúng là trong nháy mắt liền lui lại mấy ngàn thước. Mà cơ hồ cùng thời khắc đó, cái đuôi xù xì to kệch của "Đại Địa Ma Long" cũng quét ngang ra hướng về phía Cự Nhân kia.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Lại là một tràng tiếng va đập kinh thiên động địa.

Đại Địa Ma Long tốc độ nhanh chóng vô cùng, làm cho Cự Nhân kia cũng là trốn tránh không kịp nên bị mãnh thú vụt một đuôi trúng người. Trong chớp mắt tựa như Cổ Thần Âm, thân hình khôi ngô vạm vỡ cũng phải lui mạnh mấy ngàn thước.

Một lượt đánh lui hai người, Đại Địa Ma Long khí thế hung dữ độc ác càng bốc lên ngùn ngụt. Nó chỉ là xoay đầu vẫy đuôi một cái, thân hình to lớn dài ngoằng cuối cùng cũng xông vào giữa đám mười vị cường giả siêu cấp Vạn Lưu Cảnh còn lại, rồi bắt đầu đấu đá lung tung.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Đại Địa Ma Long nhấc trảo, lại là một người cường giả Vạn Lưu Cảnh bị chụp bay.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Mãnh thú lại vẫy đuôi lần nữa, vị cường giả Vạn Lưu Cảnh thứ tư bị vụt rơi xuống mặt đất.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

- ầm ầm ĩ ĩ...

Những tiếng va chạm kịch liệt vang lên liên tiếp. Chỉ là trong chốc lát, mười hai người liền đều bị Đại Địa Ma Long đánh bay một lần. Tuy nhiên, cho đến khi Đại Địa Ma Long đánh hai người cuối cùng văng đi ra xa thì Cổ Thần Âm và Cự Nhân kia lại lần nữa lại bắn nhanh đến."Bạch Liên ấn" và một Cự Chưởng đồng thời nện xuống.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Đại Địa Ma Long không có dấu hiệu né tránh chút nào, thân thể bị thẳng tắp rơi xuống đất, nện thành một cái hố sâu thật lớn. Thế nhưng cái lưỡi dài đỏ sẫm kia của nó lại như súc lụa phất qua lồng ngực của Cổ Thần Âm, cái đuôi dài lại lần nữa quét trúng Cự Nhân. Hai vị vô thượng cường giả hư hư thực thực cảnh giới Linh Trì lại lần nữa bạo lui.

Bọn họ vừa lui ra, lại có các cường giả Vạn Lưu Cảnh khác bổ sung thay thế.

Vì vậy, một màn trước đây lại xuất hiện lần nữa.

Tuần hoàn như thế cứ lặp đi lặp lại, thân hình Đại Địa Ma Long đúng là miễn cưỡng đón nhận hơn trăm lần công kích. Mà tất cả đám người Cổ Thần Âm cũng đều bị mãnh thú đánh bay hơn mười lần.

Đại Địa Ma Long kia lấy một địch mười hai, chẳng những không hề bị thua, ngược lại vẫn còn có thể nói là chiếm cứ thượng phong.

- Đại Địa Ma Long quả là có thân thể cực kì cứng rắn mạnh mẽ.

Mộ Hàn đứng lặng im hồi lâu trong không trung, như người ngoài cuộc quan sát đại chiến kịch liệt phía dưới, cũng là không nhịn được mà có hơi trợn mắt cứng lưỡi

- Thân thể liên tục tiếp nhận nhiều lần công kích mãnh liệt như vậy, nhưng lại không xuất hiện vết thương quá lớn, chỉ là trên lân phiến trên xuất hiện không ít những vết nứt li ti.

- Có điều, trên thân của mười hai người Cổ Thần Âm, tất cả cũng giống như mang theo một loại khí cụ thần kỳ. Cơ hồ đã hóa giải toàn bộ lực đánh của Đại Địa Ma Long, nếu không như vậy, mặc dù chỉ là bị cái đuôi của 'Đại Địa Ma Long' vụt trúng một phen, cường giả Vạn Lưu Cảnh cũng phải gẫy xương đứt gân, tạng phủ nghiền nát.

- Lưu sư huynh nói không sai...

Mộ Hàn khe khẽ thở phào một hơi, nếu như nói Cổ Thần Âm và Cự Nhân kia chỉ là tu sĩ hư hư thực thực có cảnh giới Linh Trì, vậy Đại Địa Ma Long kia tuyệt đối là vô thượng cường giả cảnh giới Linh Trì hàng thật giá thật. Chỉ tiếc, khí cụ trên thân đám người Cổ Thần Âm quá mức kỳ diệu. Nếu không như thế, chỉ sợ Đại Địa Ma Long trong chốc lát là có thể đánh giết bọn họ tơi bời.

Đương nhiên, nguyên nhân chính là nhờ sự tồn tại của những khí cụ khí cụ này, đám người Cổ Thần Âm cũng như Đại Địa Ma Long đều không có vết thương gì, song phương chỉ là đang không ngừng tiêu hao chân nguyên và tâm thần tồn tại.

- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!..."

Đại Địa Ma Long liên tục rít gào, khi thì nhảy vọt lên trời xanh, khi thì chìm giữa núi rừng, khi thì phun ra khói độc, khi thì uốn lượn thân hình... Hình thể to lớn cũng không hề tạo thành trở ngại chút nào. Đại Địa Ma Long hối hả bay xuyên qua không gian trong thiên địa, đúng là linh động cực kỳ, mà thế công của nó cũng là điên cuồng như bão tố.

Chỉ là trước sau không thể đánh gục được lấy một người, mãnh thú dần dần trở nên có hơi luống cuống.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

-...

Trong thiên địa đầy những khói độc sương mù, tiếng đánh nhau kịch liệt không dứt bên tai, đúng là như thể ngày tận thế giáng xuống, khiến cho đất rung núi chuyển. Những khu vực đã bị lan đến không ngừng kéo dài về phía trước, bên trong cả một vùng mấy chục dặm, đúng là cũng nữa không thấy được một ngọn núi, càng là không thấy được một gốc cỏ cây còn sống.

Đám mười hai người Cổ Thần Âm trước sau ăn ý với nhau mà không chịu lui, như kẹo cao su dính nhằng nhằng mà gắt gao quấn quít chung quanh Đại Địa Ma Long.

*****

Nhìn đến bây giờ, Mộ Hàn đã sớm hiểu rõ. Lúc trước vì sao Đại Địa Ma Long kia phải lựa chọn chạy trốn. Đối thủ không giết chết được, đánh không gây tổn thương, nhưng đối thủ cũng là người đông thế mạnh, nên mặc dù là có người chân nguyên tiêu hao sạch sẽ thì cũng có thể đủ thay phiên nhau nghỉ ngơi, tiến hành khôi phục làm cho thế công trước sau cuồn cuộn không ngừng.

Kéo dài dây dưa với địch nhân như vậy, cho dù Đại Địa Ma Long là vô thượng cường giả cảnh giới Linh Trì thì rồi cuối cùng cũng có lúc chân nguyên trong cơ thể bị tiêu hao sạch sẽ

Có đối thủ như vậy, tựa hồ chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.

- Cũng không biết trên người Cổ Thần Âm bọn họ rốt cuộc là mang cái gì?

Trong lòng Mộ Hàn không tự chủ được nổi lên hứng thú say mê. Món đồ có thể chống đỡ nhiều lần công kích của cường giả cảnh giới Linh Trì nhất định không phải vật phàm. Thế nhưng mà hắn lại không có cảm ứng được một chút khí tức Đạo Khí nào từ trong những vật đó. Nếu Đạo Khí đó không phải do tu sĩ luyện chế mà thành, vậy thì nên là đồ vật như "Lưu Ly Thất Thải Thạch", tự nhiên sinh ra mà có.

- Cái gì?

Trong lúc nghĩ ngợi, sự chú ý của Mộ Hàn lại lần nữa rời khỏi cuộc kịch chiến ở phía dưới. Nhưng ngay lập tức sau đó, hắn liền không nhịn được mà khe khẽ hô nhỏ thành tiếng.

Lúc này, Mộ Hàn đột nhiên phát hiện trong quá trình đám mười hai người Cổ Thần Âm đang liên tiếp bị Đại Địa Ma Long đánh bay, dường như họ lại đã mở ra chung quanh mãnh thú một loại trận pháp kỳ diệu. Cho dù Đại Địa Ma Long có đấu đá lung tung như thế nào, cũng không quản nó di động thân hình như thế nào, thì phương vị của nó lại thủy chung không có biến hóa.

Tình huống như thế, hắn là người ngoài cuộc nên nhìn thấy rất rõ. Nhưng mà Đại Địa Ma Long thân trong cuộc chiến thì dường như lại không hề phát hiện được chút nào.

- Chẳng lẽ...

Trong lòng Mộ Hàn mơ hồ hiện lên một ý niệm trong đầu. Nhưng vẫn không đợi hắn suy nghĩ sâu xa thêm một phen thì Đại Địa Ma Long lại một lần nữa đánh bay hai tên tu sĩ Vạn Lưu Cảnh.

Nhưng mà lúc này, Đại Địa Ma Long vô cùng luống cuống cũng giống như ý thức được nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy với đám người Cổ Thần Âm thì đối với bản thân mình sẽ cực kỳ bất lợi. Vì vậy sau khi đánh bay hai người kia, Đại Địa Ma Long kia đang bốc cả thân hình lên vài trăm thước trên trời cao đột nhiên bổ nhào xuống mặt đất, hướng về phía trước hối hả nhảy vọt đi.

- Đại Địa Ma Long... Lại chạy trốn lần nữa!

Tuy nhiên, đám người Cổ Thần Âm phảng phất đã sớm có đề phòng về điểm này. Trong tích tắc phát hiện tung tích thân hình Đại Địa Ma Long đã đồng thời bắt đầu hành động. Mà hai vị cường giả Vạn Lưu Cảnh bị Đại Địa Ma Long đánh bay kia cũng đều tự ăn vào một viên đan dược không biết tên, làm cho tốc độ đúng là liền tăng vọt.

Chỉ trong thời gian chốc lát công phu, hai người đã lại đuổi kịp.

Mười hai người lại lần nữa vẫn duy trì trận hình giống nhau mà vờn quanh bốn phía Đại Địa Ma Long.

- Vút! Vút...

Tiếng kêu to kích động tứ phương. Trên trời cao là đám mười hai người Cổ Thần Âm thân như sao băng, còn ở phía dưới Đại Địa Ma Long cắm đầu cắm cổ lao đi nên tốc độ cũng là nhanh tới cực điểm. Chỉ trong chớp mắt, tất cả đã vượt qua mấy trăm dặm, còn ở trong dãy núi thì kéo theo một vệt tổn hạn tạo thành đống hỗn độn không chịu nổi cực lớn. Giống như bị một con vật khổng lồ hung hăng chèn ép qua.

Mộ Hàn đã ở trời cao, ánh mắt lom lom nhìn không dám chớp mắt vào cuộc truy đuổi táng đởm kinh hồn phía dưới kia. Thân hình cũng cùng nhau bay nhanh di động giống như song hành với đám người Cổ Thần Âm và Đại Địa Ma Long, đúng là không có tụt lại nửa phần.

Thời gian lặng yên trôi qua, đôi bên một chạy một đuổi, đúng là không có mảy may dừng lại. Mộ Hàn cũng không nhịn được âm thầm than thở về thực lực đôi bên, mà cái loại cảm giác trước đây trong lòng hắn cũng giống như có được nghiệm chứng. Đám người Cổ Thần Âm tựa hồ thông qua trận hình của bọn họ, nửa cố tình nửa vô ý dẫn dắt cho Đại Địa Ma Long đi tới phương hướng mình muốn.

Còn con mãnh thú kia chỉ là một lòng muốn thoát khỏi mười hai người truy đuổi chung quanh, nên trước sau vẫn không hề phát hiện ra được. Nhưng mà thế này cũng được coi là điều bình thường. Có một số việc, người ngoài liếc mắt liền có thể hiểu rõ, nhưng nếu mà không có người thức tỉnh, thì người đương sự cho dù suy nghĩ cả đời, đều không nhất thiết có thể nghĩ thấu đáo.

- Cái gì?

Cũng không biết đi qua rất xa đến đâu, ánh mắt Mộ Hàn đột nhiên hơi cứng lại. Trong dãy núi phía trước đột nhiên vắt ngang một con con sông.

Con sông giống như xuyên qua bên trong từ bụng núi, rồi lại chui vào bụng núi, chỉ là để lộ ra một đoạn dài mấy ngàn thước. Mặt sông kia cực rộng, nước sông cuồn cuộn bốc lên, thỉnh thoảng lại dấy lên bọt sóng ngập trời. Có điều, việc khiến cho Mộ Hàn có hơi kinh ngạc chính là, nước con sông kia lại có màu vàng mênh mông, lập tức khiến cho hắn nhớ lại dòng Hoàng Hà ở kiếp trước.

- Ha ha, trời giúp bổn tọa!

Nhìn thấy đoạn sông màu vàng kia, từ trong đôi mắt cực lớn của Đại Địa Ma Long kia lộ ra sự kinh ngạc lẫn vui mừng, đúng là không nhịn được mà điên cuồng cười lớn.

Hai đầu con sông đều chui vào trong lòng đất, không biết chảy tới đâu, cũng không biết thông suốt về hướng phương nào. Đối với tu sĩ khác mà nói, tùy tiện tiến vào rất có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn lao ; nhưng mà, đối với Đại Địa Ma Long mà nói, con sông này cũng là chướng ngại tốt nhất ngăn chặn mười hai kẻ địch chung quanh kia.

Chỉ cần đi vào con sông, liền có thể dễ dàng thoát khỏi sự lần theo dấu vết và dây dưa.

- Vèo!

Thân hình to lớn đồ sộ của Đại Địa Ma Long bay vút dựng lên, nhanh như tia chớp mà hướng tới con sông màu vàng. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc thân hình nó lao vào nước sông, vẻ mừng như điên trong đôi mắt liền hóa thành sự khiếp sợ khó có thể che dấu. Nó chợt liền tức giận bắt đầu gầm rú

- Đây không phải sông, đây là... Thiên mạch!

- Thiên mạch?

Nghe được Đại Địa Ma Long rít lên hai chữ này, Mộ Hàn không nhịn được ngẩn người.

"Thiên mạch" này là đương nhiên không phải "Thiên mạch" thuộc về tám mạch Kỳ Kinh trong cơ thể con người, mà là Thiên Vực linh mạch. Nghe nói mỗi một Thiên Vực Thế Giới đều cũng có một con Thiên mạch như vậy. Nó là ngọn nguồn tất cả linh khí của Thiên Vực Thế Giới. Thiên mạch càng là khổng lồ, Thiên Vực Thế Giới càng có được sự dư thừa linh khí, ngược lại cũng thế.

Không nghĩ tới Thiên mạch Thái Huyền Thiên Vực lại nằm trong dãy núi Bàn Long, còn bị người ta thi triển thủ đoạn để mà che lấp, làm cho nó xem ra trùng vào dòng sông là trường hợp có một không hai.

Đám người Cổ Thần Âm dẫn Đại Địa Ma Long tới nơi này, không biết muốn làm cái gì?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-795)