Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1249

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1249: Luân Hồi thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Tu vi của ta vẫn còn, ta hẳn là còn có thể hồi phục trở lại!

Phong Vô Kỵ ngồi bệt dưới đất, trong lòng hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta chính là môn sinh của Thiên, lại có Đại não Thiên ý, trí tuệ vô biên. Tạo nghệ của hắn trên phương diện Thất Đạo Luân Hồi không có khả năng vượt qua ta, vượt qua Thiên! Ta nhất định có thể khôi phục trở lại!

Đại não Thiên ý có trí tuệ vô biên, có thể khiến cho hắn đạt được tri thức kinh người, đối với thần thông các tộc đều là hạ bút thành văn, thiên biến vạn hóa. Hắn có lực thôi diễn cường hoành vô biên, càng siêu việt những pháp môn thôi diễn khác không biết bao nhiêu lần.

Phong Vô Kỵ an định lại tâm thần, cúi đầu nói với Mục Tiên Thiên:

- Bệ hạ, vi thần xin phép trở về Nam Thiên Môn!

Mục Tiên Thiên nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, trong lòng không khỏi ngơ ngẩn:

- Vô Kỵ Thiên Vương vậy mà có thể ẩn nhẫn như thế, tâm tính nhanh như vậy đã khôi phục lại bình thường, tâm cảnh thâm trầm vượt quá tưởng tượng. Hắn quay trở lại Nam Thiên Môn nhất định sẽ phải đối mặt với những ánh mắt khác thường, nhưng hắn vẫn còn dám trở về, tâm tính rất cao!

Nàng cũng không biết chuyện tình Đại não Thiên ý, bởi vậy đối với chuyện này cũng không quá để tâm, trong lòng thầm nghĩ:

- Càng cường đại hơn rồi! Hắn càng cường đại hơn rồi! Vậy mà có thể tiếp được một đạo thần thông của ta vẫn bất động thanh sắc...

Hắn mà nàng đang nói đây cũng không phải là Phong Vô Kỵ, mà là Chung Nhạc.

Thời điểm Chung Nhạc dùng Thất Đạo Luân Hồi tẩy đi huyết mạch trong cơ thể Phong Vô Kỵ, Mục Tiên Thiên lửa giận công tâm, từ xa vỗ tới một chưởng, Chung Nhạc và nàng va chạm với nhau một chưởng, hai bên cân sức ngang tài.

Tuy nói một chưởng kia của nàng cũng không phải là toàn lực bộc phát, nhưng Chung Nhạc cũng đồng dạng không dốc hết toàn lực. Dù sao khi đó hắn đang bận rộn kéo Phong Vô Kỵ vào trong Thất Đạo Luân Hồi.

Chuyện này khiến cho Mục Tiên Thiên cảnh giác. Tiến cảnh của Chung Nhạc thật sự quá nhanh, loại tốc độ tu luyện này, khiến cho da đầu nàng cũng không khỏi có chút tê dại.

Đương nhiên, cỗ thân thể này chỉ là mẫu thể của nàng, thực lực yếu nhất. Nàng còn có chân thân Thần Ma, ba cỗ chân thân dung hợp mới tính là nàng chân chính. Với thực lực trước mắt của Chung Nhạc, so với bản thể của nàng, vẫn còn kém rất xa.

Nhưng với tốc độ tu luyện, tốc độ thực lực tăng lên này của Chung Nhạc, cũng khiến cho nàng có áp lực thật sâu.

- Những năm qua ta đúng là đã ngồi lên Đế vị, nhưng cũng đã bị khốn bởi Đế vị. Bận rộn xử lý triều chính, đã trì hoãn việc tu luyện với chính mình. Trước khi hạ thủ với Tiên Thiên Tà Đế, ta nhất định phải thành Đế, ba thể hợp nhất!

o0o

Mục Tiên Thiên bước nhanh trở về triều đình, truyền lệnh xuống:

- Truyền Tô Ca Thái tử yết kiến!

Mục Tô Ca rất nhanh đã tới. Tô Ca Thái tử đi theo Chung Nhạc nam chinh bắc chiến, ra vào sa trường, trải qua vô số ma luyện sinh tử, sớm đã không phải là trước đây, đã trở nên oai hùng bừng bừng, khom người bái hạ:

- Phụ hoàng!

- Đứng lên đi!

Mục Tiên Thiên giơ tay lên, nói với bá quan văn võ:

- Kể từ hôm nay, Tô Ca Thái tử sẽ thay Trẫm nhiếp chính, Tứ Ngự hỗ trợ, bách quan phò tá, giúp Trẫm xử lý triều chính!

Mục Tô Ca cùng bá quan văn võ khom người nhận lệnh. Mục Tiên Thiên lại ân cần dặn dò một phen, lúc này mới bế quan tiềm tu.

o0o

Chung Nhạc cưỡi Thiên Dực Cổ Thuyền thong thả rời khỏi Thiên Đình, chạy tới Nam Thiên của Tinh vực Tử Vi. Nam Thiên là lãnh địa của Thái Phùng, Thái Phùng đã được phong là Nam Phương Ngự Đế, trông coi Nam Thiên. Tứ Ngự Đế trên danh nghĩa là ngang vai ngang vế với Thiên Đế, không phân biệt tôn ti, nhưng thật ra vẫn là quan hệ quân thần.

- Nam Thiên Thái Phùng, Đông Thiên Trường Sinh, Bắc Thiên Ương Tôn, Tây Thiên Vũ Uy. Trong Tứ Ngự Đế, chỉ có Vũ Uy Đế mới chân chính là trực hệ của Mục Tiên Thiên. Ba người còn lại, Ương Tôn Đế chỉ vì Trung Ương thị, hơn nữa tựa hồ có chút mờ ám. Trường Sinh Đế mục đích không rõ, Thái Phùng thì là người của Đại Tư Mệnh. Mục Tiên Thiên cái ngôi vị Thiên Đế này làm thật là...

Chung Nhạc lắc lắc đầu. Quyền lực của Mục Tiên Thiên chỉ có thể dừng lại ở mức này. Đây cũng là ác quả do hắn độc sát Khương Y Kỳ, dẫn tới Tử Quang Quân Vương tự sát mang tới. Nếu Tử Quang Quân Vương vẫn còn sống, trực hệ của Mục Tiên Thiên cũng không tới mức chỉ còn lại có một chi Tây Thiên Vũ Uy này.

Nếu Lung Chất lại thành Đế, vậy quyền lực thế lực của Mục Tiên Thiên sẽ lại càng thêm không xong. Lung Chất cũng là người của Đại Tư Mệnh, lại phân đi một chút quyền lực thế lực của Mục Tiên Thiên. Có thể tưởng tượng vị Thiên Đế này gần như đã bị mất sạch quyền lực rồi.

Duy nhất không bị Đại Tư Mệnh thu phục, cũng chỉ có Kiều Đông. Chỉ là Kiều Đông lại là một vị Mẫu Hoàng, nàng nhận lệnh bởi tôn Mẫu Hoàng Đại Đế trong Thánh địa Vãng Sinh kia, cũng không phải là thế lực của Mục Tiên Thiên.

Trái lại, Mẫu Hoàng Đại Đế đã kết minh với Chung Nhạc, Kiều Đông cũng tính là nửa cái thế lực của Chung Nhạc.

- Nếu Tử Quang vẫn còn sống, ngươi đời nào sẽ rơi vào tình cảnh như vậy?

Chung Nhạc mỉm cười, lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ:

- Đi gặp Thái Phùng một chuyến a! Đại Tư Mệnh từ sau khi rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa cho đến nay vẫn không biết tung tích. Không biết kết quả chiến đấu giữa hắn với Thiên, Hắc Đế và vị tồn tại thần bí kia như thế nào rồi?

Chân thân Thần đạo của Mục Tiên Thiên là một minh quân, nhưng chân thân Ma đạo lại là một bạo quân, mà mẫu thể thì lại thay đổi thất thường, hỉ nộ bất định. Ba thân của nàng không thể hợp nhất, vì vậy tính tình sẽ biến hóa khó lường. Loại tính tình này có thể có được bá quan văn võ hiệu trung mới là lạ.

- Giang sơn của nàng còn sẽ không ngừng mở rộng thêm. Nhưng đợi tới lúc thiên hạ nhất thống, liền sẽ triệt để rơi vào băng liệt, một Đế Triều to lớn như vậy biến thành tro bụi, tan thành mây khói!

o0o

Thiên Dực Cổ Thuyền tiến vào lãnh địa Nam Thiên, khoảng cách Thiên Đình Nam Thiên cũng không tính quá xa. Đúng lúc này, Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên chấn động kịch liệt, sau đó dừng lại.

Ầm ầm!

Thiên địa đột nhiên đại biến, từng đạo từng đạo Tinh luân thật lớn gào thét chuyển động, vặn vẹo không gian. Một đạo Luân Hồi quỷ dị xoay tròn, khiến cho không gian xung quanh Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động không ngớt, lôi kéo Cổ thuyền không ngừng rơi xuống.

- Thất Đạo Luân Hồi?

Chung Nhạc thoáng có chút kinh ngạc, cười lạnh nói:

- Ngươi quả nhiên đã tới! Bất quá, ngươi không dám hiển lộ chân thân, chỉ dựa vào Thất Đạo Luân Hồi liền muốn đối kháng với ta, cướp đi bảo vật trên người ta, chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày sao?

Thất Đạo Luân Hồi sau đầu hắn chuyển động, hai loại Luân Hồi bất đồng va chạm với nhau. Thiên Dực Cổ Thuyền nhất thời không ngừng xuyên toa trong không gian, nháy mắt đã phóng đi ức vạn dặm. Thất Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc đi tới nơi nào, Thiên Dực Cổ Thuyền liền đi tới nơi đó.

Bất quá, Thất Đạo Luân Hồi của kẻ đang âm thầm xuất thủ kia vô cùng quỷ dị âm tà, thế giới do Thất Đạo Luân Hồi hình thành cũng vô cùng rộng lớn. Cho dù là Thất Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể phá vỡ được Thất Đạo Luân Hồi của hắn.

- Hửm?

*****

Chung Nhạc cực kỳ kinh ngạc. Đây là một loại Thất Đạo Luân Hồi hắn chưa từng bao giờ gặp qua, đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của hắn, mà đạo lý chất chứa trong đó cũng là trước giờ hắn chưa từng gặp qua.

Đây cơ hồ là chuyện không có khả năng!

Phải biết rằng hắn quan sát Thần tượng Phục Hy trong Tổ Đình, đã ghi nhớ hết thảy những Bí cảnh trong cơ thể chính mình, hơn nữa còn có thể biến hóa ngàn vạn, đồng dạng có thể tùy ý hoán đổi Thất Đạo Luân Hồi bất đồng giống như Phong Hiếu Trung vậy.

Hắn có thể nói là đại thành giả đã tập hợp tất cả các loại Thất Đạo Luân Hồi. Bất luận là Bí cảnh Không Gian, Bí cảnh Trụ Quang mà hắn chủ tu, hay là Bí cảnh Thần Túc, Bí cảnh Trí Tuệ, Bí cảnh Vạn Đạo... hắn đều có thể tùy ý cấu thành Thất Đạo Luân Hồi.

Hắn đã chưởng khống ảo diệu của toàn bộ các Bí cảnh, căn bản không có khả năng xuất hiện một loại Bí cảnh thứ bảy mà hắn không biết rõ.

Mà Bí cảnh thứ bảy của vị tồn tại thần bí âm thầm xuất thủ với hắn này lại là loại Bí cảnh trước giờ Chung Nhạc chưa từng gặp qua, chưa từng nghe qua, quả thật giống như trong lúc bất chợt chui ra vậy.

Sự tình không có khả năng phát sinh, hết lần này tới lần khác lại đã phát sinh.

- Đồ vật mà ngươi muốn cướp đi, căn bản không thể cướp được! Trụ Quang Thất Đạo!

Thiên Dực Cổ Thuyền ầm ầm chấn động, trong khoảnh khắc đã biến mất, từ hiện tại tiến vào quá khứ, quay trở lại thời gian một ngàn năm. Đúng lúc này, không gian đột nhiên chấn động, thời gian cũng chấn động, Thất Đạo Luân Hồi kỳ quỷ kia vậy mà cũng có thể đuổi tới, tiến vào một ngàn năm trước đây.

Thất Đạo Luân Hồi kia đã vặn vẹo thời gian, đã vặn vẹo không gian, ở xung quanh Thiên Dực Cổ Thuyền đã hình thành một đạo lại một đạo bóng ảnh quang thải loang lổ. Trong bóng ảnh tựa hồ có thân ảnh to lớn khôn cùng đang di động, từ bốn phương tám hướng công kích về phía Thiên Dực Cổ Thuyền.

Sắc mặt Chung Nhạc hiếm thấy trở nên ngưng trọng, quát lớn một tiếng. Thiên Dực Cổ Thuyền trong chớp nhoáng biến mất, từ quá khứ tiến vào hiện tại, tiếp theo vỗ cánh bay đi. Mà ở phía sau Cổ thuyền, không gian và thời gian vặn vẹo. Vị tồn tại không biết tên kia vậy mà cũng điên cuồng đuổi tới, thủ đoạn cực mạnh, khiến cho sắc mặt Chung Nhạc càng thêm ngưng trọng.

- Vị sư huynh nào đang quát tháo tại Nam Thiên của ta?

Đột nhiên, một đạo Đạo âm trầm trọng vang lên. Trong Thiên Đình Nam Thiên, thân thể một vị Đại Đế vĩ ngạn từ từ dâng lên, kim quang vạn đạo, tọa trấn trong Thiên Đình, vươn tay chụp về phía thời không vặn vẹo phía sau Thiên Dực Cổ Thuyền.

Bàn tay Thái Phùng ấn vào trong đạo quang luân đang không ngừng chuyển động, nhất thời rên lên một tiếng, vội vàng rút tay về. Chỉ thấy bàn tay hắn thăm dò vào trong Thất Đạo Luân Hồi kỳ quỷ kia, trong lúc bất chợt đã trở nên trăm ngàn lỗ thủng, bị đâm xuyên ra vô số cái lỗ nhỏ.

Mà Thất Đạo Luân Hồi kia đột nhiên biến mất, không thấy tung tích.

Trong lòng Thái Phùng kinh nghi bất định. Hắn chính là tồn tại Đế cấp, năm sáu năm trước đã thành Đế, được phong là Nam Phương Ngự Đế, có thể nói là tồn tại đỉnh cao nhất đương kim thế gian.

Vừa rồi hắn ra tay, cũng đã dốc hết toàn lực, không ngờ chỉ thoáng va chạm một cái đã liền cảm giác không địch lại, suýt chút nữa đã không thể bảo trụ được bàn tay.

Thiên Dực Cổ Thuyền từ xa bay tới, lái vào trong Thiên Đình, soạt một tiếng dừng lại, đứng trong lòng bàn tay còn lại của Thái Phùng.

Thân thể Thái Phùng Đế càng lúc càng nhỏ, đáp xuống trong Thiên Đình Nam Thiên, đặt Thiên Dực Cổ Thuyền xuống, trên mặt mang theo thần sắc kinh ngạc, nhìn về phía tay phải của chính mình. Tay phải của hắn cơ hồ toàn bộ mục nát, đã xuất hiện vô số lỗ thủng.

- Chẳng lẽ là đám người Phượng Thiên Nguyên Quân, Nguyên Nha Thần Vương tồn tại bậc này sao?

Thái Phùng lẩm bẩm:

- Sợ rằng chỉ có tồn tại bậc này mới có thực lực như vậy a?

Chung Nhạc đi xuống Cổ thuyền, lắc đầu nói:

- Không phải là Thần Vương Thái Cổ! Ta biết kẻ này là ai! Lần này hắn tới đây chẳng qua là vì mấy món đồ trên người ta mà thôi, hắn cho rằng đó là đồ vật của hắn!

Thái Phùng ồ lên một tiếng, nghi hoặc hỏi:

- Là đồ vật gì lại đáng giá tồn tại bậc này xuất thủ như vậy?

- Chính là cái này!

Chung Nhạc lấy từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra một cây Thánh dược, lạnh nhạt nói:

- Táng Đế Ma Trữ đã độc sát Viêm Hoàng Khương Y Kỳ!

Thái Phùng khẽ rùng mình một cái, thấp giọng nói:

- Là Bệ hạ?

Chung Nhạc lắc đầu:

- Không phải là nàng! Nàng không có mặt mũi cướp lấy cây Thánh dược này trong tay ta. Hắc hắc... lại nói, cây Thánh dược này cũng không phải là của nàng, mà là nàng mượn tới!

Trong lòng Thái Phùng Đế nhất thời minh bạch vài phần, không khỏi than thở:

- Tâm ý khó dò!

Chung Nhạc gật đầu:

- Đúng là tâm ý khó dò! Ta đã biết Thất Đạo Luân Hồi của hắn. Thất Đạo Luân Hồi này tự thành vũ trụ hư không, bao quát quá khứ vị lai. Hắn là Dị loại thành Đế, Bí cảnh thứ bảy của hắn hoàn toàn bất đồng với Bí cảnh của chúng ta, là do đặc tính của bản thân hắn sinh ra!

Thái Phùng Đế nhất thời trầm mặc, một lúc sau mới nói:

- Sao thực lực của hắn lại cường đại như vậy?

- Đoán chừng là đã được rất nhiều chỗ tốt từ chỗ của Mục Tiên Thiên a?

Chung Nhạc suy đoán nói. Sau đó, hắn lại hỏi Thái Phùng Đế an nguy của Đại Tư Mệnh. Thái Phùng nói:

- An nguy của tồn tại đẳng cấp này, không phải là ngươi và ta có thể hỏi tới. Hắn cũng rất ít khi liên hệ với ta. Thế gian này hẳn là không có bao nhiêu người có thể gây thương tổn được cho hắn a?

- Lập tức sẽ có rồi! Mục Tiên Thiên sắp sửa cử hành Đại điển tế Thiên, Đạo thương của Thiên sắp sửa hồi phục lại, khôi phục thực lực Đạo Thần, ngươi bảo Đại Tư Mệnh cẩn thận một chút!

Chung Nhạc dặn dò mấy câu, dự định rời khỏi. Thái Phùng vội vàng nói:

- Tâm ý của vị tồn tại kia khó dò, không dám đảm bảo lại xuất thủ với ngươi. Để ta đưa ngươi rời khỏi Nam Thiên!

- Không cần đâu!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Vừa rồi hắn ra tay, là ta không kịp dự liệu. Hiện tại nếu hắn lại xuất thủ, ta đã có đề phòng, hắn căn bản không thể bắt được tung tích của ta!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)