Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1307

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1307: Tinh thần Địa Kỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Sử dụng cùng một loại thần thông, nhưng so với Đại Tư Mệnh lại càng thành thục hơn, càng tinh diệu hơn, thậm chí có thể gây tổn thương cho bàn tay của Đại Tư Mệnh.

Trong lòng đám người Khởi Nguyên Thần Vương, Nguyên Nha Thần Vương tràn ngập kinh hãi. Sự cường đại của Đại Tư Mệnh có thể tưởng tượng, giam cầm Thiên giống như lấy đồ trong túi, nhưng vị tồn tại thần bí này vậy mà có thể đánh tan sự trói buộc của Sinh Mệnh Cổ Thụ, thậm chí còn dùng thần thông tương đồng gây tổn thương cho Đại Tư Mệnh. Mặc dù có nguyên nhân đánh lén, nhưng thực lực bậc này chỉ sợ cũng đều cao hơn bốn tôn Thần Vương Thái Cổ bọn họ.

- Kẻ này phi thường thú vị! Phi thường thú vị a...

Đại Tư Mệnh lâm vào trầm ngâm, thấp giọng nói:

- Hắn không khỏi khiến cho ta hoài nghi có phải là hắn tương lai hay không. Bất quá, tương lai chính là không có khả năng thay đổi quá khứ! Hơn nữa, hắn cũng không có bất cứ lý do gì đi cứu Thiên... Nhưng nếu không phải là hắn, vậy sẽ là kẻ nào? Lẽ nào có tồn tại nào đó cũng tinh thông đao pháp như vậy? Hoặc là, có tồn tại nào đó đã học lén đao pháp của hắn, tạo nghệ thậm chí còn siêu việt hắn nữa?

Đám người Khởi Nguyên hai mặt nhìn nhau, không biết hắn đang nói tới kẻ nào.

- Hẳn là có hai loại khả năng!

Đại Tư Mệnh có chút suy tư, nói:

- Khả năng thứ nhất là hắn tương lai. Bất quá, tương lai không có khả năng thay đổi quá khứ, loại khả năng này có xác suất rất thấp. Một khả năng khác, chính là tồn tại vừa mới xuất thủ này là tới từ Hỗn Độn. Chỉ có sinh linh trong Hỗn Độn mới có thể học được thần thông càng cường đại hơn trong tương lai. Loại khả năng này có xác suất càng lớn hơn!

Đám người Khởi Nguyên Thần Vương minh bạch ý tứ của hắn. Sinh linh Hỗn Độn ngao du trong thời gian, quá khứ vị lai đối với bọn họ chỉ là một con đường, bọn họ có thể tùy ý ngao du đi tới bất cứ thời điểm nào.

Có khả năng Hỗn Độn đã nhìn thấy thần thông sau khi hoàn thiện trong tương lai, sau đó thi triển ra ở hiện tại.

- Nói cách khác, đã có thêm một đầu Hỗn Độn nữa lên bờ rồi!

Đại Tư Mệnh phun ra một ngụm trọc khí, xoay người rời khỏi:

- Càng lúc càng thú vị!

o0o

Một mảnh thiên khung cực nhanh di chuyển trong Vũ trụ Cổ lão. Một lúc lâu sau, thiên khung trong suốt rốt cuộc dừng lại trên không một khỏa Tinh cầu. Một dòng huyết lưu đột nhiên rơi xuống đất, biến thành một gã Thần Nhân không có khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn lên, nói:

- Xin hỏi là vị đạo huynh nào đã xuất thủ cứu giúp? Nguyên nhân xuất thủ cứu giúp lại là lý do gì?

Không trung đột nhiên vặn vẹo, chỉ thấy một gã Thần Nhân từ từ đi xuống, khuôn mặt bị bao phủ trong tầng tầng quang mang, cho dù là Thiên Nhãn của Thiên cũng không thể nhìn xuyên đám quang mang kia, chỉ có thể nhìn thấy trong quang mang cất giấu vô cùng vô tận không gian, không ngừng mở rộng ra ngoài, ngăn cản ánh mắt của hắn.

- Đạo huynh xuất thủ cứu giúp, ta vô cùng cảm kích!

Thiên khẽ khom người, biểu thị cảm kích, hỏi:

- Xin hỏi đạo huynh rốt cuộc có mục đích gì?

- Tự nhiên là có mục đích!

Trong tầng quang mang kia truyền ra một đạo thanh âm xa lạ. Thiên khẽ nghiêng đầu, hắn chưa từng nghe qua đạo thanh âm này, không phải là bất kỳ người nào mà hắn nhận thức. Đương nhiên, cũng có thể là tồn tại mà hắn nhận thức, nhưng đã cố ý thay đổi khẩu âm của mình.

- Để hồi báo cho việc cứu mạng ngươi, ta cần ngươi đáp ứng ta một sự tình!

Gã Thần Nhân thần bí kia thản nhiên nói:

- Một chuyện rất đơn giản! Ta cần ngươi tại một thời khắc nào đó trong tương lai, liên thủ với ta, đối phó với cường địch của ta! Chỉ cần một lần là được!

Thiên thoáng ngẩn người:

- Cường địch trong tương lai?

Trên mặt hắn hiện ra một tầng sương mù dày đặc, hẳn là đang thôi diễn tương lai. Chỉ là tương lai một mảnh vẫn đục, cho dù hắn có được năng lực thôi diễn còn cường đại hơn Đại não Thiên ý, cũng không tính ra được tương lai, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh vẫn đục giống như sương mù vậy, cho nên trên mặt hắn mới hiện ra một tầng sương mù dày đặc.

- Tương lai mà ngay cả ta cũng không thể tính ra, đạo huynh hẳn không phải là sinh linh của cái vũ trụ này, ngươi là tới từ bên ngoài vũ trụ!

Thiên nhẹ giọng nói:

- Tới từ bên ngoài vũ trụ, chỉ có một khả năng, đó chính là ngươi tới từ Hỗn Độn! Ngươi là sinh linh trong Hỗn Độn!

Hắn dựa theo suy đoán này mà tính toán, trên mặt đột nhiên hiện lên tầng tầng khí Hỗn Độn, đã ấn chứng suy đoán này của hắn.

Bất quá, hắn tiếp tục tính toán nữa, cũng không thể tính ra gã Thần Nhân này đã trải qua những gì trong Hỗn Độn, phía trước là một mảnh sáng ngời, không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì.

- Hỗn Độn có thể đi tới quá khứ, hiện tại và tương lai, khó trách đạo huynh lại có thể sử dụng thần thông của Chung Sơn thị!

Thiên tiếp tục nói:

- Vừa rồi ngươi giao đấu một chiêu với Đại Tư Mệnh, thần thông sử dụng chính là thần thông Trảm Đạo của Phục Hy Chung Sơn thị, mà Đại Tư Mệnh cũng sử dụng một chiêu này. Bất quá, thần thông Trảm Đạo của ngươi càng thành thục hơn, càng thâm thúy hơn, cao hơn Đại Tư Mệnh, cũng cao hơn Chung Sơn thị hiện tại một bậc. Ngươi nhất định là đã nhìn thấy Chung Sơn thị tương lai thi triển ra một chiêu này, cho nên mới học được thần thông của hắn!

- Thiên quả nhiên có chỗ bất phàm, chỉ nhìn vài chi tiết đã biết được toàn bộ!

Gã Thần Nhân kia tán thán, nói:

- Thiên, ngươi có đáp ứng điều kiện báo đáp của ta không?

Thiên lặng yên không đáp, tiếp tục nói:

- Vậy trong tương lai ngươi nhất định đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, đã biết được rất nhiều kết quả. Ta có thể hỏi ngươi một chút kết cục của Chung Sơn thị hay không? Có thể hỏi ngươi một chút về khu Luân Hồi thứ bảy hay không?

Gã Thần Nhân kia trầm mặc một hồi, cuối cùng nói:

- Chung Sơn thị sau khi mở ra khu Luân Hồi thứ bảy một thời gian thì sẽ chết! Thời điểm mà ta cần ngươi xuất thủ, cũng chính là sau khi khu Luân Hồi thứ bảy mở ra, Chung Sơn thị tử vong!

Trong lòng Thiên nhất thời đại chấn. Mở ra khu Luân Hồi thứ bảy chính là tâm nguyện của hắn, là tâm nguyện để hắn tiến quân cảnh giới Đạo Thần, thống trị Lục Giới, là sự tình mà hắn nằm mơ cũng muốn.

Không ngờ vị tồn tại từ trong Hỗn Độn đi ra này vậy mà lại nói cho hắn biết cái tương lai mà hắn nằm mơ cũng muốn này.

- Quá khứ không thể đổi, tương lai không thể biết! Tương lai mà ta nhìn thấy đã trở nên vẫn đục, tràn ngập biến số. Bất kỳ một biến số nào cũng có khả năng khiến cho tương lai thay đổi. Tương lai, Chung Sơn thị cũng có khả năng không chết. Bất quá, cho tới bây giờ, ta vẫn chưa phát hiện ra biến số khiến cho tương lai phát sinh thay đổi!

Gã Thần Nhân kia hờ hững nói:

- Thiên, phát thệ với ta a! Đáp ứng ta, tại thời điểm nào đó trong tương lai, ứng theo yêu cầu của ta, liên thủ với ta cùng nhau chiến đấu với cường địch của ta!

Thiên thoáng chần chừ một chút. Gã Thần Nhân kia cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Ta có thể cứu ngươi từ trong tay Đại Tư Mệnh, hiện tại cũng có thể hủy diệt ngươi. Ta chính là Hỗn Độn! Chỉ cần phát thệ với ta, ngươi sẽ không thể vi phạm lời thề!

Thiên không chần chừ nữa, lập tức phát thệ với hắn, ký kết Khế ước Hỗn Độn.

Thân hình gã Thần Nhân kia dần dần ẩn đi:

- Đợi tin tức của ta a! Đợi thời điểm đó tới, ta cần ngươi lập tức động thủ! Nếu ngươi dám vi phạm lời thề, ta sẽ ném ngươi vào trong Hỗn Độn, vĩnh viễn hủy diệt ngươi!

*****

Thiên ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt xuất hiện một khỏa nhãn đồng thật lớn, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa. Từ đầu tới cuối, hắn cũng không thể nhìn ra được phía sau tầng quang mang kia rốt cuộc là khuôn mặt của ai.

- Kỳ quái! Sao vị tồn tại thần bí này lại mang tới cho ta một loại cảm giác quen thuộc, ta tựa hồ đã từng gặp qua hắn rồi...

Thiên lắc lắc đầu, nhục thân đột nhiên nhúc nhích, tương dung với bầu trời, viễn độn mà đi:

- Bất luận hắn là ai, cũng không thể thay đổi kết cục tương lai. Đợi sau khi Chung Sơn thị mở ra khu Luân Hồi thứ bảy, Lục Giới nhất thống, ta sẽ chính là Thiên chân chính, có thể chưởng khống hết thảy mọi thứ!

o0o

Thiên Dực Cổ Thuyền thong thả lái vào Tổ Đình.

Chung Nhạc vừa mới rời thuyền, đám người Vân Quyển Thư, Thiên Ti nương nương và Mặc Ẩn lập tức tiến lên, dự định tra hỏi kết quả trận chiến giữa Chư Đế Thượng Cổ và các Thần Vương. Chung Nhạc khẽ lắc đầu.

- Sư tôn chúng ta...

Thiên Ti nương nương run giọng nói.

Chung Nhạc thoáng chần chừ một chút, lắc đầu nói:

- Ta cũng không nhìn thấy Tiêu Dao Đế chết trận!

Trong lòng ba người sinh ra một tia hy vọng. Vân Quyển Thư khuyên giải an ủi Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương, nói:

- Sư tôn chính là trí giả tuyệt đại vô song, trí tuệ của lão nhân gia hắn, chúng ta căn bản không bằng được một phần vạn! Lão gia tử giảo hoạt như vậy, khẳng định từ sớm đã chuẩn bị sẵn đường lui cho chính mình, thời điểm chiến bại, nhất định sẽ trước thời hạn chạy trốn rồi!

Mặc Ẩn liên tục gật đầu, cũng khuyên giải an ủi Vân Quyển Thư và Thiên Ti nương nương, nói:

- Lão nhân gia hắn là tồn tại giảo hoạt nhất mà ta từng gặp qua, so với Chủ công còn gian xảo hơn. Hắn sớm đã biết kết cục của trận chiến này, nhất định sẽ bỏ chạy từ sớm rồi!

Thiên Ti nương nương cũng gật đầu, cười khanh khách, nói:

- Không sai! Hắn nhất định sẽ bỏ trốn nhanh hơn bất cứ kẻ nào khác! Hiện tại nói không chừng hắn đang ẩn núp trong một góc nào đó, len lén nhìn chúng ta thương tâm vì cái chết của hắn đây! Chúng ta càng thương tâm, hắn nhất định sẽ càng vui vẻ, cười chúng ta ngu xuẩn a! Chúng ta hết lần này tới lần khác không để hắn như ý!

Ba người nhất thời vui vẻ ra mặt. Thiên Ti nương nương tiếp tục xử lý tình báo, Mặc Ẩn vẫn như cũ đi luyện binh, mà Vân Quyển Thư thì lưu lại xử lý chính vụ.

Một lúc sau, Chung Nhạc đang định đứng lên, Vân Quyển Thư đột nhiên bi thương dâng trào, lớn tiếng khóc rống.

- Chủ công, sư tôn vẫn là đã đi rồi!

Hắn quỳ rạp trên mặt đất, khóc ròng nói.

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, nói:

- Ngươi không phải vừa mới nói...

Vân Quyển Thư khóc rống một trận, lúc này mới đứng dậy, lau đi nước mắt, nói:

- Ta bất quá chỉ là an ủi bọn họ, an ủi chính mình mà thôi. Sư tôn vẫn là đã chết trận rồi, ta biết rõ hắn sẽ không bỏ chạy một mình. Đổi lại là ta, cũng là như vậy!

Chung Nhạc tinh tế quan sát hắn, chỉ thấy Vân Quyển Thư sau khi khóc rống một trận, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, tiếp tục xử lý chính vụ, vẫn gọn gàng ngăn nắp như vậy, không xuất hiện bất cứ sai lầm gì.

- Tiêu Dao Đế hy vọng các ngươi có thể kế thừa y bát của hắn, phát dương quang đại truyền thừa của hắn!

Chung Nhạc nhẹ giọng nói.

Vân Quyển Thư ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt có chút thâm thúy, nói:

- Đệ tử tự nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn!

Chung Nhạc gật đầu một cái, rời khỏi Chính Vụ Điện, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Nhân Tộc trong Tổ Đình càng ngày càng thịnh vượng, có rất nhiều Thần Ma Nhân Tộc đang lúc vượt qua tinh tế, ngao du trong tinh không, từ một khỏa Tinh cầu đi tới một khỏa Tinh cầu khác, tìm kiếm các di tích tiến hành lịch luyện.

Tà dương như máu, bọn họ phi hành trong ánh tà dương, lưu lại sau người từng đạo từng đạo quang tích sáng ngời.

Thân thể Chung Nhạc đứng thẳng trong ánh tà dương. Một cái thời đại cũ đã kết thúc rồi!

Mặc dù vẫn còn một vài Đại Đế Thượng Cổ còn sống trên thế gian, ví dụ như Trường Sinh Đế, như Bách Thảo tiên sinh, như Mẫu Hoàng Đại Đế... nhưng Thời đại Địa Kỷ quả thật đã kết thúc rồi! Những Đại Đế Thượng Cổ còn sống sót đã không có tinh thần của Địa Kỷ. Tinh thần của Địa Kỷ đã biến mất theo đám người Tiêu Dao Đế chết trận.

Đột nhiên có Thần tướng báo lại, nói:

- Thừa Tướng, bên ngoài có một vị Đế Quân tên là Thích Trường Canh cầu kiến!

- Nhị đệ?

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, ngay sau đó đại hỉ, vội vàng ra ngoài nghênh đón. Chỉ thấy Canh Vương gia cùng một đám thiếu niên tài tuấn tụ tập đông đúc một chỗ, ước chừng bốn năm trăm người, mỗi một gã thiếu niên tài tuấn đều cực kỳ cường đại, hơn phân nửa đã mở ra Bí cảnh thứ bảy. Tu vi cao như Canh Vương gia cũng là cảnh giới Đế Quân, tu vi thấp cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Minh.

Chung Nhạc quan sát một vòng, trong lòng chấn động. Trong đám thiếu niên tài tuấn này không ngờ lại có không ít tuấn kiệt đã từng tham gia Đại hội Chư Đế tương lai.

- Đại huynh!

Bảy đạo quang luân sau đầu Canh Vương gia chấn động, Bí cảnh Thần Túc chiếu rọi tinh tú Chư Thiên, khom người hành lễ, đứng lên nói:

- Thần Túc tiên sinh sư tôn ta đã chết trận, trước khi sư tôn tham chiến, đã lệnh cho ta tới đây tìm chỗ nương tựa!

Lại có một thiếu niên Đế Quân khom người nói:

- Thừa Tướng, Yến Hành Tri bái kiến! Ngũ Phương Đế sư tôn ta đã chết trận. Trước khi sư tôn tham chiến, đã lệnh cho Hành Tri tới đây đầu nhập dưới trướng!

Lại có một thiếu niên Đế Quân khom người nói:

- Tại hạ Ngọc Khấu, phụng di mệnh của sư tôn Thương Vân Đế tới đây nương tựa Thừa Tướng!

- Vãn bối Phó Tiệm Hồng, phụng di mệnh của sư tôn Đại Nghĩa Đế, tới đây nương tựa Thừa Tướng!

- Vãn bối Thiệu Do Chi, phụng di mệnh của sư tôn Miểu Sâm Đế, tới đây nương tựa Thừa Tướng!

- Thiếp thân Kiều Hề, phụng di mệnh của sư tôn Diệu Âm Đế...

- ...

Đám thiếu niên tài tuấn nhất nhất thông báo tính danh và sư thừa. Chung Nhạc kinh ngạc lắng nghe, một lúc lâu, bốn trăm sáu mươi tám vị Thần Ma đều tự nói ra tên họ và sư môn. Chung Nhạc đột nhiên lạy dài tới đất:

- Tinh thần Địa Kỷ vẫn chưa tiêu vong, vẫn còn lại trên người các vị! Ta tạ ơn các vị!

- Không dám!

Bốn trăm sáu mươi tám vị Thần Ma vội vàng hoàn lễ, thanh âm chấn động trời cao.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)