← Ch.1355 | Ch.1357 → |
Đạo tâm của nàng ta cho dù vô cùng vững chắc nhưng lúc này cũng không khỏi có phần lay động, nếu nàng ta không hạ độc Khương Y Lão, nếu Tử Quang Quân Vương vẫn còn sống thì có lẽ thiên hạ của nàng vô cùng vững vàng?
Chính trong một khoảnh khắc nàng ta phân thần, Hiên Viên đuổi kịp Hình Thiên ôm lấy hắn kéo về sau.
Mục Tiên Thiên rất nhanh tỉnh lại, chút yếu đuối trong đạo tâm biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hiên Viên, động nộ:
- Nhân Hoàng, lại là một Nhân Hoàng!
Nàng ta lòng sinh sát cơ, một đạo Tiên Thiên chi khí nhằm thẳng Hình Thiên và Hiên Viên đánh tới!
Đúng lúc này, một lão giả thân hình nhỏ thó, đưa tay tóm lấy đạo Tiên Thiên chi khí, khẽ vặn vỡ tan. Quầng sáng sau đầu chuyển động, cuốn lấy Hình Thiên và Hiên Viên, kéo họ vào trong nguyên thần bí cảnh của hắn.
Hình Thiên giãy ra khỏi tay Hiên Viên, phẫn nộ quát lên:
- Cút ra cho ta! Ta phải giết hắn!
Hiên Viên lao về phía trước, Hình Thiên lại đánh bật hắn ra, cười khảy:
- Ngươi dám ngăn ta, ta chém ngươi!
- Sơn hà lưu chuyển vạn ban khứ, hằng cổ bất động ấn như thiên!
Lão giả ngâm một câu, đạo ấn chấn động, xoa dịu đạo tâm Hình Thiên, rồi nhanh chóng lùi về sau.
- Phục Thương?
Tiếng của Thiên vọng tới:
- Hằng cổ bất động? Ngươi cũng có thể hằng cổ bất động sao? Ấn pháp này ngươi tự mình cũng không thể ổn định được đạo tâm, không tự cứu được thì sao cứu được ai khác?
Phục Thương run lên, thấy các vị Thần Vương trong Thần Đế Cung lao về phía hắn.
- Phục Thương à Phục Thương, cái danh hiệu này là ta đặt cho ngươi, đại diện cho cái chết yểu của Phục Hy, là muốn ngươi nếm mùi vị ác quả mà ngươi tạo nên.
Tiếng của Thiên vọng tới, giống như hồng thủy mãnh thú đánh sập đạo tâm của Phục Thương, hắn cười:
- Ta nhốt ngươi trong Thiên Ngục cho ngươi không quên được mọi thứ mà ngươi từng làm. Giết ngươi đơn giản, chẳng có gì thú vị, nhưng phá hủy đạo tâm của ngươi, phá hủy tâm linh ngươi thú vị hơn nhiều. Không ngờ ngươi vẫn dám tới cứu người. Đúng là thú vị, đúng là đáng thương...
Đạo tâm Phục Thương gần như sụp đổ, khi Thiên nói ra câu này đã dùng tới âm luật thần thông. Tiếng của Thiên truyền vào tai hắn, tạo nên trong đầu hắn vô số hình ảnh thê thảm của Phục Hy thần tộc khi bị hủy diệt ở thời đại Địa Kỷ, tạo nên hình ảnh Phục Thương trách tội Phục Mân Đạo Tôn, trách hắn dẫn động thần ma đại loạn, nhân cơ hội giết chư đế, trách hắn nhu nhược!
Thậm chí Thiên tạo ra hình ảnh bí mật nhất trong nội tâm, trong ký ức hắn. Đó chính là cảnh khi Phục Mân Đạo Tôn chết, vị lão Đạo Tôn đó chết không nhắm mắt, vẫn đang đợi con trai mình tới, phó thác hậu sự cho hắn, nhưng hắn lại đứng bên ngoài điện chứ không vào!
Tiếng của Thiên còn tạo nên cảnh tượng đại táng Phục Mân Đạo Tôn, vô số chiến thần Phục Hy thị hộ tống linh cữ tới Tổ Tinh an táng, nhưng Phục Thương không tới đưa tiễn!
Giết người phải giết tâm trước!
Lúc này Thiên đang hủy hoại nội tâm của Phục Thương, hơn nữa khiến Phục Thương tự giết chết đạo tâm của chính mình!
Phục Thương run rẩy, càng ngày càng kịch liệt, tiếng khàn lại, ấn pháp cũng run rẩy.
- Đấu chuyển tinh di thiên hà lạc, hằng cổ bất động đạo tâm...
Hắn gần như sụp đổ, sự dằn vặt và tự trách nhấn chìm đạo tâm hắn, Hằng Cổ Bất Động Ấn cũng không thể ổn định đạo tâm của hắn, không thể áp chế xu hướng tan rã của đạo tâm!
Phục Mân Đạo Tôn truyền thụ cho hắn Hằng Cổ Bất Động Ấn chính là biết đứa con này của mình có thiếu sót trong đạo tâm. Tuy đại ái nhưng không có nguyên tắc, sau này chắc chắn sẽ bị đại nạn giày vò, đạo tâm dễ bị đánh sập. Vì thế Đạo Tôn mới vì hắn mà sáng tạo ra thần thông ổn định đạo tâm, bảo vệ đạo tâm cho hắn.
Nhưng giờ hắn sắp phá hủy đạo tâm của mình rồi!
Một vị Thần Vương lao tới, sáu cánh giống như sáu cây thần đao chém xuống. Vị Thần Vương sáu cánh đó thân hình bay lượn, cánh chém liên tục lên người Phục Thương, huyết quang bắn ra không ngừng!
Phục Thương hai mắt vô thần, cánh tay quơ loạn để đỡ, thần thông cũng hỗn loạn, không còn bao nhiêu uy lực, miệng phát ra những câu chữ lộn xộn:
- Thân hữu cố khứ giang sơn tại, hằng cổ bất động thủ thế gian... ta không làm được, ta không làm được, phụ hoàng!!
Các Thần Vương mặt lạnh tanh lao tới bao vây lấy hắn.
Trên thần đài, Chung Nhạc quan sát chiến trường, khẽ nhíu mày.
- Ta đi!
Lôi Trạch Cổ Thần đứng dậy, cầm Tiên Thiên Quả Thụ lên, Chung Nhạc lắc đầu:
- Đại nhân khoan đã. Tướng Vương, ngươi đối phó với bọn Địa Sư Thần Vương chắc không khó chứ?
Tướng Vương thở ra, cười:
- Cũng may là dễ đối phó.
Nói rồi hắn cầm Thiên Hà bay lên, lao vào chỗ bọn Địa Sư Thần Vương.
Chung Nhạc ánh mắt lay động, nói:
- Càn Đô sư huynh, đạo tâm của Tội loạn rồi, huynh đi cứu hắn đi!
Càn Đô Thần Vương do dự một chút rồi gật đầu:
- Vậy ta đi một chuyến.
Nói rồi, trên đỉnh đầu hiện ra mười chín tầng trời, tiến về phía Phục Thương.
Thần Hậu nương nương ngạc nhiên:
- Ngươi để Càn Đô đi? Tội ở gần Thần Đế Cung, Thiên ở ngay đó, nếu Thiên nhân cơ hội này ra tay giết Càn Đô thì e là đưa mỡ tới miệng mèo!
- Ta chính là muốn dụ Thiên ra tay!
Chung Nhạc cười:
- Đại nhân, nương nương, hai người đối phó với Thần Ma nhị đế. Chắc chắn Thiên sẽ không đích thân ra tay mà sẽ để Thần Ma nhị đế ra tay, cũng là muốn dụ hai người ra rồi hắn nhân cơ hội giết Càn Đô, thôn phệ Càn Đô.
Lôi Trạch Cổ Thần và Thần Hậu nương nương đứng dậy, Lôi Trạch Cổ Thần cười:
*****
- Chỉ e là chúng không dám xuất hiện! Bọn ta đi đối phó Thần Ma nhị đế, còn Tà Đế thì sao?
- Sẽ có cường giả đối phó hắn.
Chung Nhạc mỉm cười, giơ tay tế Phù Tang Thần Thụ, khẽ ném vào chiến trường.
Phù Tang Thần Thụ là thiên địa linh căn, rơi vào chiến trường lập tức hỏa quang bùng phát, chiếu sáng vô số tinh cầu. Chung Nhạc cúi người lạy, Phù Tang Thần Thụ uy năng bùng nổ, phạm vi bao phủ càng ngày càng rộng, bao trùm toàn bộ chiến trường. Tà Đế đang làm phép, dẫn chí tà chi khí xâm nhập chiến trường, bị Hỗn Độn Hỏa của Phù Tang Thần Thụ thiêu đốt, tà khí lập tức không xâm nhập được.
Có điều, tuy Phù Tang Thần Thụ có thể đối háng với tà khí của Tà Đế nhưng không thể ngăn chặn được Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế hàng phục thiên hạ thần ma đại đạo, cục thế vẫn vô cùng nguy hiểm.
Chung Nhạc hướng lòng bàn tay úp xuống chiến trường, hét lớn:
- Mẫu Hoàng, còn không hiện thân? Không muốn một nửa thiên hạ này sao?
Uỳnh uỳnh!
Vô số Côn Thần Mẫu Thần từ trong khu thứ bảy luân hồi trực tiếp xông vào chiến trường. Đại quân Côn Thần của Mẫu Hoàng Đại Đế vẫn luôn ẩn mình trong khu thứ bảy luân hồi, hàng trăm triệu vạn Côn Thần Mẫu Thần chờ đợi để giết chóc. Chỉ là Mẫu Hoàng cũng đang đợi Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên lưỡng bại câu thương để nhân cơ hội làm ngư ông đắc lợi.
Tư Mệnh ở trong khu thứ bảy luân hồi, nắm giữ Vãng Sinh thánh địa và Vãng Sinh Luân, khiến đại quân Mục Tiên Thiên không dám vào khu thứ bảy, nên Mẫu Hoàng Đại Đế mới giấu được đại quân ở đó.
Vì không gian của vũ trụ cổ và khu thứ bảy luân hồi trùng lên nhau, cho dù cất giấu trăm triệu vạn Côn Thần thì thần ma ở vũ trụ cổ cũng không thể phát giác ra.
Lời nói của Chung Nhạc không khiến Mẫu Hoàng Đại Đế xuất hiện, chưởng của hắn đả thông khu thứ bảy luân hồiv à vũ trụ cổ, khiến bức vách chắn khu thứ bảy biến mất, khiến đại quân của Mẫu Hoàng hiện thân, tiến vào chiến trường, buộc Mẫu Hoàng Đại Đế phải chiến đấu!
- Thần thông hay lắm!
Mẫu Hoàng Đại Đế kinh ngạc, cười khanh khách:
- Đế Nhạc, hà tất phải bá đạo như vậy? Thiếp thân không phải đã xuất hiện rồi hay sao?
Chung Nhạc ngồi trên thần đài, cười:
- Mong đạo hữu hãy đấu với Tà Đế.
Mẫu Hoàng Đại Đế hạ lệnh cho đại quân tiến về phía đại quân của Thiên Đạo Thân, còn mình nhìn Tà Đế, cười:
- Tiên Thiên Tà Đế? Thần Vương đáng thương chỉ vài trăm năm đã chết hai lần, giờ chắc là chết lần thứ ba?
Tà quang trong mắt Tiên Thiên Tà Đế nhấp nhát, thân người run lên, phía sau lập tức xuất hiện vô số tà nhãn, cười:
- Mẫu Hoàng đạo hữu, tuy tu vi ta có bị tổn hại nhưng ngươi cũng không địch lại được đâu. Ngươi già rồi, không đánh được nữa rồi. Ngươi và Phục Hy thị có giao ước đúng không? Ngươi tưởng Phục Hy thị sẽ thật sự tuân thủ giao ước à? Đợi khi chết rồi ngươi sẽ biết chỉ toàn là công cốc, ngươi chẳng được cái gì hết!
- Từ lâu đã biết Tà Đế giỏi khiêu khích, nhưng ngươi đừng hòng làm rối đạo tâm của ta!
Mẫu Hoàng Đại Đế lao tới, cười:
- Giao ước của ta và Đế Nhạc là khế ước Hỗn Độn, hắn không thể làm trái!
Tiên Thiên Tà Đế nhàn nhã nói:
- Nếu ngươi chết rồi thì khế ước Hỗn Độn có con không? Phục Hy thị lợi dụng ngươi xong sẽ giết ngươi. Ngươi chết thì hắn còn cần tuân thủ giao ước không? Mẫu Hoàng, ngươi đúng là ngây thơ đến nực cười!
Mẫu Hoàng Đại Đế khẽ thót tim, đột nhiên vô số tà nhãn tụ lại, một đạo tà quang bắn ra, phụt một tiếng xuyên qua ngực nàng ta!
- Thoát xác!
Mẫu Hoàng Đại Đế vội vàng bỏ chạy, để lại một cái vỏ, cái vỏ đó lập tức bị tà quang bắn nát, mảnh vỡ cũng biết thành dịch lỏng!
Trong Thần Đế Cung, sắc mặt trắng như tờ giấy của Thiên đột nhiên hiện lên vô số đường rối loạn, rõ ràng thiên tâm của hắn cũng rối rồi.
- Càn Đô xuất động, Càn Đô xuất động rồi! Lương thực của ta, mắt xích quan trọng trong kế hoạch Tiên Thiên... Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế, cùng ta bắt lấy Càn Đô!
Thần Ma nhị đế đứng trước Thần Đế Cung nghe thế lập tức bay lên, từ Thần Đế Cung lao về phía Càn Đô Thần Vương. Cùng lúc đó tiếng long ngâm vọng tới, một cây Tiên Thiên Quả Thụ với chín mươi chín quả Tiên Thiên thần Quả nhằm Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế quét tới!
- Sau khi Lôi Trạch và Thần Hậu xuất động thì chỉ còn lại Phục Hy thị.
Vô số đường hỗn loạn trên mặt Thiên nhanh chóng hồi phục bình thường, hắn cười:
- Mục Tiên Thiên, ngươi trấn thủ ở đó, ta đi thôn phệ Càn Đô. Nếu còn địch xuất hiện thì ngươi cùng Thao Quang chặn lại.
Mục Tiên Thiên khẽ gật đầu.
Thiên đứng dậy, đột nhiên thiên đạo vũ trụ từ Thần Đế Cung cuộn xuống dưới, trên đường đi nuốt hết mọi thứ vào vũ trụ thiên đạo, tiến thẳng về hướng Càn Đô!
Càn Đô Thần Vương đang bảo vệ cho Phục Thương, đột nhiên trước mắt hoa lên, thiên tượng đột biến, cùng cả Phục Thương và những Thần Vương đang bao vây lấy hắn rơi vào vũ trụ thiên đạo.
Hắn ngẩng lên thì thấy vô số bầu trời lơ lửng trong vũ trụ đặc biệt này.
- Bắt được ngươi rồi Càn Đô đạo huynh!
Những bầu trời đó đồng thanh nói:
- Cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi, một nửa của ta, một nửa Tiên Thiên! Càn Đô à Càn Đô, ta và ngươi vốn là nhất thể, Tiên Thiên Hậu Thiên hợp thể mới là Đạo Thần! Mau, mau cùng ta dung hợp!
Càn Đô Thần Vương sắc mặt cổ quái, thở dài:
- Thiên, không phải ngươi bắt được ta mà là Đế Nhạc bắt được ngươi rồi. Ra đi!
Vô số cỗ hắc quan khổng lồ từ trong nguyên thần bí cảnh của hắn bay ra, lần lượt đáp xuống, dựng đứng trên đất.
Rắc rắc...
Quan quách lần lượt mở ra, đế tàng cửu trùng quan, ba nghìn cỗ đế thi đứng thẳng đứng trong quan quách, lần lượt mở mắt.
- Dựa vào những kẻ đã chết này cũng đòi chống lại ta?
Bầu trời phát nổ uỳnh uỳnh, chấn động không ngớt.
Một đạo lôi đình lóe lên, một tia sáng rạch tan vũ trụ thiên đạo, từ thiên ngoại tới, đánh xuống đất biến thành một thanh Tiên Thiên thần đao cắm dưới đất.
Càn Đô Thần Vương cười khảy:
- Thiên Đế quyền bỉnh của Đạo Tôn, nếu được ba nghìn đế thi tế lên thì uy năng thế nào?
← Ch. 1355 | Ch. 1357 → |