Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1368

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1368: Hư không vỡ tan
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Vừa rồi giao đấu với hắn đúng là có hai Bàn Đào Mẫu Thụ, cũng có thể nói là Bạch Đế nhất thể lưỡng diện, Bạch Đế mặt chính diện tu vi thực lực yếu hơn ba phần, còn Bạch Đế sau lưng thì mạnh hơn ba phần!

Đao vừa rồi của Chung Nhạc chém thương Bạch Đế chính diện, vị Bạch Đế kia thấy không đỡ được, Bạch Đế sau lưng lập tức ra tay, dựa vào thực lực siêu tuyệt cuối cùng cũng đỡ được một đao của Chung Nhạc.

Cho dù hắn cũng bị Táng Đạo thần thông đả thương nhưng thương thế không nặng lắm, thực lực của hứn kinh diễm khiến Chung Nhạc cũng không khỏi bất ngờ.

Thực lực của hắn hiện giờ đã hơn khi đấu với Mục Tiên Thiên rất nhiều, nếu Mục Tiên Thiên hồi sinh thì giết lại Mục Tiên Thiên không cần tới Táng Đạo thần thông, Trảm Đạo là đủ.

Nhưng Bạch Đế thì có thể đỡ được Táng Đạo hiện giờ của hắn, tu vi của Bạch Đế đúng là hùng hồn hơn Chung Nhạc, chỉ là thần thông không bằng.

Hơn nữa nhất thể lưỡng diện, một trước một sau, đúng là quỷ dị!

- Nghe nói Bạch Đế một nửa cơ thể trở thành Đạo Thần, một nửa thì không, cũng có nghĩa là Bạch Đế có một nữa Đạo Thần chi thân, Đạo Thần chi thần chắc chắn phải luyện đi cấn thân, vậy thì nhất thể lưỡng diện của hắn chắc chắn có một mặt là cấn thân, mặt kia mới là chân thân.

Chung Nhạc nghĩ ngợi, tình hình Bạch Đế đặc biệt, hắn chưa từng gặp bao giờ, có lẽ là cấn thân và chân thân dung hợp làm một nên mới hình thành nhất thể lưỡng diện.

Chính vì Bạch Đế chỉ là một nửa Đạo Thần nên mới có bộ dạng kỳ quái đó.

- Bạch Đế chính diện yếu hơn, có lẽ là cấn thân.

Chung Nhạc trở lại khu thứ bảy luân hồi, thấy nơi giao chiến giữa hắn và nguyên thần bí cảnh có nhiều đạo lưu quang trong bầu tinh không, hắn lập tức thu những đạo lưu quang đó lại, nghĩ:

- Cấn thân là sự thay đổi trước kia trở thành Đạo Thần, là chất thải của Đạo Thần, tu vi thực lực đã cố định, không thể tiến thêm, thực lực sẽ không quá mạnh. Còn một nửa chân thân của Bạch Đế thì không tầm thường, chỉ dựa vào một nửa chân thân đã có thể đỡ được Táng Đạo của ta, không bị ta chém chết, Bạch Đế đúng là cừ khôi!

Hắn hộ tống ánh sáng đại đạo tới chỗ Phong Hiếu Trung thành đế, được Phong Hiếu Trung hấp thụ.

- Bệ hạ!

Mấy người Minh Di Đế thấy hắn liền thi lễ, Chung Nhạc giơ tay, cười:

- Chư vị đều là tiền bối, không cần đa lễ.

Các thượng cổ Minh Di Đế và Phong Hiếu Trung không đánh không quen biết, họ đã ác chiến một trận trong khu thứ bảy luân hồi, mức độ đặc sắc của trận chiến đó không hề thua kém trận chiến giữa Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên.

Hai bên dùng hết trí tuệ, thần thông, suy diễn sự biến đổi của Đạo Giải đại thần thông tới trình độ cực hạn của trí tuệ mình, cuối cùng mấy người Minh Di Đế cạn trí tuệ trước, không thể tiếp tục, bị Phong Hiếu Trung thắng một trận.

Trong trận chiến đó, Thiên bị ba nghìn đế thi đánh trọng thương bỏ chạy. Bọn Minh Di Đế được giải phong ấn Lục Đạo, liền đi theo Phong Hiếu Trung, nghiên cứu Đạo Giải thần thông.

Họ tuy già nhưng vẫn còn mong muốn cầu đạo. Chung Nhạc chuẩn bị xây dựng Đạo Tàng Kinh Điển, chỉnh lý thần thông của các tộc thượng cổ, cũng nhờ có họ mới hòa thiện được Đạo Tàng.

Thọ nguyên của họ không còn nhiều, tám mươi hai vị đại đế trong hai nghìn năm qua đã có hai mươi ba vị qua đời, chỉ còn lại năm mươi chín người. Nhân tài thời đại Địa Kỷ chẳng còn mấy người, cho dù cộng thêm Ương Tôn Đế, Trường Sinh Đế, Phục Thương và các đại đế còn ẩn thế thì cũng không tới bảy mươi người.

Hóa đạo chi kiếp đối với Phong Hiếu Trung mà nói đúng là dễ dàng, không có gì là khó cả. Chung Nhạc không lo lắng cho hắn, lắng nghe tiếng đại đạo, đạo âm chấn động, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

Đại đạo Phong Hiếu Trung tu luyện nhiều hơn Chung Nhạc rất nhiều, lần này hắn lần thứ hai thành đế cũng náo nhiệt hơn Chung Nhạc thành đế năm xưa rất nhiều, ánh sáng đại đạo từ Lục Giới bay tới nhiều hơn.

Nhưng Chung Nhạc là người mở ra khu thứ bảy luân hồi, có được sự quà tặng của trời, ánh sáng đại đạo hùng hồn hơn, mỗi bên lại có ưu thế khác nhau.

- Ánh sáng đại đạo Đạo Giới là mấu chốt để thành đạo, nhưng khó có thể tham ngộ được tất cả sự ảo diệu trong đó. Ánh sáng đại đạo của Phong sư huynh tuy nhiều hơn nhưng đạo lý chứa trong đó lại ít hơn một chút.

Chung Nhạc quan sát các dải ánh sáng đại đạo Phong Hiếu Trung nghiên cứu luyện hóa, lần thứ hai thành đế, tích lũy của Phong Hiếu Trung nhiều hơn, nhưng sự ảo diệu trong ánh sáng đại đạo ngay cả hắn cũng không thể tham ngộ thấu triệu được.

Từ điểm này có thể thấy được, hai người họ còn cách một khoảng nữa mới tới được trình độ Phục Mân Đạo Tôn ở thời kỳ đỉnh phong.

Ánh sáng Đạo Giới không phải Đạo Giới đại đạo hoàn chỉnh mà là lạc ấn của nó. Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đều không thể luyện hóa ánh sáng đại đạo, vì thế còn cách Đạo Giới Cảnh rất xa. Nếu là Đạo Thần thì có thể luyện hóa.

Phục Mân Đạo Tôn là người đã đạt tới cảnh giới Đạo Thần mà còn không thể tiến vào cảnh giới đó, có thể thấy khoảng cách giữa Chung Nhạc, Phong Hiếu Trung và Phục Mân Đạo Tôn còn rất xa.

Chỉ khi đã luyện hóa được ánh sáng Đạo Giới thì họ mới coi như chạm được tới ngưỡng cửa cảnh giới Đạo Thần, còn có bước qua được không, có đăng đường nhập thất được hay không thì còn phải xem bản lĩnh của họ.

Mấy chục ngày sau, Phong Hiếu Trung luyện hóa ánh sáng đại đạo, nhưng vẫn còn một số ngoan cố không hóa đi, khiến hắn cũng bất lực, đành phải thu vào cơ thể.

- Sư huynh.

Chung Nhạc thi lễ.

Phong Hiếu Trung đáp lễ:

- Đa tạ sư đệ đã đuổi Bạch Đế đi.

- Bản lĩnh Bạch Đế đúng là không phải tầm thường, có thể nói đã gần với Đạo Thần, hơn nữa còn nhất thể lưỡng diện, bản lĩnh không khác biệt ta là bao.

Chung Nhạc chần chừ một chút, nói:

- Còn cả Hắc Đế. Hắc Đế tề danh với hắn, Hắc Đế cũng đang ở gần cảnh giới Đạo Thần, hơn nữa không loại bỏ cấn thân, có lẽ thực lực còn hơn Bạch Đế một phần. Hai người đó liên thủ có thể địch lại chúng ta. Nhưng nếu cộng với Thần Ma Tà ba vị Thần Vương đó, với cả Tứ Diện Thần, Thiên và các Thần Vương khác, dốc hết sức mạnh của đế triều ta thì cũng không thể chống đỡ nổi.

Linh hồn của ba nghìn vị đại đế phi thăng, vào Hư Không Giới, Chung Nhạc mất đi một lực lượng lớn, thời gian qua tuy không ngừng xuất hiện đế nhưng cũng không thể sánh được với ba nghìn vị thượng cổ đại đế đó.

Còn Đại Tư Mệnh, tuy nói hai nhà liên minh nhưng tâm tư của Đại Tư Mệnh rất khó đoán, Chung Nhạc cũng không dám đặt cược hết vào hắn.

Hơn nữa, tuy Đại Tư Mệnh liên minh với hắn từng tiếp xúc với các Thần Vương dưới trướng Đại Tư Mệnh, những Thần Vương đó rất bất mãn với hắn.

Đặc biệt là những năm qua Chung Nhạc nắm giữ thần ma ở Tử Vi, Lục Đạo Giới và vũ trụ cổ, xây dựng đế triều, nắm giữ đại quân thần ma vô tận, giết ba mươi vị Thần Vương, thủ đoạn độc ác khiến Thần Vương dưới trướng Đại Tư Mệnh vô cùng đề phòng.

Có chung kẻ địch thì tốt nhưng khi kẻ địch mất đi thì sẽ trở mặt thành thù.

Việc này Chung Nhạc thấy nhiều rồi.

- Những Thần Vương đó có Tiên Thiên thánh địa, thánh địa bất diệt, khó lòng trừ bỏ tận gốc.

Phong Hiếu Trung nói:

- Giờ ngươi nắm giữ thiên hạ, có tìm được sào huyệt của chúng không?

*****

Chung Nhạc lắc đầu:

- Rất khó. Những Thần Vương không chết trong các trận chiến tranh đều là vô cùng xảo quyệt, giấu thánh địa của mình rất kỹ. Trừ phi có thể bắt Thần Vương, ta dùng thiên địa chi bảo bao phủ trời đất cảm ứng đại đạo trong thiên hạ lưu chuyển, như vậy có thể cảm nhận dao động khi họ chết mà chưa hồi sinh, tìm ra thánh địa của họ. Hiện nay ta đã tìm được thánh địa của ba mươi Thần Vương, nhưng chưa thấy thánh địa của Hắc Đế và Bạch Đế.

Phong Hiếu Trung ánh mắt lay động:

- Thánh địa của ba mươi Thần Vương? Còn lâu mới đủ. Không tìm thấy thánh địa của Bạch Đế, Hắc Đế thì vẫn là ẩn họa.

Chung Nhạc gật đầu, các Thần Vương khác giết nhiều cũng vô ích, nhưng trừ bỏ năm Thái Cổ Thần Vương bọn Hắc Đế, Bạch Đế thì các Thần Vương khác đều không đáng lo lắng.

- Sư huynh mời nhìn.

Chung Nhạc lấy ra các đạo lưu quang, cười.

Phong Hiếu Trung nhìn, thấy những đạo lưu quang đó dường như là thực chất, phát ra ánh sáng lấp lánh, hơn nữa còn lưu động trong tay Chung Nhạc chứ không biến mất.

- Đây là...

- Máu của Bạch Đế.

Chung Nhạc giao số lưu quang đó cho Phong Hiếu Trung, cười:

- Huynh nghiên cứu xem, chưa biết chừng từ máu của hắn mà tìm được cách đối phó với Bạch Đế.

Phong Hiếu Trung chỉ lấy một đạo lưu quang, nói:

- Một chút đủ rồi, còn lại ngươi để cho bọn trẻ luyện bảo.

Chung Nhạc cười:

- Huynh trở thành đế lần nữa là được, ta còn cần huynh trấn thủ tfi. Ta phải rời đi một thời gian. Số máu Bạch Đế này huynh giao cho bọn trả.

Phong Hiếu Trung đành nhận máu của Bạch Đế, hỏi:

- Ngươi sắp đi xa?

Chung Nhạc gật đầu, ngẩng lên nhìn trời.

Phong Hiếu Trung hiểu ý, dẫn bọn Minh Di Đế rời đi.

Chung Nhạc trở lại Vãng Sinh Cung, trò chuyện với Tư Mệnh một lúc rồi đứng dậy, đi lên cao đần, không lâu sau thì vào Hư Không Giới, tới gặp chư đế Phục Hy thần tộc.

- Hạo Dịch Đế từng theo dõi Hắc Đế, tìm kiếm Tiên Thiên thánh địa của hắn, chưa biết chừng hắn lại biết chút dấu vết gì đó.

Niên đại của Hạo Dịch Đế quá xa vời, ở sâu trong Hư Không Giới, Chung Nhạc đi dọc đường bái kiến Phục Hy chư đế, trò chuyện một lúc, hỏi han xem họ có ý định chuyển thế trùng sinh không.

- Không thể để toàn bộ trứng ở cùng một giỏ, nếu ngươi thua thì bọn ta cũng bại. Phục Hy thần tộc ta không thể còn hy vọng vùng dậy nữa.

Ấn Thương Đế nói:

- Trong Hư Không Giới có sự bảo vệ của Đại Toại, có thể bảo vệ sự an nguy cho Hư Không Giới, Đế Nhạc không cần phải khuyên bọn ta nữa.

Chung Nhạc hỏi từng người, các Địa Hoàng Thiên Đế đều có suy nghĩ như vậy.

Chung Nhạc nhíu mày, quan sáng Hư Không Giới, trong Hư Không Giới xuất hiện rất nhiều vết nứt rõ ràng, trong những vết nứt khổng lồ đó có lôi quang ẩn hiện, còn thấp thoáng có tiếng sấm trầm đục.

Trận chiến Chung Nhạc thảo phạt Mục Tiên Thiên đã chết vô số thần ma, họ vào trong Hư Không Giới khiến áp lực lên Hư Không Giới tăng cao, quan trọng hơn là linh hồn ba nghìn vị đế cũng vào khiến Hư Không Giới khó lòng chứa nổi.

Vỗn dĩ Đại Toại và hai mươi tư thánh đế duy trì Hư Không Giới đã rất khó, cộng với ba nghìn đế linh thì càng khó.

Hư Không Giới đã có dấu hiệu sụp đổ.

- Vũ trụ Hư Không Giới hiện giờ đã nứt tới mức này, chư vị tiên tổ, ta sợ Hư Không Giới không duy trì được lâu nữa, khi đó mới chuyển thế trùng sinh thì sẽ ít cơ hội để lập kế hoạch dự phòng hơn!

Chung Nhạc khuyên:

- Nếu các vị chuyển thế bây giờ thì còn có thể dự trù kế hoạch, để các vị trưởng thành cho trận quyết chiến sau này. Tiền thế các vị thọ nguyên hai vạn tuổi, giờ Lục Đạo Luân Hồi đã mở, thọ mười hai vạn tuổi, có mười vạn năm, chúng ta tuyệt đối có thể thắng!

Chư đế có vẻ chần chừ, Ấn Thương Đạo nói:

- Đế Nhạc chi bằng đi hỏi Bào Hy lão tổ tông xem sao.

Chung Nhạc bất lực, tiếp tục tiến về phía trước, câu trả lời nhận được cũng như vậy.

Càng đi vào sau hắn phát hiện vết nứt Hư Không Giới đã lan vào trung tâm, đây tuyệt đối không phải dấu hiệu gì tốt!

- Đế Nhạc xin dừng bước!

Hắn đã hỏi Hy Hạo Đế, Hy Hạo Đế cũng có suy nghĩ như vậy, đang định rời đi thì đột nhiên Hy Hạo Đế giọng run run gọi hắn lại.

Chung Nhạc quay lại với vẻ nghi hoặc, Hy Hạo Đế run rẩy nói:

- Ngươi... ngươi có phải linh hồn tương lai đó không?

Chung Nhạc trầm mặc, khẽ gật đầu.

- Ta đợi ngươi, đợi tới khi ta chết! Ta tưởng khi còn sống có thể gặp ngươi, không ngờ cách hơn bốn mươi vạn năm, hơn bốn mươi vạn năm!

Hy Hạo Đế nước mắt giàn giụa, đột nhiên nói:

- Ta chuyển thế!

Chung Nhạc khựng người, nở nụ cười.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)