Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1450

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1450: Nhận giặc làm cha
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Lại có một lộ đại quân Thần Ma dưới sự suất lĩnh của Chư Đế hạo hạo đãng đãng chạy tới, chính là Cú Cương Đế suất lĩnh đại quân Phục Hy. Huyết mạch Cú Cương Đế vô cùng tinh thuần, gần với Chung Hoàng Thần.

Lãnh địa của Cú Cương Đế cách Tinh vực Quảng Hàn khá xa, lần này thống lĩnh đại quân chạy tới, chính là mượn đường khu Luân Hồi thứ bảy. Dọc theo đường đi bình an vô sự, đột nhiên từng tràng từng tràng quỷ khóc thần gào vang lên, âm trầm đáng sợ.

Cú Cương Đế chỉ tay một cái. Chỉ thấy một gốc thanh đằng từ hư không diễn sinh, trong khoảnh khắc đã mọc thành một gốc hồ lô đằng, nở hoa kết trái, trên cây treo một quả hồ lô thanh sắc, nói:

- Tiếp tục tiến lên!

Đại quân tiếp tục tiến lên, đột nhiên một mảnh mây đen thảm đạm tập kích tới.

Cú Cương Đế lại chỉ tay một cái, lại thêm một gốc hồ lô đằng nữa mọc ra, cũng kết xuất ra một quả hồ lô thanh sắc.

Cũng không bao lâu sau, trong khu Luân Hồi thứ bảy huyết vũ trận trận, Cú Cương Đế lại trồng thêm một gốc hồ lô đằng nữa, đại quân tiếp tục tiến lên. Cứ như vậy nhiều lần, vị Đế tử này đã liên tục trồng mấy chục gốc hồ lô đằng. Đám Chư Đế dưới trướng cũng không biết trong hồ lô của hắn ẩn chứa cái gì.

Đột nhiên, Cú Cương Đế chợt thở dài một tiếng, sắc mặt khẩn trương nhìn từng cỗ từng cỗ Đế quan đen như mực từ xa bay tới, nói:

- Không có tác dụng rồi!

Một vị Đại Đế vội vàng hỏi:

- Điện hạ, vừa rồi ngài liên tục trồng hồ lô là có ý gì?

- Phô trương thanh thế a!

Cú Cương Đế nhỏ giọng nói:

- Bọn họ phô trương thanh thế hù dọa chúng ta, ta cũng phô trương thanh thế gieo xuống từng gốc từng gốc hồ lô hù dọa bọn họ. Bọn họ không biết đám hồ lô này của ta là bảo bối gì, trong lòng kiêng kỵ, bởi vậy không dám hạ thủ. Hiện tại ta cảm ứng được gốc hồ lô đầu tiên mà ta gieo xuống đã bị mở ra, nhất định là đã bị bọn họ nhìn thấu, vì vậy bọn họ đã nổi giận đùng đùng giết tới!

Chư Đế dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ:

- Đã sớm nghe nói vị Điện hạ này thừa kế tính cách bất hảo của Thái Hoàng, quả thật không sai! Hắn vậy mà một đường trồng hồ lô đằng chỉ để phô trương thanh thế!

Từng cỗ từng cỗ Đế quan phía trước chợt mở ra, từng vị từng vị Đại Đế từ trong Đế quan ngồi dậy. Cú Cương Đế lại trồng trước trận một gốc hồ lô đằng nữa, kết xuất ra một quả hồ lô thanh sắc, quát lớn:

- Các vị tiền bối, hồ lô này của ta chính là Dị bảo do Phụ hoàng ban tặng, nếu các ngươi dám tiến lên... Không tốt! Bọn họ giết qua rồi! Chạy mau!

Chư Đế nhất tề dại ra. Chỉ thấy Cú Cương Đế bỏ mặc bọn họ sang một bên, nhanh như một làn khói bỏ chạy thục mạng về phía đường về. Chư Đế vội vàng suất lĩnh đại quân đuổi theo, kêu lớn:

- Điện hạ, còn chưa đánh qua như thế nào đã nhận thua rồi? Chúng ta đánh qua một trận, cũng tốt có cái bàn giao trước mặt Bệ hạ!

- Bàn giao cái rắm a!

Cú Cương Đế quay đầu lại kêu lớn:

- Ta là con trai của hắn, hắn còn có thể giết ta tế cờ sao? Chạy mau! Chạy mau! Đám gia hỏa này là Ba ngàn Đại Đế Thượng Cổ Lục Đạo Giới, lại mang theo Lục Đạo Giới tới đây, khó chọc vô cùng!

- Điện hạ, ngươi là con trai của Bệ hạ, Bệ hạ không giết ngươi, nhưng sẽ giết chúng ta a!

Chư Đế dốc sức đuổi theo. Một vị Đại Đế nghẹn ngào nói:

- Điện hạ đừng chạy nữa! Chúng ta cũng không phải là con trai của Bệ hạ! Ngài tốt xấu gì cũng chống cự một chút a!

- Ta là Đại Đế Phục Hy thị, Bệ hạ hẳn sẽ không giết ta a?

Một vị Đại Đế Phục Hy lẩm bẩm.

Bên kia, một trăm vị Đại Đế Thượng Cổ kia cũng nhất thời ngẩn ngơ, hồn nhiên không ngờ con trai thứ tư của Thái Hoàng Cú Cương Đế vậy mà lại co chân bỏ chạy, căn bản không chịu giao phong với bọn họ.

- Cú Cương Đế mặc dù vô năng, nhưng dù sao cũng là con trai của Thái Hoàng, giết chết hắn cũng là đại công! Chúng ta giết qua a!

Từng cỗ từng cỗ Đế quan gào thét bay đi, đuổi theo sau lưng đại quân.

Phía trước, Cú Cương Đế nhanh chân phóng chạy như điên, cách Tinh vực Cú Mang mà hắn trấn thủ đã không xa, đột nhiên dừng bước lại, chợt quát lớn:

- Tế!

Từng gốc từng gốc thanh đằng mà hắn trồng ở dọc đường nhất thời điên cuồng diễn sinh, hồ lô thanh sắc trên thanh đằng trong lúc bất chợt vỡ ra. Trong từng quả từng quả hồ lô bắn ra từng đạo từng đạo bạch quang, mạnh mẽ cắt ra không gian xung quanh đám Đế quan. Hơn hai mươi vị Đại Đế Thượng Cổ đuổi theo phía sau không kịp dự liệu, bị đạo quang chém trúng, thi thể phân chia, chết oan chết uổng.

Đám Đại Đế Thượng Cổ còn lại nhất thời kinh ngạc, vội vàng chống cự. Chỉ thấy uy năng của đám bạch quang trong đám hồ lô thanh sắc kia đáng sợ tới cực điểm, trong không gian của khu Luân Hồi thứ bảy kích xạ bốn phía, vô cùng sắc bén, khiến cho bọn họ luống cuống tay chân chống đỡ.

- Trúng kế tên tiểu tặc kia rồi! Trong hồ lô chính là Đạo quang do Thần huyết Bạch Đế biến thành!

Một vị Đại Đế Thượng Cổ bị một đạo bạch quang quét ngang một cái, một cánh tay rơi xuống, phẫn nộ quát lớn:

- Quả hồ lô đầu tiên của hắn chỉ là mồi nhử!

- Giết trở lại a!

Cú Cương Đế đột nhiên xoay người lại, nghênh đón đại quân đuổi theo phía sau, giơ tay đoạt lấy một cây đại kỳ, từ trước trận chạy tới cuối trận, cười hắc hắc, nói:

- Đám lão rùa đen này đã trúng kế của ta, rơi vào trong Sát trận Hồ lô Bạch Đế của ta. Thừa dịp bọn họ luống cuống tay chân, chúng ta quay trở lại giết chết bọn họ lập đại công!

Chư Đế chỉnh đốn chạy quân, vừa mới đuổi theo lại một lần nữa bổ nhào phóng chạy như điên, chạy theo Cú Cương Đế giết chết trở về. Một vị Đại Đế Phục Hy thị cả giận nói:

- Điện hạ, lần sau ngươi muốn dùng kế, có phải là nên nói trước với chúng ta một tiếng hay không?

Cú Cương Đế mỉm cười, nói:

- Lần sau lại nói tiếp đi! Chờ một chút! Ta lại trồng thêm vài gốc hồ lô!

o0o

Ào ào!

Một chỗ khác trong khu Luân Hồi thứ bảy, vô số Kim Ô vỗ cánh bay lên. Trác Quang Đế dẫn đầu, suất lĩnh đại quân Thần Ma Kim Ô Thần Tộc giết về phía Tinh vực Quảng Hàn. Trong lúc bất chợt, Tinh lộ phía trước đứt gãy, từng vị từng vị Đại Đế ngồi ở bờ bên kia, chính giữa là Tinh hà chảy xuôi.

- Chư Đế Bàn Hồ thị?

Trác Quang Đế đáp xuống, vô số Kim Ô Thần Tộc sau lưng thu cánh, nhao nhao đáp xuống sau lưng hắn. Ánh mắt Trác Quang Đế chuyển động, mỉm cười nói:

- Đại quân Bàn Hồ thị được xưng là có năng lực thôn thiên, lại đã đầu phục Thiên, cam nguyện làm Thiên cẩu. Là các ngươi đã ăn gãy Tinh lộ a?

Một vị Bàn Hồ Địa Hoàng mỉm cười, nói:

*****

- Ha hả... Con trai thứ bảy của Thái Hoàng! Năm xưa, thời điểm ta làm Thiên Hoàng Đế của Thời đại Địa Kỷ...

- Không muốn chết, lập tức cút ngay!

Trác Quang Đế đột nhiên rút kiếm, một kiếm chém đôi Tinh hà. Chỉ thấy Tinh hà chia ra làm đôi, vô số tinh tú ầm ầm đùng đùng vỡ nát, bị chấn thành tia tia sợi sợi khí Hỗn Độn.

Uy năng thanh kiếm này cường đại tới không thể tin nổi. Sắc mặt Chư Đế Bàn Hồ thị và năm vị Địa Hoàng đại biến, vội vàng tránh né. Chỉ thấy Trác Quang Đế suất lĩnh rất nhiều Kim Ô Thần Tộc một đường phóng đi.

- Hỗn Độn Kiếm mà Mẫu hậu lấy từ chỗ của Sư công tới, uy lực quả nhiên rất khả quan!

Trong lòng Trác Quang Đế vừa mừng vừa sợ, vừa dẫn người phi hành, vừa quan sát thanh Hỗn Độn Kiếm kia, yêu thích không buông tay, nói:

- Bảo bối lợi hại như vậy, Sư công để ở đó cũng không cần xài, dứt khoát không trả lại cho hắn a...

o0o

Trong Thang Cốc, Kim Ô Thần Đế đột nhiên cả kinh thất sắc, kêu lớn:

- Hỗn Độn Kiếm mà gã Hỗn Độn Thất Khiếu kia đưa cho ta đã không thấy đâu nữa!

Kim nương nương vội vàng chạy tới, hỏi:

- Sư tôn, Hỗn Độn Kiếm gì vậy?

Kim Ô Thần Đế dậm chân nói:

- Chính là sinh vật Hỗn Độn mà Bệ hạ câu từ trong Hỗn Độn ra kia. Sau khi hắn mượn dùng Phù Tang Thần Thụ, đã tặng cho ta một thanh Hỗn Độn Kiếm để báo đáp, ta hằng ngày vô cùng yêu quý, vẫn luôn cung phụng ở nơi này, hiện tại đã không thấy đâu nữa!

Kim nương nương cũng thở dài liên tục, đột nhiên tỉnh ngộ lại, nói:

- Sư tôn, ngươi hồ đồ rồi! Gã Hỗn Độn Thất Khiếu kia đã giết chết Càn Đô Thần Vương, Bệ hạ hận không thể lột da rút gân hắn. Nếu Bệ hạ biết trong tay ngươi có bảo kiếm do Hỗn Độn Thất Khiếu ban tặng, cho dù không trách phạt ngươi, cũng sẽ cho ngươi ăn chút đau khổ a!

Kim Ô Thần Đế nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, lúng ta lúng túng nói:

- Đồ nhi ta ở trong hậu cung bị thất thế sao? Bệ hạ không thương ngươi nữa rồi?

Kim nương nương lườm hắn một cái, ngữ khí oán giận nói:

- Hắn có thương ta cũng sẽ không vì vậy mà thương ngươi! Sư tôn, hơn phân nửa là Bệ hạ đã lặng lẽ lấy đi Thần kiếm của ngươi rồi. Dù sao Hỗn Độn Thất Khiếu cũng là cừu nhân, Bệ hạ cũng lo lắng hắn sẽ động tay chân trong Thần kiếm. Thanh kiếm này, đã mất thì cũng thôi đi!

Kim Ô Thần Đế gật đầu nói phải.

Kim nương nương rời đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm nghĩ:

- Thanh kiếm kia đặt ở nơi này cũng vô dụng, hiện tại thiên hạ đại loạn, không bằng đưa cho Quang nhi vui đùa một chút. Sau khi dùng xong mới trả lại cho sư tôn...

o0o

Bên kia, Công chúa Vân Mộng suất lĩnh một chi đại quân Hoa Tư thị khác giết tới Tinh vực Quảng Hàn. Không Động Đế cũng suất lĩnh một lộ đại quân giết tới, trên đường không hề bị ngăn cản, một đường thuận lợi đi tới Tinh vực Quảng Hàn.

Mục Bắc Đẩu lập tức đình chỉ truy sát Hiếu Văn Đế, xoay người lại thu liễm đại quân. Chỉ thấy Công chúa Vân Mộng lập tức xông vào Tinh vực Quảng Hàn, đi trợ trận Hiếu Văn Đế kháng cự Tuấn Nguyệt Thần Vương.

Ánh mắt Mục Bắc Đẩu xoay chuyển, mỉm cười nói:

- Không Động, ngươi không phải là đối thủ của ta! Công chúa Vân Mộng lưu ngươi ở nơi này, thật ra có chút thất sách rồi!

Không Động Đế mỉm cười, nói:

- Có phải là đối thủ hay không, còn phải đấu qua một trận mới biết được! Trong các huynh đệ tỷ muội, ta chính là ngu ngốc nhất, nhưng cũng là dụng công nhất. Những năm gần đây ta nam chinh bắc chiến, bình định phản loạn các nơi, tự cảm thấy có nhiều tiến bộ, kính xin Bắc Đẩu huynh chỉ giáo!

- Đám người Băng Xuyên, Câu Trần, Cú Cương, Trác Quang... đều bị ngăn cản trên đường, nếu cộng thêm Hoàng Thần Đế bị nhốt trong Lục Đạo Giới, vậy Cửu Hoàng thị đã tới đông đủ rồi!

Mục Bắc Đẩu cười ha hả, đột nhiên khom người, cao giọng nói:

- Vô Kỵ tiên sinh, Cửu Hoàng thị quả nhiên như tiên sinh sở liệu, chỉ cần công kích một người, đám người còn lại cũng sẽ chạy tới cứu viện! Tiên sinh thần cơ diệu toán, có thể nói là phúc tướng của Bệ hạ!

Không gian chấn động, Phong Vô Kỵ chậm rãi đi ra, mặt mày rạng rỡ, mỉm cười nói:

- Dễ nói! Dễ nói! Đây đều là hồng phúc tề thiên của Bệ hạ, mới có thể một lưới bắt hết đám con cái của Thái Hoàng. Bệ hạ, mời!

Không gian đột nhiên nứt ra, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền đại hạm từ trong khu Luân Hồi thứ bảy lái ra, hạo hạo đãng đãng. Bốn trăm vị Đại Đế Hách Tư thị đứng sừng sững trên từng chiếc từng chiếc Chiến hạm, sắc mặt hờ hững, nhìn về phía này.

Hách Liên Khuê Ngọc đứng trên Chủ hạm, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói:

- Ta phụng Thiên thừa vận, Đế Nhạc đại nghịch bất đạo, làm việc nghịch thiên. Hôm nay mặc dù là ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít, nhưng cũng là hành động bất đắc dĩ. Các vị hiền chất, các ngươi táng thân trong kiếp nạn này, chính là số mệnh thương thiên đã định trước!

- Phụng Thiên thừa vận?

Sắc mặt Không Động Đế ngưng trọng, khóe mắt kịch liệt chớp động, nhìn về phía bốn trăm vị Đại Đế Hách Tư thị, mỉm cười nói:

- Khi nào Thiên dám can đảm thò đầu ra trước mặt Phụ hoàng ta, liền xem như hắn to gan lớn mật. Khuê Ngọc bá phụ, ngươi đầu nhập vào Thiên, nhưng Thiên bất quá chỉ là một tên gia hỏa giấu đầu giấu đuôi, ngươi còn cam nguyện làm Thiên tử, ta thay ngươi cảm thấy không đáng a!

Hách Liên Khuê Ngọc khẽ mỉm cười, nói:

- Hoàng mao tiểu nhi, cũng xứng đánh giá Thiên? Vô Kỵ tiên sinh, ngươi tới bày trận a!

Phong Vô Kỵ chắp tay nhận lệnh, ba cái đầu chấn động, mỉm cười nói:

- Chôn vùi đám cháu trai cháu gái này, trong lòng ta cũng vô cùng đau đớn. Bất quá, bởi vì thiên hạ của Bệ hạ, ta cũng không thể không làm a!

- Vô Kỵ thúc thúc còn nhớ Phong Đạo Tôn không?

Không Động Đế hạ lệnh, để cho Thần Đế Ma Đế ba lộ đại quân dẫn người lui vào Tinh vực Quảng Hàn, đột nhiên nói:

- Thúc thúc cần gì nhận giặc làm cha? Hoài Ngọc ca ca cũng đang ở trong triều, nếu ngươi cùng ta hồi triều, huynh đệ các ngươi gặp nhau, Hoài Ngọc nhất định sẽ rất vui lòng!

Sắc mặt Phong Vô Kỵ trầm xuống, Đại não Thiên ý thôi động, vô số quang điểm tụ tập trên đỉnh đầu hắn, tạo thành hư ảnh một khỏa đại não cực lớn, chiếu rọi bố trí của đại quân đối diện vô cùng rõ ràng.

- Hoài Ngọc...

Phong Vô Kỵ phất cờ, điều động đại quân, xua quân đánh tới, lạnh lùng nói:

- Hoài Ngọc không phân rõ thị phi, trợ giúp Thái Hoàng! Nếu hắn không bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta sẽ tự tay giết chết hắn! Hôm nay, ta liền chém chết Thái Hoàng Cửu Tử trước, nhìn một chút xem Thái Hoàng còn có thể ngồi yên trên triều đình hay không?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)