Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1473

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1473: Huynh đệ ngõ hẹp gặp nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Ma Thiếu Dương Quan.

Hữu Sào Toại Hoàng tay nâng Lăng Tiêu Bảo Điện, nói với Hách Tư thị Địa Hoàng đối diện:

- Tượng Vĩ đạo hữu, tuy người từng là Địa Hoàng, thần công cái thế, cử thế vô song, nhưng thần thông đạo pháp hiện nay phi phàm, hơn xa thời thượng cổ viễn cổ, nếu ngươi cứ chấp mí bất ngộ, tòa Lăng Tiêu Bảo Điện của ta sẽ giết ngươi. Là một Địa Hoàng, ngươi có công với xã tắc, đảm bảo vạn năm bình an cho thời đại Địa Kỷ, công lao rất lớn, tại sao không bỏ tối theo sáng, bảo toàn thanh danh?

Tượng Vĩ Đế nhìn Lăng Tiêu Bảo Điện, ánh mắt ngưng trọng, bước tới, cười nói:

- Đạo huynh, ta biết hảo ý của ngươi, nhưng tiếc là Hách Tư thị đã phản rồi, vì chủng tộc, ta cũng buộc phải làm phản. Trận chiến này không luận đại nghĩa, chỉ luận thắng bại!

Hữu Sào Toại Hoàng liên tiếp lùi về sau không trực tiếp đối đầu với hắn, không kìm được nói:

- Đạo hữu, ngươi thật hồ đồ! Hách Liên Khuê Ngọc là hậu bối tử tôn của ngươi, nếu làm sai thì trách hắn, phạt hắn, phế hắn! Lã nào lại đánh cược cả tính mạng chủng tộc? Hách Tư thị các ngươi là hoàng tộc có thể sánh ngang với Phục Hy thị, cả thời đại Địa Kỷ, Phục Hy thị đều không thể đàn áp ngươi, giờ đạo pháp thịnh thế, Hách Tư thị chắc chắn sẽ tỏa sáng, lấy lại hào quang xưa kia. Đạo hữu hãy suy nghĩ cho kỹ!

Tượng Vĩ Đế nhíu mày, toàn lực lao tới, lạnh lùng nói:

- Thái Hoàng đã trở thành Tiên Thiên thần thánh, chắc chắn sẽ coi thiên hạ như đồ trong túi mình, làm gì có chuyện cho Hách Tư thị ta có cơ hội quật khởi? Không làm phản thì đời đời sẽ là hạ thần!

Hữu Sào Toại oàng thở dài, tế Lăng Tiêu Bảo Điện lên, cúi người một cái, trong Lăng Tiêu Bảo Điện đột nhiên vọng ra đạo âm của chư đế:

- Nay có yêu tà làm càn, thỉnh Thái Hoàng trảm trừ!

- Đương nhiên.

Từ trong điện vọng ra một tiếng nói trầm dục, triều đường mở rộng, Tượng Vĩ Đế nhìn triều đường, trong lòng căng thẳng. Bên trogn Lăng Tiêu Bảo Điện có hàng nghìn đại đế lớn nhỏ, chính giữa là nhất triều Thiên Đế, nguy nga vĩ đại, chư đế đều vây quanh các quầng sáng của hắn.

- Đây là dấu ấn Thái Hoàng để lại khi tọa triều!

Tượng Vĩ Đế nổi da gà, vội quay người đi, nhưng trong điện, một đạo đạo quang bay ra, đầu Tượng Vĩ Đế rơi xuống, mất mạng!

Thái Hoàng tọa triều, chư đế tham bái, đại đạo hoành không, lạc ấn vĩnh hằng!

Lăng Tiêu Bảo Điện là tứ đại đế bảo, đúng là danh bất hư truyền.

Hữu Sào Toại Hoàng tung Lăng Tiêu Bảo Điện lên, tay áo bay về hướng Tổ Đình, cả khái vạn phần:

- Nhất thế anh hùng nay danh tiếng đáng buồn, phi duyên thiên đạo phi duyên khanh. Ta và ngươi mỗi người vì tộc của mình, cho dù có chết cũng chết vì chủng tộc!

Thần Thiếu Dương Quan, Đại Phần Cứ Toại Hoàng tế Ngọc Hoa Dao Trì lên. Dao Trì biến thành Dao Hải mênh mông, dưới biển là thần hải thần đảo ẩn hiện giữa mây khói.

Dao Hải nhấn chìm đối thủ của hắn là Cách Trì Đế. Cách Trì Đế điên cuồng lao ra ngoài Dao Hải, đột nhiên có tiếng hát vọng tới, sóng biển nổi lên, có Tiên Thiên đại xà đang chơi đùa dưới biển.

- Hoa Tư!

Cách Trì Đế nổi da gà, liều mạng chạy ra ngoài nhưng biển lớn nổi sóng, càng ngày càng cao, chạm tới cả trời, căn bản hắn không thể ra ngoài được.

Tiếng hát đó ngày một du dương, dùng đạo ngữ làm lời ca, hát một khúc viễn cổ hưng suy. Cách Trì Đế cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng nề, giống như bị đại xà quấn chặt lấy, nhục thân không thể động đậy được, ngay nguyên thần cũng như bị Tiên Thiên đại xa vô hình trói chặt.

Rồi một cảm giác bị nuốt chửng truyền tới, giống như bị thứ gì đó nuốt vào bụng, nhục thân và nguyên thần của hắn đều đang tan rã.

Tiếng hát xa dần, càng ngày càng nhỏ, một lúc sao thì Dao Hải gió yên biển lặng, hồi phục như bình thường, sóng đẩy một bộ xương khô lên bờ. Mặt biển lặng xuống, lại biến thành mặt hồ.

Đại Phần Cứ Toại Hoàng đưa Dao Trì ra, rời khỏi bát quan tới Tổ Đình.

Trong bát quan, Thiên Đình tứ đại đế bảo liên tục đổi chủ, truyền qua truyền lại giữa các vị Toại Hoàng chuyển thế. Bất cứ vị nào khi giết được đối thủ là lập tức đưa đế bảo trong tay mình đi, không chút lưu luyến, rồi rời khỏi chiến trường tới Tổ Đình.

Thời gian dần trôi, toàn bộ các Toại Hoàng rời đi, tứ đại đế bảo vậy chuyền qua lại giữa các vị đại đế Thiên Đình để giết cường địch.

Hách Liên Khuê Ngọc thấy thế, sắc mặt tối lại, một vị tân đế Hách Tư thị bên cạnh vội nói:

- Bệ hạ, tình hình trước mắt rất nguy hiểm, mời bệ hạ đích thân ra tay!

Hách Liên Khuê Ngọc nghiến răng, định lao ra thì đột nhiên đại quân Hách Tư thị thối lui, bị đối thủ truy sát, một vị Địa Hoàng của Hách Tư thị chốt hậu, cố gắng liều mạng mới giúp bại quân ra khỏi bát quan.

- Hách Liên Khuê Ngọc, vì đế vị của ngươi, Hách Tư thị chúng ta đã bị hủy hoại hết tích lũy trong bảy mươi vạn năm rồi!!

Vị Địa Hoàng đó toàn thân đầy máu, nguyên thần bùng cháy, tiến về phía hắn, giọng nói vang dội:

- Bốn trăm đại đế Hách Tư nay còn sống chưa được một phần mười, vì cái đế vị chết tiệt của ngươi, có đáng không?

Hắn đột nhiên dừng lại, quát hỏi Hách Liên Khuê Ngọc, uy phong lẫm liệt.

Một lúc sau, một vị Hách Tư thị thần nhân nhận ra điều bất ổn, vội tiến tới kiểm tra vị Địa Hoàng kia, bi ai khóc lớn:

- Tam Na Đế qua đời rồi!

Vị Địa Hoàng kia đã cố hết khả năng hộ tống Hách Tư thị ra khỏi bát quan, gặp phải chư đế ngăn cản, không tiếc tính mạng, thiêu đốt nguyên thần, mới bảo vệ được tộc nhân Hách Tư thị, nhưng chiến lực của chư đế Thiên Đình không phải tầm thường. Tuy hắn đánh ra khỏi vòng vây nhưng đã cạn sinh mệnh, sau khi ép hỏi Hách Liên Khuê Ngọc thì khí tuyệt thân vong.

Chỉ là chấp niệm vẫn còn, hỏi xong nhưng không ngã.

*****

Hách Liên Khuê Ngọc bái lạy vị đó ba lạy, đứng dậy nhìn bại quân Hách Tư thị đầy thương thế, hét lớn:

- Tam Na Đế hỏi trẫm có đáng không, trẫm phải nói, đáng! Phục Hy Chung Sơn thị đã là Tiên Thiên thần thánh, bất tử bất diệt, hắn ngồi trên đế vị, vô lão bệnh tử, trường sinh vĩnh cố, Thiên Đế lần lượt thay nhau, tại sao đế vị này lại là của Phục Hy nhà hắn? Chư vị, ta không phải vì riêng ta, mà là vì khí vận của chủng tộc trong thiên hạ! Sau này vị trí Thiên Đế bất cứ chủng tộc nào cũng có thể ngồi lên. Chư vị, hãy theo ta quay lại!

Hắn đích thân tiến lên, dẫn mọi người lao về bát quan, bại tướng các quân khác thấy thế, tinh thần phấn chấn, lập tức chỉnh đốn trận thế tiến về bát quan.

Bên cạnh Hách Liên Khuê Ngọc, Phong Vô Kỵ cười:

- Lời nói bệ hạ đúng là mê hoặc lòng người, không hổ là thiên tử.

Hách Liên Khuê Ngọc nghiêm nghị:

- Những lời vừa rồi của trẫm là từ tận đáy lòng, không có chút tư lợi...

Phong Vô Kỵ mỉm cười:

- Ta hiểu, bệ hạ không cần nói nhiều. Bệ hạ đích thân ra trận, có thể khiến lòng quân phấn chấn, nhưng trận chiến này không phải mấu chốt cho thắng bại, mấu chốt vẫn ở Tổ Đình, Vãng Sinh thánh địa và Luân Hồi Táng Khu. Ba nơi này, dù là nơi nào thắng thì đều liên quan tới thắng bại của trận chiến này. Kết quả cuối cùng có thể xuất hiện ở Tổ Đình.

Hách Liên Khuê Ngọc đánh vào bát quan, chư đế trấn thủ bát quan tràn ra như ong vỡ tổ, chiến lực của hắn đúng là rất mạnh, thực lực kinh người, một mình chống lại mấy chục vị đại đế mà không rơi vào thế yếu, tinh thần dao động, truyền âm:

- Vô Kỵ tiên sinh, dùng Thiên Ý Đại Não suy đoán xem trận chiến này chúng ta có thắng không

Phong Vô Kỵ cũng đích thân vào chiến trường, đáp lại:

- Bệ hạ, trí tuệ không địch lại được thần thông, trí tuệ của thần tề thiên nhưng cũng có thiếu xót. Thần thông dùng trong trận chiến này đã vượt qua trí tuệ, ta không thể suy đoán được... Hoài Ngọc!

Hách Liên Khuê Ngọc khựng người, vội nhìn theo, thấy Phong Vô Kỵ đột nhiên dừng lại, đối diện hắn là một đại đế trẻ tuổi, tướng mạo có vài phần giống với Phong Vô Kỵ.

- Con của Phong Đạo Tôn, Hoài Ngọc Đại Đế!

Hách Liên Khuê Ngọc vội đánh lui chư đế, cố gắng đánh tới, nghĩ bụng:

- Vô Kỵ tiên sinh có thể không phải đối thủ của hắn! Phong Hoài Ngọc có thể sánh với Cửu Hoàng thị, thâm sâu khó lường!

- Tránh ra!

Phong Vô Kỵ bạo nộ, ba đầu ngoảnh lại hét lên với Hách Liên Khuê Ngọc:

- Chuyện nhà ta, không cần ngươi nhúng tay vào! Kẻ nào dám nhúng tay thì chính là kẻ địch của ta!

Hách Liên Khuê Ngọc vội dừng lại, sắc mặt hoang mang. Phong Vô Kỵ là môn đồ của Thiên, trước nay đều rất thản nhiên, trí tuệ siêu tuyệt, đây là lần đầu hắn thấy Phong Vô Kỵ đại nộ như vậy, lại mất chừng mực mà hét lên với hắn.

Nhưng giờ hắn không cần phải dựa vào Thiên, cho dù Phong Vô Kỵ có quát cũng không thể lật mặt được. Mấy chục đại đế lại đánh tới, Hách Liên Khuê Ngọc vội vàng ứng phó với họ.

Phong Vô Kỵ quay lại, sắc mặt ôn hòa nhìn Phong Hoài Ngọc cười:

- Hoài Ngọc, ngươi trưởng thành rồi.

Phong Hoài Ngọc lưng đeo kiếm, cúi người:

- Ca ca, huynh đệ ta lâu rồi không gặp.

- Đúng rồi, sắp năm nghìn năm rồi.

Phong Vô Kỵ suýt xoa:

- Năm nghìn năm nháy mắt là qua, ta năm nghìn năm không dám lộ diện, nay cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt. Hoài Ngọc, ta biết ngươi muốn nói gì, vẫn là đừng nói thì hơn, ngươi không thuyết phục được ta đâu.

Phong Hoài Ngọc không kìm được nói lớn:

- Ca, ta biết ngươi không bị Thiên Ý khống chế hoàn toàn, ngươi vẫn còn ý thức của mình. Ca, quay về đi! Đừng mãi chấp mê bất ngộ nữa! Thiên là cái thá gì? Chỉ một tế tự Tiên Thiên Thần, cố thể sánh với phụ thân sao? Ngươi quay về, chúng ta vẫn là người một nhà! Phụ thân, bệ hạ, chắc chắn có thể giải trừ Thiên Ý Đại Não cho ngươi, để ngươi không bị Thiên khống chế nữa!

Phong Vô Kỵ cười ha hả, lắc đầu nói:

- Đệ đệ tốt, khi ta ở Tổ Đình dùng kế hại chết gia gia, thì ta đã không thể quay đầu nữa rồi. Tiểu tử ngốc, ngươi vẫn đơn thuần như vậy, tưởng ta có thể hồi tâm chuỷen ý nhưng không biết ta vui lòng trở nên thế này. Ngươi bảo ta đi theo Chung Sơn thị, đó mới là làm trái bản ý của ta. Rút kiếm đi, để ta xem thời gian qua ngươi tiến bộ thế nào!

Phong Hoài Ngọc người khẽ run, Phong Vô Kỵ nhíu mày:

- Trên chiến trường ma dao động, mang sự nhân từ, ngươi muốn chết sao? Mau xốc lại tinh thần!

Keng!

Đế Kiếm ra khỏi bao, Phong Hoài Ngọc cầm kiếm, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt ngoài thanh Đế Kiếm thì không còn bất cứ thứ gì khác. Phong Vô Kỵ lao tới, cười:

- Ngươi rất có phong thái của phụ thân! Nếu có cơ hội giết ta thì ngươi đừng nương tay. Vì ta tuyệt đối sẽ không nương tay, ta dùng mọi mưu kế, thần thông...

Sự quan tâm trong mắt hắn đột nhiên biến mất, thay vào đó là thiên ý lạnh lingf, suy đoán sơ hở của thần thông Phong Hoài Ngọc, không còn nhân tính nữa.

Cũng trong tòa Thần Thiếu Dương Quan này, bọn Tạo Hóa Đại Đế nhìn Viêm Hỏa Đế nằm phủ phục dưới đất, sắc mặt tối lại:

- Viêm Hỏa đạo hữu, ngươi còn gì muốn nói?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)