← Ch.1003 | Ch.1005 → |
Bị Đường Phong che miệng lại, Dung Thiếu nãi nãi càng xao động vội vàng, đầu lưỡi đỏ từ trong đôi môi ngây ngất từ từ thò ra nhẹ nhàng mút trên ngón tay của Đường Phong, mỗi một lần mút xuống đều làm thân thể hắn nhịn không được co quắp.
Xuân dược thật là bá đạo! Sắc mặt Đường Phong càng ngày càng âm trầm. Xem ra dược vật này không chỉ làm thần trí của nữ tử bị mất đi, chỉ biết ham cầu nhục dục, mà sợ rằng còn làm cho cảm giác về thân thể của nữ tử tăng lên rất nhiều.
Bị trúng loại xuân dược này thì cho dù là nữ tử trinh liệt cũng không thể nhịn được dục hỏa trong lòng.
Càng huống chi, Dung Thiếu nãi nãi trước khi vào Dung gia, phu quân đã tạ thế rồi, qua nhiều năm như vậy vẫn thủ tiết như ngọc, mỗi người đều có cảm xúc nhục dục của mình, tất nhiên là Dung Thiếu nãi nãi cũng không ngoại lệ.
Ở lúc còn đang thanh tỉnh, nàng còn có thể thanh tâm quả dục khống chế ý nghĩ của mình, nhưng ăn phải bao xuân dược này đã khiến dục vọng nhiều năm áp chế của Dung Thiếu nãi nãi triệt để khơi ra.
Khó làm rồi! Một mặt Đường Phong ngăn cản động tác của Dung Thiếu nãi nãi, một mặt tung lên một cước cực mạnh, đóng lại cửa phòng, ôm thiếu phụ xinh đẹp đi tới bên giường, để nàng lên giường, sau đó đưa tay điểm lên người nàng vài cái.
Trong nháy mắt Dung Thiếu nãi nãi đình chỉ động tác, nhưng mà vẻ mê ly tràn ngập khao khát lại hiện rõ trong mắt, làn da trên gương mặt và cổ đỏ hồng, tỏa ra hương thơm khiêu gợi.
Đường Phong phóng mắt nhìn lại, nhịn không được nuốt khan một ngụm nước bọt, một hồi lăn qua lăn lại làm cho quần áo của thiếu phụ này mất trật tự, bộ ngực sữa lộ nửa ra ngoài, một bên vai lộ hẳn ra ngoài không khí, chiếc yếm đỏ tươi giống như là lửa không ngừng nhảy nhót trong mắt Đường Phong.
Trong không khí tỏa ra mùi thơm, làn da mềm mại trắng như tuyết xuất hiện trước mặt làm cho Đường Phong choáng váng đầu óc.
Không có một nam nhân nào có thể thờ ơ trước sự mê hoặc lớn như vậy, Đường Phong cũng không ngoại lệ, trong lòng hắn có một cỗ khí lưu nóng hầm hập bắt đầu di chuyển, trong đan điền duc hỏa còn bốc cháy mãnh liệt hơn.
Trong phòng, hương thơm bắt đầu lưu động, nồng nàn vô hạn, tiếng thở dốc và rên rỉ của Dung Thiếu nãi nãi không ngớt phối hợp với nhau tạo thành một khúc nhạc đủ để cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải điên cuồng hết lên.
Tâm động thì tâm động, Đường Phong biết nữ tử này tuyệt đối không thể động vào.
Phá hủy danh dự của nàng so với giết nàng còn tàn nhẫn hơn.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu thảm, hẳn là một tên hộ pháp Thiên Lôi Tông bị dược thi đánh chết phát ra tiếng kêu, tiếng kêu phát ra này khiến đầu óc Đường Phong thanh tỉnh lại.
Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là kiểm tra tình huống đang xảy ra ở trong cơ thể nàng, vừa mới nghĩ đến đây, Đường Phong nhanh chóng vươn tay ra đặt trên cổ tay của Dung Thiếu nãi nãi.
Thời khắc thân thể hai người vừa tiếp xúc, Dung Thiếu nãi nãi đang nằm trên giường dĩ nhiên run rẩy một chút, thân thể lập tức cứng ngắc lại, hai chân rung lên bần bật, ở phía sau cổ đỏ ửng lên, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt giống như sắp chết đến nơi, mũi thở phì phì biểu lộ sự tức giận.
Qua khoảng mười hơi thở. phảng phất như một thân khí lực của Dung Thiếu nãi nãi tan hết ra, sau đó đột nhiên nàng thở hổn hển một vài hơi, thân thể cũng mềm oặt xuống.
Này....
Đường Phong lau mồ hổi đang rỉ ra trên trán, thu liễm tâm tình lại, tỉ mỉ thoạt tra xét.
Đây tuyệt đối là khảo nghiệm lòng người cực kỳ thống khổ, Dung Thiếu nãi nãi tựa như một con búp bê tình dục sống động, bất luận tiếp xúc như thế nào đều làm cho thân thể nàng kích động không gì sánh được. Loại phản ứng này là mỗi một nam nhân đều nguyện ý thấy. Đường Phong chỉ có cố gắng áp chế dục vọng trong lòng, cưỡng chế tinh thần chuyên chú thanh tỉnh để tiếp tục tra xét.
Càng kiểm tra, thần sắc của Đường Phong càng trở nên nghiêm túc.
Một bao xuân dược này không biết được chế ra từ gì, dĩ nhiên lại bá đạo như vậy! Triệt để khơi dậy dục hỏa trong thân thể của Dung Thiếu nãi nãi, không chỉ dung nhập vào trong máu huyết của nàng mà còn chảy xuôi ở trong cương khí.
Bao xuân dược này hẳn là để chuyên môn dùng đối phó với một số cao thủ. Cho dù là Đường Phong có thực lực Linh Giai, sợ rằng ăn phải dược vật này cũng không chắc khống chế được dục vọng của chính mình.
Xuân dược bình thường chỉ có thể tác dụng đến máu huyết trong thân thể và kích thích dục hỏa trong cơ thể người khác. Nhưng xuân dược mà Dung Thiếu nãi nãi ăn vào lại khác, nó khiến cương khí cũng bị tiêm nhiễm.
Cương khí lưu chuyển toàn thân, khiến dược hiệu của xuân dược tỏa ra rất nhanh, càng thêm triệt để.
Sau khi kiểm tra xong, Đường Phong hoảng sợ khi phát hiện cương khí trong cơ thể Dung Thiếu nãi nãi bắt đầu có đấu hiện hỗn loạn, phảng phất như một con ngựa hoang phát cuồng, xông khắp nơi trong kinh mạch của nàng.
Đường Phong vừa phong ấn kinh mạch ôn huyệt của nàng, chỉ là không muốn nàng lộn xộn mà thôi, nhưng mà lại không ngờ xảy ra tình huống thế nầy, làm cho Đường Phong trở tay không kịp.
- Ư...
Trên măt của Dung Thiếu nãi nãi xuất hiện một tia thần sắc thống khổ, sau đó bất ngờ trong miệng chảy ra máu tươi.
Loại khí huyết nghịch chuyển này dĩ nhiên còn có công dụng khác, Đường Phong phong ấn kinh mạch của Dung Thiếu nãi nãi, tuy rằng có thể ngăn cản nàng không lộn xộn nữa, cũng có công hiệu ức chế dược hiệu tạm thời, nhưng mà cương khí bị phong ấn trong kinh mạch bị dược vật thôi động bắt đầu có ý định dâng lên..
Nếu còn tiếp tục như vậy thì kinh mạch toàn thân của Dung Thiếu nãi nãi sẽ bị cương khí của mình phá hủy hầu như không còn, đến lúc đó không chết cũng sẽ thành tàn phế.
Nhưng nếu sau khi giải khai phong ấn của nàng sẽ phát sinh chuyện gì. Đường Phong dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết được, Dung Thiếu nãi nãi đang bị dục vọng khống chế hoàn toàn, nếu như để nàng lấy được tự do thì kết quả coi như xong.
Làm sao bây giờ? Giải trừ phong ấn của nàng là tự tìm phiền phức vào người, nhưng mà nếu không giải trừ thì có thể nàng sẽ chết.
Đường Phong cảm thấy quyền lựa chọn hiện giờ trên tay mình quả thực là một loại dày vò. Loại xuân dược này rốt cuộc có thành phần như thế nào, Đường Phong còn chưa có manh mối, cho dù biết được thành phần của loại xuân dược này, muốn phối trí ra giải dược cũng không phải là chuyện làm được trong thời gian ngắn.
Giải dược? Ánh mắt Đường Phong sáng ngời lên, hắn nhanh chóng bỏ Dung Thiếu nãi nãi ở đó chạy vội như gió ra ngoài.
Muốn cởi dây buộc thì phải tìm người buộc, nếu như xuân dược là do Ô Chính Ưng hạ thì chắc chắn hắn biết được phối phương, nếu như vận khí mình không quá kém thì có thể biết được giải dược của hắn để ở đâu, như vậy mới có thể cứu được Dung Thiếu nãi nãi.
Lúc này Ô Chính Ưng đang đánh nhau liều chết với Thiên Cơ Tử, hắc bào trên người Thiên Cơ Tử đã rách mướp hết, tuy rằng sinh thời hắn là cao thủ Linh Giai thượng phẩm nhưng mà khi thi thể của hắn bị điều chế lại thì không còn thần trí, lúc chiến đấu không biết ứng biến, chỉ biết lấy mạng đổi mạng, đối phó với một Linh Giai trung phẩm tất nhiên phải bị thương.
Tuy rằng y phục của Thiên Cơ Tử xơ xác nhưng Ô Chính Ưng cũng không tốt hơn. Từ khi chiến đấu đến giờ chẳng qua mới có thời gian nửa nén hương thôi, Ô Chính Ưng đã đến giai đoạn hết dầu tắt đèn, hắn cũng muốn chạy trốn nhưng mỗi khi hắn nổi lên ý niệm này thì hắc y nhân luôn chặn được đường lui của hắn.
Thương thế trên người Ô Chính Ưng so với Thiên Cơ Tử còn nghiêm trọng hơn nhiều, số vết thương trên người hơn mười vết, thân pháp xao động hoảng loạn, máu tươi vẩy ra ngoài tung tóe nhiễm đỏ mặt đất xung quanh.
Cho dù Ô Chính Ưng nghĩ vỡ đầu cũng không thể hiểu được tại sau có loại đối thủ muốn đồng quy vu tận với mình như vậy.
Trong lúc hắn đang muốn thi triển sát chiêu thì bất ngờ Ô Chính Ưng thấy hoa mắt, tiếp sau đó là một đạo nhân ảnh xuất hiện ở trước mắt hắn, ánh mắt hắn híp lại, thì ra đây là tên nam tử trẻ tuổi kia.
Ô Chính Ưng vui mừng quá đỗi, hắn đang lo lắng không tìm được Đường Phong, không nghĩ tới đối phương lại nhảy ra trước mặt hắn, hiện giờ chỉ cần bắt được thanh niên này thì mình sẽ có hy vọng sống!
Nhưng ý niệm trong đầu còn chưa nghĩ hết thì sắc mặt Ô Chính Ưng chợt biến đổi, hắn phát hiện ra trên người đối phương có một cỗ kình khí bộc phát kinh hồn táng đảm tới mình, chính mình không ngăn cản được bị đánh bay ra ngoài.
Nặng nề rơi xuống trên mặt đất, người thanh niên kia bất ngờ đặt một chân đặt lên ngực, nhìn từ trên cao xuống về phía mình, trên tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh lục dí trên cổ, lạnh lùng hỏi:
- Giải dược ở đâu?
- Giải dược nào?
Ô Chính Ưng nghi hoặc nói.
Trường kiếm xanh biếc vẽ ra một đường cong duyên dáng, lưu ở trên cổ của Ô Chính Ưng một vết thương, Đường Phong lại lớn tiếng hỏi một lần nữa:
- Giải dược ở đâu?
Ô Chính Ưng quay đầu lại liếc về phía gian nhà phía sau, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Ngươi nói là cái giải dược kia?
- Lấy ra mau!
- Vâng vâng!
Ô Chính Ưng thò tay vào trong lòng móc ra một cái chai, run rẩy đưa tới phía Đường Phong.
Đường Phong đưa tay ra tiếp lấy, bàn tay còn chưa nắm được cái chai thì Ô Chính Ưng đang nằm trên mặt đất đột nhiên bật dậy bộc phát hết sức lực của một thân cảnh giới Linh Giai trung phẩm, tung một quyền vào đầu của Đường Phong.
- Ngươi muốn chết!
Đường Phong đang vội trở lại cứu Dung Thiếu nãi nãi, làm gì có thời gian dây dưa với hắn?
Ngự Thần trong cơ thể lập tức được sử dụng, cùng với một tiếng vang nhỏ, Độc Ảnh Kiếm trên tay bắn ra ngoài như tên, Ô Chính Ưng ở phía dưới gần trong gang tấc bị lạnh thấu tâm can.
- Không... không có khả năng...
Ô Chính Ưng nhìn Đường Phong ngây ngốc, hắn căn bản không thể hiểu được vì sao thanh niên này lại có thực lực dùng một kích lấy được mạng sống của mình.
Đường Phong tuyệt nhiên không cho hắn thời gian phản ứng, nhanh chóng đoạt lấy cái chai ở trên tay hắn, mở nắp bình ra hít một hơi, sắc mặt hắn không khỏi xám xịt.
Đây căn bản không phải là giải dược nào cả, từ mùi vị và tác dụng của nó thì chính là xuân dược mà Dung Thiếu nãi nãi bị hạ.
Thể chất cường đại như Đường Phong hít một hơi vào cũng có cảm giác khô nóng không chịu nổi, trong đầu hình dung tới dáng vẻ mê người của Dung Thiếu nãi nãi, có mùi vị cưỡi ngựa xem hoa thấp thoáng hiện lên.
Tuy rằng bị chút xuân dược ảnh hưởng nhưng mà thể chất của Đường Phong khác xa người thường, bản thân hắn có sức chống cự với độc tố tương đối mạnh, cũng không có gì quá đáng ngại, chỉ cần cắn vào đầu lưỡi thì có thể xua tan đi ý niệm.
Ngồi xổm xuống trước thân thể của Ô Chính Ưng, Đường Phong rút ra một tia âm hồn cô đọng của hắn rồi nhắm mắt tỉ mỉ tra tìm.
Qua một lát, Đường Phong mới thở dài chán nản, cất bước trở lại phòng. Ở bên ngoài phòng, mấy tên hộ pháp chấp sự của Thiên Lôi Tông vẫn đang đau khổ chống đỡ, miệng xin tha không ngớt, nhưng các dược thi nếu không nhận được mệnh lệnh của Đường Phong thì căn bản không có khả năng hạ thủ lưu tình với bọn họ.
Ô Chính Ưng đã chết, dược thi Thiên Cơ Tử cường đại nhất đang rảnh rỗi xông vào tràng chiến đấu này, chỉ tối đa khoảng nửa chén trà thì có thể chém giết tất cả đoàn người này không còn một ai.
Tuy rằng trừng phạt tất cả những người của Thiên Lôi Tông là đúng tội nhưng mà vẻ mặt của Đường Phong vẫn rất khó coi.
Hắn căn bản không tìm được giải dược! Ở trong trí nhớ của Ô Chính Ưng, thực chất có phương pháp phối chế dược vật, Đường Phong cũng có thể dựa vào thành phần của dược vật này để chế ra giải dược, nhưng mà trước tiên phải có dược liệu và thời gian đã, cả hai điều này Đường Phong đều không có, dưới tình huống gấp gáp Đường Phong căn bản không có thời gian đi chế giải dược.
Vừa lúc quay trở lại gian nhà, Đường Phong liếc nhìn Dung Thiếu nãi nãi đang nằm bất động trên giường, mới một lúc không gặp mà vị thiếu phụ xinh đẹp này bị tràn ra không ít máu tươi, sắc mặt đỏ hồng dọa người, màu đỏ kia không phải là do đôi mắt quyến rũ mà là do khí huyết nghịch chuyển, kinh mạch lại bị phong ấn không khai thông được.
Tiếng rên rỉ thống khổ không thời khắc nào không lượn lờ quanh quẩn bên tai Đường Phong, làm cho hắn càng lúc bối rối.
Phảng phất như nhận thấy Đường Phong đang bước đến, đôi mắt xinh đẹp mê ly của Dung Thiếu nãi nãi toát ra quang mang dị thường, đầu hướng về phía Đường Phong, trên đôi mắt ngập nước lộ ra vẻ tâm tình mơ màng cực kỳ mê hoặc.
Đường Phong giơ một tay lên chậm rãi hướng về thân thể Dung Thiếu nãi nãi, rồi lại rụt trở về, nhiều lần như vậy vẫn không thể hạ quyết tâm được.
Hiện tại hắn không biết làm như thế nào mới tốt. Ảnh hưởng của xuân dược đã che mất thần trí của mỹ nhân, nếu như không cho nàng phát tiết ra ngoài thì hậu quả vô cùng, với dược lực bá đạo của nó rất có khả năng làm cho kinh mạch của nàng bị hủy hoại, dục hỏa mãnh liệt không nhịn được sẽ giày vò nàng cho đến chết.
- Hy vọng nàng sẽ không trách ta!
Đường Phong hít sâu vào một hơi, biết rằng hiện giờ không thể kéo dài thêm được nữa, đưa tay điểm nhanh vài cái trên người Dung Thiếu nãi nãi.
Kinh mạch bị phong ấn được hóa giải, Dung Thiếu nãi nãi khôi phục lại tự do một lần nữa, nàng giống như một mãnh thú thoát khốn lập tức nhảy ra khỏi giường nhanh chóng lao vào Đường Phong.
← Ch. 1003 | Ch. 1005 → |