← Ch.175 | Ch.177 → |
Ông chủ cửa hàng chăm chú nhìn Phong Vân Vô Ngân, trên mặt hiện lên một nụ cười sáng lạn:
-Công tử ca, nhất định là ngài muốn đi hoàng thành để quan sát cuộc giao lưu năm tông được cử hành vào ngày mai phải không?
-Xém chết! Hóa ra ngày mai chính là ngày khai mạc cuộc giao lưu năm tông, ta tu luyện ở dưới đáy biển tới mức vô nhân vô ngã, vạn vật bất xâm, quên béng mất không chú ý đến thời gian, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ lần thi đấu trọng đại này.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân âm thầm kêu may mắn, vội vàng nói:
-Đúng! Ta cũng muốn đi tới hoàng thành xem náo nhiệt.
Dáng vẻ tươi cười trên khuôn mật ông chủ cửa hàng không giảm:
-Công tử ca, thực sự không dám giấu, lúc bình thường thì cửa hàng ta cũng không có quyển trục truyền tống trực tiếp đến hoàng thành, cho dù là có thì số lượng cũng vô cùng ít. Lần này, cũng bởi vì cuộc giao lưu năm tông, ta đã đặc biệt lấy về một số quyển trục truyền tống hoàng thành, tới giờ chi còn lại một tấm! Vận khí của ngài thật tốt!
Nói xong, ông chủ cửa hàng từ trong ngăn kéo trân trọng Lấy ra một quyển trục kim quang sáng lạn, tản ra dao động năng lượng thời không nhàn nhạt.
-Ta mua!
Phong Vân Vô Ngân căn bản ngay cả giá bao nhiêu cũng không cần hỏi, liền trực tiếp kêu lên.
Cuối cùng, Phong Vân Vô Ngân bỏ ra tròn một vạn lượng hoàng kim để mua nốt quyển trục truyền tống hoàng thành cuối cùng này.
Trên quyển trục truyền tống có vẽ cửu thiên thần long, những hàng chữ triện cổ xưa cùng với một ký hiệu ấn ký, hiển lộ ra khí tức cao quý uy nghiêm.
Phong Vân Vô Ngân trực tiếp xé rách quyền trục.
Trong nháy mắt, những luồng hào quang rực rỡ đủ màu sắc đã bao bọc lấy toàn thân Phong Vân Vô Ngân, thời không điên đảo, nhật nguyệt luân chuyển, trong tầm mắt toàn bộ đều là những quang ảnh kỳ quái.
Một khắc sau, cảnh vật trước mất Phong Vân Vô Ngân đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này, chỗ hắn đang đứng chính là bên trong một truyền tống trận rất lớn, phía trước chính là tường thành màu vàng nguy nga tráng lệ! Dài đến vạn dặm! Cao mấy chục thước! Trên đầu thành tinh kỳ phấp phới, trên mặt mỗi một lá cờ đều được vẽ bốn chữ triện "Đế quốc Chiến Tần".
Dưới tường thành có hàng trăm hàng ngàn nhóm người đang vây quanh, mỗi một nhóm người ít nhất cũng phải hơn mười, có nhóm lên đến hàng trăm người.
Những người này đứng ờ ngoài thành, trên một vùng đồng nội rộng lớn, cười nói với nhau, chẳng qua âm thanh đều được họ hạ xuống cực thấp, không hề thể hiện ra chút hỗn loạn lộn xộn nào.
Tất cả đều trật tự quy củ.
Hơn nữa bên trong đám người, chẳng những có một số phú thương cẩm y ngọc phục, hơn nữa còn có rất nhiều võ giả. Võ giả Hậu Thiên, võ giả Tiên Thiên Cương khí cảnh, võ giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh, võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh...
-A, đây là hoàng thành! Là hoàng gia thống soái năm đại tông môn của để quốc Chiến Tần!
Trong lòng Phong Vân Phong Vân Vô Ngân âm thầm kinh ngạc:
-Thực sự là khí phái!
Hắn bước ra khỏi truyền tống trận, đi về phía cửa thành.
Bên dưới tường thành, có một con hào bảo vệ thành rộng tới vài trăm thước, dài vạn dặm, phía trên hào có mấy chiếc cầu treo vắt ngang qua, Phong Vân Phong Vân Vô Ngân theo đoàn người chậm rãi qua cầu.
Sau khi đi qua cầu là một đội ngũ hàng vạn người đang xếp thành hàng để vào thành.
-Con em hắn, ta đom độc một mình tới đây dự thi, không tới cùng với đại đội nhân mã của Ngạo Hàn tông cho nên phải xếp hàng.
Phong Vân Phong Vân Vô Ngân trở nên nôn nóng, vượt hẳn lên trên nhanh chân đi tới chỗ cổng thành. Chi thấy ở khoảnh đất trống rộng lớn trước cửa thành có mấy chục tên võ sĩ mặc áo giáp sáng choang đang phụ trách tiếp nhận dòng người vào thành. Mỗi một võ sĩ đều long hình hổ pHắch, cốt cách mạnh mẽ. Mỗi một võ sĩ đều có tu vi Hậu Thiên cửu phẩm. Trong đó, một tiểu đội trưởng đầu lĩnh lại càng là cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn.
Đội trưởng đầu lĩnh kia sau khi nhìn thấy Phong Vân Phong Vân Vô Ngân chen lên từ phía sau, lập tức nhíu mày nhìn chằm chằm, trầm giọng quát lên:
-Lui xuống! xếp hàng vào thành!
Phong Vân Phong Vân Vô Ngân mỉm cười, từ trong lòng lấy ra khối ngọc bài dự thi:
-Ta tới để tham gia cuộc giao lưu năm tông.
-A?
Tên đội trưởng kia trong mất liền xuất hiện hoài nghi, vươn tay tiếp nhận lấy ngọc bài, xem đi xem lại vài lần rồi gật đầu nói:
-Là một trong mười khối ngọc bài dự thi của Ngạo Hàn tông, thực sự không giả. Chẳng qua...
Hắn lại ngẩng đầu nhìn nhìn Phong Vân Phong Vân Vô Ngân.
Lúc này Phong Vân Phong Vân Vô Ngân bạch sam nho nhã, tuổi còn rất trẻ, quát xếp nhè nhẹ lay động, toàn thân không hề có một chút dao động năng lượng nào, hoàn toàn là dáng dấp một công tử ca trói gà không chặt.
Đội trưởng kia lập tức nói:
-Không đúng! Lập tức Ngạo Hàn tông mấy ngày trước đã tiến vào hoàng thành, tiểu tử, ngươi lấy ngọc bài ờ đâu ra? Ta thấy ngươi hào hoa phong nhã, toàn thân ngay cả da thịt xương cốt cũng chưa đến trăm cân, không hề có dao động năng lượng, ngược lại giống như một công tử ca phú gia còn hôi sữa, rốt cuộc ngươi là ai?
-Ngọc bài này là giả sao?
Phong Vân Phong Vân Vô Ngân hòi ngược lại.
-Ngọc bài này không phải giả.
Trong ánh mắt của tên đội trưởng kia, vẻ hoài nghi càng thêm đậm:
-Chẳng qua người lại có phần giả.
Nói đến đây, mười mấy tên chiến sĩ khải giáp gần đó đều đồng thời ngừng động tác, ánh mắt nhìn chạm chàm về phía Phong Vân Phong Vân Vô Ngân, chi cần đội trưởng này ra lệnh một tiếng, là họ sẽ lập tức xông lên bắt lấy "vị khách không mời mà tới" này.
-Ha ha ha! Người cũng là thực! Ngươi xem đây!
Phong Vân Phong Vân Vô Ngân cười khẽ một tiếng, khoảnh khắc sau, từ trong đan điền lệ phí dâng trào, từng đạo tử quang bắn ra bốn phía, một chiếc giao long tí lớn bằng cánh tay người hoành không xuất thế, lân phiến màu tím dưới ánh mắt trời chiếu rọi phản xạ ra vầng hào quang rực rỡ, trong mỗi một khối lân phiến đều phong ấn năng lượng hủy thiên diệt địa, từng luồng tử hỏa thiêu đốt hừng hực, tươi đẹp mà tà dị.
-A?
Mấy chục tên võ sĩ khải giáp cùng với đám người xếp hàng vào thành ở gần Phong Vân Phong Vân Vô Ngân đều kinh hãi tránh lui.
Giao long tí nhẹ nhàng duỗi ra chộp một trảo, đoạt lấy ngọc bài từ trong tay tên đội trưởng kia, Phong Vân Phong Vân Vô Ngân nắm lấy ngọc bài, ý niệm khẽ động, giao long tí lập tức quay về trong đan điền.
-Ha ha, có còn vấn đề gì nữa không?
Phong Vân Phong Vân Vô Ngân cười dài nhìn về phía tên đội trưởng.
-Là... là Tiên Thiên tử khí... Tiên Thiên tử khí cảnh...
Đội trưởng kia thất thần lẩm bẩm mấy lần, ánh mắt nhìn về phía Phong Vân Phong Vân Vô Ngân trong nháy mắt đã trở nên tôn kính không gì sánh được, hắn củi đầu khom lưng nói:
-Nguyên lai là võ giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh... Vừa rồi đã mạo phạm, mong thiếu hiệp đừng để bụng... Hắc hắc, Ngạo Hàn tông thực sự là lợi hại, tuổi tác thiếu hiệp khẳng định chưa quá 15, vậy mà tu vi đã đạt tới trình độ thế này... thực sự là... thực sự là.. Thiếu hiệp mời ngài vào thành.
← Ch. 175 | Ch. 177 → |