Vay nóng Tima

Truyện:Bá Khí - Chương 444

Bá Khí
Trọn bộ 770 chương
Chương 444: Quái vật bảy nghìn năm trăm thần long lực
0.00
(0 votes)


Chương (1-770)

Siêu sale Shopee


Đương nhiên, chủ yếu cũng là vì môn công pháp này của Tứ sư đệ chỉ là tàn thiên, chỉ có được phần da lông, không thể tiến dần từng bước. Nếu như hắn luyện thành trọn bộ công pháp Thần giai, Phong Vân Vô Ngân muốn phá giải nhanh chóng là rất khó có khả năng.

Phanh! Phanh! Phanh!

Toàn bộ phân thân bị diệt! Bản tôn tiếp tục chịu quất.

Từng nhát quất như thiểm điện đánh lên người bản tôn Tứ sư đệ. Lực lượng ba long không đủ khiến Tứ sư đệ dễ dàng bị quất chết, thế nhưng lại đánh cho da thịt hắn bong tróc từng mảng. Sâu trong nội tâm hắn, nảy lên từng đợt cảm giác vô lực và tuyệt vọng.

- Vì sao có thể? Một chiêu này chính là tuyệt chiêu đáy hòm của ta, trước nay chưa từng chịu bại! Ngay cả Nhị sư ca, bình thường cũng rất tán thưởng một chiêu này của ta, vì sao mới chỉ đối mặt một lần, đã bị chó con tạp dịch này phá giải rồi... Vì sao?

Thanh âm tuyệt vọng vang lên ầm ĩ, trong sát na đó, khiến toàn bộ đệ tử ngoại môn, bao quát cả mười đại đệ tử ngoại môn, đều khẩn trương cực độ...

- Vì sao có thể? Tuyệt chiêu của Tứ sư đệ, bị phá giải trong nháy mắt... Không xong! Hỏng bét rồi!

Trái tim bọn họ từ từ trầm xuống.

Trên lôi đài.

Phong Vân Vô Ngân đánh ra một chiêu Thiên Long Bạo Ngược, trực tiếp cuốn lấy Tứ sư đệ này, không khác gì trực tiếp giải quyết một đối thủ. Nhất thời xoay chuyển cục diện bất lợi khi lấy một chọi hai.

Lúc này, Tứ sư đệ ốc còn không mang nổi mình ốc, Phong Vân Vô Ngân cũng không thèm nhìn tới nữa. Hơi xoay người, nhìn về phía Ngũ sư đệ đang ở phía sau.

Vốn, Ngũ sư đệ còn đang chuẩn bị thương thuật, chờ đợi Phong Vân Vô Ngân bị Tứ sư đệ dùng mấy nghìn phân thân cuốn lấy, sau đó đánh ra một chiêu thương thuật tuyệt sát. Nhưng hiện tại Tứ sư đệ dĩ nhiên sụp đổ, bị Phong Vân Vô Ngân dễ dàng xử lý. Tình huống này, khiến thương khí rậm rạp được Ngũ sư đệ phóng xuất ra, thoáng cái liền suy kiệt.

Thương thuật của Ngũ sư đệ, điểm mạnh chính là một tiếng trổng nổi lên sĩ khí, hiện tại sĩ khí của hắn giống như quả bóng cao su bị kim châm, vèo một cái liền xẹp dần xuống.

Phong Vân Vô Ngân nhe răng cười, chậm rãi tiến lại gần Ngũ sư đệ, nói:

- Còn muốn vây công ta? Lúc này lão tử nhìn xem, ngươi có phải được làm từ kim cương thiết cốt, có phải là đánh không chết nổi!

Ánh mắt hắn nhìn về phía Ngũ sư đệ, tựa như một đăng đồ lãng tử, đang nhìn một thiếu nữ khuê phòng hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Phanh!

Quanh thân Phong Vân Vô Ngân đột bạo long khí, lực lượng ba nghìn sáu trăm long ngưng tụ thành quyền, oanh kích ra ngoài.

- Lão tử không phụng bồi nữa!

Ngũ sư đệ kia, cuối cùng liền bị thủ đoạn máu tanh và sát khí của Phong Vân Vô Ngân dọa cho mất sạch toàn bộ nhuệ khí, không thi triển ra nổi một thành công lực của thương thuật tuyệt sát.

Ngũ sư đệ kêu lên một tiếng, thân hình hoáng lên, toàn bộ thân thể mờ dần, dựa hồ muốn lập tức đào tẩu.

- Đồ vô dụng! Ngay trước mắt mọi người, xương cốt còn mềm rũ như thế? Còn chưa lâm trận đã muốn bỏ chạy... Ai!

Hoàng Phủ sư huynh và nhóm mười đại đệ tử ngoại môn còn lại đều giậm chân tức giận!

Toàn bộ đệ tử ngoại môn đều cúi đầu... Uất ức! Khuất nhục!

- Còn muốn chạy? Không dễ như vậy đâu!

Trong mắt Phong Vân Vô Ngân bộc phát hung quang, quyền phải trực tiếp đánh ra... Long Bạo Kích.

Ngũ sư đệ kia còn chưa giao thủ với Phong Vân Vô Ngân, vừa đối mặt liền bị thủ đoạn sắc bén của Phong Vân Vô Ngân dọa cho sợ tè ra quần, trái tim như muốn vỡ ra, nhuệ khí tiêu vong, dĩ nhiên không để ý tới mọi người vây xem, trực tiếp tiến hành thuấn di, ý đồ chạy trối chết!

- Lâm trận bỏ chạy! Người này phế rồi! Tâm ma đốn sinh! Không thể trọng dụng! Tâm chí như vậy, đã sớm không nên đứng trong hàng ngũ mười đại đệ tử ngoại môn!

Ánh mắt đường chủ chấp pháp đường trở nên khinh thường, khinh bỉ cực độ!

Bất ngờ trong lúc đó!

Phong Vân Vô Ngân trực tiếp đánh ra một chiêu Long Bạo Kích, đánh vào tận sâu trong không gian, tạo thành nếp uốn không gian ngay chỗ Ngũ sư đệ thuấn di chạy trốn!

Phốc!

Một quyền này, thạch phá kinh thiên, khai sơn liệt thạch. Hơn nữa, vận khí vô cùng tốt, dĩ nhiên đánh ra được bạo kích, thần lực ba nghìn sáu trăm long trực tiếp bạo kích, tăng trưởng gấp mười lần, hóa thành ba vạn sáu nghìn long!

Lực lượng cường đại như vậy, quả thực xé mở tất cả hư vô, chỉ thẳng bản tâm, trực tiếp kéo thẳng Ngũ sư đệ đang tiến hành thuấn di, từ trong hư không ra ngoài.

Phanh!

Phốc!

Chỉ nhìn thấy, thân thể Ngũ sư đệ bị kéo ra từ trong hư vô đã thành thảm hại, nằm xụi trên mặt đất, toàn thân co quắp, lắc lư liên tục, miệng phun máu tươi, dùng ánh mắt tuyệt vọng cầu xin nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân:

- Phong Vân... Phong Vân Vô Ngân sư đệ... Ngươi đừng... Ta chịu thua...

- Bản nhân luôn luôn nhất quán, chính là trảm thảo trừ căn, xuất thủ không lưu lại hậu hoạn, xin lỗi rồi!

Phong Vân Vô Ngân luân phiên chém giết, toàn bộ đối thủ đều bị diệt giết triệt để, thảm hại. Làm sao có thể buông tha mạng chó cho người này? Nếu như hiện tại nằm trên mặt đất chính là hắn, vị tất đối phương chịu tha cho hắn một mạng?

- Phong Vân Vô Ngân, biết khoan dung độ lượng chút đi!

Trong chấp pháp đường, một vị chấp sự có chút ít giao tình với Ngũ sư đệ này, cũng mở miệng khuyên bảo.

Hắn vừa dứt lời...

Phanh!

Phong Vân Vô Ngân vỗ một cái, thần lực ba nghìn sáu trăm long, mạnh mẽ vỗ xuống người Ngũ sư đệ.

Ngay sau đó... Phanh!

Lại bồi thêm một phách, khiến thân thể Ngũ sư đệ triệt để biến thành một miếng thịt phẳng lỳ...

- Ai...

Vị chấp sự vừa mở miệng cầu tình kia, khẽ nhướng mày rồi nhất thời ngã ngồi xuống, nghiêm nghị nói:

- Sát phạt quả quyết... Lợi hại... Lợi hại...

Sau khi vỗ chết Ngũ sư đệ, Phong Vân Vô Ngân tế ra Thánh lô, hấp thu thi thể, tiến hành luyện hóa.

Hiện tại, mỗi một đệ tử ngoại môn đều cảm giác được sống lưng ớn lạnh, trong lòng phát run.

Sát tính của Phong Vân Vô Ngân là hiếm thấy thế gian! Mặc dù chấp sự chấp pháp đường đã đứng ra mở miệng cầu tình, hắn vẫn diệt giết không nương tay.

- Hắn hạ thủ, thực sự khó có thể lưu lại người sống... Xem ra ta phải tự mình xuất thủ rồi!

Hoàng Phủ sư huynh thì thào tự nói, chợt trong lúc đó, toàn thân hắn giống như già đi thêm vài tuổi, nhìn về phía Tam sư đệ, Thất sư đệ, Bát sư đệ, một lúc lâu không nói gì.

Giờ khắc này, sau khi xử lý Ngũ sư đệ xong, Phong Vân Vô Ngân xoay người nhìn về phía Tứ sư đệ. Tứ sư đệ kia liên tục chịu nghìn lượt bạo quất, hiện tại tuy rằng không chết, thế nhưng cũng đang hấp hối, thân hình ngã nằm trên mặt đất, gân cốt da thịt toàn thân đã tổn hại không biết bao nhiêu, còn cố miệng hùm gan sứa, lạnh lùng nói:

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi dám giết...

Phanh! Phanh! Phanh!

Lời còn chưa nói hết, Phong Vân Vô Ngân liền vỗ tới ba chưởng, vỗ Tứ sư đệ thành một đoàn thịt vụn, Thánh lô lập tức bay ra, hấp thu thi thể, luyện hóa!

Gọn gàng, lưu loát giải quyết hai đại đệ tử ngoại môn, Phong Vân Vô Ngân đạm mạc nhìn về phía chân trời, lẩm bẩm nói:

- Toàn bộ đều là phế vật! Đánh không đã chút nào! Mất hứng.

Đột nhiên...

"Oa... Oa... Oa...

Ngay hiện trường, rất nhiều nữ đệ tử ngoại môn thật sự là không chịu nổi áp lực tâm lý, đều nôn mửa ra, chật vật không tốt.

- Còn ai muốn đi lên tìm chết?

Phong Vân Vô Ngân cực kỳ kiêu ngạo nhìn một vòng chung quanh, uy phong lẫm lẫm.

- Mà thôi, mà thôi, lần này rốt cuộc phải ra tay rồi. Có điều, chó con tạp dịch kia, mạng ngươi hết rồi!

Bất ngờ, Nhị sư huynh Hoàng Phủ sư huynh, trực tiếp phiêu nhiên nhảy lên lôi đài.

Tam sư huynh, Thất sư huynh, Bát sư huynh, cũng không nói một tiếng, nhảy theo lên lôi đài.

Bốn đại đệ tử ngoại môn, bao vây xung quanh Phong Vân Vô Ngân.

Trong đó, Nhị sư huynh kia, Hoàng Phủ sư huynh, quanh thân đằng đằng lửa cháy, khiến một mảng lớn hư không bị đốt trụi, tia sáng uốn khúc, không gian sôi trài. Tử viêm, hỏa viêm, bạch viêm, đều quanh quẩn tại quanh thân hắn.

Đúng là khả năng nắm giữ nguyên tố năng lượng hệ hỏa của hắn đã đạt tới một cực hạn, các loại liệt viêm quanh quẩn bên người hắn, đồng thời, những liệt viêm này còn biến ảo thành hình mãng xà, kỳ lân, cự long, phi nha, hoàng lang, thao thiết, chúc long.. Chư bàn dị thú, những tiếng rít gào thôn thiên phệ địa, có loại khí tức bá đạo của thượng cổ man hoang lưu truyền hậu thế.

Hoàng Phủ sư huynh không hổ là tồn tại đứng thứ hai trong mười đại đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh. Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi, hắn liền khôi phục lại bình tĩnh từ trong sóng dữ, ánh mắt ngưng định nhìn Phong Vân Vô Ngân, toàn thân bắt đầu tiến hành nhiễu hóa không gian, khiến Phong Vân Vô Ngân căn bản không thể bắt được vị trí chính xác của hắn.

Mặt khác, nguyên tố năng lượng hệ hỏa trên người hắn, cùng với vô số gông xiềng pháp tắc Đế giai liền dung hợp lại, biến ảo thành vô số cảnh tượng dị thú, chạy nhảy chung quanh, mờ hồ tỏa sáng khí thế yêu thú triều tịch. Trên toàn bộ mặt lôi đài, đều là yêu thú hỏa diễm, khắp đồi khắp núi, quét ngang tất cả.

Hoàng Phủ sư huynh tựa như một liệt hỏa yêu vương, trong lúc tiến lui, không gian bị đốt cháy.

- Chó con tạp dịch, ngươi thực sự rất mạnh, thủ đoạn ùn ùn, có điều, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.

Hoàng Phủ sư huynh lạnh giọng nói:

- Có điều, ngươi có thể bức bách ta xuất thủ, đủ đưa ngươi thành một đời thiên kiêu rồi. Đáng tiếc, ngươi lập tức phải chết non.

Lại nhìn Tam sư huynh kia, quanh thân thấu phát kiếm quang tinh tế mật mật, kiếm khí kinh thiên vĩ địa, soi sáng hằng cổ, sáng lập ra một thế gian kiếm giới, ngoài tạo nghệ kiếm thuật, chiến lực không chỗ nào không thể so sánh với Phong Vân Vô Ngân dung hợp bốn cây kiếm cốt.

Thất sư đệ, cầm trong tay cây cự phủ, rất nhiều pháp tắc Đế giai uốn lượn trên đầu phủ, man quang lưu chuyển, mơ hồ cũng nghe được một ít tiếng rít gào của đại thú thái cổ.

Bát sư đệ, hai tay trống trơn, có điều trên đôi nhục chưởng lại tỏa sáng quang mang hoàng kim rực rỡ, còn có một tòa hư ảnh cung điện hoàng kim từ trong song chưởng hắn, thẩm thấu ra ngoài, xa hoa lộng lẫy.

Bốn đại đệ tử ngoại môn may mắn còn sống sót, hiện tại đều hiện ra tuyệt kỹ, đứng vây xung quanh Phong Vân Vô Ngân, muốn hợp lực, nhất cử đánh gục Phong Vân Vô Ngân, cứu vớt lại chút mặt mũi cho đệ tử ngoại môn, dù hiện tại đánh chết Phong Vân Vô Ngân, cũng chỉ giữa lại được cái nội khố.

Các đệ tử ngoại môn lại bắt đầu quan sát chiến cuộc. Tuy rằng, từ tình huống hiện tại xem ra, mặc dù Phong Vân Vô Ngân cường thịnh hơn nữa, đều có thể bị vây trong tuyệt cảnh không thể vãn hồi, động thân liền chết. Nhưng trong lòng bọn họ cũng còn thấp thỏm, không chút tự tin... Phong Vân Vô Ngân này một đường đánh tới, sáng tạo ra quá nhiều điều không thể tưởng tượng nổi, từng đệ tử ngoại môn ngã xuống trên lôi đài, thi cốt vô tồn, đã khiến những đệ tử ngoại môn dưới kia chịu phải bóng ma tâm lý cực lớn, không thể dễ dàng lau đi, nào đâu còn lòng tin chiến thắng?

Mấy vị chấp sự trong chấp pháp đường đều lẩm bẩm nói:

- Không sai biệt lắm nên kết thúc rồi. Đường chủ đại nhân, mắt thấy Phong Vân Vô Ngân sẽ chết, ngài xem, có phải nên cứu lại tính mạng cho hắn? Người tài giỏi như vậy, nếu chết đi thì quá đáng tiếc.

- Cứu hắn một mạng đi. Cùng lắm thì nghiêm phạt hắn diện bích mười năm.

Đường chủ chấp pháp đường nhíu chặt hai hàng lông mày, nói:

- Hiện tại, đã không thể khiến những đệ tử ngoại môn này dừng tay, tha cho Phong Vân Vô Ngân một mạng. Phong Vân Vô Ngân giết chết quá nhiều đệ tử ngoại môn, đã bị buộc đi trên tuyệt lộ. Trừ phi, hắn tiếp tục giết tới, hoặc là sẽ bị giết chết! Không có con đường thứ ba để đi... Lại nói, bản tọa còn muốn nhìn một chút, tiếp tục theo dõi...

- Ta nhưng thật ra còn tin tưởng, Phong Vân Vô Ngân sẽ không ngã xuống.

Hiên Viên sư huynh thoáng có chút mạnh miệng. Lấy kinh nghiệm của hắn ước định, Phong Vân Vô Ngân đánh bại Tam sư huynh, Thất sư đệ, Bát sư đệ liên thủ, cũng không phải vấn đề gì, còn có thể làm được. Thế nhưng, đối mặt với Hoàng Phủ kia, trên cơ bản không có phần thắng nào.

Tại học phủ Tử Anh, trong hàng mười đại đệ tử ngoại môn, đại sư huynh là một người siêu nhiên, hoàn toàn xứng đáng với dòng dõi cường giả, thậm chí còn mạnh hơn so với rất nhiều đệ tử nội môn. Mặc dù chín đại đệ tử ngoại môn còn lại liên thủ, cũng không phải đối thủ của đại sư huynh Tào Huyền.

Nhị sư huynh, Hoàng Phủ sư huynh, trong gia tộc cũng có họ hàng gần là Thần giai, thiên phú dị bẩm, cũng là một đại nhân vật, thực lực vượt lên trước tám người Tam sư huynh liên thủ.

Có thể nói, Đại sư huynh và Nhị sư huynh, xa xa giảo hơn những người còn lại trong mười đại đệ tử ngoại môn.

Ước định khách quan, Phong Vân Vô Ngân cũng không phải đối thủ của Hoàng Phủ sư huynh.

Thế nhưng, trong tiềm thức Hiên Viên sư huynh vẫn dự cảm được, Phong Vân Vô Ngân sẽ không đơn giản bị giết chết. Đương nhiên, nếu như Phong Vân Vô Ngân lộ ra dấu hiệu thất bại, Hiên Viên sư huynh sẽ trực tiếp xuất thủ.

Trên lôi đài...

- Cũng tốt, mấy người các ngươi cùng tiến lên, miễn cho từng người đi lên chịu chết, lãng phí thời gian của ta.

Trong tình huống này, Phong Vân Vô Ngân dĩ nhiên thoải mái cười ta.

- Tốt, tốt, cùng tiến lên đi, cùng nhau chết, cũng sạch sẽ lưu loát. Nghe nói còn có Đại sư huynh gì đó, ta còn phải giết chết Đại sư huynh kia, trở thành người mạnh nhất trong đệ tử ngoại môn, từ đó mới có thể hưởng đặc xá cho hành vi phạm tội.

- Cũng không biết Đại sư huynh kia có kịp trở về học phủ trong ngày hôm nay không, có kịp đánh luôn với ta một trận không. Nếu hôm nay hắn còn chưa trở về, ta đây còn phải tiếp tục chờ đợi. Tốt nhất nên lập tức trở về, cho ta đánh chết.

Phong Vân Vô Ngân nói ra những lời này, mọi người ở đây nghe được, ai nấy đều kinh hãi... Phong Vân Vô Ngân có thể chống đối được mấy người Hoàng Phủ sư huynh hay không, vẫn còn là một dấu hỏi thật lớn, lành ít dữ nhiều, với tình thế hiện tại của hắn, dĩ nhiên dám mạnh miệng cuồng ngôn, nói muốn nhất định giết chết Hoàng Phủ sư huynh, Tam sư huynh, Thất sư huynh, Bát sư huynh... Thậm chí còn đang chờ Đại sư huynh, cũng muốn đánh chết Đại sư huynh mạnh mẽ vô cùng.

Đây có phải vì ăn lộn thuốc rồi không?

- A? Ha ha ha!

Hoàng Phủ sư huynh không giận còn cười:

- Người điên! Ngươi cho là ngươi liên tiếp giết chết Tứ sư đệ, Ngũ sư đệ, Lục sư đệ, Thập sư đệ, liền tưởng mình là thiên hạ vô địch? Tại trong học phủ Tử Anh, bất luận đệ tử ngoại môn cùng với rất nhiều đệ tử nội môn, các trưởng lão đều biết rất rõ, thực lực bản tọa vượt xa các sự đệ còn lại, thực lực Đại sư huynh lại vượt xa so với bản tọa. Ngươi ở chỗ này nói lời cuồng nôn, quả thực là miệng đầy phân thối.

Người trong chấp pháp đường cũng thở dài, lắc đầu:

- Phong Vân Vô Ngân này, bắt đầu kiêu căng rồi, không coi ai ra gì... Sức chiến đấu của hắn đích xác không bằng Hoàng Phủ...

Hiên Viên sư huynh càng sốt ruột, vội vã dùng linh hồn truyền âm với Phong Vân Vô Ngân...

- Phong Vân Vô Ngân, không thể khinh địch! Ngươi đánh không lại Hoàng Phủ kia đâu! Ngươi tận lực chống đối, nếu thực sự không được, ta sẽ trực tiếp xuất thủ, cứu tính mạng của ngươi!

Phong Vân Vô Ngân thản nhiên cười, mặt không đổi sắc, bất ngờ, hắn lấy ra Thần Lực Chùy, thần niệm động...

- Thần Lực Chùy! Dung nhập thân ta!

Hưu!

Thần Lực Chùy hóa thành một đạo lưu quang, dung nhập vào trong khí lực Phong Vân Vô Ngân.

Giữa lúc đó, toàn thân Phong Vân Vô Ngân bị vây quanh trong vô số chân khí hình rồng, lực lượng mới lại bắt đầu sinh sôi phát triển ra từ trong cơ thể hắn!

Ba nghìn sáu trăm long!

Bốn nghìn long!

Bốn nghìn năm trăm long!

Năm nghìn hai trăm long!

Lực lượng liên tiếp kéo lên, không thể ngăn chặn!

- Ha ha ha! Đánh chết những thổ cẩu các ngươi, có khó gì? Ta nói rồi, ta xuất thủ cũng không lưu lại người sống, hôm nay các ngươi muốn chạy trời cũng không khỏi nắng!

Phong Vân Vô Ngân ngưng tụ thần lực quanh thân, đạt được thần lực bảy nghìn năm trong long đáng sợ, toàn thân thoát thai hoán cốt, toàn thân đại phát thánh quang, tựa như một hành tinh nóng cháy, tỏa ra ánh sáng nóng bỏng, ngang tàng.

Song quyền hơi vẫy động, một tảng lớn không gian liền bạo tạc...

- Cái gì?

Mọi người trong chấp pháp đường đều há hốc mồm, đứng bật dậy.

Trong hư vô, một ít đệ tử nội môn và mấy lão cổ đồng cũng không kìm lòng được sôi trào lên...

- Vì sao có thể? Lực lượng và khí thế, trong nháy mắt gia tăng không chỉ gấp đôi! Này... Này... Mẹ nó, tiểu tử này là thứ sinh vật biến thái gì thế?

Phong Vân Vô Ngân chém giét với đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh, đã chuyển tới hồi đoạn gay cấn, liên tục đánh giết mấy người trong hàng mười đại đệ tử ngoại môn, chế tạo ra dòng xoáy kinh khủng, cuối cùng, bức bách bốn người là tồn tại thứ hai, thứ ba, thứ bảy và thứ tám trong hàng đại đệ tử ngoại môn, cùng nhau đi lên vây giết Phong Vân Vô Ngân.

Trong đó, Hoàng Phủ sư huynh được công nhân là cường nhân thứ hai trong hàng đệ tử ngoại môn, sức chiến đấu có thể đánh bại đệ tử nội môn bình thường. Sở dĩ vẫn không tham gia khảo hạch đệ tử nội môn, trở thành một đệ tử nội môn chân chính, chính là vì đang tích súc thế lực, muốn đến khi trở thành đệ tử nội môn, liền có thể lập tức hô phong hoán vũ, chấp chưởng đặc quyền, không chịu làm hạng chân gà trong đệ tử nội môn.

Cũng đúng, thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng, so với làm đệ tử nội môn bình thường, còn không bằng làm lão nhị trong đệ tử ngoại môn.

Hiện trường, người người đều biết, sức chiến đấu của Phong Vân Vô Ngân không bằng Hoàng Phủ sư huynh. Đừng nói là trong mắt những đệ tử ngoại môn bình thường, ngay cả trong mắt các vị đại năng chấp pháp đường, cùng với đệ tử nội môn âm thầm quan chiến, còn cả mấy lão cổ đồng, đều có chung nhận định như vậy, Phong Vân Vô Ngân vẫn còn chênh lệnh xa với Hoàng Phủ sư huynh.

Phong Vân Vô Ngân suy kiệt kiếm khí, yêu thai ngủ say, có thể dựa vào, cũng chỉ còn lực lượng mạnh mẽ thôi.

Quả thật, thuần lực lượng của Phong Vân Vô Ngân, kinh thiên động địa, cái thế vũ dũng, nhưng... Đời trước của Hoàng Ph ủ sư huynh có huyết mạch gần với Thần giai, có thể nói là thiên phú dị bẩm, được trời phù hộ. Hơn nữa, Hoàng Phủ sư huynh tu luyện Thần công nguyên tốt hệ hỏa, chính là một bộ công pháp Thần giai tàn thiên, đã tu luyện tới cực hạn, tìm hiểu ra rất nhiều đại đạo.

Hắn vừa đứng chút, pháp tắc không gian, pháp tắc thời gian quanh mình liền bị bóp méo toàn bộ, toàn thân nhảy lên ngay trong vô tận hư không, thu thập các hỏa diễm dị chủng tại các vị diện cho mình sở hữu, thủ đoạn thông thiên.

Ngay dưới tình huống tất cả mọi người đều không xem trọng chính mình, Phong Vân Vô Ngân đột nhiên biến thân đầy hoa lệ, dung hợp Thần Lực Chùy nhập thể, gia trì lực lượng, cuối cùng đại được lực lượng vĩ ngạn bảy nghìn năm trong long.

Bảy nghìn năm trong long, đủ khai thiên tích địa, sáng lập thời không mới, viết ra một đoạn truyền kỳ rồi.

Chỉ nhìn thấy, Phong Vân Vô Ngân bị vây trong từng điều chân khí hình rồng thô to, văn tự Long tộc, pháp tắc bàn nhiễu, hỗ trợ, dưới chân đi ra một tòa long miếu, long đảo, sơn mạch long, rừng long, các loại khí tượng long tộc, các loại văn minh long tộc...

Rống!

Mỗi một lỗ chân lông quanh thân Phong Vân Vô Ngân, đều mơ hồ phát sinh ra tiếng long khiếu, dĩ nhiên đã bắt đầu có long uy nhàn nhạt tản mát, trấn áp hằng cổ, tan biến thương khung.

Thánh quang kia càng lúc càng dâng lên nồng đậm, nóng bỏng, tựa hồ nhuộm đẫm Phong Vân Vô Ngân trở thành một khỏa tinh cầu phát quang cỡ nhỏ. Trong lúc đó, khiến người ta cảm giác được một ít vị đạo bất hủ, chí tôn vô địch. Cũng có tiếng thánh ca hợp xướng, toàn thân bất phàm.

- Tốt! Thật tốt quá! Nguyên bản bổn tọa còn cho rằng, Phong Vân Vô Ngân kia chỉ có chút thể chất Chân Long đặc thù, cũng thật không ngờ, thể chất Chân Long của hắn đã được diễn dịch tới trình độ này. Hiện tại lực lượng của hắn có thể tùy ý đánh tan một ít Đế thú có thân thể cường hãn, một quyền đánh xuống bắn chìm một tòa đảo nhỏ.

Đường chủ chấp pháp đường kia, trong đối mắt phóng xuất ra một ít vị đạo tán thưởng khó có được, đồng thời lần đầu tiên chân thành khen ngợi Phong Vân Vô Ngân.

- Đích xác, ánh mắt của Hiên Viên sư đệ không có lầm. Phong Vân Vô Ngân này, nếu có thời gian phát triển, tuyệt đối là một kẻ hơn người! Tuy rằng đến từ vị diện cấp thấp, thế nhưng có thể sáng lập ra truyền kỳ, lịch sử. Học phủ hẳn nên bồi dưỡng thêm cho những nhân tài như hắn.

Hiên Viên sư huynh là người luôn luôn đạm mạc, vui buồn không hiện ra mặt, có điều hiện tại cũng cười toe toét, nói:

- Tốt! Thật tốt quá! Phong Vân Vô Ngân một lần lại một lần khiến cho ta khiếp sợ!

Đương nhiên trong chấp pháp đường cũng có một người sinh lòng phản cảm với Phong Vân Vô Ngân.

- Ta thấy, Phong Vân Vô Ngân vị tất có thể chiến thẳng Hoàng Phủ kia. Còn nữa, đây phỏng chừng đã là con bài cuối cùng của Phong Vân Vô Ngân rồi, ta cũng không tin, tại thời khắc mấu chốt, khi Tào Huyền gấp trở về, sẽ đòi lại khẩu khí và danh dự cho đệ tử ngoại môn. Thế mới nói, cho dù Phong Vân Vô Ngân may mắn đánh bại Hoàng Phủ, nhưng khi hắn đụng phải Tào Huyền, cũng chỉ biết chờ người ta diệt.

Mọi người trong chấp pháp đường đều đang nghị luận, trao đổi suy nghĩ của mình. Một ít đệ tử nội môn, các lão cổ đồng âm thầm ẩn nấp, cũng đều nín hơi theo dõi cuộc chiến cam go này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-770)