Vay nóng Tinvay

Truyện:Trảm Long - Chương 14

Trảm Long
Trọn bộ 33 chương
Chương 14: Thiên quốc đằng long (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)

Siêu sale Shopee


Tay Hồng Tuyên Kiều phát lực, bẻ bàn tay trái của Lâm Phụng Tường tới cực hạn, nếu là người thường sẽ đau rống lên, nhưng Lâm Phụng Tường chỉ cắn chặt răng nhìn Hồng Tuyên Kiều, rồi lại quay đi nhìn về phía mặt hồ.

Cô vặn hỏi Lâm Phụng Tường: "Nói rõ ra xem! Giết người lúc nào? Vì sao giết người?"

"Tổng nha nha huyện Kiết Dương, Đường Thuận ức hiếp dân lành, cưỡng hiếp dân nữ, bách tính không thể nhẫn nhịn nổi nữa, bảy ngày trước tôi đã lập kế giết hắn! Trong lúc chạy trốn ngang qua đây, vừa hay trấn Phù Dung chiêu mộ võ sư giúp múa sư, tôi mới dừng lại làm công kiếm chút lộ phí."

"Long Nhi! Đem thừng trói hắn lại, đưa đến nha môn lĩnh thưởng!" Nghe Lục Kiều Kiều ra lệnh, ai cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt như muốn nói: Không phải chứ.

Nhưng lúc này không thể bàn chuyện có nên giải quan hay không, với võ công của Lâm Phụng Tường, mọi người đều không biết còn có thể khống chế anh ta được bao lâu.

Hồng Tuyên Kiều bảo Jack ép Lâm Phụng Tường sát xuống đất, An Long Nhi thành thục trói hai tay hai chân anh ta lại, bấy giờ mới yên tâm thu lại dao súng.

Lục Kiều Kiều bảo Mạnh Hiệt: "Giờ bắt được một tên đào phạm, cứ thế này dẫn hắn đi đường e phiền..."

Mạnh Hiệt vừa nghe đã hiểu ý, lập tức tiếp lời: " Đưa đến nha huyện cũng phải mất hai ngày đường, hai ngày ấy phải lo ăn lo dắt, còn phải kiếm người trông chừng, võ công của kẻ này cao như vậy, e có chuyện bất trắc..."

Hồng Tuyên Kiều băng tuyết thông minh, chớp mắt đã vỡ lẽ, thì ra Mạnh Hiệt và Lục Kiều Kiều đang muốn thăm dò xem lời của Lâm Phụng Tường là thật hay giả.

Xem tướng có thể trông ra anh ta từng giết người, nhưng lại không thể biết được anh ta đã giết ai.

Bảy ngày trước từng giết người, không có nghĩa anh ta là đào phạm bị triều đình truy nã, bọn chó săn của triều đình cũng có thể giết dân lành rồi tới đây điều tra tình báo.

Nếu Lâm Phụng Tường là mật thám triều đình phái đến, nói ra những lời vừa rồi nhằm lừa gạt lòng tin của mọi người, nhờ đó thâm nhập vào Hồng Môn, thì giải anh ta đến nha môn đồng nghĩa với thả hổ về rừng. Kẻ áo đen Lục Kiều Kiều liều chết bắt được trên dãy Kê Đề chính vì được đưa về đại lao nha huyện, cờ kém một nước bị phủ Quảng Châu phái người tới nhấc về bình an, cuối cùng chẳng hỏi ra được điều gì.

Bọn mật thám kiểu này sợ nhất chính là bị giết tại chỗ, hơn nữa ở chốn núi hoang rừng dã này, căn bản không ai có thể tới cứu. Một là không thể trở về báo cáo, hai là quả thực không cần thiết phải bán mạng, hễ biết mình sắp bị giết tại chỗ, phần lớn đều sẽ lộ nguyên hình.

Hồng Tuyên Kiều cũng góp lời: "Còn không biết hắn có đồng bọn hay không, nửa đường lại có người tới cướp tù cũng là chuyện rất nguy hiểm."

Jack và An Long Nhi tính tình vốn ngay thẳng, nhất thời không hiểu ra gì, cớ gì mấy người bên cạnh mình bỗng chốc trở thành bổ đầu nha môn hết lượt, lại định bắt gian lĩnh thưởng?

Jack cau mày hỏi: "Bắt được hắn có thể lĩnh bao nhiêu tiền?"

Lục Kiều Kiều nói: "Có trời mới biết hắn đáng bao nhiêu, nếu không đáng tiền thì chúng ta cũng công toi..."

"Chi bằng chém đầu vùi thây ở đây, chúng ta đem đầu người về nghe ngóng xem tên gian tặc này đáng bao nhiêu tiền rồi tính?" Mạnh Hiệt đột nhiên mắt lộ hung quang, nhặt lấy con dao dưới đất vừa mổ cá ban nãy, bước tới bên Lâm Phụng Tường, hung hăn xắn tay áo lên.

An Long Nhi nhớ rõ Lục Kiều Kiều từng mấy lần cảnh báo nó không được giết người, biết Lục Kiều Kiều không phải người tùy tiện ra tay sát hại kẻ khác, chuyện trước mắt chắc chắn có điều cổ quái, thằng bé thoáng cảm thấy có mùi vị thăm dò Lâm Phụng Tường. Nhưng nó không dám chắc Mạnh Hiệt liệu có ra tay hay không, dù gì Mạnh Hiệt cũng là người của Hồng Môn, dáng vẻ tuy nho nhã, song vẫn có thể tàn độc như thường. Thằng bé kéo kéo ống tay áo Lục Kiều Kiều hỏi nhỏ: "Cô Kiều, hay cô thử gieo quẻ xem lời anh ta nói là thật hay giả, rồi hẵng quyết định..."

Lục Kiều Kiều trừng mắt với An Long Nhi: "Coi sai thì làm thế nào? Trên đời này có việc gì cũng coi một quẻ thì người còn cần dạo phố ăn cơm mua quần áo nữa không, dẹp sang một bên!"

An Long Nhi chưa từng chứng kiến thái độ này của Lục Kiều Kiều, biết nhất định có điều kỳ quặc, nên không nói thêm gì nữa.

Mạnh Hiệt đã đẩy Lâm Phụng Tường ngã xuống đất, trừng mắt nhìn vào mặt anh ta, tay cầm con dao hét lớn một tiếng, định chém xuống cổ. Lục Kiều Kiều vẫn chăm chú quan sát biểu hiện của Lâm Phụng Tường, người này trước sau đều cắn chặt răng, thái độ trầm trọng mà điềm tĩnh, quả thực có cảm giác sẵn sàng chết ở đây.

Jack vội nhào tới, hai tay nắm lấy tay cầm dao của Mạnh Hiệt, căng thẳng nói: "Đừng giết! Đừng giết! Nếu mọi người không muốn chịu vất vả thì để tôi áp giải anh ta, tôi có thể giải anh ta tới nha môn, nhưng không thể giết người được!"

Anh ta giữ chặt lấy tay Mạnh Hiệt quyết không buông, quay sang Hồng Tuyên Kiều nói: "Hồng tiểu thư, con dân của Thượng đế không thể giết người, cô biết mà, anh ta có tội hay không không thể do chúng ta định đoạt, cần phải để quan tòa phán quyết..." Ánh mắt đầy khẩn nài.

Hồng Tuyên Kiều trông bộ dáng cuống cuồng của Jack, liền lộ nét cười kín đáo, cô rất thích bản tính lương thiện và đáng yêu của anh chàng này.

Lục Kiều Kiều nhân cơ hội Jack đang mất tập trung, lách tới bên cạnh anh ta, khom lưng rút ra khẩu súng lục đeo bên hông, lên đạn rồi nói: "Mạnh sư gia ngài chớ động dao, kẻo lại bị dây máu be bét lên người, đợi tôi bắn chết hắn, chảy cạn máu rồi ngài từ từ cắt đầu cho sạch." Nói đoạn nhảy lùi về sau hai bước tay giơ súng nhằm vào Lâm Phụng Tường.

Jack đẩy Mạnh Hiệt ra, giơ hai tay ngồi thụp xuống, lấy người chắn trước mặt Lâm Phụng Tường, nói lớn: "Các người đang làm gì thế? Điên cả rồi sao? Muốn tiền thì tôi cho, không được giết người này, ở đây không ai có thể chứng minh anh ta có tội!"

Bộ dạng Jack tức giận thật sự khiến Lục Kiều Kiều rung động, gã đàn ông này ngốc đến mức đáng yêu.

Mạnh Hiệt cũng giống Lục Kiều Kiều, vẫn luôn hữu ý vô tình quan sát vẻ mặt của Lâm Phụng Tường, thấy nét mặt anh ta vẫn bình tĩnh.

Lâm Phụng Tường từ dưới đất ngồi dậy, nhìn Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt, trong mắt không hề có thù hận và phẫn nộ, mà chỉ đầy vẻ khinh bỉ, anh ta cười khẩy mấy tiếng, rồi lại tiếp tục phá lên cười ha hả.

Jack chắn trước mặt anh ta, đối diện với Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt, Lâm Phụng Tường nói: "Tôi hôm nay rốt cuộc cũng gặp được một trang hảo hán chân chính, có chết cũng không hối tiếc. Vị huynh đệ người Tây, anh tránh ra đi, bọn họ rắp tâm muốn giết tôi, anh cũng chẳng ngăn cản được bao lâu đâu."

Jack quay đầu lại nhìn Lâm Phụng Tường, lại nhìn Lục Kiều Kiều trước mặt, nói nửa như ra lệnh nửa như van nài: "Kiều Kiều, buông súng xuống đi, em hẵng buông súng xuống đã!"

Lục Kiều Kiều nhìn Mạnh Hiệt, Mạnh Hiệt khẽ gật đầu với cô, Lục Kiều Kiều quát lớn: "Tránh sang một bên, thằng Tây kia! Đây là thiên hạ của Đại Thanh, anh tưởng là nước Hoa Kỳ các anh đấy à, tôi nói hắn có tội thì hắn có tội! Mau cút ra!" Nói đoạn nhảy chếch lên hai bước, dừng lại ở chỗ có thể trông thấy Lâm Phụng Tường. Jack lập tức dịch chuyển theo, chắn trước người Lâm Phụng Tường, tay vẫn dang rộng ngăn Lục Kiều Kiều.

Cặp mắt Lục Kiều Kiều vẫn xoáy vào mặt Lâm Phụng Tường, chỉ cần anh ta định rụt lại nấp sau lưng Jack, lập tức có thể khẳng định lời người này nói là giả. Nhưng Lâm Phụng Tường vẫn không tránh không né, đường đường chính chính ngồi dưới đất, nhìn ra mặt hồ, mặc cho Lục Kiều Kiều và Jack co kéo qua lại.

Mạnh Hiệt nói: "Được rồi, cũng tương đối rồi đấy..."

Lục Kiều Kiều sầm mặt buông súng xuống, rút ra một con dao trong ống tay áo bước tới trước mặt Jack, nhét súng vào tay anh, mắng khẽ một câu: "Đồ ngốc, đầu toàn óc lợn..." đoạn đẩy anh ta sang một bên.

Jack nhìn chằm chằm Lục Kiều Kiều nói: "Kiều Kiều, chớ làm bừa!"

Lục Kiều Kiều cũng nhìn anh ta, quát lớn: "Tránh ra! Tôi đi cởi trói cho anh ta, tên ngốc!"

Jack tránh đường, Lục Kiều Kiều cúi xuống cắt đứt sợi thừng trói tay Lâm Phụng Tường, nói: "Lâm huynh, ban nãy đắc tội rồi."

Lâm Phụng Tường xoa xoa cổ tay, tự tháo sợi thừng dưới chân, ngơ ngác nhìn mấy quái nhân trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay trước mắt mình.

Mạnh Hiệt chắp tay nói: "Lâm huynh chớ lấy làm lạ, ban nãy chúng tôi chỉ lo huynh là do thám triều đình phái tới, nên mới cố ý thăm dò. Vì triều đình lo ngại dân chúng làm loạn, trước nay vẫn cấm người dân tập võ. Nếu vừa rồi huynh không muốn chết ở đây, mà muốn chúng tôi trói giải lên nha môn, chúng tôi cũng đã có sẵn phương án, nhưng dáng vẻ Lâm huynh coi nhẹ cái chết thật khiến người ta kính phục..."

"Đừng nói vậy, cũng khó trách các vị, tôi là kẻ thân mang trọng tôi, các vị muốn xử lý thế nào đều là cái số của tôi, tôi không có gì để nói, vừa rồi thật cảm ơn vị huynh đệ người Tây đây." Lâm Phụng Tường đứng dậy, vỗ vai Jack.

Đã làm rõ người này không phải nhằm vào mình, Lục Kiều Kiều cũng chẳng còn hứng thú nói chuyện với anh ta nữa. Hồng Tuyên Kiều đề nghị với Lâm Phụng Tường: "Nếu Lâm huynh chưa có nơi nào để đi, không ngại tới thôn chúng tôi dừng chân an cư trước..."

Lâm Phụng Tường vội vàng đáp: "Thế sao được, Phụng Tường đến chỗ các vị sẽ làm liên lụy mọi người, tôi chỉ là ngưỡng mộ Hồng cô nương, cứ vướng vít mãi mới mạo hiểm tới gặp cô một lần... giờ cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi." Nói đoạn cúi gằm đầu.

Hồng Tuyên Kiều cười nói: "Chúng tôi bên đó chỉ là một thôn nhỏ hẻo lánh, người của quan phủ chục năm chẳng ghé một lần, đối với anh mà nói cũng tương đối an toàn, nếu anh đồng ý có thể tới giúp đỡ Bái Thượng đế hội chúng tôi, đồng thời học đạo lý của Thượng đế, tôi và Jack tiên sinh đều là đạo hữu thờ Thượng đế cả."

Lâm Phụng Tường chắp tay nói: "Nếu như thế thì thật chẳng mong gì hơn, đại ân đại đức này Phụng Tường không biết lấy gì báo đáp..."

Mạnh Hiệt nói: "Hôm nay cũng chơi kha khá rồi, thu dọn đồ đạc quay về trấn Phù Dung trước, ngày mai lại lên núi xem phong thủy, mọi người thấy thế nào?"

Lục Kiều Kiều lập tức đồng ý: "Được, về trấn sớm một chút, tôi còn muốn mua cho Tiểu Văn mấy bộ đồ nữa."

Góc ngã tư trung tâm trấn Phù Dung tọa lạc một trà lâu hai tầng.

Đây là trà lâu có đẳng cấp nhất ở trấn Phù Dung, phong thái đậm nét cổ xưa. Sáng sớm dân chúng các thôn gần đó đều đổ về đây uống trà sớm, qua bữa cơm ban trưa, đến buổi chiều lại là thời gian ngồi nghỉ ngơi uống trà.

Tầng hai là khu nhã tọa được chia thành những gian riêng rẽ, buổi chiều khách đông, trong một gian phòng nhìn chếch ra ngã tư đường, cửa sổ mở toang, nhưng lại buông mành trúc.

Bên cửa sổ kê một chiếc bàn, ngồi quanh bàn là năm người đàn ông tuổi tác chênh lệch, ăn vận khác nhau, có người mặc như thương nhân, có người lại như tú tài nho sinh, bọn họ uống trà, chốc chốc lại nhìn xuống ngã tư đường phía dưới.

Một người đàn ông ăn vận như thương nhân không ngồi trên bàn, mà chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, từ sau tấm mành cửa nhìn xuống đám người đang qua lại dưới lầu.

Con phố bên dưới bày đầy các sạp hàng, hai bên là các hiệu buôn lớn nhỏ, Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều đang càn quét từng cửa tiệm, mua đồ ăn vặt lại mua áo quần, mua đồ trang sức lại mua phấn thơm bút kẻ lông mày, tận hưởng lạc thú mua sắm. Mạnh Hiệt và Lâm Phụng Tường đã dắt bốn con ngựa về trước, Jack và An Long Nhi dắt một con ngựa đứng giữa ngã tư, đợi hai nàng mỹ nữ mua xong đồ là chất lên lưng ngựa.

Người đàn ông trung niên trên trà lâu nhìn Lục Kiều Kiều chạy qua chạy lại, nói mà không hề ngoái đầu: "Con bé này quả thật không vừa, lần trước trên dãy Kê Đề đụng độ với hai gã giám chính, một chết một gãy chân tàn phế, giờ còn suýt nữa dắt mũi chúng ta... hừm hừm..."

Một người mặc áo dài màu vàng đất theo kiểu tú tài nói: "Quốc sư, cứ bám theo thế này làm hao tổn không ít nhân lực của cải của chúng ta, có thể bắt về trực tiếp tra hỏi hay không? Con bé chắc cũng chẳng chịu nổi mấy bận giày vò đâu, sẽ nhanh chóng tông tốc ra..."

"Lục đại nhân, bắt ngươi về tra hỏi liệu ngươi có khai ra không? Nếu cô ta không biết, thì đâu thể khai ra được, cố bức chỉ khiến cô ta nói xằng nói bậy; nếu cô ta biết, cũng có thể nói bừa, chỉ cần Long Quyết không ở trên người cô ta, người giấu Long Quyết lập tức sẽ giấu kỹ hơn nữa." Quốc sư thủng thỉnh giải thích cho Lục Hữu.

Lục Hữu là một trong năm viên quan được phủ Quốc sư điều tới từ Khâm Thiên giám, bốn người còn lại đều là bạn đồng liêu của y.

"Trừ phi chúng ta chắc chắn trên người cô ta có Long Quyết, bằng không, để cô ta đi tìm tốt hơn nhiều so với chúng ta tự đi tìm." Quân sư vẫn chắp tay sau lưng nhìn xuống dưới lầu, từng tia nắng len qua mành cửa sổ hắt lên mặt ông ta."Chuyện Tôn Tham, các ngươi ra tay nặng quá đấy..."

"Nhưng Quốc sư nói, phải bảo vệ an toàn cho Lục Kiều Kiều, Tôn Tham khi đó đã kề dao vào cổ cô ta, không ra tay thì không ổn." Một thương nhân dáng người mập mạp lên tiếng.

"Tam Thu câu mệnh tiễn... Ôi chao, Tiêu đại nhân định thử pháp lực của mình hay là định cứu người đây? Không sai, ngươi không giết hắn ngay tại chỗ, nhưng tối hôm đó chính là ngày Thủ Canh Tân, đây chẳng rõ ràng là muốn lấy mạng hắn hay sao? Tôn Tham là người mượn về từ Đạo Lục ty, hắn chết rồi ngươi phải bẩm báo với Liễu đạo trưởng, hắn không chết ngươi coi như ép hắn làm phản, giờ Lục Kiều Kiều đã cứu sống hắn, hắn sẽ không đời nào về triều đình báo cáo nữa. Nghĩ tích cực thì Lục Kiều Kiều đã cho ngươi một cơ hội rút lui trước mặt Liễu đạo trưởng, nghĩ tiêu cực thì... ngươi đã để cho Lục Kiều Kiều một cái miệng biết nói..."

Giọng điệu của Quốc sư vẫn rất bình tĩnh, cũng không trách cứ gì Tiêu Kiếm đang ngồi bên cạnh, nhưng vẻ uy nghiêm toát ra từ nét mặt ôn hòa, cộng thêm phần cắt nghĩa hợp tình hợp lý, lại khiến người nghe tâm phục khẩu phục.

"Chớ xem thường một tên tiểu quan bát phẩm chạy việc, võ công của hắn chưa chắc đã kém các ngươi, các ngươi là quan lục phẩm cao hơn hắn mấy bậc, thì có thể ra tay hạ sát hắn, ta giữ chức quan tam phẩm cũng hơn các ngươi mấy bậc, liệu có thể bắn tên sau lưng các ngươi hay không?"

Câu nói này của Quốc sư có ý mập mờ uy hiếp với năm viên Quan chính, ông ta quay người lại nói: "Các vị đại nhân hãy hợp tác cho tốt, chúng ta đều làm việc cho triều đình, giang sơn xã tắc nặng hơn hết thảy."

"Vâng." Năm viên quan khẽ đồng thanh trả lời.

"Tôn Tham hai năm nay thực hiện công việc theo dõi rất tốt, không hiểu sao hôm trước lại như phát điên..." Quốc sư lẩm bẩm nói."Tiêu đại nhân ngài luôn có mặt tại hiện trường phải không? Tình hình khi đó thế nào?"

Tiêu Kiếm có tướng phú quý, ăn vận thương nhân lập tức trả lời: "Khi hạ quan đuổi đến nơi thì bọn họ đang đối mặt trên đồi Song Long, Tôn Tham bắt trói một cô gái, định uy hiếp người còn lại."

Tiêu Kiếm nói: "Hắn muốn Lục Kiều Kiều nổ súng bắn chết Jack, Lục Kiều Kiều đương nhiên không thể làm vậy, nên giằng co với hắn..."

"Giết Jack? Giết Jack làm gì?" Quốc sư trầm ngâm giây lát, gần như đồng thời thốt lên với Tiêu Kiếm: "Hắn thích Lục Kiều Kiều?"

"Ta hiểu rồi... hiểu rồi... Lục Kiều Kiều này cũng khá lắm, người theo cô ta hai năm liền lại nảy sinh tình cảm... Nói như vậy, Tôn Tham sẽ không về kinh báo cáo nữa, hắn sẽ làm phản."

Trong lúc Quốc sư còn đang lầm bầm tự nhủ, Tiêu Kiếm lên tiếng hỏi: "Vậy có cần..."

Ý tứ phía sau chính là muốn nhổ cỏ tận gốc, bằng không bên cạnh Lục Kiều Kiều lại mọc ra thêm một trợ thủ.

Quốc sư lần này dứt khoát hơn nhiều, Tiêu Kiếm còn chưa nói xong, ông ta đã tiếp lời: "Ông lo chuyện này đi, phía Liễu đạo trưởng ta sẽ giải thích."

"Trên ngọn Phù Dung có một chính huyệt chân long, giải tượng Ngũ Xà Hạ Dương, mấy năm trước Phó sứ Chương đại nhân đã phái người tới cắt đứt long khí của huyệt này, có lẽ các ngài cũng tham dự vào hành động đó. Có vị đại nhân nào từng xử lý long huyệt này không?"

Quốc sư từ Kinh thành tới Quảng Đông chưa lâu, để đích thân truy tìm Long Quyết, lúc xuất phát từ Quảng Châu mới dẫn theo năm viên Quan chính là thủ hạ của Phó sứ phủ Quốc sư Chương Bỉnh Hàm, thời gian hợp tác cũng chưa thể xem là dài. Nhưng Chương Bỉnh Hàm đã dẫn đầu một nhóm quan viên sở trường huyền học phong thủy trong cung, đóng quân tại Quảng Đông năm năm, chuyên môn khảo sát long mạch ở Quảng Đông, vẽ ra bản đồ long mạch chi tiết. Bọn họ chủ động truy tìm long mạch, điểm ra các long huyệt có Thiên tử khí cũng lập tức tiến hành phá hoại. Năm viên quan trước mặt Quốc sư, đều là những cao thủ phong thủy đã cộng sự cùng Chương Bỉnh Hàm nhiều năm, từng chia nhau tham gia các hành động công phá long huyệt ở khắp nơi.

Kim Lập Đức vóc người thấp bé tháo vát, ăn vận kiểu con buôn nói: "Có hạ quan, cái huyệt đó đã bị rò long khí ở nơi kín đáo trên đường long mạch chảy qua, nên chắc không còn tác dụng gì lớn."

Quốc sư gật đầu nói: "Làm tốt lắm, hành sự không nhất định phải đại động can qua, đạt hiệu quả là được. Ta muốn cho Lục Kiều Kiều một thử thách tại đây, xem cô ta rốt cuộc tài cán ra sao, khi cô ta lên núi các ngài nhớ gọi thêm ta, ta cũng đi xem Ngũ Xà Hạ Dương..."

Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều đi phía trước nói nói cười cười, Jack và An Long Nhi dắt theo con ngựa chất đầy hàng hóa trên lưng theo sau.

Lục Kiều Kiều nói với Hồng Tuyên Kiều: "Hồng tỉ tỉ, Tiểu Văn xin nhờ cả vào tỉ đấy, ở đây có ít bạc, nếu cô ấy có gặp bất trắc gì mong chị giúp đỡ cho."

"Ôi dào, cô không cần đưa tôi tiền đâu." Hồng Tuyên Kiều vội vàng đẩy lại tờ ngân phiếu năm mươi lượng bạc Lục Kiều Kiều vừa nhét vào tay."Tiểu Văn gia nhập Tuyên đạo hội khắc có cơm ăn, trong Tuyên đạo hội mọi nhu yếu phẩm thường ngày đều được phân phát theo nhu cầu, cuộc sống của cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì đâu, cô cứ yên tâm."

Cô không hiểu được dụng tâm của Lục Kiều Kiều. Lý Tiểu Văn đã mang trong mình đứa con của Jack, nhưng lại không thể nói với bất kỳ ai, đàn bà hễ mang thai thì không thể làm ăn gì được nữa, có tiền bạc hỗ trợ là quan trọng nhất. Ngoài trên người có tiền, có một người chăm sóc cũng sẽ tiện hơn rất nhiều, Lục Kiều Kiều nhét tiền vào tay Hồng Tuyên Kiều, không nhằm mục đích gì khác ngoài đến khi Lý Tiểu Văn có chuyện thêm được một người coi sóc.

"Hồng tỉ tỉ, cứ coi như đây là tiền công đức tôi đóng góp cho Bái Thượng đế hội đi, chị nhất định phải nhận lấy." Lục Kiều Kiều không rõ Bái Thượng đế hội làm gì, nhưng cô biết, bất cứ nơi thờ thần thờ Phật nào cũng đều có thể thu nhận quyên góp từ thiện, đã nói là góp tiền công đức thì chả có lý nào lại không nhận.

Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, quả thực cũng không tiện thoái thác, bèn cười rằng: "Được được, tôi thay mặt các huynh đệ tỉ muội cảm ơn thiện quyên của Kiều Kiều, Thượng đế nhất định sẽ phù hộ cho cô được bình an."

Bốn người gần về tới trang viên đang trú ngụ, thì bắt gặp một người đàn ông đang đứng dựa bên cạnh cửa lớn.

Người này vận áo ngắn vải thô kiểu nông dân, trên đầu đội sùm sụp cái mũ cỏ, thấy bốn người tiến lại liền đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn cúi gằm đầu để mũ cỏ che sấp mặt.

Thấy Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều chậm rãi bước tới gần, gã liền nhặt cây tề mi côn bên bức tường vừa dựa ban nãy chống bên cạnh người. Động tác này quen thuộc quá, Lục Kiều Kiều, Jack và An Long Nhi đều không hẹn mà cùng kinh ngạc kêu lên:

"Tôn Tồn Chân!?"

"Tên yêu quái!?"

*****

Jack lập tức rút súng ra ngắm vào Tôn Tồn Chân đầu tiên, An Long Nhi vọt tới như một mũi tên, chắn trước người Lục Kiều Kiều, sợi thừng gắn mũi phi tiêu đã sẵn sàng trên tay; Hồng Tuyên Kiều không quen biết Tôn Tồn Chân, nhưng vừa thấy tình hình có vẻ sắp khai chiến, liền lùi về phía sau nửa bước xoay người bày thủ thế quyền.

Tôn Tồn Chân từ tốn đặt cây Tề mi côn về lại bên tường, từng bước tiến lại phía Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều hiên ngang đứng nguyên tại chỗ nghiêm giọng quát hỏi: "Đứng lại, ngươi còn bám theo ta làm gì? Vẫn định giết người chắc?"

"Kiều Kiều, tôi muốn nói với mọi người một câu..." Tôn Tồn Chân lại bước lên hai bước, giọng rất nhỏ.

"Có gì nói mau, đứng đó mà nói!" Lục Kiều Kiều không muốn hắn tiến gần thêm bước nào nữa.

Tôn Tồn Chân ngẩng đầu lên, mọi người liền trông thấy một bản mặt vàng ệch không chút sắc máu, đây là một gã trai trẻ tướng mạo rất bình thường, nhưng ngoài Hồng Tuyên Kiều ra ai nấy đều hiểu rõ, khuôn mặt này chỉ là mặt nạ Tôn Tồn Chân dùng bột mì làm ra. Dưới lớp mặt nạ như thật ấy mới là chân diện mục của hắn, bản mặt không có mặt xấu xí như ác quỷ.

Hắn nhìn Lục Kiều Kiều, rồi lại nhìn Jack và An Long Nhi, ánh mắt không hề có sát khí.

Sau một thoáng im lặng, Tôn Tồn Chân lí nhí thốt ra hai chữ: "Xin lỗi."

Chẳng ai nghe thấy hai chữ này lại thả lỏng người, Jack và An Long Nhi đều biết cây gậy của hắn nặng nhường nào, cũng biết thân thủ của hắn nhanh ra sao, xuất thủ tàn độc thế nào. Súng vẫn chĩa thẳng vào hắn, mọi đôi mắt đều chăm chăm nhìn hắn cảnh giác.

Tôn Tồn Chân nói xong, cúi đầu xoay người chậm chạp bước lại bên bờ tường cầm lấy cây Tề mi côn, quay lại nhìn Lục Kiều Kiều một cái, ánh mắt ảm đạm thê lương, rồi lại cúi đầu chậm chạp đi về phía đầu đường.

Lục Kiều Kiều nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, biết rằng đây có lẽ là lần cuối cùng gặp mặt, Tôn Tồn Chân từ nay về sau sẽ bị triều đình nhà Thanh truy sát, cho đến khi hắn chết mới thôi.

Cô đứng lặng dõi mắt tiễn Tôn Tồn Chân đi về phía đầu đường, bóng lưng Tôn Tồn Chân tuyệt vọng suy sụp, nổi bật trên nền tà dương và con đường dài, khiến Lục Kiều Kiều tựa như trông thấy chính mình một thời từng đơn độc lưu lạc nơi ngõ liễu tường hoa.

Lúc đó, người này đã ở cạnh mình, chỉ là đôi bên không tiếp xúc, cùng chịu cảnh cô độc. Là đồng cảm hay đồng bệnh tương lân? Tâm trạng Lục Kiều Kiều bỗng trở nên nặng nề phức tạp.

Con người này lẳng lặng mai phục bên mình hai năm, hắn có lẽ là người hiểu mình nhất thế gian này.

Một kẻ theo dõi phải lòng người bị mình theo dõi thì sai sao? Một kẻ làm chuyện sai trái, hối hận xin lỗi xong có thể cho hắn thêm một cơ hội không?

Tôn Tồn Chân bị Lục Liều Kiều treo lên thẩm vấn uy hiếp, để cầu sinh, tất cả những gì nói ra đều có thể là giả, nhưng khi Lục Kiều Kiều thả cho hắn đi, hắn đang vội thoát thân mà vẫn chủ động theo họ từ thôn Quan Tài tới trấn Phù Dung, chỉ để nói một tiếng xin lỗi, khiến Lục Kiều Kiều cảm nhận được tấm lòng chân thành của một người bạn cũ.

Tôn Tồn Chân vì muốn tháo gỡ thuật điếu hồn mà thuật sĩ triều đình dùng truy sát mình, từng cầu xin Lục Kiều Kiều dùng bùa thế thân vứt bỏ bát tự của hắn, cũng chẳng tiếc đem sinh mệnh mình đặt vào chân không tử địa không có vận mệnh bảo hộ kia.

Một người vì mưu cầu sự sống, mà vứt bỏ cả bát tự lẫn vận mệnh của bản thân, tự mình nắm lấy sinh tử, đây là sợ chết ư?

Không, đây có lẽ là kẻ dũng cảm nhất, hắn sẽ có được thứ tự do vượt qua số mệnh, dù chỉ là trong một ngày.

Lục Kiều Kiều hét lên như xé toạc cổ họng: "Tôn Tồn Chân!"

Tôn Tồn Chân đã đi tới đầu đường bên kia, nghe Lục Kiều Kiều hét gọi tên mình, tiếng gọi không hề mang nỗi thù hận khinh khi, cũng chẳng có uy hiếp chán ghét, chỉ như trên đường gặp một người bạn, cất cao tiếng gọi mình lại...

Suốt hai năm theo dõi Lục Kiều Kiều, hắn từng ngỡ rằng mình sẽ mãi mãi là bóng ma phía sau cô, Lục Kiều Kiều mãi mãi sẽ không biết tới sự tồn tại của hắn, có thể một đời từ xa trông theo bóng lưng Lục Kiều Kiều, cũng có hỷ nộ ái lạc, hắn đã thoải mãn lắm rồi. Sau khi xảy ra bao nhiêu biến cố, cuối cùng được nghe thấy tên mình vang lên từ miệng Lục Kiều Kiều, đây là âm thanh hắn chưa từng được nghe, có nằm mơ cũng muốn được nghe.

Hắn chấn động toàn thân, chống cây Tề mi côn xuống đất.

Lục Kiều Kiều từ tốn đi lại phía Tôn Tồn Chân, Jack giơ súng yểm trợ cho cô từ mé bên, An Long Nhi vẫn đi trước mặt cô, theo sát bảo vệ.

Tôn Tồn Chân vẫn đứng nguyên chỗ cũ, quay lưng lại với Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều vòng lên trước mặt hắn ta, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, hồi lâu sau mới nói: "Đưa bát tự của ngươi cho ta."

Gương mặt đeo mặt nạ giống y như thật của Tôn Tồn Chân không hề lộ chút biểu cảm nào, nhưng bàn tay cầm Tề mi côn lại run lên bần bật, tròng mắt ướt đẫm, thoắt chốc đã tuôn trào lệ nóng.

Lục Kiều Kiều nhờ Hồng Tuyên Kiều về trước, đem quần áo và đồ dùng hàng ngày mới mua giao cho Lý Tiểu Văn, sau đó cùng Jack và An Long Nhi dẫn Tôn Tồn Chân tới khu rừng trúc gần trấn Phù Dung.

Trong rừng trúc có một con sông nước cạn rộng chừng hơn mươi trượng, nước sông trong veo nhìn thấu đáy, chỉ sâu đến đầu gối, phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ máu. Trên con rạch nhỏ thỉnh thoảng có một hai con thủy điểu sặc sỡ bay qua, mang lại chút sức sống cho dải nước đỏ và xanh đậm màu mực tối.

Lá rơi phủ dày trên mặt đất, bốc lên mùi hương thanh mát của lá tre, khiến người ta chỉ muốn nằm ngay xuống đất.

Lục Kiều Kiều một tay chắp sau lưng, một tay cầm tẩu thuốc, nhìn bầu trời bị ánh tà dương nhuộm đỏ, lòng lại có chút ngưỡng mộ Tôn Tồn Chân. Thật không thể tưởng tượng nổi, cuộc đời không được số mệnh an bài sẽ như thế nào, nếu bản thân có thể khống chế, liệu có phải sẽ rất hạnh phúc không?

Cô nói với Tôn Tồn Chân đang đứng phía sau: "Trước tiên ngươi phải làm một vật thế thân, thông thường là một con bù nhìn cỏ, hoặc thứ khác cũng được, ví dụ như lần trước ta dùng búp bê vải ấy, như vậy ngươi có thể lấy lại số mệnh của mình lúc cần thiết."

Tôn Tồn Chân nheo mắt nhìn mặt trời sắp lặn xuống đồng dã, quay đầu lại nói với Lục Kiều Kiều: "Không cần đâu, tôi tuy không đoản mệnh, nhưng cũng chẳng có mấy vinh hoa phú quý, hơn nữa... tôi không thích cái vận mệnh của mình."

Lục Kiều Kiều đã xem qua bát tự của Tôn Tồn Chân, hiểu rõ số mệnh ông trời sắp đặt cho hắn, bát tự của hắn tứ trụ thần dương, mệnh trẻ đơn côi già cô độc. định sẵn một đời cô độc. Người đã từng cô độc như cô, có thể hiểu được Tôn Tồn Chân không thích mệnh mình vì lẽ gì.

"Vậy thì về sau ngươi phải tự dựa vào chính mình đấy, ngươi sẽ không gặp vận may nữa, không còn quý nhân..."

"Tôi sẽ sống cuộc sống mà tôi chọn." Tôn Tồn Chân ngắt lời Lục Kiều Kiều, xem ra hắn thực không thể đợi nữa rồi.

Lục Kiều Kiều nói lớn: "Được! Cũng có khí phách lắm!"

Cô vứt tẩu thuốc vào tay An Long Nhi, nhanh nhẹn móc trong áo ra tờ giấy bùa và cây bút chu sa, tay chắp kiếm quyết điểm lên đốm lửa, niệm thần chú viết nhanh lá bùa chôn vùi bát tự, nói với Tôn Tồn Chân: "Đi tìm vật thế thân của ngươi đi!"

Tôn Tồn Chân cắm cây Tề mi côn xuống đất, nhún người nhảy xuống con rạch sâu chưa tới đầu gối, hắn đạp chân trên mặt nước, không hề chìm mà như chạy bộ trên mặt đất, chỉ thấy một trận mù nước bắn tung lên, hắn đã lướt ra tới giữa con rạch.

"Thủy thượng phiêu?!" An Long Nhi từ hồi học võ công ở chỗ sư phụ đã từng nghe nói, trên giang hồ có một loại khinh công có thể đạp nước mà đi.

"Hả?! Giê su!" Jack cũng kinh ngạc thốt lên, trong đầu anh ta chỉ nhớ trong Kinh thánh từng nói, Chúa Giê su đi trên mặt nước hiện thần tích, giờ được tận mắt chứng kiến quả thực không sao tiếp nhận nổi.

An Long Nhi lần này không thể không phục, lần trước ăn may thắng được Tôn Tồn Chân một chiêu nửa thức, chỉ bởi có hai khẩu súng lục không ngừng bắn quét ép trận, Tôn Tồn Chân khi đó cũng nóng nảy, nên mình mới có thể đắc thủ. Bằng không luận về công phu thật sự, căn bản không thể sánh nổi với Tôn Tồn Chân, còn phải tu luyện dài dài.

Tích tắc sau mặt sông lại tách ra một con đường nước, Tôn Tồn Chân phi thân quay lại cạnh Lục Kiều Kiều, trên tay nhẹ nhàng nắm một con cá lớn. Hắn nhìn con cá, tựa như nhìn đứa con của chính mình, ánh mắt mong mỏi vui sướng khiến khuôn mặt hoàn toàn vô cảm cũng hiện ra một nét cười.

Lúc Kiều Kiều không dây dưa kéo dài thời gian, Tôn Tồn Chân và con cá vừa đến bên cạnh, tay trái cô liền vê lấy ống tay áo phải, tay phải cầm chắc lá bùa thế thân quát lớn một tiếng: "Úm... Sắc thần binh hỏa cấp như luật lệnh! Khứ!" đoạn dính lá bùa lên đầu con cá.

Một ảo ảnh mang hình người màu vàng to như người thật trồi ra khỏi xác Tôn Tồn Chân, theo chữ "khứ", nhập thẳng vào mình con cá.

Tôn Tồn Chân thoáng thấy chóng mặt hoa mắt, ánh sáng vàng vừa lóe qua trước mắt, Lục Kiều Kiều đứng bên đã hét lớn: "Thả cá!" Hắn lập tức phóng vọt lên không, thả người rơi xuống rạch nước.

Lần này hắn không chạy qua chạy lại trên mặt nước nữa, mà trầm mình hẳn xuống, hai tay giữ cá nhè nhẹ buông trong nước, con cá vừa trở về với nước liền quẫy đuôi bơi ra xa, mang theo quầng sáng vàng biến mất không tăm tích.

Tôn Tồn Chân ngồi thụp xuống con rạch, nhìn theo con cá đang bơi theo dòng nước, ngoác miệng cười không ra tiếng, rồi đột nhiên từ dưới nước nhảy vọt lên, lộn mấy vòng trên không rồi lại rơi xuống rạch nước, hệt như một con cá vui sướng nhảy lên khỏi mặt nước.

Bọn họ chưa từng được thấy Tôn Tồn Chân cười, cũng không thể tưởng tượng nổi nụ cười của con người không mặt này, nhưng Lục Kiều Kiều, Jack và An Long Nhi biết gã đang cười vui vẻ, cũng bất giác mỉm cười.

Lục Kiều Kiều lấy lại tẩu thuốc từ tay An Long Nhi, nhìn Tôn Tồn Chân đang đùa nghịch trong nước, lầm bầm một mình: "Biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay..."

Tôn Tồn Chân thở hồng hộc nhảy lên bờ, người tong tỏng nước nhìn ba người bọn họ nói: "Cảm ơn các vị."

"Ngươi đã từ bỏ số mệnh, nhưng vẫn là người tu đạo, sống trên đời vẫn phải tuân thủ phép tắc của đạo gia." Đây là lời khuyên răn chân thành Lục Kiều Kiều dành cho hắn.

Vốn dĩ giới luật của người tu đạo rất nhiều, trong đó năm giới luật lớn nhất được gọi là "Sơ chân giới", là năm trong số vô vàn giới luật khi tu đạo cần giữ, lần lượt là sát giới, đạo giới, dâm giới, tửu giới và vọng ngữ giới, nếu không thận trọng giữ giới sẽ gặp ác nghiệp báo ứng, nhẹ thì mất hết pháp lực, nặng thì rơi vào ma đạo. Những gì Tôn Tồn Chân làm trước đây chính là phạm vào sát giới, trong quá trình tu hành, phạm sát giới có thể coi như vạn kiếp bất phục, vì vậy Lục Kiều Kiều mới dặn dò hắn.

"Được... Nhưng tôi không từ bỏ số mệnh, mệnh là do mình chẳng phải do trời, tôi đi đây." Tôn Tồn Chân chắp tay thành Tam thanh quyết trước ngực, cúi người hành lễ đạo gia với ba người.

"Bảo trọng."

"Bảo trọng."

An Long Nhi và Jack đều chắp tay đáp lễ từ biệt gã.

"Phải rồi, ngươi nợ ta hai trăm lạng vàng tiền làm phép." Lục Kiều Kiều không bỏ lỡ cơ hội ra giá dịch vụ bát tự thế thân.

"Được, nhất định sẽ trả. Kiều Kiều, cô bảo trọng."

"Mệnh là do mình... chẳng phải do trời..." Lục Kiều Kiều quay đi không nhìn Tôn Tồn Chân nữa, mắt dõi ra mặt nước của con rạch nhỏ.

Tôn Tồn Chân nghe cô nói dứt lời, liền quay người đi vào rừng trúc, khuất bóng vào nơi sâu hút càng lúc càng mờ tối.

"Mệnh là do mình chẳng phải do trời?" An Long Nhi như suy tư nhắc lại lời Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều hút một hơi thuốc rồi nói: "Mỗi người tu đạo đều nhằm mục đích này..."

"Tu đạo không phải để học pháp thuật sao ạ?" An Long Nhi càng lúc càng không hiểu."Cô Kiều, vì sao Tôn Tồn Chân là người tu đạo, cô cũng là người tu đạo mà cô biết nhiều pháp thuật thế còn hắn thì không?"

"Ha ha... Thằng nhóc này cũng biết hỏi đấy. Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi, vừa đi vừa nói mày nghe." Lục Kiều Kiều thấy Tôn Tồn Chân đã đi xa, cũng định quay về ăn cơm tối.

"Nói là tu đạo, thực ra cũng chia làm mấy loại, Tôn Tồn Chân là đạo sĩ phái Toàn Chân, tu Toàn Chân đạo. Phái này khởi nguyên từ Vương Trùng Dương thời Bắc Tống, Vương Trùng Dương vốn là võ cử nhân đương thời, võ công rất cao, phái này coi trọng tính mệnh song tu, tính chính là tâm tính đạo gia, mệnh là tu hành của thân thể, tức là phải luyện thành nội đơn, phát huy tiềm năng lớn nhất của con người, bởi vậy một đạo sĩ nhỏ như Tôn Tồn Chân cũng có thể có võ công như thế."

"Chẳng trách thân pháp của hắn nhanh, gậy cũng rất mạnh..." An Long Nhi nói. Jack lập tức tiếp lời: "Vừa rồi hắn còn chạy trên nước nữa, trời ơi, tôi cứ ngỡ chỉ có Giê su mới làm được vậy thôi!"

"Đúng thế, su sê nhà các anh và Tôn Tồn Chân đều có thể chạy được trên nước... Bởi vì công lực nội đan hắn tu luyện vô cùng mạnh mẽ, nên đồng thời cũng luyện ra tà khí Tam thi thần dễ bùng phát hơn hẳn người thường. Người tu đạo thông thường, nội đan không mạnh như vậy, Tam thi thần cũng sẽ không hung dữ như thế, dùng Tam thi câu mệnh tiễn chưa chắc đã đạt hiệu quả tốt, ba mũi tên kia rõ ràng được bắn ra nhằm vào điểm yếu của môn phái gã. Có nghĩa là, ba mũi tên ấy xem ra đã sớm dự tính bắn ra, chỉ là ngày hôm đó, vừa hay có cơ hội bắn tên..."

Lục Kiều Kiều nói mãi bất giác trầm tư.

"Cô Kiều thì thuộc phái nào ạ?" Câu hỏi của An Long Nhi cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Kiều Kiều.

"Cô thuộc Thiên sư đạo, Thiên sư đạo coi trọng ngoại đan y thuật, và sự kết hợp giữa nội đan cùng bùa chú, mỗi bùa chú sử dụng đều phải dẫn động những người những vật sống khác, cũng có thể dẫn động long khí dưới đất, cái gọi là thiên nhân hợp nhất chính là như thế."

Jack nhìn Lục Kiều Kiều nói: "Oa, lợi hại, lịch sử và văn hóa Trung Quốc thật khiến người ta kinh ngạc!"

"Còn một đạo phái khác mạnh ngang ngửa với Thiên sư đạo, là phái Thần Tiêu, phái này có sở trường dùng bùa chú dẫn động sức mạnh tự nhiên của núi sông đất đai, đặc biệt giỏi sử dụng sấm sét, vì vậy còn có tên là phái Lôi Pháp."

An Long Nhi lè lưỡi: "Phái này lợi hại hơn phái kia, thì ra trên đời lại nhiều cao nhân đến vậy..."

Lục Kiều Kiều nói: "Đúng thế, núi cao còn có núi cao hơn, nếu cả đời chỉ chăm chăm đọ cao thấp thì chẳng ai nên sống làm gì nữa. Còn một phái nữa không lẫy lừng lắm nhưng đạo pháp rất cao thâm tên là phái Mao Sơn, phái này sở trường y bốc tinh tướng, binh pháp địa lý, lại giỏi thuật bùa chú, nhưng đến nay chẳng còn thấy mấy người..."

Jack hỏi: "Nội đan và ngoại đan là cái gì? Hình như ai tu đạo cũng đều phải luyện cái này."

"Ngoại đan là thuốc, mỗi phái đều sẽ truyền lại một đan dược có thể trị bệnh và giúp con người kéo dài tuổi thọ, cũng sẽ không ngừng nghiên cứu ra loại đan dược tốt hơn; còn nội đan ấy à, rất khó nói, chính là thông qua sức mạnh tập trung cao độ, cùng một vài tâm pháp, luyện ra đan bên trong cơ thể con người."

Jack nói: "Nghe có vẻ giống sinh em bé, ha ha, quả là khó hiểu."

"Có thể nói như vậy, đạo gia cũng gọi sức mạnh bên trong là 'thai túc', chính là giống như trong bụng có một đứa bé, ha ha, tên quỷ Tây nhà anh thông minh đấy." Lục Kiều Kiều cười nói.

"Tôi thì không sinh được em bé rồi, phải dựa cả vào em thôi." Jack cũng thừa cơ buông lời chòng ghẹo.

Lục Kiều Kiều vừa nghe thế liền nghĩ ngay đến Lý Tiểu Văn đang mang thai đứa con của Jack, tức khắc cụt hứng, lườm anh ta một cái rồi lạnh lùng nói: "Anh muốn có em bé mà còn phải kiếm tôi nữa hay sao? Về ăn cơm thôi."

Ba người vừa đi vừa nói rất mau đã về tới đại viện.

Hôm nay cũng một mâm ngoài một mâm trong, sân trong đều là các chị em trong đội múa sư của hội truyền đạo, đang vừa ăn vừa tíu tít đùa nghịch, mâm bên ngoài có Mạnh Hiệt, Hồng Tuyên Kiều, Lâm Phụng Tường và Lý Tiểu Văn, đang uống trà đợi ba người bọn Lục Kiều Kiều về. Vừa thấy Lục Kiều Kiều xuất hiện ngoài cửa, Lý Tiểu Văn đã lập tức chạy lên trước: "Em đã nhận quần áo và đồ đạc Kiều tỉ tặng rồi, cảm ơn chị." Nói xong liền đưa tay làm dấu vạn phúc. Lục Kiều Kiều thấy vậy, thầm nhủ được đấy, mới được Thượng đế chiếu cố cho một ngày đầu gối đã cứng lại rồi, thấy Lý Tiểu Văn không quỳ xuống nhất thời cũng có chút không quen."

"Nhận rồi ạ."

"Qua Trung thu rồi tiết trời sẽ ngày một lạnh, dưới giường cũng phải trải thêm chăn bông, đừng thấy có hai cái chăn mà lại cho bớt người ta một cái."

"Em biết rồi ạ." Lý Tiểu Văn cảm kích nói.

Jack cũng bước tới, móc trên người ra một tờ ngân phiếu đưa cho Lý Tiểu Văn: "Tiểu Văn, hãy sống cho tốt, em sẽ được hạnh phúc."

Lý Tiểu Văn vội vàng xua tay: "Không không, em không thể lại nhận tiền của Jack thiếu gia nữa, em sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền..."

Lục Kiều Kiều bước đến cạnh Jack, móc ra thêm mấy tờ ngân phiếu nữa, đoạn nói với Lý Tiểu Văn: "Một tờ đương nhiên không thể nhận rồi, ba tờ đi, cầm lấy." Dứt lời liền nhét luôn ba tờ ngân phiếu vào tay Lý Tiểu Văn.

Lý Tiểu Văn còn định từ chối, Lục Kiều Kiều đã ấn mạnh tay cô, trừng mắt: "Đừng có làm Kiều tỉ bực mình, nhận lấy."

Lý Tiểu Văn quả thật không dám chọc giận Lục Kiều Kiều, đành nói: "Dạ, cảm ơn Jack thiếu gia, cảm ơn Kiều tỉ."

Lục Kiều Kiều quay đi, dắt tay cô lại bên bàn ăn.

Hồng Tuyên Kiều đợi mọi người ngồi xuống đâu vào đấy mới nói: "Ngày mai Tiểu Văn và mấy chị em trong Tuyên đạo hội sẽ về thôn Quan Tài trước, còn chúng ta lên núi thăm huyệt có được không?"

Lục Kiều Kiều đáp: "Được, ngày mai lại đi ngắm cảnh."

Ăn xong cơm trời cũng đã tối, Lục Kiều Kiều gọi An Long Nhi và Jack vào phòng mình, ba người ngồi quanh bàn, trước mặt là một ngọn đèn dầu cỡ như hạt đậu.

"Hôm nay coi như chơi cả ngày, nhưng ngày mai thì không dám chắc rồi..." Lục Kiều Kiều nghiêm sắc mặt.

An Long Nhi nói: "Phía sau chúng ta nhất định vẫn có người bám theo, trừ phi cô Kiều cũng từ bỏ bát tự giống Tôn Tồn Chân, bằng không vẫn không thể nào cắt đứt được cái đuôi ấy."

"Không cắt đứt được cũng có cái hay, như vậy chúng ta có thể dắt mũi hắn ta, có thể bày kịch cho hắn xem, chỉ cần hắn không như Tôn Tồn Chân động một tí là giết người thì cũng không phải vấn đề lớn lắm." Jack phân tích không phải không có lý.

Lục Kiều Kiều nói: "Từ bỏ bát tự là cách làm liều, sinh tử có số, phú quý tại thiên, nếu số Lục Kiều Kiều tôi chưa đến lúc tuyệt thì chẳng kẻ nào có thể đốn ngã được tôi, tôi cũng chẳng có Tam thi thần hung dữ như Tôn Tồn Chân để cho người ta quyến rũ... Có điều gặp nguy hiểm tôi vẫn sẽ chạy trốn, nhỡ đâu bị thương cũng rắc rối."

"Về chuyện ngày mai..." Lục Kiều Kiều nói vào việc chính."Người theo sau chúng ta muốn đuổi tôi về Giang Tây. Nhớ kỹ, tôi không phải mục tiêu bọn chúng muốn giết, nhưng nếu hai người ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn chúng, thì mạng hai người cũng chẳng đáng tiền đâu, nhìn từ góc độ này thì hai người nguy hiểm hơn tôi nhiều."

Lục Kiều Kiều ngừng lời nhìn sang An Long Nhi và Jack rồi lại tiếp: "Chỗ này chỉ cách Quảng Châu chín mươi dặm, nếu hai người muốn về Quảng Châu, mỗi người để lại mười lạng bạc, ngày mai lập tức có thể rời đi." Nói xong, cô rít một hơi thuốc chờ đợi câu trả lời.

"Cô Kiều, cháu không sợ." An Long Nhi kiên định nói gọn lỏn.

"Ha ha ha, Kiều Kiều, tôi không thể rời em được, lần trước xa em năm ngày tôi đã biết đời này mình không thể thiếu em." Jack nói rất ung dung, đưa tay đỡ sau ót, lưng dựa lên ghế lười biếng duỗi thẳng người.

"Được, hai người tự chọn đường đi, về sau chớ hối hận." Lục Kiều Kiều nhả khói trong miệng, nói: "Ngày mai không phải du sơn ngoạn thủy, đối phương nhất định sẽ theo chúng ta lên núi thăm huyệt, hơn nữa không như ở dãy Kê Đề, lần trước chúng ta phục kích bọn họ, còn lần này không biết hắn sẽ làm gì... Khí thế của Ngũ Xà Hạ Dương rất tốt, nhưng rõ ràng đã bị triều đình để ý, phá long khí, nếu tôi cứu cái huyệt này, chẳng khác nào đối đầu với triều đình, còn nếu tôi không làm, người của Hồng Môn sẽ không tha cho tôi, vì vậy ngày mai chỉ có thể tùy cơ hành sự... Jack trong đêm nay chuẩn bị đầy đủ súng ống đạn dược, Long Nhi thu xếp hành lý xe ngựa, sáng sớm mai đánh xe lên núi, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào."

"Chạy khỏi người của Hồng Môn ạ?" An Long Nhi muốn khẳng định lại đối thủ là ai.

"Bái Thượng đế hội kia nói là không có quân đội, không rõ là thật hay giả... Nếu Hồng Môn phát hiện ra tôi không phải người của bọn họ, sẽ lập tức đối phó với chúng ta, điều này là chắc chắn; còn về kẻ triều đình phái đi bám theo tôi... Nếu hắn không giống Tôn Tồn Chân là phải lòng tôi, thì hai người vẫn được an toàn." Lục Kiều Kiều nghiêm túc nói nốt câu cuối, ba người khựng lại giây lát rồi Jack và An Long Nhi đột nhiên phá lên cười.

Lục Kiều Kiều lấy tẩu thuốc cốc lên hai mái đầu vàng mấy cái, hai người vẫn không thôi cười, chọc Lục Kiều Kiều cũng cười phá lên theo.

Ba người đùa đủ rồi, Lục Kiều Kiều nói: "Thôi không đùa nữa, Long Nhi gieo một quẻ xem tình hình đại khái ngày mai như thế nào, để mọi người vững dạ."

"Long Nhi cũng biết coi quẻ à?" Jack kinh ngạc hỏi.

"Đúng đấy! Lần trước Long Nhi chỉ gieo một quẻ đã đoán trúng anh và Thúy Ngọc cô nương vần vũ năm ngày năm đêm trên xe ngựa, anh còn chưa tới Hoa Huyện chúng tôi đã biết trên xe anh giấu một cô gái rồi. Long Nhi, gieo đi." Lục Kiều Kiều chẳng kiêng dè trách móc mấy chuyện phong lưu nho nhã của Jack, nói tới đoạn "năm ngày năm đêm" giọng điệu còn đặc biệt nhấn mạnh. Chỉ cần Lý Tiểu Văn còn ở bên họ, Lục Kiều Kiều sẽ ngày ngày ghi nhớ chuyện này.

An Long Nhi xóc tiền đồng một hồi, viết xuống giấy một quẻ Sư. Biến số trong quẻ tượng khá nhiều, An Long Nhi xem một lúc, băn khoăn quay sang Lục Kiều Kiều nói: "Cô Kiều, cháu không giải được quẻ này..."

"Để cô xem... Ừm, ra là vậy, quẻ Địa Thủy Sư biến thành Phả Lôi Phệ Hạp, một quẻ chỉ có sáu hào, ở đây lại biến những bốn hào, hào đa biến thì sự đa biến, ngày mai sẽ có không ít bất ngờ... Mày nói cô nghe quẻ Sư có nghĩa gì?" Lục Kiều Kiều hỏi An Long Nhi.

"Trong Kinh Dịch viết, sư giả, chúng dã. Quẻ Sư chắc có nghĩa ngày mai sẽ có rất nhiều người, cũng ý là chủ nhân có thuộc hạ." An Long Nhi cứ theo quẻ mà giải.

"Ờ, đúng, dạng như thế, ý gốc của quẻ Sư là dưới đất có nước, mắt người không thấy được dưới đất, đám thuộc hạ và chủ nhân này chúng ta cũng không thấy được, vậy bọn họ có lẽ là những kẻ nấp sau lưng chúng ta, lần này theo chúng ta có thể không chỉ là một người... Quẻ Sư hạ thành quẻ Khảm, số của Khảm là sáu, nếu không gieo lầm thì đối phương có sáu người..." Lục Kiều Kiều giải cặn kẽ.

"Trong quẻ này, thượng quẻ có động, hạ quẻ cũng động, toàn quẻ rơi vào trạng thái cực kỳ bất an, đất trên nước, đất động nước cũng động?" An Long Nhi thẫn thờ nhìn đồng tiền trên bàn.

"Đất trên nước chính là hồ và bờ, ứng ngay với huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, nhưng cả đất lẫn nước đều động ư? Đúng thật, động gì nhỉ?" Lục Kiều Kiều cũng không hiểu.

"Toàn quẻ động rồi biến thành quẻ Phệ Hạp, trong Kinh Dịch nói quẻ này lợi cho việc dùng ngục, liệu có phải nói chúng ta sẽ bị quan binh bắt đi không?" An Long Nhi lại hỏi.

"Tôi chẳng sợ bị quan binh bắt, dù gì bọn họ bắt được tôi rồi cũng phải giao lại cho lãnh sự quán Mỹ, Long Nhi cũng không phải sợ, anh sẽ bảo lãnh em ra." Jack không ngại nhất chính là điểm này, từ khi triều đình Đại Thanh ký hiệp ước Nam Kinh, địa vị của người Tây ở Trung Quốc được nâng cao rõ rệt, sự an toàn cũng được bảo vệ tuyệt đối.

Lục Kiều Kiều nói: "Vậy thì tốt, tôi không phải lo cho hai người nữa, đi chuẩn bị đồ đạc thôi, ngày mai ăn no rồi lên đường. À... đi chơi chứ." Nói xong bèn đuổi hai gã trai ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau, mười mấy cô gái hội tuyên truyền đạo sắp xếp lại đầu sư chiêng trống và hòm hành lý, Lý Tiểu Văn cũng đi theo họ, chuẩn bị về thôn Quan Tài.

Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều, Lâm Phụng Tường dắt ngựa ra, gặp đúng Jack và An Long Nhi đang đánh cỗ xe ngựa Tây lộng lẫy.

Mạnh Hiệt cười híp mắt nói: "Hôm nay không cưỡi ngựa nữa à? Cưỡi ngựa lên núi sẽ nhanh hơn nhiều đấy."

Jack không quen nói dối, đành đáp lời: "Chào buổi sáng, ha ha ha..."

An Long Nhi đỡ lời: "Vâng, hôm qua cô Kiều cưỡi ngựa cả ngày, tối về kêu mỏi xương cốt, hôm nay muốn ngồi xe ngựa có đệm."

Hồng Tuyên Kiều hỏi: "Thì ra là vậy, Kiều Kiều đâu?"

Rèm cửa sổ của xe ngựa được vén lên, Lục Kiều Kiều ló đầu ra vẫy tay: "Đây! Tôi ở đây!"

Lúc này cô trông thấy Lý Tiểu Văn đang đứng cùng nhóm con gái tay làm việc mắt nhìn sang đây, bèn bảo Jack: "Jack thiếu gia, người ta sắp đi rồi, có cần tới từ biệt không kìa?"

"Phải rồi, tôi qua nói mấy câu..." Jack bấy giờ mới bước lại chỗ Lý Tiểu Văn.

Lý Tiểu Văn thấy Jack tiến lại, cũng rưng rưng nhìn về phía anh ta. Tới gần Jack, cô cũng chẳng màng trước cửa có mười mấy cặp mắt đang nhìn, liền ôm rịt lấy anh ta.

"Jack thiếu gia, Tiểu Văn phải đi rồi..."

"Xin lỗi em, chúng tôi vẫn còn rất nhiều việc cần làm, không thể mang em đi theo được."

"Không... Là Tiểu Văn không có phúc theo hầu hạ Jack thiếu gia..."

"Tiểu Văn, em là cô gái rất dũng cảm, khi em không thích cuộc sống của mình, em sẽ cố gắng thay đổi nó. Giờ sự sắp xếp mà Thượng đế dành cho em, là nhờ em nỗ lực mà có được, em không cần hầu hạ bất cứ ai, em nhất định sẽ sống rất hạnh phúc!"

Lý Tiểu Văn nghe đến đây, nước mắt càng tuôn không cầm được, thấm ướt cả mảng áo Jack.

Jack nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lên trán cô.

Lục Kiều Kiều từ xa trông thấy cảnh tượng này, lớn tiếng gọi An Long Nhi: "Long Nhi, đánh xe xuất phát."

"Jack vẫn còn ở đằng kia..." An Long Nhi quay đầu lại nhìn.

"Cô bảo mày đánh xe đi, mau!"

Thế là ba con ngựa cao lớn thong thả xuất phát, An Long Nhi đánh xe theo sau.

Hồi lâu sau, Jack mới lếch thếch chạy đuổi theo xe ngựa của chính mình.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-33)