← Ch.160 | Ch.162 → |
Trần Tử Ngư mím chặt khoé môi, nét mặt của cô ta bình tĩnh thần kỳ thậm chí ngay cả một chút phẫn nộ cũng không có. Nói thật cô ta chưa hề nghĩ đến người đầu tiên tìm được mình không phải Lâm Cường mà là cái tên gương mặt đáng sợ đến cực điểm trước mặt này. Cô ta thậm chí từng ảo tưởng mình lúc ở trong phòng an tĩnh đọc sách Lâm Cường sẽ một cước đá mở cửa sau đó nhe răng cười đi vào, sau đó bóp chết mình đang sống sờ sờ ra đó.
Cô nói chung là ưa thích hoặc là có chút ảo tưởng của bệnh rối loạn thần kinh ám ảnh bản thân chết như thế nào, lúc rãnh rỗi hoặc là khi trong lòng cô quạnh cô ta cũng sẽ không tự chủ được nghĩ đến mình kết thúc cuộc đời như thế nào. Từ khi còn rất sớm trước kia cô ta cho rằng mình sẽ chết ở trong tay chính mình, hoặc là cắt mạch máu, hoặc là thắt cổ, thậm chí uống thuốc độc. Những chuyện này cô ta chưa từng nghĩ trở thành hiện thực, nhưng ngay cả chính cô ta cũng chưa hề nghĩ đến là sức chịu đựng của cô ta không ngờ vượt qua dự liệu của mình.
Về sau cô ta cho rằng mình sẽ chết ở trong tay của Lý Bát Nhất, gã đàn ông kia có quá nhiều bí mật hoặc gián tiếp hoặc trực tiếp tiến vào trong tai cô ta lại không thể nào từ bỏ yêu thích đối với thân thể của cô ta, điều này làm cho cô ta trong những ngày ban đầu nói chung có một loại cảm giác nguy hiểm rình rập như giẫm chân lên băng mỏng, mãi về sau cô ta phát hiện Lý Bát Nhất hoá ra thật sự không nỡ giết cô ta.
Lần đó khi cô không thể nhịn được nữa tát Lý Bát Nhất một cái bạt tai vang dội, từ trong đôi mắt Lý Bát Nhất bùng lên ánh nhìn lạnh lẽo như băng giá khiến cô gần như xác định mình sắp giải thoát tiến vào địa ngục, nhưng tiếc rằng là Lý Bát Nhất không ngờ áp chế đột ngột lửa giận sau đó phất tay áo mà đi.
Cô ta vẫn luôn cho rằng bản thân là một người sau khi chết sẽ xuống địa ngục không có xác suất một phẩn ngàn tiến vào thiên đường, cô ta là một phụ nữ có thế giới tinh thần tinh khiết như pha la, chẳng những khó khăn với thế giới tư tưởng phải thuần khiết của người khác càng hà khắc đối với bản thân đến mức không thể thêm được gì. Chỉ có điều đáng thương là cô ta chẳng những không cách nào yêu cầu người khác tinh lọc tâm linh ngay cả chính mình cũng không thể nào ra vào nước bùn mà không nhiễm bẩn.
Có lẽ ai cũng không phải thánh hiền, thánh hiền chỉ là nhân vật trong truyền thuyết hơn nữa cũng không phải thật sự ngọc trắng không tỳ vết.
Người chân chính không mảy may tì vết hoặc là thần từ xưa đến nay chỉ có một người, ông ta tên gọi là Bàn Cổ, tinh khiết đến nỗi mục đích sống cũng chỉ để khai thiên tích địa sau đó chết đi mà thôi.
Trần Tử Ngư mỗi lần lúc trong lòng bực bội đều sẽ buộc mình làm một số việc để phân tán sự chú ý, bằng không trong đầu nàng một đống thứ rối loạn sẽ khiến cô nhịn không được sinh ra ý định trong đầu muốn tự sát. Sau khi Lý Bát Nhất cưỡng gian cô, cô đã chết qua lần thứ nhất, sau khi uống hết cả một lọ thuốc ngủ cô bỗng nhiên cảm thấy mình nếu như là chết há không phải rất ngu ngốc sao?
Người cưỡng gian mình lẽ nào sẽ bởi vì cái chết của mình mà có chỗ tiếc hận hơn nữa điều tiếc hận là không thể thưởng thức xác thịt của cô ta nữa, nhưng không mất bao lâu sẽ quên mất cô ta đã từng tồn tại trên thế giới này. Chính như cuộc sống dân chúng bình thường sống hay là chết cũng không ghi vào sử sách, cô ta chết là đang kháng nghị thiên đạo bất công hay là khó chấp nhận mình?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận Trần Tử Ngư tự mình lái xe đi bệnh viện rửa ruột, sau khi bị tra tấn chết đi sống lại mới biết được thì ra chết so với sống còn dễ dàng hơn nhiều.
Người có dũng khí chết, không nhất định có dũng khí sống.
Trần Tử Ngư sau khi từ bệnh viện về nhà tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, đi ra ngoài sau thay đổi kiểu tóc dùng thẻ tín dụng của Lý Bát Nhất vứt lại mua quần áo giầy còn có một chiếc xe hơi, sau khi một hơi tiêu sạch mấy chục vạn đồng trong thẻ không có một chút gì lái xe mới chạy đến công ty Lý Bát Nhất, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào sau đó dùng mũi giầy đắt tiền đá mở cửa phòng làm việc của Lý Bát Nhất, hất đầu ném ra một câu tiền tiêu sạch rồi sau đó đặt mông ngồi ở trong ghế sô pha không nói lời nào.
Lý Bát Nhất ngạc nhiên, ngay sau đó thoải mái, hắn móc ra chi phiếu ghi, kết quả Trần Tử Ngư đón lấy một tấm chi phiếu phía chữ số một điền rất nhiều số không xé ra bảy tám mảnh, tiện tay ném vào thùng rác.
- Tôi muốn tiền mặt, ít nhất một hòm.
Lý Bát Nhất lúc ấy nở nụ cười, hắn đứng lên dùng sức hôn trên mặt Trần Tử Ngư mở miệng cười nói:
- Em nói muốn một hòm tiền mặt phải không? Được! Tôi sẽ cho em một hòm!
Trần Tử Ngư từ nhỏ nghèo khổ trong lòng từng nghĩ từng mong ước ngược lại căn bản cũng không biết một hòm hàng trăm đô la là cỡ nào, cô ta chỉ cảm thấy nếu như không lấy một hòm tiền từ chỗ của Lý Bát Nhất thật xin lỗi với quãng đời còn sống của mình. Ngày đó cô nhìn một hòm tiền mặt đầy nhóc không có nghĩ qua tiền này là mình lấy thân thể đổi được, cô muốn dù sao phải sống thật tốt sau đó mãi mãi chán ghét Lý Bát Nhất.
Cô không ngờ Lý Bát Nhất sẽ đưa tiền dễ chịu như vậy, cô đã nghĩ kỹ nếu như Lý Bát Nhất không trả tiền cô tsẽ gây loạn sẽ làm náo động sẽ trước mặt cả công ty nói Lý Bát Nhất hắn chơi kỹ nữ không trả tiền. Ngay sau khi Lý Bát Nhất mỉm cười chuẩn bị tiền xong cho cô, cô mới phát hiện mình thì ra còn rất ngây thơ, ngây thơ đến nỗi không ngờ được mình nhấc theo một hòm tiền sẽ mệt mỏi như vậy.
Cô cầm tiền rời đi trước mặt mọi người không có xì xầm việc mình mất đi lần đầu không có chút ý nào như vậy, sau việc đó cô thậm chí còn từng nói với người khác lần đầu tiên xem ra không chịu thiệt, mặc dù không có cảm giác được cái gì khoái cảm chỉ có đau đớn toàn thân, nhưng Lý Bát Nhất kia chơi đùa thật là rất lớn.
Lúc đầu cầm tiền không biết dùng tiền làm gì cô chạy đi chơi cổ phiếu ngắn hạn, muốn theo đuổi một lần cảm giác khoái cảm xài sạch hết không còn một đồng nào kết quả không ngờ cô đầu tư có lời.
Thắng rồi...
Cô giàu gấp hai ba lần so với lúc đầu, tiền này tới thật sự thực tế ngược lại làm cho cô không còn gì để nói.
Về sau cô từng nghĩ dùng tiền báo thù Lý Bát Nhất, dù sao thuê vài bọn liều mạng bắt cóc một chủ tịch tập đoàn sau đó giết con tin việc này không coi là tin tức kinh thế hãi tục gì cả. Chỉ là cô cuối cùng nhẫn nhịn không có đi làm như vậy, bởi vì cô biết mình nếu như thật sự làm như vậy, Lý Bát Nhất chết hay không đặt qua một bên. Ca ca Trần Chí Hưng vẫn luôn hận trong lòng nhưng không cách nào xem nhẹ tình thân kia của cô chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Trần Chí Hưng về sau chết thật, chết tan thành mấy mảnh ngay cả cỗ thi thể hoàn chỉnh cũng không tìm được, trong lòng cô cảm thấy khó chịu nhưng không có khóc. Về sau nữa biết Lý Bát Nhất cũng chết, cô khóc.
Khóc rồi cười, cười rồi lại khóc.
Sau đó cô phát hiện mình không ngờ không còn ý nghĩa để sống, một tí cũng không còn.
*****
Sau đó nữa, cô cho mình một lý do sống sót đó chính là báo thù. Giết Lâm Cường không tính là cảm thấy an ủi ca ca Trần Chí Hưng linh thiêng ở trên trời chỉ là cho mình một cái cớ bớt ưu sầu.
Lại sau đó nữa, cô lại cho mình một lý do sống sót đó chính là nhìn Lâm Cường như thế nào sống tốt, lý do này cũng đủ để cho cô sống thật lâu, thật lâu, bởi vì đây là mục tiêu không có mục đích xác thực.
Thời khắc này Trần Tử Ngư mới biết được, hoá ra là mình sợ chết.
Mà bây giờ, lúc cô bị gã đàn ông khuôn mặt đáng ghét xẹo chằn chịt cả mặt một tay nắm tóc vứt ra khỏi phòng, cô không ngờ không có sợ chết!
Tiểu Dã Tam Mộc không có phong độ gì cũng lười nhác giả làm một người đàn ông ga lăng gì đó, khuôn mặt bị huỷ bây giờ cho dù là phụ nữ nhìn thấy hắn cũng giống như nhìn thấy quỷ, ngay cả dùng tiền mua bọn phụ nữ thấp hèn lúc làm tình cũng sẽ khó có thể che giấu được sự chán ghét đối với dung mạo của hắn.
Hoàn toàn thay đổi không chỉ là khuôn mặt Tiểu Dã Tam Mộc còn là nội tâm của hắn, thậm chí sự méo mó trong nội tâm còn nghiêm trọng hơn nhiều lần so với vết thương trên mặt.
Hắn trước kia không có thói quen tự mình động tay giết người, bởi vì hắn tự phụ, bọn người yếu ớt nhỏ bé như kiến hôi kia căn bản không đáng để hắn ra tay lấy đi tính mạng, như vậy là tự hạ thấp đối với thực lực bản thân. Hắn càng thích chỉ huy người khác vì mình đi giết người, như vậy có một loại khoái cảm sống chết mặc bây.
Mà bây giờ, hắn càng ưa thích đích thân động thủ, bởi vì hắn thấy nữ nhân đã khó có thể thoả mãn bản thân từng ngày dục vọng càng tăng lên, chỉ có giết chóc mới có thể khiến cho hắn lúc tay nhuộm máu tươi cảm giác được tâm lý và sinh lý đến đạt được cao trào.
Một cước đá trên bụng Trần Tử Ngư, cô co gập người lại bị sức mạnh rất lớn đá xuyên qua thân thể bay ra ngoài. Trong bụng một trận đau đớn thấu tim khiến cho cô ta khó có thể nào chịu được, há miệng phun bay một ngụm lớn máu sềnh sệt từ trong cổ họng ra.
Tiểu Dã Tam Mộc nhe răng cười bước tới một chân giẫm ở trên bộ ngực đầy đặn của cô ta, sau đó dùng lực xoay nghiến bàn chân!
Cơn đau trên ngực mãnh liệt như vậy, cô thậm chí cảm nhận được cặp ngực từng được Lý Bát Nhất yêu thích không buông tay bây giờ đã bị đạp nát rồi. Nhưng cơn đau trên ngực cũng khiến cho cô bình tĩnh trở lại, thời khắc này cô giật mình hoá ra lúc đối mặt cái chết thật sự không có khủng hoảng không dám tiếp nhận như mình đã từng nghĩ.
Thì ra, mặc kệ là sống hay là chết, cô ta cũng mãi mãi lừa mình dối người.
Từng giết người, cuối cùng bị người khác giết, có lẽ trên thế gian này hết thảy thật sự cũng khó thể chạy thoát khỏi nhân quả luân hồi bốn chữ này. Trần Tử Ngư trước kia cũng muốn tu Phật ngộ đạo thật tốt, sau những ngày an tĩnh nửa đời đốt nhang kính Phật, dùng tiền mua kinh thư mua pháp bảo thậm chí còn mua một toà nhà an tĩnh tường hoà, kết quả cô ta đọc kinh phật một tháng cũng không có lãnh hội được chỗ kỳ diệu tâm trạng như có như không kia.
Rốt cuộc phải chết rồi không?
Trần Tử Ngư thời khắc này bỗng nhiên muốn cười, chết thì cười thôi, lão nương không thiệt gì.
Tiểu Dã Tam Mộc một tay nắm tóc Trần Tử Ngư lên sau đó nhấc cô ta lên giữa không trung, nhìn chăm chú Trần Tử Ngư tuy rằng dính đầy bụi đất cũng không che giấu được dung mạo xinh đẹp, hắn nhìn con mắt quật cường của người phụ nữ này như cặp môi đỏ mọng, tầm mắt theo vết máu trên khoé môi Trần Tử Ngư một đường chảy xuống dừng ở trên bộ ngực xinh đẹp cao ngất.
Một tay giơ Trần Tử Ngư lên, Tiểu Dã Tam Mộc giơ tay còn lại ra tóm trên ngực Trần Tử Ngư. Hắn một tay xe nát áo bên ngoài của Trần Tử Ngư sau đó thô lỗ kéo đứt áo ngực tinh xảo, hắn bóp được một quả kiêu ngạo đứng thẳng căng đầy dùng sức chà xoa, da thịt trắng nõn mềm mại lập tức nổi rõ hiện ra vài chỗ bầm tím!
Đau đớn khiến cho khoé miệng Trần Tử Ngư run rẩy cô ta ngược lại không có phát ra một chút âm thanh, thậm chí ngay cả vẻ mặt phẫn nộ cũng không có. Cô không một chút cảm xúc như vậy nhìn tên súc sinh trước mặt, thậm chí còn dưới nỗi đau đớn kịch liệt nhếch lên một nét cười vui vẻ.
Cũng bởi vì nét cười này, Tiểu Dã Tam Mộc phẫn nộ rồi!
Khinh thường, khinh thường sâu tận cùng, ngay cả phẫn nộ cũng không có, đúng vậy, đối với súc sinh, có cần phải tức giận không?
Một tiếng gãy giòn tan, Tiểu Dã Tam Mộc bẻ gẫy thẳng thừng một ngón tay của Trần Tử Ngư. Ngón tay xinh đẹp như búp hành bẻ cong về phía sau, trong cổ họng Trần Tử Ngư phát ra một tiếng kêu đau đớn, nhưng cô ta lập tức hất đầu lên, vẫn mỉm cười như cũ.
- Mày là một con điên!
Tiểu Dã Tam Mộc sau khi rít gào một tiếng phẫn nộ xé nát váy áo của Trần Tử Ngư, hai cái đùi thon dài trơn bóng lộ hoàn toàn ra trước con mắt màu đỏ như máu của hắn. Vứt Trần Tử Ngư trên mặt đất, Tiểu Dã Tam Mộc điên cuồng xé nát quần áo!
- Trứng thối! Mày con điếm này! Tao không tin không có cách chinh phục mày!
Trần Tử Ngư ngã ngửa nằm trên đất, trong ánh mắt không có sự tuyệt vọng, chỉ có một loại tiếc nuối lãnh đạm.
Chết như vậy, quả thật không cam lòng!
Tiểu Dã Tam Mộc kéo áo trên của mình, sau đó cởi bỏ quần của mình. Sau khi hắn một tay đè Trần Tử Ngư ở trên mặt đất hung ác nói:
- Gái điếm! Phụ nữ đều là gái điếm!
Phập!
Một bóng đen thế như tia chớp đánh tới, lúc Tiểu Dã Tam Mộc đã chuẩn bị dập nát Trần Tử Ngư vẫn duy trì cảnh giác như trước. Thân thể hắn trần truồng lăn vội đi, bóng đen bốp một tiếng đụng vỡ nát bấy ở chỗ phía sau lưng hắn!
Trên mặt đất mảnh vỡ lung tung là một cái mảnh nhỏ điện thoại di động.
Tiểu Dã Tam Mộc ngẩng đầu lục tìm địch nhân, chỉ trong thoáng chốc một bóng đen cực lớn như hùng ưng vỗ cánh lăng không mà rơi xuống!
Khi Cường Tử đến được sân vừa hay nhìn thấy một màn khiến hắn trừng mắt hổ muốn giết chết, hắn vung tay dùng điện thoại di động làm ám khí bắn đi ra ngay sau đó nhảy xuống!
Hắn rống giận một tiếng, giống như một con thú hoang thích máu.
Tiểu Dã Tam Mộc lách mình như chớp tránh né một kích lăng không của Cường Tử, sau đó vặn người lăn vòng nắm lấy vũ khí gã vứt trên đất. Đó là một thanh đao sắc bén đến kỳ dị, hẹp dài mà cổ xưa. Thân đao trơn mượt, đao phong lành lạnh.
Đây là một thanh đao bén không có vỏ đao, tiếng tăm lừng lẫy ở Nhật Bản!
Yêu Đao Thôn Chính (Yao Dao no muradesu)*! Được gọi là Thiên Nhân Trảm.
(Thanh đao này hiện nay đang được lưu giữ tại viện bảo tàng Tokyo, thuộc sở hữu của Hoàng gia nước Nhật)
Gã cằm đao lên sau đó trở tay chọc liền, một đường đao quang sáng như tuyết giống như nửa vầng trăng bổ tới! Ánh đao vẫn còn mang theo hàn khí ngàn xưa khí tức âm lãnh hoá thành thật chất, sát khí và đao quang nửa vầng trăng kia bắn ra một loại uy lực đoạt hồn nhiếp phách!
Cường Tử ở giữa không trung vặn thân mạnh mẽ chớp một cái, nửa vầng trăng sượt lướt ngang thân thể của hắn. Mặc dù là không có tiếp xúc thân thể của hắn, nhưng khí tức sắc bén vẫn chém rách quần áo của hắn!
a
← Ch. 160 | Ch. 162 → |