← Ch.234 | Ch.236 → |
Năm nữ phục vụ xinh đẹp rõ ràng không phải cùng một tầng với nam phục vụ lầu hai mỗi người nâng một cái khay nối đuôi nhau đi lên tầng hai, dừng lại ở cửa ra vào căn phòng riêng chỗ của bọn Cường Tử. Lý Đông Yến gõ cửa đẩy cánh cửa ra thật nhẹ nhàng, cô đã thu hồi nét khinh thường trên mặt mà mang theo một một tia vui vẻ khó thể che giấu nói:
- Tiên sinh, rượu ngài gọi đến rồi.
Cáp Mô nhẹ gật đầu nói:
- Đặt đây.
Năm mỹ nữ giống như tiên trên trời tiến vào cửa chính giống như dương liễu trước gió, chia nhau ra đặt rượu trong khau ở trên bàn sau đó cung kính đứng ở một phía căn phòng, năm mỹ nữ này đứng ngay ngắn tại chỗ, chính là một dãy phong cảnh tinh tế.
Cáp Mô đứng lên đi đến bên hông năm cô phục vụ xinh đẹp, nheo mắt liếc nhìn. Dáng người năm cô gái xinh đẹp đều có thể làm người khác mất hồn, khó có được nhất chính là bộ ngực năm cô gái xinh đẹp này lắc lư, mãnh liệt như là sóng nước lay động. Cáp Mô không tự chủ được nước miếng chảy ra, nhìn cặp ngực năm mỹ nữ từ bên hông thật là mất hồn nha.
Cáp Mô theo đó thi hứng đại phát, nhịn không được há miệng nói:
- Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đê cá bất đồng!
(Nhìn ngang vách thành như đỉnh núi, xa gần cao thấp không giống nhau!)
Năm cô phục vụ xinh đẹp cũng theo đó xoay đầy trợn mắt hung dữ liếc nhìn Cáp Mô, năm người đều là phục vụ của lầu bốn, nếu không có người lần đầu tiên ở căn phòng riêng lầu hai này gọi Ngũ Lương Dịch cho vua này, các cô sẽ không đến căn phòng riêng nhỏ ở lầu hai này hầu hạ. Một bình rượu mười sáu vạn tám trăm, năm người các nàng không ai ngờ được ngoại trừ Lý thiếu gia năm đó ra còn có ai có thể có máu điên này, nhưng dám ở Linh Điểm Nhất Khắc gọi rượu giành cho bậc đế vương, đó gọi là gì!
Ai dám ở Linh Điểm Nhất Khắc này xưng vua trong đám khách hàng như thế này?
Từ lúc Linh Điểm Nhất Khắc bắt đầu mở cửa đến bây giờ, nhà vua chân chính được tất cả mọi người công nhận cũng như tâm phục khẩu phục chỉ có hai người, ở đây cũng không phải anh có tài sản hàng ngàn tỷ đã có thể muốn gì được nấy, nói không chừng trong một góc nào đó có một cháu trai của vị lãnh đạo cấp cao nào đó đang lặng lẽ uống rượu, hoặc là con cháu đời sau của tướng quân nào đó, ai dám ở đây khoác lác nói ông đây là người đứng đầu ở Linh Điểm Nhất Khắc, bảo đảm một giây sau đã bị ăn sạch xương cốt cả lông trên da cũng không chừa lại một sợi.
Có thể nói, tại Đông Bắc, thật đúng là không ai dám nói xưng vua xưng hùng ở Linh Điểm Nhất Khắc.
Chỉ có điều, trong mười năm nay, có hai người lại chiếm được thừa nhận của tất cả khách quen Linh Điểm Nhất Khắc, chính như ngay cả ông chủ thần bí đứng đằng sau Linh Điểm Nhất Khắc cũng tỏ vẻ cam chịu. Hai người này chỉ cần đi vào Linh Điểm Nhất Khắc, vậy nhà vua một ngày này chính là bọn họ.
Mười năm trước ngày ấy đúng một năm khai trương Linh Điểm, một thanh niên từ Bắc Kinh đến lưng đeo một cái ba lô, mang một đôi giày vải quân dụng, cả người mộc mạc đi vào Linh Điểm Nhất Khắc. Người thanh niên này vào đây không có tiếng tăm gì, nhưng sau khi đi ra lại khuấy động trời đất!
Ngay hôm đó Đại Thiếu Đông Bắc đến góp vui ở Linh Điểm Nhất Khắc, bị thanh niên thoạt nhìn bình thường giống như vừa mới tốt nghiệp đại học này giẫm đạp nát bấy. Hơn nữa trong lúc giẫm đạp thoải mái khí thế, kết quả lại ngoài suy đoán của tất cả mọi người. Tiếu Đại Thiếu, cháu nội của phó tư lệnh quân khu, ở trước cửa căn phòng riêng lầu hai nơi này sau khi bị thanh niên kia tát tai bay từ lầu hai rơi thẳng xuống lầu một.
Người đi theo Tiếu Đại Thiếu gọi một cuộc điện thoại tới quân khu, không đến nửa giờ năm chiếc xa quân sự chở theo hơn một trăm binh sĩ súng ống đạn thật phong tỏa nơi này, Thiếu tá đi đầu vẻ mặt đằng đằng sát khí, hận không thể mang tất cả trai gái đàn ông đàn bà trong quán rượu này đi hết không còn một mống. Mà thanh niên kia cũng giống như không tim không phổi, biết rõ đánh người không nên đánh lại vẫn cứ ngồi ở trên quầy rượu tầng hai uống bia rẻ tiền nhất, ngồi vững như bàn thạch ở nơi đó giống như đang xem kịch.
Thiếu tá mang người đồng loạt đi lên, thanh niên đến từ Bắc Kinh kia nói một câu nhàn nhạt, sau đó đưa điện thoại trong tay cho Thiếu tá kia, lập tức xảy ra một cảnh tượng khiến cho mọi người có mặt ngày hôm đó đều kinh ngạc không biết nên nói sao. Thiếu tá cầm điện thoại lên, viên phó tư lệnh quân doanh của bọn họ sai sư đoàn trưởng của bọn họ phái người đến giải quyết chuyện này gọi điện thoại đến, trong điện thoại quát tháo một tiếng quay về hết cho ông lập tức cúp điện thoại.
Nếu như cuộc điện thoại kia khiến cho Thiếu tá tràn đầy câu hỏi không có người giải đáp, vậy câu nói nhàn nhạt của chàng thanh niên kia mới đúng là khiến cho y sợ hãi mồ hôi lạnh túa ra toàn thân.
- Bắc Kinh, Triệu gia.
Bốn chữ.
Dù rằng Thiếu tá kia cũng không có gặp qua lãnh đạo cấp cao, nhưng y cũng không phải một thằng ngu, không đến ba mươi tuổi có thể lên đến chức vị này, đầu óc của y cũng đủ được coi như hai chữ sáng suốt.
Thiếu tá chưa nói được câu thứ hai, chỉ đứng nghiêm, nghiêm chỉnh cung kính chào theo nghi thức quân đội, sau đó mang người rời đi.
Thanh niên đi ra quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ mở ở lầu năm quán rượu kia, một người đàn ông đã có chút tóc trắng đứng ở đó nhìn hắn, người này chính là ông chủ đứng đằng sau quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc từ trước tới nay chưa bao giờ lộ mặt, mà lúc này người đi theo sau lưng ông ta trong căn phòng đó đều là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở ba tỉnh Đông Bắc.
Ông chủ quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc đứng ở cửa sổ tầng năm nhìn thanh niên đến từ Bắc Kinh kia, kinh hãi trong lòng quả thật không ít hơn chút nào so với Thiếu tá kia.
- Bắc Kinh, Triệu gia.
Bốn chữ này trong tích tắc truyền đến trong lỗ tai ông ta, bốn chữ này có sức mạnh lớn bao nhiêu cho dù là người có cấp bậc cỡ như ông ta cũng không dám nói hiểu rõ hoàn toàn.
Thanh niên đó không để lại tên tuổi, nhưng bốn năm sau Lý Mộ Bạch ở quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc gần như diễn lại lần nữa việc thanh niên Bắc Kinh kia làm trước đó, cũng có một đám lớn nhỏ công tử bột đến chúc mừng Linh Điểm Nhất Khắc mở cửa được năm năm bị y treo ngược lên, rất thất vọng nói một câu:
- Bây giờ rốt cuộc biết tại sao Triệu Phù Sinh nói đi một chuyến đến Đông Bắc không có được cái gì cả, câu nói này thật không sai chút nào.
Lý Mộ Bạch, đừng để ý đến tổ tông hay là bậc cha chú, từ trước giờ đều chiếm cứ một chỗ trung tâm của chính quyền. Nói về chính hắn chỉ có thể dùng một lời này: Cả Trung Quốc ta đây thời đại này chỉ có hai người có thể khiến cho ta có hứng thứ đấu một trận, hơn nữa cho dù thua cũng không có gì đáng xấu hổ. Một là Triệu Phù Sinh một xu tiền cũng không mang theo đi khắp cả đại giang nam bắc sau đó chui thẳng vào trong quân ủy sống chết không hề ra ngoài. Một là Trác Thanh Chiến rõ ràng có cơ hội chiếm được quyền lực vào trong lòng bàn tay cũng thà rằng chạy tới Nội Mông nuôi ngựa chăn dê.
Lúc trước Triệu Phù Sinh đến Linh Điểm Nhất Khắc, vẫn chưa có bây giờ đó là ai dám gọi ra bình rượu đắc tiền nhất Linh Điểm Nhất Khắc, kẻ đó sẽ phải đón nhận khiêu chiến của tất cả khách hàng quán rượu ngày hôm đó. Khiêu chiến này đương nhiên không chỉ là quyền cước đánh nhau liều mạng hơn nữa thế lực sau lưng phải càng lớn hơn. Chỉ cần người này có thể chống đỡ được khiêu chiến ngày hôm đó, chẳng những sau này bất cứ khi nào đến Linh Điểm Nhất Khắc đều miễn phí toàn bộ, càng có thể uống trà cùng ông chủ thần bí đứng sau lưng kia.
Mà Triệu Phù Sinh, y chỉ uống vài chai bia rẻ tiền nhất, cũng đã làm được đến mức này.
Bảy năm trước Lý Mộ Bạch, chính là gọi liên tục năm bình giành cho vua, đã khiến cho tất cả người có mặt ngày hôm đó đều lé mắt. Sau bảy năm trôi qua, cho dù là có người uống rượu này lần nữa, cũng không có người cao giọng tuyên bố ra ngoài. Người nào cũng biết quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc này tàng long ngọa hổ, không người nào sẵn lòng đứng mũi chịu sào.
Cho nên, dù cho có người gọi rượu giành cho vua, cũng sẽ nói phục vụ không cần phải lớn tiếng gọi lên.
Mà Cáp Mô ca gọi xong, nam phục vụ kia muốn nhìn thấy bọn họ xấu mặt lập tức cao giọng tuyên bố ra ngoài, tâm lý trả thù cỡ nào nhìn cũng thấy rõ.
Trong Hiên Viên Sơn Trang cách Linh Điểm Nhất Khắc khoảng chừng mười mấy cây số, trong thư phòng màu sắc cổ xưa sặc sỡ kia, một người đàn ông trông có vẻ hết sức già yếu bị một hồi chuông điện thoại từ trong suy nghĩ của riêng mình bừng tỉnh, với hàm dưỡng của ông ta vốn sẽ không kinh ngạc cỡ này, nhưng việc xảy ra gần đây vượt ra ngoài tính toán của ông ta, cho nên ông ta cũng khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính.
Nhấc điện thoại lên, chợt nghe thấy tổng giám đốc quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc giọng nói mang theo vẻ run run.
- Ông chủ, lại có người gọi nhà vua.
- Thì sao? Gọi thì cũng gọi rồi, ngạc nhiên gì chứ!
Hách Liên Xuân Mộ hết sức bực bột đặt điện thoại xuống, vuốt lông mày nhíu chặt nói với tên mập đối diện trước mặt không ngừng lau mồ hôi:
- Những người bên dưới này càng lúc càng không có phép tắc, có người gọi rượu uống cũng muốn gọi điện thoại đến làm phiền ta!
Bùi Đông Lai vừa lau mồ hôi, vừa dè dặt nói:
- Ông chủ, là ngài dặn dò, nếu như có người cao giọng gọi khui nhà vua lần nữa, lập tức báo cho ngài biết.
Hách Liên Xuân Mộ tay vuốt lông mày dừng lại, thần sắc ông ta không biến đổi nói:
- Đúng không? Tuổi càng lớn trí nhớ càng ké, . Đông Lai, anh đi xem thử đi, nếu như tên lưu manh đui mù nào đó thì đào cái hố chôn thẳng vào, nếu là người có địa vị lớn, anh ứng phó trước một chút, đừng mất đi lễ nghĩa.
Bùi Đông Lai đáp một tiếng, khom người lui ra khỏi thư phòng.
Đến cửa ra vào Bùi Đông Lai nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn thư phòng, trong ánh mắt lóe lên một tia khó hiểu.
Cả Linh Điểm Nhất Khắc đều rơi vào trong điên cuồng khó nói nên lời, liên quan tới hai nhân vật truyền thuyết trong mười năm nay kia rất nhiều người đều biết rõ, có một nhóm người tự mình trải qua. Loại cảnh tượng khiến cho cả đời người khó có thể quên là tài sản để cho bọn họ khoác lác, dù cho khoác lác mười năm nữa cũng sẽ có người hỏi tới. Bây giờ, mọi người rốt cuộc được một lần thấy tận mắt, hỏi tại sao bọn họ lại không xúc động?
Trong số bọn người ở đây phần lớn đều ôm lòng xem cuộc vui thậm chí nhìn có chút hả hê, trong mấy người ở tầng một chỉ có rất ít người thờ ơ lạnh nhạt, vầng trán đều có chút khinh thường. Lúc này, cửa phòng riêng tầng ba tầng bốn đều gần như hoàn toàn mở ra, khách bên trong đi ra ngoài cũng muốn nhìn thử là ai chuẩn bị muốn diễn lại truyền thuyết lần nữa.
Bây giờ cao giọng biển hiện ra ngoài như vậy, không thể nghi ngờ là đang khiêu chiến đám công tử bột Trường Xuân.
Sau khi một cánh cửa phòng riêng lầu bốn mở ra, hai chàng thanh niên mặc đồ vét thẳng thóm dựa vào lan can nhìn bao quát bên dưới. Chàng trai mặc vét đen móc từ trong túi ra một hộp thuốc châm một điếu, trên hộp thuốc lá không có bất kỳ hình ảnh nào cả, trên hộp thuốc lá màu xanh lá chỉ có ba chữ màu hồng... Quân Đặc Cung.
Một thanh niên khác trong miệng ngậm một điếu xì gà còn phải to hơn ngón cái, nheo mắt nhìn xem đám người sôi trào bên dưới, dùng giọng điệu mềm mại chỉ mình hắn có nói:
- Hoắc ca, hôm nay số may mắn, tôi cũng muốn nhìn thử là đại thiếu gia nhà ai đến ra oai đây, hoặc có lẽ là con chó không có mắt chạy vào đây.
Chàng thanh niên vét đen hút một hơi thuốc lá nói:
- Mười phần có chính phần cậu sẽ thất vọng.
Thanh niên mềm mại cười hi hi nói:
- Vậy tôi còn thật không ngại bẩn đánh chó hoang một trận.
Cường Tử nói khẽ với Cáp Mô một câu, thần sắc Cáp Mô biến đổi lập tức nở nụ cười khúc khích. Anh ta vỗ bả vai Cường Tử nói:
- Tôi đã thấy rối bời, thấy bộ dạnh cậu rối như vậy tôi thật mới thấy lần đầu.
Nói xong Cáp Mô bước đi ra khỏi phòng, đứng ở lầu hai rống lớn tiếng với đám người hô la hoảng hốt bên dưới một câu.
- Hôm nay tất cả bạn bè đến Linh Điểm Nhất Khắc vui vẻ, tất cả chi phí đại thiếu gia chúng ta trả hết!
Sau một chút yên lặng, tiếng hoan hô lần nữa vang lên, muốn điếc cả tai!
Trên lầu bốn, thanh niên hút xì gà mềm mại kia hừ lạnh một tiếng.
- Nhìn điệu bộ này, thật đúng là như một tên hề từ trong cầu tiêu nhảy ra.
Ngược lại thanh niên mặc vét đen nhíu hai đầu lông màu lại, nhìn chăm chú căn phòng lầu hai như có điều suy nghĩ.
← Ch. 234 | Ch. 236 → |