Vay nóng Homecredit

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0729

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0729: Chuẩn bị
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


- Cận vệ?

Lâm Mạn Ny sửng sốt một hồi, ánh mắt quét qua bài biện trong phòng khách, có chút ngạc nhiên hỏi:

- Vậy A Thành đâu rồi? Hắn đi đâu?

- Diệp tiên sinh có chút việc phải xử lý, có thể một lát nữa mới có thể tới đây.

Âm Thủy quỷ vương cười nói:

- Lâm đại tỷ xin yên tâm, có chúng ta ở đây, chuyện xảy ra tối qua sẽ không phát sinh nữa.

- Á...

Lâm Mạn Ny bất chợt có chút thất thần gật đầu, giọng nói lộ ra vẻ rất thấp lạc:

- Trần công chết rồi, những công nhân kia cũng chết hết rồi... Còn có A Hoàng, A Hoàng cũng chết rồi...

- Lâm đại tỷ, tất cả những chuyện đó đều do ác quỷ làm, không liên quan đến ngươi!

Âm Kim quỷ vương và Âm Thủy quỷ vương đưa mắt nhìn nhau, vội vàng khuyên lơn:

- Diệp tiên sinh đã giết chết những ác quỷ kia, đã thay bọn họ báo thù rồi!

- A Thành...

Tròng mắt vốn có chút ảm đạm dần dần khôi phục sinh cơ, nàng ngẩng đầu nhìn phía Âm Kim quỷ vương, hỏi:

- A Thành rất lợi hại đúng không?

- Cái này...

Âm Kim quỷ vương biết Diệp Dương Thành không muốn Lâm Mạn Ny biết quá nhiều chuyện, nhưng Lâm Mạn Ny là ai chứ, hai người các nàng cũng có ý nghĩ lấy lòng Lâm Mạn Ny, có nên nói hay không? Hai người đồng thời chần chờ.

Sau năm giây, Âm Thủy quỷ vương mới quyết định chắc chắn, gật đầu nói:

- Diệp tiên sinh thật ra...

- Thật ra ta cũng không phải rất lợi hại.

Nhưng khi Âm Thủy quỷ vương mới cứng rắn nói được một nửa, cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, Diệp Dương Thành một tay cầm chén sữa đậu nành, xuất hiện trong phòng khách.

Đặt chén sữa đậu nành lên chiếc tủ TV, mặt mỉm cười ôn hòa nhìn Lâm Mạn Ny hỏi:

- Tối qua ngủ có ngon không?

- Ta...

Vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành trở lại, biểu hiện mạnh mẽ của Lâm Mạn Ny trong nháy mắt biến mất, gặp phải chuyện như vậy, làm một nữ nhân bình thường, làm sao có thể không sợ được chứ?

Nhìn đôi mắt Lâm Mạn Ny khẽ ửng đỏ, Diệp Dương Thành cũng chỉ có thể khẽ thở dài, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Âm Thủy quỷ vương, thản nhiên nói:

- Hai người các ngươi, ra ngoài đi.

- Vâng...

Bị Diệp Dương Thành dùng ánh mắt lạnh như băng đảo qua, Âm Thủy quỷ vương theo bản năng rùng mình một cái, không dám chần chờ, lập tức đáp ứng, cùng Âm Kim quỷ vương rời khỏi phòng khách.

Sau khi hai người rời đi, Diệp Dương Thành mới đỡ Lâm Mạn Ny ra khỏi phòng khách, vẻ mặt hai người tựa hồ cũng bình thường hơn rất nhiều, chỉ có Lâm Mạn Ny khẽ đỏ mắt, nói rõ nàng mới vừa khóc một hồi...

- Về nhà thôi.

Nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành ôn nhu nói.

- Bây giờ còn chưa thể trở về.

Ai ngờ, Lâm Mạn Ny lại lắc đầu cự tuyệt đề nghị về nhà của Diệp Dương Thành, trong ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny nức nở nói:

- Những công nhân tham gia sửa đường phần lớn là dân bản địa ở đây, nhà họ còn có vợ con...

- Yên tâm đi.

Nghe được những lời này của Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành thoáng phục hồi tinh thần, vỗ nhẹ bả vai của nàng, nói:

- Chuyện này đã có người ra mặt giải quyết, thân thuộc của những công nhân gặp nạn cũng nhận được bố trí thích đáng, những việc chúng ta có thể làm... cũng chỉ có như vậy.

Lâm Mạn Ny trầm mặc không nói, hồi lâu sau mới ngẩng đầu hỏi:

- Nếu như ta đón mấy người trở về huyện Ôn Lạc, ngươi có thể hỗ trợ an bài cuộc sống sau này của bọn họ hay không?

- Đón mấy người trở về huyện Ôn Lạc?

Diệp Dương Thành thoáng ngây người, cũng không hỏi quá nhiều, trực tiếp gật đầu cười nói:

- Dĩ nhiên là được, ta đi đón ngay bây giờ sao?

- Ừ, ta sẽ đi ngay bây giờ!

Lâm Mạn Ny kiên định nói:

- Ta đã hứa với hắn, sẽ thay hắn chăm sóc vợ con... Hắn thật sự là người tốt.

- Như vậy, việc này không nên chậm trễ.

Trong lòng Diệp Dương Thành khẽ động, nhưng không nói gì, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ nói:

- Chúng ta đi thôi.

Lâm Mạn Ny muốn đi đón người nhà của công trình sư họ Trần, vốn Diệp Dương Thành cho rằng chuyện này có thể giải quyết thỏa đáng ngay hôm đó, nhưng chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Nghe tin trượng phu bất ngờ bỏ mình, thê tử của công trình sư họ Trần khóc nức nở, cả ngày tinh thần vô cùng hoảng hốt, không có cách nào, Diệp Dương Thành chỉ có thể thuận theo yêu cầu của Lâm Mạn Ny, ở lại nhà công trình sư họ Trần một buổi tối.

Sáng ngày thứ hai, tinh thần của vợ hắn vẫn còn rất kém, nhưng đã miễn cưỡng điều chỉnh được một chút, ít nhất có thể nói chuyện với Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny, mặc dù trong quá trình nói chuyện đều rơi nước mắt nghẹn ngào vô cùng, nhưng cũng đã minh xác quyết định dọn nhà.

Diệp Dương Thành vốn nghĩ, như vậy có lẽ sang ngày thứ ba là có thể khởi hành? Thật không ngờ còn có một lễ tang lớn đợi hắn... Bận rộn một hồi, trực tiếp đến ngày thứ bảy, nói cách khác, Diệp Dương Thành đã ở lại bên này thêm bảy ngày.

Cũng may trong bảy ngày này tình huống các nơi đều bình thường, cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, hắn cũng có thể tĩnh tâm hạ, kiên nhẫn chờ đợi một số việc vặt kết thúc.

Tổng cộng trước sau ở lại nhà công trình sư họ Trần mười bốn ngày, đến sáng sớm ngày thứ mười lăm, Diệp Dương Thành mới rốt cục cùng Lâm Mạn Ny dẫn theo thê tử của công trình sư họ Trần trở về huyện Ôn Lạc.

Trong thời gian nửa tháng này, Diệp Dương Thành cũng xuống địa phủ một chuyến, sau khi chém giết mấy quỷ vương trung giai, tu luyện Cửu Tiêu thần quyết tiến triển tăng lên tới trạng thái đỉnh phong tầng thứ sáu, thân thể trở nên càng bền chắc, chỉ chờ thời cơ chín muồi, là có thể thuận lợi bước vào cảnh giới tầng thứ bảy, bắt đầu luyện hóa Cửu Tiêu Thần Cách trong cơ thể!

Nói tóm lại, trong thời gian nửa tháng này, Diệp Dương Thành cũng nắm chặt tất cả thời gian cố gắng đề cao thực lực của mình, hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng, Xích Mi Quỷ Đế và hai Quỷ Đế sơ giai còn lại, sớm muộn có một ngày sẽ trở lại.

Lần này may mắn đánh Xích Mi Quỷ Đế trở về tiếp tục nhốt trong không gian thứ nguyên, tiếp theo có thể sẽ không còn may mắn như vậy, mọi sự vẫn phải chuẩn bị trước mới được.

Một chuyện khác đáng nhắc tới chính là, sau khi nhiệm vụ giai đoạn hành thiện thứ nhất hoàn thành ở huyện tự trị Tử Vân, nhiệm vụ của giai đoạn thứ hai đã thuận lợi hoàn thành mấy ngày trước, Diệp Dương Thành vì vậy chiếm được hai nghìn vạn công đức huyền điểm, cùng với bốn vạn điểm thần nguyên.

Còn chân chính hấp dẫn chú ý của hắn chính là, phạm vi bao trùm của nhiệm vụ hành thiện giai đoạn thứ ba tầng vẫn là tỉnh Quý Châu, chỉ có điều nhân số có lợi từ mười vạn người giai đoạn thứ hai đề cao đến một trăm vạn người, phần thưởng nhiệm vụ cũng từ hai nghìn vạn công đức huyền điểm, bốn vạn điểm thần nguyên đề cao đến hơn hai tỉ công đức huyền điểm, cùng với bốn mươi vạn điểm thần nguyên... Đối mặt với phần thưởng nhiệm vụ phong hậu như vậy, Diệp Dương Thành dĩ nhiên là tâm thần đại động.

Cho nên, Trần An Thiến cùng với một người nữ hài tử khác vốn tính toán cùng Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny trở về, đã bị Diệp Dương Thành gượng cười lưu lại Quý Châu, tiếp tục tiến hành hoạt động từ thiện...

Hơn tám giờ sáng hôm sau lên đường, khi trở lại huyện Ôn Lạc đã hơn bốn giờ chiều hôm sau. Xe ngừng bên cạnh quốc lộ thuộc ngoại ô huyện Ôn Lạc, Diệp Dương Thành quay đầu nói với Lâm Mạn Ny:

- Phòng ốc đã mua xong rồi, trên đường Quảng Hạo của huyện thành, ngươi dẫn bọn hắn qua đó sắp xếp, ta còn một số việc phải đi một chuyến, không thể đi cùng các ngươi được.

- Ừ.

Ở cùng với Diệp Dương Thành hơn nửa tháng, trạng thái tinh thần của Lâm Mạn Ny rõ ràng đã khôi phục không ít, sau khi nghe được lời nói của Diệp Dương Thành, nàng khẽ gật đầu, nói:

- Ngày mai ta muốn trở về thành phố Cù Hằng, ngươi muốn đi cùng ta không?

- Ngày mai à?

Diệp Dương Thành ngây ra một lúc, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Ngày mai ta còn rất nhiều việc, sợ rằng không có thời gian đi theo ngươi, nếu không ngươi đi trước đi, ta làm xong việc sẽ trực tiếp đến đó.

- Như vậy cũng được.

Lâm Mạn Ny như có điều suy nghĩ đáp một tiếng, tiếp theo mới hỏi:

- Công việc của đại tẩu và chuyện đi học của đứa nhỏ thế nào rồi? Sắp xếp xong chưa?

- Đều sắp xếp xong rồi. Đại tẩu chỉ đi học mấy năm, hiện tại lại một thân một mình nuôi hai đứa bé, muốn ra ngoài đi làm hiển nhiên là không thể, cho nên vài ngày trước ta đã bàn bạc với tỷ ấy, tính toán mở một cửa hàng đồ ăn Quý Châu ở gần nhà tỷ ấy, cũng may tài nghệ nấu nướng của tỷ ấy không tồi, đến lúc đó tìm mấy trợ thủ, cũng có thể thanh nhàn một chút.

- Đợi sau khi mở cửa hàng, hai đứa bé sẽ được an bài đi học, hộ khẩu cũng sắp chuyển đến huyện Ôn Lạc rồi, cho nên việc học của hai đứa nhỏ cũng có thể được an bài thích đáng.

Nói tới đây, Diệp Dương Thành mới mỉm cười, dừng lại một lát, sau đó tiếp tục nói:

- Hơn nữa nhà tỷ ấy vốn có tiền gởi ngân hàng và bảo hiểm, sau này muốn sinh sống ở huyện Ôn Lạc cũng không có vấn đề gì lớn.

- Vậy ta an tâm...

Lâm Mạn Ny tựa hồ thở phào nhẹ nhỏm, nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút tự nhiên, nàng thở dài nói:

- Trần công thật sự là người tốt.

Những lời này Diệp Dương Thành đã nghe qua vô số lần, nhưng mỗi một lần nghe thấy, vẫn cảm thấy Lâm Mạn Ny đang xúc động, lại mở miệng an ủi mấy câu.

Lần này dĩ nhiên cũng theo thói quen nói mấy câu, rồi mới lên tiếng:

- Ta sẽ kêu A Kim, A Thủy đi cùng các ngươi, giờ ta phải đến quỹ từ thiện rồi.

- Á...

Lâm Mạn Ny đáp ứng, lấy đồ xuống xe, nhưng trước khi đóng cửa xe, nàng lần đầu tiên cong môi, dặn dò Diệp Dương Thành:

- Lái xe cẩn thận một chút, hai ngày nữa nhớ đến thành phố Cù Hằng tìm ta!

- Nha đầu ngốc...

Diệp Dương Thành bật cười lắc đầu, đáp:

- Được, biết rồi, sau đợt bận rộn này ta sẽ đến thành phố Cù Hằng tìm ngươi.

- Diệp đại ca, những thứ này là tin tức đăng ký xin tài trợ trong thời gian qua.

Khi Diệp Dương Thành xuất hiện ở văn phòng quỹ từ thiện đã là năm giờ đêm, vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành xuất hiện, một nữ nhân chịu trách nhiệm sắp xếp tin tức giống như nhìn thấy chúa cứu thế, dẫn Diệp Dương Thành tới một gian phòng, chỉ vào đống tài liệu ghi danh chồng chất, như trút được gánh nặng nói.

- Nhiều như vậy sao?

Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng Diệp Dương Thành vẫn bị đống tài liệu trước mắt hù dọa, hắn theo bản năng hỏi:

- Nơi này có bao nhiêu tài liệu?

- Trong khoảng thời gian Diệp đại ca không có ở đây, trang web ghi danh ngày cao nhất đã đạt đến hơn bốn vạn cái.

Nữ nhân hơn hai mươi tuổi cười khổ nói:

- Trong thời gian này, vừa rồi ta kiểm tra, trên website nhận được ba mươi bảy vạn tám ngàn sáu trăm chín mươi bảy bản đăng ký xin giúp đỡ, đăng ký hoàn thiện cầu trợ là hai mươi bốn vạn hai ngàn một trăm mười ba cái, ngoài ra còn rất nhiều tin tức không thể sửa sang..

Hiệu quả oanh tạc của quảng cáo đúng là đáng sợ, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Diệp Dương Thành chẳng những không bị đống đăng ký ghi danh chất cao như núi hù dọa, ngược lại lộ ra thần sắc vô cùng vui mừng, tán dương:

- Các ngươi làm rất tốt!

Hơn mười ngày nhận được hơn ba mươi bảy vạn bản ghi danh xin cầu trợ, tốc độ như vậy quả thực vượt xa dự liệu của Diệp Dương Thành! Nếu như tiếp tục tốc độ như vậy trong nửa tháng, Diệp Dương Thành có thể hoàn thành nhiệm vụ của giai đoạn cuối cùng trong sự kiện thiện ác.

Vừa nghĩ tới phần thưởng nhiệm vụ tựa hồ có thể làm cho người điên cuồng, Diệp Dương Thành không áp chế nổi cao hứng gật đầu, tán dương một câu sau đó hỏi:

- Hơn hai mươi bốn vạn bản ghi danh xin giúp đỡ, đều ở đây sao?

- Không phải.

Nữ nhân trẻ tuổi bất đắc dĩ mỉm cười, có chút quẫn bách nói:

- Nơi này chỉ có hơn bảy vạn cái, bên phòng làm việc cũng tăng thêm mười mấy người và mười mấy máy đánh chữ, vẫn không giải quyết nổi...

- Ngày mai lại nhận thêm người!

Diệp Dương Thành quyết định thật nhanh, nói:

- Nhưng không cần tuyển mộ lâu dài, tạm thời thuê ba tháng trước, đề cao hiệu suất làm việc, sửa sang lại toàn bộ những bản ghi danh cầu trợ còn lại, tốc độ phải nhanh.

- À?

Nữ tử ngẩn ngơ, có chút há hốc mồm gật đầu:

- Á...

Hơn bảy vạn bản ghi danh cầu trợ, cho dù Diệp Dương Thành chém mình thành hai khúc, muốn giải quyết xong tất cả cũng phải cần ít nhất hai ngày hai đêm, đó là chưa nói trong thời gian đó không thể ăn cơm, không thể đi nhà cầu, không thể ngủ.

Cường độ công việc cao như vậy Diệp Dương Thành dĩ nhiên không hi vọng tiến hành, đợi đến khi nữ nhân kia rời đi, hắn chỉ còn một mình trong gian phòng, nhìn đống tài liệu ghi danh cầu trợ chất cao như núi, đột nhiên trong lòng khẽ động, quay đầu hướng ra ngoài hô:

- Có ai không? Vào đây mấy người!

Rất nhanh, có bốn người trẻ tuổi tiến vào phòng, nhìn thấy Diệp Dương Thành đứng ở đó, bốn người này lập tức hô:

- Xin chào Diệp tiên sinh.

- Ừ, mấy người các ngươi giúp ta đem những thứ này đến phòng 505, tầng 7 khu dân cư Thủy Tinh Hoa Uyển, để ở cửa là được rồi.

- Sao?

Bốn người này lập tức trợn tròn mắt, nhưng chờ khi bọn hắn phục hồi tinh thần, Diệp Dương Thành đã sớm rời đi, hắn còn có một số việc phải làm, vì vậy những chuyện giống như vận chuyển tài liệu này, cũng chỉ có thể kêu người khác đi làm.

Bốn người đứng trong phòng đưa mắt nhìn nhau, hơn mười giây sau, mới có một người lên tiếng:

- Được, để ta đi gọi mấy người tới đây, ba người các ngươi cất những tài liệu này vào trong hòm đi, chúng ta mau sớm đưa qua chỗ của Diệp tiên sinh!

- Cũng chỉ có thể như vậy.

Sau khi rời đi, Diệp Dương Thành đi đến phòng làm việc của Lâm Đông Mai, nhưng không tìm thấy Lâm Đông Mai trong phòng làm việc của nàng, nhưng bất ngờ phát hiện một tờ giấy ghi số điện thoại trên bàn làm việc.

- Chu Thành Bình?

Nhìn thấy tên họ viết trên tờ giấy, Diệp Dương Thành có chút kỳ quái nhíu mày, hiển nhiên trong trí nhớ cũng không tồn tại bất kỳ tin tức gì của người này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)