Vay nóng Tinvay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0783

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0783: Chuyện có khác thường tất có vấn đề
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


Nghĩ một lát, Hầu Kim Cường nói:

- Chuyện này không thể kéo dài, Kim Đao Tổ không tiếp, anh an bài nhóm người khác cho tôi, tôi thật không tin, chỉ là một cặp vợ chồng trung niên tầm thường mà thôi, bắt thì bắt, còn ra phiền toái gì?

Không đợi Chung Mộc Khuê đáp lời, hắn đã vỗ lên bàn nói:

- Chuyện này cứ định như vậy, anh đi xuống an bài đi!

- Vậy...

Chung Mộc Khuê đang định nói chuyện đành ngừng lại, gật đầu đáp ứng sau đó rời khỏi văn phòng. Hắn đi theo bên cạnh Hầu Kim Cường nhiều năm như vậy, giúp người này làm nhiều chuyện tội ác, nhưng hắn lại luôn nghĩ, dùng máu tươi của người khác đổi lấy vinh hoa phú quý cho mình, trong lòng làm sao có nửa điểm cảm giác áy náy.

Nhưng lần này không biết là vì sao, bắt đầu từ khi Hầu Kim Cường an bài hắn tìm sát thủ, trong lòng hắn luôn có chút không ổn, thật giống như sắp có huyết quang tai ương giáng xuống đầu, làm cho hắn luôn mơ hồ cảm thấy bất an.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại không hiểu nguyên nhân, cuối cùng chỉ nghĩ mình bị ảo giác nên gạt sang một bên, nhưng hôm nay, ngay lúc vừa rồi, hắn lại cảm nhận được tia khí tức nguy hiểm khiến hắn hoảng sợ, hơn nữa còn cường liệt hơn so với lần trước!

Đi ra khỏi văn phòng của Hầu Kim Cường, đi trên hành lang trong công ty, Chung Mộc Khuê lại cảm thấy kinh hoàng, cúi đầu suy tư không biết mình đã làm sai ở địa phương nào, nhưng càng nghĩ lại càng không tìm được vấn đề rốt cục nằm ở đâu.

Nghĩ mãi không ra nguyên nhân, hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, thầm nhủ:

- Có lẽ quãng thời gian này quá mệt mỏi đi, mình lại có chuyện gì chứ? Trời sập còn có Hầu Kim Cường gánh vác lên...

Tự trấn an tâm tình khẩn trương của chính mình, Chung Mộc Khuê bước nhanh ra khỏi công ty, vừa đi xuống bậc thang, hắn đột nhiên cảm giác được toàn bộ thế giới thật yên tĩnh, chân khí làm hắn hoảng loạn tựa hồ biến thành hư không.

- Nguyên lai là không khí trong công ty quá nặng nề, làm hại mình luôn đa nghi.

Đứng ngay bên cạnh đường, Chung Mộc Khuê thoải mái nở nụ cười, hắn nhìn xung quanh một phen, thấy hai bên không có xe qua lại, ngay cả đèn đường cũng là đèn xanh, liền cười lắc đầu, trực tiếp nhấc chân đi tới một chiếc xe Buick đỗ bên đường đối diện.

Hắn lấy ra chìa khóa xe cầm trong tay, vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Thật sự là lạ lùng, trên đường còn có lúc không có chiếc xe nào đi qua...

- Dát chi...

- Phanh!

Thanh âm tiếng phanh xe chói tai vang lên cùng tiếng đánh thật lớn, truyền khắp con đường xe cộ qua lại nườm nượp, một tài xế trên xe vận tải hạng nặng hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, hắn vội vàng thò đầu ra ngoài cửa xe, hô lớn như bệnh tâm thần:

- Hắn...là hắn...là chính bản thân hắn xông qua đèn đỏ...van cầu mọi người làm chứng cho tôi ah!

- Mình...mình xông qua đèn đỏ?

Chung Mộc Khuê bị đụng bay nghe được tiếng hô to của tài xế xe vận tải, đầu óc liền mộng, không đợi hắn phục hồi lại tinh thần thân hình đã nặng nề rơi xuống đất cách 20 m xa, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế làm cho hắn không cam lòng trợn tròn hai mắt, mãi cho tới chết hắn cũng chưa hiểu được mình làm sao xông qua đèn đỏ đây? Rõ ràng không phải là đèn xanh sao? Còn nữa, chiếc xe vận tải kia từ đâu nhảy ra vậy?

...

- Lại dám đem chủ ý đánh lên đầu cha mẹ ta...

Trên tầng mây cách mặt đất hơn 8000m, Diệp Dương Thành ngồi trong Hoa Hạ thần điện, trong đôi mắt lóe ra lãnh mang khiến người không rét mà run, giống như một đầu mãnh thú bị chọc giận, toàn thân tản ra chân khí nguy hiểm cực độ!

Mỗi người đều có nghịch lân của chính mình, nếu một khi bị va chạm vào điểm mấu chốt chân chính, người có nhu nhược bao nhiêu cũng có thể bộc phát ra lửa giận kinh người, chẳng qua trở ngại vấn đề thực lực, có người lựa chọn động thủ, có người chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, trong đó nhân tố mấu chốt quyết định có ẩn nhẫn hay không chính là thực lực mạnh yếu của cá nhân.

Không hề nghi ngờ, tuy rằng thực lực của Diệp Dương Thành ở trong vũ trụ không đáng là gì, nhưng ở trên địa cầu, trong Thái Dương hệ, có thể ép tới mức cho hắn không dám phản kháng tựa hồ còn chưa xuất hiện qua...

Diệp Dương Thành cơ hồ không có chút ấn tượng với hai người Hầu Kim Cường cùng Hầu Kim Hổ, thậm chí hắn còn không biết nguyên nhân tại sao hai anh em này lại đột nhiên đánh chủ ý lên đầu mình? Bởi vì cái gì đó có thể làm cho bọn hắn trở thành phú hào thế giới?

Có câu nói bởi vì tiền tài mà chết, chim vì thức ăn mà vong, nếu tranh đoạt lợi ích đơn thuần thì cũng không thể nói ai đúng ai sai, người có thực lực mạnh thì có thể liếc nhìn thiên hạ, người thực lực yếu co đầu rút cổ một góc chỉ có thể uống chút canh thừa, đây là thực lực bất đồng mang tới kết quả khác nhau, cũng là một loại chân lý trên thế gian ai cũng hiểu được.

Bởi vậy đối với hành động hai anh em họ Hầu muốn dùng thủ đoạn cướp lấy đồ vật của hắn, Diệp Dương Thành cũng không cảm giác có bao nhiêu phẫn nộ, nhiều lắm hắn vung tay cho anh em kia tan thành mây khói, dù sao song phương chênh lệch quá lớn.

Nhưng hiện tại thì sao? Thật không biết có nên bi ai thay Hầu Kim Hổ hay không, hay nên phẫn nộ vì hành động của Hầu Kim Cường...vì ích lợi, không ngờ sau khi thực hiện được âm mưu lập tức liền an bài sát thủ muốn giết rụng anh ruột của mình, vì cam đoan vững chắc đạt được ích lợi, hắn còn không tiếc bỏ số tiền lớn bắt cóc cha mẹ Diệp Dương Thành, muốn làm uy hiếp bảo hiểm gấp đôi!

Vô luận là vì điểm nào, Diệp Dương Thành cũng không thể thừa nhận, Hầu Kim Cường, phải chết! Trong đôi mắt lóe ra sát ý lạnh lẽo, Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn vào Càn Khôn Tu Di Kính.

Đồng thời hắn thông qua tâm linh liên lạc hạ lệnh cho Dương Đằng Phi:

- Ngươi lập tức điều tra tư liệu chi tiết về chủ tịch công ty điện tử Trường Cung Giang Tô Hầu Kim Cường cùng anh ruột của hắn Hầu Kim Hổ, có tin tức lập tức báo về cho ta...Đúng rồi, còn có Kim Đao Tổ!

Là một tổ chức sát thủ có thể làm người nghe tên liền sợ mất mật, nhưng Kim Đao Tổ lại cự tuyệt bắt cóc cha mẹ Diệp Dương Thành, ý tứ trong chuyện này thật sự làm Diệp Dương Thành phải cẩn thận nghiền ngẫm, rốt cục là đối phương kiêng kỵ thân phận bề ngoài của mình, hay là...

Loáng thoáng Diệp Dương Thành có cảm giác chỉ sợ Kim Đao Tổ không đơn giản như vậy, muốn hiểu rõ ràng nguyên nhân, vẫn còn cần điều tra chi tiết hơn.

Có lẽ lần này hai anh em Hầu Kim Hổ, Hầu Kim Cường đùa giỡn âm mưu chỉ là thứ yếu, mà thu hoạch lớn nhất chính là Kim Đao Tổ.

...

- Ông chủ, không tốt, Hầu tổng, đã xảy ra chuyện!

Một trận tiếng hô to từ xa tới gần, không đợi Hầu Kim Cường kịp phục hồi lại tinh thần, cửa văn phòng đã bị người đột nhiên đẩy ra, một bảo an hơn hai mươi tuổi xông vào.

Hắn thở hổn hển, thần sắc lo lắng nói:

- Hầu tổng, Chung...Chung trợ lý đã xảy ra chuyện!

- Cái gì?

Hầu Kim Cường nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn người đứng dậy, cau mày khiển trách:

- Vội vã la hét làm gì, nói rõ ràng một chút, Chung Mộc Khuê xảy ra chuyện gì?

- Chung...Chung trợ lý bị xe đụng!

Bảo an thở không ra hơi đáp:

- Ngay cửa công ty, hắn xông qua đèn đỏ bị xe tải đụng bay!

- Bị xe đụng phải?

Sắc mặt Hầu Kim Cường cứng ngắc, trầm thấp hỏi:

- Hiện tại như thế nào?

- Phỏng chừng...phỏng chừng đã tắt thở.

Bị ngữ khí trầm thấp của Hầu Kim Cường làm hoảng sợ, bảo an lắp bắp:

- Tôi...tôi cũng không rõ ràng lắm...

- Đã biết, anh đi ra ngoài tìm Dương tổng đem sự tình xử lý đi.

Hầu Kim Cường đột nhiên khôi phục lại bình tĩnh, thật giống như người chết không phải trợ lý của hắn, cũng không phải tâm phúc đi theo hắn mười mấy năm, mà chỉ là một người xa lạ, dáng vẻ bình tĩnh có chút dọa người.

Bảo an kinh hãi đảm chiến nhìn Hầu Kim Cường, không dám nói thêm nhiều lời, chỉ vâng vâng dạ dạ xoay người bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Hầu Kim Cường chợt nở nụ cười, hắn cũng không hề nghi ngờ gì, chỉ cho rằng Chung Mộc Khuê thật sự bị tai nạn giao thông, cho nên, hắn nở nụ cười...

- Chết tốt lắm, giảm bớt rắc rối cho mình.

Hầu Kim Cường như có suy nghĩ gì ngồi xuống sô pha, khẽ nhíu mày lẩm bẩm:

- Nhưng mà, chết hơi sớm.

Chung Mộc Khuê đi theo Hầu Kim Cường hơn mười năm, hơn nữa chuyên làm những chuyện xấu xa, đừng nhìn mặt ngoài hắn ngoan ngoãn nghe lời, trên thực tế hắn đã âm thầm thu thập chứng cớ phạm tội của Hầu Kim Cường.

Nhưng vì hai người đã buộc chung sợi thừng, cho nên không ai muốn trở mặt với ai, nếu cần thiết còn phải bảo trụ lẫn nhau.

Bởi vì vậy Hầu Kim Cường đã có tâm tư xử lý Chung Mộc Khuê, nhưng Chung Mộc Khuê rất thông minh, lại đem nhân mã của Hầu Kim Cường thu thập dễ bảo, sau vài lần cảnh cáo khó hiểu, Hầu Kim Cường cũng phải hành quân lặng lẽ, chấp nhận cách làm của Chung Mộc Khuê.

Nhưng chuyện lần này quan hệ tới tương lai của Hầu Kim Cường, vô luận có thành công hay không, Chung Mộc Khuê cũng không thể tiếp tục sống sót, cho nên hắn đã sớm có chuẩn bị, vừa an bài thủ hạ tâm phúc bắt đầu tìm hiểu những công việc của Chung Mộc Khuê thường làm, vừa liên hệ sẵn người, chỉ chờ Chung Mộc Khuê làm xong việc cho hắn sẽ lập tức thu dọn Chung Mộc Khuê, chấm dứt hậu hoạn.

Không nghĩ tới Chung Mộc Khuê đã chết, xông ra đèn đỏ bị xe đụng chết? Hầu Kim Cường suy tư một lát, lộ vẻ tươi cười, đứng dậy đi tới bàn làm việc cầm điện thoại, nhíu mày nghĩ nghĩ, bấm một dãy số...

- Ông chủ.

Điện thoại được kết nối, bên kia truyền ra thanh âm của một thanh niên.

- A Long, Chung Mộc Khuê đã đi, cậu lập tức đi tới văn phòng của tôi, tôi có một số việc cần cậu đi làm.

Hầu Kim Cường thật bình tĩnh nói.

- Đã biết, ông chủ.

Thanh niên a Long cũng không hỏi nhiều, nghe xong điện thoại liền cúp máy.

Tắt điện thoại, Hầu Kim Cường lấy ra một tờ giấy, nhìn vào dãy số bên trên, bấm điện thoại...

- A Long?

Diệp Dương Thành ngồi trước Càn Khôn Tu Di Kính nghe được lời của Hầu Kim Cường, lẩm bẩm:

- Thủ hạ không ít đâu...Không biết nếu lại thêm một người chết bởi tai nạn xe cộ, có phải ngươi còn cười được như bây giờ không đây?

Khóe môi hiện lên nụ cười, ngay khi Diệp Dương Thành chuẩn bị tìm kiếm tung tích của a Long kia, cuộc điện thoại của Hầu Kim Cường cũng hấp dẫn sự chú ý của hắn.

- Tiền không thành vấn đề, chỉ cần các anh tiếp được vụ làm ăn này, hết thảy đều dễ thương lượng.

- Hai thứ kia cũng không phải heo nhà dễ làm thịt, đi giết heo rừng phiêu lưu thật không nhỏ.

Bên kia điện thoại là một nam tử thanh âm khàn khàn, nói:

- Tiền, ai cũng thích, nhưng nhiều tiền cũng phải có mạng hưởng thụ, đao chủ của chúng tôi nói, hai đầu heo rừng kia quá nguy hiểm, vụ làm ăn này chúng tôi không đón nổi.

- Kim Đao Tổ các anh chỉ có chút năng lực ấy sao?

Sắc mặt Hầu Kim Cường khẽ biến, thử nói:

- Chỉ là heo nhà bình thường mà thôi, làm sao có thể biến thành heo rừng?

- Đây là ý tứ của đao chủ, vụ làm ăn này chúng tôi không tiếp.

Bên kia cũng không có ý tứ giải thích, thản nhiên nói:

- Đã nói tới đây, nếu ông còn dây dưa nữa, đừng trách chúng tôi không cho ông mặt mũi.

- Nhưng mà...

- Đô...

Trong điện thoại truyền ra thanh âm cúp máy, sắc mặt Hầu Kim Cường xanh mét, nặng nề vỗ mạnh điện thoại, trên trán đã tối đen.

- Ngay cả Kim Đao Tổ cũng không dám đón vụ này, chẳng lẽ Diệp Dương Thành có kỹ năng mà người ta không biết?

Hầu Kim Cường thấp giọng tự nhủ.

- Đao chủ?

Nghe xong cuộc nói chuyện giữa hai người, Diệp Dương Thành cũng cau chặt mày! Nếu như nói ban đầu hắn chỉ hoài nghi Kim Đao Tổ, nhưng hiện tại hắn đã có thể hoàn toàn khẳng định, Kim Đao Tổ tuyệt đối không phải tổ chức sát thủ bình thường!

Thân phận bề ngoài của Diệp Dương Thành chỉ là một xí nghiệp gia cùng nhà từ thiện mà thôi, dù gần đây hắn liên tục có động tác lớn, nhưng đối với tổ chức sát thủ mà nói, chút thân phận ấy đủ làm bọn hắn kiêng kỵ hay sao?

Sự có khác thường tất có vấn đề, đạo lý này, Diệp Dương Thành biết rõ.

Hầu Kim Cường nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Kim Đao Tổ không dám đón vụ làm ăn của cha mẹ Diệp Dương Thành, kết thúc cuộc điện thoại, hắn cau mày ngồi xuống ghế, lẩm bẩm:

- Không còn quản được nhiều như vậy, tên đã lên dây không thể không phát! Nếu Kim Đao Tổ không tiếp, xem ra chuyện này chỉ có thể để a Long đi làm.

A Long chỉ là ngoại hiệu, tên nguyên vẹn là Diệp Quốc Long, tuy rằng hắn đi theo Hầu Kim Cường chưa đầy ba năm, nhưng bằng vào năng lực trở thành tâm phúc của Hầu Kim Cường, ít nhất địa vị đã sớm vượt qua Chung Mộc Khuê.

Trong lòng đã có quyết đoán, Hầu Kim Cường cũng không tiếp tục suy nghĩ, một mình ngồi trong phòng làm việc chờ đợi Diệp Quốc Long đến. Ước chừng mười ba phút sau, cửa phòng làm việc lại bị gõ lên, nhưng tần suất gõ cửa tựa hồ thật gấp gáp...

Nghe tiếng gõ cửa, Hầu Kim Cường đang nhắm mắt tĩnh dưỡng đột nhiên mở ra, trong lòng mơ hồ hiện tia bất an, mở miệng nói:

- Cửa không khóa, vào đi.

- Ca sát...

Cửa phòng mở ra, bảo an khi nãy lại xuất hiện trong phòng làm việc, lần này hắn tương đối trấn định, nhưng vẻ hốt hoảng trong ánh mắt cũng không tránh được lực chú ý của Hầu Kim Cường.

Nhìn thấy bảo an kia đẩy cửa đi vào, cảm giác bất an trong lòng Hầu Kim Cường càng thêm mãnh liệt, hắn bật dậy trầm giọng hỏi:

- Lại xảy ra chuyện gì?

- Hầu...Hầu tổng...

Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hầu Kim Cường, bảo an khẩn trương tới cực hạn, gian nan nuốt nước bọt lắp bắp:

- Lại...lại xảy ra chuyện...

- Nói!

Ánh mắt Hầu Kim Cường ngưng tụ, ngữ khí càng trầm thấp.

- Ngay lúc...lúc vừa rồi...

Bảo an vạn phần bất an, nói chuyện lắp bắp tăng thêm vài phần quỷ dị, thật vất vả mới nói:

- Diệp...Diệp Quốc Long Diệp trợ lý, hắn...hắn xông qua đèn đỏ trước cửa công ty bị xe đụng chết...

- Oanh long...

Lời của bảo an nhất thời như sấm sét nổ tung, ầm vang trong đầu óc Hầu Kim Cường, trong nháy mắt chấn hắn trợn tròn mắt, sững sờ đứng ngây ở đó.

Chung Mộc Khê xông qua đèn đỏ bị xe tải đụng chết, Hầu Kim Cường có thể tin tưởng đây chỉ là một sự trùng hợp ngoài ý muốn, nhưng trước sau chưa đầy hai mươi phút, Diệp Quốc Long cũng bị...cũng vì xông qua đèn đỏ mà bị xe đụng chết lần nữa?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1103)