← Ch.1046 | Ch.1048 → |
Ầm...!
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn truyền ra, chiếc thánh lô đang trấn áp cả trời đất kia bỗng nhiên kịch liệt rung động, cái nắp lô gần như cũng bị đánh vãng ra.
Răng... rắc...!
Đột nhiên, trên thân thánh lô nứt ra, một mũi thương sắc bén chọc thủng ra ngoài, cảnh tượng nhìn từ bên ngoài cực kỳ chói mắt.
Toàn thân thánh lô ngập tràn vết rạn, bề mặt nứt ra, sau đó phát ra một tiếng nổ vang đinh, tai nhức óc, hoàn toàn nổ tung ra, Diệp Phàm đã phá vỡ thân lô, lao ra ngoài.
Từ trên chín tầng trời buông xuống từng dải ngân hà, tạo thành một mảnh trắng xóa, vô cùng thánh khiết, hắn đắm chìm trong các luồng tinh huy rực rỡ này.
Toàn bộ chiến trường trở nên lặng ngắt như tờ!
Dưới bầu trời, khắp nơi đều chìm trong ánh sáng chói lóa, mỗi một sợi tóc của Diệp Phàm đều đang bay múa, xuất hiện từng luồng đạo ngân, hắn chìm trong biển sao sáng lạn, đứng sừng sững giữa trời đất.
Thánh lô nổ tung, tứ phân ngũ liệt, trong thiên địa là một mảnh yên tĩnh, không ai có thể nói ra câu nào cả, Diêu Quang Vương đã bị đánh bại hay sao? Rất nhiều người đến cả nghĩ mà cũng không dám nghĩ tới điều này.
- Sư phụ!
Lý Khinh Chu kêu to, mặc dù đó chỉ là một khối thánh quang thân, cũng không phải là thân thể máu thịt chân chính, nhưng hắn vẫn không kìm nổi đau lòng.
- Bị đánh bại, Diêu Quang Vương vậy mà lại bị đánh bại rồi, người này thật sự quá mức cường đại!
- Vị nhân trung chi vương này ngang trời xuất thế, vị trí cao thủ trâm đạo đệ nhất của Nhân tộc sắp phải thay đổi rồi!
Mài tới giờ phút này, mọi người mới thốt ra tiếng, vẻ mặt rung động, tất cả đều tràn ngập vẻ kinh hãi, kết quả này vượt qua mọi người đoán trước.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Diêu Quang Vương đã đứng trên thiên hạ, sớm tạo thành uy vọng vô địch, trong các cuộc quyết đấu công bình thì chưa bao giờ có một lần thất bại nào, ngày nay thần thoại bất bại này đã bị phá vỡ.
- Vừa rồi, Diêu Quang Vương dùng thân hợp đạo, hóa thành một thánh lô đứng sừng sừng trong thiên địa, rõ ràng đã hút người kia vào trong, đáng lẽ đối phương phải bị hóa thành tro tàn mới đúng, tại sao ngược lại còn bị đánh bại được?
Diêu Quang đã hùng bá Đông Hoang nhiều năm như vậy, tất nhiên có người vô cùng sùng kính đối với hắn, nhìn thấy một kết quả này, khó có thể chấp nhận được.
Trong thiên địa này, có một dòng thác lũ thật lớn, đó chính là các mảnh nhỏ của thánh lô kia biến thành, chặt đứt các dãy núi nguy nga, toàn bộ vùng mãng hoang này sắp bị san thành đất bằng rồi.
Trong thiên địa, thánh quang và các áng mây cũng tân đi, khắp nơi đều là dư chấn của thần năng, mọi người cảm thấy lạnh lẽo tới tận xương tủy.
- Một thương đánh nát Diêu Quang Vương, một trận chiến này chắc chắn sẽ chấn động cả năm địa vực, thế gian chấn kinh!
Keng...!
Trong tiếng ồn ào của mọi người, khắp trời đất vang lên âm thanh chói tai này, âm thanh kim loại va chạm, làm vỡ nát cả bầu trời, các mảnh nhỏ của cái thánh lô vừa bị nổ tung kia đã bay ngược trở về, một lần nữa hợp lại thành một thánh lô mới.
Các vết rạn trên bề mặt thánh lô dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được khép lại, trong nháy mắt các vết rách này đã biến mất hoàn toàn, huyết khí và thánh quang lại một lần bốc thẳng lên trời, có khí thế nuốt trọn cả núi sông.
Mọi người kinh ngạc, sau đó rất nhiều người cùng phấn chấn, thủ đoạn của Diêu Quang Vương thật sự rất nghịch thiên, xem ra khẳng định, còn có một hồi long tranh hổ đấu, làm cho bọn họ càng thêm mong đợi.
- Sư phụ của ta sẽ không bị thua!
Lý Khinh Chu nắm chặt bàn tay, trong lòng cũng cực kỳ khẩn trương.
Chân thân của Diệp Phàm vẫn thờ ơ lạnh nhạt mà đứng tại đó, hắn biết rõ Diêu Quang rất đáng sợ, bởi vì căn bản tên này chưa từng bày ra truyền thừa của Độc Nhân, những gì mới thể hiện này cũng không phải là thực lực chân chính của đối phương.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng chưa vận dụng các loại bí thuật nghịch thiên, cũng vẫn còn có thứ giữ lại, tự nhiên sẽ không sợ đối phương.
- Đi tới Vẫn Thần chiến trường tiến hành quyết đấu!
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Diêu Quang cũng không lập tức động thủ, mà hóa thành một luồng thánh quang bay đi, nhằm về phía chân trời.
Diệp Phàm cười lạnh, chân đạp một dải ngân hà, ngang trời mà đi, lập tức biến mất dưới bầu trời đêm mờ mịt, nhằm về phía xa.
- Vẫn Thần chiến trường cách nơi này cực kỳ xa, người bình thường thì căn bản không vào được, nghe nói từng có Thần linh chết trận ở nơi đó, điều kiện cực kỳ ác liệt đáng sợ, hàng năm đều có chiến hồn đang gào khóc!
Mọi người kinh hãi, nhưng tất cả lại đều tiếp tục đi theo, nhưng mà bọn họ làm sao có thể so với được với Diêu Quang và Diệp Phàm, tất cả đều bị bỏ rất xa tại phía sau.
- Ngao... rống...!
Dường như có các Thần Ma đang rít gào, có từng hư ảnh đáng sợ đang đi lại nơi đây, đó là các chiến ý bất diệt thời viễn cổ, mãi mãi không tiêu tan.
Vẫn Thần chiến trường, trăng sao ảm đạm, trên mặt đất là một màu đỏ và âm trầm, vùng đất này không có lấy một ngọn cỏ, chỉ là một địa phương khô cằn sỏi đá.
Lúc này, Diêu Quang và Diệp Phàm trước sau lao vào, câm nhận được sát khí rất cường đại, pháp tắc bất diệt của các cường giả thời viễn cổ đang đan xen vào nhau, hóa thành một mảnh ma thổ khiến người ta phải dừng bước.
Dưới tình hình chung, căn bản không có người nào dám tới địa phương này, càng không nói tới việc xâm nhập, bởi vì chỉ cần có chút động tĩnh nào thì cũng có thể gặp phải mối họa hóa đạo.
Tương truyền, chư hiền thời viễn cổ và các Thần linh Vực ngoại từng có một cuộc đại chiến tại đây, kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp hãi, vô cùng thảm thiết, các cường giả thì đều ngã xuống.
Thần huyết nhiễm đỏ nơi đây, chung cực pháp tắc bọn họ vẫn không tiêu tán, đan vào một chỗ tại trong này, mỗi một khắc đều có thể nghe được âm thanh Thần Ma gào rống.
Diệp Phàm và Diêu Quang cùng né qua các pháp tắc thời thượng cổ, vọt vào trong cấm địa, lúc này mới bắt đầu triển khai đại chiến, quyết sinh tử của cả đời mình.
Diêu Quang từ hình dáng thánh lô biến thành hình người, khôi phục lại thân hình cũ, không nhìn ra chút hỉ nộ ái ố nào, đôi mắt rất thâm thúy, giống như có thể nhìn thấu linh hồn của Diệp Phàm.
- Chẳng lẽ... thật sự là ngươi ư!
Hắn bình tĩnh nói, ở trong tay đã xuất hiện một thanh kiếm, dưới ánh trăng thì thanh kiếm này giống như một đầm nước phản chiếu sáng ngời.
- Ta cho rằng ngươi định vận dụng bí thuật của Độc Nhân, thì ra lại muốn dùng Thánh khí quyết thắng bại, bất kể như thế nào thì ta cũng đều phụng bồi!
Diệp Phàm nói, hai mũi tên cổ màu đen hiện lên.
Hắn dùng bí thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh luyện thành đạo thân rất cường đại, nhưng lại cũng có hạn chế, vừa rồi hai người ra tay rất nhanh, tuy rằng không tiêu hao gì nhiều, nhưng cũng không thể tiếp tục trì hoàn được nữa, cần lập tức kết thúc trận chiến này.
- So với ý nghĩa của trận quyết đấu này, thì ta càng muốn chứng thật thân phận của ngươi hơn!
Diêu Quang nói, trường kiếm trong tay vô cùng sáng lạn, giống như vầng trăng sáng chiếu xuống hồ, sóng nước trong vắt.
Ầm...!
Ánh sáng hừng hực trực tiếp bao phủ cả trời đất, đây là một kiện Thánh khí, dao động khủng bố tràn ngập khắp nơi, tách ra tất cả các pháp tắc viễn cổ trong cấm địa này.
Một kích này có tính chất huỷ diệt, một ngày mà chưa thành Thánh, thì sẽ không thể đối kháng với thánh uy, đây là một loại uy thế có thể đánh nát cả thiên địa.
Cho dù có là Bán Thánh thì cũng không chống đỡ được, bởi vì dù sao thì cảnh giới đó cũng không phải là Thánh nhân chân chính, bức tường Thánh vực đã ngăn cách hết thảy, chỉ có thể để cho bọn họ miễn cưỡng thi triển ra một chút thánh uy mà thôi.
Diệp Phàm có được Bát cấm, cũng chỉ là khó khăn lắm đột phá được bức tường Thánh vực, cũng giống như Bán Thánh bị chắn ở phía dưới cảnh giới Thánh nhân chân chính, tất nhiên khó có thể trực tiếp đối kháng với loại uy thế này được.
Xích...!
Hắn nhấc lên một thanh Hắc Tiễn, dùng sức phi ra, ô quang ngập trời, giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, lập tức vọt lên, cùng với luồng kiếm quang đang bao phủ thiên địa kia va chạm với nhau.
Đồng thời hắn cầm một thanh Hắc Tiễn khác hộ thể, tránh cho Thánh khí quá mực mạnh mẽ này làm bị thương tới thân thể, công thủ gồm nhiều mặt, rất trấn định tự nhiên.
Toàn bộ thiên địa đã bị nổ tung, đây là đối kháng giữa các Thánh vực, kinh sợ nhân gian, chấn nhiếp thiên hạ, nếu như có người ở đây lúc này thì nhất định, sẽ sợ run, quỳ sát xuống đất.
Thánh nhân cao cao tại thượng, vượt qua phạm trù của nhân loại, là những người không thể chiến thắng được, binh khí mà bọn họ luyện chế tất nhiên cũng như vậy, một khi sống lại, có thể giết chết tất cả mọi thứ cản đường.
Hắc Tiễn của Diệp Phàm chính là bí bảo, sau khi đi ra Hàm Cốc Quan về phía tây, đã trải qua mấy chục tràng chiến đấu lớn nhỏ, đã sớm được kiểm nghiệm, có thể đối kháng với Thánh khí, bởi vậy hắn căn bản không chút lo lắng nó bị tổn hại nào.
Hắc Tiễn quyết đấu với Thánh khí, vùng đất Vẫn Thần chiến trường này bị đánh vỡ ra, từng phiến vực sâu hư không màu đen bị bổ ra, khắp nơi trở nên đổ nát.
Vào thời khắc này, tất cả các loại bí pháp, cấm thuật đều trở nên vô dụng, chỉ có thánh lực là vĩnh, hằng, đây là nguyên nhân mà các hiền giả trở nên cao cao tại thượng, chi bằng loại lực lượng này thì đã đủ để trấn áp chúng sinh rồi.
Vì vậy mới có câu nói: dưới Thánh đạo thì tất cả chỉ là cặn bã!
"Thánh" đã thoát khỏi phạm trù "Nhân" rồi, tới bước này thì mới có vốn liếng để vượt qua tinh không, mới có thể ở trong vũ trụ tranh đấu, là một sự lột xác về chất.
Giống như cá chép hóa rồng vậy!
Lúc này tất cả đều chỉ là hư ảo, chỉ có Thánh khí đối chiến thì mới có thể khiến người ta cảm thấy lực lượng vĩnh, hằng, hai người kịch liệt đối kháng, thúc dục thần lực và đạo hạnh toàn thân để giao chiến.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Thánh khí sống lại cần lực lượng cuồn cuộn không gì so sánh nổi, nếu như tu vi không đủ, có thể sẽ bị tươi sống hút chết, thân thể trở thành một khúc gỗ khô.
Diệu thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh của Diệp Phàm vào giờ khắc này đã được thể hiện là vô địch, bởi vì những đạo thân này và bản thể cũng mạnh mẽ giống như nhau, gần như chính là một người khác, Thánh thể Nhân tộc có căn nguyên rộng lớn như biển.
- Quả nhiên là ngươi!
Diêu Quang hét lớn, hắn đã nhận ra, Diệp Phàm lại xuất hiện trên vùng đất này một lần nữa rồi.
- Không sai, chính là ta, ta đến đây để kết thúc một trận chiến không có kết quả mười bốn năm trước và các ân oán cùng ngươi!
Trong miệng Diệp Phàm phát ra một tiếng thét dài, cầm Hắc Tiễn đánh lên.
Diêu Quang biết được thân phận của đối thủ, đã bị xúc động cực lớn, sâu trong đôi mắt là một cảnh tượng vô cùng khủng bố, mặt trăng, mặt trời và các vì sao thay đổi liên tục, có cảnh tượng ngân hà hủy diệt đang hiện lên.
Hắn ra sức thúc dục thanh thánh kiếm này, chém nát thiên địa, bản thân thì gần như hóa thành một vị Thần linh, nhưng dù sao thánh quang thân của hắn cũng không phải là chủ thể, không thể thi triển toàn bộ đạo hạnh ra được.
Mà vào lúc này Diệp Phàm đã không cần để ý tới thân phận nữa, hoàng kim huyết khí trong cơ thể mênh, mông như đại dương, bao phủ thiên địa, lập tức có thể bẻ gãy nghiền nát mọi thứ, thúc dục Hắc Tiễn, không gì không phá được, không ai có thể ngăn được hắn vào lúc này.
Ầm...!
Hắc Tiễn dung hợp với đạo, đâm thủng trời cao, hóa thành một luồng ô quang bắn nhanh ra ngoài, xuyên thũng cả không gian phía trước, giống như một mảnh, đại dương màu đen đang mãnh liệt dâng trào.
Đương...!
Mũi tên màu đen đánh lên thánh kiếm, phát ra tiếng nổ rung trời, dư chấn vẫn còn có khí thế bẻ gãy nghiền nát, chặt đứt vòm trời, thập phương câu diệt.
Diêu Quang bị vãng ra ngoài, khóe miệng trào ra từng tia máu, đây cũng không phải là máu thực sự, mà là biểu hiện của việc đạo tinh tán loạn. Nếu không có quang hoa của thánh kiếm hộ thể, thì đến cả xương cốt mà hắn cũng sẽ không còn, ngay cả các mẩu xương cũng không còn thừa lại.
Hắn xoay người chuẩn bị chạy trốn, chân thân của hắn không ở đây, căn bản không sử dụng được cấm kỵ lực chân chính. Mà đạo thân của đổi phương lại vô cùng cổ quái, giống như là chân thân đứng sừng sững tại đó, huyết khí trong cơ thể mênh, mông, long trời lở đất, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, phi thường dũng mãnh, không thể đỡ được.
- Chạy đi đâu!
Diệp Phàm đuổi theo không bỏ, tất nhiên hắn không định buông tha cho khối thánh quang thân này, muốn giết chết thân thể này ngay tại đây.
Phía xa, mọi người vừa tới tới đây, chi thấy hai người đuổi theo nhau ngang qua bầu trời, nhằm về phía xa hơn, tất cả đều kinh hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đáng tiếc, bọn họ bị ngăn cách bởi một mảnh, vẫn Thần chiến trường, không có cách nào để lập tức đi theo được, bị pháp tắc của các chư hiền thời viễn cổ chặn lại tại nơi đây.
Nhưng tuy rằng không có cách nào theo vào, mọi người lại vẫn thấy được cảnh tượng một người đang đuổi một người vừa diễn ra kia.
- Trời ạ, Diêu Quang Vương bị đánh bại, đang bị người kia đuổi giết!
- Tại sao lại như vậy được, người này rốt cuộc là ai, vậy mà lại đánh bại cả Diêu Quang Vương vô địch kia?
Mọi người đều hóa đá, khó tin nhìn tất cả những cảnh này, vừa mới cho rằng Diêu Quang có thể xoay chuyển càn khôn, cuối cùng đánh bại đối thủ, vậy mà không ngờ vừa mới tới đã thấy cảnh hắn bị đánh bại chạy trối chết như thế này.
- Không, sư phụ của ta làm sao có thể bại được?
Lý Khinh Chu thở dốc.
Diêu Quang khống chế Thánh khí mà đi, nhanh đến mức cực hạn, gần như vượt qua cả vòm trời, nhưng Diệp Phàm cầm trong tay Hắc Tiễn, cũng có thể phá vỡ hư không, không hề cổ kỵ thi triển ra bí quyết chữ Hành, nhanh chóng đuổi tới gần.
Giết chết khối thánh quang thân này có ý nghĩa không lớn, mục đích chủ yếu của Diệp Phàm là muốn đoạt được cái thanh thánh kiếm này, đây chính là một kiện Thánh binh truyền lại đời sau.
Mà sở dĩ Diêu Quang bỏ chạy, cũng là vì bảo vệ thanh binh khí này, không muốn nó rơi vào trong tay địch nhân, nếu không thì việc bỏ qua một khối quang thân, hắn cũng đâu có ngại gì?
- Ngươi không chạy được đâu, ta không có khả năng cho ngươi trở lại bên cạnh chân thân đâu!
Diệp Phàm còn không chống lại được Thiên Hoàng tử, nên vẫn không muốn để người khác nhận ra thân phận của hắn.
Xích...!
Trời đất như vỡ nát, hai thanh Hắc Tiễn lúc này được bắn ra toàn bộ, tất cả đều bay tới tấn công thanh thánh kiếm kia, tất cả các vì sao đầy trời đều dường như cũng rung chuyển, sắp sửa rơi xuống.
Mười vạn ngọn núi lớn, hễ là ngọn nào cao chạm mây thì đều bị dư âm công kích đánh thành bụi mù, nhưng nơi mà Hắc Tiễn đi qua, tất cả đều bị bẻ gãy nghiền nát, không còn gì sót lại cả.
Thanh thánh kiếm này còn có vẻ thánh khiết hơn cả các vì sao trên trời, phát ánh sáng mờ ảo ra bốn phía, là ngân nguyệt thần ngọc trong các loại cửu thiên thần ngọc chế thành, trong suốt sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.
Đương...!
Hắc Tiễn và thanh thánh kiếm liên tục va chạm, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, Diêu Quang rốt cục cũng không trụ nổi nữa, toàn bộ cánh tay vỡ ra, không thể tiếp tục xé ra hư không, miệng phun tiên huyết, bắn ngược ra ngoài.
Keng...!
Diệp Phàm nhanh như tia chớp, dùng bí quyết chữ Hành độc nhất vô nhị, lại dùng thêm hai thanh Hắc Tiễn áp chế thanh Thánh khí sáng bạc này, ép cho vị Thần linh trong nó phải chìm xuống.
- Thánh khí rất khó đoạt lấy, rất khác so với các bí bảo kiểu Hắc Tiễn, một khi Thần linh ẩn chứa bên trong nó sống lại, thì chính là một hồi tai nạn lớn bằng trời.
Diệp Phàm cảm thấy, hẳn là nên trước hết trấn áp nó trong Lục Đỉnh thì mới được, hơn phân nửa là hiện tại sẽ không thể vận dụng được nó.
- Diêu Quang, ngươi chạy đi đâu!
Diệp Phàm thu lấy thánh kiếm, chân đạp bí quyết chữ Hành đuổi theo, chặn lại Diêu Quang Vương đang bị thương nặng, đẩy đối phương vào tuyệt cảnh.
Khi mọi người đuổi tới đây, chỉ thấy được một hình ảnh khủng bố, Diệp Phàm đứng giữa tinh không, hai tay kéo một nhát, xé vị Diêu Quang Vương kia thành hai nửa, máu do đạo tinh hóa thành rơi xuống, nhiễm đỏ cả bầu trời cao.
- Trời ơi! Hắn dùng tay không... giết chết đạo thân của Diêu Quang Vương!
Mọi người đều khiếp sợ, Diêu Quang Vương đã khó tìm được thất bại trong vòng mười bốn năm qua, vậy mà hôm nay một đạo thân này lại bị người xé thành hai nửa, khắp mặt đất dưới tinh không đều chìm trong một mảnh tĩnh mịch, mọi người đều ngây dại.
Diêu Quang Vương bị đánh bại!
- Ta nhìn thấy gì vậy, Diêu Quang Vương bị người ta đánh chết, bị xé thành hai nửa...!
Dưới tinh không, một mảnh đất tràn ngập máu đỏ tươi hiện ra, đó là đạo tinh của Diêu Quang biến thành, rơi rụng bốn phía, làm cho người ta kinh tâm đảm chiến.
Ánh trăng như nước, vô số ánh sao lấp lánh, Diệp Phàm đứng trên bầu trời, ra sức xé đôi thân thể của Diêu Quang, dưới ánh trăng bàng bạc, có vẻ đặc biệt ghê người.
Tất cả mọi người đều ngây dại, Diêu Quang Vương bị người ta đánh gục, giống như vòm trời đang sụp xuống vậy, chấn tất cả mọi người, ai nấy đều giống như hóa đá, khó có thể tin vào sự thực trước mắt này.
Thần thoại bất bại đã bị đánh vỡ!
Trong mười mấy năm qua, Diêu Quang Vương quét ngang bốn phương, uy hiếp tám hướng, trong niên đại mà Thánh nhân không xuất hiện này thì thật sự rất khó tìm được một người có thể chống lại hắn được, nhưng ngày hôm nay lại bị một người thần bí xé rách, máu nhuộm cả trời cao, mọi thứ giống như một giấc mộng vậy.
- A... Sư phụ...!
Lý Khinh Chu kêu to thất thanh, tim gan run rẩy, một luồng khí lạnh bốc lên trên lưng hắn, khiến hắn cảm giác như đang rơi xuống hầm băng.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Diêu Quang Vương đã xây dựng được một tấm bi bất bại, những khi hành tẩu trên thế gian thì ngay cả Cổ tộc cũng không dám trêu chọc vào hắn, vậy mà ngày hôm nay lại bị người ta đánh gục, đây là đại sự lớn như trời sụp vậy.
Trăng sáng trên cao, ánh trăng như nước, lượn lờ như các luồng khói bạc, Diệp Phàm như một vị thần đứng trên trời cao, thân thể trong suốt, giống như dùng lưu ly thần kim luyện chế thành, hai mắt sắc bén như tia chớp.
Ánh mắt hắn quét ra bốn phía, mọi người không dám nhìn thẳng vào, ai nấy đều cúi đầu, trong mắt mọi người, người trẻ tuổi này càng giống một vị Thần linh hơn, ngay cả Diêu Quang Vương mà hắn cũng đều giết chết, ai mà không sợ hết hồn?
Xoát...!
Đạo thân của Diệp Phàm hóa thành một luồng khí màu xanh, thu lại hai thanh Hắc Tiễn và Thánh khí của Diêu Quang, quay trở về bản thể, từ đó biến mất không thấy đâu nữa, trong thiên địa chỉ còn lại một minh Diệp Phàm.
Lý Khinh Chu nắm chặt bàn tay, cắn răng nguyền rủa, cũng không dám phát tác sự giận dữ của minh, ngay cả sư phụ của hắn mà người ta còn có thể chém chết, nếu như hắn dám chống đối, vậy thì hơn phân nửa ngay cả tro cũng đều không còn thừa lại.
- Diêu Quang chủ nhân chỉ đưa ra một khối thánh quang thân mà thôi, chân thân vẫn như cũ là thiên hạ vô địch, tối nay có rất nhiều thần thông mà người vẫn không thể thi triển, chuyện này cũng không tính là gì!
Một đồng tử nói.
Ánh sáng mánh liệt chợt lóe lên một cái, Diệp Phàm xé mở hư không, rời khỏi vùng đất hoang dà này, đến tận lúc này thì mọi người mới dám thở phào một tiếng, vừa rồi áp lực mà hắn gây ra quá lớn, gần như tất cả cũng đều hít thở không thông.
- Thật cường đại... Là hắn thật sao? Có một loại khí chất rất giống như vậy!
Phong Hoàng vô cùng kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp có các luồng thần huy bắn ra, tấm mặt nạ ngũ sắc lóe sáng, tường quang trào ra, quấn quanh tiên thể của nàng.
- Chẳng lẽ... thật sự là người kia, nhưng lại có chút không quá giống, máu thịt hóa thành từng viên cổ tinh, đây cũng không phải là thủ đoạn của hắn!
Cơ Bích Nguyệt thì thào tự nhủ.
Hễ là cường giả thì ai cũng đang suy nghĩ, một nhân vật ngang trời xuất thế như vậy thì nhất định, sẽ rung động cả thiên hạ, tất cả đều đang phán đoán thân phận của hắn, rốt cuộc đây là truyền nhân của ai!
- Đây chính là khách nhân đến từ Vực ngoại!
Đột nhiên, một nhân vật sắp chầu trời lên tiếng, đưa ra một kết luận như vậy.
- Điều này... cũng rất có thể!
Rất nhiều người trong lòng chấn động, sau đó không kìm chế được gật đầu.
Hồn Thác Đại Thánh tử lúc mười năm trước thì đã từng nói qua, có cường giả từ Vực ngoại chạy đến, nếu là có một ngày như vậy, các đệ tử của bọn họ xuất hiện trên thế giới này, cũng không có gì là bất ngờ cả.
Tinh không tiếp tục trở nên sôi trào, vùng đất hoang dã này vốn có các rừng cổ thụ che trời, dã thú hoành hành, Kim Bằng thời thượng cổ, Thôn Thiên Viên, Xích Kim Ô và các loại kỳ thú khác thường xuyên lui tới, nhưng ngày hôm nay lại trở thành một đống hỗn độn, các ngọn núi bị cắt cụt, vỡ nát, vực sâu nứt ra, khắp nơi đều là các hố to kinh khủng.
Một hồi đại chiến qua đi, các loại phi cầm và cổ thú đều bị dọa sợ mà chạy mất, chạy trối chết vào chỗ tít sâu bên trong vùng măng hoang này, chỉ còn lại các vết thương trên mặt đất trước mặt mọi người.
Một đêm này nhất định, là một đêm khó có thể bình tĩnh, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chân thân của Diệp Phàm giết chết Bán Thánh, đạo thân thì đánh nát Diêu Quang Vương, gây ra một hồi gió lốc, quét qua khắp Đông Hoang.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mọi người mới từ trong mười vạn ngọn núi lớn tân đi hết, đại bộ phận người thì quay trở về Thanh Hà Thành, nơi nơi đều là tu sĩ đang bàn luận cực kỳ sôi nổi.
- Chân thân của Thánh chủ mà ra tay, khẳng định, có thể trấn áp người này!
Diêu Quang đồng tử không ngừng căm giận, cực kỳ không phục, do Diêu
Quang quật khởi, nên trong những năm gần đây, ngay cả những môn nhân như bọn họ này hễ đi đâu cũng đều được người ta lễ kính, hiện giờ là lần đầu tiên được nếm thử loại cảm giác đau đớn này.
- Chân thân của sư phụ thật sự còn ở trên ngọn núi cao nhất của Diêu Quang hay sao?
Lý Khinh Chu tự nói, nhìn về phía tinh không rực rỡ.
Bắc Vực, Thiên Hoàng tử là người đầu tiên chiếm được tin tức này, hắn đứng thẳng trên một ngọn núi cổ kính, trong hai mắt trong bắn ra hai luồng điện quang, dường như chặt đứt bầu trời đêm, một ngọn núi lớn phía trước bị ánh mắt này san bằng, loạn thạch bắn lên tận trời cao, làm vỡ cả các đám mây.
- Một vị Bán Thánh... bị một người ở phương nam kia giết chết hay sao?
Tâm tình của hắn rất không ổn định, trong số các hậu duệ của Bát Bộ Thần Tướng, thì mấy vị Bán Thánh cường đại này là phụ tá đắc lực của hắn, chết đi bất kỳ một người nào thì cũng đều là một loại tổn thất khó có thể đánh giá hết được.
Trong tương lai không lâu nữa, đó chính là những người có hi vọng thành Thánh, có thể một đường đi theo hắn chinh chiến khắp thiên hạ, vậy mà lại chết đi như thế, thật khiến người ta phải bóp cổ tay tiếc hận.
← Ch. 1046 | Ch. 1048 → |