Vay nóng Homecredit

Truyện:Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương 158

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Trọn bộ 793 chương
Chương 158: Phản bội (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-793)

Siêu sale Lazada


Cả Liên bang Leray lâm vào một mảnh hỗn loạn.

Sự giằng co giữa hạm đội "diễn tập" của Deseyker với Hạm đội hỗn hợp số 4 đã làm kinh hãi cả xã hội loài người. Mọi ánh mắt đều đang hướng về tinh hệ công cộng ẩn chứa vô số nguy hiểm này. Ở trong cái thùng thuốc nổ này, chỉ một mồi lửa rơi xuống, lập tức sẽ xảy ra một hồi tai nạn.

Phản ứng của Phỉ Minh trog lúc này lại vô cùng chậm chạp. Sau khi sự kiện phát sinh sáu giờ, Hội nghị từ xa giữa nguyên thủ của mười mấy quốc gia thuộc liên minh mới diễn ra. Nhưng sau bốn giờ hội nghị vẫn không có một phương án thiết thực nào được đưa ra!

Tiến, tự nhiên là đang đùa với lửa. Lui, lại càng không thể lui. Từ khi Đế quốc Binalter dẫn đầu chạy đua vũ trang tới nay, biểu hiện của Tây Ước càng ngày càng hung hăng. Va chạm dọc biên giới tăng lên từng ngày, thậm chí cóquốc gia Tây Ước còn lôi lại vấn đề tranh chấp lãnh thổ với ba quốc gia thành viên Phỉ Minh từ hàng trăm năm trước lên bàn ngoại giao.

Liên bang Leray chẳng qua chỉ là một thành viên nhỏ bé trong Phỉ Minh.

Mà vốn dĩ mối quan hệ giữa các quốc gia trong Phỉ Minh không hề quá chặt chẽ, nhưng trong tình hình hiện này, không ai dám mặc kệ cho cái quốc gia này bị người ngoài đánh đập!

Cho nên, ngay sau khi sự việc phát sinh, Tổng thống Francis của Cộng hòa Phỉ Dương đã khẩn cấp triệu kiến đại sứ Deseyker để thể hiện sự chú ý đặc biệt của mình, hy vọng Đế quốc Deseyker lấy đại cục làm trọng, không nên nhúng tay vào cuộc chiến của Gatralan và Leray.

Thế nhưng, gã đại đại sứ mới mấy tháng trước vừa cung kính đệ trình quốc thư của Deseyker lúc này lại dị thường cứng rắn và vô lễ. Hắn cho rằng những lời của Tổng thống Francis là một sự uy hiếp trắng trợn và vô lý. Hắn thậm chí còn đưa ra một tập tài liệu không biết là thật hay giả, trong đó cho thấy cuộc diễn tập lần này của quân đội Desey kẻ đã được lên kế hoạch từ một năm trước, việc va chạm với hạm đội Leray hoàn toàn chỉ là trùng hợp. Hơn nữa, đây là chuyện của Đế quốc Deseyker, không cần người ngoài khoa chân múa tay dạy bảo.

Tây Ước thì uy hiếp, Phỉ Minh thì đe dọa, thái độ song phương càng ngày càng cứng rắn.

Đến lúc này, Cộng hòa Phỉ Dương hiển nhiên là không thể nào để cho Leray bị Tây Ước bóp cổ, cho dù Tổng thống Hamilton có muốn lùi bước cũng không được.

Hạm đội vẫn đang giằng co, còn Hamilton thì đang kiệt sức giữa những tiếng la hét phản đối.

Chiến cục ở Lucerne đang trong giai đoạn ác liệt nhất, song phương đều đổ vào đây lực lượng lớn nhất. Chinh phủ Liên bang Leray không thể nào rút lui ngay giữa thời khắc mấu chốt này. Danh dự của quốc gia và sự toàn vẹn lãnh thổ là điều mà bất cứ một quốc gia có chủ quyền nào cũng phải dùng tính mạng mà bảo vệ. Vì cuộc chiến tranh vệ quốc này, Liên bang Leray đã mất đi, đã phải trả giá quá nhiều, món nợ này nhất định phải tính trên đầu Đế quốc Gatralan!

Huống hồ, theo như chiến cuộc ở tiền tuyến Lucerne, cho dù Liên bang quân có muốn lui cũng không lui được.

Đế quốc Gatralan dưới sự trợ giúp đầy lộ liễu của Tây Ước, vận dụng lực lượng vận tải hùng hậu, liền một hơi đổ mười sáu sư đoàn xuống Lucerne, chặt đứt đường lui của Liên bang quân. Lúc này mà đi đàm phán thì Liên bang Leray biết lấy cái gì ra mà mặc cả?

Khi mà các cuộc biểu tình của phe phản đối từ thủ đô Ludelite dần lan ra các thành phố khác thì những lực lượng ủng hộ tổng thống cũng nhanh chóng tổ chức biểu tình đáp trả, đội ngũ của hai phe thậm chí đã bạo phát mấy trận xung đột quy mô nhỏ.

Trước tình hình này, Văn phòng Tổng thống căn cứ theo [ Điều Lệ Chiến Tranh Khẩn Cấp ] tuyên bố tạm thời giới nghiêm, nhờ đó bạo động tạm thời được kiềm chế. Nhưng hành động này lại càng làm cho phe đối lập thêm bất mãn, bọn họ yêu cầu Tổng thống lập tức chấm dứt hành động quân sự, chấp nhận Hội nghị Tối cao làm trung gian hòa giải, đồng thời yêu cầu Tổng thống đưa ra giải thích về lệnh giới nghiêm.

Bất luận người nào ngồi ở vị trí Tổng thống này đều sẽ nhận ra đây là một chiếc ghế đầy đinh nhọn. Hamilton lúc này đang phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất kể từ khi đắc cử tới nay.

Trải qua sáu cái giờ đóng cửa suy nghĩ, Tổng thống Hamilton triệu kiến Tổng Tư lệnh quân đội, thượng tướng Mikhailovich, hai người từ khi chiến tranh bùng nổ đã cùng tiến cùng thoái này mật đàm gần nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng, Hamilton cũng đã đưa quyết định trong buổi họp báo quốc tế.

Quyết định của Hamilton chỉ có bốn chữ.

Không Lùi Một Bước!(*)

Ngay khi các phóng viên quốc tế còn đang kinh hãi, Tổng thống Hamilton đã ban bố tình trạng khẩn cấp, lệnh cho tất cả các đơn vị quân đội lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Phát lệnh chuẩn bị trưng binh.

Tiến hành tổng động viên toàn dân lần thứ hai.

Thành lập Hạm đội 9, mục tiêu nhằm khai phá tinh hệ công cộng.

Từng mệnh lệnh liên tiếp như những trái bom hạng nặng, làm cho tất cả thanh âm đều phải câm bặt. Vào giờ khắc này, cả xã hội loài người bỗng im ắng đến đáng sợ.

***

Russell nhìn Hamilton đang phát biểu trên truyền hình. Ông ta biết, trận cá cược này, đã chính thức bắt đầu rồi!

Trước khi tổng thống phát biểu, Russell cũng đã nhận được quyết định cuối cùng. Đối với lựa chọn của vị Tổng thống này, Russell cảm thấy khâm phục từ tận đáy lòng.

Hamilton không phải tướng quân, thời kỳ mà ông ta phục vụ trong quân đội cách đây đã ba mươi năm rồi, thế nhưng trên người vị tổng thống này vẫn duy trì sự mạnh mẽ của một quân nhân, vẫn duy trì tinh thần bất khuất truyền thống của người Leray. Đó là một sự khinh bỉ tất cả áp lực và khiêu khích. Ông ta không lựa chọn chính sách thỏa hiệp, mà là dùng chính sinh mệnh chính trị của mình, cố gắng dành lấy từng chút lợi ích cho đất nước.

Ông ta thà bị hạ bệ cũng không chịu quỳ gối bán nước cầu vinh. Mặc dù ông ta chỉ cần đưa ra một cái quyết định có vẻ hợp logic, sau đó dùng các công cụ tuyên truyền để che dấu là có thể tiếp tục an nhàn ngồi tiếp nhiệm kì, cũng đạt được đủ ích lợi và danh vọng. Nhưng không, lựa chọn của ông ta là kiên cường đi tới, kiên cường đi đến hết con đường chống cự! Chống cự đến khi giành được thắng lợi cuối cùng!

Sự phản đối của những chính khách phe đối lập cũng không thể ảnh hưởng đến ý chí của ông ta. Sự u mê của dân chúng, cũng không thể thay đổi quyết định của tổng thống. Bởi vì Hamiton biết, bây giờ mà thỏa hiệp cũng sẽ đại biểu cho thất bại trong tương lai! Thế nên, Tổng thống Leray đã dùng sự nhạy cảm của một chính khách cùng lòng trung thành với Tổ quốc mà đưa bản thân ra nơi đầu sóng ngọn gió

Máu tươi và sinh mạng Leray đổ xuống, phải có giá trị. Tôn nghiêm và toàn vẹn lãnh thổ của Leray, phải được tất cả các quốc gia khác tôn trọng. Tương lai của Liên bang, không phải là phụ thuộc, không phải là mềm yếu, mà là độc lập và tự do! Mỗi một kẻ xâm lược hoặc là cố gắng xâm lược quốc gia này đều phải biết, Liên bang Leray từ trước tới nay không e ngại uy hiếp và chiến tranh! Tổng thống của Liên bang Leray, là một chính trị gia vĩ đại, chứ không phải là một chính khách hèn hạ.

Nhưng Russell cũng biết, tất cả chỉ có thể duy trì trong thời gian hai tháng! Nếu như thế cục cứ tiếp tục xấu đi, nếu như Hamilton không có được thành quả đủ để thuyết phục dân chúng, vậy thì vị tổng thống đã dẫn dắt Leray đi hết từ thắng lợi này đến thắng lợi khác này sẽ chỉ có một con đường là từ chức, mà tất cả các quyết định của ông ta cũng đều sẽ bị coi là sai lầm.

Tắt TV, Russell mở bản đồ vũ trụ ra, đến khi bản đồ Tanvir hiện ra trước mặt, vị thượng tướng này không khỏi thở dài một cái. Cả James lẫn Lieb Scott đều đã ra tay liễu. Bây giờ, tất cả những quân bài trong tay ông ta chỉ có toàn bộ sức mạnh của Liên bang trong vòng một tháng, cùng với...... Tự Do Chiến Tuyến do Điền Hành Kiện lãnh đạo.

Hy vọng, hành động sắp tới của Tự Do Chiến Tuyến có thể làm cho James tiến hành kế hoạch thanh tẩy quân đội, từng bước đi lên con đường điên cuồng. Chỉ khi phe đối lập trong nội bộ Gatralan có đủ thực lực, chỉ khi quân đội Gatralan dưới sự khống chế của Lieb Scott bị quấy nhiễu, khi đó ông ta mới có thể có cơ hội thay đổi thế cục!

"Báo cáo tướng quân, trinh sát của Sư đoàn 9 phát hiện hạm đội vận tải của Gatralan đang lần lượt trở về."

Dòng suy nghĩ của Russell bỗng bị báo cáo của Hamid cắt đứt. Ông ta nhíu mày, đội tàu vận tải này đáng lẽ phải trở về từ ba ngày trước rồi mới phải, tại sao Lieb Scott lại có thể lãng phí ba ngày trời giữa chiến trường cấp bách như vậy chứ?

***

"Báo cáo, tướng quân Reinhardt ra lệnh cho Trung đoàn 1 lập tức lên đường, gia nhập đội điều tra do điện hạ George lãnh đạo."

Bonnie để kế hoạch phòng vệ trong tay xuống, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, phất tay cho người lính thông tin rời đi. Nàng không rõ tại sao người vẫn luôn không rời khỏi Tanvir trong thời gian Đại hội giác đấu Abnosker diễn ra như Reinhardt lại bất ngờ dẫn theo phần lớn binh sĩ rời đi một cách vội vã, chỉ để lại một mình nàng và không tới một đại đội ở lại chịu trách nhiệm phối hợp với Hoàng gia vệ đội chấp hành nhiệm vụ bảo vệ hoàng thất.

Rốt cuộc ở tinh cầu Buicklam đã xảy ra đại sự gì mà cần phải gấp rút vận dụng gần như toàn bộ lực lượng của Thần Thoại quân đoàn như vậy chứ?

Khẽ lắc đầu, Bonnie nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh ra ngoài. Reinhardt là một người luôn hiểu rõ mình nên làm cái gì và có thể làm gì. Hắn vĩnh viễn không cần người khác quan tâm, cho dù là nàng cũng không cần.

Những trận đấu làm cho người ta chán ghét ở Abnosker đã bắt đầu, mà những gì nàng cần làm, chính là đảm bảo an toàn của hoàng thất cho tới khi Reinhardt xử lý xong rắc rối của mình.

Gỡ áo khoác trên giá treo xuống, Bonnie bước ra khỏi căn cứ của Thần Thoại quân đoàn, một chiếc ô tô bay hào hoa đã chờ sẵn từ lâu. Vừa nghĩ đến việc phải tới nhà tù Abnosker để thực hiện nhiệm vụ, nàng không khỏi thầm khó chịu. Cái gã tên là Trương Nguyên ấy nghe nói cũng bị đưa vào danh sách đấu sĩ, thế nên nếu nàng không tới thì có lẽ đến khi cái thiên tài cơ giới mà Reinhardt hết sức coi trọng này được ra tù, chỉ sợ đã biến thành một đống linh kiện rồi.

Dám đưa nhân viên nghiên cứu của Thần Thoại quân đoàn vào giác đấu trường, vô luận là ai làm đưa ra cái quyết định này đều phải cho Thần Thoại quân đoàn một sự giải thích. Không ai có thể tùy ý định đoạt người của Thần Thoại quân đoàn, cho dù người đó chỉ là một gã phạm nhân.

Địa phương đáng ghét, trận đấu đáng ghét, tên béo đáng ghét! Khi Bonnie ngồi vào xe, nàng bỗng có một cảm giác mãnh liệt, có lẽ đi đến Abnosker, là một sai lầm rất lớn!

***

Đấu trường ở Abnosker đã được hoàn thiện xong. Mặc dù chỉ được sử dụng trong một tuần lễ rồi sẽ bị hủy đi, nhưng nội thất bên trong vẫn vô cùng xa hoa. đèn thủy tinh, thảm nhung, ghế sa lon thượng hạng và hệ thống phục vụ thông minh sẽ làm cho những người bước vào nơi này sẽ hoàn toàn quên mất đây là một nhà tù.

Trải khắp sáu tầng khán đài là những phòng nghỉ ngơi, phòng giải trí, quầy bar, sòng bạc. Ở chỗ này, đám quý tộc Gatralan có thể phóng túng cuồng hoan suốt một tuần lễ. Trong sáu ngày đầu tiên sẽ có mười sáu trận đấu, trừ thứ bảy chỉ sắp xếp một trận đấu duy nhất để cho đám quý tộc giữ sức cho ngày chủ nhật chung kết đại quyết đấu ra, từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày đều sẽ tổ chức ba trận giác đấu sinh tử.

Mười sáu trận đấu, mỗi trận đấu chỉ có một người thắng. Mười sáu người này sẽ chia làm hai tổ vào ngày chủ nhật, tự do đánh giết, lúc đó mới là thời khác đẫm máu và kích thích nhất. Bởi vì dựa theo thông lệ, quyết đấu ngày chủ nhật căn bản không có chuyện cả hai đấu thủ an lành rời sân, tất cả ân oán trong tù, đều sẽ giải quyết ở đây!

Hai tổ này sẽ chỉ có một kẻ duy nhất may mắn sống sót để tiếp tục giết hoặc bị giết. Người còn sống cuối cùng chính là nhà vô địch, vua giác đấu của Abnosker. Hắn sẽ đạp lên hàng đống xác chết và máu tươi mà đứng dậy, làm cho đám quý tộc hoàn toàn điên cuồng.

"Ông anh nói thế lực bí ẩn ấy đã bắt đầu có hành động rồi à?" Điền Hành Kiện hoạt động thân thể một chút, cái quần đùi của võ sĩ đấm bốc làm cho hắn cảm thấy mình trông như một thằng ngốc. Hai tay của hắn đã mang găng tay, đây cũng là món đồ phòng hộ duy nhất trên người hắn.

Eliot tự xin làm trợ thủ cho Điền Hành Kiện, hắn vừa xoa bóp cho mập mạp vừa nhẹ giọng nói:"Đúng vậy, người của chúng ta phát hiện bọn họ đã phân tán rời khỏi nơi tập trung, hơn nữa, đám người ấy chẳng những có súng năng lượng và tên lửa xách tay mà còn có ít nhất là hơn một trăm robot vũ trang. Chúng tôi thực không thể nghĩ ra ai lại có thần thông lớn đến thế, có thể lập nên một lực lượng vũ trang mạnh như vậy ở Tanvir!"

"Nghĩ biện pháp tìm ra bọn họ, tôi cảm thấy chuyện này rất không tầm thường. Bọn họ có động tác vào lúc, nói không chừng......" Sắc mặt mập mạp tối xầm lại:"Mục tiêu của bọn họ cũng giống như của chúng ta, tuyệt đối không thể để cho bọn họ phá hỏng kế hoạch, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!"

"Trương Nguyên, chuẩn bị tốt rồi chứ?" Andre đi tới trước mặt mập mạp, nhìn kỹ gã gia hỏa béo tròn này, đối với việc có thể giành được thắng lợi hay không thực là rất khó nói.

"Chuẩn bị tốt rồi." Mập mạp cười khổ sở, giọng nói như sắp khóc:"Lão đại, nếu đánh không được thì anh nhớ nhận thua với em nhé, em chỉ là kỹ sư thôi mà."

Andre cúi người, nói như rít lên bên tai mập mạp:"Vô luận là với anh hay với chú mày, đây tuyệt đối không phải là trò chơi. Thua, cũng có nghĩa chúng ta sẽ mất đi tất cả, nếu chú mày chết trên sân, anh còn đau khổ hơn cả chú đấy!"

Vừa dứt lời, bóng đèn đỏ giữa phòng chơ đầy mùi mồ hôi bỗng lóe lên, thời gian chuẩn bị cho trận đấu đã kết thúc, các đấu sĩ tham gia trận đấu bắt đầu ra sân. Andre tươi cười vỗ vai mập mạp, mỉm cười động viên: "Bảo trong!"

Đây là trận đấu duy nhất trong ngày thứ bảy của Đại hội giác đấu.

Trong các trận đấu được tổ chức suốt năm ngày qua, tổng cộng có sáu người bị đánh chết, trọng thương tàn phế mười ba người

Trong sáu người bị đánh chết người, có bốn người là bị Ghost hạ độc thủ, tất cả những người phải đấu với hắn đều không một ai có thể sống sót hạ đài!

Mà bốn người bị chết này lại đều là người của Andre, cho nên đối với Andre lúc này mà nói, thực sự là hắn đã không còn đường lui.

***

"Ngươi nói Trương Nguyên bị đưa vào tham gia giác đấu?" Susan kinh hãi nhìn gã phó giám đốc nhà tù Abnosker trước mặt, nàng thực không thể tưởng tượng nổi một kỹ sư cơ giới mà phải đi tham gia giác đấu thì sẽ có kết quả gì!

Nhìn sắc mặt tái nhợt của An Lôi, Susan không chút do dự kêu lên:"Mau loại hắn ra khỏi danh sách, lập tức hủy bỏ trận đấu!"

Phó giám đốc nhà tù cúi đầu:"Công chúa, chỉ sợ là không được đâu, trận đấu đã bắt đầu rồi."

"Không được? Ngươi dám nói là không được?" Susan giận dữ nói.

"Đúng vậy, thưa công chúa, danh sách đấu sĩ là do bệ hạ tự mình ký tên." Viên phó giám đốc nhà tù không hiểu hai cô gái này có quan hệ gì với Trương Nguyên, nhưng hắn nghe nói, khi hoàng đế nhận được bản danh sách có tên Trương Nguyên, ông ta đã phải suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định giữ nguyên danh sách.

Nguyên văn của James là:"Con trai thì muốn đá hắn vào, con gái lại muốn đưa hắn ra. Vậy cho hắn tham gia giác đấu đi, có lẽ đây là một ý kiến hay đấy, dù sao chuyện này cũng phải có một lựa chọn. Nếu hắn thua hoặc mất mạng, vậy coi như hắn xui xẻo, giúp cho Bruce xả được một bụng oán khí. Nếu hắn thành vô địch, ta liền tặng cho hắn một lệnh đặc xá, tin rằng lúc đó Susan sẽ rất vui."

Hoàng đế đã quyết định, còn ai có gan dám thay đổi danh sách?

Susan kéo tay An Lôi, nói:"Đừng lo lắng nữa, chúng ta đi xem, nhất định sẽ có biện pháp!" Nàng quay đầu nói với viên phó giám đốc nhà tù:"Sắp xếp cho ta một gian phòng, ta muốn xem trận đấu."

Phó giám đốc liền lấy ra một tấm thẻ, cung kính đưa cho Susan, nói:"Gian phòng đã sớm được chuẩn bị, là phòng cuối cùng ở tầng ba, ngay sát bên lối thoát hiểm khẩn cấp."

Sau khi Susan và An Lôi đi hết hành lang yên tĩnh, mở cửa gian phòng của hai nàng, những tiếng la hét ầm ĩ lập tức ập tới, mà cảnh tượng trước mặt cũng khiến cho cả hai sợ đến ngây người.

(*)"Không lùi một bước [Ni shagu nazad]!"

Câu nói nổi tiếng này được biết đến trong chỉ thị số 227 ngày 28/7/1942 của Tổng Tư lệnh quân đội Liên Xô, Đại Nguyên soái, Tổng Bí thư Stalin, phát đi ngay sau khi quân đội Đức chiếm được Rostov-na-Don."Không lùi một bước! Đó là lời hiệu triệu của chúng ta vào thời điểm này",

*****

Những tiếng gào thét huyên náo như tiếng gầm của động chiến hạm, dội thẳng vào gian khán phòng bao quát hầu như toàn bộ đấu trường của Suán và An Lôi.

Cả bốn phía đấu trường là những gian phòng với cửa sổ thủy tinh san sát như tổ ong, bên trong mỗi một cửa sổ đều là một thế giới điên cuồng, nơi đó chứa đầy đám quý tộc điên cuồng. Lúc này bọn họ làm gì còn có phong độ và lễ nghi như trong những buổi dạ vũ? Bọn họ đã bị cảnh tượng đầy bạo lực và máu dưới sân kích thích tất cả thú tính, giống như một đám cuồng ma bị kích thích tới cực điểm, cuồng loạn vung vẩy những tấm vé cá cược trong tay.

Còn trên cái sân giác đấu to lớn, đang diễn ra những trận giác đấu tanh tưởi mùi máu!

Cái sân cát hình tròn sáng rực lên dưới ánh sáng của những ngọn đèn cao áp xung quanh, trên sân lúc này có những tấm vách di động chia sân lớn thành tám khối, trong mỗi một cái sân nhỏ ấy đang có hai kẻ liều mạng lao vào nhau mà đấm đá!

Đây không phải là trận đấu quyền anh, cũng không phải võ đài ngầm, đây là mộ trận đấu hung hãn dã man nhất, một trận đấu sinh tử chấn chính!

Bụi đất tung bay, ánh mắt đám phạm nhân đỏ vằn lên, chúng hú lên, mỗi một quyền, mỗi một cước đều hết sức hung tàn. Trên bốn vách tường sàn đấu tràn đầy những vết máu kinh tâm động phách. Đại đa số những vết máu này là do bị văng tung lên, còn một ít là tụ lại thành từng mảng, đó là dấu tích của những kẻ bị đối thủ nắm đầu đập vào tường hoặc là cả người bị dí sát lên đó rồi từ từ trượt xuống.

Ở giữa sân đã có một số phạm nhân đã rơi vào thế hạ phong, đang cắn răng khổ sở chống đở, còn có một kẻ đã bị đối thủ đánh gãy một chân, đang ôm lấy cái chân cong queo biến dạng của mình mà gào thét đau đớn, cái thanh âm này, giống như tiếng kêu rên của một con dã thú bị thương, thê thảm và tuyệt vọng.

Nhưng, đối thủ của bọn họ không một ngoại lệ, tất cả đều không có bất cứ ý tứ nhân từ nào.

Những kẻ chiếm thế thượng phong này tận dụng cơ hội, ra tay không chút lưu tình, mỗi cú đòn tung ra đều nhắm vào chỗ mềm yếu nhất của đối thủ, đánh cho tới khi đối thủ nhận thua, hoặc là có máu chảy ra từ khóe miệng. Điều này chứng minh, cái gã chịu đòn ấy đã không còn có khả năng phản kháng nữa, lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị trọng thương, nếu như không kịp thời cứu chữa thì kết quả chỉ có một, đó chính là dần dần chêt đi trên đám bụi đất, dưới ánh mắt lạnh lùng của người thắng, giữa tiếng reo hò điên cuồng của đám quý tộc trên khán đài.

Dấu ấn cuối cùng trên thế giới của những gã tù này, chỉ là những vũng máu chảy ra từ khóe miệng, hòa quyện với bụi đấu sân đấu thành những khối đen kịt, cùng với vết lưu lại trên sân khi xác bọn họ bị kéo lê đi, dọn chỗ cho trận đấu mới.

Không có đồng cảm, không có thương hại, trong cái thế giới này, tất cả mĩ từ đều về loài người chỉ là một sự châm chọc, một sự nhạo báng.

An Lôi ngơ ngác nhìn xuống sân đấu số 3, ở đó có một thân hình béo tròn quen thuộc đang nằm im không nhúc nhích. Máu tươi trào ra từ mũi và miệng hắn, trên người đầy bụi cát và dấu chân dẫm, mái tóc đen rối bù và bẩn thỉu trông như một tổ chim bị gạch ném vỡ, mà một cánh tay của hắn vẫn đang trong tư thế bảo vệ đầu.

Thế giới của An Lôi bỗng tối sầm lại, tất cả âm thanh huyên náo đinh tai nhức óc của đấu trường đều biến mất, ở trong mắt nàng chỉ có cái thân thể đã mất đi tất cả dấu hiệu của tính mạng kia. Nước mắt lăn dài trên má An Lôi, những ngón tay xiết chặt vào thành lan can, xiết đến nỗi trắng bệch cả ra.

Susan gần như lập tức chú ý tới sự bi phẫn cực điểm của An Lôi, nhìn những giọt nước mắt của bạn mình, nàng không thể nào tin nổi sự thật, cái gã jyx sư Trương Nguyên ấy chính là người đang nằm im trong một vũng máu dưới sân. Đối thủ của hắn lúc này đang ngồi dưỡng sức ở cách hắn không tới năm mét, chuẩn bị nghênh đón đối thủ tiếp theo.

Susan như mất hết khí lực, đầu óc trống rỗng. Nàng phải trơ mắt nhìn người bạn tốt nhất của mình đi vào một cơn ác mộng, lúc này nàng đã hoàn toàn lực bất tòng tâm, kết cục đã định, hết thảy đã không thể vãn hồi.

Trong cái không gian của đàn ông và bạo lực này, không một ai chú ý tới các nàng, mà nước mắt của cả hai cũng không thể làm cho những trận đấu bi thảm dưới sân dừng lại.

Trận tàn sát vẫn đang tiếp tục, lại có thêm một gã phạm nhân gục gã dưới những đòn tấn công điên cuồng đích của đối thủ. Cái gã phạm nhân vóc người cũng không cao lớn này đã hoàn toàn mất đi sức đánh trả và ý chí, hắn thậm chí còn không rên nổi lấy một tiếng, để mặc cho nắm đấm to tướng của đối thủ giã từng cú thôi sơn vào đầu mình. Máu tươi văng ra từ miệng, từ mắt, từ tai hắn. Vài giây trôi qua, cuối cùng thì hắn ta cũng lảo đảo ngã xuống, đầu của hắn nặng đập xuống sân, làm một đám cát bụi bay tung lên. Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn mất đi tính mạng.

Đây là kẻ cuối cùng bị đánh ngã trong lượt đấu thứ nhất. Cùng với cú ngã của hắn, đấu trường bùng lên một trận hoan hô. Các bức vách giữa sân được rút vào trong, tám cái sân nhỏ phút chốc đã biến thành bốn, lượt trận đấu thứ hai bắt đầu.

Những kẻ may mắn có cơ hội đầu hàng lần lượt đi qua một cách cửa ngầm rời khỏi đấu trường, còn xác của những kẻ đã chết thì vẫn tiếp tục ở lại. Trong những trận giác đấu bất quy tắc này, thi thể cũng chính là một thứ vũ khí, một thứ vũ khí làm cho đám quý tộc kích thích đến phát run. Chỉ có những hình ảnh tanh tưởi nhất, tàn bạo nhất này mới có thể kích thích những dục vọng khát máu ẩn sâu nhất trong trái tim đen tối bọn chúng, làm cho những trận đấu này càng có thêm giá trị thưởng thức.

Những bức vách vừa được thu vào, những kẻ còn sót lại như những con mãnh thú, lập tức hung mãnh vọt tới đối thủ, bọn họ dùng tay, dùng chân, dùng đầu gối và hàm răng công kích lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau. Ở đây không có chiến thuật, cũng không có sách lược, đám phạm nhân phải dùng tất cả sức mạnh và khí thế của mình đè bẹp đối phương. Kẻ nào lùi bước, kẻ đó sẽ bị hủy diệt.

Sau một tràng đánh giết đầy máu tanh và bạo lực, bốn sân đấu lại biến thành hai sân hình bán nguyệt, bốn gã tù vừa giành được chiến thắng không kịp thở lấy một hơi đã lại phải đối diện với đối thủ mới.

Lúc này, cả bốn gã đều đã trong tình trạng kiệt sức, những bức vách đã thu hết lại để cho bọn họ có thể nhìn thấy đối phương, nhưng bọn họ cũng không lập tức xông lên như hai lượt đấu trước, tất cả đều cố gắng hít thở, liều mạng tranh thủ thời gian khôi phục thể lực. Bọn họ biết, kẻ đang đối diện với mình chính là một con chó dữ đang say máu.

Susan vẫn luôn nhìn chằm chằmào kẻ đã đánh chết Trương Nguyên, đó là một gã cao lớn, người đầy hình xăm, gã này hiển nhiên là một lính cựu có kinh nghiệm chiến trường phong phú, ra tay mau lẹ quyết đoán, khi tấn công, mỗi một cú đấm của hắn đều đánh ngay vào vị trí yếu hại của đối thủ như cổ họng, hai mắt, hạ bộ, thủ đoạn độc ác, công kích sắc bén, khả năng phòng thủ cũng rất mạnh. Có mấy lần Susan tưởng rằng hắn sẽ bị đánh bại, nhưng cuối cùng hắn vẫn yên ổn thắng trận.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay, Susan chưa từng hận một người, nàng cũng không hề quen biết gã kỹ sư đã chết kia, nhưng nàng biết, người bạn thân nhất của mình đang khóc, đang phải trơ mắt nhìn người mình yêu nằm giữa đấu trường, trở thành một khối thi thể. Mà kẻ gây ra chuyện này chính là gã phạm nhân đầy tội ác kia, là hắn một tay hủy diệt hy vọng của An Lôi!

Gã tù xăm mình bắt đầu di chuyển, trong những kẻ còn sống sót, hắn là người có thể lực tốt nhất, bởi vì ở lượt đấu thứ nhất hắn chỉ cần không tới ba phút đồng hồ là đã đánh chết cái gã béo của nợ ấy, có được thời gian nghỉ ngơi dài hơn so với tất cả những kẻ khác.

Hắn nhanh chóng áp sát đối thủ mới còn đang thở dốc của mình, không chút vội vàng, thong dong và tỉnh táo, hắn giống như một con rắn độc lạnh toát đầy nguy hiểm, uốn lượn xung quanh con mồi, chỉ cần tới được khoảng cách thích hợp là sẽ tung ra một đòn tấn công trí mạng.

Đối thủ của hắn đã cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng điều chỉnh tư thế, cảnh giác nhìn từng bước chân của gã xăm mình.

Cuối cùng, khi khoảng cách đã không thể thu hẹp hơn nữa, cả hai không chút do dự cùng ra đòn tấn công, tất cả sức lực trong thân thể bọn họ đều được tung ra, tiếng nắm đấm va chạm với xương sọ làm cho người xem cũng phải nổi da gà. Máu tươi, từng giọt từng giọt thấm đẫm khuôn mặt cả hai. Những vết máu cả cũ lẫn mới hòa trộn với đất cát và mồ hôi càng làm cho khuôn mặt cọn họ thêm phần dữ tợn, thêm phần đáng sợ.

Cuối cùng, thể lực của gã xăm mình đã giúp cho hắn chiếm được thượng phong, khi hắn né được một đòn tấn công, sau đó giáng trả một cú đấm trúng ngay đầu đối thủ thì ai cũng có thể nghe thấy một tiếng "bốp" khô khốc, giống như tiếng một quả chùy sắt đập bể một trái dưa hấu. Máu tươi văng tung tóe lên tường, gã xấu số kia lập tức chìm vào hôn mê, giống như một cái bao tải rách nát, ngã đánh "huỵch" một cái xuống đất.

Gã xăm mình không dừng lại ở đây, trong tiếng gào đầu hàng đến rách cả họng của huấn luyện viên đối phương, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh đối thủ, một cước lại một cước đạp xuống, vị trí hắn đạp chỉ có một, đó chính là đầu. Theo quy định, nếu huấn luyện viên và tuyển thủ không đồng thời đầu hàng, bất luận kẻ nào cũng không thể dừng lại. Cái quy tắc chó chết này đã làm cho rất nhiều tuyển thủ bị ép ra sân phải chết đi trong tuyệt vọng.

Đối thủ của gã xăm mình đã không có tiếng động, cái đầu bị dẫm tới mức nhìn không ra hình dáng nữa. Susan nhìn ánh mắt trống rỗng ngây dại của An Lôi, móng tay bóp mạnh vào lòng bàn tay. Rốt cục thì nàng đã biết, kỹ sư Trương Nguyên đã bị đánh chết như thế nào!

Tàn nhẫn như thế, máu tanh như thế, ghê tởm như thế này đây! Nàng nhìn khắp bốn phía, nhìn đám quý tộc điên cuồng trên khán đài, trái tim càng lúc càng nguội lạnh. Gatralan, đây là Gatralan!

Ánh mắt nàng lướt qua đám đông, nhìn tới một đoạn khán đài màu vàng kim ở tầng cao nhất.

Cha ơi, đây là trò giải trí mà cha thích nhất hay sao?

*****

Ở sân đấu còn lại, gã đấu sĩ thấp lùn cũng bắt được cơ hội. Hắn túm được tóc đối thủ rồi tung ra một cú lên gối nhưng bị cản lại, thế là hắn liền vung chân đá luôn vào hạ bộ đối thủ. Một cước này vừa âm lại vừa độc, đối thủ của hắn lập tức kêu thảm rồi gục xuống. Rõ ràng là gã lùn không hề có ý định nương tay, hắn nhấc đầu của gã đối thủ đã mềm oặt ra như bún lên, dưới ánh mắt chăm chú của khán giả, hai tay xiết mạnh một cái, bẻ gãy cổ đối thủ.

Những thảm kịch dưới sân giác đấu từng bước kích thích sự cuồng nhiệt của đám quý tộc, bọn họ đứng trên khán đài vỗ tay, nhảy nhót, la hét, chửi rủa. Nếu không phải toàn bộ kết cấu của đấu trường đều được làm từ thép chất lượng cao, ở các khớp nối còn được sử dụng hợp kim đặc biệt thì tòa khán đài này sớm đã bị chấn động làm cho sụp đổ rồi.

Bởi vì thứ bảy này chỉ có một trận đấu duy nhất, cho nênnhà tù đã cố gắng sắp xếp đặc biệt, có rất nhiều "huấn luyện viên" không hề quen biết "tuyển thủ" của mình, hơn nữa các thế lực trong tù có thâm cừu đại hận đều được tập trung vào trận đấu này. Ngoại trừ trận đấu ngày thứ ba, trận đấu mà đám đệ của Keiner đại sát tứ phương, giết liền một hơi năm người ra thì đây là trận đấu kích thích nhất.

Chẳng thế mà đến bây giờ, trên sân đã có năm cái xác, còn những kẻ có thể đầu hàng rời sân thì đều trong cảnh què tay cụt chân.

Hai gã còn sống để đánh trận cuối cùng bây giờ đã chẳng còn chút sức lực, dựa theo quy củ, cả hai sẽ có năm phút đồng hồ để nghỉ ngơi. Gã nhân viên trong phòng điều khiển đang chuẩn bị khởi động đèn tín hiệu tạm nghỉ thì bỗng há hốc mồm, mà đấu trường vốn đang ầm ĩ cũng động nhiên im bặt cả đi.

Đám quý tộc nhìn nhau khiếp sợ, kinh hãi, ngơ ngác, nghi hoặc. Bọn họ nhìn thấy một màn làm cho bọn họ không thể nào hình dung được.

Gã gã béo vốn bị đánh gục từ đợt đầu tiên, vậy mà bây giờ lại đứng lên rồi! Không phải hắn rõ ràng là đã bị đánh chết rồi sao?

Trên khóe miệng hắn vẫn còn lưu lại vết máu. Bị đánh thành ra như vậy mà vẫn còn có thể đứng lên, thế này thì thiên lý ở đâu cơ chứ? Thế này thì còn chơi thế quái nào được đây? Thằng nào dàn dựng vụ này đây? Thế giới này còn có cái gì đáng để tin tưởng không vậy? Công lý ở đâu hả trời? Những phiếu đặt cửa cho mập mạp đã bị xé thì ai bồi thường đây?

Nhưng những người xúc động nhất tất nhiên là An Lôi và Susan, khi hai nàng thấy thân thể tựa hồ cũng đã cứng ngắc của mập mạp đột nhiên sống lại, tận cùng tuyệt vọng bỗng chốc biến thành vui sướng vô biên, hai thái cực tâm tình này đủ để làm cho người ta phải nổi điên!

Susan ôm chầm lấy An Lôi, vừa khóc vừa nhẩy cẫng, tựa như chỉ có vậy mới có thể biểu đạt sự vui sướng của nàng lúc này.

Giữa đấu trường im ắng, gã xăm mình không thể tin nổi vào mắt mình, hơn một giờ trước, hắn đã tự tay đánh chết mập mạp, vậy mà một giờ sau, cái xác ấy lại có thể lảo đảo đứng lên ngay trước mặt hắn.

Gã xăm mình nhanh chóng quyết định, nhìn bộ dạng này của mập mạp, mặc dù đứng lên được cũng không có sức lực gì, hắn nhanh chóng tới gần mập mạp, hắn muốn một lần nữa giết chết cái thằng béo hồ đồ này.

"Chậc, đừng trách tao, vốn dĩ mày vẫn có cơ hội sống sót, ai bắt mày đứng dậy cơ chứ?" Gã nhếch mép, nhảy vọt tới trước mặt mập mạp, chỉ cần một đấm, cái thằng béo này sẽ lại một lần nữa ngã xuống mà thôi!

Cú đấm hung mãnh này không chạm được vào mặt mập mạp như dự tính, ở giữa không trung, một bàn bàn mập ú đã nắm chặt lấy tay hắn, ngay sau đó, gã chỉ cảm thấy mặt mình giống như bị bị một cái máy xúc tông vào, cả thân hình cao lớn văng đi hàng mấy mét như một bao cát! Hắn thậm chí đã không cảm nhận được đau đớn nữa, nửa bên mặt bị tát đã nhanh chóng biến dạng, hoàn toàn mất cảm giác.

"Ụa!"Gã xăm mình không kìm nổi, há miệng hộc ra một ngụm tươi lẫn theo mấy chiếc răng.

"Oaaaaaa!" Cả đấu trường giống như có một trái bom nổ tung, huyên náo hẳn lên, nhưng lại lập tức chìm vào yên tĩnh.

Không ai rõ là mình đang tỉnh hay là mơ nữa, đám quý tộc há hốc mồm, hai mắt trợn tròn ngây dại như mắt cá chết.

Mọi người đều thấy rất rõ ràng, cái gã béo lúc nãy còn không có khả năng đánh trả, vậy mà chỉ cần một cái vung tay đã tát bay đối thủ. Cái tát này thực sự rất đáng sợ, có thể nói, mỗi một người ở đây đều cảm thấy mặt mình nhói lên một cái.

Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, gã xăm mình gượng đứng lên, còn mập mạp thì vẫn cứ đứng yên, không hề có ý định thừa thắng truy kích, mặc kệ cho đối thủ nhìn mình chằm chằm với một ánh mắt đầy ác độc. Gã xăm mình cũng không ngu, từ trong cái tát vừa rồi, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm, nửa mặt bên trái của hắn đã hoàn toàn biến dạng, thính lực cũng có vấn đề, thậm chí hắn có thể cảm thấy được từng giọt máu đang rỉ ra bên trong lỗ tai.

Một cái bạt tai này của mập mạp thật sự quá độc. Gã xăm mình thở hổn hển, ánh mắt lướt khắp người mập mạp. Hắn đánh mắt về một góc đấu trường, nhìn huấn luyện viên, đồng thời cũng là lão đại của, là huynh đệ tốt nhất của hắn.

"Chỉ cần thử lại một lần, không được liền lập tức đầu hàng, thằng béo này có chút cổ quái!" Gã thầm nghĩ trong đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cổ họng và hạ bộ mập mạp. Kỹ thuật cận chiến của lính đặc công không hề có kỷ xảo hoa mỹ, nguyên tắc quan trọng nhất luôn là nhất chiêu chế địch. Gã liếm môi, những kỷ thuật nàyhằng ngày hắn đều luyện tập, một năm ở tù cũng không hề ngơi nghỉ.

Nếu phải lập tức lựa chọn đầu hàng trước một kẻ vừa mới bị mình dễ dàng đánh gục, gã xăm mình thật sự rất không cam lòng! Thế là hắn nhào tới như một tia chớp, cánh tay rắn như thép nguội vung lên, nhằm thẳng tới cổ họng mập mạp. Chỉ cần bị cánh tay này bóp cứng, cho dù kẻ địch có lợi hại cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể trợn tròn hai mắt, sau đó tuyệt vọng ngã xuống!

Cảnh tượng này gã xăm mình đã quá quen thuộc, hắn từng tạo ra vô số cảnh tượng như thế này ở trên chiến trường!

Gần quá rồi! Mắt thấy khoảng cách giữa tay của mình với cổ họng mập mạp bất quá chỉ còn vài cm mữa, trên mặt gã xăm mình không khỏi lộ ra một nụ cười âm độc! Chỉ một cái chớp mắt nữa thôi, cái thằng béo này sẽ lại ngã xuống trước mặt hắn!

Thế nhưng cái chớp mắt đó không bao giờ xuất hiện, bởi vì đối với hắn ta mà nói, hắn vĩnh viễn đã không còn có cơ hội để nháy mắt nữa rồi. Ngay khi ngón tay của hắn cơ hồ đã chạm vào da mập mạp, mập mạp liền nghiêng người, tung ra một cú đấm thẳng vô cùng mau lẹ, rồi ngón giữa bỗng bật ra đâm nát yết hầu của hắn.

Đối với mập mạp mà nói, động tác và phản ứng lúc này của gã xăm mình, đã quá chậm! Gã phạm nhân uể oải gục xuống cùng với tính mạng đã mất đi của mình.

Nhìn gã phạm nhân xăm mình vừa rồi còn đang bát diện uy phong trợn tròn mắt, cứ như vậy không cam lòng ngã xuống làm cát bụi tung bay, đám quý tộc sợ ngây cả người. Ai cũng không thể ngờ nổi trong cuộc đấu đẫm máu này, con mồi lại biến thành kẻ ăn thịt hung ác nhất. Một kích trí mạng nhanh như tia chớp, thân thủ của mập mạp lúc này và gã chịu đòn khi nãy rõ ràng là khác nhau một trời một vực, cứ như là hai người khác biệt vậy.

"Ủa, ta biết cái gã béo này!" Một gã quý tộc vóc người nhỏ thấp đột nhiên / kêu lên, hắn hoa tay múa chân như một con khỉ trong rạp xiếc, kích động tới mức mặt mũi đỏ bừng cả lên:"Lúc trước, trong buổi dạ vũ chào mừng điện hạ Stephen, ta đã gặp hắn! Lúc ấy hắn còn có một đoạn băng ghi âm, nói Carey và Martin........."

Đang nói đến đó, gã quý tộc chợt nhớ tới chuyện gì liền vội ngậm miệng lại, hai mắt chuyển động, thì ra Carey – con trai của Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền đang đứng ở một khán phòng không xa, trợn mắt nhìn hắn.

Nghe gã quý tộc vừa nói như thế, những gã quý tộc từng tham gia buổi dạ vũ hôm ấy cũng nhớ ngay ra mập mạp, bàn tán rối rít.

"Hắc, đúng là cái gã béo đấy rồi!"

"Nghe nói gã này tán đổ cô giáo dạy khiêu vũ của công chúa Susan, thế nên mới bị điện hạ Bruce tống vào đây."

"Đúng vậy, hình như là từ cái buổi dạ vũ của Tam hoàng tử, lúc ấy hắn và An Lôi cùng khiêu vũ, vụ này rất nổi tiếng mà. Đừng tưởng hắn béo thì không ra gì, kỳ thật trình độ khiêu vũ của hắn rất lợi hại đấy!"

"Thật sao? Chẳng phải An Lôi chính là người trong mộng của Bruce à, vậy mà hắn cũng dám hớt tay trên?"

"Chậc, thằng béo đó là người của Thần thoại quân đoàn, mà cái đám điên đó có việc gì là không dám làm chứ?"

"Hừ, ngươi không nhỏ giọng một chút được à!"

"Sợ cái gì? Ngươi nhìn đi, người cũng đã bị tống vào tù rồi, sao không thấy] Thần Thoại quân đoàn có phản ứng gì? Hừ, mềm nắn rắn buông thôi!"

"***, ngươi nghĩ mình "rắn" lắm đấy à, ngu ngốc!"

"Nói đi cũng phải nói lại, người của Thần Thoại quân đoàn quả nhiên không tầm thường. Ngươi nhìn động tác vừa rồi của hắn xem, thực sự là rất rung động, tuyệt đối là một kích trí mạng!"

"Thôi nào, đừng nói linh tinh nữa! Thử nhìn sang phòng điều khiển bên kia xem, có phải là Bonnie đang ở đó hay không?"

"Để ta nhìn xem nào. Đúng rồi, đúng là nàng ta rồi."

"Không biết nàng ta định làm gì chứ?"

Bonnie đứng trong phòng điều khiển nhìn cảnh tượng dưới sân giác đấu, tâm tình đầy phức tạp. Nàng không thể nào hiểu nổi tại sao Trương Nguyên sau khi đứng dậy lại trở nên lợi hại như thế! Mới vừa rồi thân thủ mà hắn thể hiện chỉ có thể dùng hai chữ sợ hãi để hình dung!

"Mộng du, thằng béo đó mộng du rồi!"

"Hahaha! Thế nào, tao bảo đặt cửa này không sai chứ hả!"

Bonnie loáng thoáng nghe thấy mấy gã cai ngục bên cạnh đang xì xào to nhỏ, nàng liền quay đầu lại hỏi:"Chuyện gì vậy? Các ngươi nói cái gì mộng du?"

Một gã cai ngục gãi đầu cười nói:"Báo cáo sếp, sếp đừng coi thường thằng béo dưới kia. Thằng đó bị bệnh mộng du, chỉ cần bị kích thích quá mức là giống như phát cuồng, khí lực cũng tăng vọt. Lần trước đám tù nhân đánh lộn, mười mấy gã vây đánh đều bị hắn một mình đập cho te tua!"

"Thế ư?" Bonnie gật đầu, hỏi:"Vậy các ngươi đã đặt cho hắn bao nhiêu tiền vậy?"

Mấy gã cai ngục nhìn nhau cười khổ sở, nói:"Tỷ lệ của hắn là một ăn hai trăm, chúng tôi có bao nhiêu đều đặt hết cho hắn!"

Bonnie khẽ mỉm cười:"Vậy đừng để cho hắn tỉnh lại, cứ cho trận đấu tiếp tục đi!"

Đám cai ngục vô cùng mừng rỡ, có sếp lớn của Thần Thoại quân đoàn hỗ trợ phát tài, còn ai dám có ý kiến nữa chứ? Thế là, sau vài nút bấm trong phòng điều khiển, những bức cách ngăn cuối cùng trên sân đã được thu lại vào trong.

Rốt cục thì gã lùn cũng nhìn thấy đối thủ của mình, đó là một gã béo đang ngây ngây dại dại đứng ngẩn ra một chỗ!

Trong những trận đấu này, chẳng ai có thể biết trước được đối thủ kế tiếp của mình sẽ là ai, chỉ khi mười sáu người cùng bước ra sân giác đấu thì còn có thể nhìn qua nhau vài lần. Bởi vì mập mạp thật sự vừa béo trắng lại vừa ngây ngô thế nên gã lùn cũng nhanh chóng chú ý tới mập mạp. Khi đi ngang qua mập mạp, gã ta liền nghĩ ngay rằng mập mạp nhất định sẽ là người đầu tiên bị đào thái! Nhất là khi hắn nhìn thấy mập mạp đi vào cùng một lối với gã xăm mình, hắn còn cảm thấy thương tiếc thay cho mập mạp

Đối với gã lùn mà nói, cái tay xăm mình kia thực sự là quen tới mức không thể quen hơn được nữa. Bọn họ đều là sĩ quan thuộc lực lượng đặc công Nộ Hùng của Gatralan, trước khi bị bỏ tù đều đeo lon thượng úy, chỉ huy hai trung đội đối đầu quyết liệt! Sau bởi vì song phương trong một lần xung đột trung tạo thành thảm kịch dẫn đến cái chết của một trăm hai ba thường dân và mười sáu binh sĩ cùng hàng trăm người khác bị thượng, kết quả là cả hai đều bị tống giam!

Vào trong tù, cuộc đấu của cả hai tuyệt nhiên không hề dừng lại, bọn họ đều tự gia nhập một thế lực, dựa vào bản lĩnh được quân đội tôi luyện của mình, nhanh chóng trở thành nòng cốt của phe mình!

Lúc này, gã lùn vốn cho rằng hắn sẽ phải đánh trận cuối cùng với cừu nhân của mình, thế nhưng không ngờ khi bức vách di động thu lại, kẻ xuất hiện trước mặt hắn lại là một thằng béo nhìn chẳng khác nào một miếng đậu phụ để mà xơi!

Trong lòng gã lùn không khỏi căng thẳng, gã lập tức điều chỉnh tình trạng bản thân. Gã biết, người có thể đánh gục được cừu nhân của mình tuyệt đối không hề đơn giản như vẻ bề ngoài!

Ngay khi gã lùn vẫn còn đang suy nghĩ miên man, mập mạp đã ra tay.

Tất cả đám quý tộc đều như ngừng thở, tất cả mọi người im lặng nhìn mập mạp thản nhiên đi tới trước mặt đối thủ, không thèm dò xét, cũng không hề phòng thủ, thậm chí khi gã lùn kia đã nhanh chóng điều chỉnh tư thế tấn công thì hắn vẫn chẳng hề có chút phản ứng gì cả.

Sau đó là một cái bạt tai vang dội!

Mập mạp ra tay như điện, gã lùn kia thậm chí không có cơ hội để né tránh.

Ngay sau đó, lại là một cái bạt tai!

Sau đó là liên tiếp hơn mười cái bạt tai vang dội tới cực điểm.

Toàn đấu trường, lặng im không một tiếng động.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-793)