← Ch.159 | Ch.161 → |
"Bệ hạ, đội bảo vệ đặc biệt của Cục Điều tra Hoàng do hoàng tử Bruce chỉ huy đang tấn công chúng ta......" Vừa vào phòng, Bonnie liền nói ngay vào chủ đề.
"Bonnie thân ái!" James xoay người lại, "Nào, Ta biết chuyện gì đang xảy ra. Không cần phải lo lắng, việc ngươi cần làm bây giờ chỉ là ngăn cản cuộc tấn công này, đợi chờ viện quân."
Vẻ mặt James đã khôi phục sự thong dong và tỉnh táo, bất quá, khóe mắt giần giật đã bán đứng cơn phẫn nộ trong lòng lão:"Con ta đang tấn công phụ thân chúng, ta không biết bây giờ còn có thể tin tưởng được ai nữa." Lão mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ quái dị khó tả, "Nhưng, ta tin tưởng ngươi, Thần Thoại quân đoàn vẫn rất đáng tín nhiệm chứ, đúng không?"
Bonnie sợ run lên, gật đầu nói:"Đúng vậy, thưa bệ hạ! Thần đang thực hiện chức trách của mình."
Nàng quay sang nhìn Phillip từ nãy vẫn im lặng không nói gì, do dự nói:"Tuyến thông tin đã bị chặt đứt, người của ta tin rằng trên các tháp canh có hệ thống làm nhiễu mạnh. Bây giờ bọn họ đang cố gắng liên lạc với thiên võng, tìm kiếm viện quân. Bất quá, ta cảm thấy có chút kỳ quái, điểm đóng quân cách chúng ta gần nhất chỉ không tới ba mươi km, bọn họ hẳn là có thể phát hiện tình huống ở nơi này. Nhưng mà..." Nàng nhìn đồng hồ rồi nói tiếp:"Bây giờ đã quá ba mươi phút mà vẫn không có tin tức."
"A?" James chăm chú nghe Bonnie nói:"Tiếp tục nói đi."
Bonnie cắn cắn đôi môi xinh đẹp, do dự nói:"Nếu có người dám can đảm phát động tấn công bệ hạ, thần không nghĩ có việc gì mà bọn họ không dám làm! Thần nghi ngờ, rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia cuộc chính biến này. Bây giờ, trong tay của thần chỉ có binh lực vào cỡ một đại đội, nếu như hơn sáu giờ nữa mà vẫn không có tiếp viện mà nói, chúng ta...... không có hy vọng."
James liếc nhìn Phillip một cách kỳ quái, hỏi Bonnie:"Reinhardt đâu rồi?"
Bonnie lắc đầu nói:"Mấy ngày gần đây, thần không có liên lạc gì với quân đoàn trưởng, thần chỉ biết là, bốn ngày trước anh ta vẫn còn đang ở Buicklam."
James nheo mắt, chậm rãi nói:"Nói như vậy, ngươi còn không biết ngày hôm qua Reinhardt đã rời khỏi Buicklam?"
Bonnie kinh ngạc nói:"Thật sao? Mấy ngày nay thần đều ở nơi này, không có được bất cứ tin tức gì."
Nàng thở dài một hơi, "Nếu như có thể liên lạc với thượng tướng quân, vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều!"
James lắc đầu nói:"Không, phân tích của ngươi rất có đạo lý. Dựa vào đám người của Cục Điều tra, hai đứa con thân yêu của ta tuyệt đối không dám phát động chính biến, bọn chúng nhất định còn có vốn ngầm. Bây giờ mà đem tất cả hy vọng đặt vào người Reinhardt, rõ ràng không phải là một quyết định sáng suốt." Lão cúi đầu trầm tư trong chốc lát, hỏi Phillip:"Hạm đội thực hiện nhiệm vụ ở Lucerne xong hẳn là đã phải trở về rồi chứ nhỉ?"
Phillip thầm bội phục sự nhạy cảm của James, chậm rãi nói:"Theo lịch đã phải trở về từ ba ngày trước."
Ánh mắt James lóe sáng:"Nhưng mà, chúng ta vẫn không nhận được tin tức hạm đội đáp xuống Mosky, đúng không?"
Phillip im lặng không lên tiếng, hiển nhiên, vấn đề này đã không cần ông ta phải trả lời nữa.
"Hay!" James khẽ mỉm cười, "Ta trao quân đội cho chúng mang đến tiền tuyến, bọn chúng lại lợi dụng cơ hội lần này đưa quân trở về, phát động một cuộc chính biến quy mô lớn. Kế hoạch thật là chu đáo." Lão chắp tay sau lưng, đi lại vài bước, buồn bực tự nhủ:"Sao ta lại không nghĩ tới điều này chứ? Tàu vận tải có thể đưa binh lực tới Lucerne, tự nhiên cũng có thể đưa tới Mosky!"
Bonnie nhìn James, nhất thời không thể chấp nhận suy đoán này. Đồng thời, nàng cũng không hiểu, nếu như tình thế thật sự giống như vậy, sao hoàng đế vẫn còn cười được?
"Bất quá, dường như bọn chúng đã quên mất, ta mới là chúa tể của Gatralan." James cười ha hả, "Ở đế quốc này, mỗi một phút một giây đều có không biết bao nhiêu người muốn lật đổ ta, chẳng nhẽ ta lại không có chuẩn bị gì hay sao?"
Lão chậm rãi lấy ra từ trong áo một chiếc hộp kim loại nhỏ màu bạc, nhìn ngắm nó một lúc lâu rồi đưa cho Bonnie, cười nói:"Nhìn huy hiệu bên trên nó xem."
Bonnie nghi hoặc nhận lấy chiếc hộp, nhìn nó một chút, nàng bỗng kinh ngạc nói:"Đây là dấu hiệu của quân đoàn chúng thần!"
James lắc đầu cười nói:"Nhìn qua thì rất giống, đúng không? Có điều, nó không phải là của dấu hiệu Thần Thoại quân đoàn, mà là, dấu hiệu của Thần Tích quân đoàn!"
Bonnie và Phillip nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy được sự bất ngờ trong mắt đối phương. Đế quốc Gatralan, còn có một Thần Tích quân đoàn hay sao?
James nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, cười lớn:"Hàng năm, Thần Thoại quân đoàn có rất nhiều binh lính mãn hạn quân dịch, bọn họ đi nơi nào, chẳng lẽ các ngươi cho tới bây giờ không nghĩ tới hay sao?"
Chế độ mãn hạn quân dịch của binh lính Thần Thoại quân đoàn là một trong những chế độ bất hợp lý nhất của Gatralan. Những binh lính thân kinh bách chiến này là người mà các đơn vị tác chiến mơ tưởng, là lựa chọn tốt nhất cho các vị trí sĩ quan Nhưng trước nay chưa từng có nơi nào có thể vớt được một người lính mãn hạn của Thần Thoại quân đoàn.
Mà nhưng binh lính này cũng không trở về quê quán, giải giáp nhưng không quy điền, bọn họ trở thành nhân viên hậu cần trực thuộc hoàng thất. Công việc hàng ngày chỉ là đến nhiệm sở uống trà tán gẫu, hết giờ lại đi về, an nhàn thoải mái.
Nhìn Bonnie và Phillip, James ngồi xuống ghế salon, cười nói:"Tiền thân của Thần Thoại quân đoàn bất quá cũng chỉ là một đơn vị hậu cần mà thôi, vì thế bọn họ trở về làm hậu cần cũng là truyền thống của chúng ta." Nụ cười của lão có chút quỷ dị, "Nhưng, chúng ta sẽ lãng phí vô ích kinh nghiệm và sức chiến đấu của những dũng sĩ này hay sao?"
"Hãy nhớ cho kỹ, một người có bao nhiêu sức mạnh, điều này được quyết định ở chỗ hắn có bao nhiêu bí mật!"
Khóe miệng James nhếch lên, "Ở Gatralan, ta mới là người có được bí mật lớn nhất!"
"Chiếc hộp này, không phải là máy phát tín hiệu, mà là máy nhận tín hiệu, chỉ cần sau hơn mười lăm phút đồng hồ mà Thần Tích quân đoàn không gửi được tín hiệu, như vậy, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi tới nới tín hiệu biến mất, nghiền nát mọi kẻ cản đường, giết không cần hỏi! Bây giờ, hẳn là bọn họ đã ở trên đường rồi. Hoặc là......" James lấy lại chiếc hộp bạc trong tay Bonnie, mỉm cười mở hộp ra, ấn công tắc:"Như vậy, càng ổn thỏa hơn một chút."
Tập trung chăm chú nghe James nói, trên mặt Phillip vẫn tràn đầy nụ cười thản nhiên, thế nhưng mười móng tay của ông ta đã cắm thật sâu vào lòng bàn tay.
Lúc này, ở phía bắc nhà tù bỗng vang lên tiếng súng dày đặc, một chiếc tàu vận tải mang dấu hiệu hoàng gia ngự dụng đang chậm rãi đáp xuống bãi đất trống trước khu giam giữ.
***
"Ông anh nói số cảnh vệ và cai ngục vừa bị chúng ta giết chiếm đến chín mươi phần trăm tổng số của nhà tù?" Đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Điền Hành Kiện kinh ngạc quay đầu lại hỏi.
Eliot đứng bên cạnh gật đầu, nói:"Chúng ta đã rất cẩn thận thu thập tin tức của Abnosker, trong nhà tù có hơn năm ngàn sáu trăm phạm nhân, tỷ lệ cai ngục, cảnh vệ với phạm nhân là một phần tám, nói cách khác, hẳn là phải có hơn bảy trăm người. Tôi mới vừa đếm qua, trong này có tổng cộng sáu trăm tám mươi cái xác cảnh vệ và cai ngục! Số binh lính mới được điều tới đều đóng ở bên giác đấu trường, khu vực này không phải là chỗ bọn họ khống chế."
Mập mạp im lặng, kể từ khi cảnh vệ xông vào, hắn đã phát hiện ra số lượng nhiều hơn dự tính rất nhiều! Hơn nữa quan sát được một thời gian dài như vậy, phía ngoài vẫn không có chút động tĩnh nào, ở phía bắc thì Tự Do Chiến Tuyến không phát động tấn công theo kế hoạch, mà phía đông nam thì lại vô cùng bốc lửa!
Nếu như Eliot nói là thật, như vậy, tình huống bây giờ chỉ có một cách giải thích, đó chính là Đế quốc Gatralan xảy ra biến cố! Tự Do Chiến Tuyến bởi vì tình huống nào đó mà đã tạm dừng, thậm chí là đã hủy bỏ hành động, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi! Chỉ cần chiếm được bốn tòa tháp canh thoạt nhìn có vẻ trống trơn cùng với phòng điều khiển, khống chế được hệ thống phòng không và thông tin, liên lạc được với Tự Do Chiến Tuyến hoặc là mở cho tàu vận tải đáp xuống, vậy thì hắn có thể nắm toàn quyền chủ động trong tay!
Điền Hành Kiện gãi gãi đầu nhìn khung cảnh im lìm chết chóc xung quanh cùng bốn cái tháp canh giống như bị u linh chiếm cứ. Con bà nó, dù sao hành động cũng đã bắt đầu, nếu như lần này trốn không thoát, hắn tuyệt đối không có hy vọng sống sót! Thay vì như vậy, không bằng dứt khoát đi ra ngoài đánh cược cho rồi!
Dĩ nhiên, kẻ đi ra ngoài cược mạng tuyệt đối không phải là mập mạp.
Chỉ thấy mập mạp đột nhiên vui sướng chạy xuống sảnh, hưng phấn kêu lên:"Thành công rồi, thành công rồi, nhanh hành động. Mau lên mau lên!" Hắn chụp lấy Leonardo, con trai củ Sidney, ra lệnh:"Ngươi lập tức mang tổ của ngươi đi tiếp quản tháp canh phía đông và phía bắc." Sau đó quay sang nói với người bên tổ sĩ quan:"Các ngươi, mau đi tiếp quản tháp canh phía tây và phía nam!"
Nói xong, mập mạp vỗ tay ra hiệu cho các Tự Do chiến sĩ xung quanh, hô lớn:"Tập hợp, tất cả tập hợp!"
Sidney nghi hoặc tiến tới trước mặt mập mạp, nói:"Điền tiên sinh, cậu nói......"
Mập mạp phất phất tay, cười nói:"Người của chúng ta đã chiếm lĩnh xung quanh thành công, bây giờ đang ngăn cản quân lính bên phía giác đấu trường, chúng ta phải trợ giúp bọn họ, chỉ cần tàu vận tải đáp xuống được là chúng ta đã thành công rồi."
Mập mạp vừa nói vừa khởi động hộp điều khiển trong tay, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, các khối năng lượng nén được gài sẵn phát nổ, cả khu giam giữ chấn động rung rinh. Khói bụi mù mịt trôi đi, vách tường đã bị thổi bay một mảng lớn.
Mập mạp nhìn lại sau thấy đám người Leonardo vẫn còn trù trừ không nhúc nhích, hắn vội la lên đầy bực tức:"Mau hành động đi, các ngươi còn chờ cái gì nữa? Nếu bỏ lỡ lúc này, kế hoạch thất bại thì các ngươi còn có mạng để mà sống hay không?"
Đám người Leonardo như mới tỉnh mộng, vội vàng đáp ứng không ngừng, vác súng xông ra ngoài.
Mập mạp cười ha ha nhìn đám pháo hôi tranh nhau anh dũng xung phong, nói khẽ với Eliot ở bên cạnh:"Mang theo hai người, đi theo phía sau bọn họ, tôi đoán chừng......"
Sidney dù sao cũng là lão hồ ly dày dạn kinh nghiệm, cảm thấy chuyện này có vấn đề, đang định kêu Leonardo chờ một chút thì đã bị mập mạp ôm cứng, bịt miệng. Chỉ nghe mập mạp ở bên tai thì thầm hung ác:"Nếu muốn có tự do, chẳng nhẽ ông không có chút tinh thần hy sinh sao? Nếu ông dám mở mồm, bọn này để cho ông đi hy sinh đầu tiên đấy!"
*****
Điền Hành Kiện không chờ nổi nữa.
Ba vị dẫn đạo giả cũng không chờ nổi nữa!
Ở nông trường bỏ hoang cách Abnosker không đầy hai km, bọn họ đã phải chờ hơn hai mươi phút, các nhóm trinh sát được phái đi vẫn không thể có được thông tin chính xác. Tất cả những gì họ biết đến bây giờ là ở phía giác đấu trường, binh lính của Cục Điều tra hoàng gia, bộ binh Gatralan, Thần Thoại quân đoàn, cảnh vệ nhà tù cùng một đám lính đánh thue không rõ lai lịch đang hỗn chiến ác liệt.
Mà khu vực phụ cận Abnosker thì đầy tĩnh lặng, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào xác định có mai phục hay không.
Đang lúc ba vị dẫn đạo giả lòng như lửa đốt, cuối cùng thì Tanvir cũng truyền đến tin tức.
Tin tức rất đơn giản:
1- Đội điện tử đã đánh lừa hệ thống phòng không thành công, tàu vận tải đã lên đường, sẽ đáp xuống trong thời gian dự định.
2 - Gatralan có chính biến!
Dòng chữ cuối cùng này đã làm cho tất cả được giải thích rõ ràng.
Bộ đội đổ bộ, lính đánh thuê, trận chiến ở giác đấu trường, tất cả đều rất hợp lý!
Đục nước béo cò chiếm tiện nghi chính là công phu Tự Do Chiến Tuyến có được chân truyền của mập mạp, lúc này không phát huy thì còn đợi khi nào!
Tandara nhanh chóng hạ lệnh, Oberto và Yaquin mỗi người mang theo một trung đoàn, chia làm hai đường xông thẳng tới nhà tù, còn ông ta sẽ dẫn chủ lực cường công cửa chính Abnosker, chiếm lĩnh khu vực ở giữa giác đấu trường và khu giam giữ, thành lập trận địa, đảm bảo đường lui an toàn.
Các Tự Do chiến sĩ chờ đợi ngày này đã lâu, tất cả như mãnh hổ xổng chuồng, được mười chiếc robot dẫn đầu, thế đi như núi lở, nhanh chóng phá hủy các lớp hàng rào và lưới điện trùng trùng điệp điệp, xông vào nhà tù.
Sau khi bắn hạ mấy gã lính của Cục Điều tra ở bên ngoài, các Tự Do chiến sĩ không hề gặp chút trở ngại đã chiếm lĩnh được tháp canh phía bắc và phía tây, đúng lúc này thì một tiếng nổ lớn vang lên, bức tường của khu giam giữ liền bị thủng một lỗ lớn. Ngay sau đó, một đám phạm nhân đầu đầy đất bụi ôm súng hú hét dũng cảm xông ra ngoài.
***
Leonardo cùng đám pháo hôi hồn nhiên không biết mình đã bị mập mạp cho lợi dụng, cuộc sống tù đày cực khổ đã làm cho đám quý tộc này khó chịu đến mức không thở nổi, nhất là những quý tộc trẻ tuổi lại càng có tinh thần liều mạng vì tự do, đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội cuối cùng trong cuộc đời tuyệt vọng của bọn họ!
Mới vài giờ trước, bọn họ vẫn còn không có lấy một tia hy vọng về việc vượt ngục, cái gã mập mạp được phái tới kia thật sự không thể làm cho người ta có chút cảm giác tín nhiệm. Nhưng khi nhìn thấy mập mạp đột nhiên phát động công kích, nhất cử giết chết Ghost, sau đó dưới con mắt của tất cả mọi người lại dễ dàng giải quyết hầu như toàn bộ cảnh vệ thì bọn họ đã hoàn toàn bị thuyết phục!
Thì ra, vượt ngục lại có thể chơi như vậy!
Bây giờ, cái gã mập mạp siêu cấp bỉ ổi nhưng cũng rất lợi hại ấy nói lực lượng tiếp ứng đã tới, vậy thì còn phải sợ cái gì? Xông ra thôi!
Nhìn đám quý tộc hưng phấn lao ra ngoài, Điền Hành Kiện càng xiết chặt cái cổ của Sidney, trên khuôn mặt tròn căng của hắn, ánh mắt chớp chớp, hai tai vểnh lên chăm chú lắng nghe mọi động tĩnh. Trong lòng hắn không ngừng cầu khẩn, chỉ mong phía ngoài không có cạm bẫy, nếu không chẳng những đám quý tộc chết sạch mà hắn cũng không có nhiều thời gian nữa, dù sao thì mỡ dày cỡ nào cũng đâu thể dùng thay lồng phòng ngự năng lượng.
Tiểu đội quý tộc xông ra khỏi lỗ thủng liền sung sướng hoan hô ầm ĩ, mà những tiếng súng cũng không hề vang lên như dự đoán, ngay sau đó, mấy Tự Do chiến sĩ được Eliot phái đi trở về, hưng phấn báo cáo:"Tự Do Chiến Tuyến đã khống chế khu phía bắc nhà tù thành công!" Mập mạp vừa nghe vậy liền lập tức buông Sidney ra, đáp lễ một cách đầy trang trọng với người lính vừa báo cáo, hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ với Sidney rồi sải những bước dài về phía bức tường vỡ.
Sidney nhìn Điền Hành Kiện khí thế hiên ngang, bước đi hùng dũng như một tướng quân kiêu hãnh thì lão vừa thẹn vừa xấu hổ. Đúng vậy, người ta đã phải mạo hiểm cả tính mạng xâm nhập vào nhà tù để cứu mình. Hơn nữa, đừng nhìn cái bề ngoài hèn mọn bỉ ổi của hắn, đó nhất định chỉ là lớp ngụy trang mà thôi, nhìn người ta bây giờ, quả là một thiết huyết quân nhân tiêu chuẩn! Vậy mà mình lại có thể hoài nghi một người như như vậy sẽ lừa mình, bắt con mình đi làm pháo hôi sao? Thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Bất quá, tên kia vừa rồi tại sao lại còn phải uy hiếp mình chứ?
Được gặp lại Tự Do Chiến Tuyến làm cho mập mạp thiếu chút nữa đã khóc òa lên, hắn nhiệt tình ôm lấy ba vị dẫn đạo giả, mấy tháng đau khổ, cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh rạng đông rồi. An lôi hẳn là đã trở lại Galypalan, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, tất cả đều không còn quan hệ gì với hắn nữa! Thằng nào chán sống muốn đi làm nhiệm vụ thì cứ việc, dù sao ông đây cũng không đi đâu!
Tâm tình kích động và khẩn trương làm cho kích thích tố tuyến thượng thận trong người mập mạp phun trào, khiến hắn nhớ lại cái ngày xử nam cuối cùng trong đời với Mễ Lan, kết quả là mập mạp chỉ thấy khô nóng bứt rứt, cả người run lên.
Oberto nổi hết cả da gà, đẩy mập mạp ra. Nhìn thấy ánh mắt bất thường của hắn thì vội vàng nói:"Sứ giả, đã có tin tức về nữ sĩ quan liên lạc mà cậu hỏi. Nàng ta vẫn chưa rời khỏi Mosky, bởi vì hệ thống liên lạc tình báo ở đây sau hành động lần này sau có biến động, cho nên nàng phải chờ tới khi hành động hoàn thành xong mới có thể trở về Galypalan."
Giống như bị tạt một gáo nước lạnh, mập mạp đau đến thấu tâm can, An Lôi vẫn phải ở lại nơi này!
"Mặt khác, Gatralan đang diễn ra chính biến! Chúng ta vẫn chưa hiểu rõ tình huống cụ thể, bất quá......" Oberto huơ huơ tay trước đôi mắt thất thần của mập mạp, nói:"Theo quan sát của các nhóm trinh sát thì Cục Điều tra hoàng gia đã phát động tấn công giác đấu trường, cùng phối hợp với bọn họ còn có một đội lính đánh thuê. Bước đầu chúng tôi hoài nghi, kẻ phát động cuộc chính biến này chính là Bruce và Stephen!"
"Vậy sao?" Điền Hành Kiện hai mắt sáng ngời, đây chính là cơ hội tốt để đục nước béo cò, lấy việc công báo thù riêng, nếu như có thể bắt được Bruce, chém rụng lão nhị không an phận của hắn, lại tóm được James lẫn Stephen mang về liên bang, vậy thì quá hoàn mỹ! An Lôi được an toàn, hắn cũng an toàn, Liên bang thắng lợi, chiến tranh kết thúc! Mập mạp vạn tuế!
Tuy nhiên nếu phải tự mình dẫn người đi đục nước béo cò thì thật sự là có chút khó khăn. Do dự hai giây đồng hồ, mập mạp quyết định thật nhanh. Các cụ đã dạy, muốn giàu thì phải liều, hơn nữa còn nói, không nỡ bỏ trẻ con thì không bắt được sói, cùng lắm thì đánh bài chuồn, dù sao cũng đều là trẻ con nhà người khác cơ mà!
Tiện nhân liền hạ lệnh:"Lập tức phóng thích tất cả phạm nhân, lệnh cho bọn họ tập hợp, chúng ta cấp cho bọn họ một con đường sống!"
***
George đứng nhìn Thần Thoại quân đoàn đã tập hợp hoàn tất, nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Vì ngôi vị hoàng đế, mình làm như vậy rốt cuộc có đáng giá hay không?
Vốn dĩ trước khi hai cậu em phát động chính biến, hắn hoàn toàn có thể ngăn cản chuyện này phát sinh. Nhưng mà, cuối cùng hắn lại nghe theo sắp xếp của Phillip, lợi dụng cuộc chính biến này, một bước đi lên đỉnh cao quyền lực.
Sau ngày hôm nay, hắn sẽ trở thành một người cô đơn, không có cha mẹ, cũng không có anh em. Dùng sự phản bội để hoàn thành quá trình chuyển giao quyền lực, chẳng lẽ chính là vận mệnh cuối cùng của gia tộc Morton hay sao?
Nhưng mà, bây giờ hắn đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống rồi!
Sáu sư đoàn thiết giáp và mười sư đoàn bộ binh cơ giới của Stephen đã hoàn thành cuộc đổ bộ đường không chiến lược!
Một kiệt tác hoàn mỹ!
Cuộc đổ bộ này, nếu như nói không có sự tham dự của Lieb Scott, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ không tin.
Cho dù là George đã biết trước được vụ chính biến cũng bị sự bất ngờ và bí mật của nó là cho kinh ngạc.
Mười sáu sư đoàn lục quân, chỉ trong thời gian ba ngày đã hoàn thành việc tập hợp và bí mật rút lui khỏi các chiến trường ở Lucerne, bước vào những chiếc tàu vận tải trở về Mosky.
Cho tới bây giờ, báo cáo từ tiền tuyến vẫn cho thấy Liên bang Leray chưa hề phát hiện ra trong rất nhiều trận địa Gatralan chỉ còn lại có sáu mươi phần trăm binh lực, sự chú ý của bọn họ vẫn bị những đòn đổ bộ bất ngờ xuống East Valley và núi Amazone hấp dẫn.
Lieb Scott bộc phát ra sức mạnh lớn nhất của hệ thống phòng ngự. Ông ta chẳng những đánh lừa được Liên bang Leray, đồng thời cũng đánh lừa được James! Suốt ba ngày, James vẫn không thể phát hiện bất cứ dấu hiệu dị thường nào trong các báo cáo.
Còn đối với Mosky, còn ai có thể thông thạo hơn hai người Lieb Scott và Stephen ngày ngày làm chỉ huy ở đây! Mỗi một lần yếu điểm, mỗi một đơn vị, mỗi một doanh trại, từ kế hoạch điều động, bổ sung hậu cần, công tác huấn luyện v... v... , đều nằm trong tay của bọn họ. Nếu như muốn động chút tay chân vào những thứ này, đối với bọn họ quả thực là không thể dễ dàng hơn nữa!
Lực lượng nào đóng giữ yếu điểm thì hầu như đều bị lôi ra ngoài tiến hành thao diễn, còn ở các đơn vị khác không phải việc cung cấp năng lượng cho robot có vấn đề thì cũng là bên quân nhu cấp trang thiết bị sai số lượng và quy cách, sau đó lại yêu cầu chỉ huy các đơn vị này đi tập trung để báo cáo. Lieb Scott và Stephen đã làm mọi cách để cho cuộc đổ bộ này đạt được hiệu quả lớn nhất!
Chỉ có hoàng cung, hoàng gia vệ đội và Thần Thoại quân đoàn là bọn họ không có cơ hội nhúng tay vào!
Đây cũng là trọng điểm cường công trong kế hoạch!
Còn hắn lại đưa Thần Thoại quân đoàn đi cách khỏi tầm mắt của bọn họ, sau đó lại dựa vào Thần Thoại quân đoàn cùng Hoàng gia vệ đội trong tay, hoàn thành kế hoạch "Chim Sẻ" này. Tất cả liệu có thể lợi giống như trong tính toán hay không? Thần Thoại quân đoàn liệu có thể trở thành cây cột chống trời hay không? Hoàng gia vệ đội liệu có thể bảo đảm an toàn cho hoàng cung tới cùng hay không? Còn nữa, Gordon - người đứng đầu quân đội tiền nhiệm, đồng minh mới nhất của hắn liệu có thể liên lạc với Heyliger, lợi dụng uy tín của hai người khống chế quân đội trú đóng ở Mosky hay không?
Tất cả, đều là ẩn số!
Bây giờ thứ duy nhất có thể xác định chính là hắn đã không có đường lui nữa.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
George quay đầu nhìn lại, thấy Reinhardt đang mỉm cười đứng ở phía sau mình.
Reinhardt mặc bộ quân phục tướng quân màu xám sẫm, bộ quân phục này ở cả Gatralan chỉ có một bộ duy nhất, đây là hoàng thất thiết kế riêng cho quân đoàn trưởng của Thần Thoại quân đoàn, cho dù là nguyên soái, cũng không có tư cách mặc bộ đồ này.
Bộ quân phục cầu kỳ xa hoa này hoàn toàn tôn lên vóc người của Reinhardt. Kể từ khi thế giới biết đến cái tên Reinhardt, hắn luôn khắc chế chính mình, trước nay không bao giờ buông lỏng phóng túng, cho nên, vóc người cùng tinh thần của hắn luôn được giữ ở trạng thái tốt nhất.
Hắn vĩnh viễn luôn mỉm cười nhẹ nhàng ấm áp, ôn hòa lễ độ, làm cho mọi người ở trước mặt hắn đều cảm giác thấy thoải mái, nhưng không ai có thể lừa gạt hắn. Sự cơ trí cùng ánh mắt già dặn trước tuổi của hắn, mỗi lần đều làm cho George có một loại cảm giác, nếu như Reinhardt là Đại hoàng tử, chỉ sợ là hai cậu em kia đã sớm tuyệt vọng từ bỏ tranh đấu rồi!
Hắn là chiến sĩ robot ưu tú nhất, là sĩ quan chỉ huy mưu trí mưu nhất, năng lực của hắn, mỵ lực của hắn, mỗi một phương diện đều có thể nói là hoàn mỹ! Một người như vậy, thật sự là đứa con cưng của thượng đế!
"À, ta đang suy nghĩ tình thế ở Tanvir!" George nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn vẫn cảm thấy việc mình có thể trở thành chiến hữu với Reinhardt là một chuyện cực kỳ khó tin. Trong tiềm thức của George, hắn luôn đứng ở một góc ngược lại với sự hoàn mỹ của Reinhartd, cả hai đáng lẽ phải là đối thủ của nhau chứ không phải là bằng hữu.
"Ta rất bất ngờ, lần này, hai cậu em của điện hạ đã đi nhầm đường rồi." Reinhardt thản nhiên nói:"Không ai có thể phát động chính biến ở trước mặt Thần Thoại quân đoàn, bây giờ không có, tương lai cũng không có!"
George ngây ngốc nhìn Reinhardt, hắn không biết sau khi mình trở thành hoàng đế, mối quan hệ giữa bản thân và vị quyền thần này sẽ trở thành gì. Người như vậy, hắn có thể điều khiển được sao?
"Lần này, may nhờ chúng ta đuổi theo đám gián điệp Leray lai vô ảnh khứ vô tung kia mà trở lại Mosky, kịp thời ứng phó. Nếu như đợi đến khi Tanvir có chuyện mà chúng ta mới rời khỏi Buicklam thì chỉ sợ, hết thảy đều đã chậm!" Reinhardt nhìn George, khóe miệng có một nụ cười làm cho người ta bối rối, "Điện hạ George, ngài cũng nên thưởng lớn cho đám nhân viên tình báo chứ, đúng không?"
"Đúng...... Uhm, đúng vậy!" George không tự chủ được tránh né ánh mắt sáng quắc của Reinhardt, hắn cảm thấy tim mình bỗng đập rất nhanh.
"Điện hạ, tàu đã chuẩn xong, chúng ta cũng nên bắt đầu hành động rồi."
Reinhardt như không có chuyện gì, nhìn về chiếc tàu vận tải ở phía xa xa, nói:"Tôi đi hoàng cung, ngài đi cứu bệ hạ......... Ngài chắc chắn là muốn làm như vậy chứ?"
George cười khó xử:"Nói thật, ta biết đáng lẽ ta nên đi hoàng cung, dù sao hoàng gia vệ đội cũng là do ta chỉ huy, còn đối với ngài mà nói, cứu cha của ta là trách nhiệm lớn nhất! Bất quá......" Nụ cười của hắn có chút không tự nhiên:"Ngài biết đấy, khi cả Bruce lẫn Stephen đều đã phản bội cha ta, ta hy vọng, ông ấy còn có thể nhìn thấy một người con đáng tin cậy!"
Reinhardt nhìn xoáy vào George, nhẹ nhàng nói:"Vậy cũng tốt, ta phục tùng ý chí của ngài."
Mấy phút đồng hồ sau, hai mươi chiếc tàu vận tải hạng trung rời khỏi một căn cứ quân sự cách Tanvir không tới một ngàn sáu trăm km, sau một giờ phi hành, bọn họ lại một lần nữa tiến vào tầng khí tầng, đáp xuống Tanvir.
Nhìn George và hoàng gia vệ đội, đặc công của Cục Tình báo hoàng gia bước vào tàu vận tải, Reinhardt khẽ mỉm cười:"Kế hoạch "Chim Sẻ", cái tên thật là có ý tứ."
Hắn đứng trên đài chỉ huy, điều khiển hệ thống hỏa lực khóa chặt chiếc tàu vận tải của George, lạnh lùng ra lệnh:"Bắn hạ nó!"
***
Khi các chiến sĩ thuộc đội điện tử của Tự Do Chiến Tuyến tiến hành xâm nhập mục tiêu theo như kế hoạch thì bọn họ bỗng mừng rỡ phát hiện ra, toàn bộ hệ thống giám sát không lưu, thậm chí cả Thiên Võng đã hoàn toàn bị rối loạn!
Vô số mệnh lệnh đầy mâu thuẫn bay toán loạn khắp hệ thống. Mới giây trước mệnh lệnh được xác nhận, giây sau đã bị mệnh lệnh khác có cấp độ cao hơn hủy bỏ, ngay sau đó lại có mệnh lệnh cấp cap hơn nữa thay nhau xuất hiện, cả hệ thống Thiên Võng đã có tới tám mươi phần trăm bộ phận bị treo.
Không ai có thể thông qua một Thiên Võng rách nát như vậy để tiến hành điều động quân đội, bổ túc hậu cần và trao đổi tin tức tình báo. Các hệ thống thông tấn, điều khiển, giám sát, phòng ngự gần như tê liệt.
Tạo thành tình huống như vậy, chỉ có một cách lý giải! Đó chính là có người đang sử dụng quyền hạn không hạn chế tiến hành phá hoại!
Các chiến sĩ đội điệ tử vừa tiến hành công kích như dự định vừa uống cà phê, sự căng thẳng trước lúc hành động đã hoàn toàn đâu bị quăng ra ngoài chín tầng mây. Ở thời khắc này, Gatralan không đề phòng!
Các đợt tấn công nhằm vào hệ thống quản lý không lưu và phòng không nhanh chóng được hoàn thành, lợi dụng quyền hạn mà các Tự Do chiến sĩ chui sâu vào nội bộ chính quyền Gatralan có được, đội điện tử hầu như không gặp chút trở ngại đã mở ra được đường đi cho tàu vận tải!
Là một sinh viên ưu tú của học viện chỉ huy, hắn hiểu rất rõ hệ thống Thiên Võng có ý nghĩa như thế nào đối với chiến tranh!
Chiến tranh hiện đại mà không có thông tin liên lạc, không có hỏa lực hiệp đồng, không có lực lượng tiếp ứng, không có tình báo hỗ trợ, như vậy có là thiên binh thiên tướng thì cũng chỉ có vận mệnh thất bại mà thôi!
Stephen có quyền hạn cao nhất với quân đội, còn Bruce lại có được quyền hạn của Cục Điều tra và các đơn vị an ninh. Những quyền hạn này trước chính biến là cao nhất, nhưng một khi chính biến bắt đầu, chỉ cần James nghĩ biện pháp liên lạc được với Thiên Võng, quyền hạn của hắn và Bruce sẽ trở thành mây khói.
Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là làm cho Thiên Võng tê liệt hoàn toàn, nhờ đó đảm bảo cho cuộc đổ bộ được thuận lợi, lại cắt dứt tất cả các tuyến liên lạc, dựa vào các thiết bị liên lạc cục bộ quân dụng mang từ tiền tuyến về đánh thắng trận chiến này!
Cả hệ thống Thiên Võng từng bước bị tê liệt, các đội quân của Stephen dựa vào khả năng cơ động siêu cường và mạng lưới liên lạc cục bộ dần hình thành ưu thế với đối phương!
Thế nên hắn mới không biết, có chiếc tàu vận tải mang dấu hiệu hoàng gia ngự dụng, đã nghênh ngang tiến vào nhà tù Abnosker.
← Ch. 159 | Ch. 161 → |