← Ch.413 | Ch.415 → |
10h30' một chiếc máy bay quân dụng cất cánh từ sân bay Yên Kinh.
Trong máy bay, 12 tên thành viên Long Nha được trang bị đầy đủ vũ trang do Long Vương Diệp Cô Thành suất lĩnh, mà người bên bộ An Toàn là Khương Tuấn lại suất lĩnh 24 đặc công, bởi vì thời gian qua gấp cho nên bọn hắn cũng không kịp thay đổi quần áo mà chỉ cầm theo vũ khí.
Lúc này đây, trừ Long Vương Diệp Cô Thành ra thì những thành viên của Long Nha đều nhắm 2 mắt lại, ngồi nghỉ ngơi dưỡng sức.
So ra mà nói thì bởi vì không quen đi máy bay quân dụng cho nên đám người của Quốc An Cửu Xử tỏ ra chút không thích ứng, hơn nữa bởi vì cái chết của đám người Long Ngũ cho nên trong lòng bọn hắn có một ngọn lửa giân, bọn hắn không có nghỉ ngơi dưỡng sức như các thành viên Long Nha mà là một bộ dạng đằng đằng sát khí bộ, cảm giác kia hận không thể lập tức đi chiến đấu.
Cảm nhận được sát ý cùng chiến ý phát ra từ trên người đám đặc công thì chân mày Diệp Cô Thành khẽ nhíu lại.
Trước khi lên máy bay thì hắn đã biết chuyện gia tộc Thôi gia ở HQ đã bị huyết tẩy, thông qua mạng lưới tình báo của Long Nha ở HQ thì hắn biết được những thành viên trong đại bản doanh của Thôi gia là do bị một cao thủ võ học giết hại, mà những thành viên trung tâm ở bên ngoài thì lại chết vào trong tay của những sát thủ hoặc là lính đánh thuê.
Nếu đây chỉ đơn thuần là chuyện Thôi gia bị huyết tẩy thì Diệp Cô Thành cũng không muốn suy đoán là ai đã gây ra việc này, nhưng mà liên lạc chuyện này với chuyện xảy ra ở Gia Cách Đạt Kỳ thì Diệp Cô Thành lại suy đoán, quả thật cách thức của 2 vụ án này rất giống với cách thức ra tay của Bùi Đông Lai.
Nhưng mà.
Suy đoán thì suy đoán, Diệp Cô Thành hiểu được trước mặt đây Bùi Đông Lai sẽ gặp khó khăn.
Bởi vì ngay cả hắn cũng không rõ chuyện lần này rốt cuộc là gì.
Lúc âm thầm suy nghĩ mọi chuyện này thì đột nhiên Diệp Cô Thành cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn vào mình, ngẩng đầu lên thì hắn thấy rõ ràng Khương Tuấn đang mỉm cười nhìn hắn.
Đối với việc này thì Diệp Cô Thành cũng khẽ gật đầu xem như là đáp lại nhưng trong lòng lại hiểu được, lần này Khương Tuấn tự mình dẫn đội đến Gia Cách Đạt Kỳ hơn phân nửa là do Diệp gia sai khiến.
30' sau, chiếc máy bay quân dụng đã bay tới Gia Cách Đạt Kỳ, an toàn, đáp xuống một sân bay.
Sau khi máy bay dừng lại, Diệp Cô Thành suất lĩnh thành viên Long Nha, Khương Tuấn mang theo đặc công An Toàn Cửu Xử xuống máy bay.
- Khương bộ trưởng, chào ngài.
Bởi vì thành viên Long Nha đều đầu đội mũ sắt, có vũ trang đầy đủ nên làm cho người ta không nhận ra ai là người đứng đầu, vì vậy nhân vật số 2 của tỉnh Đông Gia hướng đám người Diệp Cô Thành ý bảo một chút, sau đó liền nhìn sang Khương Tuấn ở bên cạnh.
- Chào ông, Mông tỉnh trưởng.
Khương Tuấn liền bước lên bắt tay với Mông tỉnh trưởng.
- Khương bộ trưởng, đồng chí này là?
Lúc bắt tay thì ánh mắt của Mông tỉnh trưởng lại nhìn về phía đám người Diệp Cô Thành.
- Thật có lỗi, Mông tỉnh trưởng, bởi vì có một số hạn chế đặc thù nên phiên hiệu của những đồng chí này không thể tiết lộ ra ngoài được.
Khương Tuấn xin lỗi cười cười, sau đó đưa tay chỉ vào Diệp Cô Thành, nói;
- Vị này là thiếu tướng Diệp Cô Thành, ngài ấy suất lĩnh binh linh cùng phối hợp hành động lần này.
- Chào ngài, Diệp thiếu tướng.
Nghe được Khương Tuấn nói như thế thì trong lòng Mông tỉnh trưởng không có bất mãn, ngược lại hắn muốn biết Diệp Cô Thành là nhân vật phương nào mà ngay cả hắn, thân là nhân vật số 2 của tỉnh Giang Đông cũng không có tư cách biết.
- Chào ông.
Diệp Cô Thành theo lễ tiết thì bắt tay với Mông tỉnh trưởng, giọng nói lạnh lùng hỏi:
- Mông tỉnh trưởng, tình hình hiện tại ra sao rồi?
Tuy rằng hành động lần này là do Khương Tuấn phụ trách nhưng mà Diệp Cô Thành nhìn ra Diệp Cô Thành là người không tầm thường cho nên nghe được câu hỏi của Diệp Cô Thành thì hắn cũng không tỏ ra bất mãn mà là trả lơi một cách chi tiết:
- Dựa vào chứng cớ mà chúng tôi thu thập được thì vụ án giết người lần này ở Gia Cách Đạt Kỳ có lên quan đến chủ tịch tập đoàn Đông Hải là Bùi Đông Lai, hắn ta đã cấu kêt với thế lực cảnh ngoại đến từ HQ, lúc vụ án được xảy ra thì Bùi Đông Lai đã dẫn người đi thăm mộ của mẹ và gia gia của hắn, cách đây vài phút thì tôi đã để người bên dưới phong tỏa 2 đầu lối ra, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện Bùi Đông Lai dẫn người rời đi.
- Không bộ trưởng, để tránh mục tiêu chạy trốn, tôi đề nghị lập tức hành động.
Nghe xong câu trả lời của Mông tỉnh trưởng thì Diệp Cô Thành liếc mắt nhìn Khương Tuấn một cái, nhìn như đề nghị nhưng mà lại càng giống là một mệnh lệnh.
Mắt thấy Diệp Cô Thành đề nghị lập tức hành động, bởi vì biết được thân phận của Diệp Cô Thành trong quân đội và địa vị của Diệp Cô Thành trong Diệp gia nên Khương Tuấn không có bất cứ ý kiến nào mà là gật đầu:
- Được.
Một màn này hoàn toàn rơi vào mắt của mmt, hắn càng khẳng định thân phận của của Diệp Cô Thành không đơn giản.
Sau đó, thành viên Long Nha cùng cùng đặc công của An Toàn Cửu Xử liền nhảy lên một chiếc xe tải quân dụng đi trước, mà đám người Diệp Cô Thành, Khương Tuấn cùng Mông tỉnh trưởng lại đi lên một chiếc xe cảnh sát.
Một lát sau, hơn mười chiếc xe chạy nhanh ra sân bay, chạy nhanh về phía nghĩa trang của Bùi gia..
...
Mộ Bùi gia, lấy Không Minh đại sư đứng đầu thì những cường giả võ học TQ đã sớm chiến đấu xong, bọn họ giống như là hổ lạc vào giữa bây dê, dễ dàng giết chết đám người tử sĩ Thôi gia do Phác Thái cầm đầu.
Bởi vì sợ thi thể đám người Phác Thái làm bẩn mộ của Bùi gia cho nên bọn hắn đã đem thi thể của đám người Phác Thái quăng ra xa.
Lúc giữa trưa, ở trong sự chờ đợi của dám người Không Minh đại sư thì Bùi Đông Lai đang làm một cái mộ cho Bùi Vũ Phu.
Hả?
Thấy được trên bia mộ không có khắc cái gì, cũng không có ảnh chụp của Bùi Vũ Phu thì đám người Không Minh đại sư ngẩn ra.
- Gia gia cùng mẹ của tôi trên mộ cũng không có lập bia, nghe nói đây là yêu cầu của gia gia và mẹ trước khi chết.
Thấy được vẻ kinh ngạc của mọi người thì Bùi Đông Lai giải thích:
- Cha tôi cũng không có nói cho tôi biết, sau khi người chết không lập bia, cho nên tôi vì người mà chuẩn bị một ngôi mộ.
- Đông Lai, tại sao trong mộ lại trống không?
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì chưởng môn Vịnh Xuân Thái Kinh nhịn không được mà hỏi.
Thái Kinh vừa thốt lên xong thì mọi người đều nhìn vào Bùi Đông Lai, cùng đợi Bùi Đông Lai trả lời.
- Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.
Bùi Đông Lai nhìn vào ngôi mộ trống trơn, nhẹ giọng nói:
- Tuy rằng người ngoài truyền ra cái chết của cha tôi nhưng mà tôi không tin. Trước khi không thấy được hài cốt, nói chính xác ra là trước khi chứng minh được cái chết của người thì ngôi mộ này sẽ để trống không.
- Điều này...
Mọi người nghe vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cùng không biết nên mở miệng nói cái gì.
- A di đà Phật, Bùi thí chủ, chuyện cha của cậu thì sau khi xuất quan ta mới nghe thấy, ta có thể hiểu được tâm tình của cậu, nhưng người chết không có thể sống lại, có một số việc cậu nhất định cần phải chấp nhận.
Không Minh đại sư tiến lên từng bước, 2 tay hợp lại, hành lễ đối với ngôi mộ của Bùi Vũ Phu, sau đó lại nói:
- Bùi thú chủ, hôm nay ta từ Tung Sơn Thiếu Lâm đến đây, một là vị muốn ngăn cản đám người ngoại tộc kia, hai là muốn siêu độ cho cha của cậu, không biết ý của cậu như thế nào?
Giờ phút này, Không Minh đại sư đưa ra yêu cầu như vậy thì làm hắn khó xử.
Giống như lời nói lúc nãy của hắn, từ sâu trong lòng hắn thì hắn không tin Bùi Vũ Phu đã chết cho nên hắn cũng không muốn Không Minh đại sư siêu độ cho Bùi Vũ Phu, nhưng mà nếu như hắn không để cho Không Minh đại sư tiến hành siêu độ, thì đám người Không Minh đại sư hơn phân nửa sẽ nhận ra hắn tụ tập nhiều cường giả đến đây. Lập bia làm giả, mượn dao giết người mới là sự thật.
- Đông Lai, chúng ta có thể lý giải tâm tình của cậu, nhưng mà đúng như lời của Không Minh đại sư, người chết không thể sống lại.
Lúc Bùi Đông Lai trầm mặc thì Dương Thiện bước lên trước, vỗ vỗ vào bả vai Bùi Đông Lai, lời nói thấm thía, nói:
- Hơn nữa đây cũng là do Không Minh đại sư tự mình ra mặt siêu độ, cậu cũng đừng nên quá cố chấp.
"Ô... Ô..."
Lúc này đây, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, từ phương xa đã truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
"Bá!"
Ngay sau đó, mọi người không hẹn mà đều đưa mắt nhìn về phía quốc lộ.
- Có nhiều quân xa, xe cảnh sát đang chạy đến nơi này.
Rất nhanh, Dương Thiện liền mở miệng nhắc nhở.
Nghe được Dương Thiện nói thế thì Thái Kinh nhíu mày:
- Lần này quân nhân và cảnh sát xuất động chẳng lẽ là vì đám người HQ này, chỉ sợ là sẽ có chút phiền toái.
- Lần này chúng ta giết chính là những tên ngoại tộc xâm phạm vào TQ chúng ta, cũng không phải lạm sát kẻ vô tội, tại sao lại nói là phiền toái?
Chưởng môn của phái Côn Thành mở miệng.
- Tu đại sư nói đúng.
Nghe được chưởng môn phái Côn Thành nói thế thì mọi người đều cho rằng có lý.
Bùi Đông Lai không cho là như vậy.
- Rốt cuộc đã tới.
Nhìn từng chiếc xe ở phương xa đang chạy tới thì Bùi Đông Lai liền yên lòng.
Mọi sự đã chuẩn bị, gió đông nổi lên.
Diệp gia bị hắn kéo vào ván cờ
*****
- Báo cáo Long Vương, phía trước đã phát hiện được thi thể và những chiếc ô tô vứt bỏ, hẳn là hiện trường giao chiến của song phương.
Khi đoàn xe cách mộ của Bùi gia một đoạn không xa, thì một thành viên của Long Nha thông qua ống nhòm quân sự thấy được cảnh tượng ở trước mắt thì liền báo lại cho Diệp Cô Thành.
- Kêu lái xe dừng xe.
Nghe được lời hội báo của thủ hạ thì Diệp Cô Thành liền quyết định, sau đó nói với Mông tỉnh trưởng:
- Mông tỉnh trưởng, người của tôi đã phát hiện được phía trước có thi thể, hẳn nơi này là nơi giao chiến của song phương, kêu người của ông dừng xe lại, chúng ta đi xuống xem một chút.
- Được.
Mắt thấy Khương Tuấn không có ý kiến gì thì Mông tỉnh trưởng liền đồng ý.
"Két"
Khi xe dừng lại, 12 thành viên Long Nha liền nhảy xuống trước, mà mấy tên đặc công cũng không cam lòng chịu rớt lại phía sau, vội vàng nhảy theo sau.
Sau khi xuống xe thì bọn hắn thấy được máu tươi đã nhuộm đỏ trên con đường cái ở trước mặt, những bộ phận trong cơ thể đều rải rác khắp nơi, căn bản không không biết được người chết là người phương nào.
- Là Long Bát.
Đột nhiên một gã đặc công ngồi xuống nhặt được một cái thẻ công tác ở dưới đất lên rồi lập tức phát ra một tiếng kêu.
- Vương bát đản, tao nhất định phải làm thịt mày!
Nghe đồng bạn nói như vậy, thấy được thẻ công tác của Long Bát thì một gã đặc công có quan hệ tốt với Long Bát liền nắm chặt 2 tay lại, lớn tiếng quát lên.
Mà những người đặc công còn lại đều vô cùng phẫn nộ, khom người xuống, cúi đầu chào đám người Long Bát.
"Bá!"
Thành viên Long Nha thấy thế thì cũng làm theo.
Sau đó, Diệp Cô Thành, Khương Tuấn cùng Mông tỉnh trưởng xuống xe, đi tới bên cạnh thành viên Long Nha và đặc công An Toàn Cửu Xử.
- Khương bộ trưởng, là đám người Long Bát.
Một gã đặc công 2 mắt của hắn đỏ lên nói với Khương Tuấn.
Nghe được lời nói của tên đặc công, nhìn thấy tràng cảnh huyết tinh trước mắt thì sắc mặt của Khương Tuấn cùng Mông tỉnh trưởng tỏ ra khó coi, chau mày, mà Diệp Cô Thành vẫn tỏ ra lạnh lùng.
- Bọn hắn ở nơi này.
Đột nhiên, một gã đặc công thông qua ống nhòm quân sự, thấy được cách đây 2km có một đám người thì đỏ mắt lên, tràn đầy sát ý nói.
"Bá!"
Sau đó, mọi người đều đem mắt nhìn về phía đó, trong đó Khương Tuấn cùng Mông tỉnh trưởng thì lấy ống nhòm quân sự nhìn, mà Diệp Cô Thành thì ngưng mắt lại nhìn vào.
Hả?
Ngay sau đó, Diệp Cô Thành thấy được đám người Không Minh đại sư thì đồng tử liền hơi phóng to ra.
- Mông tỉnh trưởng, để người của ông ở lại xử lý hiện trường, những người khác theo tôi và Diệp thiếu tướng hành động, chúng ta phải bắt đám gia hỏa kia.
Thông qua ống nhòm, thấy được đám người ở cách đó không xa thì Khương Tuấn liền làm ra chỉ thị:
- Nếu như đối phương dám phản kháng thì liền bắn chết ngay tại chỗ.
Lời nói của Khương Tuấn đã kéo Diệp Cô Thành trở lại với hiện thật, hắn muốn nói cái gì nhưng mà thấy được vẻ mặt đằng đằng sát khí của những tên đặc công bên cạnh thì đành thôi.
Sau đó, hơn 10 tên cảnh sát từ trong xe đi ra, dựa vào chỉ thị của Mông tỉnh trưởng mà ở lại dọn dẹp hiện trường, mà những người khác thì trực tiếp đi về phía mộ Bùi gia.
Khi đoàn xe chạy đến một đoạn đường cái phía trước mộ của Bùi gia thì liền dừn lại, toàn bộ thành viên Long Nha, đặc công, vũ cảnh, đặc công đại đội, hình cảnh liền nhảy xuống, trên người đều cầm lấy vũ khí.
- Diệp thiếu tướng, vì đề phòng mục tiêu chạy trốn cho nên để cho người của ngài đứng ở một điểm cao, phụ trách đánh lên.
Khương Tuấn trưng cầu ý kiến Diệp Cô Thành.
- Được.
Diệp Cô Thành nghĩ một chút rồi đáp ứng, sau đó nói với một thành viên của Long Nha:
- Tay súng bắn tỉa vào chỗ, nghe chỉ huy của ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép nổ súng.
- Vâng.
4 tay súng bắn tỉa nghe vậy thì cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó cầm súng chạy về một đỉnh núi.
- Khương bộ trưởng, cá nhân tôi cho rằng, vì muốn điều tra hoàn toàn việc này, nên sau khi tiếp cận với mục tiêu thì để cho người của ông không nên động thủ, chỉ cần uy hiếp mục tiêu, để mục tiêu không phải chống cự là được.
Mắt thấy 4 tay súng bắn tỉa rời đi thì mặt Diệp Cô Thành không chút tay đổi nói với Khương Tuấn.
- Được.
Trước khi đến đây thì Khương Tuấn đã nhận được chỉ thị của Diệp gia, cần phải bắt sống Bùi Đông Lai, vạn bất đắc dĩ mới giết hắn, lúc này nghe lời đề nghị của Diệp Cô Thành thì hắn cũng gật đầu, sau đó nói với mấy tên đặc công bên cạnh:
- Hành động lần này, các cậu đều phải nghe theo lời chỉ huy của Diệp thiếu tướng, hiểu chưa?
- Hiêu rõ.
Đám người đặc công liền đồng thanh lên tiếng.
- Diệp thiếu tướng, kế tiếp sẽ do ngài chỉ huy.
Khương Tuấn liền đem quyền chỉ huy giao cho Diệp Cô Thành, mặc dù lần này hắn là người phụ trách chịu trách nhiệm hành động lần này nhưng mà hắn là người thuộc loại quan văn, làm sao có thể tự mình chỉ huy hành động này?
- Long Nha là đội 1, An Toàn Cửu Xử là đội 2, các đồng chí Vũ cảnh là đội 3, các đồng chí cảnh sát là đội 4.
Diệp Cô Thành làm ra mệnh lệnh:
- Chúng ta sẽ tiến hành đột kích vòng tròn, sẽ tiến hành bao vây lấy mục tiêu, bức bách mục tiêu đầu hàng.
- Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của tôi thì không cho phép người nào nổ súng.
Nói xong, ánh mắt của Diệp Cô Thành giống như lưỡi đao liếc quanh mọi người, ngữ khí không thể nghi ngờ.
- Vâng.
- Hành động.
Diệp Cô Thành vung tay lên, tuyên bố bắt đầu hành động, 8 gã thành viên Long Nha liền dẫn đầu lao ra, đặc công theo sát ở phía sau, vũ cảnh cùng cảnh sát thì tốc độ chậm hơn một chút.
Ngoài ra, Diệp Cô Thành liền dẫn đầu đi trước đội ngủ, tốc độ vượt xa mọi người.
Hả?
Rất nhanh, Diệp Cô Thành phát hiện được thi thể của tử sĩ Thôi gia 2 bên đường thì cước bộ hơi dừng lại, trong lòng đoán được cái gì, sau đó, hắn liền bắn ra ngay tại chỗ, lướt về phía đám người Bùi Đông Lai.
Trước mộ Bùi gia, Bùi Đông Lai cùng đám cường giả Không Minh đại sư đang đứng ở phía trước, mà Tần Đông Tuyết cùng htn lại quỳ trước mộ mẹ Bùi Đông Lai, đang xem tình thế phát triển.
- Thật không nghĩ tới Long Vương sẽ đến.
Một lát sau khi Diệp Cô Thành còn cách đám người Bùi Đông Lai 10m thì dừng lại, Dương Thiện nhìn chằm chằm vào Diệp Cô Thành, mở miệng nói trước, trong giọng nói lộ vẻ châm chọc.
Dương Thiện vừa nói xong thì một gia chủ thế gia võ học có quan hệ tốt với Bùi Đông Lai liền mở miệng, giọng nói trào phúng:
- Dường như Long Vương tới hơi trễ a.
- Đúng vậy, theo lý nào mà nói thì đám người ngoại tộc này chạy đến nước ta giương oai, Long Vương người đảm nhận chức vụ trong quân đội hẳn là người thứ nhất ra tay ngăn cản mới đúng, tại sao lại để cho đám người chúng ta ra mặt a.
- Theo ta thấy, Long Vương căn bản không phải đến đây để đối phó với đám người ngoại tộc, mà là đến bắt chúng ta.
...
Trong lúc nhất thời, những lời nói châm chọc liền vang lên 4 phía, ánh mắt của đại đa số mọi người nhìn về phía Diệp Cô Thành đều mang theo vài phần không tốt.
- Không Minh đại sư, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Không để ý đến những lời trào phúng của mọi người, Diệp Cô Thành hướng về Không Minh đại sư hỏi, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng mà lại mang theo vài phần tôn trọng.
- A di đà Phật, Long Vương, ta nhận được thông tri của Bùi thí chủ, Bùi thí chủ vì muốn lập mộ cho Bùi Vũ Phu nên đã mời bọn ta đến nơi này, kết quả lại phát hiện đám người ngoại tộc tự tiện xông đến nơi này, giết người của tộc ta, hơn nữa còn muốn giết Bùi thí chủ, ngăn không cho Bùi thí chủ lập bia cho Bùi Vũ Phu, hơn nữa lại muốn đào bới phần mộ của Bùi gia.
2 tay Không Minh đại sư tạo thành chữ thập, tiến lên từng bước, nói:
- Những thí chủ ở đây thấy đám người ngoại tộc khinh người quá đáng nên đã ra tay, nói vậy thì Long Vương đã thấy thi thể của bọn hắn.
- Không Minh đại sư nói là 5 tên đặc công chết ở trong tay đám người nước ngoài kia sao?
Trong lòng Diệp Cô Thành tỉnh ngộ, lại hỏi, cố gắng xác định, đồng thời không nhịn được mà nhìn Bùi Đông Lai một cái.
- Diệp Cô Thành, ông có ý gì?
Nghe được Diệp Cô Thành nói như thế thì Dương Thiện có chút không vui, noi:
- Chẳng lẽ ông cho rằng chúng ta giết chết đám đặc công đó sao?
Nghe được Dương Thiện nói như thế thì Diệp Cô Thành không nói cái gì nữa, hắn biết mọi người ở đây sẽ không lừa hắn đồng thời hắn âm thầm tự hỏi điểm quan trọng ở trong đó.
- Diệp thiếu tướng, mục tiêu đã đầu hàng chưa?
Ngay tại lúc Diệp Cô Thành đang trầm tư thì trong bộ đàm truyền ra lời nói của Khương Tuấn.
- Khương Tuấn, dựa vào cuộc nói chuyện của tôi với bọn hắn thì sự tình đích thật là khác xa với tin tình báo mà ông lấy được.
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Cô Thành vang lên:
- 5 tên đặc công kia là chết ở trong tay của đám người HQ, bất quá đám người HQ kia là muốn giết Bùi Đông Lai.
- Diệp thiếu tướng, đây chỉ là lời nói một phía từ Bùi Đông Lai.
Chân mày Khương Tuấn nhíu lại, trả lời.
- Các ông trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ, để ta tiếp tục nói chuyện với bọn hắn.
Diệp Cô Thành nói xong thì liếc nhìn Bùi Đông Lai một cảm, hắn cảm thấy chỉ có cùng Bùi Đông Lai nói chuyện với nhau thì hắn mới biết được toàn bộ chân tướng chuyện này.
Hả?
Bên ngoài 500m, Khương Tuấn nghe được Diệp Cô Thành nói lời này thì không khỏi ngẩn ra, đồng thời bên tai quanh quẩn lời nói dặn dò của Diệp Cấm trước khi hắn đến đây:
- Diệp Cô Thành vô cùng có cảm tỉnh với đứa nghiệt chủng kia, lần này hắn chủ động xin đi giết giặc hơn phân nửa là một thả cho tên nghiệt chủng kia một con đường sống, nếu như hắn làm như vậy thì ông nhất định phải lấy thân phận người phụ trách hành động lần này ngăn cản hắn, cần phải đem tên nghiệt chủng kia áp giải về Yên Kinh.
Bên tai vang lên những lời dặn dò của Diệp Cấm, nhìn thấy đám người Bùi Đông Lai thì Khương Tuấn trầm ngâm một lát rồi nhìn sang Mông tỉnh trưởng, nói:
- Mông tỉnh trưởng, tôi tính toán tiến về phía trước, để cho thủ hạ của ông cùng đặc công đi với tôi.
- Vâng.
Tuy rằng Mông tỉnh trưởng không biết vì sao Khương Tuấn lại muốn đi lên nhưng mà hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
- Diệp Cô Thành, chẳng lẽ ông muốn bắt chúng ta sao?
Sau đó, đột nhiên Dương Thiện thấy Khương Tuấn suất lĩnh đặc công được trang bị võ trang đầy đủ đi đến gần thì sắc mặt lập tức phát lạnh, những người khác cũng tỏ ra như vậy.
Diệp Cô Thành nghe vậy, xoay người nhìn thoáng qua, chân mày nhíu lại, hắn liền dùng bộ đàm gọi cho Khương Tuấn nhưng lại phát hiện không thể liên lạc được.
Phát hiện này làm cho đồng tử Diệp Cô Thành hơi co rút lại, sau đó hắn xoay người nói:
- Không Minh đại sư, các vị yên tâm, chuyện này ta sẽ cho mọi người một công đạo.
Nói xong, Diệp Cô Thành xoay người, đi về phía đám người Khương Tuấn đang đi lên.
- Khương bộ trưởng, là ai tự tiện thay đổi hành động của ta?
Một lát sau, Diệp Cô Thành gặp mặt Khương Tuấn, lạnh giọng hỏi.
Thấy được vẻ hàn ý trong giọng nói của Diệp Cô Thành thì trong lòng Khương Tuấn chấn động, nhưng nghĩ đến lời phân phó của Diệp gia thì hắn vẫn kiên trì, nói:
- Diệp thiếu tướng, tôi cho rằng kéo dài thêm một phút nào thì sẽ xảy ra những chuyện biến hóa, vì không để cho mục tiêu chạy trốn, chúng ta vẫn là nên ra tay trước.
- Cho nên ông liền mang theo người qua đây sao?
Giọng nói Diệp Cô Thành trở nên lạnh lẽo hơn.
Khương Tuấn nghe vậy thì trong lòng liền trầm xuống, cùng đối chọi gay gắt với Diệp Cô Thành:
- Diệp thiếu tướng, ta làm như vậy có vấn đề gì sao?
- Ông muốn tìm chết.
Diệp Cô Thành phun ra 4 chữ, ngữ khí lạnh lẽo như băng.
- Ông nói cái gì?
Nghe được Diệp Cô Thành nói như thế thì Khương Tuấn giống như là nghe phải chuyện buồn cười nhất trên đời này. Bên cạnh mình là gần 100 tên đặc công tinh nhuệ, đều được trang bị vũ trang, đối phương chỉ có mấy chục người hơn nữa lại còn bị vây quanh, Diệp Cô Thành dám nói mình muốn chết sao?
- Trong vòng 10m, người của ông ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có.
Ánh mắt Diệp Cô Thành nhìn vào Khương Tuấn giống như nhìn vào một đứa ngốc.
"Ách..."
Bên tai vang lên lời nói của Diệp Cô Thành, cảm nhận được vẻ hài hước trong mắt của Diệp Cô Thành thì Khương Tuấn cả kinh há to miệng.
- Diệp thiếu tướng, Bùi Đông Lai kia tuy mạnh, nhưng mà cũng không có mạnh đến thế.
Lúc này người mở miệng chính là Long Nhất, hắn và người của hắn đều rất muốn tiến lên báo thù cho đám người Long Ngũ, vốn đối với hành động ngăn cản của Diệp Cô Thành thì trong lòng bọn hắn đã có chút bất mãn, hiện giờ nghe Diệp Cô Thành nói như thế thì hắn càng bất mãn nhiều hơn, thế cho nên hắn liền bật lại Diệp Cô Thành.
- Thân là nhân vật đại biểu của An Toàn Cửu Xử thì cậu cũng là cao thủ Ám Kính đại thành, nếu như cậu là một người bình thường cầm súng ở trong tay, một tên cao thủ đạt đến cảnh giới Hóa Kính đại thành chiến đấu với cậu thì kết cục là gì?
Diệp Cô Thành lạnh giọng hỏi.
- Chết.
Trong lòng Long Nhất liền hiện lên đáp án này.
- Trong đám người kia, có thể tát một phát là chết cậu cũng không ít hơn 10 người.
Diệp Cô Thành liền cao giọng, nói:
- Cậu nói cho Khương bộ trưởng, nếu như cậu và người của cậu muốn đến gần bọn hắn, có phải là muốn tìm chết không?
"Ách..."
Chưa trả lời.
Toàn bộ đám đặc công đều là cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Phải biết rằng bọn hắn là thành viên của An Toàn Cửu Xử, là đặc công địa biểu cho nước cộng hòa.
Mà Diệp Cô Thành lại nói cho bọn hắn biết, nếu bọn hắn đến gần tới phía trước thì đám người kia tùy tay tát một cái thì bọn hắn sẽ chết ngay.
Nếu những lời nói này không phải phát ra từ trong miệng của Diệp Cô Thành thì bọn hắn sẽ không tin.
Nhưng mà.
Trên thế giới này không có nếu.
Bọn hắn biết Diệp Cô Thành sẽ không ăn nói lung tung lừa bọn hắn, cũng không cần phải lừa bọn hắn.
Ngoài ra, bọn hắn không thể không không khuất phục, không thể không chấp nhận một sự thật. Thật ra ngay từ đầu Bùi Đông Lai không phải là không có cơ hội chạy trốn mà căn bản là không muốn chạy trốn.
*****
- Vậy làm sao bây giờ?
Mắt thấy những tên đặc công của An Toàn Cửu Xử đều bị lời nói của Diệp Cô Thành làm cho sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm thì Khương Tuấn lấy lại tinh thần, ý thức được Diệp Cô Thành không phải nói chuyện giật gân, nhịn không được mở miệng hỏi.
- Để ta đi hỏi bọn hắn.
Diệp Cô Thành liếc mắt nhìn Khương Tuấn một cái thật sau:
- Ta đi cùng hắn nói chuyện, không có mệnh lệnh của ta thì bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.
"Ách..."
Có lẽ bởi vì trong lòng có quỷ, có lẽ là ánh mắt của Diệp Cô Thành quá mức sắc bén, trong lòng Khương Tuấn một trận kinh hoảng, miệng hơi hơi mở ra, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại.
Diệp Cô Thành thấy thế, không nói lời vô ích, xoay người bước đi tới đám người Bùi Đông Lai.
- Khương bộ trưởng, kế tiếp làm sao bây giờ?
Mắt thấy Diệp Cô Thành rời đi, Long Nhất nhịn không được hướng Khương Tuấn hỏi
Khương Tuấn vốn là nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Cô Thành vài giây, sau đó ánh mắt chuyển đi, nhìn về phía đám người Bùi Đông Lai đứng ở xa xa, trầm ngâm một phen, nói:
- Cứ làm theo lời của Diệp thiếu tướng, tạm thời không nên động thủ, yên lặng theo dõi kỳ biến. Các cậu hãy vào vị trí, tiếp tục vây quanh bọn hắn, bất kể như thế nào thì cũng không để đám gia hỏa kia trốn thoát.
- Dạ.
Long Nhất liền lên tiếng lĩnh mệnh, sau đó tản đi, ở bọn hắn xem ra, tuy rằng bọn hắn không phải là đối thủ cân chiến của đám người kia, nhưng mà có thể ở khoảng cách xa dùng súng đối phó với đám người kia.
- Diệp Cô Thành, tại sao đám thủ hạ của ông lại cứ muốn khăng khăng tìm bọn ta gây phiền phức thế?
Mắt thấy Diệp Cô Thành quay lại mà đám người vây quanh không chịu rời đi thì Dương Thiện cau mày nói.
Nghe được Dương Thiện nói như thế thì toàn bộ những vị cường giả khác đều nhíu mày.
Nhíu mày, không không có nghĩa là bọn hắn sợ đám đặc công kia, ngược lại nếu như bọn hắn muốn rời đi thì những người đó không có khả năng ngăn cản bọn họ.
Nhíu mày, chẳng qua là bởi vì bọn hắn không muốn động thủ với những người kia mà thôi.
- Đám người bên ngoài chỉ có 8 người là thủ hạ của ta, mặc khác đều là người của những ngành khác, bất quá chư vị vì bảo vệ quốc gia ra tay chém giết đám ngoại tộc nước ngoài kia, mặc kệ là người của ta hay là người của những ngành khác, đều không có khả năng tìm các vị để gây phiền phức.
Diệp Cô Thành chủ động mở miệng giải thích.
- Vậy tại sao bọn hắn còn chưa đi?
Dương Thiện nói lên nghi ngờ.
Sắc mặt Diệp Cô Thành tỏ ra phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Ta cùng bọn họ đều hướng về phía hắn mà tới.
- Đông Lai sao?
Lời nói của Diệp Cô Thành vừa thốt ra thì mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc, nghi hoặc Bùi Đông Lai làm gì mà để cho nhiều tên đặc công như thế đuổi bắt, thậm chí còn làm cho đích thân Diệp Cô Thành ra mặt.
- Đông Lai, chúng ta nói chuyện?
Diệp Cô Thành không có tiếp tục hướng đám người Không Minh đại sư giải thích cái gì, mà là lại hướng Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói tuy rằng lạnh lùng nhưng mà lại càng giống với thương lượng hơn.
- Được.
Đối mặt với yêu cầu của Diệp Cô Thành thì Bùi Đông Lai liền gật đầu đáp ứng, sau đó cúi người chào đám người Không Minh đại sư:
- Cảm tạ những việc làm ngày hôm nay của chư vị đối với Đông Lai và gia phụ.
- Đông Lai, Đông Lai, tuy rằng thúc thúc không biết cậu làm cái gì. Nhưng là thúc thúc tin tưởng cậu sẽ không làm cái gì thương thiên hại lí, cho nên cho dù bọn hắn muốn mang cậu đi thì ta là người thứ nhất không đồng ý.
Mắt thấy Bùi Đông Lai cúi người chào, Dương Thiện lập tức tỏ rõ thái độ.
- Ta cũng vậy
- Ta cũng như vậy!"
....
Dương Thiện mới mở miệng thì những người có quan hệ cá nhân tốt với Bùi Vũ Phu liền mở miệng, mà một số người thì lại tỏ ra do dự.
Một mặt, bọn hắn tôn trọng Bùi Vũ Phu, không muốn thấy Bùi Đông Lai gặp chuyện gì, một mặt thì bọn hắn một lòng hướng về võ đạo, rời xa thế tục, bọn hắn không muốn cuốn vào tranh chấp trong thế tục.
- Bùi thí chủ, nếu như tiện thì mời thí chủ hãy nói ra cho chúng ta biết, chỉ cần thí chủ không làm sai việc gì thì chúng tôi sẽ mặt giúp thí chủ.
Ngắn ngủi do dự đi qua, Không Minh đại sư làm ra quyết định.
- Chúng ta cũng vậy.
Nghe được Không Minh đại sư nói như vậy thì những người do dự khác đều tỏ ra thái độ.
- Cảm ơn ý tốt của chư vị.
Bên tai vang lên lời nói của mọi người, mặc dù Bùi Đông Lai biết rõ bọn hắn vì nể mặt Bùi Vũ Phu mới ra mặt giúp hắn nhưng mà trong lòng hắn vẫn cảm thấy ấm áp, lại cúi người chào, cảm ơn:
- Tôi không sao, chỉ là có chút hiểu lầm đối với bọn hắn, nói rõ ra thì tốt thôi.
Hả?
Lời nói của Bùi Đông Lai khiến cho trong lòng Diệp Cô Thành vừa động, sau đó hắn nhìn vẻ mặt Bùi Đông Lai dường như không lo lắng chuyện phát sinh kế tiếp thì trong lòng lại đoán được cái gì đó.
Đám người Không Minh đại sư nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì liền yên lòng, đều là yên lòng, không nói gì thêm nữa, hướng tới một bên đi đến, để chỗ này cho Bùi Đông Lai nói chuyện với Diệp Cô Thành.
Đợi đám người Không Minh đại sư rời đi thì Diệp Cô Thành cũng không vội vã nói chuyện với Bùi Đông Lai, mà là bướ lên vài bước, vốn là đi đến trước mộ gia gia của Bùi Đông Lai, cúi đầu, dâng hương.
Sau đó, hắn lại đi đến mộ của mẹ Bùi Đông Lai, khuôn mặt lạnh lùng của hắn lại hiện lên một tia dao động.
- Vãn Tình, anh đến thăm em đây, em ở dưới có khỏe không?
Nhìn chằm chằm một hồi, Diệp Cô Thành mở miệng nói, giọng nói hơi khàn khàn.
"Hô ~ "
Nói xong, Diệp Cô Thành hít sâu một hơi, ổn định một chút cảm xúc, tiến lên dâng hương cho Diệp Vãn Tĩnh.
Làm xong mọi việc, hắn nhìn qua một cái huyệt được đào ở bên cạnh, ánh mắt hơi lộ phức tạp, lại là không có tiến lên thắp hương, tế điện.
Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai cũng không nói gì, đợi cho Diệp Cô Thành đi về phía hắn.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Cô Thành đi đến trước người Bùi Đông Lai, hành văn gãy gọn hỏi.
Bùi Đông Lai dừng ở khuôn mặt của Diệp Cô Thành, đúng mức nói:
- Trong lòng ngài hắn là đoán được.
Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ gọi mình là " Ngài" Diệp Cô Thành hơi động dung, sau đó trầm ngâm một chút rồi nói:
- Dựa theo phân tích của ta, Tranh Vanh cùng Nạp Lan gia liên hợp Thôi gia HQ tính kế cậu, cố gắng muốn mượn cơ hội cậu đến tảo mộ để xử lý cậu. Mà ngay từ đầu thì cậu đã đoán được điểm này, cho nên lấy thế Lôi Đình huyết tẩy Thôi gia, hơn nữa mượn dùng đám người Không Minh đại sư để thủ tiêu tử sĩ của Thôi gia, ngoài ra 5 tên đặc công kia hẳn là bị tử sĩ Thôi gia giết chết.
Bùi Đông Lai không có tỏ thái độ.
- Nhưng mà ta không rõ Tranh Vanh chết như thế nào?
Diệp Cô Thành thấy Bùi Đông Lai thờ ơ, lại hỏi.
- Tử sĩ Thôi gia giết.
Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi nói.
Diệp Cô Thành nghe vậy. Đồng tử hơi hơi phóng đại, theo sau lâm vào trầm tư.
Bùi Đông Lai thấy thế, nhìn Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na liếc mắt một cái. Ý bảo hai người không cần tiếp tục quỳ nữa.
Tần Đông Tuyết thấy vậy thì kéo Hạ Y Na đứng lên, sau đó biết điều đi ra chỗ khác để chỗ cho Bùi Đông Lai nói chuyện với Diệp Cô Thành.
- Cậu phái người huyết tẩy Thôi gia, rồi lại dùng tử sĩ của Thôi gia giết Tranh Vanh, hẳn là trong cùng mọt thời gian.
Diệp Cô Thành lại đem ánh mắt quẳng về phía Bùi Đông Lai, trong ánh mắt lộ ra vài phần quang mang khác thường:
- Nếu ta không đoán sai thì trước tiên cậu phái người bắt cóc thành viên trung tâm của Thôi gia, dùng cái này để bưc bách tử sĩ Thôi gia giết chết Tranh Vanh, sau đó rồi mới huyết tẩy Thôi gia, kể quả là làm cho đám tử sĩ Thôi gia đuổi giết cậu, kết quả là bọn hắn đã giết chết 5 tên đặc công, cuối cùng bị cậu mượn dùng đám người Không Minh đại sư để ra tay thủ tiêu.
Bùi Đông Lai trầm mặc như trước.
- Không thể không nói cậu đã đem chiêu mượn đao giết người này vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa.
Thấy Bùi Đông Lai vẫn trầm mặc thì Diệp Cô Thành cũng không để ý mà nói:
- Ở trong chuyện này cụa không có ra tay, càng chưa nói đến phạm pháp nhưng mà cậu không nhớ một chút gì sao, 5 tên đặc công kia là người vô tội. Diệp Tranh Vanh muốn giết cậu, cậu có thể phản kích nhưng tại sao cậu lại lôi 5 tên đặc công ấy vào vở kịch của mình?
- Ngài cảm thấy được tôi còn có lựa chọn khác sao?
Bùi Đông Lai nở ra nụ cười giễu cợt, không biết là giễu cợt Diệp Cô Thành hay tự giễu cợt bản thân hắn:
- Bọn hắn là do Diệp gia phái đến giám thị tôi, đối với tôi một tấc cũng không rời, thậm chí cho dù tôi đi thăm mộ thì bọn hắn cũng đi theo, ngài cảm thấy được, tôi có thể thuyết phục bọn hắn không cần giám thị tôi sao?
Không có khả năng!
Trong lòng Diệp Cô Thành hiện lên đáp án này.
- Lui một vạn bước mà nói thì bọn họ vô tội, còn tôi thì sao?
Thấy Diệp Cô Thành không nói lời nào, Bùi Đông Lai đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia làm cho người ta một loại cảm giác thê lương:
- Mẹ của tôi được Diệp Thạch thu làm con nuôi, lại bởi vì gả cho cha tôi mà bị đuổi ra khỏi Diệp gia hơn nữa đến lúc chết đi thì không có tư cách nằm trong nghĩa trang của Diệp gia.
- Mà cha của tôi bởi vì một câu hứa với mẹ tôi, vù không để cho mẹ tôi lo lắng nên đã mang theo tôi quy ẩn, ngẩn ngơ đã gần 10 năm.
- Bởi vì tôi không thích những người khác ánh mắt khinh thường nhìn vào người cho nên tôi liền cố gắng mà học tập, để cho một ngày nào đó người có thể mang tôi ra khỏi núi lớn.
- Sau đó, bởi vì tôi thật sự thích một người con gái tên là Tần Đông Tuyết, cho nên tôi càng cố gắng, , liều mạng, chỉ vì một ngày kia, tôi, Bùi Đông Lai vẫn có thể bước vào cảnh cổng của đám người tự cho là thế gia kia.
- Cha của tôi biết được tính khí của tôi cho nên người đã cố ý che dấu đi thân phận của mình, yên lặng ở phía sau màn mà bảo vệ lấy tôi, xem tôi giống như một con chó điên vì muốn thượng vị mà không từ thủ đoạn gì. Chờ khi tôi bị người ta tát một cái, buộc phải quỳ xuống thì người mới ra mặt giúp tôi, sau đó lại đem tất cả những món nợ mới và cũ của Bùi gia cùng tính một lần.
- Nhưng mà bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là tôi có thể không cần sự trợ giúp của cha tôi, một lần nữa giải trừ nguy cơ, làm được chuyện mà bọn hắn cho rằng tôi không thể làm được.
- Vì thế, bị anh họ của kia của tôi, Oh, không, đúng ra là vị thái tử đại danh đỉnh đỉnh Diệp đại thiếu gia kia, bởi vì cảm thấy được tôi miễn cưỡng có tư cách để hắn ra tay vì thế hắn liền ở phía sau màn bố trí một thế cục, muốn nghĩ bắt tôi cùng cha tôi lại, lại không hiểu rằng, ngay từ đầu tôi đã biết rõ mưu kế của hắn cho nên lần đầu tiên hắn đã thua trong tay tôi.
- Hắn bị đánh bại nhưng mà hắn không cam lòng, cho nên bởi vì một ít nguyên nhân mà sau khi tôi bước chân vào Yên Kinh thì hắn lại lấy thân phận Diệp đại thiếu gia của mình ra tát vào mặt tôi, mà em trai của hắn lại muốn ở trên lôi đài đánh chết tôi.
- Tôi không có đường lùi nên phải vung 2 đấm của mình lên, dùng sức đánh trả. Tôi hung hăng vũ nhục Diệp Tranh Vanh, đánh Diệp Thiên trở thành tàn phế, kết quả là Diệp gia đã ra tay, chẳng những muốn ở khách sạn Yên Kinh hạ nhục tôi mà còn muốn sau đó giết chết tôi. Nhưng mà bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, người năm đó bọn hắn cho rằng bởi vì sợ hãi mà rời khỏi Yên Kinh đã xuất hiện giáng một bạt tai vào mặt bọn hắn, để cho tôi thành công nắm lấy tay của cô gái gọi là Tần Đông Tuyết kia, quang minh chính đại đi vào cửa của Tần gia.
- Sự việc tính đến đây đã qua một đoạn thời gian nhưng mà Diệp Tranh Vanh lại không cam lòng a, Diệp gia cũng không cam chịu tâm a! Nhưng bởi vì cha của tôi đã hiện ra thực lực của mình nên cho dù bọn hắn không cam lòng cũng không dám làm cái gì.
- Thẳng về sau, cha của tôi vì muốn bảo vệ quốc gia, bảo vệ mảnh đất này mà đã một mình xuất ngoại nghênh chiến, sau khi tin tức người chết được truyền ra thì cuối cùng bọn hắn cũng tìm được cơ hội, vội vàng vung dao mổ đối phó với tôi, lại thật không ngờ Tiêu lão thai gia lại vì tôi mà ra mặt, làm cho bọn hắn thất bại trong gang tấc.
- Mà hiện giờ, Tiêu gia lão thái gia đã đi rồi, bọn hắn lại vung lên dao mổ đối với tôi, bọn hắn bên ngoài thì lợi dụng cường quyền, bên trong thì âm thầm dùng thủ đoạn ám sát, muốn tôi phải chết. Mà hiện giờ, nếu như tôi không làm cái gì thì tôi đã trở thành một tên quỷ chết oan.
Nói xong những lời này thì tâm tình của Bùi Đông Lai trở nên kích động, hắn nắm chặt 2 tay của mình, giống như là một con sư tử hướng về Diệp Cô Thành gào to lên:
- Ngài nói là tôi vô tội sao? Tôi có chủ động trêu chọc đám người Diệp gia kia không? Bọn hắn dựa vào cái gì mà muốn đẩy tôi vào chỗ chết? Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ dựa vào bọn hắn là Diệp gia của nước cộng hòa, là Diệp gia rất ngưu bức sao????
Trầm mặc.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đem mọi oán hận trong lòng phát tiết ra ngoài thì Diệp Cô Thành không phản bác được, chỉ có trầm mặc.
Mà cách đó không xa, mắt của Tần Đông Tuyết đỏ lên, tùy ý để nước mắt chảy xuống, gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Y Na, mà Hạ Y Na thì sớm đã lệ rời đầy mặt, khóc giống một đứa bé.
Các nàng cảm thấy lòng mình rất đau...rất đau...
- Trước khi cha cậu xuất ngoại thì đã từng nói chuyện với ta, hắn có nói cho ta biết, nếu như hắn chưa về thì để cho ta giúp hắn làm một việc.
Một lát sau, Diệp Cô Thành ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt đã khôi phục lại bình tĩnh của Bùi Đông Lai, nhẹ giọng nói:
- Hắn muốn ta trong lúc nguy nan nhất thì phải ra mặt bảo vệ cho cậu một mạng.
Nghe được những lời này của Diệp Cô Thành thì đồng tử của Bùi Đông Lai phóng lớn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Cậu nói đúng, vô luận là mưu kế của cậu được vận dụng xuất thần nhập hóa như thế nào thì người của Diệp gia đã quyết tâm muốn đem chậu phân này đổ lên đầu của cậu.
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì vẻ mặt Diệp Cô Thành kiên định, nói:
- Nhưng mà nếu ta đã đáp ứng cha của cậu thì ta sẽ ra mặt giúp cậu.
- Cảm ơn ngài.
Nghe Diệp Cô Thành nói thế thì Bùi Đông Lai liền cúi đầu một cái, nói:
- Cảm ơn ngài ngay từ đầu đã đối xử với mẹ tôi như một người thân, cũng cảm ơn ngài vì lời hứa với cha của tôi mà mạo hiểm trở mặt với Diệp gia để cứu tôi.
Chẳng biết tại sao, thấy hành động của Bùi Đông Lai, nhớ lại
- Cầu người không bằng cầu mình, đạo lý này đúng là sau khi cha tôi và Tiêu gia lão thái gia qua đời thì tôi mới hiểu ra được.
Giống như vì xác minh suy đoán của Diệp Cô Thành nên Bùi Đông Lai lại mở miệng lần nữa, ngữ khí hờ hững nhưng khi lọt vào trong tai của Diệp Cô Thành lại giống như tiếng sét nổ vang:
- Diệp gia muốn cho tôi chết, không dễ như vậy đâu.
*****
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, cảm nhận khí thế bất khuất của Bùi Đông Lai thì chân mày của Diệp Cô Thành nhíu lại.
- Chuyện cho tới bây giờ, Diệp gia đang chiếm thế thượng phong, Tiêu gia, Tần gia sẽ không vì cậu mà đi đắc tội Diệp gia, mà tập đoàn Đông Hải đã bị niêm phong, toàn bộ lợi thế của cậu đã mất đi, mọi phản kháng của cậu là phí công.
Chân mày nhíu lại thì Diệp Cô Thành nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:
- Cậu cũng đừng trông cậy vào đám người Không Minh đại sư có thể giúp cậu, tuy rằng bọn hắn vì nguyên nhân là cha cậu nên mới ra mặt giúp cậu, nhưng mà một khi ta đem chuyện nói nói cho bọn hắn biết thì bọn hắn sẽ làm như thế nào, nói vậy thì trong lòng cậu hiểu rõ.
- Tôi vừa nói qua rồi, cầu người không bằng cầu mình.
Mặt Bùi Đông Lai không đổi sắc, nói:
- Tôi đã nhờ đám người Không Minh đại sư giúp một lần, sẽ không có lần thứ hai.
- Chẳng lẽ cậu muốn lợi dụng chuyện Diệp Tranh Vanh liên thủ với tử sĩ Thôi gia đối phó với cậu cùng cái chết của 5 tên đặc công kia sao? Vô dụng, tạm thời không nói đến cậu chứng cớ gì chứng minh điểm này, cho cậu có thể có chứng cớ thì lấy thế lực trước mắt của Diệp gia thì nếu như Diệp gia muốn phủ nhận chuyện này thì cũng dễ như trở bàn tay.
Diệp Cô Thành trầm giọng nói:
- Ở trước mặt quyền lực tuyệt đối thì hết thảy mọi âm mưu quỷ kế đều là uổng công.
Không trả lời.
Bùi Đông Lai cùng Diệp Cô Thành gặp thoáng qua.
- Không cần làm không có ý nghĩa từ chối, ta sẽ bảo đảm cho cậu còn sống.
Diệp Cô Thành nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai, bổ sung thêm:
- Hơn nữa, ta cũng cam đoan từ nay về sau ân oán giữa Diệp gia và cậu sẽ xóa bỏ.
- Có một số chuyện hận thù chỉ dựa vào miệng là không thể hóa giải được.
Bùi Đông Lai vừa nói vừa đi về phần huyệt đào kia.
Diệp Cô Thành nghe vậy thì không nói gì thêm, hắn muốn biết đến lúc này Bùi Đông Lai còn con bài gì chưa lật để có thể lay động Diệp gia.
Nhưng mà.
Dù là hắn vắt hết óc cũng nghĩ không ra.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai đi đến trước phần mộ gia gia hắn.
"Bịch"
Người đến, đầu gối chạm đất.
2 gối Bùi Đông Lai hung hăng đập trên mặt đất, vẻ mặt chua chát nhìn vào ngôi mộ, nói:
- Gia gia, nếu ngài còn sống, hoặc là nói năm đó ngài không cần khiêm tốn như thế, không cần từ chối những lời cảm ơn của các đại nhân vật kia thì có lẽ giờ này cháu của ngài cũng sẽ không chật vật như thế này.
"Bịch"
"Bịch"
"Bịch"
Nói xong, Bùi Đông Lai liên tục dập đầu 3 cái, sau đó hắn liền đến trước mộ mẹ hắn là Diệp Vãn Tình rồi quỳ xuống.
- Mẹ, tuy rằng từ lúc được sinh ra cho đến nay thì con chưa từng thấy qua mẹ nhưng mà trong lòng con luôn có bóng hình của mẹ, con luôn cảm kích mẹ, cảm kích công sinh ra của mẹ.
Nói xong, đôi mắt của Bùi Đông Lai đỏ lên, lệ quang trong mắt lóe ra:
- Mẹ, tuy rằng trước kia mỗi năm con đều đến đây thăm mộ gia gia nhưng mà không biết được mộ của mẹ nằm ở bên cạnh, nên không có lạy, dâng hương cho mẹ, con thật xin lỗi.
Nói xong, nước mắt Bùi Đông Lai chảy xuống.
- Mẹ, bởi vì chuyện tình năm đó của mẹ và cha nên Diệp gia đã đuổi mẹ ra khỏi Diệp gia, sau khi mẹ chết thì người của Diệp gia cũng không đưa phần mộ của mẹ vào nghĩa trang Diệp gia, hơn nữa còn nhiều lần muốn đẩy 2 cha con vào chỗ chết.
Bùi Đông Lai không đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mà là hít sâu một hơi để cho tâm tình của mình dần dần khôi phục lại bình thường, sau đó lại nói:
- Diệp gia thật khinh người quá đáng, con không biết mẹ có tình cảm với Diệp gia hay không? Nếu có thì xin tha thứ nhi tử kế tiếp là không hiếu; nếu như không có, xin người ở Thiên đường nhìn xuống, nhìn nhi tử xả cơn tức này giùm người.
"Bịch"
"Bịch"
"Bịch"
Nói xong, Bùi Đông Lai lại lạy 3 cái.
Làm xong chuyện này thì hắn đứng lên, đi tới trước huyệt kia, nhưng mà hắn không có quỳ xuống hay lạy gì cả.
- Cha, giống như lời nói lúc nãy của con, tuy rằng người bên ngoài đều nói rằng người đã chết nhưng mà trong lòng con không tin, cho nên con sẽ không lạy đâu.
2 mắt Bùi Đông Lai đỏ lên, sau đó lộ ra nụ cười ngây ngô như Qua tử:
- Nếu người thích trốn ở phía sau màn thì cứ tiếp tục trốn đi, dù sao nhi tử cũng gánh vác được.
Nói xong, Bùi Đông Lai xoay người nắm lấy tay Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na, đi về phía Diệp Cô Thành.
Dường như có vẻ cảm nhận được phần bị thương ở trong lòng Bùi Đông Lai nên Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na đều nắm chặt lấy tay Bùi Đông Lai, sợ Bùi Đông Lai sẽ biến mất vậy.
- Tôi đi với ngài.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai nắm tay Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na đi tới trước mặt Diệp Cô Thành, nhìn vào Diệp Cô Thành, gằn từng chữ:
- Nhưng mà nữ nhân của tôi không có quan hệ với chuyện này, các nàng cái gì cũng không biết, tôi không hy vọng sẽ liên lụy đến các nàng.
- Đông Lai.
Thấy Bùi Đông Lai mở miệng, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na cơ hồ cùng một thời gian mở miệng, dường như một đồng sinh cộng tử với Bùi Đông Lai.
- Ta sẽ để cho người của ta đem các nàng tới Yên Kinh một cách an toàn.
Diệp Cô Thành gật đầu đáp ứng yêu cầu của Bùi Đông Lai, hắn chỉ thấy một màn sinh ly tử biệt giữa hai nàng với Bùi Đông Lai, chứ không có thấy ánh mắt Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết khẽ trao đổi với nhau.
- Diệp thiếu tướng, tình huống hiện tại như thế nào rồi?
Phương xa, Khương Tuấn thông qua ồng nhìm thì thấy được Bùi Đông Lai thành thành thật thật theo sát ở Diệp Cô Thành, nổi sợ hãi trong lòng đã hạ xuống, hắn liền cầm lấy bộ đàm liên lạc với Diệp Cô Thành, hành văn gãy gọn hỏi.
Diệp Cô Thành thản nhiên đáp lại:
- Hắn đồng ý đi theo chúng ta.
- Vẫn là Diệp thiếu tướng lợi hại.
Khương Tuấn Tuấn nghe vậy, mừng rỡ trong lòng, theo sau lại nghĩ tới điều gì, nói:
- Đám người vũ phu kia thì xử lý như thế nào?
- Mục đích đến đây của ông là muốn mang Bùi Đông Lai đem về, còn hỏi bọn hắn làm cái gì?
Mặt Diệp Cô Thành không chút thay đổi nói:
- Chẳng lẽ ông muốn để cho người của ông sống mái với bọn họ một trận sao?
- Không phải là ý này...
Khương Tuấn có chút xấu hổ, xấu hổ rất nhiều càng nhiều là còn lại là tức giận, bất quá lại không dám biểu hiện ra:
- Tôi chỉ cảm thấy được bọn hắn tham dự vào chuyện này, cho dù là không có trái pháp luật nhưng cũng có thể đi theo chúng ta để phối hợp điều tra.
- 5 tên đặc công kia chết trong tay đám người HQ, bọn hắn giết đúng là đám người HQ kia, là vì dân trừ hại nên không cần điều tra.
Diệp Cô Thành lạnh lùng nói:
- Cứ làm theo lời của ta, nếu mặt trên truy cứu thì ta sẽ gánh trách nhiệm.
- Nếu Diệp thiếu tướng nói như vậy, vậy theo như ý của Diệp thiếu tướng mà làm vậy.
Dường như đã nhận ra Diệp Cô Thành đã tức giận cho nên Khương Tuấn không dám đối chọi với Diệp Cô Thành nữa, dù sao hắn cũng biết mục đích lần này đến Đông Bắc của hắn đã được, thành công mang Bùi Đông Lai đem về, nhận được sự ca ngợi của Diệp gia.
Diệp Cô Thành có thể cảm nhận được giọng nói vui sướng của Khương Tuấn nhưng mà hắn không nói gì, sau đó hay thay đổi tần số của bộ đàm, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ, nói:
- Mục tiêu đã bị ta chế phục, hành động chấm dứt. Lập tức rút lui.
Sau khi Diệp Cô Thành ra lệnh thì tất cả thành viên Long Nha cùng đặc công đều rút lui.
Sau đó, khi đám Diệp Cô Thành kết thúc cuộc nói chuyện với Khương Tuấn thì đám người Không Minh đại sư thấy Bùi Đông Lai cùng Diệp Cô Thành đi tới, sôi nổi đón chào.
- Chư vị đại sư, mọi chuyện hiểu lầm đã được giải quyết, sẽ không có việc gì, mọi người đều trở về đi.
Bùi Đông Lai dừng bước lại, giọng nói mang theo vài phần cảm kích cùng áy náy, nói:
- Việc ngày hôm nay Đông Lai sẽ khắc ghi trong tim.
- Đứa nhỏ ngốc, Vũ Thần lấy việc thủ hộ TQ làm nhiệm vụ của mình, chúng ta chỉ là giết mấy tên ngoại tộc mà thôi, tính không là cái gì cả.
Dương Thiện nghe vậy thì bước lên cười cười rồi vỗ vỗ bả vai Bùi Đông Lai, nói:
- Ngày sau nếu gặp chuyện phiền toái thì cứ gọi điện thoại cho Dương thúc là được.
- Vâng.
Bùi Đông Lai biết được Dương Thiện có quan hệ rất tốt với Bùi Vũ Phu, hơn nữa lại là một người trọng tình cho nên hắn cũng không nói cái gì mà gật gật đầu.
- Diệp Cô Thành, tuy rằng ông đã bước chân vào triều đình nhưng mà không hoàn toàn trở thành tay sai của triều định. Lúc nãy thì ta có quá khích, có chỗ nào đắc tội thì mong ông rộng lượng bỏ qua.
Sau đó, Dương Thiện tỏ ra lưu manh giải thích với Diệp Cô Thành một câu.
Đối với lời giải thích của Dương Thiện thì Diệp Cô Thành cũng không có để ý đến mà là hành lễ với Không Minh đại sư:
- Không Minh đại sư, có duyên gặp lại.
- A di đà Phật, Long Vương, có duyên gặp lại.
2 tay Không Minh đại sư tạo thành chữ thập hoàn lễ.
Diệp Cô Thành thấy thế, không nói thêm gì nữa, trực tiếp mang theo Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na rời đi.
Đợi Diệp Cô Thành mang theo 3 người Bùi Đông Lai đến đường cái thì đám người Khương Tuấn đã đến.
Cùng nhau đi tới, ánh mắt của Bùi Đông Lai có thể thấy được mọi người đang nhìn chằm chằm về mình, trong đó hắn có thể cảm nhận được sự tức giận và sát ý ở trong ánh mắt của 24 tên đặc công kia.
Đối với lần này, Bùi Đông Lai không có bất kỳ tỏ vẻ.
Đám người Long Ngũ tuy rằng không phải bị hắn giết chết, cũng là bị hắn tính kế chết.
Nhưng mà.
Giống như những lời lúc nãy hắn nói với Diệp Cô Thành, hắn cảm thấy không có áy náy, ở trong lòng hắn đám người Long Ngũ chính là đặc công, đồng dạng chính là tay sai của Diệp gia, nếu đám người Long Ngũ muốn giúp Diệp gia bóp chết hắn thì hắn lại vì cái gì mà áy náy với đám người Long Ngũ?
Hắn làm vậy chỉ là để bảo vệ bản thân.
- Diệp thiếu tướng, cảm ơn lần hành động này của ngài.
Khương Tuấn âm thầm liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai, sau đó nói với Diệp Cô Thành:
- Kế tiếp, tôi sẽ để cho người của tôi áp giải hắn đến Yên Kinh, để hắn chịu sự trừng trị của pháp luật.
Bên tai vang lên lời nói của Khương Tuấn, trong đó vài tên đặc công có quan hệ cá nhân tốt với Long Ngũ đều lộ ra một tia cười lạnh, bọn hắn đều nghe rõ ý tứ của Khương Tuấn, muốn cho Bùi Đông Lai chịu khổ trên đường trở lại Yên Kinh.
- Thân thủ của hắn rất cao, vì muốn phòng ngừa vạn nhất, nên do ta tự mình áp giải.
Ánh mắt của Diệp Cô Thành tỏ ra thâm ý nhìn Khương Tuấn một cái, ngữ khí không thể nghi ngờ.
- Được rồi,
Khương Tuấn nghe vậy, trầm ngâm vài giây đồng hồ, cuối cùng vẫn gật đầu.
30s sau, mọi người sôi nổi lên xe, Diệp Cô Thành cùng 3 người Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na ngồi lên chiếc Land Rover rồi rời đi.
- Cha, phạm vào TQ dù xa cũng giết, những lời này đều là từ miệng của người đi ra.
Xe chuyển bánh, Bùi Đông Lai quay đầu nhìn ra bên ngoài, lặng yên nắm chặt hai đấm:
- Những lời này, con sẽ khắc sâu trong tâm, cũng sẽ dốc hết toàn lực mà làm, nhưng trước hết muốn đối ngoại cần phải yên nội.
← Ch. 413 | Ch. 415 → |