Vay nóng Tima

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 291

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 291: Lấy công chế tư
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Shopee


Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn thoáng do dự nhưng vẫn đem khẩu Desert Egale cùng mấy khẩu súng của vài tên đại hán ném xuống mặt đất.

Thấy một màn như vậy, hơn mười tên cảnh sát kể cả cảnh sát đầu lĩnh đều âm thầm thở ra.

Phía trước bọn hắn nhận được điện thoại báo cảnh, nói là có người muốn tới bệnh viện giết người, sau khi nhận được điện thoại bọn hắn lập tức chạy tới nhưng lại không ngờ vẫn đến chậm.

Trần Phàm buông súng làm trong lòng đám cảnh sát thà lỏng rất nhiều, bọn hắn vẫn cầm súng chậm rãi bước tới gần Trần Phàm, trong con ngươi vẫn còn lưu lại một tia sợ hãi.

Hiển nhiên, những hành động trước đó của Trần Phàm đã mang đến lực chấn nhiếp quá lớn cho bọn hắn.

- Tiểu tử, căn cứ theo lời của Dương Vĩ, vừa rồi ngươi nổ súng bắn chết ba ngườì.

Cảnh sát đầu lĩnh mở miệng nói chuyện, đồng thời cũng chau mày, giọng nói hết sức phức tạp.

Dưới ánh đèn, bộ dạng hắn thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, dáng người mập mạp, hốc mắt hãm sâu biến thành màu đen, vừa nhìn liền biết do rượu chè quá nhiều mà tạo thành.

Nghe được lời nói của đầu lĩnh cảnh sát, Trần Phàm không trả lời mà đưa mắt nhìn về phía Dương Vĩ.

Cô đông!

Dù bên cạnh có hơn mười cảnh sát đang đứng, nhưng một màn Trần Phàm động thủ giết người trước đó giống như sử dụng ma pháp chặt chẽ ghi khắc trong lòng Dương Vĩ, vì thế khi Trần Phàm quét mắt nhìn về phía hắn, hắn không tự chủ được nuốt ực nước bọt liên tục lui về phía sau.

- Đúng là bắn chết ba người.

Trần Phàm thu hồi ánh mắt nhìn thẳng tên cảnh sát đầu lĩnh, gằn từng chữ:

- Nhưng quá trình có thể khác với sự hiểu biết của ông, là Sử Quân dẫn người cầm súng tới giết tôi, tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể ra tay, nghiêm khắc mà nói chính là phòng vệ.

- Chỉ là phòng vệ?

Đầu lĩnh cảnh sát cười lạnh một tiếng:

- Tiểu tử, giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, lưới trời lồng lộng nhưng khó lọt, nếu ngươi thừa nhận mình giết người, như vậy theo chúng ta đi một chuyến!

Vừa nói xong, đầu lĩnh cảnh sát vung tay lên:

- Bắt lại cho tôi!

Lời của hắn vừa thốt ra, những cảnh sát phía sau hắn tuy rằng trong lòng sợ hãi Trần Phàm, nhưng cũng đành kiên trì tiến lên. Trong đó có một gã thanh niên vừa gia nhập cảnh sát không lâu, vừa đi vừa run rẩy, nhất là tay phải cầm súng, run rẩy hết sức dữ dội, tư thế kia giống như bị giật kinh phong.

- Chậm đã!

Ngay khi đám cảnh sát đang rụt rè tiến tới gần Trần Phàm, cửa phòng bệnh bị người mở ra. Lý Dĩnh đứng sau cửa vẫn nghe hết chuyện này liền lập tức đi ra.

- Lý tiểu thư, tại sao cô ở chỗ này?

Nhìn thấy Lý Dĩnh xuất hiện, sắc mặt đầu lĩnh cảnh sát không khỏi biến đổi.

Lúc chiều, hắn thân là đồn trưởng đồn cảnh sát cũng từng cùng bí thư huyện ủy và vài tay quan chức đi tới khách sạn đối diện bệnh viện bái phỏng qua Lý Dĩnh, tự nhiên nhớ rõ gương mặt Lý Dĩnh.

Vì thế đối với việc Lý Dĩnh xuất hiện ở nơi này hắn cảm thấy hết sức kỳ quái.

- Quách đồn trưởng, đúng không?

Lý Dĩnh liếc mắt nhìn Trần Phàm ý bảo không nên động thủ, sau đó lập tức đi tới bên người Quách đồn trưởng, nghiêm mặt nói:

- Vị này chính là bạn của tôi, tôi có thể làm chứng, lời anh ấy vừa nói hết thảy đều là sự thật.

Nghe xong lời Lý Dĩnh, sắc mặt Quách đồn trưởng nhất thời thật khó coi.

Trên thực tế Dương Vĩ báo lại cũng là Sử Quân dẫn người đến tìm Trần Phàm phiền phức, sau đó Trần Phàm đột nhiên bùng nổ, liên tục giết ba người.

Hắn dù biết rõ chuyện này, sở dĩ muốn dẫn Trần Phàm đi thứ nhất là theo trình tự hoàn toàn không cần hỏi trước Trần Phàm có đúng là đang phòng vệ hay không, nhưng án kiện chết hết ba người lớn như vậy, Trần Phàm nhất định phải đi đồn cảnh sát để ghi chép lời khai.

Càng quan trọng hơn... còn vì một nguyên nhân khác nữa.

Hắn, chính là biểu ca của Sử Quân!

Nửa năm trước hắn có thể thăng quan làm đồn trưởng đồn cảnh sát huyện, đều là vì dính ánh hào quang trên người Sử Quân.

Thân là hoàng đế vùng Vân Nam, sau lưng Hồng Liệt có ngọn núi lớn Thanh Bang làm chỗ dựa. Thanh Bang vì muốn sinh ý thuốc phiện được an toàn, cho nên đã an bài cơ sở ngầm trong ngành cảnh sát ở Vân Nam. Hơn nữa không chỉ một người, nhân vật tầm cỡ như cấp phó sở cũng đều nắm giữ.

Quách đồn trưởng có thể thăng quan, đó là do vị quan chức cấp phó sở, đang nắm giữ quyền lực không nhỏ trong ngành đề nghị, ở dưới tình huống này, Sử Quân bị giết, tính công hay tư, Quách đồn trưởng đều phải mang Trần Phàm đi!

Nhưng... hiện giờ Lý Dĩnh bước ra ngăn cản, điều này khiến cho hắn phi thường khó xử. Dù sao hắn cũng biết, thân phận của Lý Dĩnh không hề tầm thường. Nếu không cấp trên, cũng sẽ không hạ lệnh cho quan chức ở thị trấn, khi gặp Lý Dĩnh phải đối xử với nàng giống như là gặp được bồ tát bình thường.

- Lý tiểu thư, ba người đã bị giết, vụ án này vô cùng nghiêm trọng. Cho dù người bạn của cô là đang trong lúc phòng vệ, nhưng nhất định vẫn phải cùng tôi đến đồn cảnh sát tiến hành thủ tục.

Thoáng trầm ngâm suy nghĩ một chút. Quách đồn trưởng cắn răng làm ra quyết định. Tại hắn xem ra, chính mình mang theo Trần Phàm đi, đó là giải quyết việc nhà nước, Lý Dĩnh sẽ không có đạo lý ngăn trở được mình.

Nghe Quách đồn trưởng nói, Lý Dĩnh thoáng nhíu mày, đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm, cố gắng nghe xem ý kiến của Trần Phàm là như thế nào?

- Lúc nữa, anh sẽ đến đồn cảnh sát sau, hiện giờ thì không thể được.

Trần Phàm khẽ lắc đầu, thái độ kiên quyết, hắn muốn đem Lý Vân cùng Lưu Oánh Oánh đến bệnh viện quân khu ở Vân Nam trước, sau khi an bài thỏa đáng mới thôi. Dù sao, nếu như hắn vô duyên vô cớ biến mất. Lý Vân nhất định là sẽ lo lắng cho hắn.

Còn Lý Dĩnh thì không quen thuộc Lý Vân, dù cho dựa theo phân phó của Trần Phàm chăm sóc Lý Vân điều trị, nhưng Lý Vân chưa chắc cũng đã đồng ý.

Trừ chuyện này ra, tuy hắn không phản đối chuyện đến đồn cảnh sát làm tường trình. Nhưng theo diễn cảm biến hóa của Quách đồn trưởng, hắn đã ngửi thấy được thêm một tầng hàm ý khác. Lý trí nói cho Trần Phàm biết. Quách đồn trưởng dẫn mình quay về đồn cảnh sát, sẽ không đơn giản chỉ là tiến hành làm bản tường trình sự việc xảy ra!

- Càn rỡ!

Nguyên bản vì Lý Dĩnh đang ở đây mà Quách đồn trưởng nhẫn nhịn không có phát hỏa. Lúc này nghe thấy Trần Phàm nói như thế, thì hắn đã hoàn toàn nổi giận:

- Trong mắt anh rốt cuộc có còn vương pháp nữa hay không? Giết người rồi còn muốn phủi mông bỏ chạy ư?

- Quách đồn trưởng, lúc này chúng tôi đang có chuyện quan trọng cần phải làm.

Mắt thấy Trần Phàm đã quyết định, Lý Dĩnh liền vội vàng nói:

- Cho nên, hãy dựa theo lời người bạn của tôi mà làm đi. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.

- Lý tiểu thư...

Quách đồn trưởng cắn răng, theo sau lắc đầu nói:

- Thứ cho tôi không thể làm được!

Những lời này cũng đã hoàn toàn biểu thị thái độ quyết tâm của Quách đồn trưởng, tại hắn xem ra, hiện giờ Sở Quân đã trở thành thân tín bên người Hồng Liệt. Hôm nay chết ở đây, bên phía Hồng Liệt nhất định là sẽ phẫn nộ, nếu hắn buông tha hung thủ, Hồng Liệt chỉ cần động mồm mép với vị thủ trưởng trong giới cảnh sát. Là cái chức đồn trưởng đồn cảnh sát huyện này của hắn cũng chấm dứt luôn.

Về phần... đắc tội Lý Dĩnh, hắn chẳng thèm quan tâm nhiều làm gì. Dù sao, bản thân hắn dựa vào pháp luật mà hành sự. Nói vậy coi như cấp trên có trách móc, cũng sẽ không giáng chức hắn đi?

Vừa nghe thấy Quách đồn trưởng nói như thế, biểu tình trên mặt Lý Dĩnh biến sắc!

- Cộp... cộp... !

Đúng lúc này, nguyên bản trong hành lang đang im ắng, bỗng nhiên lại vang lên hai tiếng bước chân.

Tiếng bước chân truyền đến, mọi người không hẹn mà đều quay đầu đưa mắt ngắm nhìn về phía cuối hành lang!

Nhìn thấy trong hành lang đứng đầy cảnh sát, đôi con ngươi trong mắt của hai người lĩnh hiện lên một tia tinh quang. Bất quá, bọn hắn chẳng quá quan tâm, mà nhanh chóng bước tới trước người Lý Dĩnh, nói:

- Xin hỏi, có phải là Lý tiểu thư đây không?

- Phải rồi.

Nhìn thấy quân nhân trước người, vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Lý Dĩnh liền tan biến, vội vàng gật đầu xác nhận.

- Tôi là Đằng Văn Hổ, đội trưởng đội trinh sát Lang Sơn thuộc quân khu Thành Đô, nhận được mệnh lệnh của thủ trưởng, đến đây, hết thảy đều nghe theo lệnh của cô.

Vị quân nhân đầu lĩnh trầm giọng nói.

Đội trưởng đội trinh sát Lang Sơn?

Vừa nghe thấy những lời này, ngay cả Quách đồn trưởng ở bên trong, toàn bộ đám cảnh sát đều chấn động! Bởi vì... bọn hắn biết, đội trinh sát Lang Sơn ở trong quân khu Thành Đô, chính là một chỉ đội trinh sát vương bài.

- Thân nhân của người bạn tôi đang mắc bệnh, cần phải mau chóng chuyển đến bệnh viện quân khu ở Vân Nam. Vương gia gia cho các anh đến đây, đó là đón bằng hữu của tôi cùng thân nhân của hắn.

Lúc này Lý Dĩnh vội vàng nhắc nhở nói.

- Đồng chí đội trưởng, tôi là trưởng đồn cảnh sát huyện, người thanh niên này vừa mới dùng súng bắn chết ba người. Tôi cần đưa anh ta quay về thẩm vấn, các anh không được mang anh ta đi!

Quách đồn trưởng thấy thế, ngay lập tức bước lên ngăn cản.

Nghe Quách đồn trưởng nói như thế. Lý Dĩnh khẽ nhíu mày, dùng thanh âm băng sương lạnh lùng nói:

- Đằng đội trưởng, bằng hữu của tôi nhất định phải đi theo chúng ta. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ báo cáo lên cho Vương gia gia, sẽ không liên lụy tới các anh đâu.

- Dạ. Lý tiểu thư.

Đằng đội trưởng không chút do dự, nhanh chóng đưa ra câu trả lời thuyết phục. Sau đó quay đầu, mặt không đổi sắc liếc nhìn Quách đồn trưởng, nói:

- Xin đừng gây trở ngại trong khi chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ. Nếu ông có kiến nghị gì, thì hãy báo lên lãnh đạo của ông, kêu lãnh đạo của ông can thiệp với thủ trưởng của tôi!

Quách đồn trưởng nghẹn họng không biết phải nói gì. Theo sau trừng ánh mắt oán độc liếc mắt nhìn Trần Phàm, giống như là đang nói:

- Tiểu tử, ngươi trốn được mùng một, nhưng trốn không dứt nổi đêm mười lăm!

Nhìn thấy ánh mắt oán độc của Quách đồn trưởng. Chân mày Trần Phàm khẽ nhíu vào nhau, trong lòng đã làm ra một cái quyết định.

Quyết định này, đủ khiến cho vùng đất Vân Nam thay đổi vận mệnh... !


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-604)