Vay nóng Tima

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 446

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 446: Hong Kong phong ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Shopee


Khu vui chơi Disneyland Hong Kong nằm ở Đại Tự Sơn, dãy núi vây quanh, là một khu công viên được kiến tạo dựa theo phong cách khu công viên Disneyland của California của Mỹ, trong công viên có bốn khu vực giải trí: Đường nhỏ tiểu trấn nước Mỹ, thế giới thám hiểm, thế giới ảo tưởng, thế giới tương lai.

Ngoại trừ nhà nhà đều biết chuyện xưa kinh điển về Disneyland cùng rất nhiều phương tiện trò chơi, khu Disneyland Hong Kong còn phối hợp đặc sắc văn hóa Hong Kong, còn bố trí một ít phương tiện trò chơi chuyên dành riêng cho Hong Kong, biểu diễn giải trí cùng dạo chơi, ở trong này còn có thể nhìn thấy những chú chuột Mickey bằng bông vải thật lớn, hoặc chú gấu Winny, cô bé lọ lem, công chúa ngủ trong rừng, vân vân...

Sau buổi trưa. Trần Phàm cõng Bảo Nhi từ trong thế giới ảo tưởng đi ra, đi theo phía sau hai người là Nạp Lan Hương Hương cùng chó điên Lâm Đông.

Ngoài ra đông đảo thành viên Ám Đường kể cả a Ngốc bên trong, đều đang đi theo âm thầm bảo hộ, mà đi theo bọn họ là những đặc công âm hồn bất tán, về phần thành viên Long Nha lại không thấy đi theo.

Dù chuyện Nạp Lan Hương Hương bị Trần Phàm chiếm thân xử nữ đã qua một ngày, nhưng nỗi đau đớn tựa hồ còn chưa tiêu trừ trên người nàng, lúc đi đường tư thế vẫn còn hơi có chút trúc trắc.

Vô luận là từng đi lính tại Long Nha, hoặc sau này biến thành Đồ Tể mà thế giới ngầm khi nghe tên đã sợ đến kinh hồn táng đảm, Trần Phàm đều từng tới Hong Kong, hơn nữa không chỉ một lần.

Thế nhưng hắn lại là lần đầu tiên đi vào khu vui chơi Disneyland.

Sau buổi sáng đến Disneyland, đoàn người Trần Phàm giống như những khách nhân khác, trước tiên đi tới tiểu trấn của nước Mỹ, nhớ lại những chuyện xưa, những ánh đèn cổ xưa, cùng với niên đại dùng xe hơi thay thế xe ngựa.

Trong quá trình đi vào khu này, hứng trí của Bảo Nhi cũng không cao lắm, chỉ khi đi tới tòa thành của công chúa ngủ trong lâu đài, Bảo Nhi giống như được đốt lên ngọn lửa mãnh liệt trong nội tâm, dọc theo đường đi líu ríu nói chuyện không ngừng, giống như một tiểu thiên sứ vui tươi.

Khi ở thế giới ảo tưởng gặp mặt chuột Mickey, Bảo Nhi lại bắt đầu vòi vĩnh Trần Phàm bắt chước động tác của chuột Mickey.

Cách bắt chước điêu luyện của Trần Phàm làm cho chó điên Lâm Đông cả kinh đến thiếu chút nữa cập mắt rơi luôn xuống đất!

Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, ông chủ có thể nhẹ nhàng mở miệng nói sẽ làm Thanh bang xóa tên khỏi hắc đạo đại lục lại có thể biểu hiện ra một mặt đơn thuần như thế.

Không riêng gì chó điên Lâm Đông, ngay cả Nạp Lan Hương Hương khi nhìn thấy Trần Phàm giả vờ bắt chước bộ dáng đáng yêu của nhân vật hoạt hình, học ngữ khí của chuột Mickey khi nói chuyện, cũng đều cả kinh há to miệng...

Khi trời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, Trần Phàm mới mang theo Bảo Nhi rời khỏi khu vui chơi Disneyland.

Điên cuồng vui chơi cả ngày, Bảo Nhi có vẻ thập phần mỏi mệt, vòi vĩnh Trần Phàm ôm vào trong ngực.

- Trần tiên sinh, nhà hàng đã đặt xong, hiện tại chúng ta đến sao?

Khi Trần Phàm đi tới bãi đỗ xe, một người trung niên đeo kính mắt bước nhanh đón chào, thần tình thật cung kính.

Thân là người phụ trách công ty chi nhánh của tập đoàn Cao Tường tại Hong Kong, Uông Minh Phong ở thương giới Hong Kong cũng được xem là một nhân vật, nói chung có thể làm cho Uông Minh Phong tự mình bồi tiếp cũng không có bao nhiêu người.

Nhưng từ khi biết được Trần Phàm đến Hong Kong, Uông Minh Phong chẳng những cực kỳ xem trọng, đã sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy, hơn nữa còn có vẻ cực kỳ khẩn trương.

Hắn sợ Trần Phàm thừa dịp đi thăm Hong Kong, sẽ đến công ty chi nhánh của tập đoàn Cao Tường tại Hong Kong thị sát.

Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Trần Phàm, sau khi Uông Minh Phong tới đón máy bay, liền thẳng đường đưa nhóm người Trần Phàm tới khu Disneyland, mà chính hắn lại mang theo thư ký ở trong xe đợi cả ngày, thậm chí giữa trưa cũng không dám đi ăn cơm mà cho thư ký đi mua hai phần cơm về, tùy tiện ăn cho qua bữa.

Nhìn biểu tình cung kính của Uông Minh Phong, Trần Phàm gật đầu nói:

- Anh đi phía trước dẫn đường đi.

- Dạ. Trần tiên sinh!

Nhìn thấy Trần Phàm đồng ý dựa theo sắp xếp của mình đi dùng cơm, Uông Minh Phong không khỏi vui vẻ, sau đó bước nhanh về chiếc Lincold, cung kính mở cửa xe cho Trần Phàm.

Chờ nhóm người Trần Phàm ngồi vào trong xe, Uông Minh Phong mới trở lại trong xe mình, ra dấu cho thư ký kiêm tài xế lẫn tình nhân của mình khởi động máy xe chạy nhanh về nhà hàng nằm trên núi Thái Bình.

Tại Hong Kong có rất nhiều nhà hàng sang trọng, nhà hàng Cảnh Phong cũng không tính là nhà hàng cao cấp nhất, hương vị thức ăn cũng bình thường, nhưng bởi vì nằm trên đỉnh núi Thái Bình, có thể vừa ăn uống vừa thưởng thức phong cảnh, danh khí thực sự không nhỏ, rất được nhân sĩ phú quý yêu thích.

Trên đường đến nhà hàng, vì quá mệt mỏi nên Bảo Nhi dựa vào trong lòng Trần Phàm ngủ ngon lành. Lâm Đông ngồi ở cạnh tài xế vẫn bảo trì trầm mặc, mà Nạp Lan Hương Hương có lẽ bị Trần Phàm gây sức ép quá lợi hại đêm trước nên gương mặt hơi có vẻ mới mệt, ngồi bên cạnh Trần Phàm trầm mặc không nói chuyện.

Trong lòng ôm Bảo Nhi, ngửi được hương thơm cơ thể của Nạp Lan Hương Hương, Trần Phàm lại không hề có chút xúc động, hai mắt khép hờ, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Trong bầu không khí quỷ dị, không biết qua bao lâu đi theo sự dẫn đường của Uông Minh Phong, đoàn xe đi tới bãi đỗ xe của nhà hàng Cảnh Phong trên núi Thái Bình. :

Lúc này sắc trời đã dần tối, nơi bãi đỗ xe đèn đuốc sáng trưng, dừng đầy các loại xe.

Toàn bộ xe đỗ trong bãi đều có một đặc điểm: cấp bậc thật cao.

Vô luận là loại xe thể thao giá trị mấy trăm ngàn hay là triệu, hoặc là đại biểu cho phú quý đại khí như Lincold, Bentley, những loại xe cần có nhãn hiệu đều có đầy đủ.

Thậm chí còn có một chiếc đại biểu xe vua Rolls - Royce.

Khi xe dừng lại, a Ngốc truyền đạt mệnh lệnh cho thành viên Ám Đường phụ trách bảo tiêu, để họ ở lại trong xe đợi, mà chó điên Lâm Đông lập tức nhảy xuống xe mở cửa cho Trần Phàm.

- Hay là tôi với Bảo Nhi ở lại xe chờ anh?

Thấy cửa xe mở ra, Nạp Lan Hương Hương cũng không xuống xe, lại trưng cầu ý kiến nhìn Trần Phàm giọng nói ôn nhu.

Trần Phàm lắc lắc đầu, nói:

- Bảo Nhi chơi suốt một ngày, tiêu hao sức lực rất lớn, cần phải ăn chút gì mới được.

Vừa nói xong, Trần Phàm đưa tay nắm mũi Bảo Nhi.

Bị nắm mũi, miệng Bảo Nhi chợt mở ra, đồng thời chìa bàn tay núc ních vỗ vào tay Trần Phàm, miệng lầm bầm mơ hồ, bộ dáng ngái ngủ rất đáng yêu.

Vài giây sau, nhìn thấy Bảo Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, Trần Phàm mới mỉm cười buông tay ra.

- Đại ca ca thật xấu nga, lại nắm mũi Bảo Nhi!

Bảo Nhi xoa đôi mắt buồn ngủ mông lung tức giận nói.

Trần Phàm cười cười:

- Đại ca ca mang em đi ăn chút đồ, thuận tiện ngắm cảnh đêm Hong Kong, chờ về khách sạn hãy ngủ.

- Hay nga!

Sau thoáng nghỉ ngơi ngắn ngủi, tinh thần Bảo Nhi cũng đã khôi phục lại một ít, vừa nghe Trần Phàm nói như thế, lập tức nở nụ cười sáng lạn.

Theo sau, Trần Phàm ôm Bảo Nhi bước xuống xe. Nạp Lan Hương Hương đi theo một bên. Lâm Đông cùng a Ngốc đi theo phía sau.

Xa xa, trong chiếc Rolls - Royce đại biểu xe vua, một lão già tóc bạc hơi có vẻ hói đầu đeo mắt kính được trợ thủ dìu bước vào trong xe.

Sau đó, ngay khi xe sắp khởi động, lão già đột nhiên nhìn thấy đoàn người Trần Phàm đang đi vào nhà hàng, đồng tử của hắn đột nhiên phóng lớn.

- Ngừng xe!

Trên mặt lão già hiện lên biểu tình khiếp sợ, hơi có vẻ kích động liền hạ mệnh lệnh.

Nghe được mệnh lệnh của lão già, tài xế lập tức dừng xe, trợ thủ ngồi bên cạnh tò mò hỏi:

- Đổng sự trưởng, ngài làm sao vậy?

Thân là trợ lý cao cấp của lão già, trợ thủ của lão già đã rất nhiều năm không nhìn thấy lão già kích động đến như thế!

Chỉ nhìn thấy qua một lần vào năm 97 gặp nguy cơ tài chính!

- Tiểu Tạ, cậu xuống xe cản lại người trẻ tuổi kia, tôi xuống ngay.

Lão già chỉ vào Trần Phàm cách đó không xa, nói nhanh.

Người trung niên được gọi là tiểu Tạ nhìn theo phương hướng lão già vừa chỉ tay, rõ ràng thấy được Trần Phàm phía xa xa, đôi mắt sau kính gọng vàng đột nhiên co rút lại, lộ ra một tia khiếp sợ, sau đó chợt tỉnh ngộ, hiểu được nguyên nhân lão già kích động như thế.

Bởi vì... hắn nhận ra Trần Phàm!

- Dạ, đổng sự trưởng!

Sau thoáng khiếp sợ, trợ thủ của lão già vội vàng đẩy cửa xe bước nhanh xuống, chạy về hướng Trần Phàm.

Cách đó không xa Trần Phàm đang nắm tay Bảo Nhi mang theo ba người Nạp Lan Hương Hương, Lâm Đông, a Ngốc đi theo Uông Minh Phong, đang đi về hướng cửa nhà hàng, lại bỗng nhiên cảm giác được phía bên phải có người đang vội vã chạy tới, theo bản năng dừng bước.

Không riêng gì Trần Phàm phát hiện điểm này, Lâm Đông cùng a Ngốc cũng phát hiện điểm này, hai người không hẹn mà cùng tiến tới một bước, ngăn ngay trước người Trần Phàm.

Cùng lúc đó thành viên Ám Đường ở trong xe vừa nhìn thấy, cả những đặc công cũng lập tức đưa mắt tập trung người trung niên đeo mắt kính, xác định trên người hắn không có giấu súng ống, hơn nữa khắp bốn phía không có gì nguy hiểm, mới bỏ qua ý định bước xuống xe.

- Trần tiên sinh.

Làm như nhận thấy được không khí có chút ngưng trọng, trợ thủ của lão già vừa chạy vừa vẫy tay kêu to.

Bên tai vang lên tiếng hô của người trung niên kia, Trần Phàm nhìn qua khe hở nhóm người chợt thấy được lão già vừa bước xuống chiếc Rolls - Royce, hai mắt tỏa sáng.

- A Đông, a Ngốc, hai người lui ra sau.

Thoáng trầm ngâm, Trần Phàm ra lệnh cho Lâm Đông cùng a Ngốc.

Hai người cũng nhìn ra người trung niên đang chạy tới cũng không có vẻ gì nguy hiểm, không nói gì thối lui ra sau lưng Trần Phàm.

Tạ Quân cũng thường rèn luyện thân thể hàng ngày, trong giới tài chính Hong Kong không ai mà không biết về hắn, vì thế hắn chạy tới trước người Trần Phàm hơi thở vẫn bình thường, thần sắc cũng có vẻ thập phần bình tĩnh.

- Trần tiên sinh. Lý Đổng sự trưởng muốn gặp ngài.

Đứng cách Trần Phàm chừng một thước. Tạ Quân cung kính nói, vừa nói chuyện vừa chỉ chỉ vào chiếc Rolls - Royce cách đó không xa.

Sau đó Tạ Quân kinh ngạc phát hiện, ông chủ của mình cũng không ngồi đợi trong xe, thậm chí cũng không phải đứng đợi bên cạnh xe mà đang đi về hướng bên này.

Nhìn thấy lão già đang đi tới, thần tình Uông Minh Phong thật khiếp sợ!

Không riêng gì hắn, dù là Nạp Lan Hương Hương cùng Lâm Đông cũng từng nhìn thấy lão già trên bìa mặt tạp chí thương mại cũng hiện lên vẻ mặt ngạc nhiên.

Bởi vì lão già có một thanh danh mà ở Hong Kong, thậm chí Trung Quốc, toàn bộ lĩnh vực kinh tế không ai không biết không ai không hiểu.

Hắn gọi là Lý Thiên Thành.

Hắn là người cầm quyền Lý thị gia tộc tại Hong Kong.

Hắn có danh xưng người giàu nhất Châu Á, hơn nữa luôn cai trị trên ngai vàng thủ phủ Hong Kong, hắn còn từng được thủ trưởng số 1 của đời thứ hai, thứ ba, đời thứ tư tự mình tiếp kiến qua.

Hắn được biết bao tinh anh nhân sĩ của Wall Street thậm chí tài chính toàn cầu xưng là ông trùm thương giới người Hoa khắp toàn cầu!

Chẳng lẽ Trần Phàm quen biết Lý Thiên Thành?

Sau thoáng khiếp sợ, mọi người đều không hẹn nhìn về phía Trần Phàm.

Ngay sau đó, không đợi Trần Phàm trả lời, lão giả từng sáng tạo thần thoại trong thương giới, có lực ảnh hưởng cực lớn trong lĩnh vực kinh tế toàn cầu, được trợ thủ Tạ Quân nâng đỡ đi tới trước người Trần Phàm.

- Trần tiên sinh, có thể gặp lại ngài, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh và may mắn!

Trong màn đêm, lão già được xưng là thần thoại thương giới cung kính chào Trần Phàm.

Một khắc này, ngoại trừ Trần Phàm, toàn bộ những người nhìn thấy một màn này đều hóa đá!

*****

Lý Thiên Thành dùng hành động thực tế mở ra nghi hoặc trong lòng chó điên Lâm Đông cùng Nạp Lan Hương Hương.

Khi nhìn thấy ông trùm thương giới Lý Thiên Thành chào hỏi với Trần Phàm, bên tai vang lên lời nói mang theo vài phần cung kính vài phần cảm kích của Lý Thiên Thành, dù Lâm Đông cùng Nạp Lan Hương Hương đều biết địa vị hiện tại của Trần Phàm tại quốc nội cao xa tới cỡ nào, cũng bị cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm!

Trong vẻ khiếp sợ của bọn họ, Trần Phàm bước lên vài bước, nâng Lý Thiên Thành, cười khổ nói:

- Lý lão, khách khí.

Lý Thiên Thành lắc lắc đầu muốn nói gì đó, kết quả bị Trần Phàm dùng ánh mắt ngăn cản.

- Lý lão, xin chờ một chút.

Trần Phàm mỉm cười nói một câu.

- Được.

Lý Thiên Thành đem lời nói đến bên mép nuốt trở vào, giọng nói vẫn cung kính.

Nhìn thấy một màn như vậy, Tạ Quân vốn đã đảm nhiệm chức vị trợ lý cấp cao của Lý Thiên Thành được mười năm thần tình chợt nghi hoặc. Hắn biết Trần Phàm, cũng biết một ít hành động gần đây của Trần Phàm trong quốc nội, nhưng theo hắn xem ra, mặc dù là vậy Lý Thiên Thành cũng không cần khách khí như vậy với Trần Phàm mới đúng.

Thậm chí trong ký ức của hắn, dù thủ trưởng số 1 tiếp kiến Lý Thiên Thành, Lý Thiên Thành cũng không đến nỗi kích động như vậy, càng đừng nói tới sẽ cung kính như thế!

Trong biểu tình nghi hoặc của Tạ Quân. Trần Phàm xoay người ngồi xổm xuống nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của Bảo Nhi, nói:

- Bảo Nhi, em với dì út vào nhà hàng trước, đại ca ca sẽ vào ngay, được không?

- Ân.

Bảo Nhi nhu thuận gật đầu.

- A Đông, anh dẫn họ đi vào trong trước đi.

Thấy Bảo Nhi gật đầu, Trần Phàm đứng dậy dặn dò Lâm Đông một câu.

- Dạ. Trần tiên sinh!

Lâm Đông vội vàng lấy lại tinh thần, cung kính trả lời.

Mà Nạp Lan Hương Hương cũng thu hồi ánh mắt phức tạp, kéo bàn tay Bảo Nhi đi theo Lâm Đông vào trong nhà hàng Cảnh Phong.

- Trần tiên sinh, trên đỉnh núi có một quán trà không tệ, chi bằng chúng ta...

Lý Thiên Thành thấy Lâm Đông dẫn người rời đi, vội vàng chủ động mời.

Trần Phàm mỉm cười lắc đầu nói:

- Lý lão cũng đã nhìn thấy, tôi đi cùng bạn nên không thể đi uống trà được, tôi cùng ngài vào xe nói chuyện một hồi được chứ?

Nhìn thấy Trần Phàm cự tuyệt lời mời của Lý Thiên Thành, Tạ Quân hoàn toàn không biết nói gì!

Theo Tạ Quân xem ra, ở Hong Kong thậm chí là thương giới đại lục, mỗi người đều lấy lời mời của Lý Thiên Thành làm niềm vinh hạnh, thậm chí trong lĩnh vực thương mại toàn cầu, người cự tuyệt lời mời của Lý Thiên Thành cũng không nhiều.

Nhưng mà giờ này khắc này, đối mặt cơ duyên mà người khác cầu khẩn cả đời cũng không được, Trần Phàm cũng không chút do dự cự tuyệt, hơn nữa lý do lại là vì đi chung với bạn...

Điều này nếu làm cho những ông trùm thương giới cho dù nằm mộng cũng muốn kết bạn với Lý Thiên Thành biết được, chỉ sợ sẽ hộc máu tam thăng!

- Được!

Trong lúc Tạ Quân còn không biết nên nói gì, Lý Thiên Thành lai có vẻ có chút kích động, cảm giác kia giống như chỉ cần được nói chuyện phiếm với Trần Phàm là một loại vinh hạnh thật lớn lao!

Theo sau, được Tạ Quân nâng đỡ Lý Thiên Thành cùng Trần Phàm sóng vai đi về hướng chiếc xe Rolls - Royce.

Cùng lúc đó trong bãi đỗ xe, những bảo an cùng những nhân sĩ tinh anh xã hội thượng lưu Hong Kong tựa hồ còn chưa hồi phục được tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng lưng Trần Phàm cùng Lý Thiên Thành.

Rất nhanh hai người ngồi vào trong xe, mà trợ thủ cùng tài xế của Lý Thiên Thành toàn bộ đều chủ động xuống xe đứng bên ngoài chờ đợi.

- Thời gian quả thật qua nhanh, trong chớp mắt đã ba năm trôi qua.

Trong xe, Lý Thiên Thành cười khổ cảm thán, nói:

- Sau khi chuyện kia phát sinh, trong suốt hai năm tôi một mực tìm kiếm ngài, nhưng không biết tên ngài là gì, mãi đến tháng tư năm nay, nghe được Wales cùng Kaiser vì ngài mà đến Anh quốc, tôi mới biết được ngài đang ở quốc nội...

Nói tới đây trên mặt Lý Thiên Thành tràn ngập ra vẻ xin lỗi, hắn áy náy nhìn Trần Phàm:

- Từ sau khi ngài ở Anh quốc trở về, tôi vốn muốn đến Đông Hải tìm ngài nói lời cảm ơn, nhưng gần đây trong tập đoàn lại xuất hiện một ít biến cố, luôn luôn không có thời gian đi được, thật sự thật có lỗi...

- Lý lão nói quá lời.

Trần Phàm cười cười:

- Nhấc tay mà thôi, không đáng nói đến.

Nhấc tay mà thôi!

Nghe được lời nói của Trần Phàm. Lý Thiên Thành cười khổ không thôi, sau đó thở dài, lâm vào trong hồi ức.

Vào một ngày của ba năm trước đây, Guti Rohde Wales của gia tộc cường đại nhất thế giới bí mật phát ra thiếp mời, mời một ít nhân sĩ quyền quý đứng trên kim tự tháp quyền lực trong thương giói toàn cầu tề tụ tại eo biển Gibraltar, ở trên một du thuyền xa hoa họp mặt.

Nói chung cấp bậc tụ họp ngoại trừ nơi tụ họp, thức ăn, rượu, quan trọng nhất là thông qua thân phận chủ nhân cùng thân phận khách nhân cùng địa vị để phán đoán.

Không thể nghi ngờ, buổi tiệc do gia tộc Wales tổ chức ba năm trước đã được xem như là buổi tiệc đỉnh cấp nhất toàn cầu!

Khách nhân của buổi tiệc kia cũng không nhiều lắm, nhưng tùy tiện lôi ra một người đều là đại nhân vật mà ai ai cũng biết.

Lý Thiên Thành là người Trung Quốc duy nhất trong buổi tiệc.

Ngoại trừ Lý Thiên Thành, còn có những nhân sĩ quyền quý đến từ Âu Mỹ, Trung Đông, Nhật Bản.

Theo ý nào đó mà nói, gia tộc Wales tổ chức buổi tụ họp kia được giữ bí mật rất cao, vì là buổi tiệc cấp bậc đỉnh cấp toàn cầu. Ngoài việc muốn đẩy Guti Rohdes Wales ra sân khấu, làm cho những nhân sĩ như Lý Thiên Thành nhận thức hắn, xem như đánh hạ trụ cột kiên định cho việc thừa kế ngày sau của hắn.

Nhưng người định không bằng trời định.

Trong lúc buổi tiệc tiến hành, tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục không biết từ nơi nào biết được tin tức về buổi tiệc này.

Khi đó Huyết Sắc Luyện Ngục được công nhận là tổ chức cường đại nhất thế giới ngầm toàn cầu, căn cứ của tổ chức này trải rộng khắp toàn cầu, lực phá hoại cùng vốn liếng cũng khủng bố đến kinh người.

Nhưng mặc dù là như thế, thủ lĩnh Huyết Sắc Luyện Ngục cũng không thấy thỏa mãn, bọn hắn còn muốn chế tạo thêm loạn thế, nhân cơ hội thống trị thế giới.

Vì thế bọn hắn nhắm vào buổi tiệc đỉnh cấp kia.

Đồng thời bọn hắn cũng làm ra hành động.

Ngày nào đó, Huyết Sắc Luyện Ngục phái ra một bộ phận tinh anh, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai diệt trừ những bảo tiêu của gia tộc Wales cùng khách nhân buổi tiệc đưa đến.

Ngay khi bọn họ nghĩ rằng mình sẽ bị giết chết, Trần Phàm xuất hiện.

Đó là lần đầu tiên triển khai trả thù sau khi Trần Phàm phát xuống lời thề độc phải xóa tên Huyết Sắc Luyện Ngục khỏi thế giới ngầm toàn cầu.

Ngày nào đó, Huyết Sắc Luyện Ngục chuẩn bị đầy đủ, Trần Phàm... hoặc là nói Đồ Tể còn chuẩn bị đầy đủ hơn bọn hắn!

Ngày nào đó, những thành viên Huyết Sắc Luyện Ngục đã giết chết toàn bộ bảo tiêu của buổi tiệc.

Đồng dạng cũng trong ngày nào đó, Đồ Tể đã toàn bộ đưa những thành viên Huyết Sắc Luyện Ngục tham dự hành động vào địa ngục, làm cho bọn hắn ở nơi đó sám hối!

Cũng chính là ngày nào đó, Đồ Tể giật lại tấm màn che trong hành động triển khai huyết tẩy Huyết Sắc Luyện Ngục, dùng hai năm thời gian, đem tổ chức phạm tội lòng muông dạ thú, sức chiến đấu khủng bố hoàn toàn diệt trừ, sáng tạo thần thoại không thể phục chế ở thế giới ngầm toàn cầu!

Đối với Huyết Sắc Luyện Ngục mà nói, ngày nào đó là ngày bắt đầu ác mộng của bọn hắn.

Đối với toàn bộ những đại nhân vật mà nói, ngày nào đó sẽ vĩnh viễn ghi khắc tận sâu trong nội tâm của bọn họ!

Bọn họ không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông như chiến thần đột ngột xuất hiện kia, chỉ nhớ được hắn tên là Đồ Tể, trên mặt hắn đeo một mặt nạ màu đen, cả người bị nhuộm đỏ máu tươi.

Thậm chí ngay đôi mắt màu đen kia, ở ngày nào đó, cũng biến thành đỏ rực!

Trong đầu dần hiện ra từng cảnh tượng ngày hôm đó, Lý Thiên Thành chân thành nói:

- Trần tiên sinh, nếu không phải ngày hôm đó có ngài xuất hiện, rất nhiều người kể cả bản thân tôi đều đã chết, vận mệnh của thế giới cũng sẽ phát sinh thay đổi. Theo ý nào đó mà nói, ngài không chỉ đã cứu mạng chúng tôi, cũng đã cứu vớt thế giới này!

- Lý lão thật sự nói quá lời.

Trần Phàm cười khổ lắc lắc đầu:

- Nói đến cùng, tôi chỉ là vì ân oán cá nhân mà đến, không vĩ đại được như lời ngài đã nói. Nếu không phải người của Huyết Sắc Luyện Ngục giết chết sư phụ của tôi, ngày đó tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện!

- Anh không nghĩ muốn làm anh hùng, nhưng trong lúc vô ý lại trở thành anh hùng.

Lý Thiên Thành cười trêu ghẹo.

Trần Phàm cũng cười cười, nói:

- Lý lão, ngài cũng đừng tiếp tục tán thưởng tôi nữa.

- Đúng rồi, ngày một tháng bảy để ăn mừng Hong Kong được trả về Trung Quốc, chính phủ Hong Kong cùng bộ thương mại đã định tổ chức một hoạt động giao lưu kinh tế tại Hong Kong. Đến lúc đó Tân Kinh Đường Khu, vùng Tam Giác Châu Trường Giang, cùng Châu Giang Vương Giác Châu và rất nhiều tinh anh thương giới đều sẽ tề tụ tại Hong Kong, ngoài ra tại các khu vực khác chính phủ cũng sẽ phái những quan chức thân phận không thấp đến tụ họp, không biết Trần tiên sinh có tham gia hay không?

Lý Thiên Thành bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, chợt hỏi.

Ngày một tháng bảy, hoạt động giao lưu kinh tế?

Trần Phàm không khỏi ngẩn ra.

Mặc dù hắn là chủ tịch tập đoàn Cao Tường, hơn nữa còn nói nếu có chuyện quan trọng thì báo với hắn, nhưng bởi vì ba phương thế lực của Tiêu gia, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Tô Thanh Hải ở chung với nhau rất hòa hợp, Trần Phàm cơ hồ chưa từng hỏi qua chuyện của tập đoàn, tự nhiên cũng không biết buổi hoạt động giao lưu thanh thế lớn như vậy sắp được tổ chức.

- Lý lão, ngài gọi tôi là tiểu Phàm là được rồi.

Trần Phàm nói:

- Ngài nói về hoạt động giao lưu kia, tôi cũng không biết, nhưng Hong Kong là sân nhà của ngài, nếu ngài đã mở miệng, như vậy đến lúc đó tôi nhất định đến cổ động.

- Tốt!

Thần tình Lý Thiên Thành hưng phấn, nguyên bản vì tuổi tác cao nên hắn cũng không có ý định tham dự sự kiện giao lưu kia, nhưng một khi Trần Phàm đã nói như vậy, hắn tự nhiên phải nhân cơ hội cam chịu thân phận chủ nhà của mình.

- Lý lão, ngài có nhiều của cải, đến lúc đó cần phải chiếu cố tập đoàn Cao Tường thêm mới được.

Nhìn thấy không khí trở nên thoải mái. Trần Phàm mở miệng vui đùa.

Lý Thiên Thành cười khổ nói:

- Tiểu... tiểu Phàm a, bằng vào nhân tình cứu mạng năm đó anh đưa cho bọn họ, nếu anh muốn có phát triển trong thương trường, muốn siêu việt gia tộc Wales thì tôi không dám nói, nhưng siêu việt lão tao đầu tử như tôi sẽ không có chút vấn đề nào!

Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Thiên Thành biết rõ chuyện Trần Phàm có thù oán với Yến gia, trong lòng chợt nghĩ: Chọc tới địch nhân như Trần Phàm, tuyệt đối là ác mộng của Yến gia!

Với thân phận của Lý Thiên Thành, hắn biết rõ, nói chung thế lực nước ngoài không thể ảnh hưởng được tới thế cục của quốc nội.

Nhưng trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối!

Một ngày kia, nếu Trần Phàm muốn lợi dụng nhân tình năm đó, ở trên thế giới phát triển tới một độ cao khủng bố, đừng nói có thể nắm được vận mệnh của quốc nội, nhưng muốn ảnh hưởng tới vận mệnh quốc nội tuyệt đối không phải là vấn đề!

Huống chi căn cơ của Trần Phàm tại quốc nội vốn đã không tầm thường?

*****

Cũng giống như những nhà hàng tây khác, cách trang trí nhà hàng Cảnh Phong thập phần tao nhã, thật yên tĩnh, hơn nữa bên trong nhà hàng có vẻ chìm trong trạng thái mông lung, ngoại trừ đèn tường những ngọn đèn khác đều đã tắt.

Trong nhà hàng, ở mỗi bàn đều ngồi những nhân sĩ thành công, trên bàn bày những ngọn nến màu bạc, ánh sáng dịu dàng làm cả đại sảnh tràn ngập bầu không khí lãng mạn.

Nạp Lan Hương Hương tuy rằng không mặc bộ lễ phục dạ hội kinh diễm như trong buổi tham gia hoạt động giao lưu thương mại tại Chiết Giang, nhưng nàng có được vẻ kiều diễm đủ để kiêu ngạo, nàng dẫn theo Bảo Nhi, cùng đi với Lâm Đông và a Ngốc vào trong nhà hàng, vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

Những người đàn ông khi nhìn về phía Nạp Lan Hương Hương trong con ngươi lóe ra vẻ kinh diễm cùng ước ao, mà những người phụ nữ lại có vẻ hâm mộ cùng ghen tỵ.

Phụ nữ trời sinh thích chưng diện, nhưng cũng bẩm sinh luôn ghen tỵ với những người phụ nữ khác xinh đẹp hơn mình.

Đây cũng là nguyên nhân chân chính vì sao đại bộ phận những cô gái đẹp không thể trở thành bạn bè thân thiết với nhau.

Sau khi tiến vào nhà hàng, Nạp Lan Hương Hương nắm tay Bảo Nhi, cũng không để ý tới ánh mắt của những người chung quanh, đi theo người phục vụ tới vị trí đã được Uông Minh Phong đặt trước.

Cùng lúc đó, ánh mắt của Lâm Đông cùng a Ngốc quét khắp mỗi ngõ ngách của nhà hàng, ánh mắt như đao, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Rất nhanh. Nạp Lan Hương Hương dẫn theo Bảo Nhi đi tới vị trí đặt trước ngồi xuống, Lâm Đông cùng a Ngốc thấy không có nhân vật nào nguy hiểm chung quanh cũng không ngồi xuống mà giống như thần thủ hộ, bảo hộ sau lưng Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.

Điều này không khỏi làm cho những người âm thầm nhìn Nạp Lan Hương Hương phải kinh ngạc, kinh ngạc về thân phận của nàng.

Trong số bọn họ, cũng không ít người có bảo tiêu tư nhân, nhưng người giống như Nạp Lan Hương Hương đi ăn cơm cũng phải mang theo bảo tiêu, đúng là hiếm thấy.

- Tiểu thư, hiện tại cô cần gọi món ăn không?

Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương ngồi xuống, người phục vụ lộ ra dáng tươi cười chuyên nghiệp, khách khí hỏi. :

Nạp Lan Hương Hương nhàn nhạt cười:

- Chờ thêm một lát, cảm ơn.

- Dạ, tùy thời phục vụ.

Người phục vụ cúi đầu rời đi.

Nhận thấy được ánh mắt kinh ngạc chung quanh, Nạp Lan Hương Hương nghĩ nghĩ, nói:

- Lâm tiên sinh, Uông tiên sinh đã đặt hai bàn ăn, anh cùng a Ngốc cũng ngồi đi.

Hiển nhiên. Nạp Lan Hương Hương biết Lâm Đông cùng a Ngốc còn chưa ngồi xuống là vì tỏ lòng tôn trọng Trần Phàm.

- Được, Nạp Lan tiểu thư.

Biết rõ Trần Phàm cũng không thích phô trương, Lâm Đông biết Nạp Lan Hương Hương nói không sai, hơi trầm ngâm liền đáp ứng, ngồi ở một vị trí cách bàn Nạp Lan Hương Hương chừng mười thước.

- Dì út, con muốn đi vệ sinh.

Nửa phút sau. Bảo Nhi nhìn Nạp Lan Hương Hương nói.

Nạp Lan Hương Hương cưng chiều cười nói:

- Dì út đi với con.

- Không cần.

Bảo Nhi lắc lắc đầu:

- Bảo Nhi không phải là trẻ con, dì út ở lại đây chờ đại ca ca đi.

Đại ca ca.

Nghe được Bảo Nhi gọi ra ba chữ này, trong lòng Nạp Lan Hương Hương chợt hiện lên dáng vẻ phức tạp, sau đó nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

Nạp Lan Hương Hương không đứng dậy, nhưng Lâm Đông biết rõ địa vị của Bảo Nhi trong lòng Trần Phàm, vì thế khi Bảo Nhi đứng dậy rời đi, hắn liền lập tức đứng dậy, thấp giọng nói:

- A Ngốc, tôi đi ra ngoài.

Nói xong, Lâm Đông không đợi a Ngốc đáp lời, liền đi theo phía sau Bảo Nhi, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

- Tiên sinh tôn quý, tiểu thư mỹ lệ, hoan nghênh quang lâm nhà hàng Cảnh Phong.

Cùng lúc đó, nữ tiếp tân ngoài sảnh ân cần chào hỏi, một đôi nam nữ dáng vẻ chói mắt xuất hiện trong nhà hàng, nam anh tuấn, nữ mê người.

- Vương Hạo lại thông đồng với Lâm Bách Hân sao?

- Lâm Bách Hân cạnh tranh ngôi vị Lý gia thái thái thất bại, luôn luôn không nghe truyền ra tai tiếng tình dục, nguyên lai có một chân với Vương Hạo a?

Trên người Vương Hạo mặc một bộ âu phục nhãn hiệu Armani mới nhất, mang theo Lâm Bách Hân đang nổi danh trong giới giải trí đi vào nhà hàng, lập tức hấp dẫn lực chú ý của không ít người, đồng thời có một số người nhỏ giọng nghị luận.

- Tôi đi phòng vệ sinh một chút.

Dù đã sớm có thói quen bị người chú ý, nhưng ngày hôm nay Lâm Bách Hân sắc mặt hết sức khó xem, nhíu mày nói một câu, liền trực tiếp đi tới phòng vệ sinh.

Nghe được lời nói của Lâm Bách Hân, Vương Hạo cũng không nói gì.

Một đoạn thời gian trước Lâm Bách Hân cạnh tranh được gả vào Lý gia nhưng thất bại, trong khoảng thời gian này tâm tình rất không xong, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Vương Hạo gặp phải chuyện bị phong sát khiến cho Lâm Bách Hân đồng tình, mới chiếm được cơ hội theo đuổi Lâm Bách Hân.

Mà trong lòng Vương Hạo rất rõ ràng, vừa rồi lúc ở bãi đỗ xe, Lâm Bách Hân nhìn thấy chiếc Rolls - Royce nổi danh kia, tâm tình lập tức cực kỳ khó chịu!

Bởi vì chủ nhân chiếc xe kia chính là người cầm quyền Lý thị gia tộc!

Sở dĩ Lâm Bách Hân không thể bước chân vào Lý gia, hoàn toàn là bởi vì một câu nói của lão nhân kia.

Ở dưới tình huống như vậy, Lâm Bách Hân vừa đi vào nhà hàng liền bị mọi người nhìn chăm chú, vô hình trung giống như đánh vào mặt Lâm Bách Hân, làm tâm tình cô ta càng thêm không xong.

Ngay khi Lâm Bách Hân sắc mặt khó xem đi vào phòng vệ sinh, Lâm Đông cũng âm thầm bảo hộ Bảo Nhi, vừa lúc gặp mặt Vương Hạo.

Lâm Đông cam tâm làm cẩu cho Trần Phàm, tự nhiên hiểu rõ một đoạn thời gian trước Vương Hạo đắc tội Trần Phàm, sau đó bị phong sát.

Nhìn thấy Vương Hạo, đôi mày Lâm Đông nhướng lên, lại không nói gì.

Hành động của Lâm Đông làm Vương Hạo cau mày, vốn định mắng lại một câu, nhưng vừa nghĩ đến nơi này là nhà hàng nổi tiếng nên cuối cùng nhịn lại, chỉ khó chịu trừng mắt nhìn Lâm Đông.

Gặp thoáng qua, Lâm Đông theo Bảo Nhi tới trước phòng vệ sinh, mà Vương Hạo đi tới chỗ ngồi đã được đặt trước.

Vương Hạo đặt bàn ăn lại nằm gần vị trí do Uông Minh Phong đặt cho Trần Phàm.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Nạp Lan Hương Hương, Vương Hạo đột nhiên cảm thấy trong mũi truyền tới một hương thơm mê người.

Hắn vốn lăn lộn nhiều với phụ nữ đương nhiên liền biết được, hương vị này không phải hương vị của nước hoa mà là hương thơm cơ thể của phụ nữ.

Phát hiện này làm trong lòng hắn chợt nhộn nhạo, sau đó theo bản năng dừng bước lại, quay đầu liếc mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương.

Ngay sau đó hắn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ cùng dáng người lả lướt của Nạp Lan Hương Hương, trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời.

Hắn vốn có tên gọi Hoa Hoa công tử, trong biểu tình cau mày của Nạp Lan Hương Hương, tham lam nhìn chằm chằm nàng suốt vài giây đồng hồ, lại trộm nhìn về hướng phòng vệ sinh xa xa, không thấy thân ảnh Lâm Bách Hân, bèn lộ ra dáng tươi cười mà hắn tự cho là thật sáng lạn mê người, đi tới trước người Nạp Lan Hương Hương.

- Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào.

Vương Hạo đi tới trước người Nạp Lan Hương Hương, kiệt lực che giấu dục vọng trong nội tâm, ra vẻ thưởng thức nhìn Nạp Lan Hương Hương, cảm giác giống như đang cố nhớ lại cảnh tượng từng gặp mặt nàng trước kia.

- Tôi không biết ông.

Nạp Lan Hương Hương nhíu mày, thanh âm lạnh lùng.

Vương Hạo cũng không chịu rút lui có trật tự, mà tiếp tục duy trì nụ cười ưu nhã, ngữ khí tràn ngập tự tin:

- Vậy có thể do tôi nhớ sai lầm rồi. Nhưng cô thật sự mê người, tôi nghĩ nếu không làm quen được cô, đêm nay tôi sẽ mất ngủ.

- Tôi không có hứng thú đối với ông.

Trong giọng nói của Nạp Lan Hương Hương lộ ra một tia khinh thường.

Thân là Vương gia nhị thiếu, bởi vì lão tử Vương Hồng cùng người anh trai Vương Dũng của hắn, lại thêm quầng sáng ngôi sao, Vương Hạo rất ít bị người cự tuyệt, bị người miệt thị như vậy lại là lần đầu tiên.

Lúc này nghe được lời nói của Nạp Lan Hương Hương, nhận thấy được vẻ khinh thường toát ra trong giọng nói của mình, khóe mắt Vương Hạo nhảy lên, trong con ngươi tràn ngập tia tức giận.

Nhưng khóe mắt nhìn thấy mọi người chung quanh đang quan sát mình, Vương Hạo cố nén tức giận đi về chỗ ngồi của mình.

Cùng lúc đó.

Tâm tình của Lâm Bách Hân càng tệ hơn Vương Hạo, đi vào phòng vệ sinh đang nhìn vào gương trang điểm lại.

Bảo Nhi trong bộ váy áo trắng đứng bên cạnh Lâm Bách Hân, chìa bàn tay nhỏ bé đang rửa tay.

- Con cái nhà ai, lại không có mắt như vậy?

Nhìn thấy Bảo Nhi rửa tay lại làm văng ít nước lên bộ lễ phục dạ hội mới mua từ Paris của mình, vẻ mặt Lâm Bách Hân tức giận giáo huấn.

Bảo Nhi ủy khuất nhìn Lâm Bách Hân, vẻ mặt xin lỗi nói:

- Đại tỷ tỷ, thực xin lỗi, em không phải cố ý.

- Xin lỗi có thể xem như cơm ăn a?

Chẳng biết tại sao, nguyên bản tâm tình Lâm Bách Hân thật tệ hại lại nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của Bảo Nhi, theo bản năng nhớ lại người phụ nữ đã đánh bại cô ta trên tình trường kia.

Người phụ nữ kia, không quyền không thể, nhan sắc bình thường, lúc trước khi bị cô ta châm chọc hay lộ ra biểu tình ủy khuất giống như Bảo Nhi lúc này.

Hình ảnh thật giống nhau này làm trong nội tâm cô ta cực kỳ khó chịu, tức giận tràn tới, lập tức phát tiết lên người Bảo Nhi.

Bị Lâm Bách Hân đột ngột quát lớn, Bảo Nhi giật mình thối lui ra sau một bước.

- Vị tiểu thư này, nói chuyện chú ý một chút.

Lâm Đông vẫn đang đứng ngoài phòng vệ sinh chờ Bảo Nhi, nhìn thấy Lâm Bách Hân trách mắng cô bé, lập tức đi vào.

- Ông là ai a?

Nghe được lời trách cứ của Lâm Đông, Lâm Bách Hân biến sắc, chỉ chỉ cửa phòng vệ sinh nữ, tức giận nói:

- Nơi này là phòng vệ sinh nữ, ông là một người đàn ông đứng ở cửa làm cái gì? Rình coi a? Thật không biết nhân viên nhà hàng này làm sao lại cho loại sắc lang này vào đây!

- Cô thật ồn ào.

Lâm Đông nhẹ nhàng lắc cổ, đứng bên cạnh Bảo Nhi, như một đầu sói hoang, lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Bách Hân một cái.

Vừa nói xong, Lâm Đông không hề để ý tới Lâm Bách Hân, nhìn Bảo Nhi lộ ra khuôn mặt tươi cười nói:

- Bảo Nhi, đi thôi.

- Thực xin lỗi, đại tỷ tỷ!

Bảo Nhi lại cúi đầu xin lỗi Lâm Bách Hân, sau đó cùng Lâm Đông rời đi.

- Đứng lại!

Thân là ngôi sao nổi danh của giới văn nghệ sĩ, lại suýt chút nữa còn chen chân vào Lý gia, danh tiếng của Lâm Bách Hân trong xã hội thượng lưu Hong Kong thật rất cao, hơn nữa địa vị cũng có chút không tầm thường.

Ở tình huống như vậy, nguyên bản tâm tình vốn đang tệ hại, lại bị Lâm Đông giáo huấn, cô ta hoàn toàn không thèm để ý tới lời xin lỗi của Bảo Nhi, lửa giận ngập trời nói:

- Con nhỏ kia đui mù làm ướt lễ phục dạ hội của tôi, việc này còn chưa xử lý, đã muốn đi?

Bước chân Lâm Đông thoáng khựng lại, theo sau lại mang Bảo Nhi đi về phía trước.

Lâm Bách Hân thấy thế, bước nhanh đi theo.

Vừa rẽ qua hành lang, Lâm Bách Hân vốn muốn gọi lại Lâm Đông, nhưng phát hiện rất nhiều người đang nhìn cô ta, bèn nhẫn nhịn xuống, đi theo Lâm Đông cùng Bảo Nhi bước nhanh về chỗ Vương Hạo phía xa xa.

Rất nhanh. Lâm Đông dẫn Bảo Nhi đi tới bên cạnh Nạp Lan Hương Hương, để Bảo Nhi trở lại chỗ ngồi.

Cùng lúc đó, Lâm Bách Hân nhìn thấy Bảo Nhi ngồi bên cạnh một cô gái có tư sắc lẫn dáng người đều không kém hơn mình, chẳng biết tại sao, cỗ tà hỏa trong lòng càng tăng cao, lại nhìn thấy Vương Hạo ngồi gần đó, lập tức cười lạnh nhìn Lâm Đông, sau đó đi tới bên người Vương Hạo thấp giọng nói:

- Vương Hạo, con nhỏ kia vừa rồi vây nước làm ướt bộ lễ phục dạ hội của tôi, người đàn ông kia còn hung hăng càn quấy vô cùng, cho hắn cái giáo huấn!

Trước đó Vương Hạo bị Nạp Lan Hương Hương khinh thường đả kích, trong lòng cũng rất căm tức nhưng trở ngại ngay trước công chúng, không dám phát giận, lúc này nghe được Lâm Bách Hân nói như thế, lập tức cười lạnh nói:

- Mẹ nó, không biết ma cả bông ở đâu thoát ra, lại chạy đến Hong Kong giương oai.

Vừa nói xong, trong biểu tình vui sướng khi người gặp họa của Lâm Bách Hân, Vương Hạo đứng dậy đi tới phía sau Lâm Đông, vỗ vỗ bả vai hắn.

Lâm Đông xoay người lẳng lặng nhìn Vương Hạo.

- Tiểu tử, mang theo con bé kia đi xin lỗi Lâm tiểu thư.

Vẻ mặt Vương Hạo hung hăng càn quấy nhìn Lâm Đông, khóe mắt lại nhìn chằm chằm bộ ngực ngạo nghễ của Nạp Lan Hương Hương, đồng thời chỉ chỉ Bảo Nhi thần tình vô tội ủy khuất, giọng nói như ra lệnh.

- Cút.

Lâm Đông chậm rãi phun ra một chữ.

*****

Khách nhân ở đây cơ bản đều biết thanh danh của Vương Hạo trong giới văn nghệ cùng xã hội thượng lưu Hong Kong.

Ở trong trí nhớ của bọn hắn, Vương Hạo dựa vào địa vị của Vương Dũng và Vương Hồng tại Hong Kong, hung hăng càn quấy đã quen, là một trong những ác thiếu mà giới xã hội thượng lưu Hong Kong đều biết.

Ở dưới tình hình này, khi bọn hắn nhìn thấy Vương Hạo trợn mắt đi về hướng Lâm Đông, trong lòng bọn hắn đều cùng tuôn ra một ý nghĩ: Đêm nay có trò hay để nhìn.

- Cút.

Nhưng khi nhìn sắc mặt Lâm Đông lại không chút thay đổi nhìn Vương Hạo, chậm rãi phun ra chữ này, không khí cả nhà ăn tựa hồ cũng đọng lại, những người đang chú ý Vương Hạo, toàn bộ đều có vẻ ngây ra.

Ở trong trí nhớ của bọn hắn, bởi vì Vương Hồng ở tại Hong Kong mánh khóe thông thiên, cả Hong Kong, giới trẻ tuổi cũng không ai dám mắng ra chữ "Cút" đối với Vương Hạo.

Mà cũng có một số ít người trước đó cũng nhìn thấy cảnh tượng Lý Thiên Thành gặp mặt với Trần Phàm, trong lòng đều hiểu rõ: Hôm nay Vương Hạo gặp tai ương!

Gặp tai ương sao?

Ít nhất trong lòng Vương Hạo không biết.

Bởi vì chuyện hắn bị Trần Phàm phong sát, trong khoảng thời gian này tới nay, tâm tình của Vương Hạo có thể nói thập phần tệ hại, trước đó làm quen Nạp Lan Hương Hương lại bị lạnh lùng nhục nhã, liền đốt lên lửa giận trong lòng hắn.

Nguyên bản tâm tình không tốt, hắn đang cân nhắc làm sao giáo huấn cô gái không biết trời cao đất dày như Nạp Lan Hương Hương, lại thật không ngờ cô bé đi cùng nàng lại làm ướt áo Lâm Bách Hân, hơn nữa theo lời Lâm Bách Hân nói, Lâm Đông còn hung hăng càn quấy, điều này lập tức làm cho hắn nổi giận!

Lấy tính cách của Vương Hạo, dù dưới tâm tình thật tốt cũng sẽ làm ra chuyện ra mặt vì hồng nhan, huống chi tâm tình vốn đã thật tệ hại, hơn nữa trước đó còn bị Nạp Lan Hương Hương lạnh lùng cự tuyệt?

Nhưng hắn nằm mơ cũng thật không ngờ chính là Lâm Đông chưa bao giờ lộ mặt trong xã hội thượng lưu Hong Kong lại dám nói ra từ "Cút" đối với hắn.

Trong nháy mắt Lâm Đông mở miệng, Vương Hạo thậm chí hoài nghi lỗ tai của mình có phải đã xảy ra vấn đề hay không.

Hắn trợn tròn mắt, không dám tin hỏi:

- Mày nói cái gì?

- Cút, tao nói lại một lần nữa.

Lâm Đông học theo Trần Phàm nheo mắt lại, sắc mặt trở nên thật âm lãnh, cảm giác giống như tùy thời đều sẽ bộc lộ ra răng nanh của chó điên.

Lâm Đông cam tâm tình nguyện làm cẩu cho Trần Phàm, hắn rất rõ ràng địa vị của Bảo Nhi ở trong lòng Trần Phàm.

Phía trước khi Lâm Bách Hân còn đang lải nhải, hắn đã muốn cho Lâm Bách Hân một sự giáo huấn nho nhỏ, cuối cùng lại nhịn được, lúc này Vương Hạo còn tiến tới kiếm chuyện, hơn nữa còn dám mở miệng buộc Bảo Nhi đi xin lỗi người đàn bà nông cạn như Lâm Bách Hân, đây là điều mà Lâm Đông không thể chịu đựng được.

Theo hắn xem ra, với địa vị của Bảo Nhi trong lòng chủ tử của mình, cô gái tên Lâm Bách Hân tự nhận là cao cao tại thượng kia ngay tư cách liếm giày cho Bảo Nhi cũng không có!

Lại nghe được Lâm Đông lặp lại chữ "Cút", Vương Hạo liền ngẩn ngơ, theo sau nở nụ cười, cười đến thật âm trầm.

- Thế đạo bây giờ ra sao vậy? Như thế nào ngoài đường tùy tiện toát ra một con chó con mèo cũng dám khi dễ lên trên đầu lão tử?

Vương Hạo lắc lắc đầu, tự giễu nói một câu, theo sau ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lâm Đông, gằn từng chữ:

- Tao cấp cho mày một lần cơ hội, một lần cơ hội bỏ qua cho mày. Quỳ xuống, khấu đầu ba cái! Tao sẽ xem như không có chuyện gì phát sinh, nếu không lão tử cam đoan, mày không đi ra khỏi được nhà hàng này!

- Sưu. :

Không một tiếng trả lời, trả lời Vương Hạo chỉ là một cái tát vang dội!

Trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của các khách nhân, Lâm Đông trầm mặc vung cánh tay, nhắm ngay khuôn mặt anh tuấn của Vương Hạo tát mạnh một cái.

Mười thành lực!

Lâm Đông từng tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng trong quân khu NJ, một cái tát dùng tới mười thành lực lượng.

- Ba.

Nương theo một tiếng vang giòn, nụ cười trên mặt Vương Hạo trong nháy mắt đọng lại, lực lượng thật lớn đánh bay hắn ra ngoài.

- Đông!

Thân hình Vương Hạo hung hăng đập vào cái bàn trước người Lâm Bách Hân, trực tiếp đập vỡ bàn, đồ ăn trên bàn còn rơi vãi đầy sàn nhà.

- A.

Một màn bất thình lình làm Lâm Bách Hân thất thanh thét lên.

Cô ta nằm mơ cũng thật không ngờ, ở Hong Kong Vương Hạo vốn có danh đầu ác thiếu lại bị người đàn ông trước đó còn ngang ngược vô lý với mình tát một cái té bay xuống đất.

Ở trong ảo tưởng của cô ta, Vương Hạo vừa ra mặt, Lâm Đông sẽ giống như một con chó chạy đến xin lỗi mình mới đúng.

Không riêng gì Lâm Bách Hân ngây người, dù là một ít người không biết thân phận của nhóm người Lâm Đông cũng ngây người! Trên thảm sàn, trên mặt Vương Hạo nhất thời xuất hiện dấu năm ngón tay, máu tươi nháy mắt trào ra nơi khóe miệng của hắn, trên mặt hắn toát ra vẻ thống khổ, càng nhiều lại là khiếp sợ!

Dù là Lâm Bách Hân cũng không tin Lâm Đông dám đánh hắn huống chi là chính bản thân hắn?

Nhẹ lắc đầu giống như cho, suy nghĩ của mình hồi phục lại, Vương Hạo phun ra một ngụm bọt máu, trong máu còn có chiếc răng, chiếc răng rớt trên thảm sàn, dưới ánh đèn trông thật chói mắt.

Cùng lúc đó, nhìn thấy một màn như vậy quản lý nhà hàng liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Vương Hạo, nâng hắn dậy, thần tình lo lắng hỏi:

- Vương tiên sinh, ngài không sao chứ?

Nhà hàng Cảnh Phong tuy không xem là nhà hàng đỉnh cấp tại Hong Kong, nhưng bởi vì vị trí địa lý thật tốt nên danh khí có chút không nhỏ, bình thường những người tới nơi này ăn cơm đều là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội.

Những nhân vật nổi tiếng trong xã hội này, dù là khoác da sói cũng tốt, da hổ cũng thế, nhưng khi đến nơi này, bọn hắn đều sẽ chủ động biến thành thân sĩ, cử chỉ tao nhã.

Ở dưới tình huống như vậy, nhà hàng Cảnh Phong cơ hồ chưa từng phát sinh qua chuyện đánh nhau như thế.

Hiện giờ trong nhà hàng chẳng những xảy ra chuyện đánh nhau, hơn nữa còn là Vương Hạo mang danh ác thiếu, hơn nữa người bị đánh còn là Vương Hạo, điều này không khỏi làm quản lý nhà hàng sợ hãi.

- Cút.

Vương Hạo cầm lấy khắn tay màu trắng lau vết máu nơi khóe miệng, âm trầm rít gào với quản lý nhà hàng.

Quản lý nhà hàng sợ tới mức lui ra sau một bước, không biết nên xử lý như thế nào.

Quản lý nhà hàng vừa lui về phía sau, sắc mặt Vương Hạo phát lạnh, không nói một lời chụp lấy chiếc ghế dựa bên cạnh, hùng hổ hướng Lâm Đông vọt tới!

Theo Vương Hạo xem ra, ngay trước mặt nhiều người như vậy nhất là ngay trước mặt Lâm Bách Hân, bị Lâm Đông tát một cái, đây là điều mà hắn không thể khoan dung, hắn nhất định phải lấy lại danh dự!

- Không biết sống chết!

Lâm Đông tát Vương Hạo một cái, vốn tưởng rằng Vương Hạo sẽ sợ hãi, lúc này thấy hắn chẳng những không mang theo Lâm Bách Hân rời đi, còn cầm một cái ghế hướng chỗ mình vọt tới, lập tức cười lạnh một tiếng.

Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú không chuyển mắt của các khách nhân, Lâm Đông không lui mà tiến tới, lao thẳng tới chỗ Vương Hạo.

- Đi tìm chết.

Vương Hạo nhìn thấy Lâm Đông đi tới, trong nháy mắt hung quang đại thịnh, vung ghế dựa hướng đầu Lâm Đông nện xuống!

Lâm Đông mặt không đổi sắc, nghiêng người tránh né, vừa tránh thoát một kích của Vương Hạo đồng thời chân phải đá ra nhanh như chớp!

Thực lực cách đấu của Lâm Đông có chút không tầm thường, ra tay lại nhanh, chuẩn, độc!

- Hô... hô...

Nương theo tiếng xé gió, một cước của Lâm Đông đá vào cổ chân Vương Hạo.

- Răng rắc!

Thanh âm xương gãy vang lên.

- Oanh!

Sắc mặt Vương Hạo đột nhiên biến đổi, thân thể mất đi thăng bằng, theo lực ném ghế ầm ầm ngã xuốngđất!

Tất cả chuyện này tuy rằng phức tạp nhưng cũng chỉ xảy ra trong vòng hai giây đồng hồ.

Tình thế phát triển hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của mọi người.

Nhưng không chờ bọn họ kịp lấy lại tinh thần, một màn làm bọn họ hoàn toàn há hốc mồm đã xảy ra.

Trong vẻ trợn mắt há hốc của họ, dùng một cước đá ngã Vương Hạo xong, Lâm Đông cũng không dừng lại mà thuận thế chụp lấy ghế dựa bên cạnh, vung lên, nhắm ngay sau lưng Vương Hạo dùng sức nện xuống!

- A!

Một bên, Lâm Bách Hân nhìn thấy hành động tàn nhẫn của Lâm Đông, sợ tới mức lại hét lên, mà một ít khách nhân khác cũng bị tác phong tàn nhẫn của Lâm Đông hù sợ, một ít phụ nữ nhát gan còn nhắm hai mắt lại.

- Oanh.

Một tiếng trầm đục vang lên, chiếc ghế dựa hung hăng đập xuống sau lưng Vương Hạo, Vương Hạo giống như bị sét đánh, cả người run rẩy, trong miệng phát ra tiếng kêu thét thống khổ.

- Loảng xoảng loảng xoảng...

Làm xong tất cả chuyện này, sắc mặt Lâm Đông không chút thay đổi đặt ghế dựa trước người Lâm Bách Hân, trong biểu tình tái nhợt của cô ta, thản nhiên nói:

- Tôi không có thói quen thương hương tiếc ngọc, cho nên cô tốt nhất mang theo hắn biến mất trước mặt tôi.

Bên tai vang lên lời nói hung hăng càn quấy của Lâm Đông, Lâm Bách Hân sợ tới mức mặt hoa thất sắc, mà quản lý nhà hàng đứng một bên cũng ngây dại.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng, Lâm Đông dựa vào điều gì dám vung tay với Vương Hạo tại Hong Kong!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-604)