Vay nóng Tima

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 300

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 300: Lật tay làm mây? ngửa tay làm mưa (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Shopee


Vừa nghe thấy hai chữ này, toàn thân Hồng Liệt khẽ run rẩy, thân hình mập mạp vượt qua hai trăm cân nháy mắt ngồi thẳng dậy, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Ngay sau đó, hắn đã nhìn thấy được đầu người của Lưu Hân!

Dưới ánh đèn. Lưu Hân hai mắt trắng dã, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang nói:

- Hồng gia, xuống đây với tôi, xuống đây với tôi đi...

Cùng nữ nhân kia giống nhau, sau khi nhìn thấy chiếc đầu người này, Hồng Liệt đã bị hoảng sợ không nhỏ, diễn cảm nháy mắt trắng bệch ra. Sau khi hắn nhìn thấy rõ chủ nhân của chiếc đầu lâu này là Lưu Hân, thì thân mình không ngừng run rẩy, một nỗi sợ hãi không tên cũng nhanh chóng chiếm hữu ở trong tâm linh của hắn.

Mồ hôi to như hạt đậu, mau chóng theo lỗ chân lông trên người Hồng Liệt trào xuất ra, hắn dùng sức nuốt khan hai ngụm nước miếng, dồn dập thở sâu vài nhịp xong, mới cố gắng đẩy nữ nhân bên cạnh ra. Thế nhưng lại phát hiện, nữ nhân này giống như một con bạch tuộc gắt gao bám chặt vào hắn, chết cũng không buông tay.

- Mẹ kiếp, buông tay ra!

Hồng Liệt dù sao cũng là nhân vật trên tay đã từng nhiễm qua máu người. Tuy rằng tràng cảnh trước mắt làm cho hắn rung động, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh xuống, mắng nữ nhân một tiếng, đẩy nàng ra, rồi bước xuống giường.

Hung hăng đè nén nỗi sợ hãi đang bao trùm ở trong nội tâm. Hồng Liệt kiên trì bước đến trước đầu người Lưu Hân, híp mắt nhìn thoáng qua xong. Sau đó diễn cảm âm trầm, nhấc máy bộ đàm lên, trầm giọng quát:

- Hầu Tam!

- Ông chủ có gì phân phó không?

Rất nhanh, bên trong máy bộ đàm truyền ra thanh âm của Hầu Tam, thủ lĩnh bảo tiêu bên người Hồng Liệt.

Nguyên bản còn đang tưởng rằng, đám bảo tiêu của mình đã bị giết chết hết rồi. Nhưng lúc này nghe thấy thanh âm trả lời của Hầu Tam, thì Hồng Liệt mới ngây người ra.

Ngắn ngủi sững sờ qua đi, nỗi sợ hãi mới xua tan không lâu, nháy mắt đã dâng trào lên như một cơn hồng thủy. Mồ hôi lạnh theo trên trán của hắn túa xuống, nhịp hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.

- Ông chủ, ngài làm sao vậy?

Đứng bên ngoài biệt thự. Hầu Tam nhận thấy nhịp hô hấp bất thường của Hồng Liệt, trong lòng cũng cả kinh.

- Không... không có chuyện gì.

Hồng Liệt hoảng hốt nói, theo sau mới nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi:

- Hầu Tam, tối hôm qua có phát hiện ra chuyện gì bất thường hay không?

- Không có, ông chủ, tối hôm qua hết thảy đều bình thường.

- Chắc chắn không?

- Tôi chắc chắn, buổi sáng tôi còn xem qua máy thu hình đêm qua. ông chủ, đã xảy ra chuyện gì ư?

- Có người mang đầu của Lưu Hân để vào trong phòng ta.

Rốt cuộc Hồng Liệt đã không dám phủ nhận, vừa sợ vừa tức quát rống lên một tiếng.

Theo sau, cả người Hồng Liệt giống như bị thoát lực, mồ hôi đầm đìa ngồi phệt xuống sàn nhà. Tối hôm qua A Tam nói cho hắn biết, đám người Lưu Hân đã bị giết. Trần Phàm cũng bị giết, nhưng vì sao đầu người của Lưu Hân đột nhiên lại xuất hiện ở trong phòng ngủ của hắn đây...

Mà thân là ông hoàng đất Vân Nam, bên người có những tám gã bảo tiêu canh gác, đó là vẫn chưa tính những nhãn tuyến ngầm ở xung quanh bên ngoài biệt thự. Trước sau phòng ngự sâm nghiêm, thế nhưng vẫn có người đem được đầu lâu vào trong phòng ngủ của hắn mà không bị phát giác. Điều này đã chứng minh, đối phương nếu muốn giết hắn, thì cũng chỉ dễ dàng như bóp chết một con muỗi mà thôi!

Ngồi trên sàn nhà. Hồng Liệt thở dốc từng ngụm, lúc này bản thân hắn đã hoàn toàn rơi vào trong nỗi sợ hãi, thậm chí còn quên luôn cả lau mồ hôi ở trên vầng trán. Mà nữ nhân kia thì vẫn đang nhắm mắt nằm ở trên giường, thân mình điên cuồng run rẩy, biên độ so với lúc đạt cao trào còn muốn mạnh hơn.

- Két...

Một thanh âm trầm muộn vang lên. Hầu Tam mang theo mấy gã thân mặc âu phục mày đen, tai đeo vô tuyến điện đẩy cửa chạy vào. Khi bọn hắn nhìn thấy Hồng Liệt hai mắt trợn trừng, đang ngồi ở bên cạnh đầu lâu của Lưu Hân, thì thoáng đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ như đang hò hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Đầu lâu của Lưu Hân vì sao lại ở trong này?

Không có câu trả lời, bầu không khí bên trong phòng ngủ nhất thời rơi vào chết lặng. Thậm chí, nữ nhân đang nằm trên giường nhìn thấy có người xông vào, đều không có dùng chăn che phủ thân hình mềm mại, vẫn gắt gao nhắm chặt hai mắt vào nhau.

- Reeng...

Đột nhiên, tiếng chuông di động phá vỡ sự yên tĩnh ở bên trong gian phòng ngủ.

Thanh âm vừa vang lên, ngay cả Hồng Liệt ở bên trong, mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt quẳng ném về phía chiếc di động nằm bên cạnh đầu người. -

Nguyên bản thanh âm rất nhỏ, nhung khi rơi vào trong tai của mọi người, thì lại như ma âm ở dưới địa ngục truyền lên, làm cho mọi người cảm giác trước ngực mình, giống như đang bị một tòa núi lớn đè nặng, khó có thể hô hấp thông thuận.

Hồng Liệt dù sao cũng là người nhiều lần gặp qua sóng to gió lớn, tuy rằng hắn bị kinh hãi vì một màn bất thình lình này làm cho trở tay không kịp. Nhưng vẫn cố gắng kìm nén hoảng sợ, đứng lên cầm lấy chiếc di động.

- Hô - " Hồng Liệt phun ra một ngụm oi bức, cúi đầu vừa nhìn, rõ ràng trông thấy một dãy số xa lạ biểu thị trên màn hình.

- Alo.

Cắn chặt răng. Hồng Liệt ấn nút nghe máy, dùng thanh âm khàn khàn nói.

- Có thích món quà đó không?

Trả lời hắn là một thanh âm u lành, thanh âm kia rơi vào trong tay của hắn, khiến cho nội tâm của hắn nháy mắt đại biến, thân mình cũng không kìm chế nổi thêm nữa, mà hung hăng run rẩy lên vài cái.

- Mày... mày là ai?

Hồng Liệt nuốt khan nước miếng hỏi.

- Ông hỏi vấn đề này không phải là rất ngu ngốc hay sao?

Ngữ khí của đối phương tràn ngập hương vị trào phúng cùng hàn ý.

Hồng Liệt cắn môi:

- Rốt cuộc thì mày muốn gì?

- Ông nghĩ sao?

Thanh âm của đối phương rất chậm rãi, như là đang trêu chọc bình thường, nhưng ngữ khí lại rét lạnh thấu xương.

 

- Fuck con mẹ thằng chó này, tao muốn đem mày băm cho chó ăn!

Rốt cuộc Hồng Liệt đã không còn nhịn nổi thêm nữa, hung hăng rống lớn lên, dường như đang muốn dùng phương thức này để xua tan đi nỗi sợ hãi đang xâm lấn ở trong nội tâm.

Đầu bên kia máy, Trần Phàm nghe thấy ngữ khí căm phẫn của Hồng Liệt, thì cười lạnh nói:

- Ông có bổn sự đó không?

- Tê - " Hồng Liệt hít sâu một hơi, để bình ổn tâm tình.

Tối hôm qua hắn bày trận muốn giết chết Trần Phàm, kết quả đều không xử lí được Trần Phàm, tương phản đám người Lưu Hân còn bị giết sạch. Hơn nữa còn mang đầu Lưu Hân để vào trong phòng ngủ của hắn. Hiện giờ, hắn biết rõ, muốn giết Trần Phàm căn bản là không có khả năng...

Trong lòng hiểu rõ điểm này, đồng thời mồ hôi lạnh trên người Hồng Liệt cũng vãi ra như tắm, nhỏ xuống sàn nhà, thanh âm yếu ớt, nhưng ở bên trong phòng ngủ lại cực kỳ rõ ràng.

- Không... không đúng. Tối hôm qua A Tam nói cho tao biết, mày đã chết. Nhưng mày không chết, chẳng lẽ tên khốn khiếp Khôn Sa đang đùa giỡn tao?

Hồng Liệt rất nhanh ý thức được chuyện gì đó, theo sau lại điên cuồng lắc đầu:

- Không có khả năng này! Khôn Sa là người thông minh, hắn sẽ không có đạo lý đắc tội với ta!

- Chẳng lẽ đắc tội với một người đã chết, còn cần phải lo lắng nữa sao?

Trần Phàm ngữ khí tràn ngập hương vị trào phúng.

Hồng Liệt nóng nảy rống giận, quát:

- Rốt cuộc thì mày là ai?

- Tôi là người sẽ lấy cái mạng của ông!

Trần Phàm không chút che giấu nói.

Hồng Liệt nghe được câu này thì không khỏi chấn động, giờ khắc này, hắn thật lòng đã vô cùng khiếp sợ!

Cái thân hình vượt quá hai trăm cân lúc này đang run rẩy dữ dội, giống như tùy thời đều có thể ngã quỵ bình thường. Đối với hắn mà nói, tất cả những chuyện này xảy đến quá mức đột ngột!

Thông qua cuộc đàm thoại ngắn ngủi này, hắn hiểu ra, thân phận của đối phương là không hề tầm thường. Trọng yếu hơn chính là, thân thủ quá mức khủng bố!

Dù sao, yên lặng không một tiếng động đem đầu Lưu Hân đưa vào trong phòng ngủ của hắn, so với chuyện tình xử lí hắn cùng đám bảo tiêu bên ngoài còn khó khăn hơn gấp tận mười lần!

- Nếu mày muốn tánh mạng của tao, vì sao không giết tao luôn?

Sau khi ngây người ra vài giây đồng hồ, Hồng Liệt mới dùng thanh âm khàn khàn hỏi.

Trần Phàm chất vấn ngược lại:

- Chẳng lẽ ông không biết, chết không đáng sợ, mà đáng sợ nhất chính là khoảng thời gian chờ đợi trước khi chết hay sao?

- Hô... hô -

Rốt cuộc Hồng Liệt đã không chống đỡ nổi thêm nữa, hung hăng đặt mông ngồi bệt xuống sàn nhà, chiếc di động theo trên tay hắn cũng rơi xuống.

Thấy một màn này, ngay cả Hầu Tam ở bên trong, không một ai bước lên nâng đỡ Hồng Liệt. Nhưng không phải là không muốn, mà đám người bọn hắn trong lúc này hai chân đã nặng như đeo chì, trầm trọng vô cùng, căn bản là vô pháp xê dịch nửa bước.

Trần Phàm nói chuyện với Hồng Liệt, bọn hắn nghe được rõ ràng nội dung. Luận sợ hãi, bọn hắn so với Hồng Liệt chỉ có hơn chứ không hề kém chút nào.

- Hồng Liệt, màn kịch này chỉ mới bắt đầu mà thôi, hãy bình tĩnh hưởng thụ mùi vị của nỗi sợ hãi nhé!

Bên trong di động truyền ra thanh âm của Trần Phàm, thanh âm mông lung mơ hồ dần dần biến mất...

Thanh âm này, cũng tương đương là bản án tử hình dành cho Hồng Liệt!

*****

Đô... đô... đô... đô...

Điện thoại đã chấm dứt, bên trong truyền ra thanh âm đô đô.

- Hô... hô... hô... hô...

Trên thảm sàn. Hồng Liệt giống như bị mất đi hồn phách, hô hấp dồn dập tới cực hạn, giống như tùy thời sắp bị ngạt thở.

- Ông... ông chủ.

Sau đó, Hầu Tam vốn là đầu lĩnh bảo tiêu liền hồi phục lại tinh thần, hắn kiệt lực che giấu nội tâm sợ hãi, cố gắng tiến lên nâng dậy Hồng Liệt.

- Biến, con mẹ nó cút hết cho ta!

Hồng Liệt giống như một con sư tử bị chọc giận, tê rống lên:

- Con mẹ nó hàng năm ta bỏ nhiều tiền nuôi bọn phế vật như các ngươi có lợi gì? Con mẹ nó, các ngươi nói cho ta biết, có ích lợi gì?

Trầm mặc.

Đối mặt Hồng Liệt đang cuồng nộ, đám người Hầu Tam không dám thở mạnh.

Mà nữ nghệ sĩ đang hãm sâu trong sự sợ hãi lại vừa mở mắt, nàng có thể nhìn thấy được một điều duy nhất hiện ra trong con ngươi của Hồng Liệt: sợ hãi.

Nỗi sợ hãi xâm nhập sâu trong xương cốt!

- Hô...

Hồng Liệt lại hít sâu một hơi, cầm điện thoại rớt dưới thảm sàn lên, run rẩy bấm một dãy số.

Ngô Hồng Quân thân là nhân vật thực quyền trong cảnh giới, sáng sớm hôm nay đã đi tới văn phòng.

Phòng làm việc của hắn nằm trên tầng cao nhất, gần cạnh văn phòng của người cầm quyền cảnh sát nơi này, trên tấm bảng có thêm một chữ phó.

Đứng ngay cửa phòng làm việc, Ngô Hồng Quân lấy ra chìa khóa mở cửa phòng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng trước cửa, nhưng trong lòng lại đang tính toán phải cần bao lâu thì có thể xóa được chữ phó kia.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không khỏi nở nụ cười, sau đó đi vào văn phòng.

- Ông.

Chân trước hắn vừa bước vào văn phòng, điện thoại trong túi liền vang lên.

Hắn nhíu mày, lấy ra di động, vừa nhìn thấy dãy số biểu hiện trên màn hình chính là số di động của Hồng Liệt, đồng tử hắn nhất thời co rút lại như mũi nhọn.

Bình thường, hắn và Hồng Liệt rất ít liên hệ, cho dù Hồng Liệt có chuyện tìm hắn, cũng sẽ dùng số điện thoại khác để gọi tới, sau đó hắn về nhà mới gọi lại.

Giống như hôm nay, Hồng Liệt trực tiếp bấm vào số điện thoại việc công của hắn, vẫn là lần đầu tiên!

Trực giác nói cho hắn biết. Hồng Liệt tìm hắn có việc gấp, nếu không sẽ không gọi số này.

Vì thế hắn cắn chặt răng, lui ra phía sau vài bước, cần thận nghe một chút, xác định bốn phía không có ai, lại đóng cửa phòng cực nhanh, bấm điện thoại quát:

- Ông điên rồi?

- Con mẹ nó, lão tử đang điên đây!

Đầu bên kia điện thoại, Hồng Liệt thở hổn hển, giọng nói cũng không còn khách khí như ngày xưa.

 

- Đã xảy ra chuyện gì?

Ngô Hồng Quân cau mày, trong đầu hồi tưởng lại thủ hạ hồi báo tối hôm qua nhà xưởng bị người phóng hỏa, theo sau lại hỏi:

- Ông không phải xử lý sạch sẽ sao? Hay là để lại nhược điểm ư?

- Tên kia không chết.

Hồng Liệt nuốt nước bọt, kinh hồn táng đảm nói.

- Cái gì? Không chết?

đồng tử Ngô Hồng Quân đột nhiên phóng lớn, theo sau mắng:

- Hồng Liệt, đầu óc ông có bị nước vào sao? Nếu không chết, ông đem đốt nhà xưởng làm gì?

- Hắn không những không chết, còn đem đầu người của Lưu Hân lặng yên đưa vào trong phòng ngủ của tôi... Hồng Liệt hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.

Cô đông!

Nghe được lời của Hồng Liệt, sắc mặt Ngô Hồng Quân đột nhiên biến đổi!

- Ngô Hồng Quân, tôi cho ông biết, ông nói đúng, nếu tiểu tử đó không chết, lão tử tuyệt đối sẽ điên!

Bên trong điện thoại truyền ra tiếng rít gào của Hồng Liệt.

Ngô Hồng Quân chau mày:

- Ông từ bên chỗ Khôn Sa mượn tám cỗ máy giết người, thêm đám người Lưu Hân mà cũng không làm rụng được hắn, xem ra hắn rất mạnh, giờ ông tính toán làm thế nào?

- Mẹ nó, còn cần tôi dạy cho ông sao? Chơi đen, so thủ đoạn lão tử không phải là đối thủ của hắn!

Hồng Liệt hung hăng nói:

- Vậy thì đành phải nhờ ông đối phó hắn thôi.

- Tôi đi. ông nói đùa gì vậy?

Ngô Hồng Quân bị ý tưởng của Hồng Liệt làm cho hoảng sợ.

- Ngô Hồng Quân, chuyện này ông không muốn làm cũng phải làm.

Hồng Liệt lạnh lùng nói:

- Chỗ này của tôi có số di động của hắn, ông có thể thông qua số di động truy tung vị trí của hắn, sau đó phái người vây bắt.

- Lý do đâu? Mẹ nó, ông cho là bất người cũng đơn giản như bắt gà sao?

Ngô Hồng Quân nổi giận, theo hắn xem ra làm như vậy thật dễ dàng bại lộ. :

Hồng Liệt tựa hồ như đã sớm nghĩ kỹ:

- Con mẹ nó, lý do còn khó tìm sao? Nói là tối hôm qua hắn là người phóng hỏa, mặt khác còn giết người, cố gắng hủy thi diệt tích!

Ngô Hồng Quân trầm mặc không nói, đây quả thật là lý do thỏa đáng.

- Ngô Hồng Quân, tôi nói cho ông biết, từ sau ngày ông được Thanh bang thu mua, chúng ta đã trở thành người chung một thuyền, nếu lão tử không tốt, ông cũng sẽ không sống dễ chịu hơn chút nào đâu!

Hồng Liệt thấy Ngô Hồng Quân không nói lời nào, lạnh giọng nhắc nhở.

Nghe được Hồng Liệt nói như thế. Ngô Hồng Quân cắn răng:

- Được, chuyện này giao cho tôi. Nhưng... bên chỗ ông chủ Tiết, thì ông phải đi giải thích đấy.

Ông chủ Tiết.

Ba chữ kia lọt vào trong tai, trong lòng Hồng Liệt chấn động, theo sau đỏ hồng mắt cắn răng nói:

- Không thành vấn đề.

Dứt lời. Hồng Liệt trực tiếp cúp điện thoại.

Mà Ngô Hồng Quân lại cầm di động ngồi trước bàn làm việc, nhíu mày suy tư làm sao tiến hành chuyện này.

Ước chừng mười giây sau, hắn tựa hồ đã nghĩ rõ ràng, lại đem lực chú ý đặt trên di động, chuẩn bị xóa đi bản ghi chép.

Dát chi!

Theo sau, không đợi hắn xóa xong, cửa phòng nhất thời bị người đẩy ra.

Thanh âm thình lình cất lên làm sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, sau đó cực nhanh nhấn nút xóa, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía cửa phòng định phát hỏa.

Dù sao, lấy thân phận cùng địa vị của hắn, cho dù muốn thò tay vào phòng, đều sẽ phải gõ cửa.

Nhưng ngay sau đó, biểu tình của Ngô Hồng Quân đã chuyển biến ba trăm sáu mươi lăm độ, thần sắc đang phẫn nộ nháy mắt buông lỏng ra, cướp lấy chính là nỗi khiếp sợ tràn ngập!

Khiếp sợ không gì sánh nổi!

Bởi vì... hắn đã nhìn ra người tiến vào trong phòng là nhân vật nào.

- Trương... Trương... Trương bộ trưởng, sao ngài tới đây?

Làm lão bánh quẩy cho Thanh Bang lăn lộn vào trong giới quan trường. Tố chất tâm lý của Ngô Hồng Quân cũng là thuộc dòng nhất lưu, rất nhanh hắn đã điều chỉnh cảm xúc, đứng dậy mỉm cười nói.

- Tiểu Ngô, thanh âm nghe sao không thích hợp vậy?

Trương bộ trưởng dẫn theo hai người, cười híp mắt đi về phía Ngô Hồng Quân, vừa đi vừa hỏi:

- Phải chăng là đang bị cảm ốm ư?

- Đúng rồi, là bị cảm, tối hôm qua không cẩn thận nên đã mắc cảm.

ở dưới ánh nhìn soi mói của Trương bộ trưởng, Ngô Hồng Quân nói năng có điểm lộn xộn.

Trương bộ trưởng đi tới trước người Ngô Hồng Quân, hai tay đặt lên bàn công tác, nheo mắt nói:

- Thật ư?

Thình thịch... !

Ngô Hồng Quân nội tâm chấn hám, trong lòng đã tuôn ra một cái ý niệm không tốt.

- Vừa rồi anh gọi điện thoại cho ai thế?

 

Trương bộ trưởng bước sát đến gần, tiếp tục chất vấn.

- Bá!

Ngô Hồng Quân sắc mặt đột nhiên biến đổi.

- Là Hồng Liệt phải không?

Trương bộ trưởng cười hắc hắc, sau đó đứng thẳng thân mình lên mở tay phải chìa ra, chỉ vào hai người đứng ở phía sau:

- Giới thiệu một chút, hai vị này là đồng chí bên Viện Kiểm Sát cùng Kỷ ủy. Hiện giờ chức vụ của anh đã bị bãi miễn, mời anh theo bọn họ đi một chuyến thôi.

- Hô... hô...

Vừa nghe thấy Trương bộ trưởng nói như thế, cả người Ngô Hồng Quân mềm nhũn ra, trực tiếp ngã nhào xuống dưới đất.

Trong đôi con ngươi của hắn đang tràn ngập thần sắc nghi hoặc. Cảm giác giống như đang hỏi Trương bộ trưởng:

- Có vấn đề gì sao?

Đối với hết thảy những chuyện này, Hồng Liệt còn chưa nắm rõ tình hình. Sau khi cùng Ngô Hồng Quân nói chuyện qua điện thoại xong, thần sắc của hắn đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Thậm chí, nơi khóe miệng còn toát ra một vẻ tươi cười thoải mái. Bởi vì hắn biết một người, võ lực có ngưu bức như thế nào, thì tuyệt đối cũng không thể là đối thủ của cơ quan nhà nước.

- Ông chủ... đừng... Bất hảo!

Ngay khi Hồng Liệt vừa thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, thì đồng thời bên trong máy bộ đàm cũng truyền ra thanh âm của Hầu Tam, thanh âm mười phần lo lắng.

- Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ như thế?

Hồng Liệt trong lòng vừa động, bất quá coi như vẫn trấn định.

- Cảnh sát... cảnh sát đang đến đây!

Hầu Tam khẩn trương nói:

- Có hai mươi mấy chiếc xe cảnh sát, dẫn đầu là xe đặc công.

Đặc công?

Nghe được hai chữ này, Hồng Liệt biến sắc.

- Đừng khẩn trương, thông báo cho anh em phía dưới, làm những chuyện cần phải làm.

Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, Hồng Liệt nhanh chóng bình tĩnh lại:

- Trong tay cảnh sát không có bằng chứng chính xác. Bọn chúng sẽ không thể làm gì nổi chúng ta.

Nói xong, Hồng Liệt trực tiếp ngắt máy, nhịn không được khẽ mắng:

- Mẹ nó, Ngô Hồng Quân này đúng là cái thứ phế vật. Làm ăn gì không biết nữa? Cảnh sát xuất động còn không thông báo cho mình một tiếng.

Mấy phút đồng hồ sau, hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát dừng ở gần tòa nhà biệt thự. Lấy đặc công dẫn đầu, gần trăm đồng chí cảnh sát đã hoàn toàn bao vây kín xung quanh tòa nhà của Hồng Liệt.

Đứng ở đại sảnh bên trong nhà, xuyên thấu qua khung cửa kính thủy tinh, nhìn thấy tràng cảnh này, diễn cảm trên mặt Hồng Liệt rốt cuộc đã thay đổi.

Hắn có thể nhìn ra, lần này cảnh sát tìm đến hắn cùng những lần trước có điểm bất đồng. Tạm thời chưa nhắc đến khí thế cường hãn, mà phần lớn những cảnh sát kia đều có khuôn mặt lạ hoắc.

Thân là ông hoàng vùng đất Vân Nam, những thành phố khác không dám nói, nhưng riêng cảnh sát trong nội thành Côn Minh. Hồng Liệt tự nhân là quen biết ba phần tư.

Khoảng một phút đồng hồ sau, một người đàn ông trung niên thân mặc trang phục đặc công, mang theo thủ hạ lao vào trong tòa nhà biệt thự.

- Các người làm gì vậy? Ai cho các người vào đây? Có lệnh bắt giữ hay không?

Vừa trông thấy cảnh sát tiến vào, Hồng Liệt cố tình bày ra diễn cảm nghiêm nghị, cứng rắn quát:

- Tôi nói cho các ngươi biết, nếu các người không có lệnh bắt giữ, tùy ý xâm nhập nhà dân, đó chính là phạm pháp! cố tình vi phạm, kết cục như thế nào, các người hẳn cũng đều rõ ràng.

- Hồng lão đại, đừng nói nhiều lời vô nghĩa, đây là lệnh bắt giữ.

Người trung niên đặc công xuất ra lệnh bắt giữ, bình thản nói.

Hồng Liệt nhíu mày, vừa chăm chú nhìn, rõ ràng trông thấy con dấu của bộ cảnh sát ở trên công văn.

Điều này cũng chính là muốn nói, tờ lệnh bắt giam này là do Bộ Cảnh Sát phát ra!

- Các người dựa vào đâu mà đòi bắt tôi?

Ngay sau khi nhìn thấy tờ lệnh bắt giam của bộ cảnh sát, Hồng Liệt liền gân cổ lên cãi bướng.

- Đội trưởng, tìm thấy rồi.

Thanh âm của Hồng Liệt vừa dứt, một người đặc công mang theo chó nghiệp vụ, xách một chiếc túi lớn đi tới. Ngay sau đó, ở dưới ánh nhìn chăm chú của Hồng Liệt, người đặc công kia đem chiếc túi mở ra, bên trong tràn đầy ma túy!

Ủa?

Nhìn thấy chiếc túi tràn đầy ma túy này, Hồng Liệt diễn cảm cuồng biến!

- Hồng Liệt, ông bị tình nghi là đang buôn lậu ma túy, chứng cứ vô cùng chính xác. Hiện giờ chúng tôi chính thức bắt giữ ông, tốt nhất là ông đừng nên phản kháng!

Người trung niên đặc công lạnh lùng nói.

- Vu oan... tôi bị người ta vu oan!

Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, bỗng nhiên Hồng Liệt cuồng hống lên, đồng thời cùng lúc này hắn móc di động ra, cố gắng điện thoại tìm người.

- Gọi cho Ngô Hồng Quân hay là Khuê Phong?

Đặc công trung niên lạnh lùng nói:

- Tôi thông báo cho ông biết, Hồng Liệt, hai người họ cũng đã bị bắt giam rồi! Lần này, ngay cả thiên vương lão tử hạ phàm cũng không thể nào cứu được ông đâu!

- Hô... hô

Nghe được lời nói của người đặc công trung niên, Hồng Liệt trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống sàn nhà.

- Tại sao? Tại sao có thể trở thành như thế?

Hồng Liệt ngồi ở dưới sàn nhà, giống như thất hồn lạc phách, điên cuồng lắc đầu lẩm bẩm nói.

- Hồng Liệt, màn kịch này chỉ mới bắt đầu mà thôi, hãy bình tĩnh hưởng thụ mùi vị của nỗi sợ hãi nhé!

Bênh tai quanh quẩn vang lên lời nói của Trần Phàm lúc trước, bất tri giác Hồng Liệt đã minh bạch ra chuyện gì rồi. Diễn cảm nháy mắt xám như tro tàn!

*****

Một hồi phong ba trong giới quan trường ở Vân Nam, vận mệnh của giới hắc đạo cũng yên lặng không một tiếng động xoay chuyển theo. Còn Trần Phàm thân là người thao túng sau màn, lại không hề xuất hiện ở đương trường, mà đang ngồi trong một tòa khách sạn.

Trong đại sảnh khách sạn. Trần Phàm ngồi ở trên ghế sa - lon hút thuốc lá, sương khói vờn quanh khuôn mặt của hắn, khiến cho người ta vô pháp nhìn thấy rõ biểu tình ở trên khuôn mặt của hắn lúc này.

Két...

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, nương theo một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa phòng ngủ phía đối diện bị đẩy ra. Bạch Anh tóc tai hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ.

- Trần Phàm?

Tối hôm qua, khi còn ở trong nhà xưởng bỏ hoang, lúc Bạch Anh hồi tỉnh thì đã nhìn thấy chiếc đầu lâu đầm đìa máu tươi của Lưu Hân, căn bản là chưa kịp nhìn thấy Trần Phàm đã hôn mê bất tỉnh đi rồi. Mê man suốt đêm. Lúc này nàng nhìn thấy Trần Phàm thì không khỏi giật mình cả kinh.

Nghe thấy Bạch Anh nói chuyện. Trần Phàm hung hăng phun ra một ngụm khói thuốc, sau đó đem nhãn tình quẳng ném về phía Bạch Anh.

Giờ khắc này, ánh mắt của hắn mang biểu tình vô cùng phức tạp. Trong kí ức, hắn nhìn thấy một người phụ nữ nông thôn hiền lành chất phác. Còn trên thực tế, Bạch Anh đang đứng ở trước người hắn không xa, vô luận khí chất hay là kiểu cách trang điểm, sớm đã thoát ra khỏi hình tượng người phụ nữ nông thôn mất rồi.

- Sao cậu lại ở chỗ này?

Sững sờ trong chốc lát xong. Bạch Anh liền theo bản năng dò hỏi:

- Lưu Mãnh đâu? Sao anh ta không quay trở về?

Khi đang nói chuyện. Bạch Anh tựa hồ cảm thấy có điểm chột dạ, chuyển ánh mắt đi.

Lưu Mãnh?

Vừa nghe thấy hai chữ này, trong đầu Trần Phàm nhất thời dần dần hiện ra khuôn mặt phúc hậu của người đàn ông kiên cường. Theo sau ngắm nhìn Bạch Anh đứng ở trước mặt, trong lòng khẽ thở dài, trầm giọng nói:

- Cô đi đi.

Bạch Anh sững sờ đứng ngây ra.

Trần Phàm đứng lên, nheo mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Anh, gằn giọng nói:

- Bởi vì cô là vợ của ông ấy. Cũng từng là sư mẫu của tôi. Cho nên buổi tối hôm qua tôi mới cứu cô.

- Cảm ơn cậu...

Bạch Anh cảm xúc dao động rất lớn, rất phức tạp, vừa có áy náy cũng vừa có nghi hoặc.

- Cô không cần cảm ơn tôi, đó là chuyện mà tôi phải làm.

Trần Phàm nói xong, đột nhiên chuyển giọng:

- Bất quá... Từ hôm nay về sau, cô và ông ấy cùng Oanh Oánh. Lý bà nội, sẽ không còn bất cứ mối liên quan nào nữa.

Nghe vây, Bạch Anh toàn thân chấn động.

Trần Phàm cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lại, mà thản nhiên rời đi.

- Trần Phàm, cậu chờ một chút...

Bạch Anh khẩn trương, vội vàng đuổi theo Trần Phàm.

Trần Phàm quay đầu, diễn cảm bất biến nhìn Bạch Anh:

- Chẳng lẽ cô nghĩ rằng giữa chúng ta vẫn còn có chuyện để nói nữa sao?

Bạch Anh không phản bác, theo sau cắn răng hỏi:

- Cậu... cậu biết tất cả rồi ư?

Lời này vừa ra khỏi miệng, trong lòng Bạch Anh rất nhanh đã xuất hiện đáp án. Trần Phàm đều chạy tới cứu mình, há lại có thể không biết chuyện tình giữa mình và Lưu Hân sao?

- Tôi muốn gặp Oánh Oánh.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Bạch Anh đã lên tiếng.

Trần Phàm biến sắc, lạnh lùng nói:

- Cô vẫn chưa hiểu ư?

- Tôi...

Bạch Anh không sao phản bác được.

- Cô vì truy cầu cái gọi là tình yêu, mà đã mang theo hết tiền trong nhà rời đi. để hai người bọn họ đói khổ ở nhà.

Trần Phàm nói xong, nhịn không được liền muốn phát hòa:

- Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ qua, một người già và một đứa bé có thể sinh tồn được hay không ư? Tôi không hiểu, trong mắt cô, cái tình yêu chó má kia, so với bọn họ còn quan trọng hơn ư? Lùi một bước mà nói, cô muốn đi tìm tình yêu của mình cũng được, nhưng cô đem hết tiền trong nhà đi làm cái gì? Cô mang tiền đi, cuộc sống của họ sẽ như thế nào? Cô đã biết hai người họ không có tiền, nhưng cũng chẳng thèm quay về thăm nom lấy một lần, chẳng lẽ trái tim của cô làm bằng sắt đá ư?

- Tôi thừa nhận, tôi làm như vậy là rất ích kỷ.

Bạch Anh biểu tình tái nhợt, thoáng trầm ngâm một lúc sau, mới không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của Trần Phàm, gằn từng chữ phản bác:

- Nhưng... đó cũng chưa chắc đã phải là toàn bộ trách nhiệm của tôi.

Trần Phàm nhíu mày.

- Đúng là tôi ích kỷ, nhung còn Lưu Mãnh thì sao đây chứ? Anh ta không ích kỷ sao? Anh ta vì công tác mà bỏ mặc vợ con nhiều năm như thế. Anh ta trừ việc gửi chút tiền về nhà, anh ta còn biết làm cái gì nữa đây? Anh ta có trách nhiệm của một người chồng, một người cha không đây?

Trần Phàm diễn cảm phức tạp, nhưng vẫn im lặng không đáp.

- Trong suy nghĩ của ta, nhà nghèo cũng không sao, không có những ngày tháng êm đềm cũng không sao. Nhưng nhất định cần phải có một người đàn ông, để gánh vác gia đình. Một người đàn ông để ta mỗi ngày giặt giũ quần áo cơm nước cho hắn... mà không phải là một cái máy kiếm tiền.

Bạch Anh quỳ xuống sàn nhà ôm mặt khóc lóc nói.

Nghe xong những lời này của Bạch Anh. Trần Phàm vô lực nhắm hai mắt vào. Sau vài giây đồng hồ, hắn liền mở mắt ra, diễn cảm đã khỏi phục bình tĩnh, một lần nữa nhấc chân bước đi.

- Đó có thể làm lý do cô phản bội ông ấy. Nhưng không thể làm lý do cho cô mang hết tiền trong nhà rời đi, bỏ mặc Oánh Oánh cùng Lý bà nội.

Khi sắp bước ra khỏi cửa. Trần Phàm thoáng dừng bước, không quay đầu mà nói:

- Oánh Oánh không cần người mẹ ích kỷ vô tình như cô, tôi sẽ chăm sóc cho nàng.

- Ngoài ra, chồng cô rất vĩ đại, người nào quen biết ông ấy đều sẽ nói như thế.

Dứt lời, Trần Phàm không muốn nán lại thêm nữa, mà trực tiếp bước ra khỏi gian phòng.

Cùng lúc đó, trong tòa nhà hành chính Tỉnh ủy.

- Liễu bí thư, trước mắt đã xác nhận nhân số bị bắt giam vượt quá hai người, mà hành động này vẫn còn đang tiếp tục điều tra.

Trong một gian văn phòng, một người đàn ông trung niên ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, diễn cảm khó coi hướng một vị lão nhân trên năm mươi tuổi bẩm báo.

Trong lúc bẩm báo, người đàn ông trung niên cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của lão nhân kia, mà yên lặng cúi đầu.

- Quả nhiên là đại thủ bút ah!

Vượt ngoài tầm dự tính của người đàn ông trung niên, lão nhân cũng không bởi vì hắn không nắm rõ tình hình trong ngành, nên hơn mười người cấp dưới đã bị bắt giữ, mà tức giận. Tương phản còn mỉm cười cảm khái:

- Nhưng tôi rất hiếu kỳ... Rốt cuộc là người nào có bản lĩnh lớn đến mức, có thể điều động người trong ba ngành? Hơn nữa hành động lần này còn được giữ bí mật tuyệt đối như thế?

Người đàn ông trung niên trầm ngâm không đáp. Dù sao làm thư kí tối quan trọng chính là phải biết lĩnh hội hàm ý của lãnh đạo. Thế nhưng trầm ngâm một lúc sau, mà hắn vẫn không thể nhìn ra cái hàm ý sâu xa ẩn trong những lời nói này.

Đầu tiên, ba ngành cấp trên triển khai hành động lớn như thế, lão nhân tuyệt đối sẽ không cảm kích, điều này vô hình trung cũng tương đương là đánh vào mặt lão nhân, khiến cho lão nhân rất khó bước xuống sân khấu.

- Cảnh Huy à, tôi hiểu anh lo lắng chuyện này xảy ra, sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với tôi.

Lão nhân nhìn thấy người đàn ông trung niên không đáp. Liền mỉm cười nói:

- Đây là hoàng đế không vội mà thái giám anh đã vội hay sao? Có chuyện này nói thật lòng với anh, cho anh hay, cấp trên phái tôi đến Vân Nam, chính là muốn nhổ khối u ác tính đang cắm rễ ở nơi này. Đáng tiếc, tình thế bức người, tôi cũng đành hữu tâm vô lực mà thôi. Hiện giờ có người thay tôi làm chuyện này, tôi cao hứng còn không kịp nữa đâu.

Lúc này, người đàn ông trung niên giống như muốn nói thêm gì đó. Nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài cửa truyền vào, ngay sau đó tiếng gõ cửa vang lên.

Người đàn ông trung niên vừa quay đầu nhìn lại, thì đã rõ ràng trông thấy Trương bộ trưởng đang đứng ngay ngoài cửa.

- Lão Liễu, tôi có thể vào trong được không đây?

Ngoài cửa. Trương bộ trưởng cười cười dò hỏi.

Lão nhân họ Liễu thoáng quẳng ném ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên. Theo sau, người đàn ông trung niên cũng hiểu ý mà bước ra ngoài. Đồng thời lão nhân họ Liều đứng dậy cười mắng:

- Trương đại bộ trưởng. ông bắt người của tôi mà không thèm thông báo trước cho tôi một tiếng. Lúc này mới đến văn phòng trưng cầu ý kiến của tôi. Có xem lão già này là bằng hữu nữa hay không đây?

- Bây giờ, không phải tôi đã đến hướng lão ca chịu tội hay sao?

Trương bộ trưởng vừa cười vừa bước vào bên trong văn phòng.

Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên bước ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đem cửa đóng vào.

- Xem ra hành động lần này rất hoàn mỹ ah! Trận hình lớn như vậy đúng là hiếm khi trông thấy, hơn nữa còn bí mật không chút phong thanh, chẳng lẽ đây là ý tử của thủ trưởng sao?

Lão nhân thử dò hỏi một chút, tại hắn xem ra, trừ bỏ thủ trưởng thì những người khác sẽ không có năng lực và quyết đoán cường hãn đến mức này.

Nhưng không ngờ, Trương bộ trưởng đã lắc đầu!

=================

PS: Tỉnh Vân Nam có tám thành phố cấp địa khu, nếu xuất hiện 1 hai bí thư thành ủy thì cũng bình thường nha. ở Tung thì bí thư thành ủy là người đứng đầu Đảng bộ tại thành phố cấp địa khu, thành phố cấp phó tỉnh hoặc thành phố cấp đặc khu nha. Còn nếu là bí thư tỉnh ủy thì là người đứng đầu tỉnh đó trong nội bộ Đảng ở tỉnh. Và là trưởng ban chấp hành đảng bộ ở tinh này. To hơn mấy tay thành ủy kia nhé, đừng nhầm lẫn!

*****

Lão nhân họ Liễu, đôi conngươi bỗng nhiên phóng đại:

- Đó là... ?

- Trần gia.

Trương bộ trưởng cười khổ phun ra hai chữ.

- Trần gia lão thủ trưởng?

Lão nhân họ Liễu trợn mắt há mồm nói.

Trương bộ trưởng khẽ gật đầu, theo sau lại lắc đầu:

- Không phải lão thủ trưởng, mà là tiểu tử Trần gia. Lần này hắn mượn thế lão thủ trưởng, biến ba ngành chúng ta thành gà bay chó chạy, cuối cùng vẫn không thế không bí mật tiến vào trong địa bàn của ông, triển khai hành động lần này.

- Là hắn ư?

Lão nhân biểu tình quái dị:

- Ai không có mắt mà trêu vào tiểu tử xúi quẩy đó?

- Hồng Liệt và Ngô Hồng Quân.

Trương bộ trưởng thở dài, thân là lãnh đạo ngành cảnh sát, đối với chuyện tình trong ngành cảnh sát xuất hiện nhóm phần tử bại hoại, trong lòng vẫn là cảm thấy hổ thẹn.

- Thống khoái, đúng là hả lòng hả dạ.

Lão nhân cười ha hả, theo sau mới nói:

- Ông đừng đi ngay nhé! Buổi tối kêu lão Vương đến, chúng ta uống vài chén rượu mừng.

Nghe lão nhân nói như thế. Trương bộ trưởng khẽ gật đầu mỉm cười. Hắn biết rõ, lão nhân điều tới Vân Nam đã bốn năm thời gian, sở dĩ còn chưa diệt trừ được đám côn trùng cỏ dại này, hoàn toàn là bởi vì liên quan đến rất nhiều thế lực. Nếu như không có lệnh của cấp trên, căn bản là không dám gây chiến. Hành động lần này, chẳng khác nào đã sưởi ấm nội tâm đang băng sương lạnh lẽo của lão nhân họ Liễu, giải trừ đi một khối tâm bệnh đeo bám suốt mấy năm qua.

 

Một giờ sau, đại viện trong quân khu Vân Nam.

Bởi Lý Vân mắc bệnh tim nghiêm trọng, không thể ngồi máy bay, cho nên Trần Phàm đã quyết định lái xe đưa Lý Vân chạy tới Đông Hải.

- Tiểu Dĩnh à, quay về thì nhớ gửi lời hỏi thăm của ta cho ông nội của cháu nhé. Nói cho ông ấy biết, có thời gian ta nhất định sẽ đến bái phòng lão nhân gia ông ta.

Nhìn thấy ba người Trần Phàm bước lên xe, Vương Quốc Cường nhẹ nhàng vỗ lên đầu Lý Dĩnh nói.

Lý Dĩnh mỉm cười gật đầu:

- Dạ. Vương gia gia. ông quay về đi, không cần tiễn chúng cháu đâu.

- Được, vậy cháu cũng lên xe đi.

Vương Quốc Cường mỉm cười, không hề níu kéo nói.

Nghe Vương Quốc Cường nói như thế. Lý Dĩnh cũng không chần chừ, mà nhấc chân bước vào trong chiếc Land Rovers. Lý Vân nằm ở phía sau. Trần Phàm phụ trách lái xe. Bất quá phía trước và sau vẫn còn có thêm xe quân dụng mở đường.

Vài giây đồng hồ sau, ba chiếc xe hơi đồng thời khởi động.

- Thủ trưởng. Liễu bí thư gọi điện.

Đúng lúc này, một viên cảnh vệ cầm máy bộ đàm, vội vàng chạy đến trước người Vương Quốc Cường nói.

Vương Quốc Cường nao nao, tiếp nhận máy bộ đàm, hồ nghi nói:

- Lão Liễu à, có chuyện gì không?

- Buổi tối đến chỗ tôi uống rượu mừng nhé.

Trong ống nghe truyền ra một cái thanh âm sang sảng.

- Rượu mừng?

Bởi vì Lý Dĩnh sắp quay về, nên tối hôm qua Vương Quốc Cường đặc biệt mời Lý Dĩnh dùng cơm, trong lúc đó uống khá nhiều rượu, sáng nay thức dậy muộn hơn bình thường. Đối với hành động lúc sáng hoàn toàn vẫn còn chưa hay biết gì cả. Lúc này nghe thấy Liễu bí thư nói, thì nhất thời giật mình...

- Lão Vương, chẳng lẽ ông không biết chuyện lớn phát sinh lúc sáng hay sao?

Liễu bí thư kinh ngạc hỏi.

Vương Quốc Cường cười khổ nói:

- Tôi vừa mới thức dậy xong. ông nói đi, đã phát sinh chuyện gì mà khiến cho ông vui vẻ như thế này đây?

Nghe Vương Quốc Cường hỏi. Liễu bí thư liền đem chuyện tình phát sinh lúc sáng kể cho Vương Quốc Cường nghe.

- Lão Vương... lão Vương, buổi tối ông nhớ đến nhé. Tôi cúp máy đây, còn chút việc cần phải đi làm.

Liễu bí thư nói xong, thấy Vương Quốc Cường nửa ngày không có phản ứng, liền nhắc nhở thêm.

- Đợi một chút...

Vương Quốc Cường theo trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, tò mò hỏi:

- Chuyện lớn như vậy, sao tôi không nghe thấy tin tức gì?

- Đừng nói là ông, ngay cả tôi đều không nắm rõ tình hình.

Liễu bí thư cười khổ giải thích.

Vương Quốc Cường sửng sốt:

 

- Ông cũng không nắm rõ tình hình ư? Đang nói đùa gì thế

- Lão Vương à, tôi không lừa ông đâu. Tôi quả thật là không nắm rõ tình hình. Chờ khi tôi biết, thì mọi chuyện đã triển khai xong rồi.

- Sao có thể như thế được chứ?

Vương Quốc Cường trăm mối khó giải, tại hắn xem ra, chuyện lớn như thế này, vô luận Liễu bí thư, hay là bản thân hắn, sê đều nhận được thông báo mới đúng.

- Hành động lần này triển khai rất bí mật.

Liễu bí thư cảm khái nói.

- Ý tử của cấp trên sao?

Vương Quốc Cường thứ dò hỏi, nhung trong lòng cũng là đáp án khẳng định rồi.

- Không phải, là tiểu oa oa Trần Phàm của Trần gia. ông hẳn là cũng đã nghe nói đến người này đi...

Trần Phàm?

Trong đầu Vương Quốc Cường nháy mắt hiện ra cảnh tượng vừa rồi Trần Phàm hướng hắn vẫy tay chào. Nhất thời, chỉ huy quân khu Vân Nam, giống như bị hóa đá bình thường, toàn thân ngây dại ra.

Tin tức thế cục ở Vân Nam đại biến, cơ hồ chỉ trong vòng một đêm đã lan truyền đi khắp đại giang nam bắc, các tòa báo lớn sôi nổi tiến hành đăng tải tin tức, những trang báo điện tử cũng sôi nổi đem chuyện này trở thành đề tài thảo luận chính trong ngày.

Trên các trang báo điện tử, tùy thời đều có thể nhìn thấy nhóm cư dân mạng phát biểu ý kiến của mình. Chung quy mà nói, thì phần lớn đều là tán dương. So sánh cùng những cư dân mạng, thì tin tức này ở trong giới quan trường còn oanh động hơn rất nhiều.

Hành động lần này triển khai phi thường bí mật, cho nên phần lớn mọi người trong giới quan trường cũng không nắm rõ được tiền căn hậu quả. Nhưng như thế cũng đù chấn hám tâm linh của rất nhiều người, nhất thời trong lòng mỗi người đều cảm thấy lo lắng bất an. âm thầm tiêu hủy chứng cứ có hại cho bản thân mình, hòng an bài một đường rút lui.

Mà đối với những nhân vật cấp bậc lớn hơn, sau khi nghe thấy tin tức này, thì cũng sâu sắc cảm nhận được sự cường hãn của Trần gia thêm một lần nữa. Dù sao, tình huống cụ thể ở tỉnh Vân Nam, bọn hắn đều nắm rõ ràng, cấp trên nhiều lần muốn thu dọn, nhưng vẫn phải tạm dừng vì có liên quan đến rất nhiều thế lực. Những năm gần đây chỉ duy trì tình hình bình ổn, mà không hề gây chiến.

Nhưng lần này, Trần Phàm chỉ nói một câu đơn giản, thì đã đem Vân Nam trộn thành trời long đất lở...

Lực uy hiếp của Trần gia là không cần bàn cãi!

Quảng Châu. Nhị Sa Đảo, trong tòa biệt thự nằm giữa trung tâm.

Tiết Hồ thân mặc đường trang ngồi ở trên ghế trong thư phòng, trong tay cầm theo một điếu xì gà, nhưng lại chỉ hút mấy hơi. Diễn cảm trên mặt hắn đã không còn vẻ vân đạm phong khinh như trước. Tương phản, hai chân mày gắt gao nhíu chặt vào nhau, biểu tình âm trầm cực điểm.

Chuyện xảy ra ở Vân Nam, đối với Thanh Bang cùng Tiết Hồ mà nói, không thể nghi ngờ chính là một cái đả kích cực lớn.

Thậm chí, lúc chiều mời trưởng lão Thanh Bang dự họp, mấy đại trường lão đối với chuyện tình lần này đã bày ra sự bất mãn rất lớn. Trong đó phần lớn trưởng lão đều cho rằng, sự tình xảy ra ở Vân Nam, đều là do lúc trước Tiết Cường đã đắc tội cùng với Trần Phàm.

Điều này khiến cho Tiết Hồ luôn luôn muốn bồi dưỡng Tiết Cường làm người nối nghiệp, mười phần tức giận, nhưng bản thân hắn cũng không thế phát hỏa ở trong hội nghị.

Két...

Chẳng biết trải qua bao lâu, cánh cửa thư phòng bị đẩy ra. Tiết Cường một thân âu phục màu xám bước vào trong thư phòng.

So sánh cùng Tiết Hồ mà nói, diễn cảm trên mặt Tiết Cường càng thêm khó coi. Chuyện tình xảy ra ở Vân Nam, các đại trưởng lão sôi nổi đem mũi dùi nhằm thẳng vào hắn, đây không thể hoài nghi là đã gia tăng thêm rất nhiều khó khãn đối với nghiệp lớn kế thừa Thanh Bang của hắn. Thậm chí, bao nhiêu công lao nửa năm trước hắn làm ở Đông Nam Á, đều vì sự tình lần này là đổ sông đổ biển...

- Cha.

Cùng những lần trước gặp mặt Tiết Hồ bất đồng, ngày hôm nay tuy rằng Tiết Cường vẫn bảo trì kính sợ, nhưng trong đôi con ngươi của hắn, căn bản là không thể nào che giấu được nét tức giận. .

Nghe thanh âm này, Tiết Hồ đem điếu xì gà ném vào trong gạt tàn, ngẩng đầu lên ngắm nhìn Tiết Cường, hỏi:

- Đang tức giận lắm hả?

- Dạ.

Tiết Cường hung hăng gật đầu, nhịn không được khẽ mắng:

- Hồng Liệt đúng là cái thử ngu xuẩn, chính bản thân hắn ngu xuẩn thì cũng thôi. Hại con rơi vào tình huống kiếm củi ba năm thiêu một giờ không nói, hơn nữa còn khiến bang hội chúng ta bị tổn thất lớn.

Tiết Hồ nghe vậy thì khẽ thở dài! Bản thân hắn làm sao không biết sự tình lần này ở Vân Nam, có ảnh hưởng to lớn như thế nào đối với Thanh Bang đây chứ?

Có thể nói không hề khoa trương chút nào, hành vi lần này của Trần Phàm quả thực đúng là rút củi dưới đáy nồi, hung hăng chặt đứt đường dây buôn ma túy của Thanh Bang!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-604)