Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1422

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1422: Ma bộc tan tác
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Thân thể cao lớn của hai huynh đệ này giống như bức tường thành, tốc độ kinh người. Hai huynh đệ giống như hổ vào bầy dê vậy.

Mà những ma bộc vốn muốn đánh chết Giang Trần kia, lúc này ý chí chiến đấu đã triệt để bị phá hủy.

Bàn tay lớn của đại thạch liên tục vung vẩy, nhanh như thiểm điện.

Lúc này, tên võ giả Đế cảnh của Bất Diệt Thiên Đô cảm thấy toàn thân bị xiết chặt, sau một khắc, toàn thân hắn giống như bị một đạo lực lượng bóp chặt, lập tức không thể động đậy.

Thực lực của cường giả đế cảnh ở trên cương vực hân loại tuyệt đối là tầng lớp cường đại nhất.

Cho dù là cường giả Đế cảnh đánh với Đế cảnh sơ giai, cũng rất khó miểu sát được.

Mà cường giả Đế cảnh như cường giả của Bất Diệt Thiên Đô, còn không chỉ là Đế cảnh sơ giai, mà là Đế cảnh trung giai, thực lực so với Đế cảnh sơ giai còn mạnh hơn không ít.

Thế nhưng mà giờ phút này hắn lại giống như một đứa bé học đi vậy, bất lực, bị bàn tay vừa thô vừa lớn kia chộp một cái, toàn thân lập tức giống như bị ngũ sơn áp đỉnh, cho dù hắn dãy dụa thế nào, đều không chút sứt mẻ.

- Đại thạch, những người này đã đọa nhập ma đạo, không cần hạ thủ lưu tình.

Giang Trần truyền thức nói.

Cự thạch nhất tộc, bản thân tộc nhân này ở thời kỳ thái cổ, chính là chủng tộc chinh chiến, là người chấp hành vô cùng trung thực. Giờ phút này nghe thấy Giang Trần phân phó, hai huynh đệ Cự thạch nhất tộc kia lúc này đều không hạ thủ lưu tình.

Cảnh này khiến cho những người còn lại trợn mắt há hốc mồm, thấy thời cơ không ổn, quát:

- Các huynh đệ, hai đại quái vật này vô cùng đáng sợ, lùi.

Cảm giác nguy cơ của cường giả đều vô cùng mãnh liệt, mọi người ở dưới tay hai huynh đệ đại, nhị thạch này đều cảm nhận được khí thế khoa trương của đối phương. Bọn họ biết rõ, căn bản không cùng một cấp bậc.

Loại chiến đấu cấp bậc như thế này, căn bản không phải là chiến đấu, mà là hành hạ tới chết.

Dùng cương trước bờ vực, cả đám biến sắc, nhao nhao bỏ chạy về phía sau, ý đồ nhảy qua khỏi vòng chiến.

Nhị thạch cũng vừa vặn phục sinh, bất kể là thần hồn hay thân thể, khí lực đều ở trong trạng thái trũng, đối với chiến đấu hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút lạnh nhạt.

Điều này cũng làm cho những ma bộc kia có cơ hội rời khỏi vòng chiến.

Nếu như đại thạch, nhị thạch khôi phục tới ba thành, chỉ sợ những người này căn bản không có một ai có thể thoát được.

Nhưng mà dù vậy, hai ba mươi tên cường giả này lao tới, bị đại thạch, nhị thạch đuổi giết một chầu, số người còn lại có thể chạy thoát, bất quá cũng chỉ còn một nửa mà thôi.

Những người này đâu có ai dám dừng lại, nhao nhao chạy trối chết vào trong cung điện.

Cảnh này, thần thức của ma chủ Thiên Ma đều thu vào trong mắt, cho dù là ma chủ Thiên Ma cũng khiếp sợ không thôi.

Hiển nhiên hắn cũng tuyệt đối không ngờ tới, ma bộc mà hắn phái ra không ngờ lại có loại kết cục tan tác như vậy.

- Hai gã cự hán kia không ngờ lại là những bức tượng kia phục sinh. Thánh nhất tộc rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì? Thậm chí lại có thủ đoạn quỷ quái này.

Cho dù là ma chủ Thiên Ma kiến thức rộng rãi, cũng bị cảnh này làm cho chấn động.

Với tư cách là ngoại vực thiên ma, hắn là cường giả tới từ vị diện cường đại, tiến vào vị diện như Thần Uyên đại lục này, ma tộc luôn cảm giác mình là chủng tộc thượng đẳng, đối với thổ dân trên Thần Uyên đại lục đều rất là khinh thường.

Giờ phút này nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy, trong lòng ma chủ Thiên Ma làm sao không kinh ngạc được cơ chứ?

Những thứ này trước đó rõ ràng chỉ là bức tượng, không ngờ lại có thể phục sinh.

Nếu như là bình thường, ma bộc mà hắn phái ra không chịu nổi một kích như vậy, ma chủ Thiên ma tất sẽ giận tím mặt, thậm chí là trực tiếp thúc dục ma thức, xử tử toàn bộ những thứ này, dù sao chuyện này cũng quá mất mặt xấu hổ.

Thế nhưng lúc này hắn cũng rất may mắn, may mắn là những thứ này có thể nhìn thấy thời cơ mà chạy trốn, không có ngu ngốc mà ở chỗ này chịu chết.

Bằng không mà nói, hắn khổ cực dụ dỗ những cường giả nhân tộc này tới đây, sẽ uổng công khổ cực một hồi.

- Ma chủ đại nhân, chúng ta vô năng...

- Mong Ma chủ đại nhân giáng tội, chúng ta muốn đi giết tiểu tử Giang Trần này, kết quả lại xuất hiện hai cự nhân, thực lực mạnh mẽ tới biến thái, chúng ta căn bản không có cách nào tới gần. Chỉ cần giao thủ một chút đã chết, tổn thương thảm trọng.

- Ma chủ đại nhân, hai tên cự nhân kia thực lực quá mạnh mẽ, không ai có thể đối kháng.

Những người này nhanh chóng trở lại trước mặt ma chủ Thiên ma, nước mắt chảy không ngừng, cúi đầu nhận tội với ma chủ Thiên Ma.

Bọn họ lần đầu tiên ra sức vì ma chủ Thiên ma, thế nhưng lại có kết quả như vậy, trong lòng bọn họ cũng tâm thần bất định, bất an.

Ma chủ Thiên Ma trầm ngâm hồi lâu mới thở dài nói:

- Tình hình chiến đấu vừa rồi bản chủ cũng nhìn thấy. Hai tên cự hán kia rất là quỷ dị, ít nhất là cường giả cấp bậc Thiên Vị. Các ngươi không đánh lại cũng là chuyện bình thường.

Mọi người nghe vậy, đều thở dài một hơi. Trong lòng thầm nghĩ, ma chủ Thiên Ma vẫn coi như là thông tình đạt lý, không có vì thế mà trách bọn họ.

- Vân Lan đâu?

Ma chủ Thiên Ma hỏi.

- Hắn dẫn dắt đầu thần điểu Chu Tước kia rời đi, không biết đã đi nơi nào?

Ma chủ Thiên ma hiện tại thần thức suy yếu, không muốn tiêu hao thần thức quá độ cho nên lập tức gật đầu nói:

- Các ngươi không cần kinh hoảng, trong lĩnh vực Thiên Ma, tuyệt đối an toàn. Hai cự nhân kia nếu như dám đi vào, bản chủ sẽ tự mình chiếu cố bọn họ.

Ma chủ Thiên Ma nói lừng lẫy, trên thực tế đang vô cùng bồn chồn.

Hắn kiến thức rộng rãi, sao lại không nhìn ra được thực lực của hai cự nhân kia tuyệt đối không đơn giản. Nếu như ở trạng thái đỉnh phong, ma chủ Thiên Ma hắn chưa chắc đã làm gì được hai tên cự nhân này.

Đáng sợ nhất không chỉ có vậy, thứ đáng sợ nhất chính là bức tượng cực lớn kia lại có tám cái. Nếu như tám cự nhân này đều được phục sinh, đến lúc đó, sẽ có tám cường giả cự nhân.

Nếu như vậy mà nói, ma chủ Thiên Ma càng nghĩ càng hãi hùng, khiếp vía.

Sưu.

Đột nhiên, một bóng đen nhanh chóng bắn vào, người này đúng là Vân Lan đại đế, hắn thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch xông vào bên trong.

Nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của những võ giả còn lại, Vân Lan đại đế nao nao nói:

- Các ngươi sao lại thu binh? Tiêu diệt tiểu tử kia rồi sao?

Mọi người im lặng, khuôn mặt đều xấu hổ không thôi.

Vân Lan đại đế thấy vậy, trong lòng xuất hiện dự cảm không tốt. Cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện ra đội ngũ này dường như thiếu một ít người.

Nhất là tên Đế cảnh của Bất Diệt Thiên Đô không thấy đâu.

- Các ngươi....

Vân Lan đại đế giật mình.

- Vân Lan đạo hữu, chuyện có biến rồi.

Tên cường giả Đế cảnh của Thiên Hà cung thở dài một hơi, mở miệng nói trận chiến trước đó với Vân Lan đại đế một lần.

Sau khi Vân Lan đại đế nghe xong, trợn mắt há hốc mồm, thật lâu không nói nên lời. Tại sao lại có thể như vậy?

*****

Hai cự nhân dũng mãnh phi thường? Là những bức tượng cự nhân ở trước cửa cung điện phục sinh?

Đây quả thực là chuyện phá vỡ nhận thức của Vân Lan đại đế. Tám pho tượng ở trước cửa, cao to uy manh, so với người bình thường cao hơn gấp mười lần. Vân Lan đại đế tự nhiên có ấn tượng rất lớn.

- Ma chủ đại nhân, trên thế gian này lại có chuyện cổ quái như vậy sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vân Lan đại đế cũng không hiểu ra sao, nhịn không được hỏi ma chủ Thiên Ma kia.

Ma chủ Thiên ma hiện tại cũng không hiểu ra sao, hắn không có trả lời mà hỏi lại:

- Ngươi dẫn dắt đầu thần điểu Chu Tước kia rời đi, cảm thấy tình huống của nó hiện tại thế nào rồi?

- Quả thực như ma chủ đại nhân nói, thần điểu Chu Tước kia đã nỏ mạnh hết đà. Thuộc hạ bằng vào Thiên Ma kim giáp phù, có thể quần nhau với đầu thần điểu Chu Tước kia. Sau đó, rõ ràng nó đã lực bất tòng tâm. Nếu như thuộc hạ có thực lực Thiên Vị, có lẽ bằng vào Thiên Ma kim giáp phù, thậm chí còn có thể đánh chết nó.

Vân Lan đại đế trải qua một phen quần ẩu với thần điểu Chu Tước, lòng tin tăng nhiều.

- Đánh chết nó?

Ma chủ Thiên Ma cười nhạt một tiếng:

- Ngươi cũng không nên quá lạc quan, thần điểu Chu Tước nếu như ở biên giới sinh tử, thực lực bạo phát ra vô cùng khủng bố. Ngươi không có nhận thức qua sinh tử chính thức của nó mà thôi. Được rồi, trận chiến này là bản chủ phán đoán sai tình thế. Trận chiến này chúng ta tổn thất không nhỏ. Tạm thời không cần để ý. Ma tộc chúng ta từ thượng cổ nhẫn nhịn tới bây giờ, sớm muộn gì cũng phải tranh giành một trận.

Quả thực như ma chủ Thiên Ma nói, nếu như điều kiện không thành thục, hắn tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.

Giang Trần ở bên ngoài cung điện, nhìn thấy sức chiến đấu cường hãn của đại thạch, nhị thạch, cũng khiếp sợ thật lâu. Hắn cũng nhìn ra được, hai huynh đệ này vừa mới phục sinh, thần hồn và thân thể còn đang ở trong giai đoạn thức tỉnh, có khả năng còn chưa khôi phục tới ba thành thực lực.

Thế nhưng mà mặc dù chỉ có không tới ba thành thực lực này, cũng đã đủ kinh người. Nhìn thấy cường giả Đế cảnh của Bất Diệt Thiên Đô bị đại thạch đơn giản nghiền nát, giết chết. Đối với sức chiến đấu của Cự Thạch nhất tộc, Giang Trần cũng có nhận thức mới. Đồng thời trong đầu mừng thầm. Nếu như hắn có thể khiến cho tám sinh linh Cự thạch nhất tộc này khăng nhất mực với hắn mà nói, vậy sẽ có chiến lực khủng khiếp tới mức nào a.

Nghĩ tới đây Giang Trần hưng phấn không thôi.

Hiện tại hắn tọa trấn ở Lưu Ly vương thành, nhìn đại cục cương vực nhân loại, hắn cảm giác, cảm thấy lực bất tòng tâm. Bởi vì hắn quá thiếu loại cảm giác tự tin về chiến lực, thực lực.

Nếu như tám sinh linh cự thạch nhất tộc này có thể chuyển hóa thành chiến lực cạnh mình, đây tuyệt đối là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, có thể giải quyết rất nhiều phiền toái.

Không nói tới đâu xa, phiền toái của ma chủ Thiên Ma này, Giang Trần đã có nắm chắc giải quyết rất lớn.

Nếu như tám sinh linh Cự thạch nhất tộc khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Cho dù là ma chủ THiên Ma thoát khỏi phong ấn, chỉ sợ cũng lành ít dữ nheieuf.

- Đại thạch, Nhị thạch, làm tốt lắm.

Giang Trần nghĩ tới đó, lập tức giơ ngón tay cái về phía hai huynh đệ đại thạch.

Hai huynh đệ này lại có chút ngượng ngùng, trận chiến vừa rồi bọn họ quả thực có chút tự trách mình. Để cho phân nửa võ giả thuận lợi đào tẩu, chuyện này đối với bọn họ mà nói, là một loại sỉ nhục.

- Ân công, hai huynh đệ chúng ta đã rất lâu không có chiến đấu, có chút trắc trở. Lần này nhất định sẽ không để cho một địch nhân nào có thể chạy trốn.

Đại thạch nói lời cam đoan với Giang Trần.

Nhìn thấy bộ dáng của hai huynh đệ này, Giang Trần đối với tích cách của sinh linh Cự thạch nhất tộc càng có thêm lý giải.

Loại tộc nhân này quả nhiên tâm tư đơn thuần, vì một chút chuyện như vậy mà trong lòng bọn họ lại áy náy.

- Ha ha, hai huynh đệ các ngươi không nên tự trách mình. Bổn thiếu chủ cảm thấy các ngươi đã làm rất tốt. Các ngươi tiếp tục khôi phục thực lực, đồng thời phải đề phòng, đề phòng có người đánh lén bổn thiếu chủ. Ảnh hưởng tới quá trình bổn thiếu chủ phục sinh cho các huynh đệ khác của các ngươi.

Đại thạch nắm chặt tay, nói:

- ai dám tới, huynh đệ chúng ta sẽ dùng nắm đấm lớn đập chết bọn chúng.

Tám huynh đệ cự thạch nhất tộc này hiển nhiên có quan hệ rất mật thiết. Cho nên bọn họ đối với chuyện mấy huynh đệ khác có thể phục sinh hay không rất là để bụng.

Thần điểu Chu Tước sau khi bị quần ẩu đi một vòng lại trở về. Nhưng nhìn qua rõ ràng có thể nhận thấy nó đã có chút uể oải, hiển nhiên vừa rồi đuổi giết Vân Lan đại đế không thành công, chuyện này đối với sự cao ngạo, lòng tự tôn của nó mà nói, là một đả kích rất lớn.

Cũng làm cho nó hiểu rõ, chu kỳ tính mạng của mình đã tới tình trạng không thể lạc quan hơn nữa.

Giang Trần thấy vậy, đại khái đã đoán được một hai. Thế nhưng nhất thời lại không biết khuyên hắn thế nào.

Thần điểu Chu Tước nhìn thấy Giang Trần nhìn nó, cái đầu cao ngạo không nhịn được mà ngẩng lên. Hiển nhiên đầu thần điểu Chu Tước này không muốn để cho Giang Trần nhìn thấy bộ dáng có chút chật vật của nó.

Thần điểu thượng cổ cao ngạo, giờ phút này lại có cảm giác như anh hùng tuổi xế chiều.

- Chu Tước tiền bối, không cần uể oải. Bây giờ người bất quá chỉ đang ở trong chu kỳ cuối cùng của tính mạng. Là giai đoạn suy yếu nhất trong chu kỳ, chờ sau khi người dục hỏa trùng sinh, khôi phục đỉnh phong, thì có thể tiếp tục ngạo thị thiên hạ.

Lời khuyên của Giang Trần mặc dù có chút gượng ép, thế nhưng lại là lời tâm huyết.

- ài, không thể tưởng tượng được bản linh tới chu kỳ tính mạng cuối cùng, lại có thể quen biết một tiểu tử nhân tộc như ngươi, cũng coi như là một loại an ủi. Ít nhất ta không có vẫn lạc một cách im lặng, tịch mịch, đúng không? Ít nhất bản linh sau khi vẫn lạc, còn có ngươi chôn cất pháp thân của ta, sẽ không chà đạp pháp thân của ta. Đúng không?

Ngữ khí của thần điểu Chu Tước tràn ngập thương cảm, đột nhiên hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt này đối tốt với nó, cũng là đối tượng duy nhất nó có thể thổ lộ hết tất cả trong lòng.

Giang Trần lại lắc đầu nói:

- Tiền bối, khi tận cùng còn chưa hiện lên trước mắt, không nên nói loại lời ủ rũ như vậy. Ta tin chắc rằng người sẽ không có việc gì. Người nhất định sẽ có một ngày niết bàn trọng sinh.

- Ngươi không cần phải an ủi ta.

Thần điểu Chu Tước cười khổ thở dài:

Thần điểu Chu Tước cười khổ thở dài:

- Đợi sau khi bản lĩnh vẫn lạc. Chân linh chi huyết trong cơ thể ta cũng có thể cho ngươi. Thần huyết Chu Tước tuyệt đối là giá trị liên thành. Chỉ cầu ngươi không nên chà đạp pháp thân của bản linh, để cho nó nhập thổ an toàn là được rồi.

Giang Trần nghiêm túc nói.

- Tiền bối, ta và người vừa quen đã thân. Giống như là bạn vong niên vậy. Nếu như ngươi thực sự bất hạnh vẫn lạc. Bất kể là pháp thân của ngươi, hay là thần huyết của người ta đều không động vào một chút nào. Đây là tôn trọng đối với người. Cũng là hứa hẹn của ta đối với người.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)