← Ch.187 | Ch.189 → |
Người này không phải chính là thủ hạ của Đường Hải sao? Vì sao Seaman lại khách khí đối với hắn như vậy?
Vào lúc này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều toát ra một ý niệm cổ quái như vậy trong đầu, địa vị của Seaman không cách nào so sánh với Andrew Luofu, thế nhưng ở tại Los Angeles lại là một ông trùm thế giới ngầm thực sự.
Ở trong trí nhớ của những người này, Seaman đối với Đường Hải vốn luôn chướng mắt, lại càng đừng nói tới lại đối đãi khách khí như thế với Lý Dật.
Nhận thấy được ánh mắt nghi hoặc của những người đó, trong lòng Seaman có nỗi khổ không nói nên lời, hôm nay đại bộ phận mọi người bên trong gia tộc Gambino đều nhận thức chuẩn Andrew Luofu sẽ là tộc trưởng đời tiếp theo, dưới dạng tình hình này, chuyện Andrew Luofu phân phó, Seaman hắn dám không làm sao?
Tuy rằng Andrew không rõ ràng nói cho hắn phải nên làm như thế nào, thế nhưng Seaman là một người thông minh, hắn có thể lĩnh hội được ý tứ của Andrew Luofu.
Đầu tiên Seaman đưa Lý Dật đi tới trước một gã nam nhân cực béo.
Vóc người của gã nam nhân cũng không cao to, thế nhưng thể trọng thập phần dọa người, cả người vừa đứng đó, giống như là một tòa núi thịt. Trên mặt hắn đều là thịt mỡ, con mắt thật nhỏ nhìn qua đều bị thịt béo che lấp.
Thân thể béo mập, khuôn mặt xấu xí, hắn có thể xuất hiện ở chỗ này là vì thân phận của hắn.
Schneider, người nắm quyền cục cảnh sát Los Angeles.
Thái độ cổ quái của Seaman đối với Lý Dật cũng không chạy thoát con mắt của Schneider, làm người đứng đầu cục cảnh sát Los Angeles, Schneider thập phần rõ ràng Seaman là người như thế nào. Theo hắn xem ra, Seaman khách khí đối với Lý Dật như vậy, nhất định là vì kiêng kỵ gì đó.
Bởi vì, Seaman là tiểu nhân tiêu chuẩn có thế lực.
Thời gian trước, Lý Dật từng đi qua quan hệ của Locke gặp mặt Schneider, lần đó, Schneider phiền ngại vì Locke nhõng nhẽo ép hắn gặp Lý Dật trong mười phút. Tuy chỉ là mười phút ngắn ngủi, Lý Dật cũng không đạt thành hiệp nghị gì thực chất với Schneider, bất quá cũng tranh thủ được hảo cảm của Schneider.
"Schneider tiên sinh thân ái, đây là bạn của tôi, Lý Dật, hắn đến từ Trung Quốc cổ xưa." Seaman đi tới trước mặt Schneider, gương mặt mỉm cười nói.
Hiển nhiên, quan hệ giữa hắn và Schneider rất không tệ.
Mà câu nói "Đây là bạn của tôi" rất trực tiếp điểm ra thân phận của Lý Dật không tầm thường.
"Seaman, có thể anh không biết, trước đây tôi có gặp mà người thanh niên này một lần, hắn là một...à, là một tiểu tử rất không tệ." Schneider đầu tiên mỉm cười nói với Seaman một câu, sau đó thẳng ngoắc ngoắc nhìn Lý Dật nói: "Người thanh niên, Locke nói cậu là một người bạn đáng giá giao kết. Tuổi tác giữa các cậu không sai biệt lắm, tôi tin tưởng hai người sẽ trở thành những người bạn rất tốt."
Vừa nghe được Schneider nói như thế, trong lòng Lý Dật không khỏi khẽ động!
Làm người đứng đầu cục cảnh sát Los Angeles, Schneider là một lão hồ ly phi thường giảo hoạt, người như vậy nói chuyện thập phần chú ý, trong lời nói của bọn họ thường không có sự khẳng định và phủ định, cụ thể phải xem người nghe tự hiểu như thế nào.
Tại quốc nội, cách nói này được xưng là "Giọng Quan!".
So sánh với thái độ của Schneider trong dĩ vãng, ý tứ của giọng quan này đã thập phần rõ ràng.
"Schneider tiên sinh tôn kính, tôi và Locke sẽ trở thành bạn bè tốt." Lý Dật mỉm cười trả lời, giọng nói có vẻ có chút cung kính, hiển nhiên, hắn cũng không bởi vì sự nhúng tay của Andrew Luofu mà trở nên kiêu ngạo. Theo hắn xem ra, đường phải do chính mình đi tới, tất cả đều phải dựa vào chính sự nỗ lực của mình.
"Đến, lão bằng hữu, có thể gặp được một tiểu tử xuất sắc như thế, chúng ta nên cạn một ly." Seaman rất thức thời làm người bắt cầu, mắt thấy Schneider đã tiếp thu Lý Dật, lập tức vừa cười vừa nói.
Đối với đề nghị của Seaman, Schneider cũng không cự tuyệt, mà mỉm cười giơ lên ly rượu. Ngay lập tức ba ly rượu của họ dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, nhẹ nhàng cụng vào nhau, thanh âm vô cùng thanh thúy.
Thấy một màn như vậy, xa xa vẻ mặt Đường Hải tái nhợt.
Làm long đầu của Hoa Nhân Bang tại Los Angeles, Đường Hải từng nhiều lần đi nịnh bợ Schneider, thế nhưng lần nào cũng bị thất bại, mà hôm nay Schneider đối mặt với Lý Dật, lại là vẻ mặt mỉm cười sáng lạn.
Trong lòng Đường Hải sản sinh cảm giác nguy cơ cường liệt, cảm giác nguy cơ này từ trái tim hắn chậm rãi lan tràn bốn phía, hắn biết nếu như tiếp tục để Lý Dật phát triển như thế, không cần bao lâu, Lý Dật sẽ thay thế vị trí của hắn.
Cảm giác nguy cơ cường liệt khiến cho sắc mặt một vị kiêu hùng quát tháo nhiều năm như Đường Hải trở nên thập phần xấu xí, ánh mắt của hắn không ngừng lóe ra, tựa hồ đang làm ra quyết định trọng đại gì đó.
Ngoại trừ sắc mặt Đường Hải có chút xấu xí ra, mặt khác, người phụ trách Tỉnh Điền của Sơn Khẩu Tổ tại Los Angeles cũng hơi nhíu mày.
Khác với Schneider, vóc người Tỉnh Điền thập phần cân xứng, tướng mạo cũng không có chỗ nào đặc thù, đặc điểm duy nhất là râu mép của hắn.
Vùng cằm và hai bên khóe miệng của Tỉnh Điền cũng không để râu, duy nhất phía dưới mũi, lại để một dúm râu mép, nhìn thật chói mắt.
Làm người phụ trách Sơn Khẩu Tổ tại Los Angeles, quyền lợi của Tỉnh Điền trong nội bộ Sơn Khẩu Tổ không tính là quá lớn, cao lắm cũng chỉ là đại quan của một vùng, so với Biên Đằng Thắng tại Thượng Hải cũng có thân phận không khác nhau. Chỉ bất quá, hắn sống tại Los Angeles thoải mái hơn Biên Đằng Thắng ở Thượng Hải rất nhiều.
Nguyên nhân đơn giản, đó là Tiêu Thanh Sơn thập phần bài ngoại, hơn nữa thủ đoạn có chút rất cao.
So sánh mà nói, Los Angeles có quá nhiều bang hội, người từ bên ngoài đến cũng nhiều, dẫn đến việc gia tộc mafia không cách tiêu diệt sạch các hắc bang, chỉ đành lũng đoạn những vụ làm ăn kiếm được nhiều tiền nhất.
Hai năm trước Tỉnh Điền đến Los Angeles, hắn đến cũng không làm Sơn Khẩu Tổ triệt để đứng vững gót chân tại Los Angeles, đừng nói chống nổi với gia tộc mafia, dù là Hoa Nhân Bang và Phi Châu Bang ngày trước cũng không bằng.
Điều này khiến cho đại lão Sơn Khẩu Tổ cường liệt bất mãn. Mắt thấy so sánh với Phi Châu Bang đã thâm căn cố đế tại nước Mỹ và Hoa Nhân Bang, lực lượng bạch đạo tại nước Mỹ mạnh hơn rất nhiều. Sơn Khẩu Tổ đi qua cách thẩm thấu của gia tộc mafia, lợi dụng kinh tế thẩm thấu, thẩm thấu không ít quan viên chính giới của nước Mỹ, đương nhiên, quyền lợi của những quan viên này cũng không tính quá lớn, so với những nhân vật do Gambino gia tộc xếp vào quân chính lưỡng giới thì còn kém hơn nhiều lắm.
Dưới tình hình này, áp lực của Tỉnh Điền rất lớn.
Thế cho nên trước khi Lý Dật đến Los Angeles, Tỉnh Điền bởi vì không quen nhìn thấy vẻ kiệu ngạo bệ vệ của Đường Hổ, phái người bắt đi nữ nhân của Đường Hổ, cưỡng gian cho tới chết. Nỗ lực gây xích mích giữa Phi Châu Bang và Hoa Nhân Bang.
Sau đó, mưu kế của hắn thất bại, thế nhưng Hoa Nhân Bang và Phi Châu Bang vẫn đánh nhau một trận!
Chỉ là làm Tỉnh Điền không ngờ chính là, trong vòng hai ngày Phi Châu Bang lại bị xóa tên tại Los Angeles, mà Hoa Nhân Bang cơ bản cũng không hề tổn thất.
Kết quả như vậy tuy giúp Sơn Khẩu Tổ cướp được không ít địa bàn, thế nhưng còn kém quá xa với mục đích của Tỉnh Điền.
Mặc dù như vậy, Tỉnh Điền cũng không có biện pháp gì tốt hơn, nhất là đoạn thời gian vừa rồi là lúc bị tảo hắc, hắn cũng không dám lỗ mãng.
"Nghĩ biện pháp kết nối với tên tiểu tử kia." Tỉnh Điền híp mắt nhìn chằm chằm Lý Dật, nhẹ giọng nói với cô bạn gái bên cạnh: "Mặc kệ cô dùng tiền cũng tốt, dùng mỹ nhân kế cũng tốt, hoặc là biện pháp nào khác, phải đáp tuyến với hắn!"
"Tỉnh Điền quân, ngài muốn đột phá từ nội bộ của Hoa Nhân Bang?" Bạn gái của Tỉnh Điền là một nữ nhân Nhật Bản, tướng mạo, khí chất đều thượng đẳng, đương nhiên nàng có thể trở thành nữ nhân của Tỉnh Điền, trọng yếu nhất là dựa vào ý nghĩ.
Khóe miệng Tỉnh Điền hiện lên dáng tươi cười băng lãnh: "Trung Quốc có câu ngạn ngữ rất hay, tên tiểu tử vốn đã sớm bất hòa với Đường Hải, đây là nơi đột phá của chúng ta!"
"Hiểu được, Tỉnh Điền quân." Nữ nhân nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lý Dật. Tựa hồ như đang suy tư nên dùng thủ đoạn gì đột phá Lý Dật.
Mặt khác một bên, một nam nhân thuộc Lạp Đinh Bang thân hình cao lớn vẫn đang dừng ánh mắt trên người Lý Dật không hề dời đi.
Nam nhân có mái tóc dài màu nâu, mái tóc xõa trên vai, nguyên bản những nam nhân có hình dáng như vậy đều sẽ đi làm nghệ thuật.
Thế nhưng tướng mạo âm trầm của nam nhân cùng hai chữ nghệ thuật dù có dùng tám gậy trúc cũng không đánh chung lại một chỗ, mũi cao, đôi mắt ưng, gò má cao. Nam nhân thuộc về loại bỏ vào trong đám người đều là loại người chói mắt nhất.
Đương nhiên, đối với người của thế giới ngầm Los Angeles mà nói, nam nhân có sự đặc sắc nhất chính là âm thanh giọng nói của hắn.
Đã từng có người nói, râu trên mặt một nam nhân nhiều ít sẽ đại biểu kích thích tố của giống đực ở người đàn ông có nhiều hay không.
Nguyên bản, nam nhân có râu quai nón, hơn nữa cao to uy mãnh, ứng với loại hình nam nhân có khí chất đàn ông mạnh nhất.
Mà người đàn ông có vị đàn ông mạnh nhất dưới tình huống thông thường, thanh âm luôn rất thô lỗ.
Thế nhưng nam nhân tên Robben của Lạp Đinh Bang đã phá vỡ thường thức, thanh âm của hắn rất nhỏ, có lẽ có thể dùng từ âm nhu để hình dung. Nếu như muốn tìm một loại phương thức để hình dung cho thỏa đáng, đó chính là, trong phim cổ trang, thanh âm của thái giám trong hoàng cung vốn y hệt như hắn.
Thanh âm Robben vì sao trở thành như vậy, điều này không người nào biết được, bất quá tại thế giới ngầm của Los Angeles không ai dám quên đi nam nhân này, hắn được xưng là con rắn độc của Lạp Đinh Bang, âm nhu nhưng trí mạng.
Không ai biết người chết trong tay rắn độc của Lạp Đinh Bang là bao nhiêu, thế nhưng có người nói rắn độc của Lạp Đinh Bang từng ném không ít địch nhân của hắn xuống biển rộng nuôi cá mập.
Nguyên bản, tại Los Angeles ngoại trừ gia tộc mafia, những hắc bang khác không thể đụng vào ma túy, thế nhưng Lạp Đinh Bang lại là một ngoại lệ.
Thành viên của Lạp Đinh Bang toàn bộ đều do người Châu Mỹ Latinh cấu thành. Mà Châu Mỹ lại có một nơi sản sinh ma túy chẳng khác gì Tam Giác Vàng của Á Châu.
Dưới tình hình này, người của Lạp Đinh Bang đều chiếm địa lợi nhân hòa hai điểm, tự nhiên sẽ không bỏ qua khối bánh ngọt ma túy, đương nhiên, bọn họ làm ăn thập phần cẩn thận, cũng không làm cho gia tộc mafia chú ý tới.
← Ch. 187 | Ch. 189 → |