← Ch.350 | Ch.352 → |
Lời nói tự cao tự đại của Lý Dật phảng phất như thả một trái bom vào trong đại sãnh, toàn bộ phòng khách nhất thời ồ lên!
Tất cả mọi người trong đại sãnh đều rất rõ ràng, chưa từng có người dám ở trước mặt Trần lão gia tử và Bối lão gia tử nói những lời này!
Trần Diêm Vương làm người nắm quyền NJ quân khu cho nên uy vọng tại quân giới làm mọi người theo không kịp, ngoại trừ tính tình hỏa bạo và tính cách bao che khuyết điểm của hắn, còn có một nguyên nhân trọng yếu: tư lịch!
Bên trong các thượng tướng cùng đại lão các khu còn đang trong thời hạn nắm quyền quân sự, Trần Diêm Vương là người lớn tuổi nhất, hắn cũng là vị thượng tướng duy nhất tham gia cuộc chiến tranh giải phóng, đồng thời tham gia cuộc chiến tranh Triều Tiên kháng Mỹ!
Với tính tình hỏa bạo của hắn, nếu không phải bởi vì có hằng hà quân công, hắn tuyệt đối không bò lên được độ cao của hiện tại!
Nhưng bởi vì những quân công này, cũng không kẻ nào có vốn liếng để gọi nhịp cùng hắn!
Có một lần, Trần Diêm Vương tham dự một khóa giảng cho tinh anh nòng cốt của các đại quân khu trong toàn quốc, bị nghi vấn, những người đó cho rằng tư tưởng của Trần Diêm Vương quá cổ hủ, còn dừng lại ở trong quá khứ, không hiểu chiến tranh hiện đại!
Kết quả Trần Diêm Vương rất không sãng vỗ bàn, xuy mũi trừng mắt mắng: "Lão tử tuy rằng không có học nhiều kiến thức, thế nhưng năm lão tử mười hai tuổi đã vác súng đi theo Ðảng, vào lúc cuộc chiến Triều Tiên đã lăn lộn Sống chết. Vào năm bẩy mươi đã từng đánh qua Ấn Độ! Các ngươi những tân binh viên chưa từng đi qua chiến trường, ở ngay trước mặt lão tử cuồng cái gì?"
"Đúng! Lão tử không hiểu cái gì là điện tử tin tức chiến, vào năm 50, khoa học kỹ thuật của lão Mỹ đã phát đạt phải không? Vượt lên trên quốc gia chúng ta rất nhiều đúng không? Thế nhưng lão Mỹ vì sao vẫn bị chúng ta đánh văng ra?"
"Bởi vì lão Mỹ không có can đảm! Quân nhân Trung Quốc chúng ta dám mang theo cái đầu liều mạng cùng lão Mỹ, những lão Mỹ bọn họ không dám! Chiến dich Thượng Cam Lĩnh vì sao truyền lưu cho đến nay? Bởi vì con mẹ nó quân nhân Trung Quốc đã dùng sinh mạng để đổi lấy thắng lợi! Ta thừa nhận ta đã già, ta hiểu được không nhiều hơn những tân binh viên các ngươi, thế nhưng lão tử nói cho các ngươi, mặc kệ kỹ thuật khoa học của một quốc gia phát đạt đến bao nhiêu, vũ khí tiên tiến đến thế nào, chiến tranh cũng vẫn phải nhờ vào con người! Một chi quân đội, nếu như chỉ dựa vào vũ khí tiên tiến, nếu như không có tâm huyết can đảm liều mạng, nếu như không có tinh thần thấy chết không sờn, vậy con mẹ nó không có quân hồn! Một chi quân đội không có quân hồn, còn gọi là quân đội sao?"
Lặng ngắt như tờ.
Đây là sau khi Trần Diêm Vương nói ra những lời này, có thể hình dung chân thực nhất về hiện trường lúc đó.
Chỉ chốc lát yên tĩnh qua đi, toàn bộ trong đại sãnh bộc phát ra tiếng vỗ tay như nước thủy triều.
Trần Diêm Vương đã đem tinh thần quân nhân cả một đời vô cùng nhuần nhuyễn hiện ra trước mặt những tinh anh trong quân giới, để cho bọn họ được lợi vô cùng, đồng dạng, Trần Diêm Vượng cũng thắng được sự tôn trọng của bọn họ!
Trần Diêm Vương có được kinh lịch như vậy, hôm nay bị Lý Dật chỉ tên điểm họ mà mắng, Trần Diêm Vương có thể không nổi giận sao?
Đáp án rất hiển nhiên.
Nghe Xong lời nói của Lý Dật, Trần Diêm Vương giận dữ công tâm, hai mắt trợn ngược thiếu chút nữa đã ngất Xỉu!
Mà Bối lão gia tử cũng không tốt hơn được bao nhiêu, gương mặt tái nhợt không còn chút máu!
Yến Nam Thiên nhìn thấy tràng diện này, biết rõ thật sự nếu còn không ngăn lại, sự tình sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Vì vậy hắn đầu tiên đưa ánh mắt cho Lý Dật, sau đó bước nhanh đi tới hướng Trần Diêm Vương và Bối lão gia tử.
Trên sân khấu, Trần Lâm thấy tâm tình của Trần Diêm Vương khác thường, không khỏi có chút khẩn trương, Lý Dật thấy thế, cũng không nói gì nữa, mà lôi kéo Trần Lâm bước nhanh ra ngoài cửa, hắn biết với trạng thái hiện nay của Trần Diêm Vương, cũng không thích hợp ngã bài với ông ta.
"Tiểu tử, con mẹ nó ngươi đứng lại cho lão tử!" Nhìn thấy Lý Dật còn muốn mang theo Trần Lâm rời đi, Trần Diêm Vương cả người run lên mắng.
Cùng lúc đó không biết là ai đi ra gọi thành viên của trinh sát liên quân khu NJ, hơn mười binh sĨ tiến vào phòng khách.
Nhìn thấy những binh sĨ này, con ngươi Trần Lâm không khỏi phóng lớn, trong con ngươi toát ra ánh mắt lo lắng, nàng theo bản năng dừng chân lại.
"Còn suy nghĩ cái gì? Bắt tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia lại!" Trần Diêm Vương vừa nói vừa hung hăng vỗ bàn, phát ra một thanh âm "ba" giòn vang.
Giờ khắc nầy Trần Diêm Vương phảng phất lại nhớ tới lúc ở trên chiến trường, gương mặt vặn vẹo không ngừng. Ðôi mắt trợn trừng, thanh thế rất dọa người, một tiếng gầm lên làm trong lòng mọi người trong đại sãnh hung hăng run lên, dù là Lý Dật cũng hiểu được tuy rằng Trần Diêm Vương đã lớn tuổi, thế nhưng uy phong không giảm hơn ngày Xưa.
Nghe được mệnh lệnh của Trần Diêm Vương, những binh sĨ tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng vẫn chấp hành như trước.
Trần Lâm thấy thế, theo bản năng muốn bước ra trước cản lại, nhưng cũng bị Lý Dật ngăn cản.
Đối mặt ánh mắt khẩn trương lo lắng của Trần Lâm, Lý Dật chưa nói gì, chỉ thâm ý liếc mắt nhìn Trần Lâm
Sau đó, Lý Dật buông lỏng tay Trần Lâm ra, quay đầu nhìn về hướng Yến Nam Thiên đứng Xa Xa, hai tay giơ lên khỏi đầu.
Thấy cử động của Lý Dật, Yến Nam Thiên đứng Xa Xa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn hiểu được, Lý Dật đang cấp bậc thang cho Trần gia và Bối gia bước Xuống, bằng không, nếu Lý Dật tiếp tục đối kháng Xuống dưới, với tính tình của Trần Diêm Vương, dù con bài chưa lật của Lý Dật có phong cách thế nào cũng vô ích!
Nguyên bản người trong đại sãnh còn đang lo lắng Lý Dật phản kháng sẽ gây thành chuyện đổ máu, lại thấy Lý Dật tuyển chọn lui nhường, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng bọn họ nghĩ Lý Dật có chút cuồng ngạo, nhưng vẫn rất thưởng thức dũng khí của Lý Dật, hơn nữa bọn họ cũng không muốn ở trong ngày hôm nay lại nhìn thấy bi kịch trình diễn. Bất quá trong lòng bọn họ cũng giống như gương sáng, với hành động vừa rồi của Lý Dật, đừng nói Lý Dật có thể cướp đi Trần Lâm, có thể bảo trụ được mạng nhỏ hay không còn là vấn đề!
Thậm chí, ngay cả trong lòng Trần Phong cũng cho rằng như vậy.
Lý Dật chịu thõa hiệp làm cho những binh sĨ cũng gặp thuận lợi, hai gã binh sĨ đi lên, chỉ là biết rõ thân thủ của Lý Dật bọn họ cũng không trói hắn lại, cũng không đè hắn té Xuống, chỉ giản đơn chế phục mà thôi.
"Trần gia gia, lão nhân gia bớt giận." Lúc nầy Yến Nam Thiên mở miệng, giọng nói cực kỳ cung kính: "Trước tiên cho người đưa Ly Dật ra ngoài trước nhé?"
"Yên gia tiểu tử, đây không phải chuyện của ngươi, ngươi cút sang một bên cho ta!" Trần Diêm Vương tuyệt không cấp Yến Nam Thiên mặt mũi, vô ý thức bước tới hướng Lý Dật, tựa hồ dự định bắn chết Lý Dật ngay tại chỗ.
Vì vậy Yến Nam Thiên thâm ý liếc mắt nhìn Bối lão gia tử, Bối lão gia tử tuy rằng tức giận nhưng vẫn biết nếu không ngăn cản Trần Diêm Vương, sợ rằng ngày hôm nay sẽ ồn ào nẩy sinh huyết án, vì vậy đứng dậy kéo Trần Diêm Vương, nói: "Thân gia."(Ông sui)
Bối lão gia tử đã ra mặt, Trần Diêm Vương đành ngừng chân lại, hắn biết, ngày hôm nay bực tức nhất cũng không phải hắn, mà là Bối lão gia tử!
"Kéo tên tiểu tử ra ngoài cho ta!" Trần Diêm Vương điều chỉnh tâm tình một chút, lạnh lùng nói.
Hai gã binh sĨ đang kè hai bên Lý Dật nghe được mệnh lệnh của Trần Diêm Vương, không nói hai lời, lôi kéo Lý Dật đi ra ngoài. Trần Lâm định bước lên ngăn cản, nhưng cũng bị Lý Dật dùng ánh mắt ngăn lại.
Rất nhanh, Lý Dật bị bọn lính đưa ra khỏi đại sãnh, Lý Dật từ đầu đến cuối không hề phản kháng.
Ra phòng khách, đầu lĩnh binh sĨ quái dị liếc mắt nhìn Lý Dật, sau đó mệnh lệnh nói: "Đưa vào phòng!"
Sau đó, Lý Dật lại bị đưa vào một gian phòng khách.
Mấy binh sĨ đưa hắn vào trong phòng Xong, cũng không ở lại canh giữ hắn, chỉ đóng cửa lại, hiển nhiên bọn họ cũng rõ ràng sự tình hôm nay bọn họ không thể chen chân vào nổi.
Lý Dật đi, bầu không khí trong đại sãnh lại biến thành cực kỳ quỷ dị, hầu như ánh mắt toàn bộ khách nhân đều hướng về Trần Diêm Vương và Bối lão gia tử hai người, hiển nhiên bọn họ đều nhìn ra được chuyện hôm nay thật sự rất khó Xong việc. Ðối mặt ánh mắt của mọi người, Bối lão gia tử mặc dù địạ vị cao trọng cũng không có dũng khí mở miệng.
Về phần Trần Diêm Vương, hắn từ nhỏ đến lớn đều là người thập phần mạnh mẽ, thậm chí không tiếc mượn cơ hội Trần Lâm kết hôn, hướng đại lão các nơi biểu diễn một mặt uy vũ của trinh sát liên quân khu NJ.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, hắn tự nhiên sẽ không đứng ra giải thích điều gì, hắn không thể hạ được mặt mũi mà nói.
"Chư vị trưởng bối, thập phần Xin lỗi. Chuyện vừa rồi có chút hiểu lầm, mong muốn sẽ không vì vậy mà quét đi hăng hái của mọi người." Luc nầy Yến Nam Thiên đứng ra, ở trong toàn bộ đại sãnh, luận bối phận, hầu như đều lớn hơn hắn, chỉ có bạn bè của Bối Văn và hắn là cùng thế hệ, hắn gọi một tiếng trưởng bối cũng không hề gọi sai.
Làm người nối nghiệp tương lai của Yến gia, tuy rằng bối phận Yến Nam Thiên không lớn hơn những người ở đây, thế nhưng quyền nói chuyện cũng không nhỏ, lời nói của hắn cũng khơi lên tác dụng rất lớn, hắn vừa nói ra miệng, những đại lão liền mở miệng nói không sao.
Mắt thấy tràng diện xấu hổ đã bị đánh vỡ, Yến Nam Thiên âm thầm thở dài một hơi, sau đó thâm ý liếc mắt nhìn Bối lão gia tử, quay đầu nói với Trần Diêm Vương: "Trần gia gia, tiểu Thiên có chuyện muốn nói với ngài, mong rằng ngài cấp cho tiểu Thịện một cơ hội."
Trần Diêm Vương cau mày, trầm mặc không nói, hiển nhiên còn chưa nguôi tức giận.
"Lão Trần, ông không ngại đi ra ngoài một chút Xem tiểu Thiên muốn nói gì." Lúc này Bối lão gia tử mở miệng. Hắn đã đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt của Yến Nam Thiên.
Yến Nam Thiên là muốn để hắn giảng hòa, dù sao Trần lão gia tử đã cường thế thành thói quen, căn bản không bỏ Xuống đươc cái giá, mà Bối lão gia tử thì khác, tuy rằng quyền lực địa vị cao trọng, thế nhưng hắn trà trộn quan trường nhiều năm dĩ nhiên lòng dạ tự nhiên không cạn. Rất rõ ràng với thế cục hiện tại cần có một người đứng ra, Bối lão gia tử mơ hồ cảm giác được Trần Diêm Vương có thể từ trong miệng Yến Nam Thiên biết được chuyện gì đang Xảy ra trong ngày hôm nay.
Phải biết rằng trong đại sãnh tụ tập rất nhiều đại lão của quân chính hai giới, người trẻ tuổi như Lý Dật có thể tiến nhập vào đại sãnh không chỉ nói là lạ, còn dám ở trước mặt mọi người mắng thẳng vào mặt hắn và Trần lão gia tử, không hề có chút sợ hãi cũng đã là rất giỏi.
Người tự cao tự đại như Lý Dật theo hắn Xem ra chỉ có một giải thích: không đầu óc!
Thế nhưng hắn nhiều ít từng nghe qua tin tức về Lý Dật, tự nhiên biết được Lý Dật không thuộc loại người không có đầu óc, vì vậy tuy rằng hắn bị Lý Dật làm tức giận đến không nhẹ, nhưng hắn rất muốn biết, là nguyên nhân gì khiến cho Lý Dật có dũng khí lớn như vậy?
Nghe đươc Bối lão gia tử nói, Trần Diêm Vương trầm ngâm một lát, sau đó trầm mặc không lên tiếng bước ra ngoài, Yến Nam Thiên theo sát phía sau.
"Hai người các ngươi lăn ra đây cho ta!" Khi Trần Diêm Vương đi tới gần Trần Phong và Trần Lâm, trầm giọng quát.
Lúc này đây, Trần Phong không chống lại, mà Trần Lâm thì cắn môi, tựa hồ âm thầm làm ra quyết định gì đó.
Mắt thấy Trần Diêm Vương bốn người đi ra khỏi đại sãnh, Bối lão gia tử bắt đầu đứng dậy đi giảng hòa.
Bên ngoài đại sãnh, Trần Phong không đợi Trần Diêm Vương phát hỏa, trực tiếp hành lễ với Trần Diêm Vương, gằn từng chữ: "Thủ trưởng, Trần Phong không nhìn mệnh lệnh của ngài, trái với quân kỷ, cam nguyện bị phạt! Chỉ là Trần Phong mong muốn thủ trưởng có thể buông tha cho Lý Dật, dù sao hắn đã đưa chỗ tốt cho quân khu chúng ta, từ nhỏ ngài đã giáo dục tôi, đối đãi người phải biết tri ân báo đáp, một giọt nước phải trả bằng một dòng sông! Hơn nữa Tống viện trưởng của viện khoa học quốc gia vẫn luôn muốn gặp hắn..."
Tuy rằng Trần Phong chưa nói Xong, thế nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng: Lão gia tử, ngài không thể bắn chết Lý Dật! Bằng không, ngài là kẻ vong ân phụ nghĩa, hơn nữa Tống viện trưởng cũng không phải là người dễ chọc, nếu biết ông đem người mà hắn nằm mơ cũng muốn mời đến viện khoa học quốc gia đem bắn chết, hắn sẽ không để yên cho ông!
"Trong mắt ngươi còn có thủ trưởng như ta sao?" Trần Diêm Vương trợn trừng mắt nhìn Trần Phong.
Ðối mặt ánh mắt căm tức của Trần Diêm Vương, Trần Phong rất thức thời tuyển chọn cúi đầu.
Mà lúc này, Trần Lâm lại mở miệng: "Ông nội..."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Trần Lâm mới hô lên hai chữ ông nội, liền bị Trần Diêm Vương cắt đứt.
Yến Nam Thiên đang đứng bên cạnh Trần Diêm Vương thấy thế vội vã nhìn Trần Lâm lắc đầu, sau đó dùng miệng mấp máy môi nói với Trần Lâm: "Tin tưởng Lý Dật!"
Nhìn thấy đôi môi mấp máy của Yến Nam Thiên, Trần Lâm do dự một chút, sau đó nuốt lời vào trong.
"Hừ" Trần Diêm Vương hừ lạnh một tiếng, một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Phong: "Trần Phong, ta Xem ngươi mang theo đám thủ hạ của ngươi giành được mặt mũi tại cuộc so tài bộ đội đặc chủng toàn cầu, hiện tại đôi cánh đã triệt để cứng cáp lắm rồi phải không? Cự tuyệt phục tùng mệnh lệnh thượng cấp không nói, không ngờ còn dám uy hiếp ta?"
"Báo cáo thủ trưởng, Trần Phong không dám!" Trần Phong lại ngẩng đầu, gương mặt hổ thẹn đón nhận ánh mắt Trần Diêm Vương.
"Hừ Ta nói cho ngươi, Trần Phong, nếu như sang năm ngươi dám đánh mất danh hiệu đệ nhất, ta lột da của ngươi ra!" Trần Diêm Vương nói tuy rằng khó nghe, thế nhưng ba người đều nghe ra đươc Trần Diêm Vương cũng đã hạ bớt lửa giận
Quả nhiên, giáo huấn Trần Phong Xong, Trần Diêm Vương quay đầu hỏi Yến Nam Thiên: "Yến gia tiểu tử, ngươi nháy nhó mắt mũi bảo ta ra đây, hiện tại nên nói rồi Chứ"
"Trần gia gia, Lý Dật có chuyện muốn nói với ngài. Tiểu Thiên muốn mời ngài đi ra, chỉ là..." Yến Nam Thiên rất thông minh cũng không nói ra câu kế tiếp.
Ðúng như lời Trần Phong, Trần Diêm Vương từng nói cho hắn, đối đãi người khác không thể vong ân phụ nghĩa, một giọt nước cũng phải trả bằng một dòng sông. Bởi vậy, vừa nghe Xong những lời Trần Phong nói ra, sự tức giận trong lòng Trần Diêm Vương đã biến mất hơn phân nữa, tỉnh táo lại hắn cũng nhìn ra chuyện này tuyệt đối có vấn đề, lúc này nghe Yến Nam Thiên lại nói như thế, hắn cười lạnh một tiếng: "Hắn muốn nói chuyện với ta? Được! Ta cho hắn một lần cơ hội, nếu như hắn nói không được lý do, ta sẽ cho hắn biết tay! Đừng cho là ta không biết thân phận của hắn tại nước Mỹ!"
Lời này của Trần Diêm Vương làm sắc mặt Trần Lâm trong nháy mắt trắng bệch, sự lo lắng trong ánh mắt không thể nào che giấu.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Trần Diêm Vương âm thầm thở dài, nhưng cũng chưa nói gì, mà Xoay người nhìn vị binh sĨ bên cạnh hỏi: "Người ở đâu?"
"Báo cáo thủ trưởng, hắn ở trong phòng này." Tên binh sĨ đầu tiên hành lễ cúi chào Trần Diêm Vương, sau đó cung kính đáp.
Nghe Xong lời của tên binh SĨ, Trần Diêm Vương trực tiếp đi tới cửa phòng, mà tên binh sĨ kia cũng mở cửa phòng ra cho hắn.
Bên trong phòng, Lý Dật tựa hồ tuyệt không lo lắng cho hạ tràng của mình, khi tên binh sĨ đẩy cửa phòng ra, hắn đang vẻ mặt thích ý hút thuốc lá, thậm chí nhìn thấy Trần Diêm Vương Xuất hiện tại cửa cũng không dụi tắt tàn thuốc, chỉ đứng lên khỏi ghế.
"Tốt! Tốt! Tốt! Tiểu tử ngươi giỏi!" Thấy dáng dấp thảnh thơi của Lý Dật, Trần Diêm Vương thiếu chút nữa tức giận đến ngất Xỉu, hắn liên tục nói mấy tiếng tốt, sau đó đóng sầm cửa lại, Xanh mặt hướng Lý Dật đi tới.
Vì thế Lý Dật dụi tắt tàn thuốc, lôi ra một cái ghế cho Trần Diêm Vương, thái độ khác hẳn lúc ở trong đại sãnh.
"Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng!" Trần Diêm Vương vốn định ngồi Xuống ghế, bất quá thấy cử động của Lý Dật, cũng không chịu ngồi, mà lạnh lùng trừng mắt nhìn Lý Dật: "Nếu như ngươi nói không ra lý do, lão tử không bắn chết ngươi, lão tử sẽ không họ Trần!"
Bên ngoài phòng, Yến Nam Thiên, Trần Phong và Trần Lâm đều dán tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.
Lời của Trần Diêm Vương vừa thốt ra, Trần Lâm và Trần Phong liếc nhau, sau đó đưa ánh mắt dở hơi nhìn Yến Nam Thiên.
Yến Nam Thiên lộ ra một nụ cười khổ, hạ giọng nói: "Không nên nhìn tôi như vậy, các ngươi phải tin tưởng Lý Dật, nếu như các vị cho rằng hắn là một người mãng chàng, như vậy các người sai hoàn toàn."
"Trần lão gia tử." Lý Dật vừa nói vừa chỉ chỉ ngoài cửa.
Trần Diêm Vương cũng không nghe được động tĩnh bên ngoài cửa, thấy cử động của Lý Dật, hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhớ tới thân thủ kinh khủng của Lý Dật, lập tức hiểu được điều gì, tức giận nói: "Ba người các ngươi, còn thỏ nhỏ thằng nhãi con cút ra Xa một chút cho ta!"
"Xem ra Lý Dật không muốn cho chúng ta biết cuộc nói chuyện của bọn họ." Yến Nam Thiên có chút phiền muộn nói, đồng thời Xoay chuyển ánh mắt, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Mà Trần Lâm và Trần Phong vẻ mặt hiếu kỳ, hiếu kỳ rốt cục Lý Dật muốn nói chuyện gì với Trần Diêm Vương.
Trước đó Lý Dật tự cao tự đại trong đại sãnh. Thậm chí chỉ tên điểm mặt thẳng Trần Diêm Vương và Bối lão gia tử, chỉ là muốn hướng mọi người chứng minh thái độ của hắn mà thôi, trên thực tế, hắn rất tôn trọng Trần Diêm Vương, dù sao từ ý nghĩa nào đó mà nói, Trần Diêm Vương là "ông nội vợ" tương lai của hắn.
Bởi vậy nhận thấy được ba người đi Xa, hắn quay nhìn Trần Diêm Vương cúc cung thật sâu: "Vừa rồi làm vậy thật Xin lỗi, Trần lão gia tử, sự tình hôm nay làm cho ngài mất mặt, nhưng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ!"
"Ít làm bộ cho ta, vô dụng!" Trần Diêm Vương không để mình bị đẩy lòng vòng: "Còn có, ngươi hay nhất nhanh một chút cho ta, ta kiên trì có hạn!"
"Trần lão gia tử, ngài cũng vừa thấy, nghe được, tôi sẽ không buông Trần Lâm" Lý Dật lần thứ hai mở miệng, giọng nói rất thành khẩn, thái độ rất rõ ràng.
Trần Diêm Vương vốn định nghe Lý Dật nhận sai giải thích, vậy mà Lý Dật lại mở miệng nói thêm một câu: Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cháu gái của ông. Điều này trực tiếp làm Trần Diêm Vương phát hỏa, hắn hầu như theo bản năng chụp bộ đồ ăn trên bàn, không nói hai lời, hướng Lý Dật ném thẳng tới!
Trần Diêm Vương cố Sức ném ra bộ đồ ăn bị Lý Dật vững vàng chộp vào trong tay. Thấy một màn như vậy, Trần Diêm Vương trợn mắt, giống như sắp ngất Xỉu.
"Trần lão gia tử, ngài nghe tôi nói hết lời." Lý Dật thấy thế, vội vã đỡ lấy Trần Diêm Vương, nói thêm: "Tôi bảo chứng, ngài nghe Xong lời nói của tôi, tuyệt đối sẽ đồng ý giải quyết cho tôi và Trần Lâm ở chung một chỗ!"
"Dù ngươi nói toạc trời, lão tử cũng sẽ không đáp ứng!" Trần Diêm Vương thở phì phì mắng.
Bất quá lời tuy nhiên nói như vậy, nhưng trong lòng hắn rất hiếu kỳ, tiểu tử này rốt cục muốn nói gì? Vì sao lại tự tin đến như vậy?
*****
Lý Dật chủ động châm lửa cho Trần Diêm Vương, sau đó cũng tự đốt cho mình một điếu, hung hăng hút một ngụm, chậm rãi hỏi thăm: "Trần gia gia, ngài nghĩ tôi có thể dùng một năm thời gian tại Mỹ đạt được thành tựu ngày hôm nay, điều nầy bình thường sao?"
Trần Diêm Vương tuy rằng biểu hiện thoạt nhìn không có hứng thú gì với lời nói của Lý Dật, thế nhưng trong lòng cũng rất chờ mong, bỗng nhiên nghe được Lý Dật hỏi ra vấn đề như vậy, hắn nhíu mầy liếc mắt nhìn Lý Dật, thấy biểu tình nghiêm túc của Lý Dật, vì vậy lắc đầu.
Lý Dật phun ra một ngụm khói tự giễu cười cười: "Có ngươi cho rằng tôi có thể đạt được thành tích hiện tại hoàn toàn là bởi vì gia tộc Gambino ở phía sau chi trì cho tôi, theo những người nầy Xem ra, tôi là dựa vào đàn bà mới thượng vị. Cũng có người cho rằng tôi có vận khí tốt, bọn họ nói không sai, lúc tôi lạc phách nhất, là Annie yên lặng ở sau lưng giúp đỡ tôi, để tôi có thể đặt chân tại nước Mỹ, sau đó tôi có thể thượng vị, nhân tố vận khí đích Xác không thể bỏ qua."
Nghe được tên Annie, vùng lông mày của Trần Diêm Vương càng cau chặt lại, hiển nhiên hắn đối với hành động nầy của Lý Dật rất bất mãn, dù sao Lý Dật cũng vừa mới nói, hắn nhất định phải cướp đi cháu gái của Trần Diêm Vương.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, Trần Diêm Vương cũng không nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Thế nhưng, nếu như tôi chỉ dựa vào hai điểm nầy, thì tuyệt đối không đạt được sự cao độ trong ngày hôm nay." Lý Dật đột nhiên chuyển lời, trầm giọng nói: "Tôi có thể bò lên vị trí bây giờ, chính yếu là bởi vì có gia tộc Gambino và gia tộc Hyde Gus chi trì. Thế nhưng, hai gia tộc nầy ở tại Mỹ quyền thế ngập trời, người nắm quyền gia tộc tự nhiên cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ giúp tôi không công, đây là một đạo lý rất đơn giản, thế nhưng rất nhiều người cũng không hề nhìn ra."
"Hừ Khẩu vị cũng đã kéo lên được rồi, mau tiến nhập chủ đề đi." Trần Diêm Vương cũng không phải ngu ngốc, hắn nhìn ra được Lý Dật đang đào hầm cho hắn.
Lý Dật Xấu hổ cười: "Trần gia gia, tôi không dối gạt ông, tôi có thể được sự chi trì của gia tộc Hyde Gus và gia tộc Gambino, là bởi vì tôi và hai gia tộc có sự hợp tác, tôi dùng lợi ích thật lớn buộc chặt hai gia tộc này."
"Tiểu tử, tuy rằng ta không hiểu biết nhiều trong thương giới của Mỹ, thế nhưng đối với quân đội Mỹ cũng rất hiểu rõ. Người nắm quyền gia tộc Hyde Gus là lão Nick hỗn đãn phải không? Hừ! Lão hỗn đãn kia là nhân vật đại biểu cho lục quân Mỹ, luôn luôn cường thế, là đại biểu phái chủ chiến trứ danh của Mỹ. Một nhân vật lợi hại như vậy, đâu phải người có thể dùng lợi ích buộc chặt được?" Trần Diêm Vương đối với câu nói của Lý Dật nữa tin nữa ngờ.
Lý Dật cũng không cho là đúng lắc đầu: "Lão gia tử, tôi thừa nhận vô luận là Nick của gia tộc Hyde Gus hay Edward của gia tộc Gambino, bọn họ đều không phải là người dễ trêu chọc."
"Ông nói không sai, lợi ích bình thường bọn họ vốn không để trong mắt, thế nhưng nếu như tôi cho bọn họ lợi ích mà chính bọn họ cũng không thể cự tuyệt thì sao?"
Vùng lông mày của Trần Diêm Vương nhướng cao lên, nghi hoặc nhìn Lý Dật. Lúc nầy đây, Lý Dật cũng không thừa nước đục thả câu, rất thẳng thắn nói: "Lão gia tử, trùm buôn lậu súng ống đạn dược của Mỹ, hầu như đều là khôi lỗi(bù nhìn) của quân đội bồi dưỡng, chân chính làm những vụ buôn bán súng ống đều là quân đội. Gia tộc Hyde Gus và gia tộc Gambino chính là liên minh lợi ích như vậy. Mà tôi cùng bọn họ hợp tác chính là buôn bán súng ống đạn dược! Tôi cung cấp cho bọn họ tư liệu kỹ thuật của vũ khí tác chiến binh sĨ vượt lên trước khoa học tiên tiến nhất của thế giới hiện tại!"
"Cái gì? Tư liệu kỹ thuật vũ khí tác chiến binh sĨ vượt lên trước kỹ thuật tiên tiến năm nay. ?" Ðối với Trần Diêm Vương mà nói, lời của Lý Dật thực sự làm hắn quá chấn động, hắn trợn tròn mắt, vẻ mặt biểu tình không dám tin tưởng.
Lý Dật nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị khẳng định.
Thấy Lý Dật gật đầu, biểu tình kinh ngạc trên mặt Trần Diêm Vương trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại là sự phẩn nộ!
Hắn dụi mạnh tàn thuốc, đứng dậy, không nói một lời, nhấc chân đá về hướng Lý Dật, đồng thời tàn bạo mắng: "Lão tử đá chết tên tiểu vương bát đãn nhà ngươi."
Trần Diêm Vương mặc dù đã lớn tuổi, thế nhưng Xương cốt thân thể thập phần cường tráng, lực lượng cùng tốc độ của một cước cũng rất nhanh, bất quá căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng gì với Lý Dật.
Với thân thể trạng huống của Lý Dật hôm nay, luận đấu một mình, sợ rằng trên thế giới nầy không ai là đối thủ của hắn!
Lý Dật rất nhẹ nhàng tránh thoát sự công kích của Trần Diêm Vương, đồng thời vẻ mặt cười khổ nói: "Lão gia tử, ngài hãy nghe tôi nói hết."
"Tên vương bát đãn ngươi, đem kỹ thuật tiên tiến như vậy bán cho nước Mỹ! Con mẹ nó còn gì để nói?" Trần Diêm Vương nổi giận đùng đùng, nguyện vọng lớn nhất đời nầy của hắn không phải đưa Trần gia trở thành đệ nhất quân đội gia tộc của Trung Quốc, mà là muốn nhìn thấy thực lực quân sự của Trung Quốc trở thành đệ nhất toàn cầu!
Hôm nay nghe được Lý Dật đem kỹ thuật tiên tiến vượt thời đại bán cho lão Mỹ, hắn có thể nào không tức giận?
"Lão gia tử, theo cách nói của ông, tôi nên làm sao bây giờ?" Trần Diêm Vương nổi giận càng chứng minh giá trị trong tay Lý Dật, cũng để Lý Dật có được vốn liếng để đàm phán. Trong lòng tuy rất hài lòng, bất quá Lý Dật không hề biểu hiện ra trên mặt, mà hỏi ngược lại một câu.
"Đương nhiên là giao cho quốc gia a!" Trần Diêm Vương nói rất đương nhiên.
Lý Dật cười lạnh một tiếng: "Dựa vào cái gì? Tôi dựa vào cái gì phải giao cho quốc gia?"
"Ngươi..." Trần Diêm Vương thật không ngờ Lý Dật lại nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, nhất thời tức giận đến nói không ra lời.
"Tôi biết, ông muốn mắng tôi! Thế nhưng, tôi thật ra lại muốn hỏi một câu, ngày trước tôi bị toàn bộ hắc đạo phía nam truy sát, giống như một con chó nhà tang trốn chết, quốc gia ở trong miệng ông có hữu dụng sao?" Lý Dật lạnh lùng hỏi.
"Thối lắm! Nếu như ngươi giao ra phần tư liệu đó, ta bảo chứng đám hỗn đãn kia không dám động tới ngươi một sợi tóc." Trần Diêm Vương nổi giận nói.
"Ðúng vậy! Nếu giao ra phần tư liệu kia thì có lẽ có thể chứng minh được giá trị của tôi. Hắc! Dù là ông nói đúng, tư liệu đó có thể bảo trụ được mạng của tôi, thế nhưng có thể giúp được tôi báo thù sao?" Lý Dật lại hỏi ngược lại lần nữa.
Lúc này đây, Trần Diêm Vương há miệng, cũng không nói ra được một chữ. Bởi vì đáp án thập phần rõ ràng, mặc dù ngày trước Lý Dật có giao ra tư liệu kia, cũng sẽ không có người đứng ra giúp đỡ Lý Dật báo thù. Kết quả lý tưởng nhất chính là, Lý Dật có thể an ổn bảo trụ được mạng sống, thế nhưng sau khi giao ra phần tư liệu, về sau không giao ra thêm được một phần tư liệu gì khác, qua vài năm cũng sẽ bị vứt bỏ, khi đó vô luận là Ðái gia hay Tiêu Thanh Sơn nếu muốn giết chết hắn, so với việc bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn!
Ðiều này rất châm chọc, nhưng cũng rất hiện thực!
"Dù là không thể giúp ngươi báo thù, ngươi cũng không thể bán cho lão Mỹ!" Trần Diêm Vương từng tham gia cuộc chiến tranh tại Triều Tiên kháng Mỹ, nên hắn đối với lão Mỹ không có một tia hảo cảm, hơn nữa hắn trời sinh căm hận kẻ phản bội cùng quân bán nước, vì thế, tuy rằng hắn biết Lý Dật cũng chỉ bị buộc bất đắc dĩ, nhưng chính bản thân hắn cũng không đồng ý chuyện Lý Dật đem tư liệu bán cho lão Mỹ.
Lý Dật cũng cười nhạt: "Lão gia tử, tôi biết ông muốn mắng tôi không có tình cảm yêu nước! Muốn mắng tôi là kẻ phản bội quốc gia! Thế nhưng tôi mạo muội hỏi ngài một câu, những lưu học sinh cao tài sinh ở nước ngoài, hàng năm trở về nước có bao nhiêu người? Quốc gia nuôi dưỡng bọn họ, bồi dưỡng bọn họ, để cho bọn họ trở thành những nhân tài hiếm có, theo đạo lý mà nói, bọn họ hắn nên quay trở về nước mới đúng ạ! Thế nhưng vì sao lại ở lại nước ngoài nhiều hơn là đi về nước?"
Trần Diêm Vương á khẩu không trả lời được.
"Mọi người đều ích kỷ! Bọn họ đều có thể vì lợi ích đem tình cảm ái quốc đi nuôi cho, huống chi người bị biến thành chó nhà tang như tôi bị đuổi ra khỏi nước?" Làm một sát thủ từ năm mươi năm sau Xuyên qua trở về, ngay từ đầu, Lý Dật đối với quốc gia này cũng không có lòng trung thành nhiều lắm, sau lại bị đá ra quốc nội, mới chậm rãi nẩy sinh lòng trung thành đối với quốc gia này, mãnh đất quen thuộc này. Thế nhưng lòng trung thành là lòng trung thành, hắn không chấp nhận mình đã làm sai!
Ðúng như lời của hắn, mỗi người đều ích kỷ!
Hắn cũng vẫn không hề cảm thấy mình là một người cao thượng, từ cao thượng cũng không có chút liên quan gì tới hắn.
"Ngươi nói những lời này với ta, chẳng lẽ ngươi nghĩ là muốn nói cho ta biết, ngươi nguyện ý đem phần tư liệu kia giao cho ta, sau đó để ta ở sau lưng chi trì ngươi báo thù?" Nghe Xong lời nói của Lý Dật, Trần Diêm Vương chợt trở nên lãnh tĩnh lại, liền hiểu được ý đồ của Lý Dật.
Lý Dật rất thẳng thắn gật đầu.
"Tính toán của ngươi thật ra thật tốt!" Trần Diêm Vương hừ lạnh một tiếng, trầm ngâm một chút, nói: "Ở phía sau dành cho ngươi sự chi trì thì cũng được. Thế nhưng ngươi không thể làm gì quá phận, mà ta sẽ không quang minh chính đại giúp ngươi, lại càng không đồng ý cho tiểu Lâm ở chung một chỗ với ngươi."
"Tôi có thể bảo chứng sẽ không làm chuyện không kiêng nể gì như ở Nhật Bản và ở Mỹ, tôi cũng đồng dạng bảo chứng với ông, vô luận thân phận thực sự của tôi ở nước ngoài là gì, nhưng tôi hiện tại ở quốc nội rất sạch sẽ, chí ít sẽ không để những bộ môn cảnh sát đặc thù bắt được nhược điểm!" Lý Dật khai ra điều kiện của mình.
"Ngươi Xác định?" Trần Diêm Vương hiển nhiên không tin Lý Dật, theo hắn Xem ra, nếu như Lý Dật không dùng hắc đạo, thế nào khả năng trả thù, phải biết rằng kẻ thù của Lý Dật là toàn bộ hắc đạo phía nam
Lý Dật rất thẳng thắn gật đầu: "ta Xác định."
← Ch. 350 | Ch. 352 → |