← Ch.1663 | Ch.1665 → |
Thân thể hắn óng nahs lưu chuyển ánh sáng chói mắt, lúc này ngay cả từng cọng tóc cũng chiếu sáng, ánh mắt như điện xẹt càng tôn lên vẻ anh tư khiếp người.
Vèo, vèo, vèo!
Ba cao thủ Đế tộc sống sót đồng loạt lao tới đối kháng với hắn, từng người với vẻ mặt lạnh lùng tràn ngập sát khí cùng với luồng tức giận khó lòng kìm nén.
Bởi vì, trận chiến ngày hôm nay qua đi thì mặc kệ thắng bại ra làm sao thì Hoang chắc chắn sẽ vang danh hai giới, có lẽ sẽ được ghi vào bên trong sách sử. Chỉ một người lại khiếu chiến tứ đại Đế tộc, vả lại còn giết chết một người nữa, chiến tích này xán lạn tới bực nào chứ?
Mà bọn họ lại trở thành phông nền cho việc này, dù cho hiện tại có đánh bại thì nhất định cũng khó có thể chói sáng vang danh được, ba người liên thủ thì thắng có vẻ vang gì chứ!
"Giết!'
Khánh Khôn hét lớn rồi ra tay trước tiên, hiện tại hắn hình người thân người thế nhưng vẫn có đặc thù rõ ràng của loài chim, đó chính là đầu chim, cặp cánh màu đen che kín bầu trời giết thẳng tới Thạch Hạo.
Hai người khác cũng triển khai tổ thuật, sát khí trào dâng.
Thế nhưng, kinh khủng nhất cũng không phải là bọn họ mà là một tòa tháp cổ đột ngột từ trong hư không hiện ra và hạ xuống đỉnh đầu của Thạch Hạo đồng thời tiêu diệt xuống phía bên dưới.
Luồng khí tức ấy, loại uy lực kia hoàn toàn khiến cho đại tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất phải khiếp sợ, nó mang theo từng luồng khí tức Chí tôn.
Đây là một món pháp khí đầy kinh người, tuy rằng không phải binh khí Chí tôn thế nhưng cách không còn xa.
Thân tháp lưu chuyển ánh sáng lộng lẫy, khí tức kim loại nồng nặc mang theo mùi máu tanh lan tỏa, đây là một món binh khí đại hung.
Ầm!
Quá đột ngột, cứ thế ép xuống như muốn đè chết Thạch Hạo đang đứng bên dưới.
Bởi vì, cấp bậc của nó rất là cao, cảnh giới hoàn toàn vượt qua mấy người, sở hữu uy năng khó lường.
"Đang chờ mày nè!'
Thạch Hạo không hề hoảng sợ mà nói như thế, keeng, từ trong cơ thể của hắn bay ra một thanh kiếm thai với mưa ánh sáng tung bay, sát khí cả chục vạn trượng!
Boong, thanh kiếm thai bổ thẳng lên tháp cổ khiến nó văng ngực lên trên.
Đây chính là kiếm thai Đại La đầy kỳ quặc, luôn luôn rơi vào thế phòng ngự trong bị động, gặp mạnh thì nó lại càng mạnh! Lúc trước khi Thạch Hạo đạt được Bất Diệt kinh thì gặp phải Hạc Vô Song, chính lúc ấy đã mượn nhờ nó để chống lại bình Luyện Tiên.
Hiện giờ, hắn rút ra kiếm thai và chém văng tòa tháp ấy.
"Tác Cô, sao lại phung phí hi vọng sống sót cuối cùng của mình như thế chứ." Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Boông!
Giữa bầu trời tựa như có một chùm sét nổ vang chấn cho tất cả mọi người đều đau nhức hai tai, thần hồn run rẩy.
Đó chính là sự phát uy của kiếm thai, nó hóa thành dải lụa bổ mạnh tới tòa tháp cổ ấy!
Tất cả mọi người đều ngây dại, không phải Tác Cô đã bị giết rồi ư?
Nhưng mà mọi người liền hiểu rõ, thân thể của Tác Cô bị xé lìa, nguyên thần phá diệt thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn chết đi, có một tia chân linh đã trốn vào trong binh khí của mình.
Tòa tháp này không hề tầm thường, nó có thể trấn áp người cùng thế hệ.
Trước đây không lâu, Tác Cô từng quát mắng đám người Đại Tu Đà, Thích Cố... và từng lấy ra tòa tháp này hòng trấn áp toàn bộ. Thời khắc mấu chốt, Thập Quan vương đã ra tay dùng cây non Thế Giới thụ quét bay tòa tháp này.
Ầm ầm!
Thân tháp rung lắc dữ dội, bị kiếm thai đánh cho nổ vang tản ra hào quang chói mắt.
"Giết!
Ổ Côn, Dư Vũ, Khánh Khôn đồng loạt hét lớn chém tới, bọn họ nhìn thấy được cơ hội để cứu lấy Tác Cô nên tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó ngăn cản Thạch Hạo hạ sát thủ.
Chỉ cần bảo tồn được luồng chân linh này của Tác Cổ thì với thủ đoạn của Đế tộc vẫn có thể cứu sống hắn, đặc biệt dù cho cơ thể này bị xé thành hai nửa nhưng dù sao vẫn còn ở nơi đó, có thể tiếp túc ôn dưỡng lấy thần thức của hắn.
Đáng tiếc đã chậm, tuy rằng ba đại cao thủ ra sức cứu viện thế nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Thạch Hạo rít lên một tiếng đầy kinh thiên động địa, lấy hắn làm trung tâm có vô số liệt diễm vàng óng đốt cháy xung quanh.
Ầm ầm ầm!
Tiếng sấm điếc tai vang tận mây xanh.
Đó cũng không phải là ngọn lửa vàng óng mà chính là lôi điện đang được Thạch Hạo bùng nổ, triển khai thần thông Lôi điện tới tận cùng, bên trong có một tòa lôi trì đang bồng bềnh tỏa ra sức mạnh hủy diệt.
Tia chớp vàng óng ngưng tụ lại cùng một chỗ nhìn tựa như là ngọn lửa đốt cháy cả thiên địa.
Kiếm thai Đại La đầy mạnh mẽ gắng gượng chấn cho luồng chân linh thoát ly khỏi tháp cổ.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là một tia tàn thức, không phải là nguyên thần chân chính hoàn chỉnh, nói khó nghe một chút thì tựa như cô hồn dã quỷ thì làm sao có thể đỡ được công kích kia?
Kiếm thai gắng gượng ép hắn văng ra khỏi binh khí!
"A..."
Luồng chân linh này của Tác Cô hét lớn và bị ngọn lửa vàng óng ánh kia nhấn chìm, đây chính là sức mạnh Lôi đạo, là thứ uy hiếp nhất đối với linh thức, là thứ chuyên giết chân linh.
Rầm!
Luồng chân linh này chấn động, nó là một thú ảnh đang từ từ phai mờ, chính là dáng vẻ bản thể của Tác Cô, kết quả giây lát đó đã bị ngọn lửa vàng óng nuốt chửng và thiêu cháy thành tro tàn.
Tác Cô hoàn toàn bỏ mạng, không cách nào ránh được một kiếp.
Ầm!
Tòa tháp kia nổ vang bị kiếm thai đánh văng ra ngoài và rơi ầm xuống sa mạc, sóng cát vạn trượng tới tận trời xanh.
"Tới phiên các ngươi rồi!' Thạch Hạo với mái tóc đen nhuộm vàng, cả người đều là phù văn óng ánh mang theo ánh lửa, mang theo sát khí ngập trời giết tới.
Không cần hắn tìm tới thì ba người kia sớm đã vận dụng tới bí thuật tuyệt sát, ứng phó toàn lực.
Đây chính là một cuộc đại chiến kinh thiên động địa.
Đế tộc liên thủ, tam kiệt chiến Hoang.
Bọn họ đều liều mạng, không hề giống như vừa giao chiến khi nãy, bởi vì Tác Cô cũng đã chết, nếu như còn rụt rè, còn bó tay bó chân thì không thể nào tha thứ được.
Trước kia, bọn họ còn tràn ngập vẻ tự phụ rằng giết chết Hoang trong sự vây công thì sẽ không vẻ vang gì, nhưng hiện giờ thì đã hoàn toàn gạt đi mọi thứ, bọn họ giết tới đỏ cả mắt, rồng cuốn hổ chồm.
Đây là một trận đại chiến, là cuộc chạm trán mạnh mẽ nhất giữa thế hệ trẻ tuổi đương đại.
Đế tộc xuất thế quyết đấu với Hoang.
Trước kia, bất luận sự quyết đấu nào của sinh linh Đế tộc thì nhất định sẽ được người ghi chép, xem như là bài giảng cho những trận chiến đấu điễn hình đầy kinh điễn.
Hiện giờ, ba vị Đế tộc cùng ra để chiến với một người thì lại càng hiếm thấy hơn, càng đáng để ghi chép lại.
"Giết!"
Khánh Khôn hét lớn, thân thể ma cầm đầy khổng lồ phun nuốt sao trời, trong lúc há miệng thì toàn bộ thiên thiên vực ngoại đều bị cuốn vào trong và nấu thành tinh khí bổ sung cho chính mình.
Phụt!
Pháp tắc đại đạo tỏa ra, nó tựa như là một vầng thái dương đen ngòm với phù văn khắp người, cánh chim đen kịt lưu chuyển ánh đen, thời khắc này hắn đang tỏa ra khí tức mạnh mẽ nhất của bản thân.
Vù!
Trong lúc nó rít gào thì phù văn màu đen cũng ngập tràn lấp kính xung quanh Thạch Hạo, nơi đây đang bị nóng chảy.
"Thôn Thiên Đế tộc, nung nấu vạn vật!"
Có người thầm than, thủ đoạn này vô cùng nghịch thiên, một đòn cách không là có thể thiêu cháy đối thủ ngay trong hư không.
Ầm!
Thạch Hạo đánh lên một màn ánh sáng tựa như vạn pháp bất xâm, phía sau đầu của hắn có một cây nhỏ màu vàng phát sáng, cành cây hàng vạn vươn rủ xuống đánh bay những ánh đen kia.
Dư Vũ phía sau giết tới, bàn tay to lớn tựa như của người khổng lồ đang khai thiên tích địa vỗ xuống khiến bầu trời rạn nứt, chàm sao run lên.
Đó chính là pháp tướng của hắn, chân thân của hắn cao ngang với Thạch Hạo thế nhưng pháp tướng lại có khí tức kinh thế, đáng sợ vô biên.
Ầm!
Trong nháy mắt đó là từng luồng xích thần trật tự từ Thạch Hạo lao vút lên, tất cả đều xuất phát từ cây nhỏ phía sau đầu của hắn, chúng đâm thủng hư không chặn đứng bàn tay ấy đồng thời như muốn xuyên thủng qua nó.
"Nạp mạng đi!'
Ổ Côn rít lớn, hắn với vóc người to lớn tới cả trượng, cơ bắp cuồn cuộn tựa như từng con rắn đang uốn éo trên thân thể, nước da màu đồng lưu chuyển bảo quang.
Lúc này, mái tóc tím của hắn tung bay, con ngươi co rút tựa như hình chữ thập đầy đáng sợ, khí tức tuyệt thế phả thẳng mặt người đối diện.
Lúc này, hắn đầy hung ác mạnh mẽ, đầy cuồng bạo bá đạo không ngừng đánh xuống dưới, đao khí chém nứt ra bầu trời.
Thạch Hạo chống đỡ, đại chiến với hắn.
Ầm!
Hoàn toàn chính xác, lúc này chính là lúc mạnh mẽ nhất của Ổ Côn, ngoại trừ tổ thuật kinh người cùng pháp lực kinh hồn ra thì thân thể cũng mạnh mẽ tới quá đáng.
Boong!
Ổ Côn lấy ra binh khí, trên đỉnh đầu hắn lượn lờ một chiếc chuông thần vàng tím vang ra tiếng ầm ầm, mỗi một lần chấn động thì đều phát ra một luồng gợn sóng hòng đánh nát Thạch Hạo.
Ngoài ra, trong tay của hắn cầm chặt lấy một thanh trường đao sáng bóng như tuyết đầy khiếp người, mỗi lần chém ra thì đao khí như biển nhấn chìm cả trời cao.
Hắn ỉ vào thân thể đầy mạnh mẽ để chống chế hai bí bảo này, một công một phòng, thỏa thích bạo phát truyền thừa của Đế tộc, là chủ công đánh giết Thạch Hạo.
Trên bầu trời, Khánh Khôn xoay vòng, cánh chim màu đen đập liên hồi không ngừng đánh xuống từng luồng ánh đen, là công kích phụ trợ hòng tạo ra sự quấy phá cho Thạch Hạo.
Dư Vũ thì lại càng xuất trọng thủ, không ngừng khắc ra những ký hiệu trong hư không hòng phong tỏa nơi này để vây hãm Thạch Hạo trong tuyệt địa.
Trong mắt Thạch Hạo lộ ra thần quang, cánh côn bằng sau lưng chấn mạnh, toàn bộ các loại bảo thuật quanh thần lan tỏa, ký hiệu nằm dày đặc tựa như sóng biển.
Vùng thế giới này vì thế trở nên rực rỡ rạng ngời!
Keeng!
Trong quá trình này thì hắn lấy ra một thanh cung lớn được đúc từ lôi điện, trong quá trình chiến đấu sống chết này liền hóa thành ba đầu sáu tay quyết chiến với Ổ Côn, ngăn chặn Dư Vũ, quan trọng nhất chính là, hắn muốn bắn chết Khánh Khôn.
"Gào!'
Ổ Côn gào thét tựa như ma thần, hóa hóa thành Ma tôn ngàn tay, chưởng ấn tung bay đánh nát hư không giết thẳng tới Thạch Hạo.
Thạch Hạo hét lớn một tiếng, cây nhỏ màu vàng sau đầu buông xuống tới cả hàng ngàn hàng vạn cành lá đầy tươi mát, sau đó chúng chợt căng cứng hóa thành trường mâu đâm thẳng tới trước.
Hắn dùng pháp môn Liễu Thần kiềm chế Ổ Côn cũng như Dư Vũ, tiếp đó là tập trung toàn lực bắn chết cao thủ Thôn Thiên Đế tộc Khánh Khôn.
Xoẹt!
Đại cung được đúc từ sấm chớp chợt lóe lên, khí thể khủng khiếp ngập tràn.
Hắn vung tay là hàng trăm ngàn luồng sấm sét lao tới ngưng tụ ở đầu ngón tay rồi hóa thành một mũi tên thần lắp lên dây cung, tiếp đó là kéo căng bắn hướng thiên không.
Vù!
Thiên địa cứ thế bị bắn cho vỡ nát!
Cảnh tượng ấy tuyệt không thể tưởng tượng ra được, chấn động lòng người!
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, sấm chớp còn có thể làm như vậy nữa ư?
Tia chớp ngưng tụ thành binh khí lại y chang như bảo cụ đầy chân thực vậy, hoặc có thể uy lực của nó càng khủng khiếp hơn nữa, cứ thế bắn thẳng về ma cầm giữa trời xanh, rất là kinh người.
"Không, đây là thiên kiếp, hắn lại kêu gọi dẫn dắt ra một lần lôi phạt chân chính!"
Nơi xa có người kinh ngạc bật thốt lên.
Đây là lý do mà hắn có thể dùng sấm chớp đúc thành binh khí, vào đúng lúc này hắn đẩy sức chiến đấu của bản thân lên đỉnh cao nhất đồng thời kêu gọi ra thiên kiếp.
Vì vậy, hắn tập trung toàn lực triển khai pháp môn Lôi Đế để diễn dịch ra thiên phạt, bắn giết ma cầm giữa trời đó.
"Ta là Đế tộc, thiên kiếp há có thể làm khó dễ ta!" Khánh Khôn thét dài, hai cánh đập mạnh xé rách thương vũ chống trả ánh chớp.
Đế tộc, mỗi một người đều vô cùng mạnh mẽ nên có thể tự độ thiên kiếp cho riêng mình.
"Giết!:
Thạch Hạo hét lớn, uy thế của mũi tên đó khiến nhật nguyệt phải biến sắc.
Ầm!
Hắn bắn sụp vòm trời, một mũi tiên đó cứ thế xuyên thủng đồng thời đâm xuyên thân thể của Khánh Khôn, máu tươi tung tóe rất cao.
Tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi, chỉ một mũi tên mà có thể bắn giết Khánh Khôn ư?
"Thế thiên chấp pháp!?" Nơi phương xa có người thán phục.
"Hắn sở hữu rất nhiều pháp môn, không chỉ Lôi đạo mà còn có rất nhiều bí thuật khác ẩn chứa đòn tuyệt sát!" Có một vị Chí tôn lên tiếng nói ra thực hư.
Hiếm thấy nhất chính là, lần này không người ngăn cản mà im lặng quan sát bọn họ tranh đấu.
Phụt!
Khánh Khôn hét lớn đầy giận dữ, máu tươi lan tỏa, thân thể của hắn đã bị bắn thủng!
"Xoẹt!"
Giữa bầu trời là dày đặc mũi tên, Thạch Hạo nhanh chóng giương cung một hơi bắn ra mười hai mũi, trong đó có ba mũi nhắm thẳng mạng của đối thủ.
Khánh Khôn tức giận, quá sỉ nhục, thân là Đế tộc, được mệnh danh là có thể nuốt toàn bộ mọi thứ thế nhưng hôm nay lại có người giương cung xạ kích xem hắn như là một con chim thông thường, tuyệt không thể chịu đựng được.
Chỉ là, mũi tên này quá đáng sợ, nó mang theo pháp tắc đại đạo khó lòng né tránh vì đã giam cầm thiên địa.
Phụt!
Hắn lại lần nữa trúng tên, ngực bị xuyên thủng, máu tươi tung bay, nhận lấy một đòn nguy hiểm nhất.
"Trước tiên bắn chết ngươi, sau lại vặt đầu lâu của hai tên còn lại!" Thạch Hạo hét lớn.
← Ch. 1663 | Ch. 1665 → |