Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1720

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1720: Pháp chỉ tàn tiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Bởi vì mọi người đều biết, rốt cuộc cũng có một kẻ tàn nhẫn tới cửa.

Vẫn có người cho rằng, không phải tất cả mọi người đều sẽ chịu phục, nhất định sẽ có người tới quấy phá trước khi Hoang rời đi, và giờ thật sự đã xuất hiện rồi.

Giữa bầu trời có một luồng sóng máu cuộn trào tựa như ánh đỏ, lại giống như hoa bỉ ngạn nở rộ, rất là yêu tà.

"Thiên quốc!"

Mấy người giật mình, đó là khí tức của sát thủ Thiên quốc, nhân vật trọng yếu của tộc này đã xuất hành, bình thường lộ mặt như vầy thì biểu thị cho giết chóc cùng chinh phạt.

Đương nhiên, tình huống như thế rất hiếm thấy, bởi vì bọn họ thích đi lại trong bóng tối, đánh giết ở sau lưng, rất ít tình huống sẽ lộ diện ngay bên ngoài.

Chỉ có khi bọn họ chắc chắn không e sợ gì, ra tay thì sẽ giết chết được đối thủ thì mới có nhân vật trọng yếu như thế xuất hiện, dùng sự mạnh mẽ để lập uy.

"Đạo hữu của Thiên quốc, ngươi tới đây để làm gì, muốn quấy phá Bất Lão sơn ta ư?"

Tần Trường Sinh lên tiếng, hắn đứng thẳng dậy và nhìn về phía ngoài cung điện.

Bên ngoài sơn môn Tần tộc ngập tràn màu máu, sóng thần lực mạnh mẽ dâng trào sắp sửa trùng kích vào tận sơn môn.

"Tần đạo hữu, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta tới đây cũng chẳng phải nhằm vào Tần tộc mà chính là tên nghiệp chướng Thạch Hạo kia, hoàn toàn không quan hệ với những người khác."

Trong hư không truyền tới tiếng nói lạnh lùng, sương máu trở nên mãnh liệt và đầy nồng đậm.

"Ngươi làm quá rồi đó, đây là Tần tộc ta, đứa nhỏ này là hậu duệ của bộ tộc ta." Tần Trường Sinh bước ra khỏi cung điện và nhìn về phía nơi sâu trong mây máu kia.

Ngay cả Thạch Hạo cũng đứng bật dậy rời khỏi cung điện.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, trước kia người của Thiên quốc đã xuất hiện và rất lạnh lùng đứng trong cung điện này, quả nhiên không phải vì hóa giải ân oán mà là nắm rõ tình hình, hiện giờ muốn động thủ rồi.

Chỉ là, mọi người rất nghi hoặc, Thiên quốc có thể bắt được Hoang ư?

Rất nhiều người cảm thấy, nếu như chỉ mỗi Thiên quốc thì thật sự quá phiêu lưu.

Trừ phi, lời đồn về lai lịch đầu nguồn của Thiên quốc là sự thật, nếu không lần này khả năng sẽ đá trúng tấm sắt dày rồi.

"Phó giáo chủ của Thiên quốc." Có người thì thầm, khi cảm ứng được luồng khí tức kia thì đã biết người tới là ai.

Cũng không phải là chủ Thiên quốc mà chỉ là một phó giáo chủ.

Mấy người lộ vẻ kinh ngạc cùng với chút quái lạ.

"Bất Lão sơn rất có khí phách, chúng ta cũng không muốn là địch, chỉ là, Tần đạo hữu quá nửa sẽ không bảo vệ được hắn, lần này dù ai tới cũng đều vô dụng." Âm thanh trong huyết vụ kia tiếp tục truyền tới.

Tần Trường Sinh tái mặt, chỉ là một tên phó giáo chủ mà cũng dám nói như vậy với hắn, lập tức vung mạnh ống tay áo, ầm ầm, thiên địa nổ tung, một luồng cuồng phong mang theo mảng lớn tia chớp gào thét tới.

Nhưng, nơi đó rất yên ắng, toàn bộ gió và điện đều bị hấp thu.

"Đạo hữu của Tần tộc, hà tất phải nổi giận như thế." Một giọng già nua vang lên, một người khác xuất hiện.

"Người phương nào?" Một ít cường giả của Tần tộc quát lớn.

Bọn họ cảm nhận được một luồng áp lực đồng thời trong lòng hiện lên bóng mờ, khí thế cùng gợn sóng ấy quá mức kinh người, khiến ai ai cũng khó chịu, trong lòng tựa như bị một tảng đá cả vạn cân đè lên.

Ngay cả Thạch Hạo cũng kinh ngạc trong lòng, cảm thấy không lành.

"Ha ha!" Tiếng cười ấy rất càn rỡ và cũng rất già nua, một bóng người hiện lên và được sương mù màu trắng bao quanh, thần bí và mạnh mẽ.

Lúc hắn phóng thích uy thế thì toàn bộ cổ địa của Tần tộc đều run rẩy, núi sông như muốn sụp đổ, cũng may là nơi này có đại trận bảo vệ, có phù văn kinh thế.

Nếu không, hết thảy đều sẽ bị hủy diệt, hết thảy sơn hà sẽ hóa thành bụi trần.

Đây là một vị Chí Tôn, một sinh linh mạnh mẽ lại tự mình hiện thân ở ngay Tần tộc này.

Mọi người hít vào ngụm khí lạnh, từng người chấn động cùng đau đầu không thôi, cảm thấy đại sự không ổn rồi.

Sau lưng bóng người kia xuất hiện một tòa cổ điện dính đầy gỉ đồng, to lớn nguy nga, rất chân thực và cũng rất khủng khiếp.

Rất nhiều người kinh sợ vì nhận ra đó là vật gì, lại là Tiên điện.

Không cần nhiều lời, tất cả mọi người đều biết là ai tới, chủ Tiên điện, vị tồn tại có tuổi thọ cổ xưa nhất kia, là chí cường giả của mạch này, là một vị Chí Tôn.

Ai cũng nói hắn đã sinh sống từ năm tháng xa xôi, thực lực đáng sợ, trường tồn từ xưa thế nhưng từ thời cận cổ đại tới giờ vẫn rất ít xuất hiện, luôn trốn bên trong tiên điện bằng đồng kia, bởi vì tuổi thọ gần hết rồi.

Nào ngờ được, hôm nay hắn lại xuất hiện và rời khỏi cổ điện kia.

Hơn nữa, mọi người nhìn thấy được, tiên điện bằng đồng kia chỉ là hình chiếu chứ không phải là thực thể, thế nhưng lại tản ra tường luồng uy thế Tiên đạo.

Tất cả mọi người đều ý thức được, hôm nay gặp phải phiền phức lớn rồi.

"Đạo hữu giá lâm nơi đây, thật sự là để mắt tới một tên tiểu bối như ta đó." Tần Trường Sinh thở dài.

Vị tồn tại này của Tiên điện hoàn toàn không cách nào suy đoán được, nếu như bàn về việc độc đấu thì hiện tại trong lĩnh vực Nhân đạo của Ba ngàn châu khả năng không một ai có thể áp chế được hắn.

"Ta đã hiện thân, vậy ngươi cũng nên biết, sẽ không đi tay không mà về chứ." Chí Tôn của Tiên điện nói.

Tần Trường Sinh ngẩng đầu quan sát thật kỹ màn sương trắng kia, nói: "Nhưng, Bất Lão sơn ta cũng chẳng phải là nơi mặc người nhào nặn."

Những người nơi này đều yên tĩnh, tính tới cuộc tranh đấu của tầng thứ này thì không một ai dám dễ dàng dính vào, hơi một tí sẽ là diệt giáo.

Mọi người đều biết, chủ Bất Lão sơn tuy rằng không phải là Chí Tôn thế nhưng hắn lại có chỗ dựa và có niềm tin, nơi này có một món chí bảo, là pháp khí vô thượng Ngũ Hành sơn.

Lai lịch của nó rất kỳ lạ, không chỉ là pháp khí Tiên đạo mà còn có một bí mật khó có thể tưởng tượng ra được.

Nghe đồn, nó được phát hiện bên trong một cổ giới tàn tạ nào đó, bên trên của nó từng có vô số di hài thần ma, tất cả đều là do nó dựng dục thành, đã từng nâng đỡ lấy chư thiên thần ma.

Tương truyền, có thể nó là dụng cụ để khai thiên tích địa.

Đương nhiên, cũng chỉ một số ít người từng nghe như vậy mà thôi.

Loại pháp khí này số lượng cũng không nhiều, hoàn toàn khác với tiên khí thông thường, nó được dựng dục tự nhiên từ trong hỗn độn.

Tuy rằng chưa chắc đã có thể áp chế được tiên khí thế nhưng lại dính tới khởi nguyên của một giới, xa xưa tới mức không tài nào tưởng tượng ra được, thậm chí có thể tìm hiểu về trước cả thời tiên cổ, rất đáng để nghiên cứu.

Nó nằm yên lặng không một lay động trong vũ trụ tàn tạ kia, chìm nổi trong vô tận năm tháng và bị Tần Trường Sinh mang về.

Lúc phát hiện ra nó thì lại có cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện, trên ngọn núi tựa như có năm ngón tay cùng tồn tại, tất cả đều là thần linh tiên thiên, đều là thi hài thần linh nguyên thủy nhất.

Đáng tiếc là, sớm đã chết từ lâu.

Nhưng cũng đủ để chứng minh được, là do Ngũ Hành sơn dựng dục mà thành.

Nếu không phải ngọn núi này tựa nhưu đang phong ấn thứ gì đó, thì nó đã mạnh mẽ hơn hiện tại rồi.

"Ta cũng biết đạo hữu sẽ mượn nhờ uy phong của tiên sơn, muốn mở ra phong ấn ủa nó, nhưng mà, lần này hoàn toàn khác, Hoang đã đắc tội tới Chân Tiên rồi!" Chí Tôn Tiên điện lạnh lùng nói.

Lời này vừa ra, mọi người cảm thấy ý lạnh tới tận xương.

Có người cũng đã hiểu ra chuyện gì, Tiên điện còn có một vị tàn tiên, đó là chính đầu nguồn thật sự của đạo thống này, hiện giờ đã không còn là bí mật gì nữa, và gần đây từng lan truyền vị tàn tiên này khả năng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

"Hoang, còn không mau ra đây, nhanh chóng tiếp nhận pháp chỉ." Nhưng lúc này, ông lão của Tiên điện quát lên.

Ầm ầm, hư không nổ tung, thiên địa bên ngoài của Tần tộc nứt toác và một tờ pháp chỉ vàng óng mang theo tiên khí cùng uy thế vô thượng hàng lâm xuống.

Dù cho có trận pháp bảo vệ thì vô số người bên trong Tần tộc cũng không cách nào chịu đựng nổi, từng người đều run rẩy từ tận linh hồn.

Tờ pháp chỉ kia không hề có sát khí và cũng không phải là pháp lực chân chính, có cũng chỉ là một luồng khí thế khó hiểu, kết quả đã làm cho vô số người xụi lơ hai chân và mềm nhão quỳ trên mặt đất.

Bên trong số này gồm có những giáo chủ.

Ầm ầm!

Thân thể của Thạch Hạo phát sáng, hắn rút ra kiếm thai Đại La bảo vệ ba mẹ mình, dùng thần binh này để chống đỡ không cho người thân quỳ xuống.

Cũng trong lúc đó, nơi sâu trong Tần tộc đột nhiên phát sinh năm luồng thần quang chiếu rọi khắp nơi trong Tần tộc, chặn đứng luồng uy thế kia và làm biến mất cảm giác run rẩy cho mọi người.

Nếu không, ai cũng không thể ngăn cản nổi.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, đó là pháp chỉ của tàn tiên, không cần nghĩ nhiều thì cũng biết, chắc chắn là như thế.

Như thế mà đã mạnh mẽ vậy rồi, vậy ai dám so tài.

Hiện giờ nhìn lại, cũng chỉ có Ngũ Hành sơn mới có thể chống cự, mà nhân lực lại không phải là đối thủ của nó.

"Ồ, tàn tiên à, lúc ở Linh giới thì đã bị ta giết đi một dấu ấn, hiện giờ cũng biết dị lại bắt ta tiếp pháp chỉ hả?" Thạch Hạo nói.

Khi mọi người nghe vậy thì đều lộ vẻ khiếp sợ, tuy rằng đã nghe qua và cũng suy đoán được, thế nhưng sau khi được chứng thực thì vẫn chấn động không thôi, rất nhiều người đều choáng váng đầu óc.

Hoang nghịch thiên như vậy ư, lại đồ sát qua ấn ký của Tiên ở trong Linh giới?

Trong mắt mọi người, nhất định là do Linh giới đã áp chế cấp bậc tàn tiên, song phương chém giết cùng cấp với nhau và tàn tiên đã ăn thiệt thòi lớn.

Nhưng dù như thế nào đi nữa cũng đủ chứng minh sự khủng khiếp của Hoang rồi, thiên tư của hắn ngay cả tàn tiên cũng phải thua kém.

Mưa ánh sáng lún phún, tờ pháp chỉ vàng óng rực rỡ trong hư không kia tựa như là một vầng thái dương chiếu rọi tứ phương, thần thánh vô cùng, bên trên có những chữ cổ khắc dấu vào trong hư không, phát sinh tiếng nổ vang rền.

Đại ý là, bắt Thạch Hạo tới Tiên điện để nhận tội.

Nếu đi tới, sẽ còn mạng ư, chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng biết.

"Tiểu bối to gan, ngươi dám kháng chỉ không tuân à?" Chí Tôn của Tiên điện quát lớn.

"Ta đây ngay cả tàn tiên cũng dám giết, thì còn sợ gì một tờ giấy vụn chứ." Thạch Hạo chẳng thèm để ý tới, bởi vì, dù cho có cúi đầu thì cũng chẳng có kết quả tốt nào.

Nếu như thế, cứ chấn kinh mỗi người cho rồi.

Hành động này là đang hò hét chỉ chỏ với tàn tiên!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2015)