← Ch.1720 | Ch.1722 → |
"Tự tìm đường chết!" Chí Tôn Tiên điện chỉ nói bốn chữ như vậy, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như tia điện trong màn sương trắng rồi từ từ vung một bàn tay về trước.
Ầm!
Tiếng rung mạnh vang dội, đại trận của Tần tộc cảm ứng được nên phát ra ánh sáng chói mắt ngăn cản lại bàn tay lớn kia.
"Sinh linh Tiên đạo kia cũng chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi, làm sao chính lão không chịu tới, có phải không thể nào hành động được, nếu không sẽ bị chết?" Thạch Hạo cười khẩy nói.
Hắn đã biết, nơi Tiên điện có một dòng tiên tuyền có thể ôn dưỡng nguyên thần và thân thể, nếu không thì tên tàn tiên kia sớm đã chết rồi.
Mà lần này, tàn tiên bất ngờ bị trọng thương nên càng không thể rời khỏi nơi đó được.
"Lần lượt sỉ nhục Chân Tiên, tội không thể tha thứ!" Chí Tôn Tiên điện lạnh giọng nói, bàn tay lớn chấn động đột phá màn ánh sáng trận pháp phòng ngự của Tần tộc.
"Đạo hữu, ngươi quá rồi đó!" Tần Trường Sinh mở lời.
Thời khắc này, nơi sâu trong Tần tộc có thần quang năm màu mang theo khí thế bàng bạc tràn ngập ra ngoài.
"Không mở ra phon ấn thì khó mà chặn được bộ pháp Tiên điện ta!" Chí Tôn của Tiên điện lạnh lùng nói.
Tuy rằng nói là vậy thế nhưng hắn vẫn lùi về sau một chút, sợ Ngũ Hành sơn sẽ đột nhiên mở ra phong ấn rồi đánh giết mình.
"Dù nói gì đi nữa thì hôm nay cũng không một ai có thể cứu được ngươi!" Chí Tôn của Tiên điện nhìn chằm chằm Thạch Hạo rồi lại nhìn về hào quang năm màu kia.
"Giả điên làm gì cho mệt." Thạch Hạo quát lớn, ngôn ngữ đầy bất kính.
"A ha, hôm nay dù cho Ngũ Hành sơn có mở ra phong ấn thì cũng không thể thay đổi được hiện thực!" Chí Tôn Tiên điện miệng tụng chân kinh như muốn kêu gọi ra thứ gì đó.
Loẹt xoẹt!
Hư không rạn nứt và một cây cờ lớn bay phần phật từ trên cửu Thiên xuống, cứ thế xuất hiện ở trong tay của Thạch Hạo.
Việc này khiến hắn ngây người rồi chợt ngẩn đầu, trong lòng nổi sóng gió chập trùng.
Đây chính là tấn vải quấn Tiên vương, là một chiến kỳ Tiên cổ, đã lập công ở cuộc đại chiến ở Biên hoang!
Đây là chí bảo bên trên cửu Thiên, thuộc sở hữu của giao tộc Trường Sinh, hiện tại lại giáng lâm xuất hiện trong tay hắn, hiển nhiên đã có người đưa xuống giới này cho hắn mượn và đang để tâm nơi này.
Khi suy nghĩ cẩn thận thì hơn nửa là hai ông lão của Tiên viện hoặc là Thánh viện ra tay rồi.
Thạch Hạo từng nghe nói, lão tổ Phong tộc muốn hạ giới trừ khử hắn, và cũng chính hai lão nhân này đã ngăn chặn lại!
Hiện giờ, bọn họ lại giúp đỡ!
Có thể hiểu được, bởi vì Mạnh Thiên Chính có quan hệ thân thiết với bọn họ, sở dĩ bọn họ giúp đỡ Thạch Hạo cũng đều là mặt mũi của Mạnh Thiên Chính.
Thạch Hạo thở dài, khi nghĩ tới đại trưởng lão thì trong lòng tràn đầy chua xót, thiên đố anh tài mà!
"Ai?" Chí Tôn của Tiên điện ngừng lại rồi lạnh lùng nhìn về phía hư không.
"Rầm!"
Vào lúc này, Thạch Hạo giơ cao cờ lớn rồi giết thẳng ra ngoài, đây chính là tấm vải quấn Tiên vương, có thể ngang hàng với pháp khí Tiên đạo hoàn chỉnh, uy lực mạnh mẽ không gì sánh được.
Lúc ở Biên hoang thì vật này có thể ngăn cản được cả Bất hủ!
Quấn vải liệm hiện tại có thêm cán cờ, đây chính là được Chí Tôn nối liền thế nhưng cán cờ chắc chắn không phải là binh khí Tiên đạo.
Nhưng, có lá cờ là đủ rồi!
Ầm ầm, Thạch Hạo vung mạnh cờ lớn rồi xé rách trời cao, quét thẳng về phía Chí Tôn của Tiên điện, uy thế cương manh không gì sánh được, chấn động tâm hồn.
Tất cả mọi người đều ngây người, Hoang thật sự rất đáng gờm, lại có gia tộc ở cửu Thiên tới giúp đỡ!
Mà thời khắc này tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, bởi vì uy lực của cờ lớn này quá mạnh mẽ, nó đánh nát bầu trời rồi quật ngã nhào Chí Tôn của Tiên điện.
Chính xác, đại nhân vật siêu cấp kia đã quá bất cẩn mà, tụ cho rằng bàn tay lớn vung tới là có thể bắt lấy Thạch Hạo.
Kết quả, tấm vải quấn Tiên vương kia phất mạnh, tiên uy vô thượng cuồn cuộn, tuy rằng không có đánh trúng hắn thế nhưng vẫn khiến hắn bay ngược ra sau.
Mọi người đứng dưới mặt đất đều chấn kinh, Ngũ Hành sơn phát sáng bảo vệ Tần tộc, nếu không thì sức chấn động kia đủ để hủy diệt nơi này, khí sát phạt đáng sợ và nống nặc vô cùng.
"Tiểu bổi, ngươi dám sỉ nhục ta!" Chí Tôn của Tiên điện lạnh giọng nói, rồi xuất thủ lần nữa.
Đỉnh cao nhất trong Nhân đạo, giơ tay là có thể chụp xuống nhật nguyệt, thế nhưng khi đối mặt với tấm cờ lớn này thì hắn rất kiêng kỵ và bó tay bó chân, không dám va chạm trực diện.
Ầm ầm!
Thạch Hạo lại tung ra một đòn, tấm cờ lớn chém nang tựa như thiên đao chém phá vũ trụ lớn, cắt đứt bầu trời xanh, khiến cho thân thể Chí Tôn của Tiên điện lại lần nữa bị đánh vút về vực ngoại.
Sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, pháp khí Tiên đạo này khiến hắn tức giận, không dám chạm trán chính diện!
Lão gì, chạy đi đâu đó!" Thạch Hạo tung người lên trời cao rồi đuổi theo sau.
Tất cả mọi người đều ngây người, Hoang lại dám truy sát cả Chí Tôn của Tiên điện ư? Đây tựa như là nói mơ giữa ban ngày vậy.
Mọi người đều biết sự lợi hại của Hoang, thế nhưng dù sao hắn vẫn chưa có đặt chân vào lĩnh vực kia thì làm sao có thể truy sát tồn tại cấp bậc đỉnh cao Nhân đạo này chứ?
"Ngươi đã chọc tức ta rồi đó!" Lời nói của Chí Tôn Tiên điện trở nên âm trầm, giây lát sau hắn liền biến mất tại chỗ, chẳng thấy mặt mũi đâu nữa.
Thạch Hạo tập trung cao độ tinh thần, phần phật, dùng mặt cờ bao phủ lấy bản thân phòng ngự từ trên xuống dưới.
Quả nhiên, một nắm đấm màu đen xuất hiện và muốn giết về phía sau ót của hắn.
Ầm ầm ầm!
Tựa như tiếng sầm rền vang, Thạch Hạo tức tốc xoay tròn và mặt cờ lần nữa tung ra đánh nát thiên địa, khiến cho Chí Tôn của Tiên điện sợ sệt thối lui và biến mất.
Cờ lớn từng nhuộm qua máu của Tiên vương hoàn toàn khác với những thứ khác, ngay cả Chí Tôn của Tiên điện cũng phải sợ hãi, ngay cả dũng khí chém đánh cũng không có.
"Tiểu bối, ngươi cho rằng nắm giữ Tiên khí thì ta không thể giết được ngươi à, mạnh mẽ chỉ nằm ở chính bản thân mình, ngoại vật đều là hư!" Chí Tôn của Tiên điện lạnh lùng nói.
Không còn thấy mặt mũi hắn đâu nữa, đã dung hợp với thiên địa, khủng khiếp vô cùng, tựa như hóa thành vũ trụ lớn.
Ầm!
Thạch Hạo toàn lực đánh ra một đòn đập tan trời cao vực ngoại.
Ầm!
Đột nhiên, Chí Tôn Tiên điện hiện ra và thân thể của hắn tựa như gặp phải một đòn cực mạnh.
"Ai?!" Hắn tức giận, có người âm thầm động thủ với hắn.
Thạch Hạo hiểu rõ, đây chính là người đã âm thầm đưa cờ lớn cho hắn, và cũng đang âm thầm tương trợ.
Hắn nắm chặt cờ lớn quét về trước, toàn lực ứng phó đánh giết Chí Tôn Tiên điện.
"Ầm!"
Lần này, thân thể của Chí Tôn tiên điện ngưng lại, bởi vì trong bóng tối đang có hai luồng tràng vực nhanh chóng lao tới và thiếu chút nữa đã giam cầm hòng cố định hắn trong trời cao.
Kết quả, lúc cờ lớn quét tới thì hắn đã lùi chậm một nhịp, lần nữa bị gió lớn Tiên đạo quật ngã nhào.
Người trong bóng tối kia đang nhằm vào hắn, là Chí Tôn đang quấy rối!
Nhưng mà, người ngoài không cách nào nhìn ra được, đều cho rằng là Thạch Hạo làm nên, từng người đều lộ vẻ kinh ngạc, Hoang khủng khiếp tới cỡ đó ư?
Trong mắt mọi người, dù cho Thạch Hạo cầm tiên khí trong tay và quyết chiến với Chí Tôn thì cũng chỉ có thua chứ không thể thắng, giống như đứa bé cầm lợi khí thì hơn nửa cũng không thể gây thương tổn cho người lớn được.
Nhưng hiện tại lại không phải chuyện như thế, Chí Tôn của Tiên điện đang ăn quả đắng.
"Ầm!"
Khi hư không dập dờn gợn sóng kịch liệt thì Chí Tôn Tiên điện lần nữa bị trói buộc, và thời khắc cờ lớn quét tới thì cơ hồ đã bị đánh trúng, cũng thêm lần nữa bị đánh bay đầy chật vật.
Thời khắc mấu chốt hắn đã lấy ra tấm pháp chỉ để ngăn chặn một đòn của cờ lớn kia.
Răng rắc!
Pháp chỉ màu vàng vỡ vụn hóa thành từng chấm thần quang vô cùng chói mắt tỏa ra xung quanh.
"Ngươi dám hủy pháp chỉ Chân Tiên!"
"Một tấm giấy vụn thôi, vậy mà ông cũng xem nó như là vật báu lắm không bằng, chả là gì cả!"
Lúc này, Chí Tôn Tiên điện cảm thấy căm tức và uất ức, trong bóng tối có Chí Tôn nhằm vào nên hắn vô cùng bị động.
Thậm chí hắn còn cảm giác được, không phải hai người kia kiêng kỵ tàn tiên thì khả năng đã hạ tử thủ với hắn rồi.
Cuối cùng hắn nổi giận, thật sự quá thảm hại, đã bị gió mạnh của cờ lớn quét trúng mấy lần, với thân phận là Chí Tôn như hắn thì đã mất hết uy nghiêm rồi.
Thân chú cổ xưa vang lên và hô ứng với phần cuối thiên địa, cả hai cùng cộng hưởng.
Ầm ầm!
Vùng đất xa xôi, chỗ căn cơ của Tiên điện có một tòa tiên điện bằng đồng bay lên, nó đánh nát hư không và nhanh chóng chạy tới nơi này.
"Không xong, tiên điện bằng đồng thật sự đã ơtí, đó là tiên khí!" Có người run giọng nói.
Tất cả mọi người đều khờ dại, là muốn tiến hành cuộc đối kháng Tiên đạo ư?
Lúc này, Chí Tôn Tiên điện tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, sắc mặt tái nhợt, nếu không phải tổn thương tới tôn nghiêm của mình thì hắn cũng sẽ không kêu gọi tiên điện bằng đồng kia nhanh như thế.
Với thân phận của hắn phải tới bắt Hoang, lại vận dụng tới đồ vật thần thánh như vầy, thật sự đã mất hết hào quang rồi.
"Khinh thường nhau hơi quá rồi đó?" Lúc này, Tần Trường Sinh lên tiếng, sắc mặt hắn lạnh lẽo đầy tức giận.
Hắn từng nói, Tần tộc không sợ phiền phức, dù cho tàn tiên có tồn tại cũng như vậy, bởi vì hắn biết tàn tiên không cách nào rời khỏi chỗ dừng chân của mình được, đều đang tu dưỡng kéo dài hơi tàn.
"Mở!"
Hắn hét lớn một tiếng, triển khai pháp khí tựa như là đang phá bỏ đi một loại phong ấn nào đó, nơi sâu trong Tần tộc chợt chói lọi hào quang, khí tức thần thánh che kín bầu trời.
Thạch Hạo giật mình, Tần Trường Sinh có thể mở ra phong ấn của Ngũ Hành sơn ư?
"Ầm!"
Trên mặt đất là hào quang năm màu ngút trời, tiên khí cuộn trào đầy khiếp người làm cho nhật nguyệt tinh thần phải run rẩy theo, trời trăng như muốn rơi xuống, vũ trụ bất ổn!
Tiếp đó, tiên quang năm màu lóe lên quét thẳng hướng tiên điện bằng đồng hòng cướp đoạt lấy thứ này.
Nhìn thấy tình cảnh này thì Thạch Hạo đương nhiên sẽ không đứng nhìn, hắn điên cuồng vung đại kỳ thiết huyết, đánh giết nhằm về phía Chí Tôn Tiên điện.
Thời khắc này, vực ngoại chấn động, nhật nguyệt trầm luân, tinh đấu lu mờ, một ít sao lớn nổ tung, hàng loạt thiên thể nổ vỡ.
Ầm ầm!
Lần này, lại có hai nguồn sức mạnh hướng về phía Chí Tôn Tiên điện, lại lần nữa giam cầm lấy hắn.
Bịch, Thạch Hạo quét trúng Chí Tôn Tiên điện, dù cho có tòa điện đồng ngăn cản thì kẻ địch vẫn hoa ra ngụm máu, thân thể bay ngược ra sau.
Tất cả những thứ này xảy ra quá manh, không một ai nghĩ tới, Chí Tôn Tiên điện với tóc tai bù xù, khóe miệng ứa máu lại bị đánh bay và bị thương như thế!
← Ch. 1720 | Ch. 1722 → |