Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1832

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1832: Phong thái vẫn như trước
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Vương thập lần nữa thổ huyết, không phải do thương thế gây nên mà hoàn toàn là do tức giận!

Sau khi thấy rõ thì sắc mặt của hắn lúc trắng lúc xanh há miệng phun ngụm máu tươi, trong lòng ngực có một luồng lửa nóng bốc cháy xông thẳng lên thiên linh cái, thân thể không ngừng run rẩy.

Đó là ai? Hình dáng cùng dung mạo quá quen thuộc!

Mặc cho hắn chưa hề thấy qua chân thân thế nhưng Vương thập từng thấy qua chân dung của hắn, thân là một thành viên của Vương gia nên làm sao không biết tới Hoang chứ?

"Là ngươi... dĩ nhiên là ngươi?!" Vương thập hét lớn đầy tức giận pha lẫn xấu hổ, hắn nhịn không được gầm nhẹ một tiếng.

Hắn cảm thấy quá mất mặt, lúc trước còn không ngừng tiền bối này tiền bối nọ để hóa giải tình thế nguy cấp, chẳng trách kẻ này lại không ngừng nở nụ cười kỳ quái.

Hết thảy đã rõ, bởi vì hắn là Hoang và đang cười Vương thập khi nghe được hai chữ tiền bối, vả ại còn đáp ứng một cách thẳng thắn.

Vương thập thẹn quá hóa giận, chưa từng nghĩ ngày hôm nay lại mất mặt như vậy, hắn đường đường là Vương thập, tung hoành thiên hạ, gần ba mươi năm qua chưa hề bất bại, đánh đâu thắng đó, không đối thủ dưới Chí Tôn!

Hắn được gọi là chân long trong Vương gia, được cho rằng chắc chắn sẽ thành Tiên, được khen là thiên tư vô song, không gì sánh được.

Rất nhiều người đều cho rằng, hơn nửa hắn sẽ vô địch đồng đại trong thiên hạ này!

Đặc biệt là những tộc có quan hệ thân thiết với Vương gia, đều sớm đã gọi hắn là 'Vương vô song', hoặc gọi là tiểu Tiên vương của Vương gia rồi, kết quả... chuyện hôm nay quá xấu hổ.

Vương thập hắn lại cúi đầu với kẻ thù để đổi lấy cơ hội đánh nhau cùng cấp và được vị 'tiền bối' kia cho phép, kết quả lại bị đánh bại ngay cảnh giới Độn Nhất.

Việc này cũng không tính là gì, thế nhưng người kia... lại là Hoang!

"A a a..." Vương thập lần nữa hét lớn đồng thời phun máu tươi, loại sỉ nhục này tựa như bản thân gặp phải hàng trăm luồng sét hỗn độn đánh lên thân, không thể chịu nổi được.

Rõ ràng là người cùng thế hệ, năm tháng tu đạo xấp xỉ nhau, kết quả, hắn lại bị người kia áp chế, một thanh bảo xử đánh tới phá tan kiếm thai!

Vương thập đại bại trong người cùng thế hệ, hơn nữa còn là cừu địch của Vương gia, vả lại hắn còn tranh thủ xin một cơ hội quyết chiến cùng cấp với vị tiền bối này.

Chưa bao giờ hắn ăn thiệt thòi lớn như vầy, tương tự như chính mình bị bán đi và còn giúp họ kiếm tiền nữa.

Vương thập làm sao không thổ huyết chứ?

"Thập đệ, bình tình đi, sở dĩ ngươi bị cũng bởi vì hắn đã là thân thể Chí Tôn, dù cho có áp chế đạo hạnh thì cũng không phải một tu sĩ cảnh giới Độn Nhật có thể so sánh được. Không phải ngươi không địch lại mà là có nguyên nhân, bất công như vậy trong cảnh giới Độn Nhất đời nào sẽ có người địch nổi hắn!" Con rồng thứ tám Vương gia khuyên bảo.

Trên thực tế, hắn còn khiếp sợ hơn cả Vương thập, làm sao lại là người trẻ tuổi này chứ, hắn thật sự không tài nào hiểu được, sau đó lại ước ao được một tát đánh chết kẻ này!

Đó là Hoang, tu đạo được bao lâu? Đồng thời chẳng phải đã bị tàn tiên phế bỏ rồi ư? Chuyện tình năm xưa náo động cực lớn, thế nhân đều biết.

Ai cũng biết, hắn đã bị phế bỏ, hiện giờ đã trở thành ông lão phàm nhân gần đất xa trời rồi, không hề có chút cơ hội nào để lên cửu Thiên khuấy đảo phong vân được.

Nhưng, Hoang lại cho người khác một 'điều bất ngờ', giống như năm xưa, quật khởi trong nghịch cảnh, sáng tạo kỳ tích!

Hắn lại sáng tạo thêm kỳ tích nữa, thế nhưng kỳ tích lần này đã khiến người người không cách nào chấp nhận nổi, ít nhất là người của Vương gia như muốn phát điên.

"Gào!"

Vương thập nghe thấy lời nói của vị huynh trưởng mình, không chỉ không bình tĩnh lại nỗi lòng mà trái lại càng thấy nhục nhã hơn, năm tháng tu đạo tương đương nhau, cũng đượ xem như là cùng một thế hệ mà chính bản thân mình được mệnh danh thiên tư tuyệt đại, nhưng lại bị kẻ thù của Vương gia thành đạo sớm một bước!

Nhiều năm qua hắn được thần hoàn bao phủ, được thế nhân tán dương, mà tên Hoang kia, những năm gần đây ai cũng cho rằng đã bị phế bỏ, bị trục xuất xuống hạ giới lạnh lẽo và không còn cách nào tu đạo nữa.

Nhưng mà, lại trào phúng như vầy!

Tên tàn phế kia hiện giờ đã vọt lên trời xanh, cá lội cửu trùng thiên, chỉ mấy chục năm mà đã thành đạo, đánh vỡ thần thoại, vượt qua lịch sử các kỷ nguyên, kim quang vạn trượng, cao cao tại thượng!

Mà Vương thập hắn lại được tôn sùng đầy buồn cười như thế, kỳ tài ngút trời, tuyệt đại vô song, kết quả lại trở thành đá lót đường của người khác.

Hắn sao cam tâm chứ?

"Ha ha ha..." Thái Âm ngọc thỏ nhảy lên thật cao, kéo kéo lỗ tai của 'chó thỏ' đầy hưng phấn phóng về phía Thạch Hạo.

Chó con nhe răng trọn mắt, lỗ tai bị kéo rất dài rồi còn bị đứa nhỏ này quăng thẳng xuống đất.

Thái Âm ngọc thỏ phóng về phía Thạch Hạo, hét lớn: "Tên khốn nhà ngươi, sống khỏe đó chớ, hại cho chúng ta lo lắng muốn chết!"

"Thạch Hạo!" Thiên Giác nghĩ cũng bay tới, mái tóc vàng óng bay múa, hắn vô cùng kích động, cảm xúc dâng trào, huyết dịch sục sôi.

Trường Cung Diễn khóe mắt thoáng ướt đi, huynh đệ sinh tử năm xưa không có việc gì, đây là một tin vô cùng tốt, hắn hóa thành bóng mờ nhanh chóng lao tới.

"Ha ha..." Thác Cổ Ngự Long cũng cười to đầy vui sướng, thật sự không ngơg được lại còn có ngày hôm nay, còn có thể gặp lại Hoang mạnh mẽ không gì sánh được!

"Ấy da, thần tích nhen!" Hai cô gái còn sống trong Vệ gia Tứ hoàng hét lớn, thật sự không thể tin được, tiểu Thạch từng đại chiến ngoại địch với các nàng ở Biên hoang, thần uy lẫn lẫm vẫn còn sống và đã trở về.

"Tại sao lại là hắn chứ?!" Nhiều người chấn kinh há hốc miệng, dù như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là tình cảnh như vầy?

Hoang, nghịch thiên trở về, thân thể tàn phế hóa thành một Chí Tôn thành đạo xuất hiện ở cửu Thiên, lần nữa bễ nghễ thiên hạ.

Việc này khiến nhiều người run rẩy, những người còn sống của Phong tộc, Kim gia, Vương gia cùng với những người ở nơi này đều dựng tóc gáy, hoàn toàn sợ hãi.

Trời ơi, mấy người hét toáng lên trong lòng, chàng trai trẻ tuổi này quá tà ma, làm sao hắn có thể sống được chứ, vả lại còn trở thành Chí Tôn nữa, quá khủng khiếp mà!

"Ta biết ngay mà, hắn luôn luôn không đi trên con đường của người thường, tóm lại sẽ đi kèm với bất ngờ, quả nhiên, hắn lại xuất hiện nữa rồi!" Ma nữ của Tiệt Thiên giáo nói ra một câu cũng chính là tiếng lòng của rất nhiều người.

...

Nhất thời, nơi đây sục sôi, tiếng thét chói tai, tiếng gào inh ỏi, có người lẩm bẩm ầm ĩ huyên náo không thôi.

Sự xuất hiện của Thạch Hạo đã vượt qua dự liệu của toàn thể mọi người, không ai không kinh.

Khóe mắt của Thanh Y mang theo lệ quang nhìn người kia, tựa như chỉ là ngày hôm qua, hết thảy đều còn ở trong mắt và lần nữa nhìn thấy bóng hình đó.

Từ biệt ba mươi năm, năm tháng như mây khói, chớp mắt đã qua đi.

Phân biệt năm xưa nên hai người cũng không còn gặp lại nhau nữa, sau khi một thân hai hồn dung hợp lại và cánh cửa hạ giới sớm đóng kín, ngay cả Hư Thần giới cũng không thể xuống được nữa.

Thanh Y mỉm cười mang theo nước mắt, đạo tâm bất động nhiều năm hiện giờ lại trở nên ấm áp, tâm tình chập trùng.

Nàng đã không còn là Thanh Y nữa, những tiếng cười cười nói nói đã từng, những cay đắng ngọt bùi đã từng, những chuyện trải qua đã từng, vốn hẳn đã rời xa, không có quan hệ gì với nàng nữa.

Nàng đã là tiên tử của Bổ Thiên giáo, tìm được chân ngã, chặt đứt tất cả trần duyên của ngày xưa, đời này chỉ có Tiên đạo.

Nhưng mà, vì sao tâm linh lại rung động, lại có cảm giác thỏa mãn rung động, có loại tâm tư dịu dàng, nàng muốn tiến lên, không tự chủ chân đã động rồi.

Đúng, đó là Thanh Y, bản thân nàng thở dài, hai hồn dung hợp và nàng đã tìm được chính minh chân chính, lẽ ra nên vung kiếm chém hồng trần, chuyện ngày xưa gần như đã là bụi mờ, thế nhưng lúc này lại xao động.

Một góc trong lòng, một nơi nào đó miềm mại có nhớ mong, có cảm động còn có một âm thanh đang vang lên: Hắn đã trở về rồi, cuối cùng đã trở về, phong thái vẫn như trước kia!

"A..."

Đầu lâu của Kim Triển bị giam cầm trong hư không lúc này không bị áp chế nữa, hắn mở miệng hét lớn.

Hắn là người biết trước nhất, biết kẻ này tới tột cùng là ai, chỉ là đang bị áp chế nên không thể mở miệng thành lời, thần thức không thể tỏa ra được.

Sau khi chiếm được chút cơ hội hắn tiềng hét lớn, rát tiết sự nôn nóng, sợ hãi, bất an cùng vô số nghi hoặc từ sâu trong nội tâm mình.

Hoang, sao ngươi có thể sống sót và trở về chứ? Hơn nữa lại trở thành Chí Tôn! Đây chính là lời mà Kim Triển muốn hét lớn, trước kia hắn còn từng chế nhạo, đời này Hoang sẽ không cách nào xuất hiện nữa, sẽ phai mờ và phế ở hạ giới.

Nhưng, thực tế lại tàn khốc như vậy, đã cho hắn một kết cục đầy trào phúng, vẫn là Hoang, phong cách vô địch vẫn còn, tựa như năm xưa, giơ tay là có thể trấn áp hắn.

Đời này của hắn có hai cuộc chiến trọng yếu nhất và cả hai cuộc này đều thua bởi một người - Hoang, vận mệnh thay đổi theo Hoang, đây là bất hạnh lớn nhất của hắn.

"Thạch Hạo!"

Đám người lao tới cười ha hả, trong mắt ngập tràn nước mắt, quá bất ngờ, quá kích động, bạn cũ không chỉ còn sống mà còn thành đạo nữa chứ!

"Ba mơi năm qua hạ giới đã đóng kín, chúng ta muốn xuống thăm ngươi cũng không được!" Có người nói.

Những năm gần đây không cách nào mượn đường từ Hư Thần giới được nữa, con đường kia đã bị phong ấn và bọn họ đã hoàn toàn mất đi liên hệ với Thạch Hạo, từ biệt ngày xưa, cuộc đại hội đốt cháy ở Hư Thần giới, gần như đã là vĩnh biệt.

Trong ký ức cuối cùng của bọn họ, Hoang vẫn hào hiệp, dù cho bị phế thế nhưng cười tươi.

Hiện giờ, bọn họ cũng đang cười, không còn lo lắng gì nữa, đây là niềm vui sướng phát ra từ nội tâm.

"Khà khà..."

Nhưng lúc này một đạo nhân cười bỉ ổi tới gần, thân thể của hắn đã xảy ra biến hóa trở thành một tên mập mạp, chính là Tào Vũ Sinh, hắn cũng lộ diện, chân thân xuất hiện.

"Tào mập!" Mấy người giật mình rồi cưới lớn, không ngừng véo nặn gương mặt mập ú này.

Bỗng dương mọi người tỉnh ngộ, vừa ngày trước có người từng dẫn theo một tên mập và một con chó, chính là Hoang, chính hắn đã chặt đi nửa cái mạng của Vương đại và bắt đi.

Giây lát sau có người hét lớn đầy sợ hãi, đó chính là những người có quan hệ thân cận với Vương gia, Kim gia, bởi vì trên đường đi bọn họ đã nghe được biến cố của Kim ra, chuyện này... là Hoang làm nên?!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2015)