Vay nóng Tima

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1860

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1860: Khổ tu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


"Ba vị, xin mời!"

Chủ Cấm khu với một thân áo trắng vô cùng xuất trần dù cho có gặp nạn thì cũng phóng khoáng tiêu sái, dù thế nào cũng tựa như là một vị chân tiên có đạo lạc ở trần gian.

Hắn đưa tay làm động tác mời ba sinh linh xuống bên cạnh nhà tranh, cách đó không xa là trúc xanh rù rì vào xạc mang theo mùi cỏ cây mới mẻ thơm ngát.

Phía trước nhà tranh là Vũ Trụ hồ óng ánh tụ tập đầu sao trời hình thành nên hồ nước, kiệt tác vô cùng bạo tay.

Hai người đạo đồng một nam một nữ cũng hiện ra đứng phía sau chủ Cấm khu, hai người bắt đầu pha trà chiêu đãi khách quý dù cho ba sinh linh không hề hớp ngụm nào.

Tế đàn phóng lớn cao chừng nửa người và đáp xuống mặt đất.

"Các ngươi bị một sinh linh nuôi đám gà giết à?" Chủ Cấm khu thần sắc nghiêm túc giao lưu về việc bị giết với ba đại sinh linh.

Thạch Hạo ngẩn người, nghĩa là gì, cao thủ nuôi gà? Việc này cũng quá hoang đường mà.

Đột nhiên hắn tới một chút chuyện, ý thức được người đó là ai, hắn từng chính tai nghe nói, Tào Vũ Sinh của tương lai từng cách giới hét lớn và nhắc qua một chuyện.

Trong đó có một sinh linh, bên cạnh có một ít chân hoàng tựa như là gà nhà thả rông xung quanh, nhân vật này khủng khiếp và bá đạo tới cỡ nào?

Lẽ nào người mà chủ Cấm khu nhắc tới chính là kẻ này?

"Thật xấu hổ, chúng ta bị người giết chết, nguyên thần cung phá nát theo, hiện giờ cũng không biết nhân quả tiền thân ra sao, chỉ có một phần ký ức cũ và chỉ biết chết trong lần tính sổ thôi." Xương sọ thủy tinh lên tiếng tựa như có muôn vàn phiền muộn.

"Một chút ấn tượng cũng không à?" Chủ Cấm khu mỉm cười lẩm bẩm, sau đó thì lần nữa nhắc tới một sinh linh, nói: "Hay là bị một tên bán thuốc giả giết chết?"

"Nghe quen quen, không biết có nhân quả này hay không." Xương sọ thủy tinh nói.

Việc này khiến Thạch Hạo không thể không suy đoán lần nữa, bán thuốc giả, cách xưng hô này thật kỳ quái, tới tột cùng là cường giả khủng khiếp ra làm sao, tuyệt đối không phải là sinh linh tầm thường.

Mặc dù xưng hô kỳ quái thế nhưng Thạch Hạo cảm thấy bên trong ẩn chứa chuyện vô cùng kinh khủng!

"Lẽ nào là sinh linh kia?"

Thạch Hạo từng nghe nói, thân thể của một sinh linh đã bị chia thành sáu phần và phân biệt phong ấn trong sáu khúc Trường Sinh dược khác nhau, chuyện này làm người nghe kinh hãi.

Chỉ có sinh linh này mới có chút lên quan với thuốc, kết quả lại bị gọi thành một cái tên không hề êm tai chút nào như vầy ư?

"Nếu khong thì chẳng lẽ là tên giết heo kia?" Chủ Cấm khu lần nữa mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.

Thạch Hạo hoàn toàn chẳng biết nói gì nữa, cách xưng hô quỷ quái gì thế này, xem ra một số tồn tại cấm kỵ đều có một mặt đặc biệt riêng, nếu không làm sao sẽ bị gọi như thế.

"Giết heo? Đạo huynh đang mắng chúng ta hay là châm biếm chúng ta thế, tựa như có chút ký ức thì phải, có sinh linh chém giết vạn linh, giết hết đệ nhất nhân của các tộc, sinh linh chết đi đều bị hắn gọi là heo." Xương sọ thủy tinh cay đắng khẽ thở dài.

"Nói đúng hơn thì phải gọi hắn là đồ tể, là một sinh linh đáng bị vạn tộc bầm thây ngàn đao, không biết hình thần đều diệt chưa nữa." Chủ Cấm khu làu bàu.

Thạch Hạo đứng bên cạnh mở miệng muốn nói vài lần.

Chủ Cấm khu liếc nhìn hắn, nói: "Có một số chuyện ngươi biết quá sớm sẽ không tốt cho tu hành của mình, vẫn nên từng bước tiến tới thì hơn, tới cấp bậc kia thì tự khắc sẽ rõ."

Thạch Hạo nhớ tới trước đây chủ Cấm khu từng nhắc vừa tới vấn đề của thế giới hắc ám, quả nhiên ẩn chứa chuyện vô cùng khủng khiếp, ngay cả Du Đà cũng là một hắn ám tiến hóa giả, và dị vực cũng từng bị ăn mòn qua.

"Bắt đầu từ thời Đế lạ, kỷ nguyên này qua kỷ nguyên kia, người và chuyện như vầy cũng đều là một bọt biển trong dòng sông năm tháng, dù cho ở niên đại đấy từng là nhân vật chính của thế giới, sóng lớn ngập trời, nhưng tóm lại vẫn chưa thể ngạo thị quần hùng được." Chủ Cấm khu nói thế.

Sau đó hắn nghĩ tới bản thân rồi lắc lắc đầu, một tấm tàn thân, nửa cái xương sọ, còn sót lại thứ gì? Chỉ có chấp niệm không cam lòng, lưu luyến cùng bồi hồi giữa nhân gian.

Lúc này Thạch Hạo như rơi vào trong sương mù, hắn chỉ biết, mặt sau bờ đê sẽ có chân tướng, là khởi nguồn của họa loạn, nơi đó có chuyện vô cùng khủng khiếp!

Chẳng trách Liễu Thần sẽ biến mất ở đó, nó có mục tiêu của chính mình, có đạo lý riêng của bản thân.

Liễu Thần còn có thể trở về ư? Trái tim của hắn nặng nề, mạnh như chủ Cấm khu mà cũng chỉ có thể lê lết tấm thân tàn phế bò về, còn cũng chỉ là nửa cái xương sọ.

"Các vị tiền bối, ta muốn đi bờ đê rèn luyện tu hành!"

Thạch Hạo bỗng lên tiếng thỉnh cầu bọn họ.

"Ngươi nói đùa đó à?" Ngọn lửa vàng tím nhấy nháy trong hốc mắt của xương sọ thủy tinh, vẻ lạnh lẽo càng tăng.

Thạch Hạo không hề nhụt chí chút nào, rất thẳng thắn nói ra mình đã từng tới đó, từng tự mình đứng ở khu vực kia, đương nhiên hắn cũng không có dám vượt qua bờ đê kia.

Đó quả thật là một nơi đáng sợ, cao thủ tuyệt thế cấp độ Tiên đạo cũng chỉ là bộ xương khô treo trên bờ đêm lưu lại hài cốt, kinh người và khủng khiếp đặc biệt.

"Ta chỉ muốn rèn luyện bản thân bên này bờ đê thoi, chứ không có thật sự tiến qua kia." Thạch Hạo giải thích thêm.

"Từ thiên cổ tới này, trong cuộc bồng bềnh của kỷ nguyên, điểm cuối cùng mà các sinh linh mạnh mẽ nhất tới tu luyện, không ai không muốn tới nơi này, quả thật là một chỗ tốt." Chủ Cấm khu than thở.

Tiếp đó hắn cười cợt lạnh lùng, nói; "Sau khi tu tới cực điểm thì tựa như con thiêu thân lao vào biển lửa, tự đi tìm đường chết, chỉ có một ít lão gia hỏa chán sống thì mới đồng ý đi vào mà thôi."

"Người trẻ tuổi, chớ nên mơ tưởng xa vời, nên tu hành theo khuôn khổ đi, nếu như ngươi có thể tu tới cảnh giới Chân Tiên thì có thể tới đó cảm ngộ một phen, nếu không, bỏ ngay suy nghĩ này đi." Xương sọ thủy tinh nói.

Dù là mạnh mẽ như nó, tuy rằng đã đi qua nơi đó thế nhưng năm xưa cũng không không dám vượt qua lôi trì dù nửa bước, chưa từng đi qua phía bên kia bờ đê.

Vì lẽ đó, khi nó biết chủ Cấm khu còn sống trở về thì vô cùng khiếp sợ.

"Như vầy đi, chỉ cần ngươi có thể tu tới Chí Tôn hoàn mỹ, tu tới cảnh giới hoàn mỹ của cảnh giới này, ta sẽ cân nhắc chế tạo cho ngươi một truyền tống trận đưa ngươi tới đó." Chủ Cấm khu buông lỏng thách thức.

Năm đó Thạch Hạo từng đi qua thế nhưng con đường đi tới không cách nào tưởng tượng ra được, hiện giờ không thể đi lại như cũ, chỉ có những láo yêu quái như vầy mới có những con đường khác được.

"Ta rất muốn mang theo đám thiếu niên kia đi cùng, khu vực đó có một chỗ vực sâu sấm chớp, là địa phương tốt để bọn chúng rèn luyện." Thạch Hạo lẩm bẩm.

"Ngươi còn chưa lo xong mình mà còn có tâm tình đi quản người khác nữa à, ngươi tự xem xét lại mình đi, nóng lòng cầu thành, tốc độ tu hành quá nhanh nên đạo cơ của ngươi không vững chắc!" Chủ Cấm khu không chút nể nang chỉ thẳng nhược điểm của hắn.

Thạch Hạo thở dài, đây là sự thật, ngay cả Kim thái quân cũng đã nhìn ra được vấn đề này, chứ đừng nói là đại nhân vật vô thượng cỡ này.

Mấy năm vừa qua hắn vẫn luôn suy nghĩ con đường của chính mình, thậm chí muốn trảm đạo cơ và một lần nữa tu lại!

"Ngươi có hai lựa chọn, một là tiếp tục dùng Chiết Tiên chú để rèn luyện chân ngã, trong sự đau đớn, trong cơn tuyệt vọng để vượt qua, từ từ san bằng mầm họa của chính mình và đúc ra kim thân, lựa chọn khác, chính là bắt đầu lại từ đầu!" Chủ Cấm khu nói.

Xương sọ thủy tinh bên cạnh gật đầu, hắn không nghĩ tới, người trẻ tuổi này lại dính Chiết Tiên chú và vẫn có thể nhảy nhót tung tăng, còn sống mà chẳng hề gặp bất cứ chuyện gì.

"Trước tiên dùng Chiết Tiên chú để rèn luyện được, bắt đầu từ hôm nay ta muốn bế quan, không trở thành Chí Tôn hoàn mỹ thì tuyệt không xuất quan!" Thạch Hạo nói.

Hắn nghe được quá nhiều bí ẩn, gì mà đồ tể, gì mà một một bầy chân hoàng tựa như gà nhà... Quá kinh người, kích thích hắn vô cùng, thành tựu tầm thường không cách nào lọt vào suy nghĩ của hắn.

"Trước tiên ngươi tới tòa kim điện kia đi!"

Lần này, chủ Cấm khu chỉ về một cung điện màu vàng và nói Thạch Hạo tiến vào trong, chịu lấy sự đau đớn tới đáng sợ sau khi Chiết Tiên chú phát tác.

Thạch Hạo nhắm mắt đi vào, mỗi một lần tới đây hắn đều phải nhận lấy sự dằn vặt của Chiết Tiên chú, dù cho không chỉ một lần thế nhưng thân thể vẫn không tự chủ toát mồ hôi lạnh.

Chiết Tiên chú, đây là sự trường phạt thống khổ nhất trong thế gian, một khi phát tác thì chém bay đạo hạnh của người đồng thời còn khiến ba hồn bảy vía nhận lấy sự giày vò khủng khiếp.

Sau ba ngày, Thạch Hạo mồ hôi như tắm, ngoài ra còn có huyết tương từ bên trong da thịt thẩm thấu ra ngoài, khi nhìn kỹ có thể thấy được chút ít xương vỡ trôi ra theo.

Rất khó tưởng tượng Chiết Tiên chú sẽ dằn vặt một người tới mức độ nào.

Mặc dù đã ba mươi mấy năm trôi qua thế nhưng loại giày vò này vẫn còn, đồng thời càng lúc càng đau đớn hơn, thế nhưng dựa theo chủ Cấm khu từng nói, việc này rất bình thường, càng về sau thì lại càng tàn nhẫn.

Xương sọ thủy tinh kỳ lạ nhìn hắn, tên lại lại có thể chịu đựng nổi, đạo hạnh không có bị hóa sạch sành sanh?

"Ngươi cảm nhận được gì?" Chủ Cấm khu hỏi hắn.

"Ta đang hoài nghi, khả năng đây là công pháp tu hành tàn nhẫn đệ nhất thế gian, tiêu biến đi đạo hạnh của chính mình, không ngừng đè ép, nhìn thì như muốn phế bỏ tu vi nhưng thực ra là đang rèn luyện, tựa như hỏa luyện chân kim." Thạch Hạo đáp.

Dù là chủ Cấm khu cũng lộ vẻ kỳ quái, đây là một môn cổ pháp chuyên phế đi đạo hạnh, vẫn không muốn Thạch Hạo có loại cảm ngộ như vầy, bởi vì thật sự không phải như thế.

Nhưng, nếu như chính hắn đã nói ra rồi thì chủ Cấm khu cũng ngầm thừa nhận, nói cho hắn biết, không ngừng cố gắng.

"Tiền bối, ta muốn chiến đấu, hôm nay nhìn thấy đám nhân tài mới xuất hiện trong Thạch thôn huyết chiến rèn luyện chính mình đã khơi dây chính ta, sau khi bản thân rời khỏi Biên hoang thì đã rất lâu rồi chưa chiến đấu không ngừng không nghỉ qua." Thạch Hạo nói.

Dưới góc nhìn của hắn, bế quan không phải là ngồi bất động mà có thể đi chiến đấu không ngừng, liều mạng tranh đấu để ngộ đạo.

"Tốt lắm, sẽ đưa ngươi tới một nơi để mở mang kiến thức một chút, các tộc đã biến mất kia đã từng mạnh mẽ tới mức nào." Chủ Cấm khu nói.

Hắn mở ra một con đường và đưa Thạch Hạo vào trong hỗn độn, nơi đó có một thế giới tả tơi.

"Tuy rằng đều đã chết sạch thế nhưng vẫn có thể gọi ra chiến hồn của bọn họ, ngươi đi chinh chiến đi!" Chủ Cấm khu nói.

Đây chính thứ mà hắn đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm cho Thạch Hạo thế nhưng vẫn chưa dùng tới, không đạt tới cảnh giới Chí Tôn thì đi vào là muốn chết, đó là chiến trường của Chí Tôn.

"Giết..."

Thạch Hạo xông vào trong, vừa mới đặt chân vào thì đã gặp hàng loạt sinh vật, không thể không đại chiến khốc liệt được.

Sau mười ngày thì Thạch Hạo đi ra, máu me khắp người, đứt gân gãy xương ngã nhào xuống đất thiếu chút nữa đã ngất lịm đi, có thể tưởng tượng được cuộc chinh chiến này đáng sợ kinh người tới mức nào.

"Ta đi bế quan để tìm hiểu thu hoạch, lần sau lại trở lại." Thạch Hạo cáo từ.

Bế quan nửa năm thì Thạch Hạo tiến vào Hư Thần giới và đi tới Nhà giam u tối để chém giết, nơi đây cũng là địa phương để rèn luyện bản thân.

Đại chiến rất lâu sau thì hắn lại trở về bế quan tìm hiểu pháp môn của chính mình, phỏng đoán con đường của ngày sau.

Cứ thế, Thạch Hạo bắt đầu tiến vào cuộc tu hành điên cuồng, dùng thực chiến để kiểm nghiệm, dùng máu làm vật dẫn, đạo hạnh không ngừng tinh tiến.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2015)