← Ch.1860 | Ch.1862 → |
Trong núi không năm tháng, hết lạnh chẳng biết năm.
Trên con đường tu hành Thạch Hạo đi càng ngày càng xa, quên đi năm tháng, quên đi nóng lạnh, thời gian lặng lẽ trôi qua, rất nhanh đã là mười mấy năm sau.
Đạo hạnh của hắn không ngừng tăng trưởng, pháp lực càng ngày càng thâm hậu, khẽ động liền cất bước trong tinh không, hít một hơi là hút nhả tinh hoa nhật nguyệt, khí trắng mênh mông.
Có thể thấy được, sao trăng đầy trời đều phát sáng ánh bạc tập trung về phía hắn, tinh hoa của vùng biển sao này đều tiến vào trong miệng mũi của hắn, cảnh tượng dọa người.
Mười năm, đạo hạo của Thạch Hạo không ngừng tinh tiến, càng ngày càng vững chắc, mầm họa của bản thân đã giải quyết được không ít.
Khoanh chân ngồi trong tinh không và thả lỏng thân thể, pháp tướng của hắn bắt đầu phóng lớn, hùng vĩ vô cùng, mênh mông vô biên, tựa như là một người khổng lồ khai thiên tích địa.
Thân thể to lớn vô cùng kinh người, xung quanh hắn là nhật nguyệt tinh thần vờn quanh, khi sợi tóc buông xuống là hào quang phát sinh tựa như dải ngân hà trụy lạc!
"Tóm lại là đã tiến vào thời đại mạt pháp, nếu không ta đã tiến vào Chí Tôn đỉnh cao rồi!" Thạch Hạo khẽ nói, lúc mở mắt thần quang như dải lụa rọi sáng vũ trụ lạnh lẽo.
Trên thực tế, tốc độ tu hành của hắn đã rất nhanh rồi, vượt xa tưởng tượng của người thường, nếu như bị người khác biết được thì chắc chắn sẽ căm giận không thôi, đây là thời đại mạt pháp đó!
Nhưng, nếu như so với chính hắn thì quả thực đã bị trì hoãn, hơn nữa tốc độ cũng đã kéo dài và chậm lại cho tới một ngày đạo hạnh sẽ khó tiến thêm được nữa.
Đây là áp chế của thiên địa, là một loại cắn trả.
Điều vui mừng nhất chính là, thanh đao thiên ý không cách nào tìm thấy hắn để gây gậy, vùng lao tù này tựa như có một loại giam cầm trời sinh nào đó, mạnh mẽ kinh người.
Gông giềng của lao tù này đã niêm phong lại tất cả các lối thoát, thế nhưng cũng ngăn trở sự cắn trả của sự đáng sợ khi thời đại mạt pháp tới.
Nếu như so sánh với Ba ngàn châu thì thời đại mạt pháp của hạ giới vẫn tính là nhẹ nhàng!
Thành cũng vì lao tù, bại cũng vì lao tù.
Đã từng vây nhốt tu sĩ nhưng lúc này lại trở thành cây dù bảo vệ.
Nhưng, thứ được gọi là lao tù thì chung quy lại cũng sẽ bị thẩm thấu, thời đại mạt pháp sẽ đột kích toàn diện không còn xa nữa.
"Nên đi chống trả lại Chiết Tiên chú rồi!'
Thạch Hạo đứng dậy đi tới nơi của chủ Cấm khu.
Những năm gần đây, việc tu hành của hắn rất có quy luật, mỗi một quãng thời gian thì sẽ đi Hư Thần giới để liều mạng tranh đấu, chiến đấu với sinh vật ở lao tù nơi đó.
Sau đó, hắn kéo nguyên thần sắp chết trở về và yên lặng tọa quan, tỉ mỉ thể ngộ.
Sau khi tiêu hóa xong thì lại đi tới nơi của chủ Cấm khu.
Chớp mắt lại qua hai ba mươi năm, tu đạo không năm tháng, tâm chí Thạch Hạo tập trung hết vào trong việc tăng tiến đạo hạnh của bản thân, không ngừng tiến tới.
Một năm này, nếu như tính kỹ thì sinh mệnh của Thạch Hạo đã qua trăm năm nhưng hắn vẫn vật nga lưỡng vong, toàn bộ tâm thần đều nằm trong ngộ đạo và chiến đấu, lãng quên đi mọi thứ.
Vì lẽ đó hắn cũng chẳng hề cảm giác tang thương, như quá khứ và cũng như một ít tu sĩ ghi lại trong cốt thư, mặc dù sinh ra ở niên dại xa xưa thế nhưng tâm linh thong suốt, tinh khiết như thủy tinh.
Hắn sinh ra là để tu đạo!
Tốc độ như thế này của hắn thật sự rất kinh người, vượt qua sự tưởng tượng của tu sĩ tầm thường.
Trong trăm nắm hắn đã nhảy lên tới đỉnh cao Chí Tôn, đứng ở chỗ cao nhất của lĩnh vực Nhân đạo, có thể quét ngang cao thủ trong trần thế, không có gì lo sợ.
Dù sao, tốc độ tu hành mấy chục năm gần đây của hắn thật sự đã biến chậm, thời đại mạt pháp, bản thân bị thiên địa trói chặt cực kỳ!
Đồng thời, ảnh hưởng mà mạt pháp tạo thành vẫn đang kéo dài, càn khôn này chưa bao giờ vững chải, kịch biến vẫn không có dừng lại và mấy chục năm gần đây lại càng nặng nề hơn.
"Gào..."
Trong cung điện hoàng kim, tiếng gào của Thạch Hạo vang dội to lớn, thừa nhận sự đau đớn khôn cùng, có rất nhiều tinh lực thông qua các khe cửa từ trong tràn ra ngoài đã khuấy lên phong vân, sấm vang chớp giật.
Thân thể trăm năm, tựa hồ thiên địa này cũng đã có cảm giác và đao thiên ý chém tới tiến vào trong cung điện cổ hoàng kim của Cấm khu.
Thạch Hạo chống chọi Chiết Tiên chú và cũng phân tâm đối kháng với thanh đao thiên ý.
Lần này kéo dài tới mấy ngày, xương cốt cả người đều bị nghiền nát và bắt đầu gây dựng lại, đạo hạnh bị nghiền ép và tiêu biến đi không ít.
Trong mắt người khác là đang phế đi pháp lực, chém bay tu vi, mà trong mắt Thạch Hạo thì là đang rèn luyện, hóa luyện chân kim lưu lại tinh túy, mãi cho tới một ngày lúc đạo hạnh không còn tiêu biến nữa thì hắn đã thành công, đã vô địch!
Thạch Hạo nhẹ nhàng thở dài, mở mắt đi ra cung điện cổ này, gần đây đạo hạnh của hắn tinh tiến có hạn, hắn đã đạt tới đỉnh cao Nhân đạo, dù cho là Chiết Tiên chú cũng chỉ chỉ tiêu biến đi một phần nhỏ mà thôi.
Thạch Hạo rời khỏi đây, cung điện màu vàng hóa thành ánh sáng rồi biến mất, còn cũng chỉ là vẻ quạnh hiu cùng với núi đổ trọc lốc mà thôi.
Cung điện này vốn là cho chủ Cấm khu hóa thành, cơ bản không tồn tại.
Thạch Hạo đứng đó nhìn trời, dùng mấy chục năm đã tu được tới cảnh giới Chí Tôn và thêm mấy chục năm sau đó từ từ đẩy mạnh tu vi lên đỉnh cao, thiên địa này quả nhiên càng ngày càng tàn khốc.
Nhưng mà, hắn cũng cảm thấy đủ rồi.
Dù sao cũng là Chí Tôn, đạo hạnh cũng đã đạt tới tầng thứ cao nhất của Nhân đạo, vì lẽ đó hắn còn có thể chống lại sự cắn trả, không ngừng tiến lên.
Mà những đứa nhỏ sinh ra mấy chục năm gần đây đã dần dần mất đi thổ nhưỡng để tu hành, rất khó trúc cơ, khó có thể đi lên con đường tu luyện.
"Linh khí trong thiên địa đã cạn khô, đại đạo xa dần, càng ngày càng đáng sợ, sự tàn nhẫn của mạt pháp đã thể hiện ra rồi." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Hiện giờ, tu vi của hắn đã là Chí Tôn đỉnh cao thế nhưng cũng không có đi bái kién chủ Cấm khu, chưa từng nhờ xây dựng truyền tống trận để tới vị trí thế giới bờ đê kia.
Tu vi càng cao thì càng cảm nhận được sự không đủ của bản thân, Thạch Hạo vẫn chưa thỏa mãn.
Chí Tôn đỉnh cao đã xem như là đỉnh cao nhất Nhân đạo, không thể tiến lên nửa bước nữa ư? Hắn vẫn đang suy tư, lẽ nào bước kế tiếp cũng chỉ có thể là Chân Tiên thôi ư?
Nhưng, vì sao hắn lại cảm thấy sự đặc biệt của đại trưởng lão trước khi thành tiên, đã vượt qua những Chí Tôn khác, còn chưa đặt chân vào Chân Tiên mà đã có khí tức vô địch rồi!
Phong độ ngày không hề xuất hiện trên người của Kim thái quân, thậm chí là trên người của Chí Tôn dị vực, ngoại trừ đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính ra thì Thạch Hạo cũng chỉ có Vương Trường Sinh ở trạng thái đinh cao nhất thì mới thấy được chút đầu mối.
"Còn phải mạnh mẽ hơn nữa!"
Thạch Hạo lại tiến vào khu thế giới tả tơi kia, là do chủ Cấm khu cung câp, s là chiến trường của cấp Chí Tôn, đều là những sinh vật tiền sử chưa từng nghe thấy tên chưa từng nhìn thấy mặt.
Sau khi lần nữa kéo tấm thân uể oải ra ngoài thì Thạch Hạo trở lại Thạch thôn và bắt đầu suy nghĩ con đường ngày sau, muốn hiểu rõ thấu triệt vì con đường hiện tại của hắn đã tới phần cuối.
Mấy chục năm qua đi và Thạch thôn biến hóa không hề nhỏ, nhân khẩu càng nhiều hơn, diện tích phòng xá lại càng rộng hơn.
Mừng nhất chính là, Thạch thôn đã sớm chuẩn bị, nơi đây có chín con rồng kéo quan tài trấn áp đồng thời bên trong quan tài đồng kia có một thế giới, cỏ cây phong phú, linh khí dồi dào.
Đám nhóc vừa mới sinh trong thôn cùng với một phần người già đều được đưa vào trong đó để trúc cơ và an dưỡng tuổi già, đó là một cõi cực lạc.
Mặc dù là ở trong quan tài, nhìn thì không tốt lành gì thế nhưng thực ra lại tạo nên đời sau cho Thạch thôn, không tới nỗi ở thời đại mạt pháp sẽ không cách nào tu luyện được.
Một số người trong thôn sớm đã đi lên con đường tu luyện thì mấy chục năm qua rốt cục cũng cảm nhận được sự bất hạnh của thời đại này, dù cho được mang tới trong hỗn độn, cũng tiến vào trong quan tài đồng tu luyện, thế nhưng vẫn cảm thấy, tốc độ tu hành đã bị trì hoãn quá nhiều gần như không thể chịu đựng nổi
Một đám người tài ba cũng đã có thu hoạch rất lớn trong những năm gần đây, Tây Lăng giới đã trở thành bạo địa chinh chiến của bọn họ, đã bị mở ra tới mấy tầng và dính dáng tới nơi chôn xương của Chí Tôn, thành ra không cách nào đi xuống được nữa.
Những năm gần đây, tu vi của đám người này cũng có tăng trưởng thế nhưng kém xa với tốc độ năm đó, nhưng mà, đạo cơ của tất cả mọi người đều được nện vững chắc không cách nào tưởngtượng ra được.
Từ năm đó đám người Mục Thanh, Thạch Chung, Chu Lâm đều khổ tu không ngừng nghỉ, thế nhưng vẫn ở cảnh giới Độn Nhất trung hậu kỳ và vô duyên với Chí Tôn, tìm không được lối thoát.
Dù cho là Xích Long cũng là như vậy, ở cảnh giới Độn Nhất hậu kỳ và khó có thể tinh tiến mảy may.
Ma chú năm trăm năm, ngoại trừ Thạch Hạo ra thì xem ra khó có người lại đánh vỡ nữa.
Chứ đừng nói tới là đang ở thời đại mạt pháp này thì càng thêm vô lực hơn, bọn họ đang hoài nghi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì khả năng sinh thời sẽ không thể trở thành Chí Tôn được.
Quá gian nan, đặc biệt là mấy năm gần đây, đạo hạnh gần như đình trệ, không cách nào tăng trưởng dù là chút xíu.
Làm sao bây giờ, con đường đã tới phần cuối!
"Hạo thúc, con đường của chúng con tựa như đã bị đứt lìa, kéo dài tu hành cũng khó có thể tinh tiến thêm, cần phải có lượng lớn năm tháng đi cọ sát thì mới tăng lên được có chút xíu, như thế không ổn đâu."
"Đại huynh, chúng ta muốn trở nên mạnh mẽ!:
Đám người tìm tới Thạch Hạo lộ vẻ lo lắng, bọn họ biết ngày sau sẽ phải đói mặt với khảo nghiệm nghiêm trọng ra làm sao, hoàn cảnh lớn sẽ trở nên vô cùng tàn khốc, hiện giờ có chút đạo hạnh như vầy thì làm sao được?
Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở đầu thôn yên lặng lật xem một bộ thạch thư, đây năm xưa khi đại chiến Ba ngàn châu thì hắn đã mang ra một bộ kinh thư Tiên đạo từ trong di địa Tiên cổ.
Vùng đất chung cực kia có một ít qoán tài cổ, trong mỗi chiếc quan tài đều có một bộ kinh văn Tiên đạo!
Năm đó, hắn, Thập Quan vương, Ninh Xuyên, Trích tiên, Thạch Nghị, mỗi người đều đạt được một bộ.
Ngày xưa Thạch Hạo cũng từng lật xem thế nhưng mãi tới tận mấy chục năm gần đây thì mới bắt đầu nghiền ngẫm và cẩn thận cảm nhận các loại diệu dụng của pháp môn Tiên cổ.
Đáng tiếc, bộ pháp môn này cũng không có ghi chép lại cách phá cục ở thời kỳ mạt pháp như thế nào.
Đám người Chu Lâm, Mục Thanh cũng bắt đầu lật xem, về phía nhóm người này dù là Kim thế pháp hay là Tiên cổ pháp thì Thạch Hạo đều từng truyền thụ qua, mặc cho bọn hắn chọn con đường gì.
Sau đó hắn lại lấy ra một cái hộp ngọc, đáng tiếc sau khi mở ra thì bên trong còn có một lớp phong ấn nữa, với cảnh giới Chí Tôn hiện tại của hắn cũng không thể mở ra được.
Theo như hắn suy đoán, bên trong hẳn là một bộ cổ kinh.
Năm đó, bên trong di địa Tiên cổ kia ngoại trừ kinh văn Tiên đạo được cất giấu trong quan tài cổ thì còn có một tế đàn khác nữa, nơi đó thờ cúng chiếc hộp này và khác biệt với những thứ còn lại.
Thạch Hạo thở dài thu hồi hộp ngọc, hắn suy đoán, rất có thể là kinh văn Tiên vương!
"Đại huynh, chúng ta muốn tiến bộ, nếu không sẽ bị vây chết ở hạ giới này mất, thời đại mạt pháp càng ngày càng tàn khốc, nó còn nghiêm trong hơn mấy chục năm trước nữa á." Mục Thanh nói.
Hắn chỉ nhỏ hơn Thạch Hạo vài tuổi, hiện giờ một thân đạo hạnh ở cảnh giới Độn Nhất hậu kỳ, thế nhưng vẫn không thể tăng trưởng được.
"Không biết đám thiên tài kia sau khi tiến vào Tiên vực thì như thế nào rồi, khi đó, bọn họ đang ở Độn Nhất đỉnh cao, chẳng lẽ còn có thể đột phá tiến vào Chí Tôn à?" Chu Lâm ước ao.
"Không thể, dù là Tiên vực thì bọn họ cũng khó có thể đánh vỡ ma chú được, trừ phi là con trai Thiên vương, trời sinh có huyết thông vô địch được Tiên vương ban tặng!' Thạch Chung không tin.
"Ta đang lục lọi một con đường thế nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh nên không dám dạy cho các ngươi, xem ra, ta phải nắm chặt, cần phải biến đổi!" Thạch Hạo nói.
Hắn cảm nhận được áp lực, đã nhiều năm trôi qua và hoàn cảnh tu luyện của Tiên vực hoàn toàn khác biệt với nơi đây, hắn phỉ nhanh chóng quật khởi.
Dù cho thiên địa này đã thay đổi dưới hoàn cảnh lớn thì cũng không thể trở thành cái cớ khiến hắn trì trệ không tiến được, cần phải đột phá, hắn muốn mở ra gông xiềng của thời đại mạt pháp, chỉ có biến đổi.
← Ch. 1860 | Ch. 1862 → |