Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1911

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1911: Tái chiến dị vực
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Ngàn năm cứ thế qua đi.

Trong mắt tất cả mọi người đương đại, Thạch Hạo đã ba ngàn năm trăm tuổi, chính là độ tuổi như mặt trời ban trưa, tinh lực cường thịnh nhất.

Trên thực tế, nếu tính luôn cuộc trải qua ở niên đại Đế lạc thì hắn đã hơn bốn mươi chín vạn năm tuổi rồi!

Trong những năm này, năm tháng cũng không thể nào lưu lại chút vết tích gì trên người hắn, dù sao thì hắn gần như mãi mãi thanh xuân, duy trì lực sinh mệnh phồn thịnh nhất.

Ngàn năm như thoi đưa, Thiên đình càng ngày càng hùng dũng, thiên tài quật khởi từng đời một, tọa trấn tứ phương, trở thành đại giáo đệ nhất thiên hạ danh xứng với thực!

Trong cửu Thiên thập Địa này không ai không biết, không người không hiểu, uy thế Thiên đình đè ép thập phương.

Có thể làm người khác tiếc nuối chính là, đám Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh Tào Vũ Sinh vẫn chưa thể thành Chí Tôn, con đường này quá gian nan, đặc biệt lại là đang trong thời đại mạt pháp thì càng khó khăn hơn.

Thực ra, nếu như suy nghĩ kỹ lưỡng thì cũng quá đỗi bình thường, dù cho là trong Tiên vực thì đám người Ngao Càn, Bàn Nghệ, Hỗn Thiên cũng phải sau một hai ngàn tuổi thì mới có thể thành đạo được.

Nơi đó có hoàn cảnh ra làm sao?

Bọn họ cũng xem như là tư chất trời ban rồi!

Thạch Hạo chỉ là ví dụ cho sự quá mức yêu nghiệt, nếu như so sánh với hắn thì tất nhiên những người khác sẽ là chậm, nhưng kỳ thực không thể nào mang hắn ra so sánh được.

Ngàn năm qua, thế gian vẫn rất bình thường, cũng không hề xảy ra những biến cố nào khác cả.

Mấy Cấm khu sinh mệnh vẫn âm u đầy tử khí, sớm đã tự đóng kín từ lâu rồi.

Dù là ông lão một chân có con gà trống lớn làm thú cưỡi cũng không có lại xuất hiện nữa, người công chúa mà hắn từng nhắc tới muốn kén rể cũng không có động tĩnh gì, Thạch Hạo rất hoài nghi về độ chính xác của tin này.

Nên biết, từ ba ngàn năm trăm năm trước, lúc cuộc đại chiến Biên hoang thì ông lão một chân này đã từng tới Đế quan, khi đó cũng từng nhắc qua vấn đề tìm đạo lữu của công chúa với bọn hắn.

Thật sự không biết, tìm tới tận mấy ngàn năm thì không biết có ý gì nữa.

Ngàn năm lại đây Thạch Hạo cũng chưa bao giờ thư giãn, vẫn luôn yên lặng khổ tu, bởi vì hắn biết nguy cơ lớn sẽ tới bất cứ lúc nào!

"Không đúng, có vấn đề!"

Ngày hôm đó Tào Vũ Sinh đưa ra cảnh báo, một tòa trận pháp phát sáng và chân thân của hắn lao với Thiên đình với sắc mặt vô cùng khó coi.

"Có vài trận đài đã xuất hiện biến cố, nơi đó có khói đen lan tràn!"

Ngàn năm trước, hắn cùng Thạch Hạo, Thiên Giác nghĩ đã dọc theo con đường mà sư phụ hắn đã đi qua bố trí rất nhiều trận đài, chính là phòng bị hắc ám ăn mòn.

Hiện giờ, có vài tòa trận pháp đồng thời phát ra ánh đen và có khói đen tràn ra, biểu thị nơi đó xảy ra biến cố.

Chuyện này vô cùng tệ hại!

"Thật sự có sinh linh bên kia qua đây à?!" Thiên Giác nghĩ cũng đã bị kinh động.

Nơi sâu trong vũ trụ, vùng đất hắc ám.

Từng tòa trận đài lượn lờ sương mù, tế đàn trắng bóng như tuyết đã hoàn toàn hóa đen.

Thạch Hạo tới nơi đây và tập trung tâm thần cao độ, hắn biết, chung quy lại thứ nên tới cũng đã tới, một bông hoa sen đen kịt cắm rễ trong vũ trụ và xé tan vùng sao trời này, vết rách càng ngày càng to hơn.

Mơ hồ Thạch Hạo có thể nghe được từng trận gầm gừ tựa như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh, bất cứ lúc nào cũng sẽ xông qua đây!

"Chém!"

Thạch Hạo quát lên, hắn cầm kiếm thai Đại La trong tay, khống chế hào quang óng ánh rọi sáng vũ trụ hắc ám này, quét mạnh về trước.

Trong nháy mắt, ngân hà rung chuyển, vùng tinh vực này bắt đầu run rẩy kịch liệt, hết thảy tinh cầu thiếu chút nữa đã lệch khỏi quỹ đạo vận hạnh nguyên bản của mình.

Phụt!

Hoa sen màu đen kia bị chém đứt, cánh hoa óng ánh bay lượn mang theo ma tính rơi xung quanh Thạch Hạo, nó hóa thành từng luồng ánh đen không ngừng xoay tròn.

Cả cây sen đen tựa như ngọc thạch đen bóng óng ánh đầy to lớn, hiện giờ cánh hoa đang tung bay khắp vũ trụ trông rất xinh đẹp.

"Giết!"

Thạch Hạo hét lớn, hắn xuất thủ lần nữa, chém thẳng tới sen ma này.

Kiếm khí động trời cao, vùng vũ trụ này càng rung lắc dữ dội hơn!

Hoàn toàn chính xác, ánh kiếm kinh khủng như thế này đã thức tỉnh cường giả khắp nơi của cửu Thiên thập Địa này, dù cho là người đang trầm miên trong cấm khu cũng chợt mở mắt nhìn lên bầu trời.

Hết thảy cường giả đều ý thức được, sự yên tĩnh đã kết thúc, ngày đó rốt cuộc cũng đã tới.

"Thạch Hạo, mau quay về đi!"

Vân Hi đầy lo lắng gọi hắn trở về, một khối ngọc thạch óng ánh trên người hắn chợt phát sáng, đó chính là kết tinh trận pháp, có thể bất cứ lúc nào cũng nhận được lời truyền âm từ Thiên đình.

"Xảy ra chuyệngì thế?" Hắn hỏi.

"Biên hoang có biến, sinh linh dị vực xuất hiện rồi!" Vân Hi gấp gáp báo cho.

Thân thể của Thạch Hạo cứng đờ, hắn ý thức được, chuyện đáng sợ nhất đang lần lượt tới, điều muốn xảy ra sắp xảy ra rồi.

"Xoẹt!"

Thạch Hạo cất bước, ngân hà tụt sau lưng, bầu trời đầy sao xuất hiện dưới chân hắn, chớp mắt đã về tới Thiên đình.

Đạo âm to lớn vang lên, tượng thần được thờ cúng bên trong Thiên đình phát ra ánh sáng vạn trượng rồi tiếp nhận lấy kiếm thai Đại La trong tay hắn, sau đó thay thế hắn tiến vào trong vũ trụ hắc ám để trấn thủ thông đạo kia.

Đó chính là hóa thân nguyện lực của hắn, hiện giờ càng khủng khiếp hơn, được các tộc trong khắp thiên hạ thờ cúng nên nắm giữ uy năng khó mà tin tưởng được.

"Đế quan bị phá rồi à?" Thạch Hạo hỏi.

"Không có." Vân Hi lắc đầu, nàng đang ôm lấy chiếc đỉnh nhỏ màu trắng, trông chừng đứa con của mình.

Lần này rất đặc biệt, Đế quan chưa phá thế nhưng lại có nhân mã của dị vực xuất hiện bên phía Đế quan này, đã vượt qua được tòa thành trì cổ xưa kia.

"Bọn họ muốn mở ra một thông đạo mới, muốn tiến thẳng tới nơi này à"

Thiên Giác nghĩ cũng đã quay trở về với thần sắc nghiêm túc, trận chiến năm đó đã phong ấn Biên hoang, vốn tưởng rằng sẽ là phong ấn vĩnh viễn không lưu lại chút gian nan cực khổ nào, ai mà nghĩ tới được mới ba ngàn năm trôi qua mà nguy cơ lớn lại xuất hiện lần nữa.

"Xoẹt!"

Thạch Hạo hóa thành một vệt sáng nhanh chóng lao tới gần Đế quan.

Thiên Giác nghĩ, Tào Vũ Sinh cũng đi theo sau.

Đám người Mục Thanh, Xích Long, Chu Lâm thì lại tiến vào vũ trụ hắc ám, đứng bên cạnh bộ hóa thân nguyện lực kia của Thạch Hạo để tấn thủ thông đạo nơi đó.

Phía bên này của Đế quan, trong khu vực không người đầy rộng lớn.

Nơi đây có đất đá sụp lún và có một tòa tế đàn to lớn và cổ điển từ lòng đất trồi lên trên, vào lúc này có từng nhóm người đàn từ trên tế đàn bước xuống.

Những người này đều đằng đằng sát khí, mặc lấy giáp trụ, tay cầm thiên mâu, đại kích, thần mâu đầy lạnh lẽo, mang heo khí tức cực kỳ băng hàn.

Nhân mã dị vực, không hề sai!

Đế quan đã phát hiện được điểm dị thường nên đã nhanh chóng bẩm báo cho Thiên đình!

"Ồ, bên phía này quả khiến người khác cảm thấy khó chịu mà, đại đạo ngột ngạt tới mức làm người nghẹt thở, thiên địa này gặp quỷ rồi!"

Một chàng trai anh tuấn tới mức kỳ quái bịt lại miệng mũi, trên người mặc một bộ giáp mày bạc lộ vẻ chán ghét nơi đây từ từ bước xuống tế đàn.

"Đại nhân, mời qua bên này!" Có người lập tức tiến lên.

Bởi vì, chàng trai anh tuấn tới mức kỳ quái kia tới từ Đế tộc, là một sinh linh đã thành đạo nhiều năm đầy mạnh mẽ, trở thành Chí Tôn đã mười mấy vạn năm rồi.

"Ồ!" SInh linh mặc bộ giáp bạc kinh ngạc lên một tiếng, tiếp đó xoay người hỏi: "Hoang còn sống không?"

Hắn tên là Du Dục, là hậu nhân của Vương Bất hủ Du Đà.

"Hắn còn sống, bước đầu tìm hiểu thì hắn đã thành đạo từ nhiều năm trước rồi!"

"Cái gì?!" Chàng trai khoác bộ giáp bạc sau khi nghe vậy thì con ngươi co rút lại rồi thả bàn tay đang che miệng mũi xuống, nói: "Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, làm sao có khả năng được?"

"Hiện tại hắn đã hơn ba ngàn năm trăm tuổi, hơn nữa chưa tới năm trăm tuổi thì đã trở thành Chí Tôn rồi!" Có người cẩn thận bẩm báo từng li từng tí một.

"Làm sao được chứ, tốc độ này quá nhanh!" Chàng trai khoác giáp bạc nói.

"Chính vì thế, Du Dục đại nhân nên cẩn thận, tên Hoang này không tầm thường đâu!"

"Trong thời đại mạt pháp lại trở thành Chí Tôn, quả thật là không đơn gian chút nào, thế nhưng tu đạo cũng chỉ mới ba ngàn năm trăm năm thì hắn có thể tích lũy được bao nhiêu đạo hạnh chứ, không cách nào đạt tới đỉnh cao nhất cực đạo được, không đáng quan tâm!" Du Dục nói.

"Thật vậy không, đúng là ngoài ý muốn mà, tên nhóc này cũng đáng gờm đó chứ, không ngờ lại trở thành Chí Tôn sớm như vậy, như thế cũng khá thú vị, chứ cứ thế bóp chết hắn thì còn gì lạc thú nữa chứ?"

Lúc này trên tế đàn lại xuất hiện một chàng trai với bộ giác trụ đỏ bừng, mặt như đao gọt, mũi xương gò má rất cao và góc cạnh rõ ràng.

Hắn mang theo nụ cười thế nhưng lại có chút lạnh.

Sinh linh này tên là An Đường, là hậu đại của Vương Bất hủ An Lan, là một đại kỳ tài, tu đạo chỉ mấy ngàn năm thì đã trở thành Chí Tôn, được vô cùng xem trọng trong bộ tộc này.

Lần này đã tốn rất nhiều trắc trở thì mới phá tan được phong ấn Tiên cổ kia, sau khi tìm được con đường cổ xưa kia thì An Đằng được tuyển chọn phái tới cửu Thiên thập Địa để lập công.

Bởi vì ai cũng biết, một giới này đã tàn phế, không có cao thủ, không có sinh linh Tiên đạo tọa trấn, gốc gác cuối cùng đều đã tiêu hao sạch sẽ trong cuộc đại chiến Biên hoang của ba ngàn năm trước rồi.

Chỉ cần vài Chí Tôn tới đây cũng đủ tàn sát một giới này, quét ngang vạn linh!

"Ha ha, thú vị, tên nhóc năm đó cũng đã trở thành sinh linh cùng cảnh giới với chúng ta rồi."

Người còn lại lên tiếng, đây là một cô gái mặc lấy bộ giáp trụ màu đen, ánh mắt sâu lắng ẩn hiện chút nham hiểm, tiếng cười cũng rất là lạnh lùng.

Cũng một Đế tộc có tên là Xích Tiêu, dù sao năm tháng tu đạo của nàng cũng không quá dài, hiện giờ cũng chừng một vạn tám ngàn tuổi, là một nhân vật đỉnh cấp trong hậu đại của Xích vương.

Bởi vì, năm ngàn tuổi thì nàng đã thành đạo, thiên tư siêu tuyệt.

Ở cảnh giới này, nàng đã củng cố hơn một vạn năm rồi.

Xích Tiêu lạnh giọng nói: "Năm đó hắn đã giết cháu trai Xích Mông Hoằng của ta, rất dứt khoát nướng chín một chân của nó xem như là đồ ăn, hôm nay ta muốn ăn tươi hắn!"

Không riêng là nàng, những tên Chí Tôn bước ra từ tế đàn kia quá nửa đều tới từ Đế tộc, tất cả đều có cừu oán với Thạch Hạo.

Dưới góc nhìn của bọn họ, trận chiến ngày xưa chính là sự sỉ nhục của Đế tộc, cường giả Đế tộc của thế hệ trẻ tuổi đã bị Hoang đánh bại, còn có một số người đã chết rất thảm, thật sự khó có thể tiếp thu được.

"Ha ha, chúng ta đã tới ròi thì sẽ không cho hắn cơ hội nữa!" Trên gương mặt anh tuấn pha chút yêu tà của Du Dục mang theo nụ cười lạnh.

"Đúng đó, cũng chỉ là một cuộc chơi mèo vờn chuột mà thôi, thú vị!" An Đằng cũng nỏ nụ cười.

Phía sau lần lượt có những đội nhân mã xuất hiện trong khu vực không người, càng lúc càng nhiều, số lượng phải tới mấy vạn tu sĩ.

Trong đó, tu sĩ cảnh giới Chí Tôn cộng lại cũng phải tới mười ba người, là để càn quét cửu Thiên, giết sạch toàn bộ những kẻ thành đạo của một giới này.

Trong đó có tới bốn năm người tới từ Đế tộc.

"Cẩn thận một chút, trên người của tên nhóc kia có điều gì đó kỳ quái, năm xưa đã mượn nhờ một giọt máu để đại phát thần uy." Có người nhắc nhở.

An Đằng với vẻ mặt âm u, nói: "Không sao đâu, Vương Bất hủ đã tìm hiểu được, giọt máu kia không phải muốn dùng là sẽ dùng được, hôm nay sẽ cướp lấy giọt máu đó!"

Khi bọn họ rời đi thì tế đàn vẫn tiếp tục phát sáng, rung lắc dữ dội tựa như có quái vật khổng lồ muốn sang bên này.

Cuối cùng, ầm, ba bóng người cùng nhau xuất hiện.

Đây là nhân vật áp trận, cuối cùng cũng tới.

Sinh linh bảo vệ tế đàn xung quanh đều hành đại lễ cúi chào, từng người lộ vẻ nghiêm túc đồng thời khẽ run rẩy, bởi vì đây là ba sinh linh Bất hủ.

"Cảm giác không tốt lắm, ta ghét cái thời đại mạt pháp này, căm ghét một giới này." Một người lên tiếng.

Bởi vì, sau khi bọn họ tới đây liền cảm ứng được, đã chịu phải sự ràng buộc đồng thời nhanh chóng phong ấn lại một phần uy năng của bản thân.

Nếu không, thời đại mạt pháp sẽ gợi ra hàng loạt biến cố, khí tức kinh khủng kia, vết tích của mạt pháp đó thậm chí sẽ lan tràn tiến vào phía bên kia dị vực.

"Nhanh chóng đóng thông đạo lại!" Một người nói.

"Vùng thế giới này đã xảy ra kịch biến, trừ phi là dân bản địa của giới này nếu không khi phát huy ra sức mạnh của cấp Bất thủ sẽ rất dễ dàng bị cắn trả." Một vị Bất hủ giả nhíu mày.

"Ta nghĩ chúng ta sẽ không có cơ hội xuất thủ đâu." Tên còn lại lạnh lùng nói.

Đội ngũ được vài tên Đế tộc dẫn đầu tựa như tia chớp tiến vào cảnh nội Ba ngàn châu, muốn càn quét cửu Thiên và đặc biệt muốn đánh giết Hoang.

Xoẹt!

Một vệt cầu vòng từ trên trời giáng xuống, Thạch Hạo đã tới, chặn đứng con đường phía trước của bọn họ.

Tiếp đó, Thiên Giác nghĩ, Tào Vũ Sinh cũng hạ xuống và đứng bên cạnh hắn.

Bọn họ đã từng đi qua Đế quan, khi thấy nơi đó không có bị công kích thì nhanh chóng truy tới nơi này.

"Hoang?!" Chàng trai mặc giáp bạc Du Dục là người đầu tiên đứng ra, hắn nhận ra Hoang bởi vì trước khi tới đây từng thấy qua chân dung.

Du Dục mang theo nụ cười yêu tà, nói: "Vẫn đang muốn tìm ngươi nè, chính mình tựa đưa tới cửa luôn, theo ngươi hiện tại ta nên ăn sống hay là từ từ trừng trị ngươi đây?"

An Đằng khoác bộ giáp trụ màu đỏ bừng cũng tiến lên trước, nói: "Rất tốt, đã trở thành Chí Tôn rồi, như vậy thì mới có giá trị để chúng ta bắt giữ, nếu không, giết một con giun thì chẳng có chút ý nghĩa gì."

Xích Tiêu thân là nữ nhân thế nhưng còn ngông cuồng hơn cả nam nhân, nói: "Lăn tới đây nhận tội nào, tới trước ngôi mộ của Xích Mông Hoằng xin nhận lỗi và nhận cái chết đi!"

Thạch Hạo lạnh lùng quét nhìn bọn họ, hắn tự nhiên có thể cảm nhân jđược, những người này mạnh mẽ tới đặc biệt, nếu như so với những Chí Tôn khác thì sức chiến đấu phải cao hơn một đoạn dài, hắn biết đây đề là Đế tộc cả.

"Các ngươi sao nhiều lời quá vậy!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Thiên Giác nghĩ, Tào Vũ Sinh đứng bên cạnh không chút lo lắng gì, ngay cả Chân Tiên mà Thạch Hạo cũng từng giết qua thì còn sợ đám Chí Tôn Đế tộc này nữa ư?

"Ồ, đúng là thứ không biết trời cao đất rộng, cho rằng thành đạo từ rất sớm nên rất ghê gớm à, ngu xuẩn, ngươi đang tìm cái chết đó!" An Đằng lạnh giọng nói.

"Với chúng ta mà nói, ngươi còn quá non nớt!" Du Dục chế nhạo.

Thạch Hạo không nói gì cả mà trực tiếp xuất thủ, một bàn tay lớn màu vàng đánh thẳng về trước, kéo lấy sức mạnh vô thượng!

"Cái gì?!"

Thời khắc này, nụ cười của Du Dục ngưng đọng, sự tự tin của An Đằng không còn, vẻ mặt của bọn họ đều méo mó, tâm thần đều run rẩy.

Vài tên Đế tộc phản ứng nhanh nhất muốn bỏ chạy, bởi vì bọn họ cảm thấy linh hồn đang rung động, không phải là đối thủ của người trẻ tuổi kia, nếu như đón đỡ thì sẽ bị đánh chết.

Bọn họ chạy rất nhanh thế nhưng bàn tay lớn kia lao xuống càng nhanh hơn nữa, lập tức che kín bầu trời và ầm đập mạnh xuống.

Phụt phụt phut!

Hầu như trong cùng một lúc vài tên Đế tộc kia đều bị đập cho nổ tung và hóa thành từng chùm mưa máu.

Mà bên dưới, lượng lớn đại quân có kết quả rất đáng thương, chết không có chỗ chôn, hơn nửa đều đã bị diệt sạch.

"Trốn nhanh!"

Những Chí Tôn khác đứng xa nơi này quát lớn, nói cho những người còn sống nhanh chóng bỏ chạy.

Nhưng mà, một bàn tay to lớn lướt ngang bầu trời, thế giới tựa như mờ ảo bao trùm lấy tất cả mọi người vào bàn tay, cuối cùng, phụt, nắm chặt khiến bọn họ đều nổ tung.

Trực tiếp đơn giản như vậy, quyết đoán gần như là tàn bạo!

Một bàn tay lớn che trời của Thạch Hạo đã diệt toàn bộ mọi người.

Sau cùng cũng chỉ để lại vài vệt vết tích, đó là của Du Dục, Xích Tiêu, An Đường.

"Nói, bọn ngươi làm cách nào vượt giới được, còn có người nào qua đây nữa không!" Thạch Hạo quát hỏi, lưu lại vết tích của bọn họ là để bức cung.

"Ngươi..." Mấy người này mất sạch niềm tin, mạnh như bọn họ thế mà lại rơi vào kết cục như vầy, những lời nói trước kia thật sự là buồn cười, lại bị một chưởng của người ta đánh gục.

"Không cần khỏi nhiều, chúng ta tới rồi!" Thanh âm lạnh lùng từ bên trong khu vực không người truyền tới.

Ba đại Bất hủ giả hiện thân!

Phù, ngón tay của Thạch Hạo chà sát, dấu ấn sinh mệnh của đám người An Đằng Du Dục Xích Tiêu nổ tung, hoàn toàn hóa thành tro bụi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2015)