← Ch.1916 | Ch.1918 → |
"Chọn một tên đời sau dòng chính, thật phải kinh diễm đưa tới cửu Thiên thập Địa đi." Ngao Thịnh lên tiếng.
Nơi đó đại đạo không đầy đủ, là đang trải qua sự kịch biến thế nhưng cuối cùng sẽ hướng tới sự viên mãn, thời gian đã rất gần nên hắn muốn chọn một tên đời sau dòng chính của Ngao gia để đi dung hợp vết tích thiên tâm, thu lấy một hồi vận may lớn!
Vẻ mặt của Ngao Thịnh Tiên vương không hề có chút cảm xúc nào, từ vạn cổ tới nay hắn không có ban xuống bao nhiêu chỉ thị cả, mà hôm nay lại nói cả một đoạn dài khiến hai tên đồng tử vô cùng hoảng sợ.
Bọn họ beiét, chuyện này chắc chắn rất quan trọng.
Nếu không, tại sao cổ tổ lại bàn giao như thế?
"Có thể chọn Ngao Càn không ạ?" Một tên đạo đồng nhỏ giọng cẩn thận hỏi.
Bởi vì, mấy chục vạn năm gần đây thì Ngao Càn được xem như là đời sau dòng chính rất kinh diễm.
"Đã cho nó cơ hội thế nhưng nó đã bỏ lỡ." Nói xong câu này thì Ngao Thịnh Tiên vương không nói thêm gì nữa, nhắm chặt cặp mắt lại.
Hai tên đạo đồng vội vã hành đại lễ rồi từ từ rút lui, sau đó rời khỉ cổ động hỗn độn này.
Bọn họ biết, lần trước Ngao Càn đã thua trong tay Hoang, đã mất đi vị trí trong lòng vị cổ tổ này, không còn được coi trọng nữa.
Nội bộ Ngao tộc, cường giả Chân Tiên hội tụ trong tổ điện và cẩn thận thương thảo, cuối cùng quyết định chọn một tên đệ tử thành đạo sớm hơn Ngao Càn mười mấy vạn năm và đã bước một chân vào lĩnh vực Chân Tiên.
Người này đủ kinh diễm, thiên tư chắc chắn không kém Ngao Càn thế nhưng lại bị giam ở trong thiên lao, bởi vì hắn đại nghịch bất đạo, kiêu căng khó thuần, khiêu khích tới sự uy nghiêm của Chân Tiên trong tộc.
"Ha ha... Rốt cuộc thì ta cũng đã thoát vây rồi, một đám lão bất tử vẫn phải thả ta ra rồi!" Một quái nhân tóc tai bù xù, con mắt lạnh lẽo sâu thẳm từ tỏng một tòa lao tù đi ra.
"Ngao Thác, ngươi trụy lạc ngổ ngược, liên tục phạm vào tộc quy, lần này hy vọng ngươi có thể sửa đổi đồng thời đây cũng là vận may lớn cho bản thân ngươi!"
"Yêm tâm đi lão bất tử, ta cũng đã nghe nói rồi, những tên thổ dân của hạ giới là cái thá gì đâu chứ, đều là một đám mọi rợ, ta tới thì chỉ cần một tay cũng tiêu diệt toàn bộ rồi!" Ngao Thác mang theo ánh mắt hừng hực, tóc tai bù xù đầy dã tính.
"Làm càn!"
Hai tên Chân Tiên giận dữ, tên hậu nhân này thật sự quá ít giáo dục, không hề cung kính bọn họ chút nào, tới hiện tại mà vẫn không hề hối cải vả lại ngay trước mặt lại còn dám gọi bọn họ là lão bất tử.
"Ngao Thác, ngươi nên biết, lần này có thể còn có những hậu nhân của Tiên vương khác đi tranh cướp phần tạo hóa này, ngươi không được bất cẩn!"
Nếu khong phải Ngao Thác có sức chiến đấu kinh người, đứng đầu một thời đại thì bọn họ cũng không thèm để ý tới hắn, lần này cần phải có loại người điên cuồng như vầy thì mới có thể áp chế được hậu nhân của những Tiên vương khác.
"Ồ, chẳng phải cũng giống như chúng ta thường xuống hạ giới để hái quả đào hay sao, đoạt lấy tạo hóa vốn thuộc về đám thổ dân kia thôi! Yên tâm, phần đại lễ này ta nhất định sẽ thu, không ai có thể tranh cướp được!" Ngao Thác cười lạnh nói.
"Vì phòng ngừa bất ngờ xả ra, tỏng tộc sẽ có hai cường giả Tiên đạo cùng hạ giới với ngươi, vả lại trong tay cầm trọng khí, thần cản giết thần phật chặn giết phật!" Một tên Chân Tiên lên tiếng.
"Lão bất tử, các ông quá cẩn thận rồi đó, có ta ở đây thì bất kể là đám mọi rợ hay là những hậu nhân của Tiên vương tộc khác đều không thể gây nên sóng gió gì." Hai mắt của Ngao Thác hừng hực.
"Lớn mật, cái tên nghịch tử này!" Phụ thân của Ngao Thác cũng có mặt, hắn thật sự tức chết đi mà, dùng tay chỉ thẳng mặt Ngao Thác, cả người run rẩy cả lên
Hắn rất muốn một tay đập chết tên nghịch tử này, dù gì cũng là hai lão tổ Chân Tiên thế mà đứa trẻ này một chữ lão bất tử hai chữ cũng là lão bất tử.
Quả nhiên, hai tên lão tổ Chân Tiên tối sầm mặt lại rồi xoay người rời đi.
Nếu không phải cần tên hậu nhân này thì bọn họ sớm một tay đập nát rồi lần nữa trấn áp thêm mười mấy vạn năm.
Một nơi sâu khác trong vũ trụ.
Tòa thành khổng lồ cổ xưa trôi nổi trong tinh không, lắng đọng theo năm tháng, nó càng ngày càng hùng hồn, khí thế hùng vĩ, có thể trấn áp thời không vạn cổ!
Đây chính là Thái Thủy Vương thành.
Thái Thủy Tiên vương trú ở nơi này, đây là vùng đất trung tâm của vị trí tinh đâu chư thiên mà hắn quản lý.
Đồng dạng, ngày hôm nay Thái Thủy Tiên vương cũng mở bừng cặp mắt, bên trong hỗn độn ngập tràn hắn truyền xuống một tờ pháp chỉ, muốn tộc này chọn lấy một tên cường giả hậu bối trấn áp được tứ phương đi tranh giành một vận may lớn.
"Đó là nền tảng Tiên vương, không đoạt dược thì tương lai đừng hòng chứng thành chính quả Tiên vương."
Lời này truyền ra thì trên dưới dòng dõi Thái Thủy đều rung bần bật!
Tiên vực, trong động chư vương đều có người cảm ứng được! Tuy rằng bọn hắn không cần thế nhưng nếu cho hậu bối đạt được vết tích thiên tâm thì tương lai có thể sẽ thành tựu Tiên vương.
Đều đáng giá để ra tay, gần đây hạ giới đang xảy ra kịch biến.
Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất, dung hợp đại đạo bản thân với vết tích thiên tâm, như vậy sẽ nhận được lợi ích vô cùng to lớn.
Cửu Thiên thập địa.
Bầu không khí trở nên khác thường, hiển nhiên sinh linh trong cấm khu cũng biết được vùng thế giới này đã phát sinh biến hóa ra làm sao, có một vận may lớn muốn xuất hiện rồi.
Một ít cấm khu không cách nào ngồi yên được, có người muốn ra tay đi tranh cướp!
Con đường của tu sĩ không tiến thì sẽ lùi, dù gì cũng là vết tích thiên tâm, nắm giữ nó thì sẽ cao cao tại thượng, nhìn xuống một thời đại, có thể bễ nghễ hết thảy những người cạnh tranh.
"Tới cùng ngươi đang ở cảnh giới gì?" Bên trong Thiên đình, Tào Vũ Sinh hỏi Thạch Hạo.
Những năm gần đây Thạch Hạo từng giết qua Chân Tiên, chém qua Bất hủ, chiến tích huy hoang chấn động cả thiên hạ, tất cả mọi người đều muốn biết hắn đang ở vị trí nào.
"Đỉnh cao cực đạo, còn chưa thành tiên, vẫn tính là trong phạm vi Chí Tôn vậy." Thạch Hạo đáp.
Mọi người yên lặng, dù gì hắn cũng đã ngược dòng phạt tiên, làm người rung động trong lòng!
Dù cho là người Tiên kim bảy màu, anh linh, Quỷ tiên cũng chẳng biết nói gì cho phải nữa.
"Nếu như ngươi đạt được vết tích thiên tâm, có phải sẽ thành tiên?" Thiên Giác nghĩ hỏi.
Thạch Hạo thở dài lắc đầu, nói: "Ta sớm đã đứng ở đỉnh cao nhất cực đạo, trước sau cũng chỉ kém một bước để lột xác, vết tích thiên tâm cũng không thể đây ta thành tiên được, thế nhưng, quả thật nó có lợi với ta, đạo của ta cần tự bản thân mình đạp lên, nếu tới giờ thì tự nhiên sẽ thành tiên thôi."
Thế nhưng ai cũng biết, một khi hắn thành tiên thì sẽ có ý nghĩa hoàn toàn khác!
Thời đại không thể thành tiên nhưng lại thành tiên, sẽ phá tan nhận thức của cả vạn cổ này!
"Ngươi đúng là một tên yêu nghiệt mà, còn chưa phải là tiên mà đã có thể ngược gió phạt tiên, vậy sinh linh Tiên đạo chịu sao thấu chứ?!" Người Tiên kim bảy màu bất bình.
Ba đại Quỷ tiên cũng biến đổi sắc mặt liên tục, vô cùng kiêng kỵ Thạch Hạo.
"Chí Tôn có thể phạt được tiên luôn à?" Thạch Chung nuốt tưng ngụm nước miếng.
"Ngươi cần phải có tự tin vô địch thì mới được." Thạch Hạo lên tiếng, hắn rất muốn nêu ra ví dụ đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, nhưng cuối cùng lời còn chưa ra thì đã khẽ thở dài.
Đám người Thiên Giác nghĩ than nhẹ, xưa nay có mấy Chí Tôn như thế chứ?
...
Người trong thiên hạ đều đang chờ đợi cơ hội, đặc biệt là một ít sinh linh trong cấm khu sinh mệnh, ai cũng muốn cướp lấy thiên duyên này!
Nhưng, nhân mã của Thiên đình vẫn như cũ, vẫn đang trấn thủ thông đạo giữa hai giới, cũng không hề làm chuyện gì đặc biệt cả, tập trung tâm tư bảo vệ các nơi.
Ngày hôm đó thiên địa rung rẩy, hiển nhiên có sự tình không hề tầm thường phát sinh.
"Hạ giới chết tiệt này, sự pháp chế đại đạo quá lợi hại mà, khiến cả người ta hông hề thoải mái chút nào!" Người của Ngao gia xuất hiện.
Ngao Thác vẫn là mái tóc bù xù, thân mặc một bộ chiến y bằng da thú, trong mắt lấp lánh hào quang lạnh lẽo tựa như một con hung thú thời tiền sử mang theo vẻ hoang dại khó nói nên lời.
Sau người hắn có hai người trung niêm đều là Chân Tiên, sợ Ngao Thác sẽ xảy ra bất trắc nên một đường theo sau, và cũng nắm giữ đại sát khí.
Bọn họ nhíu mày, vùng thế giới này bái xích bọn họ một cách nghiêm trọng, khiến bọn họ cảm giác bị áp bức, đứng nơi đây vô cùng không thoải mái, bọn họ bị ép phải tựu phong ấn một phần tiên uy của mình lại.
Ngao Thác giơ tay, lòng bàn tay phát sáng và kéo một tu sĩ ở nơi xa lại, ép hỏi: "Thế giới tả tơi này, ai là tu sĩ tối cao nhất?"
Hắn tỏa ra tiên vụ, khí tức khủng khiếp kinh người, tu sĩ bình thường làm sao có thể chịu đựng được chứ? Ngời tu sĩ này thiếu chút nữa đã nổ tung, sắc mặt trắng bệch như tuyết, khóe miệng chảy máu, thân thể rạn nứt.
"Hoang... của Thiên đình là mạnh mẽ nhất."
Người này nơm nớp lo sợ nên báo rõ.
"Lớn mật, một hạ giới cằn cỗi này, một vùng đất còn chưa khai hóa, một đám mọi rợ mà cũng dám ngông cuồng lập Thiên đình? Không biết trời cao đất rộng mà!" Ngao Thác quát lớn.
"Phụt!"
Tên tu sĩ đáng thương này dưới uy thế kinh người đó đã giải thể bản thân, hình thần đều diệt.
"Thiên đình, ta muốn quét ngang nó, dám dùng cái tên này, không biết sống chết mà!" Ngao Thác lạnh lẽo nói.
Dưới góc nhìn của hắn, Ngao gia cũng không dám lập Thiên đình ở Tiên vực, vô cùng kiêng kỵ những Tiên vương khác nên không dám đánh phá sự yên tĩnh cũng như cân bằng, không ngờ hạ giới lại có người dám làm thế.
Dọc theo đường đi hắn bắt lấy tu sĩ để tra hỏi Thiên đình ở đâu rồi cứ thế đuổi tới!
Khắp nơi đều có cung điện của Thiên đình và thờ phụng các bức tượng thần, có Thạch Hạo cũng có anh linh.
Ngao Thác chảy thẳng tới trung ương Thiên cung của Thiên đình, nó ở ngay phụ cận Thập tự âm dương địa bởi vì nơi này rất thuận tiện để xuống tám vực.
Thiê cung to lớn sừng sững nơi đó, hùng vĩ bao la, nguyện lực nồng đậm từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, long khí bốc lên, khí làn lan tỏa, vô cùng thần thánh.
Trên Thiên cung có treo một tấm biển được đúc từ tinh kim, bên trên có khắc hai chữ Thiên Đình, có một luồng ý vị đại đạo trấn áp đương đại!
"Cóc ghẻ thoi thóp, cũng mạnh miệng đó chứ!" Ngao Thác cười khẩy mang theo vẻ trào phúng giơ tay, bàn tay phóng to và nắm lấy một ngọn núi lớn.
Ầm ầm!
Hắn mạnh mẽ ném mạnh tới hòng đập nát Thiên đình, vẻ mặt đầy khinh bỉ, cơ bản không hề để thứ được gọi là Thiên đình dưới hạ giới này vào trong mắt.
Bởi vì, dưới ánh mắt cửa hắn, hạ giới hiện tại cũng chỉ có một đám sinh linh với thực lực bình htường, hắn muốn ngông cuồng trấn áp, báo cho sinh linh một giới này biết, Ngao Thác hắn đã xuống đây.
"Ta tới đây là vì vết tích thiên tâm, gì mà Thiên đình, gì mà đệ nhất cường giả, đều đứng một bên cho ta!" Ngao Thác cười nói.
"Ầm!"
Ngọn núi đập xuống và nơi đó lóe lên hào quang chói lóa óng ánh vô biên, cả ngọn núi đã bị Thiên cung ngăn cản và sau đó nổ tung, bởi vì nơi đó có bố trí trận pháp tuyệt thế để bảo vệ Thiên đình.
Hai tên Chân Tiên nhảy rộn trong lòng, cảm thấy trận pháp này vô cùng không tầm thường.
Trên thực tế, khi bọn họ nghe được Thiên đình là do Hoang sáng lập thì đã lộ vẻ kinh dị, biết rõ người này không hề tầm thường, đã từng đánh bại Ngao Càn trong tộc của mình.
Ngao Thác không hết biết được, bởi vì đã bị nhốt mười mấy vạn năm nên không biết chuyện đại bại của Ngao Càn.
Hai vị Chân Tiên không vừa mắt hắn, dù là ai khi bị một tên tiểu bối bất kính, mở miệng là gọi lão bất tử thì sẽ vô cùng khó chịu, bọn họ không hề đề cập tới Hoang, mặc kệ Ngao Thác làm loạn, xem thử hắn có thủ đoạn gì.
Chủ yếu cũng bởi vì, hai tên Chân Tiên này không hề sợ hãi và hết sức tự phụ, hôm nay mang theo đại sát khí nên cho rằng thần cản giết thần phật cản giết phật!
Hai người tự tin có thể dọn dẹp toàn bộ cục diện rối răm phát sinh.
Đáng tiếc bọn họ lại không biết, mấy ngàn năm qua Hoang đã khủng khiếp tới cỡ nào, đã giết qua Chân Tiên, chém qua Bất hủ, chiến tích quá huy haongf.
"Kẻ nào lại dám quấy phá Thiên đình ta?" Nơi trung ương Thiên cung chợt truyền ra tiếng quát lớn.
"Chỉ dựa vào bầy kiến cỏ các ngươi mà cũng dám tự lập Thiên đình, vọng tưởng đoạt lấy thiên địa cứu cực huyền bí tạo hóa, đều lăn hết ra đây cho ta, dám to gan làm trái, diệt toàn bộ!" Ngao Thác lạnh lùng uy hiếp.
Tới lúc này, loại tính khí chó gặm này của hắn đều khiến Chân Tiên của tộc này tối sầm mặt mày không thèm để ý tới, như vậy có thể tưởng tượng ra được cảm nhận của người ngoài ra làm sao, quả thật không cách nào nhẫn nhịn được.
← Ch. 1916 | Ch. 1918 → |