← Ch.1924 | Ch.1926 → |
Thạch Hạo bước ra một bước lập tức khí hỗn độn lan tràn, hắn cứ thế biến mất khỏi nơi sâu nhất trong vũ trụ và trở lại trong Thiên đình, tinh đấu chuyển động, ngân hà rung chuyển, uy thế kinh người.
"Sư phụ!" Xích Long tiến lên đón chào.
Ba đại Quỷ tiên, hai vị anh linh cùng với người Tiên kim bảy màu cũng từ vực ngoại trở về, trong lòng bọn họ chấn động vô cùng.
Độ kiếp trăm năm, đây là tình cảnh như thế nào chứ, chưa hề xảy ra!
"Người sáng tạo pháp, tuân theo đại khí vận thiên địa, nhất định sẽ tỏa hào quang rực rỡ, thành tựu của ngày sau không thể đoán được!"
Trước tiên có sinh linh tới từ cấm khu chúc mừng và đưa lên một phần trọng lễ, bên trong có một ít thần dược cùng với các loại thần đan.
Đây là việc chưa bao giờ xảy ra, cấm khu lại phái người tới chúc mừng như vậy.
Ngày hôm đó, Thạch Hạo khước từ toàn bộ những người tới chúc mừng và triệu tập đám Mục Thanh, Thiên Giác nghĩ, Xích Long vào trong trung ương cung điện lợn, hắn chính thúc truyền pháp, một chỉ điểm ra và dấu ấn Tiên đạo hiển hiện khắc sâu vĩnh viễn khó quên trong lòng bọn họ.
"Sư phụ, mấy người bọn con hoặc là tu Kim thế pháp hoặc tu Tiên cổ pháp, sớm đã quen thuộc cả rồi, lúc này nhất thời thay đổi đường đi thì sẽ thích hợp ư?" Xích Long hỏi.
Lôi linh cũng chần chờ, đổi sang một con đường mới thì sẽ như thế nào đây?
"Ta truyền xuống loại hệ thống này và các ngươi chỉ cần nhớ kỹ và có thể tham khảo cũng được, nếu như chính mình cảm thấy không phù hợp thì tương lai có thể truyền cho hậu nhân mình!" Thạch Hạo nói.
"Đệ sẽ học!" Mục Thanh lên tiếng.
Hắn có tự tin hết sức mãnh liệt đối với hệ thống này, tin tưởng khả năng thông thiên triệt địa của Thạch Hạo.
Bởi vì trước đây không lâu lúc Thạch Hạo hét lớn mở ra năm bí cảnh lớn kia thì dị tượng trong thiên địa quá khủng khiếp, và hai chữ Tiên đài cuối cùng kia đều khiến cho đầu lâu của sinh linh vạn tộc đều phát sáng như đã được gieo xuống một hạt đạo chủng vậy.
Loại truyền thừa này làm sao có khả năng dành cho người phàm tục chứ, tuyệt đối là một con đường nghịch thiên!
"Con cũng học!" Xích Long không lưỡng lự nữa mà làm ra quyết đoán.
Thạch Hạo không hề nói gì cả, sau khi truyền pháp xong thì hắn muốn tiến sang dị vực, muốn kết thúc một ít tâm nguyện, không đành lòng để Hỏa Linh Nhi hãm sâu trong hắc ám, phản đưa mang trở về.
Đồng thời còn có đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, nếu như hắn cũng ở dị vực thì nhất định phải cứu lại!
Hiển nhiên, con đường kia của khu vực không người Biên hoang không thể đi được nữa, chỉ cần hắn xông qua thì chắc chắn sẽ chiêu cáo với toàn bộ dị vực, hắn muốn giết sang cứu người, như thế quá lộ liễu.
Hắn chuẩn bị đi biên cương Đại Xích Thiên để tìm kiếm lối đi.
"Ngươi muốn đi qua đó à?" Chủ Cấm khu đã tới, hắn lo lắng thở dài.
Thạch Hạo đã sáng tạo pháp, chuyện lớn như vầy dù là ở biên giới của vũ trụ cũng có thể cảm ứng được, sức ảnh hưởng thật sự quá lớn, thiên địa này cũng đã hạ xuống dị tượng vì hắn, chiếu ánh sáng thần thánh khắp nơi, để người không biết cũng hơi khó.
"Ta không muốn ngươi xảy ra chút bất trắc nào cả, hi vọng ngươi có thể còn sống và bình yên trở về!" Chủ Cấm khu nói.
Thạch Hạo gật đầu xin hắn hãy yên tâm, dù như thế nào thì cũng sẽ không chết ở dị vực, sẽ giữ lại tấm thân hữu dụng này.
Ngay như hắn cũng cảm ứng được, sau khi hắn sáng tạo pháp hoàn thiện thì con đường đại đạo của mình càng ngày càng rộng lớn, là một con đường bằng phẳng óng ánh ngay trước mặt.
"Bí mật từ Vũ Dư Thiên để vượt qua đó!" Cuối cùng, chủ Cấm khu chỉ dẫn lấy một con đường.
Con đường kia nằm ở Vũ Dư Thiên, không phải xuất hiện ở hai kỷ nguyên gần đây mà là một con đường cổ được lưu lại từ vô số năm trước, đã sớm bị phong ấn vô tận năm tháng rồi.
Ngoại trừ đám lão quái vật như chủ Cấm khu ra thì đương đại không một ai có thể biết.
Thạch Hạo thi lễ một cái, ngoài ra hắn còn có thể nói thêm gì đây?
Trước khi rời đi thì hắn triệu tập đám người Mục Thanh và bí mật nói bản thân mình chuẩn bị đi dị vực, để bọn họ trong khoảng thời gian này cần phải thật cẩn thận.
Sau đó hắn giảng đạo ngay ở đây, sắp xếp càng chi tiết càng cẩn thận hơn về pháp và đạo của chính mình so với lần trước, con đường này không thể bị đứt đoạn, hắn gi vọng hệ thống này sẽ được truyền thừa tiếp.
Muốn tiến vào dị vực mà không đánh rắn động cả, vậy hắn cần phải đối ngoại tuyên bố muốn bế quan.
Mà trên thực tế, vị trí đầu tiên hắn tới chính là Vẫn Tiên lĩnh, lần nữa tới bên ngoài dãy núi này và đứng đây truyền âm, muốn vào bên trong để xem Bất Diệt kinh.
Hôm nay, phản ứng của Vẫn Tiên lĩnh hoàn toàn khác trước.
Bên trong trầm mặc trong thời gian dài nhưng cuối cùng cũng có người đi ra và mời Thạch Hạo vào trong.
Mấy cấm khu khác đều từng phái người tới chúc mừng Thạch Hạo, cảm thấy vô cùng khiếp sợ với hệ thống tu luyện hoàn toàn khác mà hắn đã khai sáng ra.
Lần này, sau khi hắn tới Vẫn Tiên lĩnh thì nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác, cũng không có người tới khiêu khích cùng quát lớn nữa.
"Môn pháp này được ghi chép bên trên vách đá kia, xin cứ tự nhiên!"
Ngươi của Vẫn Tiên lĩnh lạnh nhạt cho phép Thạch Hạo quan sát, thế nhưng về phần thái độ thì cũng không quá mức cao, cảm thấy tộc chủ quá coi trọng người trẻ tuổi quật khởi trong hậu thế này.
Thạch Hạo chắp hai tay cảm ơn, vốn đây cũng nằm trong dự tính của hắn, rất có thể đối phương sẽ cho hắn quan sát, nếu như còn ngăn cản thì hắn cũng không cưỡng ép nữa.
"Không hổ là Bất Diệt kinh!"
Thạch Hạo nhắm chặt hai mắt rất lâu thì mới mở ra, xoẹt, chùm sáng kinh thiên xé rách bầu trời, đây là một đại pháp vô thượng.
Có thể rèn luyện thân thể, đánh bóng xương cốt, giúp người vững chắc bất hủ, vĩnh viễn bất diệt!
Chiếu theo ghi chép, dù cho có một ngày hắn chết đi thì cơ thể hắn vẫn bất hoại, vẫn tiếp tục trường tồn thậm chí là mấy triệu năm sau thân thể vẫn có thể xây dựng lại nguyên thần của mình.
Việc này quá yêu tà mà!
Làm gì có chuyện sau khi chết đi, nguyên thần đã tiêu tán mà thân thể vẫn còn có thể xây dựng chân ngã chứ?
Nên biết, đây chính là chân ngã chứ không phải là hình thành nên một nguyên thần mới, vẫn là chính mình!
Thạch Hạo dừng chân ở đây mười ngày, nhắm chặt mắt và dung hợp Bất Diệt kinh cùng với pháp và đạo của mình, để rồi sinh ra một cảm ngộ mới, thu hoạch không hề nhỏ.
Cuối cùng, hắn biến mất.
Rất nhiều người đều cho rằng hắn đi bế quan.
Trên thực tế, hắn tiến vào Vũ Dư Thiên, giống như là Đại Xích Thiên, Vô Lượng Thiên, đầy thuộc về một cửu Thiên.
Đang tìm kiếm một khu di tích chôn vô số tàn cốt, có một số tới giờ này vẫn tỏa ra sương mù Tiên đạo, có thể thấy được sự thê thảm của trận chiến năm xưa tới cỡ nào.
Cuối cùng, bên trong di chỉ dưới lòng đất hắn nhìn thấy được một tòa trận pháp, sau khi mở ra phong ấn thì dọc theo một vết nứt màu đen để xông qua bên kia.
Hai tháng sau, trên người Thạch Hạo loang lổ vết máu, hắn nâng lấy thân thể uể oải từ bên trong con đường cổ gian nguy kia tiến vào trong dị vực!
Lần nữa tiến vào dị vực khiến hắn cảm khái vo ocùng, năm đó hắn từng bị Kim thái quân 'bán đi', xem như là con rơi vứt qua dị vực, chịu đựng lấy khuất nhục và thiếu chút nữa đã chết ở trong giới này.
Hiện giờ, hắn lần nữa qua đây và là chủ động tiến sang.
"Đây là nơi nào vầy?" Thạch Hạo bước chậm tìm kiếm phương vị, xác định tọa độ.
Khu vực này có cây cỏ phong phú, núi non bao la, khí bất hủ đậm đặc lượn lờ tựa như tiên khí Tiên vực.
Đồng thời hắn cảm nhận được một luồng khí tức mang theo hương thơm ngát không tầm thương, đó là thần dược hoặc là vùi vị của tiên dược độc nhất đang thoang thoảng đâu đây.
Hắn đã tới nơi nào vầy? Thạch Hạo rất ngờ vực.
Hắn cứ thế tiến về trước, khu vực này không hề đơn giản vì có trận pháp bảo vệ, nếu không dựa vào tu vi của hắn chỉ trong một ý nghĩ thì phạm vi đã không biết bao nhiêu vạn dặm rồi, chắc chắn sẽ biết được vị trí.
Thạch Hạo tới gần và hiện tại hắn là đại tông sư trận pháp nên loại cổ trận này không thể làm khó được hắn.
Quả nhiên, nơi sâu trong dãy núi có một ngọn núi lửa, xung quanh là vô số linh dược, thần hà óng ánh, là một khu cổ địa thần thánh.
Ngọn núi kia càng không đơn giản, bên trong dung nham lại trồng một cây cỏ tựa như gậy gỗ vậy, thẳng tắp cứng chắc và lan tỏa hào quang chói mắt.
Toàn thân của nó có màu vàng, vẻ chói lóa còn hơn cả mặt trời nữa!
"Hoàn Dương thảo chân chính?" Thạch Hạo kinh ngạc không dám tin vào mắt mình, lại có thể gặp được thứ này?
Nó tương tự như một vầng thái dương óng ánh, phát ra ánh sáng chói mắt, hiến có khắp thế gian, cây cỏ này thần thánh cực kỳ và vô cùng chói mắt.
Cuối cùng, Thạch Hạo bán tín bán nghi, khả năng đúng là Hoàn Dương thảo, nó cũng không phải là tiên dược thế nhưng hơn hẳn tiên dược, có thể cứu tính mạng người khác, đoạt lại từ trong luân hồi.
Gốc dược này có giá trị kinh người, cái tên đã hoàn toàn giải thích cho công hiệu của nó rồi.
Thạch Hạo nghiên cứu tới nửa ngày và sau khi biết rõ tình huống hiện tại của trận pháp nơi đây thì hắn bắt đầu cẩn thận từng li từng tí một tới gần, hiển nhiên loại cỏ này có linh và muốn hét lớn.
Kết quả đã bị hắn phong ấn và bứng nguyên gốc ném vào trong pháp khí không gian.
Thứ này có giá trị cực kỳ lớn, chỉ riêng gốc cỏ này thì đã không uổng phí chuyến đi này rồi.
Khi Thạch Hạo đi ra khỏi dãy núi và thoát ly khỏi trận pháp thì hắn lộ vẻ khác thường, phía đối diện có một hang động cổ lan tỏa khí bất hủ, có người đang ngồi xếp bằng và tu luyện bên trong.
"Ngươi... có thể từ bên trong đi ra à, ngươi là người nào? Dám xông vào khu tinh thổ mà Xích vương nuôi dưỡng đại dược, lớn mật!" Sinh linh bên trong hang động cổ kia hét lớn.
Đây là một tên Bất hủ giả đang ngồi xếp bằng bên trong, chính là đang bảo vệ vùng tịnh thổ này, nếu nói chính xác hơn, là đang bảo vệ Hoàn Dương thảo.
"Xích vương?" Thạch Hạo nhíu mắt lại.
Liên quan tới Xích vương thì có rất nhiều lời đồn, có người nói rằng, hắn đã dùng lò Xích vương luyện chết Tiên vương của bên phía cửu Thiên và bản thân cũng trọng thương sắp chết, hiện tại vẫn luôn bế quan và trong một kỷ nguyên này chưa hề xuất thế.
"Lẽ nào Xích vương đã xảy ra vấn đề lớn, vẫn đang bế tử quan?" Thạch Hạo lẩm bẩm rồi nở nụ cười, nếu như vậy thì Hoàn Dương thảo tuyệt đối không để đối phương có được.
"Ầm!"
Hầu như trong lúc đó hai người đồng loạt xuất thủ, tên Bất hủ giả kia sớm đã giận dữ điên người, có người lặng yên tiến vào trong tịnh thổ nên khiến hắn vô cùng tức giận, đây là nơi nào chứ, chính là nơi mà Xích vương nuôi dưỡng đại dược, người ngoài dám tới gần ư?
Phụt!
Tên Bất hủ giả này thất kinh, một đòn này cánh tay của hắn hóa thành mưa máu, bàn tay lớn kia bị bao phủ và bị một bàn tay lớn khác nắm chặt bên trong.
Hắn ngơ ngác, người trẻ tuổi này sao lại mạnh như vậy chứ, chỉ vừa mới giơ tay thì đã trói buộc lại hắn, quá khủng khiếp mà.
"Nói, nơi đây là nơi nào?" Thạch Hạo hỏi.
Hắn biết, loại ép hỏi như vầy chả có tác dụng gì, chỉ là dời đi lực chú ý của đối phương mà thôi, dưới đòn này hắn đã luyện hóa ngay nguyên thần của kẻ đó.
Phụt!
Xương trán của tên Bất hủ giả này nổ tung, nguyên thần tan biến, mất mạng hoàn toàn.
Cũng không phải Thạch Hạo giết mà là lúc tìm hiểu nguyên thần của hắn thì kẻ này muốn ngọc đá cùng nát, thành ra mới dẫn tới kết quả này.
Thế nhưng, trong đoạn ngắn nguyên thần đã nổ nát của hắn thì Thạch Hạo cũng biết được đây là nơi nào, chính là tổ địa của dòng dõi Xích vương.
Quả thật Xích vương đã xảy ra vấn đề lớn, nhiều năm đã trôi qua đều chìm đắm trong sự chết trong của cuộc đời, trầm miên trong tổ địa này, một mực chờ đợi cơ hội để phục sinh.
"Xích vương, đây là nơi ở của ngươi à?!"
Trong mắt Thạch Hạo lóe lên ánh lạnh, Xích vương từng dung lò Xích vương để rèn luyện một vị Tiên vương, rèn luyện tinh huyết của người này, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, hiện giờ chính Thạch Hạo đã tới ngay nơi ẩn cư của kẻ này.
Thạch Hạo không hề rời đi ngay mà cứ thế tiến tới, tiến thẳng vào nơi ẩn cư của Xích vương, hắn thu lại khí tức tựa như một tên u linh đang tiềm hành.
Bởi vì, hắn muốn giết chết Xích vương!
"Nửa cuộc đời này ngươi không hề bỏ mạng, chớ có để ta tìm thấy, nếu không giúp ngươi lên đường du ngoạn thôi!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
← Ch. 1924 | Ch. 1926 → |