← Ch.1934 | Ch.1936 → |
Những năm gần đây thi thoảng Tiên vực sẽ có người hạ xuống để tìm hiểu nghiên cứu, thế nhưng không có dám ra tay, đã biết sợ là như thế nào rồi, vả lại Tiên vương hiện giờ không thể lo nổi chuyện này nữa.
Về phần dị vực, hai tên chuẩn Tiên vương chết thảm nên đã tạo nên sóng lớn kinh thiên cho thế giới kia, một đám hiếu chiến đều sục sôi oán giận thế nhưng không có biện pháp nào cả.
Trừ phi Vương Bất hủ tự mình động thủ nếu không ai tới cũng đều phải chết cả.
Ầm!
Ngày hôm đó, cửu Thiên thập Địa rung lên bần bật, thi thoảng mọi người nhìn thấy được, có một bàn tay to lớn thiếu chút nữa đã đánh ta giới bích và lao về phía bên này, một đầu ngón tay đen kịt như mục to lớn hơn cả sao trời!
Giới bích xuất hiện vết nứt, một ít cường giả thấy được thì đều hít vào ngum khí lạnh!
"Sinh linh của Giới hải!" Bên trong cấm khu chợt có người thở dài, ngày đó rốt cuộc thì cũng đã tới, cường giả trong Giới hải dồn dập xuất hiện và có sinh linh muốn giáng lâm tới giới này.
Xoẹt!
Một chiếc mũi tên lao tới bắn thẳng lên bàn tay lớn kia, huyết dịch bị bắn ra có màu đen, khủng khiếp vô cùng, huyết dịch tựa như sóng lớn vậy.
Nên biết, huyết dịch bắn ra từ bàn tay lớn kia cũng chỉ có mọt tia nhỏ thế nhưng lại xuyên thấu qua khe hở của giới bích rồi lao sang bên, lúc này lại trở thành một dòng lũ màu đen.
"A..."
Khu vực đó truyền ra tiếng kêu thảm, hết thảy sinh linh đều diệt cả!
Thế nhưng, bàn tay lớn kia cũng đã rút lui và tìm kiếm người đã bắn ra mũi tên kia, tiếp đó là phát ra âm thanh trầm thấp.
Đại loạn sắp nổi rồi!
Thời gian lưu chuyển, lại thêm mấy chục năm trôi qua và Thạch Hạo vững tin năm bí cảnh lớn của mình đã không chút tì vết, chỉ thiếu chung kết nhảy lên một cái!
Hắn muốn lột xác!
Bên trên con đường của hắn những năm gần đây đã không còn thấy bóng dáng của bất kỳ ai nữa, hiện giờ còn cũng chỉ là con đường của chính mình, hết thảy đều đã bị dung hợp, chọn lấy sở trường của trăm nhà và luyện vào trong đại đạo của chính mình!
Từ sau ngày đó Thạch Hạo không còn tu hành nữa mà bắt đầu điều chỉnh trạng thái của bản thân để tiếp cận kỳ ảo, không buồn không vui và không ngừng xuất hiện ở các nơi trong thiên hạ!
Ầm ầm!
Giới hải sóng lớn ngập trời, từng bọt nước là một thế giới tả tơi, từng bóng người không ngừng qua lại trên mặt biển, đạp lên sóng nước tiếp cận bến bờ.
Trên thực tế, ở rất nhiều năm trước đây đã có người lên bờ và không ngừng đại chiến!
Xoẹt!
Chiến mâu đỏ đậm to lớn vô biên và dài tới không biết bao nhiêu vạn dặm đâm thủng thế giới, bùng nổ ra ánh sáng sát phạt vô lượng, sát khí ngập trời!
Đó là một sinh linh đang trên bờ, hắn tựa như một bức ma sơn đầy nguy nga, cao cao không thể vượt qua, chính là hắn đang xuất thủ, lưỡi mâu đang đâm về một sinh linh đang tiến lên bờ.
Đó là đại chiến tuyệt thế, có sinh linh quan sát và cũng có sinh linh đang giao thủ với những người ở khắp nơi.
Phụt!
Cuối cùng, lưỡi mâu đỏ thẫm đã đánh giết một tồn tại vô cùng cổ xưa trên mặt biến, máu tươi dâng grào chảy khắp biển rộng.
Trong lúc này bọn họ đều không nói một lời, cứ thế giao thủ, bởi vì đều là địch thủ truyền kiếp, nhận biết nhau từ rất nhiều kỷ nguyên trước rồi.
Ầm ầm!
Trong biển lại có một đại ấn màu vàng óng bay ra bao phủ thiên địa này, bùng phát khí tức kinh thế trấn áp thiên địa, sát phạt vạn vật!
Bịch, đại ấn màu vàng óng kia đã đập rạn nứt một một sinh linh tựa như ma thần trên bờ, hắn miệng mũi đầy máu tươi cực lực chống cự, thế nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được, binh khí giáp trụ của bản thân đều nổ tung cả.
Phụt!
Cuối cùng, thân thể của sinh linh trên bờ nổ tung, đã bị đại ấn đó nện thành sương máu.
Rầm rầm rầm!
Bên trong giới hải ngập tràn sóng biển, quả như muốn bao phủ chư thiên vạn giới.
Bên trên một ngọn đảo biệt lập có một bóng người trông rất mơ hồ thế nhưng trong tay đang cầm lấy một thanh tường đao sáng như tuyết, rọi sáng cả hải vực vô biên này!
"Chờ ngươi lâu lắm rồi!"
Lờin ói vừa dứt thì xoẹt, một vệt ánh đao bổ tới, nó đáng sợ vô biên đủ để chém lìa vũ trụ, hủy diệt cả một thế giới!
Boong!
Trong biển có một tòa tháp cổ điển và tang thương màu xanh xuất hiện, nó lơ lửng trên đỉnh đầu của một người và đánh văng ánh đao kia, hai bên bùng phát ra phù văn vô lượng, pháp tắc đại đạo đan dệt, đối kháng đầy khốc liệt.
Thiên địa rối loạn, hết thảy đều bắt đầu từ Giới hải và hiện tại đã cỏ một nhóm cường giả đã đổ bộ lên hòng tàn phá chư thiên, triển khai cuộc quyết đấu lớn khủng khiếp nhất.
Sơ sẩy một cái thì chư thiên đều phải lập úp!
"Xoẹt!"
Ngày hôm đó, một vệt cầu vòng phá tan giới bích khiến cho trên cửu Thiên xuất hiện một vệt vết rách đáng sợ đó là do một thanh tiên kiếm chém ra, nó có ánh tím lấp lánh, sát khí ngút trời!
Có sinh linh trong Giới hải muốn qua đây thế nhưng sau đó đã bị một cây Lang Nha đại bổng xuất hiện và nện thẳng lên trên, đó là một người hoang dại mặc da thú đánh giết về phía chủ nhân của tiên kiếm kia.
Tình cảnh này đã bị rất nhiều cường giả nhìn thấy.
Đây không phải là lần đầu tiên cửu Thiên thập Địa gặp phải công kích, có cường giả vô thượng nào đó không biết vì mục đích gì mà sau khi trở về từ Giới hải thì muốn giáng lâm ở giới này.
Quá mạnh mẽ mà, đáng sợ vô biên, bọn họ không hề sợ nhiễm lấy đại nhân quả để cường thế xông tới đây.
Thế nhưng, đám nhân vật này có quá nhiều đối thủ truyền kiếp, trên đường đi đã bị người phục kích nên không thể không tử chiến một trận.
Vù!
Ngày hôm đó, có một vài cấm địa cổ xưa trên cửu Thiên chợt phát sáng, đó là mấy Cấm khu sinh mệnh, bọn họ mở ra trận pháp vô thượng để bảo vệ chính mình.
Mấy người này quyết định, không dính nhân quả, không muốn tham dự vào cuộc náo loạn đen tối lớn này.
Bên trong Thiên đình, tất cả mọi người đều lộ vẻ nghiêm túc, đại kiếp nạn đã bắt đầu, phàm là tu sĩ thì quá nửa sẽ chạy không thoát, bởi vì những sinh linh kia quá mạnh mẽ!
Ầm ầm!
Nhưng bên ngoài Biên hoang vào lúc này cũng truyền tới âm thanh kinh thiên động địa tạ như đại dương vỡ bờ, nhưu vũ trụ tách ra, gợn sóng kịch liệt mênh mông.
"Nhân mã của dị vực giáng lâm ư?" Vẻ mặt của Thiên Giác nghĩ lạnh lùng hỏi.
"Không phải, là Mai Táng địa, thông đạo mà dị vực từng tiến công năm xưa đã bị phong ấn và một khu mai táng nào đó cũng bị liên đới niêm phong theo, thành ra khu vực đó lúc này đang bị phá tan."
Ba đại Quỷ tiên trở về giáng lâm ở Thiên cung và lộ vẻ kỳ lạ.
Đây không phải là tin tức tốt đẹp gì, thiên địa đại loạn và Mai Táng địa tái hiện lại nhân gian, bọn họ là bạn hay là thù cơ bản không thể nhận biết được.
Chuyện không chắc chắn liền mang ý nghĩa có tính phiêu lưu!
Thạch Hạo đứng dậy, hiện giờ thật sự không còn thời gian nữa rồi.
"Một trận chiến qua đi thì trong thiên địa này còn lại thứ gì chứ, ta nghĩ sẽ là hài cốt như núi, máu chảy như sông..." Thạch Hạo lên tiếng.
Trận đại chiến cấp Tiên vương một khi mở ra thì toàn bộ thế giới sẽ sụp đổ, lần nữa chia năm xẻ bảy, dù cho là Thế Giới thụ cũng không đáng chú ý, không thể ổn định được càn khôn.
"Các ngươi nên dẫn toàn bộ những người rời đi, cũng xem như kết một quả đại thiện." Thạch Hạo dặn dò.
Hắn nhìn về đám người Mục Thanh, Xích Long, Lôi linh, Hoàng điệp... để bọn họ vận dụng đại pháp lực để mang sinh linh các tộc trong khắp thiên hạ rời khỏi khu vực sinh sống của mình.
Đồng thời, hắn cũng sai thần tướng cũng đi làm những chuyện nhưu vầy.
"SInh linh trong thiên hạ này biết bao nhiêu chứ, cứu không hết." Thiên Giác nghĩ nói.
"Có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu, cứ đưa vào trong chiếc quan tài đồng do chín con rồng kia kéo là được." Thạch Hạo nói.
Bên trong quan tài là một vùng thế giới rộng mênh mông, Thạch Hạo chuẩn bị dịch chuyển cả càn khôn, mang đông đảo sinh linh của một giới này tiến vào đó để bảo vệ.
Xoẹt!
Tiên quang dâng trào, trong lúc Thạch Hạo giơ tay thì lòng bàn tay của hắn xuất hiện chín bộ long cốt kéo lấy một chiếc quan tài đồng, lúc này nó rất ngắn dài tầm ba tấc mà thôi.
Cũng chỉ tới cảnh giới hiện tại thì hắn mới có thể luyện hóa chiếc quan tài này, và giao cho chủ Cấm khu.
"Nếu như có nguy cơ lớn nào đó thì tiền bối hãy mang theo nó tranh tới một nơi yên tĩnh nhé." Thạch Hạo lên tiếng.
Hắn tin vào thủ đoạn của chủ Cấm khu, có thể tiến vào Tiên vực để nhờ Bàn vương bảo vệ.
Hắn căn dặn đám Mục Thanh, Xích Long, thời thời điểm đó thì nhất định phải đi cùng chủ Cấm khu, không thể chia tách.
"Ngươi đang bàn giao hậu sự đó à?" Trong hốc mắt của ưỡng sọ thủy tinh chập chờn ánh lửa.
Mấy lão yêu quái này cũng nhìn ra được tâm tư của Thạch Hạo, là muốn tử chiến tới cùng, thành công thì sẽ siêu thoát lên trên hóa thành Tiên vương, sức chiến đấu không gì sánh được, thất bại vậy thì tử vong!
"Làm một ít dự định thôi, như vậy ta mới cẩn tắc vô ưu!" Thạch Hạo bình tĩnh nói.
Mấy năm sau, cửu Thiên thập Địa có rất nhiều danh sơn đại xuyên không còn nữa, đã bị Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh... bứng đi toàn bộ tiến vào trong quan tài đồng.
Có một ít toàn bộ bộ tộc đều biến mất, cả tộc đều tiến vào trong thế giới quan tài đồng.
Thế nhưng, cũng có một vài bộ tộc không muốn đi, cố ý lưu lại đây.
Ầm!
Giới bích lại nứt, có người nhìn thấy được một con hung cầm màu đen tựa như mặt trời đen phát ra ô quang, một cái móng vuốt thiếu chút nữa đã xé tan giới này.
"Không còn thời gian nữa, trong ngày hôm nay và ngay vào lúc này, ta muốn vượt ải!"
Thạch Hạo lên tiếng, những năm gần đây hắn vẫn đang điều chỉnh trạng thái bản thân, không còn thời gian để cho hắn tích lũy nữa, nhất định phải bắt đầu nếu không sẽ có Tiên vương giáng lâm.
Ầm!
Ngày hôm đó, bên trên một tinh cầu héo úa không người ở vực ngoại, Thạch Hạo đột nhiên ngửa mặt thét dài, mái tóc đen đầy đầu bắt đầu dựng ngược bay phấp phới.
Nhất thời, năm bí cảnh lớn trong cơ thể hắn đồng thời phát sáng, vô số ký hiệu trong cơ thể sáng rực, từng cánh cửa một đang mở rộng.
Lấy thân làm chủng, năm bí cảnh lớn phát sáng mở ra bảo tàng thân thể, phóng thích tiềm năng thân thể, Thạch Hạo đã liều mạng rồi, hắn ngửa mặt thét dài đầy giận dữ, dùng hết sức lực muốn bậc nhảy một cú cuối cùng, hắn muốn vượt ải, hắn muốn lột xác, hắn muốn biến thành Tiên vương!
Thiên đại đã xảy ra náo động lớn, hắn cần phải có thực lực đó, hắn muốn quật khởi ngay lập tức, nếu không trong mắt của người khác hắn vẫn chỉ là giun dế, lúc nào cũng có thể giết được.
Thể nội của Thạch Hạo tựa như sấm nổ vang lên âm thanh rung trời, từng cánh cửa một trong thể nội mở ra, năm bí cảnh lớn phát sáng, âm dương biến đổi nơi Luân hải vị trú bụng, toàn bộ thân thể hừng hực tựa như tiên hỏa đốt trời.
"A..."
Thạch Hạo thét dài, âm thanh chấn động cả vùng vũ trụ tinh không này.
Nhưng mà cũng không cách nào áp chế được âm thanh kinh văn đang phát sinh trong Đạo cung, người khác nghe không hiểu thế nhưng lại có thể cảm nhận được khí thế lớn lao kia.
Hắn đang đột phá, năm bí cảnh lớn đều xuất hiện biến hóa kinh người.
Thế nhưng, thân thể của hắn đang bị thương, bên ngoài thân thể đang rạn nứt, mạnh mẽ như hắn đã tua qua Bất Diệt kinh vả lại hiện giờ đã dung hợp thần thông khắp nơi, trơ thành một phần của đọa pháp bản thân, nhưng thể pháp vẫn bị hao tổn.
Máu tươi lan dài, thân thể của Thạch Hạo được mạng nhện máu che kín, đó là từng vết rạn một khi xung kích cảnh giới Tiên vương thì bản thân đã chịu áp lực quá mức kinh khủng.
Nơi sâu trong vũ trụ dâng trào tiên quang vô tận, biển sao cũng phải run rẩy, hết thảy sinh linh của vùng thế giới này khiếp sợ ngẩng đầu nhìn trời.
"Trời ơi, đó là luồng gợn sóng như thế nào chứ, ta không cách nào chịu đựng nổi, như muốn tê liệt rồi nè!" Một tu sĩ rất mạnh mẽ còn như vậy thì huống chi là người khác.
Thạch Hạo lúc này không cách nào khống chế được sức mạnh của chính mình, hắn đang toàn lực xung kích cảnh giới Tiên vương, muốn bậc nhảy chung cược hóa thành Tiên vương vô địch.
"Hắn lại đi tới một bước này luôn, muốn thành tựu Tiên vương rồi!" Bên trong cấm khu có người thán phục, dù cho bọn họ cũng không thể không bội phục được.
Trong đó, bên trong Vẫn Tiên lĩnh có một cường giả cổ xưa mở mắt, ánh mắt lạnh lùng ngẩn đầu nhìn về phía vực ngoại.
"Cổ tổ, muốn ra tay ư?" Có người hỏi.
"Ta có nhân quả với tòa tháp kia, tuy rằng nó đã tiến vào cảnh cửa Nguyên thủy thế nhưng, người này nếu như có thể vọt lên tận trời thì có lẽ sẽ liên quan tới nhân quả đó."
Nơi trung tâm nhất của Vẫn Tiên lĩnh được mệnh danh là nơi bất tử, tu sĩ không thành tiên nếu như ở đây thì có thể tiếp tục sống, nơi này đã được tồn tại cấp Tiên vương này biến hóa trở thành một khu tịnh thổ tuyệt thế.
Nơi này gần giống với Tiên vực vậy!
"Ngươi đi đốt cái đèn kia lên, nó có thể kết nối với Tiên vực và báo tình hình của nơi này, Tiên vực tự có người xuất thủ." Nơi bất tử chợt truyền ra lời nói thế.
Chủ nhân của Vẫn Tiên lĩnh sau khi nói xong thì nhắm chặt con mắt, lần nữa bất động!
← Ch. 1934 | Ch. 1936 → |