← Ch.1963 | Ch.1965 → |
Mai với mốt mình bận, nên sẽ không lên chương nhé.
--------------------------
Thạch Hạo, đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim cùng nhau đồng hành tiếp tục xuất phát sâu trong biển, với đạo hạnh của ba người thì tốc độ sẽ không cần phải bàn.
Thế nhưng, Giới hải này quá đặc thù, bọn nước màu đen chập trùng, mỗi một bọt nước sẽ là một tàn giới!
"Cổ kim đã có bao nhiêu giới phá diệt rồi, có bao nhiêu sinh linh chết đi rồi, thật là nhiều thế giới, dù cho không cách nào so với Tiên vực dị vực thế nhưng cũng rất bao la, hiện giờ đã trở thành thứ gì vầy?" Đạo nhân tiên kim cảm thán, cúi đầu nhìn sóng biển dưới chân.
Nghi là bắt đầu từ Đế lạc, đã không biết có bao nhiêu giới thành quá khứ, không còn tòn tại nữa.
Phía trước lộ ra ánh sáng lộng lẫy, bên trên mặt nước hiện ra kim quang óng ánh tựa như ánh bình minh bay lên, việc này rất kỳ quái, đây chính là Giới hải, tử vong và vắng lặng chính là chủ đề vĩnh hằng, làm sao lại xuất hiện cảnh này chứ?
"Nhanh tách ra!" Đệ nhị thiên hạ nhắc nhở.
Khói màu lan tỏa, đó chính là tinh khí, là linh túy mang theo vết tích của Tiên vương cùng chút màu máu tinh nữa.
Có Tiên vương bỏ mạng!
Thạch Hạo ngạc nhiên, hắn cùng với đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim cùng nhau lướt ngang tránh né, bọn họ thấy được từng cơn gợn sóng là ký hiệu đại đạo mang theo ánh đen cùng với màu máu đang lan tràn bao phủ lấy giới hải.
Đó là một cơn bão táp!
Gió lốc hắc ám gào thét qua và hủy diệt vạn vật.
Thạch Hạo vững tin, thứ được gọi là gió này chính là ký hiệu đại đạo, uy năng cường tuyệt không gì sánh được, tựa như rất nhiều Tiên vương đồng loạt xuất thủ thì có mấy ai có thể ngăn cản chứ?
"Đây là cơn bão táp hắc ám, thế nhưng cũng chỉ là một cơn mà thôi, nó có thể xoắn giết Tiên vương." Đệ nhị thiên hạ nói.
Thạch Hạo nhíu mày, thứ được gọi là cơn bão táp hắc ám kỳ thực là một loại quy tắc, là một loại trật tự đại đạo, ngay cả rất nhiều Tiên vương cũng khó chống đỡ nổi.
"Bên trong Giới hải thi thoảng sẽ có cơn bão táp hắc ám này xuất hiện, cơn gió này có là ở kỷ nguyên này và cũng có là từ mấy kỷ nguyên trước được cuốn từ bờ bên kia tới." Đạo nhân tiên kim nói.
Loại bão táp này là bất diệt, không ngừng du đãng trong Giới hải.
Đương nhiên, thứ được gọi là cơn gió này hẳn phải gọi là quy tắc, là trật tự đại đạo có thể giết chết Tiên vương mới đúng!
"Ta rất muốn biết, loại quy tắc này, loại bão táp này được hình thành như thế nào?" Hai mắt của Thạch Hạo trở nên sâu lắng.
Sức mạnh kia quá lớn, ngay cả Tiên vương cũng không thể chịu đựng nổi, đây là minh chứng cho sức mạnh đã vượt qua Vương cảnh ư? Nghĩ tới đây thì thân thể hắn chấn động.
"Nhóc con, đang nghĩ gì thế hả, còn không mau trở về!" Đệ nhị thiên hạ hét lớn.
Bởi vì, Thạch Hạo đang nhìn chằm chằm cơn bão táp hắc ám kia, hắn lấy thân để chống trả, dùng pháp lực để ngăn cản trực diện phù văn đầy đáng sợ đó.
Phụt!
Cuối cùng, Thạch Hạo phun ra ngụm máu, trên người đầy rẫy vết thương, hắn xuyên qua cơn bão táp kia, mặc cho vô số gợn sóng đạo phù chém lên trên người.
Điểu gia, Tinh Bích đại gia hít vào hơi lạnh lộ vẻ giật mình, Hoang không ngờ lại có thể chống đỡ được thứ đó, vẫn chưa hề bỏ mạng mà chỉ thụ chút thương thế mà thôi.
"Quả nhiên ngươi đã tới mức độ này rồi, có thể sánh vai cùng với bá chủ vô thượng trong Giới hải này." Đệ nhị thiên hạ nói.
Bên trong Giới hải này, người dám chống đỡ như vầy đều có lai lịch cực lớn, tiếng tăm lừng lẫy, ví như cường giả vô thượng của Mai Táng địa, ví như sinh linh gần tới bờ bên kia của Giới hải.
"Ta chỉ đang thử nghiệm xem thử cơn bão táp này mạnh tới mức nào, quy tắc đại đạo kia có vượt qua Vương cảnh hay không mà thôi." Thạch Hạo nói, hắn lấy thân mạo hiểm chỉ vì để tìm chứng cứ.
Máy ngày sau, Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia dừng chân và nhắc nhở Thạch Hạo tốt nhất không nên đi tiếp nữa.
Phía trước là sương mù đầy trời, Giới hải yên tĩnh u ám, khí tức quái dị không biết từ nơi nào ngập tràn ra ngoài.
"Không thể tiến lên được nữa, nếu lên nữa thì sẽ lạc lối đó." Đạo nhân tiên kim nói.
Vùng biển này chỉ có biên giới mới an toàn, sau khi đặt chân vào thì rất sẽ dàng lạc lối, đó là trên phương hướng cũng như tâm linh đều sẽ phát sinh nguy cơ.
"Hai người trở về đi, giúp ta bảo vệ những người kia nhé." Thạch Hạo lên tiếng, hắn chuẩn bị một mình tìm kiếm vùng biển này.
Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia biết những người kia là ai, bao gồm hết thảy Thiên đình cùng cố nhân có quan hệ với hắn.
"Người trẻ tuổi chớ có lỗ mãng, một khi đặt chân vào thì ngày sau sẽ khó trở về lắm đó, ngươi không tìm được đường đi đâu, sẽ tốn đi lượng lớn thời gian của ngươi đó." Đệ nhị thiên hạ khuyên can, thần sắc vô cùng trịnh trọng.
Thạch Hạo lắc đầu, hắn làm sao cam tâm trở lại chứ, hắn muốn biết về Giới hải càng nhiều hơn nữa, muốn biết càng kỹ lưỡng hơn nữa.
Cuối cùng một mình Thạch Hạo tiến lên, xông thẳng vào nơi sâu trong Giới hải, và Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia thì quay trở lại.
"Ồ, cũng kỳ lạ thật đó chứ." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Sau khi hắn xông nào đủ xa và đạp trên mặt biển thì khi quay đầu lại chỉ là một vùng hỗn độn cực kỳ hoang vu, cơ bản không biết con đường nằm ở nơi nào.
Hắn muốn trở về thế nhưng lại phát hiện trời đất quay cuồng, cả vùng thời không tựa như bị người đảo lộn, càn không khác biệt, Giới hải hóa thành lao tù.
"Đường quay về cũng thật là phiền phức, nếu như không có người tiếp đón mà tự mình đi tìm kiếm, vậy thì sẽ tốn lượng lớn thời gian." Thạch Hạo nói.
Ngược lại cũng không phải không có cách, mà là phải thôi diễn và tiêu hao lượng lớn tâm thần cùng với dùng pháp lực để gia trì.
Hiện giờ hắn cũng đã rõ ràng một số chuyện, năm xưa khi hắn đứng trên bờ đê đã thấy được sinh linh ở phần cuối hải vực đang vượt biển, thế nhưng thủy chung không thể lên bờ được.
Không phải là không muốn trở về, mà là đã lạc lối trong vùng Giới hải đó!
Một khi đặt chân vào thì không phải muốn là có thể trở về được.
Theo như đệ nhị thiên hạ từng nói, có Tiên vương từ khi đặt chân tới nơi sâu xa trong Giới hải thì không cách nào trở về được nữa, đã bị vây nhốt bên trong.
Ầm!
Dột nhiên, phía dưới nước có một con cổ thú phá thiên xông lên, trên lưng đều là gai xương, đen kịt như mực, nó dữ tợn cực kỳ tựa như khoác lên mình bộ vảy đen bò sát to lớn và mở cái miệng to như chậu máu ra táp tới Thạch Hạo.
Con mắt của nó đỏ ngòm và lạc lối từ lâu.
"Thật đáng thương, ta sẽ giải thoát giúp ngươi." Thạch Hạo nói, trong nháy mắt đó con cổ thú to lớn còn hơn cả ngôi sao liền cứ thế giải thể, bị đánh cho nổ tung hóa thành một đám mưa máu hòa vào trong Giới hải.
Đây là một sinh linh cấp Chân Tiên, thực lực rất mạnh thế nhưng nếu so sánh với Tiên vương thì còn khá lớn.
Bên trong Giới hải không chỉ có Tiên vương mà còn có cả Chân Tiên, người trước muốn phá Vương cảnh, muốn bước ra một vùng thế giới hoàn toàn mới, mà người sau thì lại muốn thành Vương.
Cảnh giới khác nhau thì sẽ lập xuống kế hoạch hoàn toàn khác nhau.
Đáng tiếc nó đã lạc lối, bên trong Giới hải này có vật chất hắc ám cùng với những nguy cơ khác đã ăn mòn tâm thần của nó, đã không còn là chính nó trước đây nữa.
Thạch Hạo tiếp tục tiến vào nơi sâu của Giới hải, tốc độ vô cùng nhanh, dưới chân hắn là từng đóa bọt nước và cũng chính là từng tàn giới một của ngày xưa, cứ thế lùi về nơi xa.
Ầm!
Trên dường đi có một quái nhân tóc tai bù xù gào thét, trên người mang theo sương mù hắc ám khởi xướng công kích về phía Thạch Hạo.
Đây là một đạo nhân tóc tím có thực lực mạnh mẽ, không phải là Chân Tiên mà là một vị Tiên vương chân chính, nhưng tiếc rằng hắn đã lạc lối, trên người tản ra khí tức của vật chất hắc ám.
"Giết"
Thạch Hạo khẽ quát không hề bảo lưu gì cả, toàn lực ứng phó và cuối cùng tiêu diệt sinh linh này.
Còn có hai sinh linh khác đầy lạnh lùng đứng ở ngoài mấy chục vạn dặm nhìn hắn thế nhưng không có tham dự vào, cũng không muốn đặt chân vào trong.
Bọn họ đều là Tiên vương và đã kết minh với nhau, chưa lạc lối và ý thức vẫn còn rất tỉnh táo!
Ầm!
Thạch Hạo vừa đi đã là hơn nửa năm, hắn có chút than thở, khu vực này quá rộng lớn, chẳng trách vừa đi sẽ là mấy chục mấy trăm vạn năm, còn có nhiều người đi cả mấy kỷ nguyên.
Trong lúc này hắn nhìn tháy được một vài sinh linh đang quyết đấu, đều là cuộc liều mạng giữa các cấp Tiên vương, đang giải quyết ân oán lẫn nhau, giết tới quỷ khóc thần gào, trời long đất lở.
Cũng may nơi đây là Giới hải, thiên địa rộng lớn mặc cho bọn họ chiến đấu.
Trong biển cũng có tạo hóa, Thạch Hạo nhìn thấy có Tiên vương tọa hóa và lưu lại kinh văn văn chương, đáng giá để tham khảo.
Chẳng trách ngay cả Chân Tiên cũng liều mạng vào biển, nơi đây quả nhiên có vận may lớn, nếu có thu hoạch thì sẽ được lợi cả đời.
Thạch Hạo đang lượn lờ xung quanh chứ cũng không có ý định tới bờ bên kia, bởi vì thời gian không cho phép, nếu như hắn chạy tới thì khả năng cơn bão táp hắc ám kia đã bùng phát rồi.
Vào lúc đó Tiên vương bỏ mạng, thiên địa nứt thành bốn phần, lại tiến vào nơi sâu trong Giới hải thì là đang tìm cái chết.
Ngày hôm đó hắn nhìn thấy được kim quang óng ánh, ráng màu tràn ngập, chẳng lẽ lại có Tiên vương bỏ mạng? Thạch Hạo nghi ngờ.
Mỗi một khi bão táp hắc ám bao phủ quá lâu và sơ sẩy một cái thì sẽ có Tiên vương chết thảm.
Hơn nữa, càng tiến vào trong thì cơn bão táp hắc ám cỡ nhỏ lại càng nhiều, có lúc sẽ khiến Tiên vương ứng phó mệt mỏi nên cần phải không ngừng tránh né.
Bởi vì, cơn bão táp hắc ám là do gợn sóng trật tự hóa thành, trước sau đều biết diệt, trải qua sự tích lũy từ kỷ nguyên này tới kỷ nguyên khác, từ bờ bên kia lao qua bên này và đình trệ ở trong vùng biển này.
Càng muốn đi vào sâu thì loại bão táp này càng nhiều, và cũng mang ý nghĩa càng nguy hiểm hơn
Thế nhưng, lần này cũng không phải Tiên vương bỏ mạng mà là một hòn đảo đang phát sáng, bên trên có một sinh linh đang ngồi xếp bằng và đang lột xác.
Ầm ầm!
Khí tức vô tận dâng trào và một sinh linh niết bàn đã thành công, phá quan xuất hiện.
Bên trong Giới hải ngập tràn nguy cơ và cũng có vận may lớn.
Có thể thấy được, nơi sinh linh kia niết bàn có vài bộ thi hài Tiên vương, tinh khí đều bị luyện hóa sạch sành sanh.
Sinh linh kia tìm được những thi thể Tiên vương này và dùng bọn họ làm lò lửa để rèn luyện bản thân, rốt cuộc cũng đã hoàn thành lần lột xác kinh người.
Hoàn toàn chính xác, sinh linh này rất mạnh, dùng di hài của Tiên vương để đốt cháy tinh khí rèn luyện chân ngã, hắn đang dựa vào thứ này để thành tự cho bản thân.
"Khá quen."
Thạch Hạo hoài nghi mình đã gặp đâu đó rồi.
Đó là một một chàng trai rất trẻ, mái tóc dài vàng óng xõa tới eo nhỏ, vẻ đẹp trai xuất trần không nói nên lời, nơi lưng có một cặp cánh chim màu vàng, siêu phàm thoát tục mang theo khí chất mờ ảo.
Đó là một vị Vương Bất hủ, thế nhưng còn thần thánh hơn cả Tiên vương!
Một lát sau thì Thạch Hạo biết hắn là ai, tuy rằng đã trôi qua mấy chục vạn năm thế nhưng hắn vẫn nhớ được, nói: "Hạc Vô Song!"
Hắn nhớ tới khi mình tranh giành Bất Diệt kinh thì đã gặp phải Hạc Vô Song, từng đại chiến tới thân tàn, song phương gần như đòng vu quy tận.
Thạch Hạo và Hạc Vô Song đều đạt được Bất Diệt kinh cả.
Chiến dịch đó rất giàu sắc thái truyền kỳ, bởi vì hai người cách nhau cả một kỷ nguyên và gặp nhau trong một khu vực đầy kỳ dị.
"Giết!"
Hạc Vô Song cũng rất quyết đoán xuất thủ, màu da ánh vàng chảy xuôi, toàn bộ mái tóc đều dựng đứng quyết chiến về phía Thạch Hạo.
Bởi vì hắn cũng nhận ra được đối phương, đó là đại địch bất thế cần phải loại trừ!
Hạc Vô Song thành Vương từ lâu, trong mấy chục vạn năm gần đây đều rèn luyện trong Giới hải này để kiên cố đạo hạnh của chính mình, để tích lũy tu vi của mình, mạnh mẽ hơn trước đây rất nhiều.
Mái tóc dài màu vàng của hắn bay phấp phới, lúc nắm kiếm quyết thì mười vạn kiếm khí nổ vang tựa như sấm nổ vậy, Hạc Vô Song giết mạnh tới.
Đồng thời, nắm đấm của hắn phát sinh kim quang chói lóa tựa như được đúc từ vàng vậy, nó đánh thẳng về đầu lâu của Thạch Hạo, tàn nhẫn và vô tình.
"Ầm!"
Bàn tay của Thạch Hạo quất mạnh một cái chấn cho bàn tay của Hạc Vô Song chảy đầy huyết dịch.
Hạc Vô Song rất mạnh, chỉ một kỷ nguyên mà dã trở thành Vương Bất hủ rồi, hơn nữa còn rất tự tin thế nhưng vẫn phải chịu thiệt.
"Xoẹt xoẹt!"
Ký hiệu đại đạo lan tỏa.
"Hoang!" Hạc Vô Song quát lớn, thân thể lít nhít ký hiệu màu vàng óng, bất diệt thể của hắn đang phát sáng, truyền thừa vương giả của hắn đang phát sáng, hắn vận dụng toàn lực đại chiến với Thạch Hạo.
Thạch Hạo đời nào e ngại chứ, hắn nắm giữ Bất Diệt kinh hoàn chỉnh, mà đối phương thì lại thiếu mất một phần.
Phụt!
Khi hai bên lần nữa va chạm thì một chưởng của Thạch Hạo chấn cho Hạc Vô Song ho ra đầy máu tươi, cánh tay thiếu chút nữa đã nổ tung.
Cũng may là Hạc Vô Song vô cùng cẫn thẩn, lúc thân thể bất diệt bị thương nặng thì hắn dùng hết khả năng, triển khai đạo hạnh của một thân chém giết.
Đáng tiếc đều phí công cả, hiện giờ Thạch Hạo đã là bá chủ trong Tiên vương, đứng trên quan sát, hiện giờ chiến đấu với kẻ này thì không có gì bất ngờ sẽ xảy ra cả.
Phụt!
Bàn tay lớn của Thạch Hạo lao tới, không gì không phá, đời nào quan tâm tới pháp lực minh thế của đối phương chứ, hắn một đòn là có thể phá tan ngay.
Hạc Vô Song người toàn là máu!
Khi bàn tay lớn của Thạch Hạo hợp lại thì Hạc Vô Song thét dài, thân thể hóa thành một vệt sáng xông lên mây xanh hòng bỏ chạy.
Nhưng đã chậm, Hạc Vô Song bị bàn tay lớn khép kín kia bao phủ bên dưới và bị nhấn chìm bên trong.
Từng ngón tay khép lại và nắm Hạc Vô Song ở bên trong, tiếp đó Thạch Hạo chợt phát lực và ngập tràn ký hiệu vàng óng bên ngoài thân thể của Hạc Vô Song đều nổ tung.
===================
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay, : 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc
← Ch. 1963 | Ch. 1965 → |