← Ch.1980 | Ch.1982 → |
Hoang cứ thế quật khởi, giết cho Vương Bất hủ chạy xa, Tiên vương sa đọa bỏ trốn, đại địch bốn phương đều tan tác không ngừng lưu vong, không ra hình thù thể thống gì cả!
Loại chiến tích này trước nay chưa từng có, kết thúc trận chiến kinh thiên này chính là sự huy hoàng chiếu khắp cổ kim.
Thần thoại của một người, đã quét ngang chư địch trong thiên hạ, không một ai là đối thủ, mấy vị bá chủ người chết kẻ bị thương cứ thế chạy trốn về phía xa trong vũ trụ.
Hoang, đã thành Đế rồi ư?
Đây chính là nghi vấn của mọi người, hắn đã đạt tới cấp độ ra làm sao, mọi người hoài nghi khả, là Đế chân chính hay chỉ mới tiếp cận lĩnh vực này?
Thạch Hạo tung hoành trong thiên địa rồi giết thẳng ra khỏi Tiên vực, vượt qua hư không vô ngần để tới dị vực, hắn không có lập tức xông vào mà bản thân đứng ở trong hư không.
Ầm!
Vô tận khí lành dâng trào tuôn về phía hắn, hắn đang điều trị thương thế nhằm hi vọng có thể khép lại.
Thương thế của hắn rất nghiêm trọng, cả người đều là máu tươi, vết rạn dày đặc tựa như đồ sứ tinh xảo nhất vừa gặp phải cú gõ nặng nề, tiếp đó là gắng gượng chắp vá ghép lại với nhau.
Đây là cái giá mà hắn phải trả để đột phá!
Thể nội có một chùm sáng đang bồng bềnh và đối kháng kịch liệt với thân thể hắn, đó là thần của hắn, tuy rằng đã bước đầu dung hợp thế nhưng lại chưa có vững chắc, muốn phá thể rời khỏi.
Ký hiệu đại đạo lan tỏa, vô số điềm lành bốc lên bao quanh lấy Thạch Hạo, hắn như đang niết bàn và muốn phá kén sống lại, khí tức của hắn càng ngày càng lớn mạnh.
Phụt!
Nhưng mà, sau đó Thạch Hạo lại phun ra ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo vì thương thế quá nặng, không thể chữa trị khỏi hẳn được.
Hắn nhíu mày, thương thế này khó mà trừ khử được vả lại còn đang từ từ tăng trưởng, tuy rằng không quá rõ ràng thế nhưng hắn lại có thể cảm nhận được, là uy hiếp sinh tử.
"Đốt đạo thân của ta, chém vết thương của ta." Thạch Hạo gầm khẽ, giây lát sau, Lấy thân làm chủng, mỗi tấc da thịt toàn thân đều bùng phát phóng thích ra khí tức vĩnh hằng, tinh nguyên cuồn cuộn, pháp lực như biển gột rửa huyết nhục, gột rửa thần hồn.
Chùm ánh sáng trong cơ thể kia cũng đang cộng hưởng theo.
Hắn đang tiêu hao tinh huyết, dùng hết khả năng để thay đổi trạng thái nguy hiểm của chính mình.
Đáng tiếc, hiệu quả vẫn không quá tốt đẹp, về sau hắn cũng chỉ có thể duy trì được trạng thái cân bằng mà thôi, thương thế không tăng cũng không giảm, cứ thế được ổn định lại.
Trong quá trình này, tuy rằng chư vương dị vực hình thấy được tình hình của hắn thế nhưng không một ai dám ra tay, không một người tiến lên, đều nhanh chóng chạy trốn về trong dị vực.
Bởi vì, trước đây không lâu Thạch Hạo đã đại sát tứ phương nên đã chấn nhiếp hoàn toàn, bọn họ không cách nào xóa nhòa ấn tượng kia.
Cuối cùng thì Thạch Hạo cũng đặt chân vào trong dị vực, giết thẳng vào, nếu như hiện tại không thể thay đổi chữa trị gì thương thế thì cứ mặc nó, không tăng không giảm là được rồi, giờ hắn chỉ muốn giết địch!
Hôm nay không thể trừ khử quần địch thì nếu mai này hắn có chuyện ngoài ý muốn nào đó xảy ra, ví như hắn chết vì thương thế này thì vậy quá tiếc nuối.
Nhưng mà Thạch Hạo vô cùng tự tin, thứ được gọi là thương thế như này tuyệt không thể làm khó được hắn, chung quy lại rồi cũng sẽ vượt qua mà thôi.
"Hoang tới rồi!"
Có người của dị vực hét lớn chấn động bốn phía, hết thảy Bất hủ giả đều căng thẳng, tu sĩ các tộc không ai không chấn kinh trong lòng.
Hiện giờ, uy danh của Hoang sớm đã truyền khắp dị vực.
Nhưng mà, nhớ lại những chuyện năm xưa khi hắn chỉ là một tên tu sĩ nhỏ bé, vả lại còn từng là tù nhân thì làm sao mà ngờ tới được, hiện giờ hắn lại trưởng thành tới một bước này, trở thành đại họa của các tộc.
"Hiện giờ, không một ai có thể ngăn cản Hoang được, hắn... khả năng thành Đế rồi!" Tin tức này tựa như cơn gió quét qua dị vực, lập tức gợi ra tiếng chấn động vang dội.
Tin tức về trận chiến ở Tiên vực không cách nào che giấu được, ngay khi vừa nãy thì đã có người biết được và lan truyền ra ngoài, quả thật tựa như trời long đất lở vậy, vạn tộc hoảng sợ.
Năm đó khi Hoang còn ở trong lĩnh vực Nhân đạo thế nhưng hôm nay hắn lại phá tan Vương canh rồi, loại so sánh này tương phản quá lớn, khiến người khác khó có thể tiếp thu được.
Thế nhưng, các tộc không thể không chấp nhận, hiện giờ hắn đánh tới tận cửa đã gợi ra cơn náo động lớn, các chủng tộc mạnh đều sợ sẽ bị tính sổ.
Ầm!
Thạch Hạo giáng lâm nhìn xuống dị vực, ánh mắt lưu chuyển tựa như sông dài năm tháng đang cuộn trào, khí thế ấy khiến cho sinh linh xung quanh run lẩy bẩy, quỳ sát không thể khống chế được.
Đó là thân thể của bọn họ thế nhưng lại phản bội ý chí của bọn họ, nơm nớp lo sợ.
"Ngươi không chịu trở về Giới hải mà lại trốn vào dị vực này, như vậy là tự tìm đường chết." Thạch Hạo bình tĩnh nói đồng thời nhìn chằm chằm về một vùng vũ trụ sao trời.
Nơi đó có một vị cường giả tay cầm hồ lô vàng óng, chính là Cù Xung, là bá chủ tới từ Giới hải đang dẫn theo mấy người trốn ở phía sau một ngôi sao.
Sắc mặt hắn trắng bệch, không phải hắn không muốn về Giới hải mà là sợ lạc đàn rồi chết càng nhanh hơn, cho nên đã trốn cùng với Côn đế về đây.
Đao vương chết thảm, cũng tới từ Giới hải, cũng đều là bá chủ như hắn, thực lực đôi bên đều xấp xỉ nhau thế nhưng đã bị đè bẹp, hắn ý thức được khoảng cách giữa mình với Hoàng đã quá lớn, vĩnh viễn không phải là đối thủ.
Hơn nữa Bồ Ma vương, Vô Thương, quái vật chín đầu lần lượt bỏ mạng, hắn làm sao không sợ hãi chứ.
Một bàn tay lướt ngang trời cao rồi trấn áp về phía vũ trụ tinh không kia, tinh lực của Thạch Hạo hùng hồn và bàng bạc chấn động cả càn khôn, không bờ không bến.
"Hoang, ta liều mạng tới ngươi!" Cù Xung hét lớn.
Hắn lấy ra pháp khí Tiên vương của bản thân, hồ lô hóa lớn vô biên tựa như một ngọn núi vàng khổng lồ ép xuống, nó to lớn hơn cả thiên thể, chật kín cả vùng sao trời này.
Ầm ầm!
Hồ lô vàng phát sáng đánh lên trên màn ánh sáng do bàn tay lớn kia tỏa ra, lập tức xoay tròn và thu nhỏ lại rồi tiến vào trong tay Thạch Hạo.
Xu thế của bàn tay lớn kia không hề giảm chút nào, cứ thế đánh thẳng lên trên người của Cù Xung, lập tức xương cốt cả người nổ tung, cơ bản không cách nào chống đỡ nỗi, thân là bá chủ một đời thế nhưng chỉ biết nuốt hận mà thôi.
"A..."
Hắn hét lớn, thân thể đã bị hủy diệt nên nguyên thần muốn chạy trốn nhưng kết quả bị Thạch Hạo tóm lấy, có một số việc hắn muốn hỏi đối phương, muốn biết bí mật của Giới hải cho nên nguyên thần của Đao vương cùng Cù Xung đều bị hắn ném vào trong ao pháp tắc.
Những Tiên vương sa đọa khác cũng nổ tung theo, Thạch Hạo đánh nát vết tích nguyên thần của bọn họ, không hề lưu lại tính mạng làm gì.
Tình cảnh này bị cường giả các tộc thấy được thì đều sợ hãi không thôi, kinh sợ vô cùng, vương giả không thể diệt, nguyên thần có thể trường tồn vĩnh viễn, việc này đã trở thành quá khứ.
Cũng không phải khó khăn gì, cứ thế chém giế bá chủ, tru diệt vương giả, Hoang mạnh mẽ như thế nào đây?
"Phá Vương thành Đế đó!"
"Hắn đã làm được rồi, mở ra thần thoại mà cả cổ kim cũng không có!"
Các tộc chấn kinh, không ai không sợ.
Đặc biệt là chư vương, hiện giờ đều tuyệt vọng cả, bọn họ đã làm những gì với cửu Thiên thập Địa thì chính bọn họ là người rõ ràng nhất.
Năm đó, không phân chủng tộc, không phân mạnh yếu, ngay cả phàm nhân cũng tàn sát cho bằng sạch, những năm cuối Tiên cổ thì cửu Thiên thập Địa trở nên trống trải, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Hoang đã tới, nhất định sẽ là một cuộc tính sổ chứ?!
Thạch Hạo trầm ổn như núi cất bước, tiếp cận cổ địa trung tâm của dị vực, nơi này có một tòa thần miếu cổ xưa và tang thương, tản ra hào quang vàng nhạt cực kỳ thần thánh.
Côn đế gần như tuyệt vọng chạy về nơi này, Hoang đã tiện cận Đế giả nên khiến hắn ủ rũ chẳng biết phải làm sao, hắn ngồi xếp bằng ở gần ngôi miếu cổ vàng óng này.
Còn có vài vị vương khác cũng tụ tập ở đây!
Đây là địa phương cuối cùng mà bọn họ có thể tiến tới.
Tới hiện giờ mà bọn họ cũng không cách nào tiếp nhận được, không cách nào tin sẽ có người có thể phá tan Vương cảnh, là mở ra một 'việc trọng đại' chưa bao giờ xảy ra từ cổ kim, nhưng đây lại là kết cục đầy tuyệt vọng dành cho bọn họ.
"Xích vương, Bồ Ma vương, Vô Thương đều chết cả rồi, tên tiểu bối nhà ngươi!" Ánh mắt của Côn đế trở nên lạnh lẽo, sát ý ngập trời thế nhưng lại cảm giác vô lực.
"Kẻ giết người sẽ bị người giết!" Thạch Hạo lạnh lùng đáp lại.
Năm đó, một nhóm anh hào của cửu Thiên thập Địa đều chết trận, sẽ kể cho ai biết đây?
Còn nữa, mỗi lần dị vực xâm lấn thì cửu Thiên thập Địa đều phòng ngự trong bị động, gặp phải thảm họa diệt thế như vậy, thành ra hắn không hề đồng tình chút nào với chư vương dị vực.
"Bọn ngươi cũng nên kết thúc thôi, tiễn các ngươi một đoạn đường!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
"Ngươi cho rằng giết chết chúng ta thì xem như là diệt giới của chúng ta à? Không thể, người mạnh nhất của giới ta đang ở Giới hải, đã biến mất từ thời đại Đế lạc và tới giờ cũng đã là vô số kỷ nguyên, nói không chừng sớm đã thành Đế, sớm muộn gì rồi cũng sẽ tìm ngươi tính sổ thôi!"
Một vị Vương Bất hủ điên cuồng hét lớn nơi đó, khi ngày tận thế tới thì dù cho là mạnh mẽ như bọn họ cũng không cách nào bình tĩnh khi đối mặt với tử vong được.
"Có người muốn chạy trốn à?"
Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn về một phía của dị vực, sau đó giơ tay và một luồng ánh kiếm óng ánh không gì sánh được lao ra, nó xé rách giới bích dị vực và chém giết về phía đó.
Phụt!
Ánh máu óng ánh, một vị Vương Bất hủ bị chém bay, dấu vết nguyên thần giãy giụa thế nhưng lại có ánh kiếm khác lao tới không ngừng bổ xuống, lập tức tan thành mây khói.
Hắn muốn chạy trốn về Giới hải và sẽ không quay trở lại nữa, kết quả vẫn bị giết chết.
Tuy rằng dị vực rất lớn thế nhưng tu vi hiện giờ của Thạch Hạo vô cùng khủng khiếp, trong chớp mắt đã có thể quan sát đại vũ trụ, vương giả muốn âm thầm giấu giếm hắn để chạy trốn thì làm sao được chứ?
"Hoang, ngày hôm nay ngươi muốn làm chuyện tuyệt diệt à?"
Hai vị vương giả nơi phương xa hét lớn về phương này, bọn họ vô cùng to lớn đứng trên mặt đất, khí bất hủ cuồn cuộn bao phủ bát hoang.
Thạch Hạo nhận ra, nơi đó chính là Tội châu của Ba ngàn châu từng bị An Lan bắt đi, mọi người trên châu đó đều rơi vào hắc ám cả.
Hiện giờ, có một người tay trái nắm cỗ thuẫn tay phải nắm trường thương vàng óng, đỉnh thiên lập địa, thể hinh chọc thẳng vào trong tầng mâu rồi chăm chú nhìn về nơi này, tiếp đó bỗng nhiên đâm cây trường thương về trước.
Chính là An Lan!
Hắn cùng với một người khác phụ trách bảo vệ dị vực chứ không có đi Tiên vực để săn giết Thạch Hạo, hiện giờ hiển hóa và bắt đầu liều mạng.
Bởi vì, hiện giờ hắn muốn chạy trốn cũng chẳng được, thần niệm của Hoang vô cùng mạnh mẽ nên đã phong tỏa bốn phía, muốn ra vào một giới này thì đều nằm trong thần thức bao phủ của hắn.
Xoẹt!
Trường thương óng ánh mang theo thần mang hùng hồn và bàng bạc xuất hiện, cách xa ngàn tỉ dặm cứ thế phá nát thiên địa lao tới, quá mạnh mẽ, không gì không xuyên thủng.
"A...." Thạch Hạo rít lớn, đây là lần thất thố đầy tiên trong trận chiến này của hắn, khi nhìn thấy An Lan thì hắn nghĩ tới quá nhiều chuyện, toàn bộ Tội châu, vô số sinh linh đều bị hủy trong tay của đối phương.
Gào!
Thạch Hạo hét lớn, thân thể tăng vọt chọc thẳng vào trong vũ trụ, pháp thể vô bờ vô bến khiên cho toàn bộ dị vực đểu sụp lún rạn nứt, không cách nào gánh đỡ lấy được thân thể của hắn.
Bên ngoài cơ thể hắn lượn lờ tiên quang vô thượng, khí hỗn độn ngập tràn, cứ thế hóa lớn và lớn hơn rất nhiều so với An Lan.
Tựa như một người khổng lồ quét mắt nhìn sâu kiến!
Phụt!
Thạch Hạo giơ tay bao phủ lấy Tội châu cùng với đại địa rộng lớn xung quanh, trường mâu màu vàng đang đâm tới kia liền bị vẻ gãy, rắc, nó thành vài trăm đoạn.
Ầm!
Vô tận mưa ánh sáng hạ xuống ép cho An Lan phải cúi đầu, thân thể bị ép cho cong người rồi khụy xuống không cách nào động đậy được, thi thể bị cố định cứng ngắt ở đó.
Đây là đòn mạnh nhất của Thạch Hạo, không hề cho hắn bất cứ cơ hội này, lúc giơ tay liền đánh tan nguyên thần thành tro tàn.
Xoẹt!
Ánh vàng lóe lên, trường thơn gãy nát kia nóng chảy và trở thành chất lỏn màu vàng óng phong ấn lấy thân thể của An Lan, duy trì tư thế cúi đầu như vậy của hắn, trở thành một bức tượng vĩnh hằng bất diệt.
Gào!
Du Đà đứng bên cạnh hét lớn và giãy giụa thế nhưng dưới sự bao trùm của lòng bàn tay Thạch Hạo thì vận mạng của hắn chẳng hề khác An Lan chút nào, cũng cúi đầu và gần như quỳ rạp xuống, mặc khác cũng đã chết.
Sau đó, binh khí của hắn cũng bị bàn tay lớn kia nóng chảy trở thành chất lỏng kim loại phong ấn bên ngoài thân thể hắn, khiến hắn trở thành pho tượng trường tồn vạn cổ.
Hai cường giả chết thế chết đi trong tư thế cúi đầu như vậy, tựa như đang quỳ lạy với ngàn tỉ sinh linh đã chết đi của Tội châu kia.
Tất cả mọi người đều trơ mắt quan sát, từng người đều chấn kinh vô cùng.
"Hoang, ngươi khinh người quá đáng rồi đó, hôm nay muốn diệt giới ta ư, sẽ không cho ngươi toại nguyện đâu, ngươi đi chết đi!" Côn đế tựa như con thú già bị thương gào lớn như thế.
Hắn lấy ra cổ khí khởi nguyên và cùng với mấy vị Tiên vương đồng thời khống chế, kêu gọi ra bóng đen hi vọng có thể giết chết Hoang.
Đồng thời, lần này Côn đế cũng bất chấp tất cả, một chưởng vỗ nát lồng ngực của mình dể lấy ra tâm đầu huyết và nhỏ lên trên cổ khí khởi nguyên, dùng chính bản thân mình để hiến tế.
"Tiền bối!"
Những vị Vương Bất hủ khác sợ hãi, sao lại như thế chứ? Côn đế không muốn sống nữa ư, lại muốn ném đi mạng của mình mà.
Những vị Vương Bất hủ khác bắt đầu tách ra, bởi vì cổ khí khởi nguyên đã phát sáng và chuẩn bị đại phát thần uy, sẽ khiến cho Vương Bất hủ gặp kiếp nạn.
Ầm!
Khi Thạch Hạo đối mặt với nó thì cảm nhận được một luồng ngột ngạt, tựa như có thứ gì đó đang nôn nóng muốn quyết chiến với hắn.
Cổ khí khởi nguyen chợt rắc một tiếng, thân rương tựa như kim loại kia rạn nứt và lộ ra cảnh vật bên trong.
"Lần trước cũng không phải ta chưa lĩnh giáo qua." Thạch Hạo tự nói.
Thế nhưng, rất nhanh hắn phát hiện ra điểm không đúng, có một luồng sức mạnh vô cùng kinh khủng đang khóa chặt lấy hắn và muốn chém giết với hắn.
"Trời ơi, cổ khí khởi nguyên nứt ra rồi kìa, khi đối mặt với Hoang thì lại mở ra luôn."
Mấy người kinh sợ hét lên.
Ầm!
Thân rương nứt ra và cũng tựa như cánh hoa nở tung, hào quang hừng hực không gì sánh được, phàm là sinh linh nhìn về trước thì hai mắt đều bị đâm đầm đìa máu tươi, sắp sửa bỏ mạng.
Côn đế gào thét, một thân tinh lực của hắn đã bị rút cạn, trong chớp mắt đó như đèn đã cạn dầu.
Bên trong cổ khí khởi nguyên kia có một thanh pháp trượng không phải rất dài, cổ điển vô cùng, là được đánh bóng từ xương trắng, bên trên thân trượng có khắc một hình ảnh đồng thời ngưng tụ vật chất hắc ám bản nguyên vô cùng nồng đậm.
Hào quang hừng hực được phát ra từ nó.
"Hả?
Trong lòng Thạch Hạo cảm nhận sự nặng nề, món pháp khí kia đang quấy nhiễu thần trong cơ thể hắn, khiến cho sự dung hỗn cùng với thân thể hắn trở nên hỗn loạn, hắn không hề e ngại pháp trượng này thế nhưng thời khắc này lại xuất hiện thì không khóe chút nào.
Ngay cả chính hắn cũng không ngờ rằng, vật bên trong thân rương lại có thể quấy phá tới tiến trình lột xác của hắn.
Phụt!
Thạch Hạo ho ra ngụm máu tươi, thương thế đang nhanh chóng chuyển biến xấu.
Hắn không ngừng ho ra máu đồng thời nhanh chóng rút lui về phía sau, biến hóa này khiến mọi người khiếp sợ.
"Ha ha ha..." Côn đế cười lớn, hắn sắp chết rồi, có thể trước khi chết lại nhìn thấy được tình cảnh này thì đã không khiến hắn thất vọng nữa.
Những vị Vương Bất hủ khác cũng mừng rỡ, là nghịch chuyển nghịch thiên mà!
"Oạch...."
Đột nhiên, một tiếng gào thét đầy thê thảm truyền ra và một bóng hình cổ xưa hiện lên, mảnh vỡ thời gian lượn lờ, pháp tắc không gian vườn quanh, không ngờ lại là Cô tổ, hắn nắm giữ trật tự thời gian, tinh thông pháp tắc không gian.
Ầm ầm, hắn đánh bay Côn đế và xuất hiện ở bên cạnh cổ khí khởi nguyên rồi ôm chầm lấy nó, tiếp đó lao về nơi xa, mảnh vỡ thời gian bay lượn vô cùng óng ánh.
Cùng với việc chiếc rương kia sau khi rời hơi xa Thạch Hạo thì thương thế cũng đã bắt đầu khép lại.
"Ngươi..."
Côn đế giận dữ.
"Ngươi không cần phải như thế, ta cũng không cần phải dùng mạng để giúp đỡ như ngươi đâu!" Thạch Hạo thất vọng nhìn về trước.
Cổ tổ ho ra đầy máu cười thảm, cả người đầy máu, cơ thể rạn nứt, sau khi bị ánh sáng do pháp trượng bên trong cổ khí khởi nguyên rọi trúng thì thân thể gần như tiêu đời rồi.
"Đầu nhập ngược vào dị vực nhiều năm như vậy, ngay cả chính ta cũng sắp quên đi mình đứng ở phe nào rồi, thậm chí có lúc ta còn đang nghĩ, ta có nên dốc sức cho giới này hay không, nhiều năm trôi qua và gánh lấy việc bêu danh thiên cổ, nội tâm ta vô cùng giày vò, ai có thể hiểu thấu chứ, hôm nay rốt cuộc cũng được giải thoát rồi."
Cô tổ cười thảm, trong mắt có nước mắt nóng hổi chảy xuống.
"Vô Chung, Luân Hồi, các ngươi nói ta phải nhẫn nhục sống tiếp, phải ngủ đông về sau, ta đã làm được rồi, thế nhưng vô lực để nghịch thiên, hôm nay xem như ra tay một lần cuối cùng."
Cô tổ thì thầm, mắt thấy bản thân không thể sống tiếp được nữa rồi.
Hắn dùng phương thức này để cứu Thạch Hạo, rõ ràng sớm đã mang lòng liều chết, căn bản không muốn sống tiếp trên thế gian này nữa.
Lời bêu danh thiên cổ, lời chửi bới vô tận, hắn từng là nhân vật ngất trời, thiên kiêu một đời, cao cao tại thượng, vạn linh kính ngưỡng, mà trong kỷ nguyên này hắn đã gánh lấy quá lâu rồi.
"Đây là Ma Long hắc ám, Huyết Hoàng sa đọa, còn có cả Vô Úy sư tử nữa, tất cả đều bị chém và đầu lâu đang ở đây!"
Cô tổ yếu ớt nói rồi ném ra mấy đầu lâu đẫm máu, ba cường giả này đều từng thuộc về cửu Thiên thập Địa, nhưng cuối cùng lại trở thành khách quý của dị vực.
"Còn có hai vương giả khác nữa cùng lên đường với ta, vậy ta cũng không thiệt thòi gì cả, xứng đáng với thân phận không phải là kẻ phản bội này của ta rồi!"
Cô tổ đang cười và lại ném thêm hai cái đầu lâu đẫm máu khác, đều là Vương Bất hủ cả và rơi vào gần cổ khí khởi nguyên.
Ngay trước đây không lâu thì hắn đã xuất thủ, bởi vì hắn nắm giữ pháp tắc thời gian, đại đạo không gian vả lại còn cố ý phong tỏa thiên địa nên ngoại giới không cách nào cảm ứng được.
Hắn từng đánh gục năm cường giả, nguyên thần của năm người này vẫn còn chứ không hề bị diệt vong, lúc này đang giãy giụa muốn bỏ trốn.
"Huyết Hoàng sa đọa, không biết nó trốn thật hay là giả, thế nhưng nhiều năm trôi qua như vầy rồi và bước ngoặc của ngày hôm nay nó cũng không hề làm gì cả, ta cho rằng, nó đã hoàn toàn phản bội, vì lẽ đó ta đưa nó tới đây!" Cô tổ ho ra máu tươi.
Năm chiếc đầu lâu trên mặt đất đang bị bốc cháy.
Cổ khí khởi nguyên phát sáng, bọn họ không cách nào chịu đựng nổi!
"Cô tổ!"
Thạch Hạo hét lớn đầy tiếc nuối, hắn thật sự không hề muốn nhìn thấy cảnh này, Cô tổ rõ ràng vẫn có thể sống tiếp nữa thế nhưng hắn đang dùng cái chết của mình để làm sáng tỏ, để tẩy đi huyết và ác đầy người của mình.
"Ha ha..." Cô tổ với mái tóc bù xù, thân hình cao lớn, khuôn mặt có hào quang kinh người, hắn cứ thế cười lớn, vào thời khắc cuối cùng cười tươi rói tựa như được giải thoát.
Ầm!
Nơi đó ánh máu tung tóe, Cô tổ cùng năm chiếc đầu lâu cứ thế giải thể hóa thành từng chùm mưa máu, từ đây biến mất khỏi thế gian.
"Cô, ngươi đã phá hỏng đại sự của ta rồi!" Côn đế gầm thét, hắn vẫn còn một tia chứ chưa hề chết đi, ánh sáng nguyên thàna chập trùng kịch liệt.
"Chết!"
Thạch Hạo hét lớn, một chưởng hạ xuống đánh cho Côn đế chia năm xẻ bảy, tiếp đó là hoàn toàn nổ tung hóa thành mưa máu và bốc cháy thành tro tàn.
"Đều lên đường hết đi!"
Thạch Hạo đột nhiên xoay người nhằm về một phương vị và tiêu diệt hoàn toàn hình và thần của mấy Vương Bất hủ khác, đều chết ở nơi này.
Mưa máu tả tơi, cảnh tượng ở dị vực vô cùng kinh khủng.
Chỉ một mình Hoang đứng đó nhìn cổ khí khởi nguyên, nhìn về nơi biến mất của Cô tổ nơi phương xa.
← Ch. 1980 | Ch. 1982 → |