← Ch.1995 | Ch.1997 → |
Gần 2o chương nữa là xong rồi, chục ngày nữa là hoàn thành rồi.
Cầu phiếu đề cử, mỗi người vài chục phiếu cho mình có động lực hoàn thành trước thời hạn nào:111:
==========
Đại quân hắc ám đã phát động, khi tù và vừa lên thì Giới hải rung chuyển, vô số phù văn đại đạo lan tràn hình thành nên bão táp, cảnh tượng dọa người.
Thạch Hạo nhíu chặt lông mày, hắn thử nghiệm xung kích để ngăn cản địa quân kia, thế nhưng hắn đã thất bại, ba đại chuẩn Tiên đế cùng ra tay trấn áp hắn.
Bản thân hắn cũng đang rơi vào trong sinh tử kiếp, rất có thể sẽ hoàn toàn bỏ mạng ở đây, hình thần đều diệt.
Ầm!
Đột nhiên, nơi vị trí ngực của Thạch Hạo xuất hiện dày đặc cốt văn, ký hiệu đan dệt, đó chính là cốt văn trời sinh cua hắn, là bảo thuật thứ ba đang lan tỏa.
Giây lát đó, tinh lực của hắn trở nên cuồn cuộn, pháp lực sôi trào, tốc độ cũng lập tức tăng vọt.
Hắn lần lượt mất đi hai khối Chí Tôn cốt cũng chính vì vậy đã sinh ra một loại cốt văn mạnh mẽ hơn, hình thành nên một loại bí thuật vô địch kỳ dị.
Loại phù văn này có thể gia trì pháp lực tốc độc của hắn, giúp sức chiến đấu của hắn tăng mạnh, không ngừng chồng chất.
Hiện giờ Thạch Hạo bùng phát, dùng loại cốt văn này để gia trì bản thân, sau đó bùng nổ thoát khỏi màn ánh sáng của ba đại Đế giả, từ đó thoát vây khỏi sự trấn áp của ba người.
"Tăng lên pháp lực trong nháy mắt, chồng chát gấp vài lần, chục lần thậm chí còn nhiều hơn nữa, dù thế vẫn khó có thể vô địch được, chúng ta cũng có thể như vậy vả lại còn có phương pháp để phá giải nữa kia."
Hồng đế cười khẩy cũng chẳng hề e ngại gì cả.
Trên thực tế, tới tầng thứ như bọn họ thì mỗi người đều có pháp môn để chồng chất sức chiến đấu của bản thân, nếu không thì làm sao trở thành chuẩn Tiên đế, phàm là những pháp môn cái thế xuất hiện trong cổ sử thì bọn họ đều tinh thông cả.
"Ầm!"
Quả nhiên, Hồng đế, Thương đế cũng có thủ đoạn tương tự, lúc bọn họ lùi lại tránh né phong mang của Thạch Hạo thì sức chiến đấu của tự thân cũng tăng mạnh, khí tức bắt đầu trở nên đáng sợ.
"Đi thôi, bọn ngươi đi đi, tiếp đón con dân hắc ám về đây, kỷ nguyên sau nối tiếp kỷ nguyên trước, lại tới mùa thu hoạch rồi." Vũ đế nói.
Hắn dặn dò những người vượt biển tiến lên con đường được xây dựng bởi cổ điện tiếp đón, nhanh chóng vượt biển đi qua bờ phía bên kia.
Nhiều năm trôi qua bọn họ vẫn luôn rất tiết kiệm, chỉ đưa tới đây một lượng nhỏ tiến hóa hắc ám giả, chưa từng hưng sư động chúng như thế này.
Tích lũy tới hiện giờ, Tiên vương bên trong Tiên vực, Giới hải cũng không hề ít, trong mắt chuẩn Tiên đế thì đã tới màu thu gặt, cần phải tiếp đón hết về đây.
Gào!
Tóc tai của Thạch Hạo bù xù, vết máu loang lổ, vết thương vô số, hắn hét dài hóa ra pháp thể to lớn, sau đó khống chế các loại bí thuật bùng phát ở nơi này.
Chém giết đầy khốc liệt, bịch, cánh tay phải của Thạch Hạo hóa thành chân long, tiếng rồng ngâm vang chín tầng trời, triển khai bảo thuật chân long cái thế va chạm với Thương đế.
Một cánh tay khác của hắn thì lại hóa thành đầu lâu của phượng hoàng đỏ thắm, mỏ chim cứng chắc đỏ tươi như kim cương máu đâm thủng tất cả ngăn cản.
Thạch Hạo phát rồ, hai tay giao nhau long cùng phượng cùng bay múa cắn giết về trước!
Hai cánh tay của hắn một là chân long một là huyết hoàng đập cánh, hiện giờ giao nhau tựa như cái kéo long phượng không gì không xuyên thủng, kéo cắt sạch toàn bộ phù văn đại đạo.
Xoẹt!
Động tác của Thương đế chậm hơn một tí nên đã bị kéo long phượng quẹt trúng, giáp trụ vỡ tan mà cánh tay bị vỡ nát hình thành nên vết thương đáng sợ, lộ ra cả chân cốt đại đạo của hắn.
Máu đen chảy xuống, sắc mặt của Thương đế cực kỳ khó coi.
Boong!
Vũ đế xuất thủ, chiến mâu giết đế trong tay hắn ngăn cản lại kéo long phượng, lập tức đốm lửa chói mắt không ngừng bùng phát.
Trận chiến này Thạch Hạo quá bất lợi, tới một bước này hắn bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tình cảnh bỏ mạng, đang đọ sức với ba đại cao thủ.
Xoẹt!
Cuối cùng, hắn bay thẳng lên trời cao, xé rách biển hỗn độn và giết thẳng ra ngoài, đầu tiên là oanh kích một quyền về phía bờ Giới hải để ngăn chặn đám cường giả sa đọa kia tiến lên.
Sau đó, hắn lần nữa trốn ra xa.
Tốc độ của Thạch Hạo cực kỳ nhanh, không phải hắn chạy về phía Giới hải mà là thâm nhập phúc địa, tiếp tục hướng thẳng về phía trước dọc theo con đường cũ, đây cũng không phải là đường trở về mà là đường dẫn tới cổ địa chung cực.
"Chạy đi đâu!"
Ba đại Đế gia truy sát phía sau, bọn bọn cũng không vội vàng gì cả, trước tiên cắt đứt con đường tới phía bên kia của Giới hải và rồi bắt đầu thong dong truy sát.
Thần sắc của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, lần nữa đẩy nhanh tốc độ không ngừng biến hóa tọa độ trong hư không, vì thế không tiếc phun ra mấy ngụm máu tươi để bay vút về hướng xa hơn.
"Ngươi có thể trốn về đâu chứ!" Hồng đế cười khẩy.
"Hừ, đúng rồi, hắn đang tìm kiếm cơ hội để đưa hai người kia rời khỏi mình, như vậy mới đủ an toàn." Thương đế lên tiếng, đoán ra được mục đích của Hoang.
Hỏa Linh Nhi, Mạnh Thiên Chính đang được Thạch Hạo mang bên người, được hắn thu ở trong pháp khí không gian nên vô cùng không an toàn, mỗi một lần va chạm với địch thủ thì Thạch Hạo đều ứng đối rất cẩn thận.
Va chạm giữa chuẩn Tiên đế, hơi một tí là có thể hủy diệt vạn vật núi sông, dù cho thân thể của Thạch Hạo cũng thi thoảng sẽ xuất hiện vết xé rách đầy đáng sợ, hắn lo lắng việc bất cẩn rồi sẽ khiến cho hai vị cố nhân mình đang mang theo chết thảm.
Thành ra hắn vẫn luôn phân tâm, trước sau thủ thế chờ địch, hiện giờ hắn đang tìm kiếm cơ hội để đưa hai người này bỏ chạy.
Khu vực này tả tơi khắp nơi, thi thoảng sẽ có cổ điện tiếp đón rơi rớt cùng với nhà giam u tối nổ tung, đều là do cuộc đại chiến gây nên.
Với Thạch Hạo thì đây là một quá trình vô cùng gian khổ, hắn chưa bao giờ thảm hai như thế này, trong cuộc đại chiến không ngừng chủ động lùi bước và bị người đuổi giết phía sau.
Rốt cuộc thì hắn cũng tìm được cơ hội, trong vùng đất hỗn loạn rối bời này có một khe hỗn độn lớn, đồng thời hắn đã bỏ lại khoảng cách đủ xa với ba đại cường giả thì lúc này mới ra tay.
"Trục xuất vĩnh hằng, hai người... chờ ta trở lại nhé!:
Thạch Hạo gầm nhẹ nắm chặt nắm đấm, hắn trục xuất Mạnh Thiên Chính cùng Hỏa Linh Nhi khỏi nơi này, xé rách hư không hỗn độn để bọn họ tiến vào một nơi không hề hay biết.
Hơn nữa, địa điểm của hai người hoàn toàn khác biệt nhau, phân tách nguy hiểm.
Thần quang dâng trào, hai người đều há miệng muốn nói rất nhiều thứ thế nhưng Thạch Hạo lại không nghe được, hắn quyết đoán thi pháp, như chính hắn cũng cần phải đánh đổi cái giá lớn thì mới có thể phán đoán ra được hai người này sẽ đi về nơi nào.
Trên người hắn có vết tích thần hồn của hai người, là thứ mấu chốt để ngày sau tìm kiếm hai người!
"Thạch Hạo!" Hỏa Linh Nhi nhịn không được hét lớn đồng thời không ngừng rơi lệ, nàng liếc nhìn lần cuối người kia, không biết về sau sẽ có thể gặp lại nữa hay không.
Mới gặp nhau nhưng giờ lại chia lìa, việc này khiến nàng ngập tràn đắng cay và bất đắc dĩ, nhưng không có biện pháp nào cả, bởi vì nàng biết Thạch Hạo đang đối diện với hiểm cảnh ra làm sao, quá gian nan.
"Ba đại chuẩn Tiên đế đó!"
Trong một vùng hư không khác thì Mạnh Thiên Chính lên tiếng, nguyên thần của hắn đã hợp nhất với thân thể, sức mạnh cấp Tiên vương tăng vọt thế nhưng cũng không có mất đi bình tĩnh và cũng chưa hề giết thẳng ra ngoài.
Tuy rằng đây là người đệ tử mà hắn thương yêu nhất, còn thân thích hơn cả dòng dõi của hắn thế nhưng hắn biết, để Thạch Hạo không lo toan mọi thứ thì tốt nhất vẫn nên trốn đi xa.
Hai chùm ánh sáng chia ra bao vây lấy Hỏa Linh Nhi cùng Mạnh Thiên Chính rồi xuyên thấu tất cả ngăn cản, năm tháng tựa như bị xuyên thủng, bọn họ vượt qua trời cao vạn cổ rời đi.
Đó chính là sức mạnh của Thạch Hạo, bên trong ánh sáng này còn kèm theo cả trường sinh tiên dược, Thạch Hạo lo lắng bọn họ bị thương và gặp phải nguy hiểm.
Hai ngày sau thì Thạch Hạo dừng lại xoay người đối mặt với ba đại cường giả, hắn biết, nếu như trốn nữa thì không có chút ý nghĩa gì, đã đưa hai vị cố nhân này rời đi rồi.
Hiện giờ, là thời điểm để chốt hạ cuộc chiến!
Bởi vì, đối phương đã khóa chặt hắn, bất kể trốn đi đâu cũng sẽ bị đuổi tới, thoát không được.
"Giết!"
Thạch Hạo gào lớn, ngày hôm đó ánh sáng đỏ lòm ngút trời, thiên địa khuấy động, Thạch Hạo không màn sống chết liều mạng với ba đại Đế giả, giết tới mức máu tươi tung tóe khắp người.
Không có lựa chọn nào khác, chỉ có một trận chiến!
Sau khi Hỏa Linh Nhi cùng Mạnh Thiên Chính không còn ở bên cạnh thì Thạch Hạo đã không e ngại gì nữa, buông tay buông chân, dũng mãnh hơn trước đây rất nhiều lần, chiến pháp hoàn toàn là lưỡng bại câu thương, ngọc đá cùng nát.
Dù cho ba đại cường giả chiếm ưu thế tuyệt đối thế nhưng trong lòng cũng sinh ra e dè!
Thạch Hạo dường như hóa điên, đầy người là máu, vết thương vô số liều mạng với bọn họ.
Ao pháp tắc, tiên kiếm, cốt quan, cốt trượng đều được hắn lấy ra, vả lại hắn còn lấy ra hai đồ vật khác để đại chiến với địch nhân, một trong số đó là rương gỗ mục được hắn cầm trong tay xem như là tấm khiên oanh tạp tới!
Chiếc rương này rất thần bí, tới giờ cũng chưa hề được mở ra.
Boong!
Lúc va chạm với chiến mâu giết đế thì tia lửa tung tóe, rương gỗ mục hoàn hảo không hư hao gì cả, chưa hề tổn hại gì.
Trong tay kia của hắn thì lại cầm kiếm thai Đại La, thanh kiếm này vẫn y như trước kia, gặp mạnh thì mạnh, ngăn cản được oanh kích của Hồng đế, Thương đế nhưng vẫn chưa hề vỡ nát.
Trên thực tế, khi hai món đồ này xuất hiện thì sắc mặt của ba đại Đế giẩ đều hơi ngưng lại, bọn họ hẳn từng thấy qua hoặc là nghe qua hai đồ vật thần bí này.
"Chung quy lại cũng chỉ là vật có cập bậc chuẩn Tiên đế mà thôi!" Vũ đế hừ lạnh nói rồi bắt đầu bùng phát, một đôi cánh chim đập mạnh, ầm ầm, biển hỗn độn bị hắn chia tách.
Thú cưỡi của hắn đã bị Thạch Hạo giết chết nên hiện tại Vũ đế đang triển khai thủ đoạn lôi đình không ngừng đánh giết về trước, ước ao có thể tru diệt Thạch Hạo ngay tức khắc, sớm giải quyết họa lớn này.
Về phía Thạch Hạo thì đây là một cuộc chiến tàn khốc nhất, giết tới mức ngay cả bản thân hắn cũng gần như hủy diệt.
Ai có thể cứu hắn giờ? Đời này, hắn chỉ là một vị chiến giả cô độ, chỉ có một mình hắn tiến lên để đối mặt với toàn bộ nguy cơ, tình huống hiện giờ vô cùng gay go, nguy hiểm tới cực điểm.
"Hoang, ngươi có thể giãy giụa tới khi nào?!" Vũ đế gầm thét.
"Ngươi rất mạnh, thế nhưng một người muốn huyết chiến với ba người như mình, ngươi có thể thắng ư? Ai cũng không thể nghịch thiên được!" Thương đế lạnh lẽo nói.
"Nhìn xuyên cổ kim tương lai thì ai có thể sánh vai cùng chúng ta chứ, ai có thể tới đây chiến một trận chứ? Ngươi nhất định là một tên thất bại!" Hồng đế lạnh lùng tuyên án.
"Nếu như ta chết, vậy trong số các ngươi tất có người chôn cùng ta!" Thạch Hạo đáp trả.
Cũng trong lúc đó, vùng đất hắc ám nơi phương xa bỗng truyền tới tiếng nổ tung, hỏa diễm ngập trời bốc cháy hừng hực rọi sáng toàn bộ vùng đất hắc ám, ánh sáng bắn thẳng vào trong biển hỗn độn.
"Bám dai như đĩa vậy, còn chưa chết hẳn luôn à?" Hồng đế biến sắc.
Ầm ầm ầm!
Nơi đó ánh lửa càng tăng mạnh, có thể thấy được một gốc liễu tả tơi đang sinh trưởng, nó được một ánh lửa bao quanh và không ngừng to lớn lên.
Ngọn hỏa diễm do thân thể tàn phế của vị chuẩn Tiên đế từ thời đại Đế lạc hóa thành chợt xuất hiện kịch biến, uy thế chuẩn Tiên đế vô tận ngập tràn tẩm bổ cho Liễu Thần.
"Muốn mượn thể sống lại để chiến một trận à?" Vũ đế xuất kích, chiến mâu trong tay hắn đột phá hỗn độn đâm thẳng về phía vùng đất hắc ám.
Boong!
Thạch Hạo xuất kích, rương gỗ mục trong tay đập tới đánh thẳng lên trên lưỡi mâu khiến nó thay đổi quỹ tích.
"Đúng rồi, chùm hỏa hồn kia được giấu trên người của ngươi, lần này trở về lại còn vọng tưởng phục sinh, lại còn có linh tính nữa chứ!" Thương đế lạnh lùng nhìn Thạch Hạo.
"Ngăn cản nó lại!" Hồng đế quát lên.
Hắn cũng xuất thủ muốn ngăn chặn chùm ánh lửa muốn phá diệt vùng đất hắc ám kia.
Một cây liễu xanh biết và chói lói quật khởi, mang theo khí thế sinh mệnh trào dâng tỏa ra uy thế chuẩn Tiên đế.
Đây là cao thủ từ thời đại Đế lạc đang dung hợp với Liễu Thần.
"Ta chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản một người mà thôi, nhưng thời gian có hạn." Liễu Thần lên tiếng, lần nữa gặp lại Thạch Hạo khiến nó dâng trào cảm xúc, có xúc động, có vui mừng và cũng có lo lắng.
Nó nhìn thấy Thạch Hạo trưởng thành, hiểu hơn tình cảnh gian khổ lúc này của hắn cho nên mới sầu lo, chỉ một người làm sao có thể vượt qua được ba đại Đế giả đây.
"Liễu Thần, tiền bối, hai người lượng sức nhé!" Thạch Hạo hô lớn, hắn sợ Liễu Thần ôm suy nghĩ đồng vu quy tận với kẻ địch, nói như vậy khả năng sẽ vĩnh viễn không thấy được bọn họ nữa.
"Chết!"
Vũ đế quát lớn cực lực trấn áp, hắn rời khỏi vị trí nơi Thạch Hạo và nhấc theo chiến mâu giết thẳng gốc liễu.
Ầm ầm, cây liễu to lớn vụt lên khởi mặt đất, nó mang theo hỗn độn cùng với ánh lửa hừng hực vô viên đồng thời một ít cành liễu hỗn độn đâm thẳng về phía Vũ đế.
Rầm!
Nơi đây trời long đất lở, bùng phát đại quyết chiến.
"Xoẹt!"
Cũng trong lúc đó, trên người Thạch Hạo bay ra một vật, đó chính là một tòa tháp tiến vào bên trong tán cây của gốc liễu.
"Ấy da!"
Đó chính là thanh âm của tiểu Tháp, một nửa tàn thể của nó vọt ra và nhìn thấy một phần tàn thân của chính mình thì vui mừng không thôi, hai bên va chạm và hình thành nên một tòa cốt tháp chín tầng trắng bóng như ngọc.
Ầm!
Cũng chưa hết, thân thể tàn phế của vị chuẩn Tiên đế từ thời đại Đế lạc chợt phát sáng, tàn cốt kia nóng chảy và tiến vào bên trong thân tháp.
Luồng khí tức này quá kinh khủng khiến cho tiểu Tháp chợt hét lớn.
Sau cùng, thân tháp của tiểu Tháp óng ánh tới chói mắt được hòa vào trong xương của chuẩn Tiên đế, đồng thòi còn gia tăng thêm một tầng, hóa thành thân tháp mười tầng.
Ầm!
Tòa tháp này chấn động oanh tạp về phía Vũ đế.
"Hắn hóa tự tại, hắn hóa vạn cổ!"
Thạch Hạo liều mạng, âm thanh dường như thần chú từ trong miệng hắn thét ra, hắn lần nữa thử nghiệm hòng quyết một trận tử chiến.
Hiện giờ chỉ có hai đại Đế gải trấn áp hắn nên không thể áp chế hoàn toàn được, Thạch Hạo gào thét đốt cháy tinh huyết cả người, bất kể đánh đổi thứ gì cũng phải triển khai cho bằng được.
Ầm!
Rốt cuộc một bóng người mờ ảo hạ xuống, cuối cùng hắn hóa ra một chính mình và bùng phát uy thế vô lượng, cũng trong lúc này chân thân máu me khắp người của hắn tựa như từ vạn cổ xuyên tới đây.
"Giết!"
Thạch Hạo gào thét, trận chiến này không còn đường lui nữa, chỉ có liều mạng, dùng mạng để chém giết!
← Ch. 1995 | Ch. 1997 → |