Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 2012

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 2012: Hắn hóa tự tại giả
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Từ một loại ý nghĩa nào đó thì thứ được gọi là náo loạn hắc ám được bắt nguồn từ đây, mà những sinh linh trong nhà giam kia đều tác thành cho hắn!

Nơi này lại có một bộ thi hài mạnh mẽ và kinh khủng như vậy!

Hai mắt của Thạch Hạo trở nên sâu lắng, hắn yên lặng quan sát cả đỗi, một tồn tại vô thượng như vầy vì sao lại chết đi?

Hoặc là, cũng chưa thể nói rằng hắn đã chết, dù sao cũng từng hô hấp và hít thở.

Thứ hắn thở ra chính là bản nguyên hắc ám và hít vào chính là tinh túy của phía bên kia Giới hải, trao đổi như vầy tựa như đang gột rửa thể pháp đang bị nhiễm bẩn của mình vậy.

Luyện hóa vật chất hắc ám trong khoảng cách gần như vầy đã giúp Thạch Hạo thu được một ít kinh văn, sau đó lại tiếp tục tiến tới nữa.

Cứ như vậy hắn nán lại ở đây một khoảng thời gian.

Hắn cũng không hề giống như đám Diệt Thế lão nhân, Vũ đế, Hồng đế vì khát cầu kinh văn Tiên đế mà không chừa thủ đoạn nào, hắn chỉ luyện hóa một phần thích hợp bản nguyên hắc ám mà thôi.

Thạch Hạo ngồi xuống và bắt đầu ngộ đạo, muốn thử nghiệm đột phá cảnh giới vốn có.

Thế nhưng hắn không muốn đi theo con đường mà thi thể thối nát kia khi còn sống từng đi, một số kinh văn hắn thu được cũng chỉ xem như tham khảo mà thôi.

Một năm, hai năm...

Mười năm, trăm năm...

Nhoáng cái đã mấy trăm năm, Thạch Hạo ngộ đạo bế quan tu hành ở nơi này, bất kẻ là truy tìm luân hồi hay là muốn phục sinh cố nhân thì đều cần phải đột phá, có thực lực chí cao mới được.

"Cẩn thận bị ăn mòn đó, hắn quá nửa đã chết hoàn toàn rồi." Sinh linh được chùm ánh sáng thần thánh bao quanh bên trong thần miếu kia nhắc nhở hắn rất nhiều lần.

Thạch Hạo gật đầu biểu thị vẻ biết ơn, thế nhưng hắn vẫn chưa hề rời đi.

Đoạn năm tháng vừa qua hắn đã tiếp xúc với không chỉ một vị chuẩn Tiên đế, đặc biệt còn chinh chiến hơn ba vạn năm với Vũ đế, Thương đế, Hồng đế nên đã hiểu vô cùng rõ ràng đạo pháp của đôi bên.

Hắn nhận được rất nhiều điều gợi ý!

Còn có Diệt Thế lão nhân nữa, hệ thống của hắn cũng rất siêu phàm.

Hiện giờ, Thạch Hạo đang hồi tưởng lại, chọn lọc lấy sở trường của từng người rồi lặng yên suy diễn con đường của chính mình, cảm ngộ đạo đạo bản thân.

Ngày hôm đó hắn sinh ra cảm giác rồi bất chợt ngẩn đầu nhìn về phía nơi sâu nhất của cổ địa chung cực, bởi vì hắn cảm thấy lạnh toát toàn thân tựa như đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.

Quả nhiên, bên trong màn hắc ám kia đang có một con mắt từ từ mở ra và nhìn về phía hắn.

Sinh linh này vẫn chưa chết?

Thạch Hạo thủ thế chờ địch!

Thế nhưng hắn cũng không quá lo lắng, nếu như sinh linh này không có việc gì thì đã xuất thế từ lâu, đời nào vẫn đang ngủ đông ở nơi này chứ?

Rất nhanh sau đó có một luồng sóng thần niệm hùng hồn lao tới báo cho hắn biết, nếu như Thạch Hạo lôi kéo sinh linh tới đây, dâng lên sinh cơ tràn trề thì sẽ nhận được một phần kinh văn Tiên đế.

Đây chẳng phải là đang phát động náo loạn hắc ám ư? Thạch Hạo từ chối thẳng thừng.

"Kẻ đến sau, ngươi muốn kết đại nhân quả với một vị Tiên đế à?" Thanh âm kia lạnh lùng truyền tới, thi hài đó lại đang mở miệng và có thể nói thành lời.

Trong mắt Thạch Hạo thì sinh linh này đã chết và chỉ còn dư lại chấp niệm mà thôi, không đáng để lo.

"Người đã chết rồi, yên giấc đi nào." Thạch Hạo lạnh lùng đáp lại.

Lời nói bình thản này khiến cho hai mắt của sinh linh kia trở nên đen kịt như mực, càng lúc càng đáng sợ hơn.

"Người nhìn thấy Đế mà không quỳ lạy, đáng chém!" Âm thanh uy nghiêm từ trong hắc ám xuyên thấu qua, nếu không phải nơi đó có một ít màn ánh sáng bao phủ thì nhất định sẽ phải kinh thiên động địa.

Dù vậy thì khu cổ địa này cũng rung chuyển ầm ầm, sơn hà đều đang gào thét.

Thạch Hạo không thèm đếm xỉa tới mà vẫn tiếp tục ngồi xếp bằng, tiếp tục ngộ đạo.

Xoẹt!

Hai mắt của bộ thi thể kia phát ra ánh sáng chói lóa trong hắc ám, nó đỏ đậm như máu đang phun trào ra khiến người người sợ hãi.

Thân thể của Thạch Hạo lắc lư, thần hồn của hắn bị công kích, có một luồng ý chí nào đó muốn khống chế thân thể của hắn, muốn chém giết nguyên thần của hắn.

"Keeeng!"

Thạch Hạo rút ra kiếm thai cắt lìa trời cao, chém thẳng về phía ý chí kia, lập tức tia lửa tung tóe phía trước, tiếng nổ vang truyền khắp khiến cho toàn bộ hư không đều rạn nứt, khe lớn nằm dày đặc.

Chấp niệm bên trong thi hài kia rất bá đạo, duy ngã độc tôn, kế thừa một ít tính cách khi còn sống, cao cao tại thượng, muốn điều khiển tất cả trong nhân gian, không một ai có thể làm trái.

"Người vi phạm tâm ý của Đế - Chết!"

Thi thể đang tản ra khí thế thối rửa trong hắc ám kia chợt phát ra âm thanh lớn lao như vậy.

Ầm!

Nơi phía hắn chợt bùng nổ ra vật chất hắc ám vô lượng hóa thành bão táp kinh thiên xung kích ra ngoài.

Đáng tiếc, nơi này có một màn ánh sáng bao phủ và chặn đứng lượng lớn vật chất hắc ám, chỉ còn có một phần nhỏ với uy lực giảm mạnh tràn ra mà thôi.

Vật chất hắc ám lao ra hóa thành một con ma long giương nanh múa vuốt, pháp lực hùng hồn cái thế giết thẳng về phía Thạch Hạo.

Thạch Hạo nhíu mày, bộ thi hài kia khi còn sống quá nửa đã đột phá tới cảnh giới Tiên đế rồi, nếu không chấp niệm của hắn vừa mời gào thét lên thì đã có uy năng như vậy rồi?

Con ma long này có thể chiến với chuẩn Tiên đế!

Chiến đấu một phen thì Thạch Hạo đánh tan ma long hắc ám, thế nhưng nó lại hóa thành một con phượng hoàng màu đen giương cánh bay lượn, mang theo ngọn lửa màu đen diệt thế đốt cháy nơi này.

Thạch Hạo tài năng hơn người, lập tức tiêu diệt con chân hoàng màu đen kia.

Sau đó thì vật chất hắc ám kia không ngừng diễn biến thành những hình thể cũng như diệu thuật của Thập hung, rất rõ ràng và cũng rất kinh người.

Một hung cuối cùng trong Thập hung chính là một tảng đá cực kỳ to lớn, nó chấn nát rất nhiều thiên thể trong vũ trụ khi oanh tạp xuống dưới, mang theo khí thế diệt thế.

Trên thực tế, một hung cuối cùng trong Thập hung này chính là một loại thần thạch kỳ dị có thể sinh ra đời sau.

Thạch Hạo không hề sợ hãi, đã từng nghênh chiến với mấy vị chuẩn Tiên đế rồi nên khi đối mặt với vật chất hắc ám đang hóa thành Thập hung này vô cùng thong dong, tiêu diệt từng tên một.

Hắn rất đơn giản và dứt khoát, trải qua một phen chém giết thì đã diệt sạch toàn bộ những sinh linh mà thi hài kia hóa ra!

Bộ thi hài trong hắc ám kia chợt há miệng hít sâu một hơi.

Ầm!

Trời long đất lở, vật chất hắc ám hóa thành cơn lốc đan xem với vô số ký hiệu đại đạo chấn động cả Giới hải, tạo nên một cơn sóng thần.

Đương nhiên kinh khủng nhất chính là, khi hắn hít vào một hơi thì liền tạo nên kịch biến, muốn lần nữa cướp lấy tinh khí đất trời phía bên kia của Giới hải, thế nhưng đã thất bại.

"Trấn!"

Thạch Hạo gào lớn xuất thủ, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn kẻ này hủy diệt sinh linh phía bên kia Giới hải được, đây chính là sức mạnh khủng khiếp của một vị Tiên đế.

Dù cho đã được màn ánh sáng kia ngăn chặn lại vả lại thân thể của hắn đã xảy ra vấn đề lớn thế nhưng uy năng vẫn thuộc cấp chuẩn Tiên đế.

Ầm!

Va chạm mạnh lần này còn khốc liệt và nguy hiểm hơn rất nhiều lần so với việc đánh giết Thập hung do vật chất hắc ám hóa thành khi nãy.

Thạch Hạo cảm thấy thân thể truyền tới cơn đau nhức!

Bởi vì, hắn nhìn thấy được sinh linh đang nằm nhoài trên ghế đá kia chợt ngồi thẳng dậy, xích thần trật tự đang trói buộc trên người chợt vang lên ào ào rồi bị kéo căng thẳng tắp, sinh linh khả năng là cấp Tiên đế này đang ngâm tụng thần chú, trong miệng lao ra sát quang đánh giết về Thạch Hạo.

Không phải cuộc đại chiến chân chính thế nhưng lại hết sức hung hiểm.

Cuối cùng thì Thạch Hạo cũng chặn đứng được thế công của hắn, không cho hắn cướp lấy tinh túy thiên địa.

Chỉ là, nội tâm của hắn không cách nào bình tĩnh được, sinh linh này đã bị vây khốn trói chặt nơi đó vả lại còn bị màn ánh sáng trấn áp nữa, thế nhưng vẫn có thể phát huy ra loại sức mạnh này, thật sự khiến người nghe phải kinh hãi mà.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là hắn chỉ là tàn thể, lưu lại cũng chỉ là chấp niệm mà thôi!

Nếu như hắn vẫn còn sống, xuất thế ở trạng thái toàn thịnh, vậy thì sẽ không cách nào tưởng tượng ra được!

"Tuy rằng thân thể của ta đã chết, thế nhưng ngươi lại làm địch với ta vậy thì nhất định phải thân tử đạo tiêu." Thi thể đen nhánh kia truyền ra âm thanh lạnh lùng mang theo hàn ý vô biên.

"Nếu như ngươi có bản lĩnh đó thì cứ tới mà giết ta đi." Thạch Hạo lạnh lùng đáp trả.

Hắn nhắm chặt hai mắt, tiếp tục bế quan tìm hiểu đại đạo.

Hắn đã nhìn ra được, bản thân bộ thi thể kia đã có vấn đề lớn và bị áp chế ở nơi đó, khi gắng gượng giãy giụa thì sẽ tiêu hao vô cùng lớn, lúc này như muốn trầm miên lần nữa.

Trên người của bộ thi hài kia là xích thần trật tự đang trói chặt lấy hắn, tựa như khiến hắn phải trầm miên quanh năm thì mới vượt qua được.

Năm tháng qua đi, Thạch Hạo ngộ đạo ở nơi này chừng mười vạn năm và đã có lột xác kinh người, thực lực bản thân tăng trưởng, thể phách của hắn lần nữa tiến hóa.

Mười vạn năm trước khi hắn quyết đấu với Vũ đế, Hồng đế, Thương đế thì đã xảy ra một lần lột xác, gần như muốn đăng lâm cảnh giới Tiên đế thế nhưng về sau đã dừng lịa.

Ngày hôm nay hắn lần nữa lột xác, lần này không chỉ chạm vào ngưỡng cửa ấy mà thậm chí còn nhảy vào trong, thiếu chút nữa đã thành công đặt chân lên trên.

Thế nhưng vào thời khắc sống còn thì hắn đã lùi lại, nếu như mạnh mẽ vượt cửa ải thì chắc chắn sẽ chết, hắn vẫn còn kém chút hỏa hầu nữa, còn lâu mới có thể nước chảy thành sông được.

"Có manh mối rồi."

Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn đang sáng tạo pháp, mở rộng hệ thống của chính mình cũng như nghiên cứu vô địch cái thế pháp.

Mấy vạn năm sau đó cả người Thạch Hạo đều phát sáng, khí tức đại đạo tăng mạnh, cánh cửa trong cơ thể hắn đều mở rộng, diễn dịch Lấy thân làm chủng tới mức tận cùng.

Sau cùng, cả người hắn hóa thành một viên hạt giống, từ xa nhìn lại thì thần bí khó lường.

Đó chính là hạt giống được kết thành từ đại đạo, bên trong đang có một người ngồi tìm hiểu đại đạo, diễn dịch ra vô địch pháp của chính mình.

Khí tức Tiên đế ngập tràn!

Khi Thạch Hạo sắp sửa thành công thì hắn lộ vẻ khiếp sợ và đờ đẫn người, bởi vì vô địch pháp mà hắn đang diễn dịch lại chính là Hắn hóa tự tại.

Ngày xưa hắn đã biết được cách triển khai ra làm sao.

Mà mấy vạn năm này hắn đã mở rộng đại đạo của chính mình đồng thời suy diễn vô địch pháp, là bắt đầu từ nền móng từ gốc rễ để tiến hành mở rộng.

Hắn hóa tự tại đại pháp được hình thành từ hàng loạt việc lột xác, từ các loại diễn dịch, chớp mắt khi thành công, khi thăng hoa cùng cực thì hắn lại phát hiện ra được, chính là Hắn hóa tự tại đại pháp!

"Sao lại như vậy?"

Thạch Hạo không hiểu, pháp mà hắn khai sáng nên không ngờ lại là Hắn hóa tự tại?

Bắt đầu diễn dịch từ nền móng sau đó lột xác và rồi thăng hoa tới cực điểm thì mới có thể thành công được.

Pháp này rất đặc biệt, trên con đường khai sáng tựa như phượng hoàng niết bàn vậy, trải qua mỗi một lần lột xác thì mới có thể hiển lộ ra ảo diệu chân chính, thế nhưng sau khi thành hình lần cuối cùng thì lại là một pháp đầy quen thuộc.

Thạch Hạo nhíu mày.

Nơi sâu nhất của cổ địa chung cực chợt bộ thi hài kia thức tỉnh, con mắt càng ngày càng u ám nói: "Bóp chết thiên tài, một tay che trời, vi phạm ý chí của ta chỉ có chết!"

Ánh mắt của hắn cực kỳ kỳ dị, từ màu đen ngòm lại chuyển sang óng ánh màu vàng, cả người hắn chợt ngồi dậy và lần nữa kéo căng xích thần trật tự.

"Gào!"

Một tiếng rống to kinh thiên động địa, trong con ngươi của sinh linh khổng lồ này bắn ra hai luồng cầu vòng, bên trong vẻ vàng rực chói lóa lại quấn quanh ánh đen lao thẳng vào trong thần miếu kia.

"Ầm!"

Sinh linh được bao phủ chùm sáng bao phủ bên trong thần miếu kia chợt quát lớn rồi mạnh mẽ chống đỡ.

"Ngươi và ta vốn đồng nguyên, hôm nay nên quy làm một rồi." Bộ thi hài kia nói.

Vệt dấu vết nguyên thần bên trong tòa thần miếu to lớn nhất kia sau khi nghe vậy thì tựa như có một loại phug văn đại đạo nào đó thức tỉnh, ký ức không ngừng hiện ra.

Mấu chốt nhất chính là, nó đang bị chùm sáng kia quấn quanh và đang từ từ ngưng tụ cùng nhau.

"Gào!"

Vệt dấu vết nguyên thần này rít gào rồi đột ngột vùng phát ra ánh sáng vô lượng, tiếp đó vồ giết thẳng về phía Thạch Hạo.

Dù cho là dấu vết nguyên thần không đầy đủ thế nhưng cũng lan tỏa ra uy thế chuẩn Tiên đế!

Ầm!

Thạch Hạo lạnh lùng vung mạnh kiếm thai trong tay đánh văng dấu vết nguyên thần kia ra xa, nơi đây đâu đâu cũng có mưa ánh sáng óng ánh cả.

Từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn phòng bị sinh linh bên trong rương gỗ mục kia!

Bởi vì, về sau rương gỗ mục đã hóa thành một tòa điện cổ tựa như những tòa cổ điện tiếp đón kia.

Nhiều năm trôi qua và hắn vẫn chưa hề quên lời nhắc nhở của Tào Vũ Sinh của tương lai kia, phải cẩn thận... Điện!

Dưới góc nhìn của hắn, quá nửa chính là cổ điện tiếp đón.

Hiện giờ, sự phòng bị này đã có tác dugnj và dấu vết nguyên thần kia đã bị hắn đánh văng ra xa.

Xoẹt!

Cuối cùng, hai vệt ánh sáng quấn chặt lấy dấu vết nguyên thần kia rồi kéo nó vào nơi sâu nhất của cổ địa chung cực, kéo xuyên qua màn ánh sáng kia và dung hợp với thi thể kia.

"Không ngờ rằng ta sẽ trở về lại bộ thân thể này, ta vẫn là ta, ngươi đã không phải là ngươi nữa." Thi hài kia tỏa ra kim quang nhàn nhạt, hiển nhiên giọng nói phát ra chính là dấu vết nguyên thần vừa mới trở về kia.

"Nói gì tới việc khác nhau chứ, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi." Ánh đen lấp lánh, thi hài kia lên tiếng.

"Năm đó vừa mới đặt chân vào Đế đạo nên đạo hạnh không vũn chắc, vì bị hắc ám phá thể tiến vào trong nên để bảo vệ thân thể thành ra ta phải tự trói mình ở đây, chói chặt lại tàn thể của chính mình." Ánh vàng lấp lánh và dấu vết nguyên thần kia lên tiếng.

"Một phần nguyên thần đã rời đi, vả lại ngươi còn mang đi cả một phần thân thể nữa." Thi hài lạnh lùng đáp.

"Vì để tự cứu lấy mình nên mới lưu lại một phần huyết nhục cùng thần hồn tinh khiết, để rồi một ngày sẽ khôi phục lại."

"Tinh khiết? Đều đã bị ăn mòn từ lâu rồi!" Thi hài cười khẩy.

Thạch Hạo đứng xa xa chấn kinh, hắn hầu như đã hiểu rõ tình huống này là như thế nào rồi.

Năm đó khi sinh linh vừa mới đặt chân vào lĩnh vực Tiên đế, khi chưa có vững chắc thì đã xảy ra điều bất ngờ, có sức mạnh hắc ám phá thể xông vào trong nên thần hồn cũng như thân thể của hắn đã bị ăn mòn.

Cuối cùng hắn chặt đứt một phần thân thể cùng với một chút dấu vết nguyên thần rồi đẩy đi xa.

Sau đó, hắn tự xích chân thân mình ở đây, là chính hắn tự trấn áp mình.

Hắn ý thức được, bản thân đã xảy ra vấn đề lớn nên mới phải làm như thế, sợ sẽ mang tới đại họa cho thế gian.

Thế nhưng giờ nhìn lại, thi hài đã mất đi khống chế và hướng về phía đối lập.

"Ta nói ngươi rời đi thế nhưng ngươi lại không đi, hiện giờ phiền phức lớn rồi đó, quá nửa ngươi sẽ chết ở đây." Con mắt của thi hài tỏa ra ánh vàng rồi than thở sâu thẳm.

Thạch Hạo biết, đây là dấu vết nguyên thần đã thoát vây khỏi rương gỗ mục kia đang nói chuyện.

Thạch Hạo đề phòng, hắn không ngờ tới vệt dấu vết nguyên thần kia lại đồng nguyên với thi hài ấy, vốn là một thể và lúc này chợt dung hợp lại.

"Ngươi cảm thấy ta giết ngươi rất khó đúng không, thực ra thì rất dễ dàng, để ta chứng minh cho ngươi xem!" Con ngươi của thi hài kia hóa thành màu đen nhánh.

Vù, bên người Thạch Hạo có một cây kiếm thai lướt ngang bùng nổ ra ánh sáng vô lượng, lan tỏa ra khí thế Tiên đế rồi chợt chém thẳng về phía Thạch Hạo!

Hắn khiếp sợ, đó là kiếm thai Đại La!

Sau khi tới cảnh giới chuẩn Tiên đế thì hắn vững tin rằng, những lời đồn của ngày xưa đều là giả, chủ nhân của bình luyện tiên từng nói rằng, thanh kiếm này thuộc về vị cường giả của thời đại Đế lạc đã lưu lại vết chân trên bờ đê kia.

Thạch Hạo vượt biển thành công và nhìn thấy được hồn hỏa cũng như tàn thân của vị cường giả kia và cũng từng giao thủ với đám người Vũ đế, khi đó vững tin rằng kiếm thai Đại La không phải là của sinh linh kia.

Nhưng mà, dù như thế nào thì hắn cũng không ngờ tới thanh kiếm thai này lại bất chợt bùng nổ ra khí tức Tiên đế, hơn nữa hắn lại không thể điều khiển được và rồi chém thẳng về phái hắn!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)