Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 105

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 105: Lời mời thứ hai của Lã Nguyệt Hồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Lazada


"Bắt đầu đi, tiếp tục mô phỏng thực chiến."

Sau khi cởi chiếc áo khoác ngoài ra, Phương Hạo Vân không nói những câu dư thừa nữa, mà trực tiếp nói thẳng vào đề.

"Hạo Vân, cẩn thận nhé, mấy hôm nay chị đã tiến bộ nhiều đấy."

Nói xong, cơ thể Trần Thanh Thanh chỉ hơi khẽ động đã xông qua, đánh một quyền, tuy nhìn thì thấy rất chậm rãi, nhưng thật ra lại nhanh như chớp giật. Đó chính là bộ quyền pháp mà cô mới lãnh ngộ được gần đây, lấy chậm để nhanh, lấy sau để đến trước, sức sát thương cũng tương đối mạnh.

"Khá lắm, có ý nghĩa...!"

Phương Hạo Vân vui vẻ cười, bóng hắn vút qua, không lui mà còn tiến. Ngã người lên phía trước, tiếp chiêu.

Trần Thanh Thanh chỉ cảm thấy mắt mình như bị hoa đi, quyền pháp đã bị Phương Hạo Vân đỡ được. Nhưng Trần Thanh Thanh không hề hoảng loạn, chuyện này cô đã sớm dự liệu trước. Chỉ thấy bóng dáng cô khẽ trượt, trong chớp mắt, cơ thể đã di chuyển ngang qua, nắm đấm vung trực tiếp vào tay của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cúi thấp người xuống, thu quyền xuất chưởng, bàn tay từ từ mở ra, né được nắm đấm của Trần Thanh Thanh. Trần Thanh Thanh không vì vậy mà bỏ cuộc, lợi dụng ưu thế của bước trượt, cô cứ bám lấy Phương Hạo Vân không tha, chiêu nào cũng đánh vào chỗ hiểm của hắn.

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, một chưởng đưa ra, đã khóa được cánh tay của Trần Thanh Thanh.

Trần Thanh Thanh vẫn không hề có chút sợ hãi, vẻ mặt không thay đổi, cánh tay khẽ run, một luồng khí ập về phía Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân có chút kinh ngạc, không ngờ Trần Thanh Thanh lại tiến bộ nhanh như vậy. Thông thường mà nói, gặp phải đòn tấn công này, Phương Hạo Vân sẽ dùng nội lực tấn công lại. Nhưng do nội công của Trần Thanh Thanh chưa đủ mạnh, hắn sợ nếu ra tay sẽ dễ khiến cô bị tổn thương.

Cuộc đại chiến của Trần Thanh Thanh sắp đến rồi, không thể để cô bị thương được.

Lòng nghĩ vậy, Phương Hạo Vân mau chóng buông lỏng tay ra, chân trượt qua, thân thể hắn trong chớp mắt đã thoát ra khỏi phạm vi tấn công của Trần Thanh Thanh.

Đều cùng là một bước trượt, thế mà khoảng cách chênh lệch giữa hai người lại quá lớn. Trần Thanh Thanh cố gắng đuổi theo, cũng không thể nào đuổi kịp Phương Hạo Vân.

"Vẫn chưa được lắm...!"

Trần Thanh Thanh thu lại thế võ. Sắc mặt có vẻ không vui, dường như lòng tin đã bị giảm sút.

Phương Hạo Vân trầm giọng nói:

"Chị à, đừng có nhụt chí, mấy hôm nay chị đã tiến bộ rất nhiều, có thể nói là một ngày đi được ngàn dặm. Phải công nhận là, năng lực lãnh ngộ võ thuật của chị đến em còn phải kinh ngạc nữa là. Cứ tiếp tục theo tốc độ này, đến dịp tết nguyên đán. Chị tuyệt đối có thể so tài với Tần Tử Hoa."

Nghe Phương Hạo Vân nói thế, đôi mắt vốn đang ảm đạm của Trần Thanh Thanh bỗng trở nên rạng rỡ hẳn:

"Hạo Vân, em thấy chị tiến bộ nhanh vậy, có thật là đánh bại được Tần Tử Hoa không?"

Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu, nói:

"Em nói thật, em rất có lòng tin với chị, nhưng chị không được lười biếng nhé, tuy chị có tính lãnh ngộ cao, nhưng võ nghệ là phải được tích lũy. Chứ không phải trong một sớm một chiều mà luyện thành được."

"Uhm, chị hiểu rồi...!"

Nói đến đây, ánh mắt của Trần Thanh Thanh như có chút gian giảo. Đột nhiên cô hỏi:

"Hạo Vân, em có thể nói cho chị biết, em đã luyện công từ năm bao nhiêu tuổi không?"

Phương Hạo Vân ngẩn người ra, tính toán kỹ càng, số ngày tháng luyện võ của hắn cũng không ít, nhưng nếu thật sự tính toán thì, cũng đã được ba năm rồi. Trong ba năm gặp dì Bạch này, mới thật sự là những ngày tháng hắn luyện võ. Bởi vì chính là dì Bạch đã dẫn dắt hắn đi vào con đường võ thuật thật sự.

Nghĩ đến đây, hắn lại chợt nhớ đến Dì Bạch đã rời khỏi Hoa Hải, cũng chẳng biết chân khí của dì đã hồi phục chưa. Cũng không biết là đến khi nào dì mới trở về.

"Hạo Vân, em có tâm sự à?"

Trần Thanh Thanh hiếu kỳ hỏi:

"Xem ánh mắt của em kìa, như là đang nhớ về ai hả?"

Phương Hạo Vân khẽ giật mình, phải công nhận, giác quan thứ sáu của người phụ nữ có khi cũng rất chuẩn. Hắn khẽ cười, lạnh nhạt nói:

"Không có gì. Bây giờ chị tự luyện tập nhé, em sẽ ngồi một bên chỉ dẫn thêm."

Trần Thanh Thanh cứ luôn cảm thấy trong lòng Phương Hạo Vân có tâm sự, nhất là đôi mắt sâu thăm thẳm đó, cứ luôn khiến người khác cảm thấy, bên trong ẩn chứa rất nhiều chuyện.

Lúc này đang là lúc cấp bách. Nên cô không tiện nhiều chuyện. Để tâm trạng của mình ổn định lại. Trần Thanh Thanh lại bắt đầu đánh quyền. Phương Hạo Vân nghiêm túc nhìn kỹ từng chiêu từng thức của cô, cũng có lúc giúp cô điều chỉnh lại một số động tác và cách hít thở chưa được đúng lắm.

Có danh sư chỉ dạy, lại thêm Trần Thanh Thanh có ngộ tính cao. Nên cứ mỗi ngày huấn luyện, cô đều học được rất nhiều điều hữu ích. Những ngày tháng này, võ công của cô đã tiến bộ gấp mấy lần. Vì vậy, Phương Hạo Vân cũng cảm thấy vui mừng.

Việc huấn luyện đặc biệt đã xong, Trần Thanh Thanh có ý muốn mời Phương Hạo Vân ăn một bữa cơm, để cám ơn hắn đã tận tình chỉ dạy cho cô, thế nhưng lại bị Phương Hạo Vân khéo léo từ chối.

Vốn dĩ hắn đã hứa với Lã Nguyệt Hồng là phải tránh xa Trần Thanh Thanh ra, lần này hắn trái lời, là do bất đắc dĩ. Nên ngoài thời gian tập huấn ra, hắn không muốn có thêm bất cứ tiếp xúc nào với Trần Thanh Thanh.

Nhìn phía sau lưng của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh tức giận, thì thầm nói:

"Có gì mà làm giá dữ vậy, có biết bao nhiêu nam sinh đang xếp hàng dài để mời mình ăn cơm? Ai thèm hắn chứ."

Ngoài ra, Trần Thanh Thanh có chút nghi ngờ, cô cảm nhận rất rõ, khoảng thời gian này hình như Phương Hạo Vân có ý muốn trốn tránh cô. Ngoại trừ thời gian huấn luyện ra, hắn không hề có giao tiếp gì với cô cả. Hơn nữa, trong hai tiếng đồng hồ huấn luyện, hắn đều thực hiện rất đúng giờ, không lệch một phút, cũng không ít hơn một giây.

"Chẳng lẽ mình là cọp cái sao?"

Trần Thanh Thanh tự hỏi:

"Mình có ăn thịt người sao?"

Cô nào đâu biết, đó đều là ý tốt của mẹ cô.

Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xa nghiên cứu sinh, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Lã Nguyệt Hồng:

"Hạo Vân, cô đang ở quán trà Điển Nhã gần trường của con, con qua gặp cô một chút, cô có chuyện muốn bàn với con."

Phương Hạo Vân trong lòng không được vui, cũng may là mình không nhận lời mời ăn tối với Trần Thanh Thanh.

"Dạ, con cũng đang ở trường, con sẽ qua ngay."

Phương Hạo Vân trước giờ vẫn rất kính trọng bậc trưởng bối, chỉ cần họ không quá đáng với hắn.

"Cô ơi, cô tìm con à?"

Phương Hạo Vân bước vào quán trà Điển Nhã, tìm thấy Lã Nguyệt Hồng đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ. Nhìn bình trà trên bàn, nghe mùi thơm phảng phất đã có thể đoán ngay đó là trà Long Tĩnh thượng hạng. Tiếc là không phải hồng trà, trời lạnh như thế, uống hồng trà vẫn ngon hơn nhiều.

"Hạo Vân, con đến rồi à, ngồi đi."

Lã Nguyệt Hồng đeo một chiếc kiếng đen to đùng, trước lúc đó hình như bà đang nghĩ gì đó, cho đến khi Phương Hạo Vân lên tiếng, bà mới sực tỉnh lại, tháo chiếc kiếng đen xuống, cười khiêm tốn.

rong lúc nói chuyện, Lã Nguyệt Hồng đưa một cốc trà nóng hổi đến trước mặt Phương Hạo Vân:

"Lần trước đến quán café, cô thấy con hình như không thích uống café cho lắm, nên lần này cô đã chọn quán trà. Cô quen ông chủ ở đây, trà cũng khá ngon đấy."

Phương Hạo Vân thầm giật mình, năng lực quan sát của Lã Nguyệt Hồng thật đáng khâm phục. Quả thật hắn không thích café cho lắm, vì hắn ghét cái chất kích thích trong đó.

Phương Hạo Vân nâng chiếc cốc trà đang bốc mùi thơm phức, khẽ ngửi một hơi, nhấp một ngụm nhỏ, một mùi vị ngọt ngào thơm nồng, cũng không tệ, trà ngon.

Lã Nguyệt Hồng thấy Phương Hạo Vân cười mãn nguyện, cũng liền cười cười nói:

"Thanh niên bây giờ, rất ít có người thích uống trà như con vậy. Đa số các thanh niên đều thích chạy theo những gì thời thượng, kích thích, và trào lưu mới... Hạo Vân, con rất khác biệt. Nhất là đôi mắt của con. Nếu con che mặt lại, để cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt con. Cô sẽ cho rằng con là một người đàn ông trung niên. Nói thật đấy, nếu không phải đã trải qua sóng gió sự đời, thì đôi mắt con không thể sắc bén và sâu sắc như vậy..."

Phương Hạo Vân lại khẽ giật mình lần nữa. Phải thừa nhận là, khả năng quan sát của Lã Nguyệt Hồng đã đạt đến đỉnh cao, thậm chí khiến hắn có cảm giác bị uy hiếp.

Bĩnh tĩnh lại một chút, Phương Hạo Vân tùy tiện cười cười:

"Ý của cô là, ánh mắt của con đã già dặn rồi à... ha ha, thật ra, cô cũng không phải người đầu tiên cảm thấy như vậy. Đúng rồi, cô ơi, con nghĩ hôm nay cô gọi con ra, chắc là cũng vì chuyện của chị Thanh Thanh? Con nghĩ chắc cô cũng biết. Thời gian này, con đang huấn luyện võ thuật cho chị ấy."

"Đúng vậy...!"

Lã Nguyệt Hồng cũng không che dấu, thản nhiên nói:

"Chuyện qua lại giữa con và Thanh Thanh trong thời gian này cô đều biết cả. Trong trường đại học Hoa Hải có tai mắt của cô... mong con có thể thông cảm cho một người mẹ như cô, mà tha thứ cho sự vô lễ của cô."

Phương Hạo Vân cười nhạt:

"Cô ơi, không sao đâu, nhưng con khuyên cô nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Chưa chắc chị ấy có thể hiểu được cách làm của cô đâu..."

"Hạo Vân, con rất thẳng thắn, nói thật, cô rất thích con. Cám ơn con đã nhắc nhở, cô sẽ cẩn thận hơn. Không giấu gì con, hôm nay cô đến tìm con. Chủ yếu là vì Thanh Thanh. Đương nhiên, cũng có một chuyện khác nữa."

Lã Nguyệt Hồng chậm rãi nói.

Phương Hạo Vân không nói gì. Giúp Lã Nguyệt Hồng châm thêm trà, sao đó, hắn mới nói:

"Cô ơi, thứ lỗi cho con nói thẳng, thật ra cô không cần thiết phải làm vậy. Chuyện giữa nam và nữ, không có đơn giản như cô nghĩ đâu, những chuyện phải xảy ra thì có tránh cũng không tránh được. Còn chuyện không thể xảy ra, dù có làm cách nào chăng nữa cũng không xảy ra được. Tình yêu rất phức tạp, ít ra thì cho đến nay con vẫn chưa hiểu rõ tình yêu là gì..."

"Hạo Vân, khoan nói chuyện này đã, cô muốn hỏi con, con dạy võ công cho Thanh Thanh, có phải muốn trước tết nguyên đán, để Thanh Thanh thay con ra tay đối phó với Tần Tử Hoa?"

Hiển nhiên là Lã Nguyệt Hồng rất quan tâm đến sự an nguy của con gái. Võ công của Tần Tử Hoa như thế nào, chỉ nghe ngóng một chút thôi, cũng biết hắn là người đứng đầu trong giới võ thuật của trường đại học Hoa Hải. Nên bà thật sự rất lo con gái mình sẽ xảy ra chuyện.

"Cô à, tâm trạng của cô con có thể hiểu được, con có thể đảm bảo với cô, chị Thanh Thanh sẽ không sao hết, hơn nữa chị ấy nhất định có thể đánh bại được Tần Tử Hoa, giành vị trí đứng đầu giới võ thuật của trường đại học Hoa Hải..."

Phương Hạo Vân nói nghiêm túc.

"Con rất tự tin, cũng rất thần bí...!"

Lã Nguyệt Hồng khẽ cười, người thanh niên trước mặt bà lòng đầy tự tin, ngoài ra trong mắt hắn cũng có vẻ thần bí nữa.

Tuy tiếp xúc không được nhiều, nhưng mỗi lần gặp mặt, hắn đều mang đến cho bà sự ngạc nhiên, khiến bà đột nhiên cảm thấy hứng thú với hắn.

"Dựa vào đâu mà cô phải tin con? Hơn nữa, con không thích nổi danh, thì cô cũng không mong con gái mình nổi tiếng. Con làm vậy, hình như không công bằng đối với Thanh Thanh."

Trong mắt Lã Nguyệt Hồng có chút gian xảo.

Phương Hạo Vân cười nhạt:

"Cô ơi, cô đâu phải chị Thanh Thanh, chuyện cô không đồng ý, chắc gì chị ấy cũng không đồng ý. Tuy cô rất quan tâm và yêu thương chị ấy, nhưng con vẫn phải nói câu này, cô không hiểu chị Thanh Thanh lắm?"

Lã Nguyệt Hồng nghe xong, buồn bã thở dài một cái, nói:

"Con nói đúng, quả thật cô không hiểu tâm tư của con mình. Nó luôn cảm thấy giữa cô và nó có khoảng cách, nên trước giờ nó không có tâm sự với cô. Cô chỉ đành dựa vào ước đoán chủ quan của mình để chăm sóc cho nó."

"Nhưng cách làm của cô chị ấy không đồng tình, đúng không?"

Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.

Lã Nguyệt Hồng khẽ chau mày, ánh mắt có chút không vui:

"Vậy thì sao chứ? Cô không cần nó phải cảm ơn cô, cô chỉ mong nó có thể bình an vô sự thôi."

Ngừng một lúc, Lã Nguyệt Hồng nói:

"Hạo Vân, con còn nhỏ, con không hiểu được tấm lòng của ba mẹ đâu, con gái cô có hiểu lầm thế nào cũng được, cô chỉ mong nó được bình an. Nếu được thì, con hãy bảo Thanh Thanh bỏ cuộc đi?"

Phương Hạo Vân uống một ngụm trà. Nhìn trưng trưng vào Lã Nguyệt Hồng, chậm rãi nói:

"Cô ơi, xin lỗi, lần này con phải khiến cô thất vọng. Con chỉ có thể vào trước ngày thi đấu giúp cho võ công chị ấy tiến bộ hơn thôi, nhưng con sẽ không khuyên chị ấy. Đó là quyết định của chị, và cũng là quyết định của con."

"Ngộ nhỡ... cô nói là ngộ nhỡ, nếu Thanh Thanh xảy ra chuyện, con sẽ tính sao? Đến lúc đó con ăn nói sao với cô?"

Lã Nguyệt Hồng thấy Phương Hạo Vân vẫn không chịu bỏ cuộc, nên tâm trạng có hơi kích động.

"Sẽ không có ngộ nhỡ."

Phương Hạo Vân khẽ cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin, nghiêm túc nói:

"Chuyện này chỉ có một kết cục mà thôi, đó là chị Thanh Thanh nhất định sẽ thắng."

"Tự tin hay là tự phụ?"

Lã Nguyệt Hồng cười lạnh lùng nói:

"Dựa vào cái gì mà cô có thể để mặc cho con lấy sự an nguy của con gái cô, để chứng minh cho sự tự tin của con chứ?"

"Thưa cô, cô sai rồi...!"

Phương Hạo Vân vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, không gấp cũng không tức giận, nói:

"Con không hề muốn chứng minh chuyện gì cả, chị Thanh Thanh tuyệt đối nắm chắc phần thắng. Dĩ nhiên, con có thể hiểu được sự lo lắng của một người mẹ như cô, nếu cô thử thay đổi cách thể hiện tình cảm của mình, con nghĩ cô sẽ phát hiện ra, thật ra chị Thanh Thanh rất giỏi, văn võ song toàn, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn."

"Nhưng cô rất ghét nó học võ, cô mong nó mau chóng gánh vác cái tập đoàn đầu tư Trần Thị."

Lã Nguyệt Hồng có chút đau đầu nói:

"Hãy nói cô biết, phải làm cách nào để khoảng cách giữa cô và Thanh Thanh không lớn hơn nữa, hãy nói cho cô biết những tâm sự của nó."

Con gái luôn tôn trọng bà, nhưng bà lại cảm thấy, trái tim họ không đập cùng một nhịp.

*****

"Rất đơn giản, hãy làm bạn với chị ấy...!"

Phương Hạo Vân nói:

"Xã hội đang không ngừng phát triển. Thanh niên ngày nay có cách sống và suy nghĩ riêng của họ. Nếu các bậc cha mẹ chỉ biết bảo vệ con cái trong vòng tay của mình, mong con cái có thể sống như cuộc sống của mình, điều đó chỉ càng khiến họ thấy ngột ngạt khó chịu, đến một lúc nào đó có thể khiến con cái có ác cảm với mình. Lâu dần, đến khi ác cảm đã tích tụ đủ lâu thì sẽ bộc phát ra. Lúc đó có thể sẽ là chiến tranh lạnh, cũng có thể sẽ là con cái phản nghịch lại..."

Lã Nguyệt Hồng nghe xong, trầm tư một lúc, đột nhiên cười nói:

"Một lời khuyên rất ý nghĩa, cô nghĩ cô biết mình nên làm thế nào rồi. Nhưng, cô muốn con đảm bảo trăm phần trăm với cô là Thanh Thanh sẽ an toàn, con có thể làm được không?"

Phương Hạo Vân không hề đắn đo, đã trả lời ngay:

"Tuyệt đối không có vấn đề."

"Hạo Vân, cô cứ luôn cảm thấy nhưng biểu hiện của con không phù hợp với tuổi tác hiện giờ chút nào..."

Lã Nguyệt Hồng mỉm cười nói:

"Nhưng cô nghĩ Phương Tử Lân có một người con trai như con, chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm. Ít ra, ông ấy sẽ không cần phải giống như cô đây, cả ngày cứ lo lắng cho con gái."

"Cô à, thật ra cô cũng chẳng hiểu con, cũng có lúc con giở tính con nít ra vậy, dù sao thì con cũng chỉ mới 18 tuổi thôi mà..."

Phương Hạo Vân cười nói.

"Con đã 19 rồi, qua thêm vài hôm nữa sẽ 20 đấy..."

Lã Nguyệt Hồng cười cười nói:

"Thanh niên tụi con chỉ thích tính tuổi thật, nên nhớ là, những người ở tuổi cô đây đều đã quen tính tuổi mụ rồi."

"Hạo Vân, ba của Thanh Thanh đã hết lời khen ngợi con trước mặt cô, cô hiểu, trong mắt ông ấy, con chính là đứa con rể tốt nhất. Lúc đầu cô cũng tán thành, nhưng về sau, cô bắt đầu phản đối. Bây giờ quyết định của cô lại thay đổi lần nữa, cô quyết định tán thành chuyện hôn nhân giữa con và Thanh Thanh..."

Lã Nguyệt Hồng theo thói quen ôm lấy hai vai, nhìn Phương Hạo Vân cứ như chuyện này là thật vậy, trông giống như bà mẹ vợ đang nhìn cậu con rể.

"Khoan đã...!"

Phương Hạo Vân có chút bất ngờ, hỏi:

"Cô ơi, có phải cô đang trêu chọc con không? Cô thay đổi cũng nhanh quá vậy, cô có biết là, quyết định bồng bột nhất thời sẽ hại chết người đấy."

"Không, con sai rồi...!"

Nụ cười trên mặt Lã Nguyệt Hồng biến mất, nói:

"Cô không hề có ý trêu chọc con chút nào, cô nói thật đấy. Cô phản đối vì cô sợ Thanh Thanh sẽ giống như cô, sẽ đi vào con đường cũ của cô, để rồi không thể có cuộc sống bình yên được. Còn bây giờ cô tán thành, cũng cùng một nguyên nhân đó. Sau khi tiếp xúc với con, cách nghĩ của cô đối với con đã thay đổi hẳn, cô cảm thấy con có thể mang lại cho Thanh Thanh một cuộc sống bình yên. Con và Trần Thiên Huy có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng con lại rất khác ông ấy. Ông ấy có thể vì sự nghiệp mà bỏ mặc gia đình, hơn nữa, ông ấy thích bộc lộ tài năng, thích sự khiêu chiến, thích trèo lên đỉnh cao, có thể làm việc cả ngày mà không màng đến chuyện nghỉ ngơi. Còn con thì lại khác, con đã nhường cái cơ hội được nổi danh cho Thanh Thanh, đủ để chứng minh con là một người rất khiêm tốn. Hơn nữa, nó thích sự tự tin của con. Cô nhìn người rất chính xác, nhất là đàn ông. Cô tin rằng, thành tựu sau này của con sẽ lớn hơn so với Trần Thiên Huy nhiều, con còn bảo vệ Thanh Thanh tốt hơn cả ông ấy nữa..."

Phương Hạo Vân ngồi thẳng người lại, vẻ mặt có nghiêm túc hơn, phải thừa nhận là, những lời Lã Nguyệt Hồng nói cũng có lý. Nhưng, chuyện hôn nhân đại sự không phải là chuyện cứ có sự đồng ý của ai đó là thành được. Hắn nghiêm túc nói:

"Cô ơi, con đã có bạn gái rồi, hơn nữa, giữa con và chị Thanh Thanh không có gì cả... những lời này, con nghĩ con đã nói đi nói lại nhiều lần rồi, đúng không? Cô quên rồi sao, lúc nãy con mới nói với cô, là phải biết tôn trọng con cái của mình, thử làm bạn với chị ấy. Chỉ có như vậy, cô mới thật sự hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng chị ấy..."

Lã Nguyệt Hồng mỉm cười, nói:

"Hạo Vân, con đừng nóng, cô nói cô tán thành chuyện hôn nhân giữa hai con, chứ không phải cô đang ép hôn con. Đồng thời, những lời con nói cô đều nhớ rõ. Cô sẽ không sắp đặt cuộc sống cho con gái mình nữa, cô sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nó. Nhưng cô cũng hiểu rõ, sự lựa chọn của nó sớm muộn gì cũng là con. Dĩ nhiên, cô biết con đã có bạn gái. Nhưng bạn gái chẳng nói lên được điều gì cả, chỉ cần một ngày con chưa kết hôn, thì Thanh Thanh vẫn có quyền yêu con. Vả lại, cho dù con có kết hôn đi chăng nữa cũng chưa chắc là sẽ không ly hôn, tuy cô đã lớn tuổi rồi, nhưng cô cũng biết, bây giờ xã hội cũng đang thịnh hành ly hôn..."

Phương Hạo Vân bực bội trong lòng, Lã Nguyệt Hồng nói vậy khác nào đang trù ẻo hắn.

"Cô à, con không có ý muốn tranh luận với cô về vấn đề này, chuyện hôn nhân của chị Thanh Thanh, tin rằng trong lòng chị ấy cũng đã có tính toán."

Phương Hạo Vân nghiêm túc nói:

"Chuyện hôn nhân của con, bản thân con cũng được quyền quyết định."

Lã Nguyệt Hồng bất giác gật gù, vẻ mặt lộ ra sự thích thú, nói:

"Hạo Vân, nói thật, cô càng lúc càng thích con. Hôm nay cô chính thức xin lỗi con, vì sự phản đối lúc trước của cô... mong con có thể thứ lỗi cho cách nhìn nông cạn của cô. Con là một cậu nhóc bí ẩn, cô cảm thấy, cô càng tiếp xúc với con, thì lại càng có nhiều ngạc nhiên thú vị. Cô rất mong đợi, cái ngày mà chúng ta trở thành người một nhà."

Phương Hạo Vân nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Lã Nguyệt Hồng, liền có chút đau đầu, không lẽ mình thật sự giỏi đến vậy sao? Sao mình không cảm thấy thế nhỉ.

Những người đàn ông trên đời này, có ai mà chưa từng mơ được năm thê bảy thiếp chứ, nhưng mơ cũng chỉ là mơ thôi, sự thật vẫn là sự thật, khoan nói đến những vấn đề khác đã, chỉ tính đến sự hòa nhập xã hội, luật pháp xã hội, và chế độ một vợ một chồng là nguyên tắc đầu tiên của tình yêu thôi. Ít ra, cho đến nay, Phương Hạo Vân vẫn chưa nghĩ đến việc phải khiêu chiến với cái nguyên tắc đầu tiên của tình yêu này.

"Hạo Vân, hôm nay nói chuyện với con rất vui, nếu con có hứng thú, sắp tới cô sẽ sắp xếp cho con gặp ông ngoại và cậu của Thanh Thanh."

Lã Nguyệt Hồng cười nói:

"Con khoan hãy từ chối đã, để sau này hẵng tính tiếp, cô nghĩ họ sẽ giúp được con rất nhiều."

Phương Hạo Vân khẽ chau mày:

"Cô ơi, có lẽ cô đã nhầm, con không phải là một người có dã tâm lớn."

Lã Nguyệt Hồng tự tin nói:

"Không, cô không lầm đâu. Hạo Vân, mặc cho trong lòng con đang nghĩ gì, nhưng cô biết, con là một người được định sẵn là không thể khiêm tốn rồi. Vàng có để ở đâu thì cũng sẽ phát sáng, sự khiêm tốn của con không thể che nổi ánh sáng phát ra xung quanh con. Cô thật lòng mong con sẽ có ngày đứng dậy, cô rất muốn nhìn thấy một vị vua ra đời..."

Sau khi tạm biệt Lã Nguyệt Hồng, đầu óc Phương Hạo Vân có vẻ rối bời.

Câu nói cuối cùng của Lã Nguyệt Hồng, như đã làm rung động tâm trí của hắn.

"Con là một người được định sẵn là không thể khiêm tốn rồi..."

Câu nói này cứ như một linh hồn vậy, cứ lẩn quẩn trong đầu Phương Hạo Vân hoài.

Dần dần, đầu óc hắn càng lúc càng rối, tâm trạng phụ kia cũng bắt đầu tác oai tác quái, khiến trong lòng hắn có vẻ cáu kỉnh và thích chém giết. Nhưng hắn vẫn còn kềm chế được, vẫn còn có thể giữ được sự sáng suốt của mình.

Do dự một lúc, Phương Hạo Vân quyết định đi dạo phố đêm, vào lúc này mà đi tìm Trương Mỹ Kỳ có vẻ không thích hợp lắm.

Nửa giờ sau, hắn đã có mặt tại một quán bar lớn nằm ở trung tâm thành phố Hoa Hải. Ngoài cửa sổ một màn đen thăm thẳm, điểm quanh đó là ánh đèn nê ông nhấp nháy, bên trong cửa, những âm thanh hỗn loạn và chát chúa bao trùm cả quán, những đôi nam nữ ăn mặc hở hang đang đong đưa theo điệu nhạc trên sàn nhảy, xung quanh sàn nhảy đầy các thanh niên nam nữ ăn mặc đủ kiểu, không ngừng huýt sáo hùa theo.

Ở quầy rượu cách sàn nhảy không xa, từng đôi nam nữ đang ngồi uống rượu, không khí có vẻ ám muội. Rất ít thấy nam hoặc nữ ngồi một mình.

Phương Hạo Vân đi thẳng đến quầy rượu, kêu một ly vodka từ từ thưởng thức, ánh mắt hắn cứ đảo qua đảo lại xung quanh. Thật ra, hắn cũng chưa quyết định, có nên đi thuê phòng với gái không, hoặc cũng có thể đang tìm xem có một cô gái phóng túng nào đó đang muốn kiếm tình một đêm không.

"Là hắn? Phương Hạo Vân."

Đúng vào lúc này. Một người đàn bà cách Phương Hạo Vân không xa, đã nhận ra hắn, ánh mắt có vẻ thù hằn.

Chần chừ một lúc, cô quyết định chủ động qua đó bắt chuyện với hắn.

"Anh đẹp trai ơi, một mình à, có cần em ngồi với anh không, em cũng đang cô đơn đây..."

Người đàn bà bước đến, ngồi ngay bên cạnh Phương Hạo Vân, có vẻ rất phóng đãng.

Phương Hạo Vân nhìn xung quanh, gần đó hình như chỉ có mình hắn là đàn ông, hiển nhiên, anh đẹp trai chắc là chỉ hắn rồi.

Khẽ ngẩng đầu nhìn, Phương Hạo Vân thấy người đàn bà này trông rất quen, nhưng trong nhất thời lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Nhìn kỹ lại, người đàn bà này cũng khá xinh. Tuy không đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng khí chất cũng không đến nỗi tệ, ăn mặc trông rất trang nhã. Hơn nữa, thân hình cũng rất gợi cảm, ngực rất to, mông cũng tròn trịa săn chắc, cũng khoảng 30 tuổi. Là một người đàn bà khá đẹp.

Phương Hạo Vân cảm thấy người đàn bà này không phải ra để kiếm khách, có thể cô chỉ muốn tìm sự cảm giác mới lạ và phóng đãng mà thôi.

Thông thường mà nói, có hai loại đàn bà sẽ xuất hiện các quán đêm. Một loại là để kiếm khách, cũng chính là gái. Loại kia vốn là con nhà lành, nhưng vì cô đơn trống vắng, hoặc là bị thiệt thòi nên muốn đi phóng đãng, muốn tìm tình một đêm. Hắn cảm thấy người đàn bà này chắc là loại thứ hai.

"Anh đẹp trai, có phải anh thấy em đẹp lắm không?"

Thấy Phương Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng người đàn bà có vẻ coi thường, trên mép môi hiện ra một nụ cười gian xảo. Phương Hạo Vân mỉm cười nói:

"Tiếc là, cô có vẻ hơi lớn tuổi."

"Thanh niên bây giờ chẳng phải thích đàn bà thành thục hơn sao? Chẳng lẽ anh không vậy à?"

Người đàn bà nghe những lời Phương Hạo Vân nói, không những không tức giận, mà còn cười hỏi ngược lại một câu.

"Ha ha, đùa với cô thôi, nhìn mặt cô chắc cũng tầm hai mươi mấy tuổi, nhưng đến mấy quán đêm này, cũng nên ăn mặc mát mẻ tí, vậy mới đúng điệu chứ."

Phương Hạo Vân vẻ mặt đầy trêu chọc nói.

"Em ăn mặc cũng sexy lắm, chỉ là bây giờ anh nhìn không thấy thôi. Nếu có cơ hội, để em cởi áo ngoài ra, lúc đó anh sẽ được thưởng thức sự gợi cảm của em. Dĩ nhiên, trước tiên anh phải làm cho em đồng ý đã."

Nói đến đây, người đàn bà cười ám muội:

"Em rất muốn biết, anh có tài cua được em không?"

Phương Hạo Vân vẫn với vẻ mặt lẳng lơ ấy, đưa tay sờ vào mông của người đàn bà, cười nói:

"Không tệ, rất săn chắc..."

Ánh mắt của người đàn bà rất nhanh chóng chuyển sang chán ghét, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bình thường trở lại. Tình hình hiện giờ cho thấy, Phương Hạo Vân không nhận ra cô. Cô cảm thấy đây chính là cơ hội mà trời cho cô, cô nhất định phải báo thù.

Phương Hạo Vân lặng đi một lúc, như phát hiện ra điều gì đó. Tuy sự thù hằn và chán ghét trong ánh mắt người đàn bà chỉ xuất hiện trong chớp mắt, nhưng vẫn không thoát khỏi cặp mắt của Phương Hạo Vân.

"Anh đẹp trai, còn chờ gì nữa, cua em đi, chậm chân thì hôm nay em sẽ thuộc về người khác đó..."

Người đàn bà tiếp tục nói với vẻ phóng đãng.

"Ha ha, anh không lo, em là của anh rồi."

Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên ôm chầm lấy người đàn bà từ phía sau, bàn tay hắn bóp chặt khuôn ngực căng tròn của cô.

Người đàn bà rất ghét, ánh mắt có vẻ hung dữ, vùng vẫy theo bản năng. Phương Hạo Vân thầm cười, buông người đàn bà ra.

"Chắc đây là lần đầu tiên cô đến những nơi này hả? Hình như cô không được cởi mở cho lắm?"

Phương Hạo Vân vừa hỏi, vừa nhớ lại xem, mình đã gặp người đàn bà này ở đâu rồi. Người đàn bà này chủ động bắt chuyện với hắn, chắc chắn chẳng có ý tốt lành gì.

Người đàn bà gật đầu, sắc mặt có chút thẹn thùng:

"Uhm, đây là lần đầu người ta tới, nên anh đẹp trai, anh phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ..."

Phương Hạo Vân cười ha ha, liền nắm lấy tay cô, hỏi:

"Không biết nên xưng hô sao với người đẹp đây? Cô có còn trinh trắng không, nếu không phải gái son, thì tôi đây không có hứng thú."

Sắc mặt người đàn bà không đổi nói:

"Chẳng qua chỉ là tình một đêm, cần gì biết đến thân phận hai bên chứ. Còn chuyện anh muốn kiếm gái son, em khuyên anh nên đến nhà trẻ mà tìm."

Nói xong liền quay đi.

"Đuổi theo đi, mau đuổi theo đi..."

Người đàn bà vừa bước chậm rãi, vừa thầm nghĩ trong bụng, hy vọng Phương Hạo Vân có thể đuổi theo cô. Nhưng cô đã đi đến đầu quầy rượu rồi, cũng không thấy Phương Hạo Vân đuổi theo. Người đàn bà rất tức tối, chỉ đành tạm bỏ cuộc, tìm cơ hội khác vậy.

"Xem như mày giỏi...!"

Người đàn bà tức giận tự nói thầm, tìm một chỗ mới rồi ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân.

Nhìn bóng dáng người đàn bà rời khỏi, bước đi cố ý chậm chạp, hắn càng khẳng định cảm giác của mình là đúng, người đàn bà này có vấn đề, chỉ là không biết đã đắc tội với cô ta ở đâu thôi. .

Đột nhiên, hắn phát hiện một hình bóng rất quen thuộc lẫn trong đám đông. Trong một góc tối, một người đang ngồi uống rượu buồn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-730)