Vay nóng Homecredit

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 368

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 368: Trận thứ hai, thất bại của bộ đội số 5
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Tuổi kết hôn của nam giới theo pháp định là 22 tuổi, tuổi pháp định đi lính là 18 tuổi, nói như vậy, phụ nữ còn khó đối phó hơn kẻ địch.

Diệp Thu không ngờ Lâm Bảo Nhi đơn thuần như tờ giấy trắng lại nghĩ ra cách khác người này, hơn nữa còn theo sát trào lưu quốc tế.

Khế ước kết hôn?

Không phải, trong phim Hàn Quốc đôi nam nữ lúc trước còn hận nhau tới mức hết muốn thở, hai chân muốn đạp, nhìn thấy muốn nôn như vẻ mặt thèm ăn chảy nước miếng cuối cùng không phải đều yêu tới chết đi sống lại sao?

Nếu mình và cô ấy giao kèo kết hôn rồi, Lâm Bảo Nhi yêu mình thì làm thế nào?

Đồng học Diệp Thu không hề cảm thấy lo lắng này của mình là dư thừa. Với tác phong hành sự không biết xấu hổ của Diệp Thu, khó mà giữ được Lâm Bảo Nhi sẽ không yêu hắn, không thấy hôm nay trong nhà ăn của căn cứ, cô đã hôn mình một cái thâm tình trong đó còn xen lẫn một phần ba nhiệt tình đó sao?

Nói cách khác, cho dù đồng học Diệp Thu có thể tuân thủ tiêu chuẩn hành sự thỏ không ăn cỏ gần hang, không chủ động dụ dỗ Lâm Bảo Nhi, hơn nữa, trong cuộc sống, còn có thể biểu hiện một mặt thô tục nhất của mình ra. Ví dụ, nói chuyện thô tục, trước khi ăn cơm không rửa tay, ngủ không mặc đồ, "thả bom" vừa thối vừa vang trước mặt Lâm Bảo Nhi, lúc xem phim lại rung đùi, sau đó lại lấy đầu ngón tay gãi chân ngoáy mũi. .

Đồng học Châu Tinh Tinh trong "Quốc sản 007" thật ra rất hợp với yêu cầu này, nhưng cuối cùng không như thường ôm được giai nhân. Ban ngày ban mặt, hai người lật lọng trở mặt nhau ngay lúc phiên vân phúc vũ. Cài này còn tốt, người phụ nữ của mình, sau khi làm xong không cần lấy thịt lợn đền bù.

Chẳng trách đàn ông trong thiên hạ đều muốn cưới một cô vợ.

Qua ba lần giải thích của Lâm Bảo Nhi, Diệp Thu cuối cùng hiểu hiện trạng đáng thương của cô.

Trong nội chiến sáu năm ở Trung Quốc, Trung Quốc có không ít dòng tộc lớn chuyển dời tài sản tới Nam Mỹ, Bắc Mỹ, Đài Loan hoặc Hồng Kông. Lúc đó gia tộc Tây Môn là gia tộc số một số hai trong nước, cũng vì một số nguyên nhân lịch sử để lại, đã chịu xa lánh chính trị mãnh liệt.

Hồng Kông lúc đó phải chịu cai quản của chính phủ Anh, cả gia tộc Tây Môn di chuyển, trước khi rối ren khiếp sợ cả nước tới, may mắn di chuyển dòng tộc và tài sản tới Hồng Kông, giữ được gốc rễ gia tộc Tây Môn sừng sững trăm năm không đổ.

Sau năm 97 Hồng Kông quay về với Trung Quốc, đã đóng vai trò quyết định ở Hồng Kông, cho dù là trong chính trị hay kinh tế đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Gia tộc Tây Môn bắt đầu tham dự vào vũ đài chính trị ở khu tự trị tấc đất tấc vàng này. Ngầm ủng hộ những lãnh đạo Hồng Kông cạnh tranh bầu cử có tiềm lực, cũng thành công trúng tuyển.

Sau đó nhà Tây Môn còn lợi dụng sức ảnh hưởng của gia tộc mình cố gắng xúc tiến tình hữu hảo giữa hai bên, dẫn đầu thương nghiệp Hồng Kông đầu tư vào trong nước Trung Quốc.

Vùng núi nghèo không có đường, mãi mới có một thôn. Gia tộc Tây môn năm đó muốn tham gia vào vũ đài chính trị trong nước, ngược lại vì thế mà suýt bị bức hại. Mà gia tộc Tây Môn khi rời tới Hồng Kông lại từ thương nghiệp vào chính trị, lại thu được thành tích khiến người khác kính nể. Cho dù cấp cao Trung Quốc hiện giờ cũng đã có con mắt khác với gia tộc Tây Môn.

Lâm lão gia tử năm đó là tướng quân danh chấn thiên hạ, một phần ba quân nhân Trung Quốc theo lão đi đánh giặc, chi trưởng khắp thiên hạ, là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong quân đội.

Trên vấn đề của gia tộc Tây Môn, Lâm lão gia tử đỡ lời giúp gia tộc Tây Môn, đây cũng là nguyên nhân bọn họ có thể thuận lợi rời khỏi. Gia tộc Tây Môn luôn cảm hoài ân đức của Lâm lão gia tử trong lòng, mỗi lần khi Tây Môn lão gia tử tới Yến Kinh, chuyện đầu tiên là tới thăm Lâm lão.

Lần này Tây Môn lão gia tử tới Yến Kinh, còn dẫn theo cháu là Tây Môn Hướng Đông. Tây Môn Hướng Đông kế thừa ưu thế gen tốt đẹp của gia tộc Tây Môn, không chỉ tướng mạo tuấn tú khôi ngô, hơn nữa cũng rất có tài trong kinh doanh. Bây giờ giúp cha trông nom nghiệp vụ ở các nơi trên thế giới của gia tộc Tây Môn, thành tích rõ rệt, là người thừa kế số một của tập đoàn Tây Môn.

Lâm lão cũng vô cùng hài lòng với Tây Môn Hướng Đông, hơn nữa hai nhà lại là thế giao, môn đăng hộ đối. Sau khi Tây Môn lão gia tử đưa ra thỉnh cầu kết thân với Lâm gia, Lâm lão hơi do dự rồi đồng ý.

Lâm Bảo Nhi biết tin này, tất nhiên là nhất định không chịu. Nhưng chuyện Lâm lão đã quyết định, ai có thể đi ngược lại?

Cũng may Lâm Bảo Nhi hiện giờ vẫn trong thời kỳ tập huấn tấn công và phòng ngự hacker, mọi thời gian đều sống ở trong căn cứ tập huấn, không phải về nhà chịu giáo huấn của Lâm lão. Còn người của gia tộc Tây Môn sau khi cầu thân thành công, cũng rất đắc ý trở về Hồng Kông. Vì thế chuyện này tạm thời lắng xuống.

Nhưng đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi là ai?

Ở giữa thiên tài và kẻ ngốc, nhưng trong mắt lại không dung được một hạt cát. Chuyện cầu hôn đó như dằm cá đâm trúng cổ họng, khiến cô ăn ngủ không yên.

Nếu cái dằm đó khiến Lâm Bảo Nhi không thoải mái, cô tất nhiên sẽ nghĩ cách rút nó ra. Trong lúc vô tình xem phim Hàn Quốc, thấy trong phim có kịch tính như vậy, vì thế tâm địa cô cũng hoạt động.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như đàn ông trẻ tuổi quen biết trong đời mình chỉ có anh trai và Diệp Thu. Anh ruột tất nhiên không thể cùng mình chơi trò giao kèo kết hôn rồi. Như vậy chỉ có thể là Diệp Thu thôi.

Vậy thì, Diệp Thu đáng thương liền trở thành người duy nhất được chọn.

Diệp Thu bất đắc dĩ, sao người của các đại gia tộc đều thích chơi trò này?

Để đảm bảo trường thịnh không suy của gia tộc, kết thân với gia tộc môn đăng hộ đối quả thực là một lựa chọn rất hay. Hai gia tộc sức ảnh hưởng cực lớn cùng tiến cùng lùi, lợi ích cùng hưởng, cùng phát huy sức ảnh hưởng kinh người.

Gia tộc Tây Môn mặc dù không thể so sánh với Lâm gia, nhưng thực lực kinh tế của gia tộc Tây Môn hùng hậu, hơn nữa có thể tạo ra sức ảnh hưởng mãnh liệt với chính trị của một khu vực. Bản thân Tây Môn Hướng Đông lại là thiếu niên tài hoa anh tuấn. trước mặt Lâm lão biểu hiện khéo léo hòa nhã, ngay cả cái tên nghe có vẻ vô cùng quê mùa đối với Lâm lão một lão quân nhân trải qua trăm trận nam chinh bắc chiến đổ mồ hôi xương máu vì lãnh thổ quốc gia mà nói, cũng rất ăn điểm, ít nhất cũng khiến Lâm lão thích hơn cái tên Diệp Thu.

Hướng Đông, Tây Môn hướng về phía đông. Giả dối.

Diệp Thu, nhìn lá rụng biết mùa thu tới. Ra vẻ.

Nhưng, trong mắt người già, giả dối còn dễ lấy lòng họ hơn ra vẻ. Không tin, mọi người có thể thử nghiệm với ông bà nhà mình ấy.

Mặc Nùng đáng thương. Bảo Nhi đáng thương. Diệp Thu thở dài không thôi.

Năm đó Trầm mặc Nùng kết hôn với Bối gia, Diệp Thu ở giữa quấy rối, biến vợ chưa cưới của người ta thành người phụ nữ của mình, biến chồng chưa cưới của người ta.... thành bạn mình. Chia cắt một đôi tình nhân, nhưng có được hồng nhan tri kỷ ưu tú như Trầm Mặc Nùng. Bối Khắc Tùng cũng coi như là một người bạn không tệ. Mỗi lần nhớ tới, Diệp Thu đều cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Chẳng lẽ hôn nhân của Lâm Bảo Nhi cũng phải do mình cứu vớt?

Lần đầu tiên, Diệp Thu thấy ý nghĩa của việc mình tới thế giới này trọng đại thế nào. (Sặc! Ta chưa từng thấy tên nào tự sướng như tên này =_=!)

Lâm Bảo Nhi nói lời ngon lẽ ngọt, nhân lúc Diệp Thu sững sờ ở đâu, cau mày một chốc, một lát sau khuôn mặt tươi cười nghĩ tới tâm sự, lại lén uống hai ngụm rượu.

Đỏ ửng trên khuôn mặt mũm mĩm càng thêm tươi đẹp, như hoa mào gà tháng ba mùa xuân nở ra sáng lạn, đôi mắt to tròn sáng long lanh, giống như rắc vào đó một lớp thủy ngân, thời gian tuyệt vời, nhìn quanh nhìn quẩn quay cuồng

Diệp Thu vừa quay đầu lại, có chút kinh ngạc, không ngờ nha đầu này ngoài bộ ngực rất con gái ra, lại có bộ dạng quyến rũ thế này.

Nhưng rượu này tuyệt đối không thể để cô uống tiếp, nếu không, lát nữa cô khó mà bảo đảm không gây ra chuyện lớn gì?

Một tay giật lấy lon bia trong tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nói: "Bảo Nhi, anh thấy, chuyện này để anh làm không thích hợp".

"Sao anh lại không thích hợp?" Lâm Bảo Nhi ghé vào lòng Diệp Thu, ngẩng đầu hỏi.

"Anh thấy.... con người anh, không dễ lấy lòng người già. Anh đi cầu hôn với ông nội em, rất có thể bị ông đuổi ra khỏi cửa. Nếu như vậy, không phải hỏng việc lớn của em sao?"

"Không sợ, đuổi anh đi anh lại tới. Chồng người ta còn có thể đi dời núi mà, anh lại không thể cưới được em?"

"Ặc..." Nha đầu này sao lại biết câu chuyện Ngu Công dời núi, đúng là khiến Diệp Thu có cái nhìn mới.

Nhưng trong mắt Diệp Thu, dời núi cũng dễ hơn nhiều so với việc lấy Lâm Bảo Nhi.

"Anh có đi không? Anh đã đồng ý với em rồi. nếu không đi, em sẽ về nói với ông nội, nói anh ăn hiếp em"

Diệp Thu đau khổ vuốt vuốt huyệt thái dương, không biết là vì uống nhiều rượu, hay là bị câu hỏi của Lâm Bảo Nhi làm cho đau đầu, nói: "Hay là thế này. Anh không đi cầu hôn, anh đi tìm người tuyệt nhất, người này nhất định sẽ khiến ông nhà em hài lòng"

"Ai vậy?" Lâm Bảo Nhi cảnh giác hỏi.

Còn có người thích hợp hơn sao? Sao cô không nghĩ tới?

"Phí Tường, thế nào? Không tệ chứ? Tướng mạo như minh tinh trong phim, khéo mồm, còn biết diễn kịch, rất biết lấy lòng người già. Ông nội em chắc chắn sẽ hài lòng với hắn" Diệp Thu vô cùng vui sướng với cách mà mình có thể nghĩ ra.

Phí Tường hoa trong cầm thú, một người thật tốt. Già trẻ đều quý, nam nữ thông sát. Người này nếu có lòng muốn lấy lòng một người, tỷ lệ thành công nhất định vượt qua 90%. Hơn nữa gia thế không tệ, cộng thêm sự phối hợp của Lâm Bảo Nhi, tên công tử bột của gia tộc Tây Môn, đâu phải là đối thủ của Phí Tường?

Không ngờ, Lâm Bảo Nhi lại bác bỏ đề nghị của Diệp Thu.

"Không được" Lâm Bảo Nhi trù môi nói.

"Tại sao?"

"Em không bằng lòng"

"Sao em không bằng lòng?"

"Vì em không thích hắn?"

"Nhưng em cũng không thích anh mà"

"Nhưng em cũng không ghét anh".

"Em ghét Phí Tường?".

"Không ghét".

"Vậy thì được rồi".

"Nếu hắn dám tới nhà em cầu hôn, em sẽ ghét"

Diệp Thu thật phiền muộn.

Hắn bị lối suy nghĩ kỳ lạ của Lâm Bảo Nhi làm cho nội thương ói máu, vỗ vỗ mông muốn ròi đi, lúc đi tới cửa mới nhớ ra, hình như đây là phòng mình.

Người nên đi là đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi mới đúng.

Diệp Thu rất muốn gục trên giường vùi trong chăn khóc một trận, không biết trúng phải tà gì. Sau khi cô gái như vậy rời khỏi, mình lại thường xuyên nhớ tới cô ta.

Trời ơi, đây là cơn ác mộng thì tốt biết bao.

Đợi mình ngủ dậy, sẽ khiến mình chưa từng thấy ma nữ Lâm Bảo Nhi này.

*****

"Anh Diệp Thu...." Lâm Bảo Nhi nhào vào lòng Diệp Thu, giống như con gấu móc trên người Diệp Thu, đôi mắt sáng long lanh ẩn tỉnh lặng lẽ nhìn Diệp Thu.

"Đừng lôi kéo như vậy. Mỹ nhân kế của em vô dụng với anh" Diệp Thu muốn gỡ tay cô ôm cổ mình ra.

"Vậy ai hữu dụng với anh?"

"Mặc Nùng.... cũng không được. Ai cũng vô dụng với anh. Bảo Nhi, anh nói thẳng với em nhé. Chuyện này quá khó, anh không giúp được. Em chắc hiểu, nếu anh dám tới nhà em cầu hôn. Ông em sẽ kéo anh ra ngoài giết chết không chừng. Em cũng không muốn anh chết sớm vậy chứ?"

"Em mặc kệ, dù sao anh cũng đồng ý với em rồi. Anh không đi là tên xấu xa".

Diệp Thu gật gật đầu nói: "Được, vậy sau này em gọi anh là anh xấu xa đi"

Lâm Bảo Nhi trợn mắt há miệng nhìn Diệp Thu một lát, đột nhiên vành mắt dần đỏ, khóe miệng run run, cả khuôn mặt là sự tủi thân, dáng vẻ sắp khóc rồi "Diệp Thu khốn kiếp, Diệp Thu xấu xa, thiệt cho người ta vẫn gọi bằng anh. Tìm anh giúp đỡ cũng không muốn... Em sẽ nói với chị Đường Đường cả chị Mặc Nùng nữa, em nói anh ăn hiếp em" Lâm Bảo Nhi khóc lóc nói.

"Cô nương ơi, anh đâu có ăn hiếp em? Là em ăn hiếp anh mới đúng? Yêu cầu như vậy..... không phải bảo anh đi tìm cái chết sao?"

"Em mặc kệ, là anh ăn hiếp em. Em sẽ nói với chị Đường Đường và chị Mặc Nùng" Lâm Bảo Nhi tức giận hét lên.

"Hừ, sớm biết hôm nay đã không hôn tên đầu heo như anh, miệng thối chết được".

Diệp Thu toát mồ hôi, anh cũng không muốn em hôn anh mà?

"Anh thật sự không đi?"

"Không đi" Diệp Thu lắc đầu.

"Diệp Thu đầu heo, anh thật tàn nhẫn, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp em. Số em sao lại khổ thế này" Lâm Bảo Nhi vừa khóc, vừa bắt đầu cởi khóe áo khoác trên mình ra.

Diệp Thu vừa bắt đầu còn không hiểu cô làm vậy là có ý gì. Lẽ nào khóc một chút đã nóng rồi?

Lúc cô cởi khóa áo thể thao màu trắng, lộ ra áo lụa màu đen và cổ áo hình tim lộ ra bộ ngực trắng nõn sâu thẳm có thể khiến ánh mắt lạc vào đó cũng không thể ra ngoài được nữa, Diệp Thu mới biết phiền phức của mình lớn rồi.

"Anh thật sự không đi?" Lâm Bảo Nhi nghiêm mặt hỏi.

"Anh...." Diệp Thu nuốt nước bọt, cẩn thận khuyên bảo: "Bảo Nhi, chúng ta mặc quần áo vào trước được không? Trời lạnh sẽ bị cảm đó".

"Không mặc, nếu anh không đồng ý với em, em sẽ cởi hết quần áo ra, sau đó gọi bên ngoài, nói anh ăn hiếp em" Lâm Bảo Nhi độc ác nói.

Diệp Thu há to miệng kinh ngạc, hình như lời này phải là mình nói mới đúng?

"Anh trai em cũng đang trong căn cứ này. Nếu để anh ấy biết, sẽ liều mạng với anh không chừng" Lâm Bảo Nhi tiếp tục uy hiếp.

"Anh biết ông nội em là ai chứ? Chỉ cần ông nội em nói một câu, một phần ba quân nhân Trung Quốc sẽ nhắm nòng súng vào đầu anh... Hừ, ăn hiếp cháu gái ông, nhưng lại không muốn gánh trách nhiệm, xem ông nội em đối phó với anh thế nào? Anh không phải sợ bị xử bắn sao? Em sẽ bảo ông đóng anh trên bia đỡ đạn, dùng đại pháo bắn".

Diệp Thu cả đầu toát mồ hôi lạnh, lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất.

"Anh Diệp Thu, hỏi anh lần cuối, anh có đi không?" Lúc Lâm Bảo Nhi hỏi, hai tay cởi cổ áo thu đông của mình, để lộ ra nửa lớn khối thịt trắng như tuyết rồi.

Diệp Thu còn chưa kịp nói gì, máu mũi đã bắt đầu chảy ra.

Đồng nha vú.

Đây là đồng nhan trong truyền thuyết sao?

"Anh Diệp Thu, mũi anh chảy máu rồi".

"Anh biết?"

"Hả, anh muốn đi đâu?"

"Anh vào phòng vệ sinh lau máu".

"Không được, anh trả lời em trước, nếu không, em sẽ không cho anh đi".

"Được, anh đi" Trong mắt Diệp Thu chảy nước mắt khuất nhục, mũi chảy nước máu hạnh phúc, chạy như bay vào phòng vệ sinh.

Thật không dễ cầm máu mũi, Lúc Diệp Thu từ trong nhà vệ sinh đi ra, Lâm Bảo Nhi đã mặc áo ngoài vào, ngồi trên sofa vẻ mặt đắc ý nhìn Diệp Thu.

"Anh Diệp Thu, anh là một tên đại háo sắc" Lâm Bảo Nhi cười hi hi nói.

"Anh không nhìn thấy gì hết" Diệp Thu vội vàng phủ nhận.

"Không nhìn thấy gì hết, sao lại chảy máu mũi?"

"Anh 10h40 tối nào, máu cũng tự động chảy máu, đó là thói quen".

"Hừ, lừa em ít thôi. Dù sao lần này anh cũng đồng ý với em rồi, em sẽ về nói với ông nội, em đã là người của anh rồi".

Lần này Diệp Thu thật sự khóc không ra nước mắt. Lẽ nào thật sự muốn mình đi cầu hôn tướng quân đại danh uy chấn cả nước, dậm dậm chân là cả quân giới sẽ run lên sao?

Mẹ ơi, cho dù con là siêu nhân, lần này e là cũng lành ít dữ nhiều rồi.

Lừa thiếu nữ vị thành niên, đây là tội gì?

Lâm Bảo Nhi ngáp một cái, đứng dậy từ ghế sofa vặn lưng một cái, bộ ngực cao vút kia lại kéo khóa mở ra, tự động trượt xuống dưới.

Diệp Thu cười khì khì, Lâm Bảo Nhi lúc này thật mất mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Được rồi, em buồn ngủ rồi, phải về đi ngủ đây, người nào đó đồng ý chuyện của em không được quên đó, nếu không, tự gánh lấy hậu quả".

Thấy Diệp Thu gật đầu, Lâm Bảo Nhi ngoắc ngoắc tay với Diệp Thu nói: "Lại đây"

Lại đây?

Lại muốn hôn à?

Được thôi, hôn thì hôn, dù sao cũng không mất tiền.

Diệp Thu nghe lời trù miệng tới.

"Anh ngốc à, ai muốn hôn miệng anh chứ? Em nói là trán" Lâm Bảo Nhi hờn giận nói.

Lâm Bảo Nhi hôn chụt một cái trên mặt Diệp Thu, sau đó nhảy băng băng chạy đi. Truyền tới tiếng cười như chuông bạc, lúc đi ra đóng cửa, nói: "Anh háo sắc, ngủ ngon".

"Ngủ ngon" Diệp Thu nói.

Sau khi Lâm Bảo Nhi rời khỏi, mình Diệp Thu ngồi trên sofa uống rượu.

Càng nghĩ càng tủi thân, sau đó mũi cay cay, gục trên giường, dùng chăn trùm kín đầu, trong chăn truyền tới tiếng khóc kìm nén của một người đàn ông.

Quá ăn hiếp người rồi!

Sáng hôm sau, Diệp Thu rửa mặt xong rồi đi tới nhà ăn của căn cứ ăn sáng, Giang yến Tử nhìn vành mắt đỏ ửng của Diệp Thu hỏi: "Tối qua không ngủ được sao?"

"Hả, vâng, tối qua mất ngủ" Diệp Thu nói cho có lệ.

"Lo lắng trận đấu hôm nay à? Không cần có áp lực tâm lý vậy. Mặc dù người của bộ đội số 5 đều rất mạnh, nhưng tôi có lòng tin với cậu. Tin tưởng mình, cậu không hề yếu hơn họ" Giang Yến Tử rõ ràng nghĩ thông vấn đề rồi, là đội trưởng gánh vác trách nhiệm, cô tất phải tháo bỏ khúc mắc trong lòng đội viên.

"Uh, vẫn tạm, thật ra, tôi cũng không lo lắng nhiều như vậy" Diệp Thu cười cười xấu hổ, nói.

"Uh, vậy là tốt rồi. Cậu cũng không cần lo lắng, phải biết rằng mục tiêu của cậu là giành chức quán quân cá nhân. Người của bộ đội số 5 không thể ngăn cản bước chân tiến tới của cậu. Hơn nữa, chuyện Yến Thanh Phong có thể làm được, chuyện cha cậu có thể làm được, lẽ nào cậu không thể làm được sao?" Bệnh nặng cần cho thuốc mạnh. Giang Yến Tử bắt đầu sử dụng cách khích tướng.

Diệp Thu tủm tỉm cười nhìn Giang Yến Tử, cười mà không nói gì.

"Cậu nhìn gì? Trên mặt tôi có vết bẩn sao?" Giang Yến Tử bị Diệp Thu nhìn khó hiểu như vậy có chút chột dạ, giơ tay sờ mặt mình hỏi.

"Cô học được cách an ủi người khác từ khi nào thế?"

Giang Yến Tử trừng mắt với Diệp Thu một cái, liền không để ý tới hắn nữa, cúi đầu ăn sáng. Nếu không ăn no, trận đấu hôm nay sẽ không có khí lực.

"Chào hai người" Yến Thanh Phong bưng đĩa ăn ngồi bên cạnh Giang Yến Tử, vẻ mặt tươi cười chào hai người.

"Chào" Giang Yến Tử hững hờ nói.

"Yến Tử, thấy bữa sáng em không lấy sữa, anh lấy giúp em một cốc, biết em không thích uống cái này, nhưng vẫn nên bổ sung dinh dưỡng chứ" Yến Thanh Phong đứng dậy đặt cốc sữa trên bàn trước mặt Giang Yến Tử.

"Tôi không thích uống sữa" Giang Yến Tử nói.

Diệp Thu nhớ tới một câu nói đọc được trên mạng, cười trêu đùa nói: "Người nước ngoài mỗi ngày một cốc sữa, cơ thể liền rắn chắc, chúng ta mỗi ngày một cốc sữa, uống tới thận có sỏi".

Trong mắt Yến Thanh Phong lóe lên vẻ giận dữ, sau đó rất nhanh lại trở lại bình thường, vẻ mặt tươi cười nhìn Diệp Thu nói: "Loại sữa này là đặc biệt, không chứa những thứ đó".

"Vậy sao? Lúc đầu sữa giả cũng nói bọn họ là hàng cung cấp đặc biệt của Trung Quốc" Diệp Thu phản bác.

Yến Thanh Phong không muốn dây dưa vấn đề này với Diệp Thu nữa, cười chuyển đề tài, nói: "Trận đấu hôm nay chắc là kịch liệt hơn lúc trước nhiều, chuẩn bị xong rồi chứ?"

Diệp Thu hiểu ý hắn. hắn đang gián tiếp đả kích mình, muốn cho thuộc hạ của hắn thêm chút giáo huấn mình. Hơn nữa, ý trong lời nói của hắn đối với đội viên của mình tràn đầy tự tin, ngược lại, cũng chính là nói mình đấu với đội viên của hắn tất thua không cần nghi ngờ.

Diệp Thu sao có chịu được nỗi bực này, vẻ mặt bất cần đáp: "Vốn dĩ vẫn có chút lo lắng, nhưng sau khi có bảng đối chiến, thấy đối thủ của tôi là người của bộ đội số 5, thì yên tâm rồi. Tối qua còn uống rượu nói chuyện với đội trưởng của chúng tôi, mãi tới quá nửa đêm cơ" Quả nhiên, lời của Diệp Thu bỗng chốc đâm trúng huyệt tử của Yến Thanh Phong.

Sắc mặt thay đổi, nhìn Giang Yến Tử vẻ mặt không chút biểu cảm một cái, cười nói: "Yến Tử, mọi người ăn từ từ, anh tới bên kia xem thử".

Lại quay mặt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt trêu tức nói: "Chúc cậu may mắn"

"Tôi sẽ cho ông sự bất ngờ" Diệp Thu gật gật đầu.

"Lau mắt chờ đợi" Yến Thanh Phong gật gật đầu, sau đó bưng đĩa cơm đi, phong độ lẫm liệt đi tới bàn ăn của mấy vị trọng tài.

Lâm Thương Lan vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt thấy Yến Thanh Phong đi tới, quay mặt đi.

Yến Thanh Phong thấy tranh chấp giữa hai người, khẽ thở dài.

Người này, háo chiến hơn cha hắn nhiều, có lúc vô cùng giỏi nhẫn nhị, nhưng nói toạc ra lại khí phách lẫm liệt.

Thật không biết bộ mặt nào mới là mặt thật của hắn.

Theo bảng thứ tự sắp xếp tự động của máy tính, Diệp Thu và Thương Long của bộ đội số 5 là đội tham gia thi đấu trận đấu đầu tiên của hôm nay.

Thương Long là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang ở trạng thái đỉnh cao của thực lực cá nhân. Để tóc ngắn với số lượng không nhiều từng sợi thẳng đứng lên, có nhiều lực tấn công như chủ nhân của hắn. Thân hình không được cao, nhưng vô cùng khỏe mạnh. Mắt hơi híp lại, giống như người bị cận thị. Huyệt thái dương hai bên hơi lồi lên, cũng là một cao thủ kiêm nội ngoại.

Lúc Diệp lên sàn, nhìn trên ghế trọng tài một cái, Yến Thanh Phong vẻ mặt cười nhạt. Trong mắt Lâm Thương Lan lại là tham cứu (tìm tòi nghiên cứu).

Diệp Thu không giả ngây giả dại như trận đấu đầu tiên nữa, có một số chuyện làm một lần là đủ rồi, lần thứ hai, thứ ba, vậy thì đúng là tên ngốc.

Đưa ánh mắt an ủi với Giang Yến Tử, Diệp Thu đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, phong thái hiên ngang đi lên sàn thi đấu.

Không ít khán giả nữ phát hiện Diệp Thu nghiêm chỉnh lên, thật ra vẫn rất có hứng thú.

Nhưng vì trận đấu trước biểu hiện của hắn quả thật quá ác liệt, cho nên lúc hắn lên sàn, không ai vỗ tay cho hắn.

Điều khiến trong lòng Diệp Thu thấy vui mừng là lúc Thương Long lên sàn, cũng không có tiếng vỗ tay.

Ai muốn vỗ tay cổ vũ người của bộ đội số 5? Ước gì bọn họ sớm thua trận đi cho rồi.

*****

Hai người cách nhau một khoảng cách, sau đó cùng quan sát đối phương. Vì sự khiêu khích của Diệp Thu ngày đầu tiên tới đăng ký. Thương Long liền nhớ sâu sắc hắn. Lại thêm dặn dò của đội trưởng trước lúc ra trận hôm nay. Người này, phải tiếp nhận sự tấn công khắc nghiệt nhất của mình.

Viên ngọc trong hạt gạo, cũng dám so ánh sáng với trăng sao (minh nguyệt tranh huy)?

Vẻ nghiêm chỉnh trên mặt Diệp Thu không thể giữ được một phút, lập tức sải chân bước tới, cười hì hì nói: "Anh là Thương Long?"

"Sao?" Thương Long lạnh mặt hỏi.

"Đừng lạnh lùng như thế mà, bây giờ vẫn chưa có chuông, chúng ta nói chuyện trước, giao lưu chút tình cảm".

"Tôi và cậu không có gì đáng giao lưu cả".

"Lời này sai rồi, chúng ta vẫn chưa nói chuyện, sao anh biết không có đề tài có thể trao đổi?"

"Nếu cậu không muốn chết, thì hãy ngậm miệng cậu lại".

"Ái chà, uy hiếp tôi? Xem lát nữa tôi dạy dỗ anh thế nào" Diệp Thu tức giận nói.

Keng!

Tiếng chuông vang lên, Thương Long vừa nãy còn đứng đối diện đột nhiên biến mất, khoảng cách hơn ba mét trong thoáng qua tức thệ. Mắt Thương Long vẫn luôn híp lại đột nhiên mở ra, trong mắt lóe lên ánh sáng. Hắn đúng là cực hận Diệp Thu, cho nên vừa bắt đầu liền không hề lưu tình.

Một đấm nhẹ nhàng đánh tới ngực Diệp Thu. Diệp Thu biết, mặc dù nắm đấm này không có lực, nhưng nếu bị đánh trúng, e là cả tim mình cũng bị nắm đấm của hắn đánh xuyên qua.

Tốc độ của Thương Long đủ nhanh, phản ứng của Diệp Thu cũng không chậm.

Không lùi sau, lùi sau sẽ giảm lực tấn công của mình, chết càng nhanh.

Diệp Thu cũng tay trái nắm thành đấm, đánh mạnh vào nắm đấm của Thương Long.

Choang!

Nắm đấm của hai người vừa chạm vào nhau, Diệp Thu liền biết mình sẽ bất lợi rồi. Khí lực của người này quả thật lớn tới dọa người, là một cao thủ vô cùng hiếm gặp.

Quả nhiên, cả người Diệp Thu bị nắm đấm của hắn cho bay ra ngoài, cơ thể đập thẳng về ghế khán giả.

Đạp!

Đạp!

Đạp!

Diệp Thu rơi mạnh xuống, khiến cơ thể nhanh chóng hạ xuống, sau đó liên tục lùi sau mấy bước, mới khó khăn đứng vững người lại, tránh không ngã trước mặt khán giả mà mất mặt.

Lúc Diệp Thu ngẩng đầu nhìn Thương Long, hắn đang đứng ở vị trí của mình ban nãy vẻ mặt cười nhạt nhìn tới.

"Diệp Thu, cậu không sao chứ?" Giang Yến Tử lo lắng gọi.

Diệp Thu xoay người nhìn lại, cười nói: "Không sao, trận đấu vừa bắt đầu mà".

Quy tắc của thi đấu võ thuật của bộ đội đặc chủng là chỉ cần đối thủ không bị đánh ngã, hoặc đối phương không chủ động nhận thua, thì không tính là thất bại.

Diệp Thu mặc dù bị một quyền của Thương Long đánh tới ven sàn thi đấu, suýt nữa ra khỏi vạch. Nhưng, hắn vẫn có tư cách tiếp tục thi đấu.

Diệp Thu lần nữa đi tới trước mặt Thương Long, cười nói: "Không tồi, tốc độ đủ nhanh, lực đủ mạnh, bây giờ tới lượt tôi tiến công rồi chứ?"

Diệp Thu còn chưa nói xong, hai bóng người đột nhiên cùng biến mất khỏi chỗ. Diệp Thu muốn đòi lại thế trận, trả lại một đấm cho Thương Long. Dù sao, vừa nãy mình vội vàng bị hắn đánh bay ra, khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.

Mà Thương Lòng vì muốn tiếp tục chiếm đoạt tiên cơ. Tôn chỉ của bộ độ số 5 chính là không chết không nghỉ. Lúc hắn muốn mình chiếm thế thượng phong, bảo trì ưu thế, duy trì liên tục mà đánh bại Diệp Thu.

Hắn kiêu ngạo, không hi vọng mất quá nhiều thời gian với một tên tiểu tử.

Như vậy hắn không ngẩng nổi đầu trước mặt đồng đội.

Cho nên, lần này hai người cùng khởi động.

Mặc dù là đội viên của bộ đội đặc chủng, một số người thân thủ hơi yếu cũng không nhìn rõ quỹ đạo di chuyển của hai người. Chỉ có những cao thủ trong nháy mắt mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn giữa sân.

Thành viên của bộ đội số 5 có thân thủ thế này đã trong dự đoán của họ.

Nhưng Diệp Thu.... lúc trước bọn họ hoàn toàn chưa nghe tới cái tên này, trận đấu trước vì trộm cơ mưu lợi giành thắng lợi, nghe nói là thành viên mới của tiểu đội Tử La Lan, lại có thân thủ bậc này, không thể không khiến họ giật mình.

Ầm!

Cơ thể hai người nhanh chóng kéo gần lại, lại là quyền đối quyền đối chiến.

Đây là đối kháng lực trực tiếp, là so đấu lực nguyên thủy nhất.

Điều Diệp Thu muốn chính là, vấp ngã ở đâu, sẽ bò dậy ở đó.

Nếu vừa nãy bị người ta một đấm đánh bay, được thôi, vậy thì đấu lực là được rồi.

Yến Thanh Phong trên bàn trọng tài mặt cười nở hoa. Tên ngốc này, lại chọn cách tấn công mình không giỏi nhất.

So đấu lực với người của bộ đội số 5, đúng là ngu xuẩn. Hình như lúc trước mình đã quá xem trọng hắn rồi. Người thế này, sao có thể xứng là đối thủ của mình?

Nắm đấm của hai người đánh vào cùng một chỗ, nhưng cơ thể hai người lại không hề sứt mẻ.

Hiện tượng rất kỳ lạ.

Hoàn toàn đi ngược lại nguyên lý chịu lực của vật lý học.

Sắc mặt Thương Long hoảng hốt, không ngờ người này lại đứng vững sau đòn tấn công toàn lực của mình. Hơn nữa, cũng giống mình, sẽ sử dụng ám lực tiến hành va chạm lần thứ hai. Ám lực là đối thủ lực lượng ngang nhau sau khi va chạm, cảm thấy không có cơ hội đánh bại đối thủ, mà trong nhát mắt phát lực ra một loại kỹ thuật cao siêu, cũng chính là cái gọi là trọng lực thứ hai.

Sau khi Thương Long cảm giác nắm đấm của mình không chiếm được ưu thế, không phát lực ra nữa. Nhưng không ngờ nắm đấm của đối phương cũng phát ra khối lực vô cùng cường hãn, triệt tiêu ám lực của hắn.

Bây giờ nắm đấm hai người để cùng một chỗ, lại trở thành so đấu lực nguyên thủy.

"Sao? Không ngờ tới chứ?" Diệp Thu cười đùa nói, lộ ra hàm răng trắng sạch.

Thương Long lần nữa thấy khiếp sợ, hắn lại vẫn có thể nói chuyện vào lúc này?

Trong nháy mắt sắc mặt hắn kinh ngạc tâm hồn thất thủ, nắm đấm của Diệp Thu lại đột ngột dùng lực, bỗng đẩy Thương Long ra, người Thương Long nhón chân lùi sau mấy bước, lúc này gót chân mới đứng vững.

Xôn xao!

Toàn hội trường xôn xao!

Mọi người đều bị khiếp sợ bởi thực lực cường hãn của Diệp Thu biểu hiện ra, còn mấy thành viên của bộ đội số 5 cũng đều đứng dậy.

Rõ ràng bọn họ không tin sự thực trước mắt.

Ám lực, trọng lực thứ hai trong truyền thuyết, người còn chưa đủ lông đủ cánh sao có thể sử dụng được?

Nụ cười trên mặt Yến Thanh Phong đọng lại, vẻ mặt thâm hiểm tàn nhẫn nhìn Diệp Thu trên sân.

Lâm Thương Lan trong lòng cũng chấn động, hắn biết thực lực của bộ đội số 5. Người này, lại có thể đánh hắn ra ngoài?

Hình như, càng lúc càng vượt ra ngoài dự liệu của mình.

"Nếu từ đầu trận tới nay, chúng ta luôn chỉ đấu lực, vậy thì, chúng ta phân thắng bại trên mặt này đi. Quyền thứ nhất, là ngươi chủ động tấn công, quyền thứ hai là chúng ta cùng hành động, chiêu thứ ba, là tới lượt tôi rồi?" Diệp Thu nhìn Thương Long, tủm tỉm cười nói.

Thương Long không thể đối đãi với người trước mặt như đối thủ bình thường nữa, vẻ mặt nghiêm trọng, hai chân làm tư thế trụ trên sàn, hai tay nắm chặt, xương cốt trong cơ thể bắt đầu kêu răng rắc, giống như đậu chiên dầu vậy.

Trên người mặc đồ quân trang, nếu không phải vì chất liệu tốt, e là sẽ xuất hiện tình huống giống tiểu thuyết võ hiệp, cao thủ vừa vận động, quần áo trên người liền toạc một tiếng rồi nát vụn.

Chất vải quần áo lúc đó thật kém, những công ty trang phục đó chắc chắn không có được xác nhận chất lượng của hệ thống tiêu chuẩn ISSO 9001 quốc tế.

Diệp Thu thờ ơ lạnh nhạt.

Hắn biết, đây là một cách nâng cao khí lực. Chuyển toàn bộ lực có liên quan trên thắt lưng tới nắm đấm, lấy như vậy để đối phó với nắm đấm tấn công thứ ba của Diệp Thu.

Sau khi tiếng vang trên người Thương Long dừng lại, tay phải hắn luôn nắm chặt khẽ run lên. Không cần hoài nghi đó là giáp kháng tuyến kích thích quá nhiều hoặc biểu hiện thận hư, đó là vì lực của nắm đấm tràn đầy khát vọng điềm báo trước của việc bộc phát phóng thích ra.

"Chuẩn bị xong rồi chứ? Vậy thì nhận thử quyền thứ ba của tôi đi" Diệp Thu nói.

Sắc mặt Thương Long lạnh lùng, nhưng rất rõ ràng, hắn đã chuẩn bị xong.

Hai mắt nheo lại, khóa miệng hô nhếch lên. Một tay Diệp Thu nắm chặt, sau đó cũng bắt đầu nhanh chóng dồn lực vào nắm đấm, ba giây sau, cơ thể Diệp Thu đột nhiên di chuyển như quỷ mị, nhanh như tia chớp.

A!

Thương Long như dã thú bị thương hét lớn, chiến ý ngang nhiên

Diệp Thu như tia chớp, tay trái đã vung lên. Thương Lan cũng làm xong tư thế nghênh tiếp, hai chân như đinh đứng thẳng trên mặt sàn, nắm đấm cũng vung lên với cung độ cực lớn.

Thấy nắm đấm của hai người sắp chạm vào nhau, cô MC nhỏ gan và nhân viên nữ ở hội trưởng đều giật mình nhắm mắt lại.

Lực đạo như vậy đập vào nhau, e là cả cánh tay cũng bẻ gãy ra mất.

Va đạp trong dự đoán không xuất hiện, Thương Long với nắm đấm xu thế vung ra hồi lâu lại thất bại.

Nắm đấm Diệp Thu vung ra lúc sắp đập vào nắm đấm của Thương Long, đột nhiên cơ thể thấp xuống, nắm đấm nhanh chóng di chuyển xuống dưới, sau đó một đấm đánh trúng ngực Thương Long

Phốc!

Thương Long lập tức phun ra máu tươi, cơ thể như diều dứt dây bay ngã bay ra ngoài.

Rầm!

Lưng rơi xuống đất, đập mạnh lên nền sàn làm từ thép.

Tên khốn kiếp này lại trêu đùa. Đó là ý thức cuối cùng trước lúc hôn mê của Thương Long. .

Diệp Thu vẻ mặt tươi cười đứng trên lôi đài, nhưng nụ cười có vẻ lương thiện vô hại đó lại khiến người ta ớn lạnh.

Toàn hội trưởng lặng ngắt như tờ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-649)