Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0962

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0962: Hối hận
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Bên trong thường ủy Tân Hải không chỉ Lưu Kiến Thiết có ý nghĩ như vậy, biểu hiện càng ngày càng cường thế của Trương Dương đã khiến rất nhiều người cảm thấy như mưa gió sắp ập đến, bài phát ngôn của Trương Dương hôm nay trên cuộc họp thường ủy tuyệt không chỉ nhằm vào Lưu Kiến Thiết, hắn là mượn đề tài dùng tiền công xuất ngoại để nói chuyện của mình, kế tiếp chính là hắn sẽ cải cách việc chi tiêu công vụ một cách hẳn hoi, rất khó đảm bảo cải cách của hắn chỉ là đi lên, có khả năng rất lớn trong đây tồn tại việc tính sổ, hắn trên cuộc họp thường ủy lấy Tảm Thế Kiệt ra làm ví dụ, liệu có phải là hắn muốn lật lại tất cả trong quá khứ không.

Tảm Thế Kiệt chấp chính Tân Hải Tân Hải lâu như vậy, hiện tại tuy rằng đã đi rồi, nhưng sức ảnh hưởng chính trị vẫn còn, chuyện Trương Dương trên cuộc họp thường ủy Tân Hải công khai lên án y đã được truyền tới tai y.

Tảm Thế Kiệt Thân là phó chủ nhiệm khoa ủy có chút đứng ngồi không yên, nghe Hứa Song Kì kể lại những gì xảy ra trên cuộc họp thường ủy, Tảm Thế Kiệt mặt mày xám xịt, hắn có chút phẫn nộ quát: "Hắn cho rằng trên đời này chỉ có một mình hắn là thanh liêm ư? Vì tự thổi phồng mình lên, bôi nhọ người khác như vậy, loại người này tôi không phải chỉ gặp một người đâu!"

Hứa Song Kì nói: "Bí thư Tảm, tôi hiện tại chẳng có tâm tình để làm tiếp nữa, người này tự cao tự đại, dã tâm bành trướng, trong mắt hắn, Tân Hải là của một mình hắn, người khác bất kể làm gì cũng đều là sai cả, còn bản thân hắn cho dù là làm sai thì cũng là chính xác. Mọi người vốn là một đoàn đội, nhưng hiện tại biến thành một mình hắn đơn đả độc đấu, ai muốn nói gì thì hắn sẽ đứng ra đánh với người đó, cuộc họp thường ủy Tân Hải đã hoàn toàn thành một mình hắn độc đoán, bí thư Tảm, mọi người đều đang hoài niệm khi ngài còn chấp chính đó. "

Tảm Thế Kiệt nói: "Nếu không có đảm đương, nếu tôi lúc trước đẩy trách nhiệm cảng Phước Long cháy lớn cho người khác, tôi hiện tại việc gì phải đến loại địa phương như khoa ủy này? Tôi đã không còn quan hệ gì với Tân Hải nữa rồi, Hả? Hắn vẫn không chịu thôi lôi chuyện của tôi ra, định phá hủy hình tượng của tôi ư, tôi tới Australia không phải vì khảo sát ư? Ai nói tôi là đi khảo sát hạng mục bò sữa? Tôi khảo sát lợn New Zealand mà, nếu tôi còn ở Tân Hải, hạng mục này sớm đã được đưa vào rồi, năm trăm vạn nguyên, cho dù tốn năm trăm ngàn để thành công dẫn tiến hạng mục lợn New Zealand thì cũng không phải nhiều. "

Hứa Song Kì cười cười, đến bây giờ y cũng chưa hiểu được lợn New Zealand mà Tảm Thế Kiệt nói là hạng mục gì.

Tảm Thế Kiệt nói: "Lợn của chúng ta ăn thức ăn gia súc, lợn của người ta ăn cỏ, lớn nhanh, chất thịt tốt, nếu có thể dẫn tiền vào trong nước, chăn nuôi đại quy mô, hiệu quả và lợi ích kinh tế về sau cho Tân Hải là không thể đánh giá trước được, cho rằng tôi tôi Australia làm gì? Đi ăn chơi đàng điếm ư?"

Hứa Song Kì nói: "Bí thư Tảm, ngài đừng nóng giận, ngài chưa từng tiếp xúc với tên Trương Dương đó, loại người như hắn ngoài hai chữ cuồng vọng ra thì không thể hình dung được. "

Tảm Thế Kiệt nói: "Tôi mặc kệ hắn cuồng vọng hay là không cuồng vọng, tôi quyết không cho phép người khác bôi nhọ danh dự của tôi, tôi làm quan cả đời, chưa từng có ai nói tôi như vậy, tiếng quan trong sạch cả đời của tôi không thể bị phá hủy ở trong tay một tên tiểu bối vô tri. "

Hứa Song Kì nghĩ thầm, anh có thể cũng chỉ là nói miệng thôi, hiện tại anh chỉ là một phó chủ nhiệm khoa ủy, anh có thể làm gì được hắn?

Tảm Thế Kiệt nói: "Không phải tôi nói anh đâu, nhưng các anh làm ở Tân Hải bao nhiêu năm rồi, hắn thì mới đến Tân Hải được vài ngày, vậy mà đã khiến cho đám các anh đầu óc choáng váng? Các anh sao không dùng đầu mà nghĩ?"

Hứa Song Kì nói: "Hắn là người đứng đầu, tôi nói có tác dụng gì không?"

Tảm Thế Kiệt nói: "Hắn một mình có thể nắm được tất cả công tác ư, tôi không tin!"

Hứa Song Kì nói: "Bí thư Tảm, anh không biết người này đấy thôi, hắn rất cuồng vọng, hơn nữa hắn có bối cảnh, hiện tại ngay cả bí thư Hạng cũng đã ủng hộ công tác của hắn. "

Tảm Thế Kiệt nói: "Không ai dám cam đoan mình vĩnh viễn không làm sai, hắn cũng không thể, kiên nhẫn chờ đi, nhất định có thể tìm được cơ hội. "

Hứa Song Kì không biết cái gọi là cơ hội của Tảm Thế Kiệt là gì, chỉ coi như là y thuật miệng phát tiết một chút oán khí mà thôi.

Một loạt biểu hiện cường thế gần đây của Trương Dương ở Tân Hải tất nhiên dẫn tới không ít sự chú ý, theo đó sản sinh ra không ít lời trách móc, chuyện di dời hai nhà xưởng trong khu khai phá dần dần xuất hiện chuyển cơ, Liddell của nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha vẫn kiện Trương Dương lên bộ ngoại giao, nhưng cuối cùng chuyện này không giải quyết được gì, hắn tất nhiên rất không cam lòng với kết quả như vậy, ba lần bảy lượt tới đại sứ quán khiếu nại, đến cuối cùng, người Pháp cũng phiền, căn bản không muốn quan tâm tới hắn nữa, nhị quỷ dù sao cũng là nhị quỷ, người Pháp vẫn không đối đãi với hắn như người nước mình, hơn nữa chỉ là việc của một xí nghiệp nhỏ ở Tân Hải, người Pháp thật sự không muốn làm căng, trước mắt quan hệ Trung-Pháp vẫn rất hữu hảo, đại sứ quán tất nhiên không muốn vì việc loại việc nhỏ này mà cả ngày gõ nhịp với bộ ngoại giao.

Trong quá trình Liddell khiếu nại cũng đã nhận thức và tìm hiểu rõ ràng về Trương Dương, biết cha nuôi của Trương Dương là phó thủ tướng Văn của quốc vụ viện, hơn nữa rất có thể vào nhiệm kỳ tới lên đứng đầu quốc vụ viện, ngay cả bộ trưởng ngoại giao cũng nghe tên hắn, chẳng trách Trương Dương thản nhiên như vậy, mình có kiện tiếp cũng chẳng có kết quả gì.

Liddell suy đi tính lại, cuối cùng đưa ra nhượng bộ với phía Tân Hải, hai ngàn vạn! Cầm được hai ngàn vạn hắn sẽ đi, ngay cả nhà xưởng cũng bỏ, nhưng yêu cầu của hắn được đưa đến chỗ Trương Dương, Trương Dương chỉ trả lại một câu, không có cửa đâu! Nếu cầm chỗ đơn phạt của hắn trong mấy năm nay ra tính, hắn không những không cầm tiền đi được, mà còn nợ chính phủ Tân Hải mấy trăm vạn.

Liddell miệng thì nói hai ngàn vạn, thiếu một xu cũng không được, hưng trong lòng thì đầy bất lực và tuyệt vọng, nhà xưởng của hắn vốn đã kinh doanh không tốt, hiện tại bị lâm vào trạng thái ngừng sản xuất, từ sau khi đắc tội với Trương đại quan nhân, cục bảo vệ môi trường, cục thuế vụ, công đoàn, hội phụ ữũ thay nhau tới viết đơn phạt, cục phòng cháy chữa cháy cũng năm lần bảy lượt tới gây phiền phức, chỉ cần là đơn phạt đóng lại thôi cũng cả tập. Hắn muốn gặp Trương Dương để nói chuyện tử tế, nhưng hắn ngay cả cửa lớn của trung tâm hành chính huyện cũng không thể vào nổi. Liddell hiện tại cuối cùng cũng kiến thức được cái gì gọi là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, hiện tại Trung Quốc đã không còn như trước đây, không phải anh lôi ra quốc tịch ngoại quốc là người khác phải sợ anh.

Vào lúc Liddell tâm tàn ý lạnh muốn bỏ của chạy lấy người, bỗng nhiên nghe nói bí thư Trương đích thân tới khu khai phá tiến hành thị sát.

Trương Dương lần này đi thị sát cùng phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ, tuy rằng Đổng Ngọc Vũ có chút không tình nguyện, nhưng không thể không sắm vai dẫn ra pháp trường này, gã cũng ít nhiều hiểu Trương Dương, tuy rằng Trương Dương phàm là chuyện gì cũng đều gọi mình theo, nhưng Trương Dương vẫn chưa thực sự coi mình là thân tín, vẫn chưa kéo gã vào trong trận doanh bên ta, Đổng Ngọc Vũ cảm thấy tình cảnh của mình rất xấu hổ, đám cán bộ kỳ cựu của Tân Hải đều cho rằng gã nịnh bợ Trương Dương, hoàn toàn đổ về phía trận doanh của Trương Dương, mà Trương Dương đối với hắn thì ngoài nóng trong lạnh, căn bản không tin gã, cho nên kéo gã theo, mục đích là để chế tạo sư chia rẽ giữa hắn với những người khác. Thằng ôn này tuy trẻ tuổi nhưng rất lắm trò.

Thường Hải Thiên cũng đi cùng, sau khi gã đến Bắc Cảng, cùng vợ chưa cưới Trần Tĩnh chơi vài ngày ở phụ cận, hôm nay mới đến Tân Hải, gã lần này tới Tân Hải còn có một mục đích, nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha từ hai tháng trước đã liên lạc với gã, Liddell muốn chuyển nhượng nhà xưởng, cho nên khi Thường Hải Thiên nói chuyện này với Trương Dương, Trương Dương không khỏi bật cười, Liddell này đúng là xảo trá, rõ ràng là tự mình làm không nổi, nhưng vẫn muốn nhân cơ hội di dời khu khai phá để gõ chính phủ một gậy, loại người này không cho một bài học thì không được.

Bởi vì Trương Dương áp dụng thái độ cứng rắn với nhà máy chế phẩm sinh vật biển, nhà máy chế tạo máy công cụ còn lại của khu khai phá cũng được gợi ý, bọn họ có chuyển biến tốt, đồng ý yêu cầu di dời của phía Tân Hải, không đề xuất bồi thường gì cả, tiệp nhận ý kiến bồi thường trên thuế và chính sách, cho nên Alpha càng cô đơn.

Nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha là nơi khảo sát cuối cùng của Trương Dương lần này, hiện tại phân xưởng trong nhà máy hơn phân nửa đã ngừng sản xuất, Trương Dương biết rất rõ tình huống của nhà máy, đoàn xe của bọn họ vừa tới cửa nhà máy liền nhìn thấy Liddell suất lĩnh cao tầng của xí nghiệp ra nghênh đón.

Mặt của Thương nhân so với thời tiết tháng sáu còn biến hóa mau hơn, đừng nhìn hai ngày trước Liddell ở trước mặt Trương Dương thì bày ra bộ dạng chiến đến chết, nhưng hiện tại hắn đã chịu đủ đau khổ rồi, lập tức bắt đầu thấy gió thì bẻ lái, mặt mày tươi cười đi tới trước mặt Trương Dương, mang theo hy vọng và vinh hạnh vươn tay ra: "Bí thư Trương, hoan nghênh ngài đến nhà máy của chúng tôi chỉ đạo công tác. "

*****

Trương Dương không bắt tay với hắn, bởi vì căn bản là không cần thiết, hắn ở tận đáy lòng rất ghét loại nhị quỷ phản phúc vô thường này.

Thường Hải Thiên trước đó đã gặp mặt Liddell, Liddell nhìn thấy Thường Hải Thiên thì không khỏi ngẩn ra, không ngờ Thường Hải Thiên lại tới Tân Hải vào lúc này. Có điều trước mắt hắn vẫn cố không nhắc tới chuyện chuyển nhượng với Thường Hải Thiên, bước nhanh theo Trương Dương, nói: "Bí thư Trương, tôi đã cân nhắc rồi, tôi cũng là một phần tử của Tân Hải, đối với sự phát triển của Tân Hải trong tương lai tôi sẽ ủng hộ toàn lực, tôi đồng ý di dời, chỉ cần huyện lý cho tôi... "

Trương đại quan nhân giơ tay lên cản không cho hắn nói tiếp, lạnh lùng bảo: "Miễn bàn điều kiện, tôi hôm nay chỉ thuận đường qua đây, bởi vì chuyện của anh vô cùng đặc thù, đại sứ quán nước Pháp thông qua bộ ngoại giao đã tiến hành can thiệp, chúng tôi cũng rất trọng thị loại ảnh hưởng quốc tế này, quyết định tôn trọng ý kiến của anh. "

Liddell mặt mày mê mang: "Bí thư Trương, tôi... không hiểu lắm... "

Trương Dương nói: "Tôi sau khi cân nhắc, cho rằng nhà xưởng của anh có thể tạm thời không cần di dời, nhưng anh phải cải thiện ở phương diện bảo vệ môi trường, đây là trường hợp đặc biệt rồi, về sau khu khai phá này sẽ trả đất cho dân, chỉ lưu lại xí nghiệp của anh, nếu anh không nhanh chóng cải thiện vấn đề bảo vệ môi trường, tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho nông nghiệp chung quanh thì phải gánh vác trách nhiệm. "

Trong lòng Liddell run lên, anh thế này không phải là chơi tôi ư? Không ngờ xung quanh đều biến thành đồng ruộng, chỉ để lại độc có xí nghiệp của tôi, anh thế là hại tôi, nông thôn bao vây thành thị, anh là muốn chơi tôi đến chết!

Trương đại quan nhân chắp tay sau lưng đi lòng vòng trong nhà xưởng, vừa đi bộ vừa chỉ trỏ, Liddell lặng lẽ tới bên cạnh Thường Hải Thiên, nói khẽ: " Thường tổng!"

Thường Hải Thiên nhìn hắn một cái rồi nói: "Có việc gì à?"

Liddell cười nói: "Anh và bí thư Trương là bằng hữu à?"

Thường Hải Thiên cười nói: "Có quen nhau!" Người trên thương trường lúc nào cũng nói vậy.

Liddell nói: "Chuyện lần trước anh bàn với tôi tôi đã cân nhắc rồi. "

Thường Hải Thiên không đợi hắn nói hết đã lắc đầu: "Chuyện này tôi cũng phải cân nhắc thận trọng, hôm nay tới đây cũng là vì chuyện này, thứ cho tôi nói thẳng, điều kiện cơ sở của Alpha rất bình thường, hơn nữa... ' Thường Hải Thiên nhìn nhìn Trương Dương ở đằng trước: "Tựa hồ không có phát triển!"

Liddell nói: "Chỉ là gần đây gặp chút vấn đề, tình hình sản xuất kinh doanh của nhà máy trước giờ rất tốt, nếu không phải tôi muốn chuyển trọng tâm về Pháp thì tôi cũng chẳng chuyển nhượng nhà máy đâu!"

Thường Hải Thiên nói: "Tiếc à, thế giữ lại mà dùng!" Sau khi tìm hiểu nội tình, Thường Hải Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội một đao tất sát.

Liddell vẻ mặt đau khổ, biết Thường Hải Thiên khẳng định đã mò rõ nọi tình của mình rồi. Từ thái độ vừa rồi của Trương Dương hắn cũng biết được, muốn lấy tiền bồi thường từ phía Tân Hải là điều không tưởng, hơn nữa Trương Dương có ý định chơi hắn, cho dù hắn kiên trì mở nhà máy, chỉ tiền phạt thôi cũng khiến hắn sạt nghiệp rồi, Liddell hối hận rồi, thà lúc trước thành thành thật thật đáp ứng yêu cầu di dời, hắn đầu tư trươc sau cũng không ít tiền, giờ mà bỏ thì thật sự là không cam tâm.

Thường Hải Thiên nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Liddell trong lòng trong lòng thầm buồn cười, thật ra điều kiện cơ sở của Alpha không tồi, ít nhất so với nhà máy chế phẩm sinh vật biển Hải Thiên của so với hắn thì tốt hơn nhiều, theo sự mở rộng của thị trường, trước mắt quy mô của nhà xưởng đã không thể thích ứng với yêu cầu phát triển, đối với Thường Hải Thiên mà nói, phải tái sản xuất mở rộng, nhưng mua thiết bị hoàn toàn mới cần không ít tiền, hơn nữa kinh tế nam bắc Bình Hải chênh lệch khá lớn, tiêu chuẩn tiền lương của phía Tĩnh Hải Nam Tích lên từng năm, thậm chí so với thành phố nhỏ ở bắc bộ Bình Hải Tân Hải này thì cao hơn gấp đôi, Thường Hải Thiên không thể không tính toán tới phí tổn, so với tiến hành mở rộng trên cơ sở vốn có của Tĩnh Hải, chẳng thà mở nhà máy chi nhánh ở Tân Hải này. Đây mới là nguyên nhân căn bản hắn nhìn trúng nhà máy Alpha.

Liddell tuy rằng bị Thường Hải Thiên cự tuyệt, nhưng vẫn có chút không cam lòng, giới hạn của hắn hướng đã hạ xuống một ngàn vạn, chỉ là Trương Dương không cho hắn cơ hội lên tiếng mà thôi, Liddell cắn cắn môi, nói khẽ với Thường Hải Thiên: "Thường tổng, không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế đi. "

Thường Hải Thiên dừng chân cười nói: "Liddell tiên sinh, nói thẳng nhé, tôi thừa nhận, lúc trước tôi quả thực có hứng thú với nhà xưởng của anh, nhưng sau khi tiến hành khảo sát thì phát hiện nhà xưởng của anh tồn tại thiếu xót ở rất nhiều chỗ, hiện tại khu khai phá Tân Hải di chuyển chỉnh thể, vô hình trung lại gia thẳng một khoản phí tổn đầu tư rất lớn cho nhà xưởng, trong lúc di dời lại không được sản xuất bình thường, hơn nữa phương diện xử lý bảo vệ môi trường của anh tồn tại vấn đề lớn, thứ cho tôi nói thẳng, anh hiện tại đã lâm vào khốn cảnh rồi, kinh doanh thì đình trệ, quan hệ của anh và quan viên chính phủ địa phương cũng rối tinh rối mù, làm ăn trong nước phải chú ý tới nhân hòa, anh đắc tội với bí thư Trương, chuyện này rất nhiều người đều biết, anh kiện anh ta lên bộ ngoại giao, nhưng kết quả thì như thế nào? Quan hệ của Bí thư Trương và phó thủ tướng Văn anh có biết không?"

Một loạt câu hỏi của Thường Hải Thiên khiến chút lòng tin cuối cùng của Liddell đã bay biến sạch: "Tôi thật sự không biết chuyện phức tạp như vậy. "

Thường Hải Thiên nói: "Alpha ở trong tay anh chỉ có đường chết mà thôi, hơn nữa nội tình của anh mọi người đều rõ, hiện tại sẽ không có bất kỳ ai thay anh tiếp lấy cái cục diện rối rắm này đâu. "

Liddell nói: "Nhưng tôi trước sau đã đầu tư nhiều như vậy. "

Thường Hải Thiên nói: "Hiện tại không phải thời kỳ đầu của cải cách, không phải mỗi một khoản đầu tư đều có thể kiếm được một bát, đầu tư lỗ đâu đâu cũng có, muốn làm ăn tốt ở Trung Quốc, không những cần đầu óc kinh doanh, còn cần hiểu rõ chính sách, lĩnh hội được tinh thần của chính phủ địa phương, về phần quan hệ nhân tế càng là trọng yếu nhất, là người cùng nghề, tôi cho anh một lời khuyên từ bỏ càng sớm thì tổn thất của anh sẽ càng nhỏ. "

Liddell biết Thường Hải Thiên nói đúng, hắn ngay cả ý muốn tự tử cũng có, thở dài nói: "Trải qua chuyện này tôi xem như tâm ý nguội lạnh rồi, cùng lắm thì tôi bỏ của chạy lấy người. Nhưng tôi vẫn tiếc khoản đầu tư này. "

Thường Hải Thiên nói: "Vừa rồi bí thư Trương nói gì thì anh cũng nghe thấy rồi đó, anh có thể không di dời, nhưng theo như tôi biết, đất của khu khai phá này rất nhanh sẽ trả lại cho người dân, không lâu nhưng, chung quanh nhà xưởng của anh tất cả là đồng ruộng, nói cách khác, việc bài trừ chất thải của anh phải phù hợp nghiêm cẩn với yêu cầu quốc tiêu, một khi tạo thành tổn thất cho người dân, chậc chậc, chỉ sợ anh có mang toàn bộ gia nghiệp ra cũng cũng không đủ để nộp phạt. "

Thường Hải Thiên tuyệt đối không phải là nói chuyện giật gân, Liddell cũng đã cân nhắc đến điểm này, hắn đương nhiên cũng hiểu rõ Thường Hải Thiên là mượn cơ hội để ép giá, Thường Hải Thiên khẳng định có hứng thú đối với nhà máy của mình, bằng không gã căn bản sẽ không nói nhiều như vậy với mình.

Liddell cắn chặt răng nói: "Thường tổng, năm trăm vạn anh có hứng thú hay không, đây là giới hạn cuối cùng của tôi rồi, không thể thấp hơn nữa. "

Thường Hải Thiên cười nói: "Là người cùng ngành tôi khuyên anh nhé, tôi cũng thừa nhận, tôi trước đây quả thực từng có hứng thú với Alpha, nhưng hiện tại... "Gã lắc đầu nói: "Không có bất kỳ ai nguyện ý tiếp hận một cục diện rối rắm, cứ tiếp tục như vậy, không lâu nữa sẽ phải gán nợ, tôi tiếp nhận từ tay anh, chẳng bằng chờ chính phủ bán đấu giá, đến lúc đó chỉ sợ tôi ngay cả một trăm vạn cũng không tốn. "

Liddell trong lòng nhỏ máu, thời buổi này không có quan hệ thì đúng là không được, mình cho rằng đổi quốc tịch Pháp, sau khi về có thể cao hơn người ta một bậc, muốn làm gì thì làm, nhưng sự thật chứng minh, ở trong hoàn cảnh đặc thù của Trung Quốc, mặc kệ anh là giặc tây hay là nhị quỷ, ai cũng có thể đánh cho anh mặt mũi bầm dập, Liddell cuối cùng đành nói: "Thường tổng, ngài ra giá đi!"

Thường Hải Thiên lắc đầu: "Anh vẫn không minh bạch ý tôi. " Gã bước đi.

Liddell gấp đến độ tóm lấy tay của gã: "Thường tổng!" Giọng nói tràn ngập vẻ cầu xin, thằng cha này biết mình đã không còn đường lui, Thường Hải Thiên là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn, tuy rằng trong lòng hắn hiểu rõ, quan hệ của Thường Hải Thiên và Trương Dương không bình thường này hai người này căn bản là cùng nhau chơi mình, nhưng mình hết cách rồi, so với tất cả tiền đầu tư đều đổ xuống sông xuống biển, chẳng thà cố vớt chút gì đó, ít nhiều gì cũng vãn hồi được chút tổn thất.

Thường Hải Thiên nói: "Tôi cũng nói thậ tvới anh, nếu thực sự có lòng chuyển nhượng, tôi cũng chỉ có chút hứng thú với dây chuyền sản xuất của anh thôi, mua dây chuyền sản xuất hoàn toàn mới cũng chỉ bốn trăm vạn. "

"Tôi đòi năm trăm vạn cũng không phải nhiều, dây chuyền sản xuât của tôi mua mới được một năm, hơn nữa sản lượng rất ít, nếu các anh mua mới cộng thuế thì không chỉ có cái giá này đâu, hơn nữa nhà máy của tôi có nhiều nhà xưởng như vậy, còn có rất nhiều công nhân được huấn luyện. "

*****

Thường Hải Thiên nói: "Liddell tiên sinh, nói như vậy thì không có hậu đạo rồi, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển biến chuyển từng ngày, dây chuyền sản xuất của anh đã lạc hậu rồi, về phần nhà xưởng, ai chẳng biết anh sắp phải di dời, công nhân có nghề trong tay tôi nhiều lắm, năm trăm vạn thì tôi sẽ không suy nghĩ, thế này đi, tôi trả anh hai trăm vạn. "

Liddell mặt mũi trắng bệch mặt mũi trắng bệch: "Thường tổng, anh đây là cho bố thí!"

Thường Hải Thiên nói: "Vậy anh cứ coi như tôi không nói gì, thật ra tôi thật sự không có ý tứ bàn tiếp nữa, hai trăm vạn là tôi trả cao rồi đấy, mọi người thôi thì là bạn đi, bàn chuyện làm ăn làm gì nữa!" Thường Hải Thiên lại bỏ đi.

Liddell hạ quyết tâm: "Bốn trăm vạn!"

Thường Hải Thiên đã bước nhanh tới cạnh Trương Dương.

"Ba trăm vạn!"

Thường Hải Thiên kêu lên: "Bí thư Trương, ngài đợi tôi đã!"

Liddell nắm chặt hai tay: "Hai trăm năm mươi vạn, không thể bớt được nữa!"

Thường Hải Thiên dừng chân, nghĩ thầm hai trăm năm mươi vạn, sớm biết như vậy, con mẹ nó lúc trước anh đi làm găng với Trương Dương làm gì, thế chẳng phải là lấy trứng chọi đá ư?Nhưng không có thằng cha có mắt không tròng này thì lấy đâu ra tiện nghi hiện tại cho gã chiếm, Thường Hải Thiên thở dài, ra vẻ khó xử nói: "Mọi người đều là cùng nghề, tôi thật sự không đành lòng nhìn thấy anh ra nông nỗi này, thôi thì cứ vậy đi!"

Hôm ấy Liddell và Thường Hải Thiên ký kết hợp đồng chuyển nhượng, bí thư huyện ủy Trương Dương và phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ chứng kiến, Liddell vẻ mặt cầu xin, so với cha đẻ chết thì còn thảm hơn, nhưng hắn hiện tại cũng thấy rõ được hiện thực, so với sống dở chết dở, chẳng ta vãn hồi chút tổn thất rồi bỏ của chạy lấy người.

Thường Hải Thiên chiếm được một tiện nghi lớn, Liddell lúc ban đầu muốn một ngàn vạn phí chuyển nhượng, hiện tại chỉ mất hai trăm năm mươi vạn đã có được rồi, chuyện này phải đa tạ Trương Dương.

Trương đại quan nhân cũng không phải định giúp anh rể chơi người khác, nếu là trước kia thì kiểu gì cũng liên quan tới ỷ thế hiếp người, có điều nguyên nhân của chuyện này là ở Liddell, thằng cha này thuộc loại nhân vật nể mặt mà không cần, lúc trước nói ngon nói ngọt bảo hắn di dời, hắn không đi, lại còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, há miệng ra đòi tám ngàn vạn, giựt tiền à! Về sau còn kiện lên bộ ngoại giao, đối với loại người như vậy phải giết một người răn trăm người, nếu không xí nghiệp hùn vốn đầu tư bên ngoài của Tân Hải sẽ học theo rồi được lăng chân lăng đằng đầu, thực sự cho rằng đang ở nước của mình.

Trên đường trở về, Trương Dương và Thường Hải Thiên đi cùng nhau, Thường Hải Thiên cười nói: "Tối nay tôi mời khách, mọi người ăn mừng một chút!"

Trương Dương nói: "Chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống rơi trúng đầu anh, anh mời khách là đúng. "

Thường Hải Thiên cười nói: "Chuyện này ít nhiều cũng nhờ anh, nếu không phải có bàn tay phiên vân phúc vũ c bí thư Trương, tôi nào có chiếm được tiện nghi lớn như vậy. " Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, nói chuyện đương nhiên không cần phải cố kỵ.

Trương Dương nói: "Tiện nghi tuy rằng anh chiếm, nhưng tôi cũng không nói trước, chuyện di dời phải làm nhanh một chút!"

Thường Hải Thiên nói: "Không thành vấn đề, tôi khẳng định sẽ không kéo chân sau của an, thủ tục giao nhận hoàn thành là tôi sẽ bắt tay di dời. "

Trương Dương cười nói: "Xét thấy sự phối hợp của anh đối với xây dựng thành thị, tôi quyết định cho anh quyền ưu tiên chọn đất của khu khai phá trong tương lai, cũng cho anh phần thưởng thu nhập từ thuế. " Thật ra những điều kiện này đều là lúc trước Trương Dương muốn cho Liddell, đáng tiếc thằng cha này không thức thời.

Thị trường giao dịch Ô tô sau một lần chỉnh đốn ngắn ngủi đã khôi phục buôn bán, liên tục hai lần chỉnh đốn khiến nhóm buôn lậu xe của thị trường giao dịch ô tô cảm thấy khí tức lạnh căm sắp tới, giao dịch xe lậu trước luôn ngang nhiên giờ đã phải thu liễm. Sau khi Trình Diễm Đông đảm nhiệm chức cục trưởng công an Tân Hải, nghiêm khắc quản lý xe, theo các loại biện pháp được đưa vào, thị trường giao dịch ô tô Tân Hải so với trước đây thì quy củ hơn nhiều, nhưng theo đó sinh ý cũng vắng vẻ đi.

Tất cả thường ủy đều tỏ vẻ không hiểu chuyện này, vấn đề di dời khu khai phá đã hoàn toàn được giải quyết, khu khai phá vốn có đã được chia thành hai khối, phân biệt ở nam bắc cảng khu cảng hậu cần, quy hoạch phía bắc là khu vườn công nghiệp, quy hoạch phía nam là vườn hậu cần tương lai, nhờ vào sự tiện lợi của Phước Long, phương tiện cơ sở trong ngắn hạn đều đã bắt đầu được thi công, Trương Dương giao chuyện này cho phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ phụ trách.

Tình cảnh hiện tại của Đổng Ngọc Vũ vô cùng xấu hổ, Trương Dương tuy rằng cả ngày chuyện gì cũng gọi hắn, nhưng chỉ sai đi làm việc, không đối đãi với hắn như người một nhà, mà thế lực cũ do Hứa Song Kì cầm đầu cho rằng hắn một lòng nịnh bợ Trương Dương, đã hoàn toàn nghiêng về phía trận doanh của Trương Dương, đối với hắn vô cùng bài xích. Đổng Ngọc Vũ chỉ vùi đầu vào công tác tận lực làm thật nhiều, nói thật ít, thế cục Tân Hải không phải hắn có thể khống chế được.

Tình huống giống với Đổng Ngọc Vũ còn có Hồng Trường Thanh, Trương Dương có rất nhiều chuyện đều giao cho cô ta đi làm, hôm nay lại cùng Hồng Trường Thanh nói đến vấn đề chiêu thương của khu khai phá Tân Hải, chuẩn bị để Hồng Trường Thanh đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải.

Tân Hải Trước đây công tác diện phương chiêu thương vẫn đều do phó huyện trưởng Đường Khánh Chương phụ trách, không hề có ban chiêu thương chuyên môn gì cả, hơn nữa từ thành tích chiêu thương trước đây có thể nhìn ra, Đường Khánh Chương này không có năng lực gì, Trương Dương đã thành lập ban chiêu thương chuyên môn.

Trong mắt Hồng Trường Thanh, mục đích Trương Dương thành lập ban chiêu thương không chỉ là để tăng cường khối chiêu thương này, hắn còn có một mục đích, chính là đá mình khỏi hức chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, thật ra Hồng Trường Thanh ở văn phòng huyện ủy hiện tại đã mất quyền lực, trong mắt mọi người, Phó Trường Chinh mới là người nắm giữ thực quyền. Quyền lực lớn nhỏ của chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy phụ thuộc rất nhiều vào bí thư huyện ủy, Hồng Trường Thanh thủy chung không thể giành được sự tín nhiệm của Trương Dương, cô ta đã sớm đoán trước được, vị trí của mình sẽ bị Phó Trường Chinh thay thế, chỉ không ngờ không nhanh như vậy.

Trương Dương nói chuyện với Hồng Trường Thanh vẫn rất hòa ái, hắn nói xong quyết định của mình, mỉm cười bảo: "Chị Hồng, chị có suy nghĩ gì?"

Hồng Trường Thanh nói: "Không có suy nghĩ gì cả, tôi tôn trọng quyết định của lãnh đạo, chỉ là tôi trước đây chưa từng làm công tác chiêu thương, sợ tôi không ứng phó được. " Trong lòng Hồng Trường Thanh rất không thoải mái.

Trương Dương mỉm cười nói: "Công tác chiêu thương của Tân Hải rất lạc hậu, lần này di dời chỉnh thể khu khai phá, mục đích của tôi tuyệt đối không phải là muốn từ bỏ khu khai phá, mà là muốn tiến thêm một bước làm lớn mạnh khu khai phá. Tôi đến Tân Hải đã được một đoạn thời gian rồi, thời gian tiếp xúc với chị Hồng cũng không ngắn, cũng hiểu rõ năng lực của chị, tôi tin chị nhất định có thể đảm nhiệm tốt công tác chủ nhiệm ban chiêu thương. "

Hồng Trường Thanh nói: "Tôi sẽ thử!"

Trương Dương lại nói: "Chị không cần phải lo ngại gì cả, công tác của văn phòng huyện ủy có thể yên tâm giao cho Phó Trường Chinh làm, qua một đoạn thời gian để thích ứng, tiểu Phó đã có thể đảm nhiệm công tác này. "

Hồng Trường Thanh hiểu rồi, người ta đây là không cho mình để lại đường lui, muốn đuổi mình tới ban chiêu thương, thật ra Hồng Trường Thanh không biết rằng, Trương Dương sở dĩ bảo cô ta đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban chiêu thương, tuyệt đối không phải là để cướp vị trí cho Phó Trường Chinh, mà là vì chức năng của cô ta và Phó Trường Chinh trùng nhau, Trương Dương đối với khu khai phá có một quy hoạch to lớn, công tác chiêu thương về sau thế tất hừng hực khí thế, chỉ cần khu bảo lưu thuế nhập khẩu được thuận lợi phê duyệt, Tân Hải không nghi ngờ gì nữa sẽ trở thành điểm nóng kinh tế lớn nhất trong khu vực, đến lúc đó chủ nhiệm ban chiêu thương tuyệt đối là một chức quan béo bở.

Nhưng Hồng Trường Thanh không biết rằng, cái mà cô ta nhìn thấy là hiện trạng trước mắt của Tân Hải, dưới tình trạng này, anh sẽ chủ động đến Tân Hải đầu tư, cho rằng Trương Dương là muốn ranh giới hóa cô ta. Rời khỏi vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, thì cũng có nghĩa là rời khỏi trung tâm quyền lực của Tân Hải, Hồng Trường Thanh trong lòng cảm thấy chán nản, tiếp đó bởi vì chán nản mà sinh ra oán hận đối với Trương Dương. Cô ta cho rằng Trương Dương là đang đối phó mình, mình là vật hi sinh bài trừ bài trừ dị kỷ của hắn.

Có điều Hồng Trường Thanh vẫn che giấu tình tự trong lòng rất tốt, cô ta lịch sự cáo từ Trương Dương, Trương đại quan nhân cũng cảm thấy được tình tự của cô ta biến hóa một chút, tiễn Hồng Trường Thanh ra kỏi văn phòng, văn phòng của Hồng Trường Thanh thật ra cách văn phòng của Trương Dương cũng không xa, tới hành lang, cô ta lạnh lùng cười nói: "Bí thư Trương, ngài không cần tiễn, tôi lát nữa sẽ chuẩn bị để giao nhận công tác. "

Trương Dương gật đầu, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nũng nịu: "Cô!"

Hiển nhiên là chào Hồng Trường Thanh, Trương đại quan nhân đưa mắt nhìn, liền thấy một nữ lang phong thái yểu điệu đang bước về phía họ, da cô ta rất trắng, tóc dài ngang vang nhuộm màu nâu, uốn kiểu lượn sóng đang rất thịnh hành, mặt mày như tranh, trên người mặc áo phông ngắn tay màu trắng, bên dưới mặc quần bò, lộ ra cái đùi tuyệt đẹp, đầy vẻ đẹp tri thức lại lộ ra một loại gợi cảm nói không nên lời, Trương Dương nhận ra cô ta, không ngờ là trợ lý Hồng Thi Kiều của chủ nhiệm ban trú kinh Bắc Cảng Hoắc Vân Châu.

*****

Hồng Thi Kiều mắt tuy rằng không to, nhưng khi cửa thì nửa nhắm nửa mở, lộ ra vẻ mê người vô cùng, cô ta dịu dàng nói: "Bí thư Trương! Ngài không nhận ra tôi à?"

Trương Dương cười nói: "Tiểu Hồng à! Về lúc nào đấy?"

Hồng Thi Kiều ôm cánh tay Hồng Trường Thanh, nói: "Tôi về Bắc Cảng từ ngày hôm qua, hôm nay đặc biệt tới thăm cô tôi. "

Trương Dương giờ mời biết cô ta và Hồng Trường Thanh không ngờ có quan hệ thân thích.

Trương Dương cười nói: "Khi ở kinh thành chưa từng nghe thấy cô nhắc đến. "

Hồng Thi Kiều cười nói: "Tôi cũng muốn nói lắm, đáng tiếc bí thư Trương không cho tôi cơ hội. "

Hồng Trường Thanh hiển nhiên cũng không biết bọn họ quen nhau, ngạc nhiên nói ngạc nhiên nói: "Thi Kiều, thì ra cháu và bí thư Trương quen nhau. "

Hồng Thi Kiều nói: "Khi bí thư Trương tới kinh thành hai người mới quen nhau, người ta tốt lắm, còn giúp cháu một việc lớn. " Hồng Thi Kiều liếc Trương Dương đầy quyến rũ.

Trương đại quan nhân phát hiện cô bé này rất biết phóng điện, cũng may là mình đã duyệt hết xuân sắc nhân gian rồi, nếu không rất dễ bị cô ta mê hoặc.

Trương Dương cười nói: "Hai người nói chuyện nhé, tiểu Hồng à, có thời gian tôi mời cô đi ăn cơm. " Trương đại quan nhân cũng chỉ nói cho có lệ vậy thôi. Nhưng không ngờ Hồng Thi Kiều lại nói: "Vậy buổi tối đi! Tối nay tôi tới nhà cô tôi ở!"

Lần này ngược lại tới phiên Trương Dương ngây ngẩn cả người, lời nói ra như nước đổ xuống đất, không thể hớt lại được, Trương Dương gật đầu nói: "Được!"

Hồng Thi Kiều kéo tay cô nói với Trương Dương: "Tôi chờ điện thoại của anh. "

Trương Dương nói: "Gì cơ?"

Hồng Thi Kiều bĩu môi nói: "Người làm quan các anh đều là quý nhân hay quân, nhìn bộ dạng của anh kìa, tám thành là quên số điện thoại của tôi rồi, thôi được, lát tôi gọi cho anh. "

Trương đại quan nhân chỉ có thể gật đầu, trở lại văn phòng của mình, không khỏi cười khổ, mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tính cách của Hồng Thi Kiều này có chút hướng ngoại quá mức rồi, trước mặt Hồng Trường Thanh mà biểu lộ thân mật với mình như vậy, Hồng Trường Thanh không biết sẽ nghĩ gì đây? Thật ra mình hắn không có chút ý đồ gì với cô ta cả, tuy rằng Hồng Thi Kiều khá là có sức dụ hoặc, nhưng Trương đại quan nhân cũng không phải là cáo gì bỏ vào bát cũng ăn.

Khi Trương đại quan nhân đang cân nhắc chuyện này thì Phó Trường Chinh gõ cửa bước vào, gã đưa đơn xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà Trương Dương nhờ viết cho hắn.

Trương Dương rất tín nhiệm tài văn chương của Phó Trường Chinh, không thèm nhìn đã bỏ vào ngăn kéo.

Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Trương, ngài xem xem có chỗ nào phải sửa không?"

Trương Dương nói: "Cậu làm việc tôi rất yên tâm. " Trong lòng Trương đại quan nhân minh bạch, loại đơn xin này chỉ là hình thức, anh có viết hay đến mấy cũng chẳng có tác dụng mấu chốt, muốn thúc đẩy chuyện này cuối cùng vẫn phải thông qua quan hệ.

Phó Trường Chinh không giống như trước kia, đưa xong đồ thì đi, mà là thấp giọng nói: "Bí thư Trương, tôi nghe nói chủ nhiệm Hồng đã tới ban chiêu thương rồi à?"

Trương Dương gật đầu nói: "Không sai, về sau công tác bên này cậu sẽ phụ trách toàn bộ. "

Phó Trường Chinh nói: "Cô ta dù sao cũng làm nhiều năm ở vị trí này, tôi mới tới được vài ngày đã thay chỗ cô ta, thế không hay lắm. "

Trương Dương cười nói: "Gì mà không hay? Tôi đâu có bạc đãi cô ta, đừng nhìn vị trí chủ nhiệm ban chiêu thương hiện tại thì không được tốt lắm, nhưng đợi cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu thành lập rồi, đây chính là chức quan béo bở chạm tay có thể bỏng, người khác có muốn cũng không được, tôi điều cô ta tới đó là tiện nghi cho cô ta rồi. "

Phó Trường Chinh nói: "Chủ nhiệm Hồng có nói gì không?"

Trương Dương cười nói: "Cậu sao cứ như đàn bà thế nhỉ? Cậu cứ làm tốt công tác của cậu là được rồi, không cần phải bận tâm tới những chuyện khác?"

Phó Trường Chinh nghĩ lại thấy cũng đúng, hắn ngượng ngùng nói: "Bí thư Trương, đơn xin này ngài xem đi nhé, chỗ nào thiếu xót thì tôi sẽ sửa ngay. "

Trương Dương gật đầu nói: "Được, cuối tuần tôi đi Đông Giang một chuyến, thuận tiện đưa đơn xin cho bí thư Tống, trước đó tôi nhất định sẽ giành thời gian để xem. "

Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Trương, mẹ tôi bị bệnh, tôi muốn xin nghỉ mấy ngày, tới Phong Trạch thăm bà ấy. "

Trương Dương nói: "Đi mau đi, bảo Chu Sơn Hổ chở cậu đi, cầu gì thì cứ nói với tôi. "

Phó Trường Chinh cười nói: "Cũng không phải là bệnh nặng gì cả, tôi chắc là bà nhớ tôi thôi, lát nữa tôi ngồi xe khách về, nếu không có việc gì thì buổi chiều ngày mai tôi sẽ trở lại. "

Trương Dương nói: "Trường Chinh à, lát nữa tôi bảo người an bài nhà cho cậu, đón cha mẹ tới đây ở luôn đi. "

Phó Trường Chinh lắc đầu nói: "Bọn họ sống ở quê quen rồi, không muốn thay đổi hoàn cảnh. "

Trương Dương cười nói: "Cũng giống người nhà của tôi!"

Trước khi Trương Dương tan ca, Hồng Thi Kiều đã gọi điện thoại tới, giọng nói vẫn kiểu nũng nịu như lúc trước, điệu chảy ra nước, Trương đại quan nhân vốn định tới cảng cá Phú Lâm ăn cơm, nhưng Hồng Thi Kiều muốn ăn muốn ăn hải sản nướng.

Trương đại quan nhân phát hiện một hiện tượng kỳ quái, đại bộ phận mỹ nữ đều thích ăn đồ nướng. Hắn vốn cho rằng vốn cho rằng Hồng Trường Thanh sẽ đi cùng Hồng Thi Kiều, nhưng khi hắn đến nơi lại phát hiện chỉ có một mình Hồng Thi Kiều ở đó.

Trương Dương nhìn đồng hồ, xác định mình không tới muộn bèn cười nói: "Tôi còn tưởng rằng tôi tới muộn. "

Hồng Thi Kiều nói: "Biết anh là người bận rộn, cho nên tôi đến trước, gọi đồ ăn sẵn!"

Trương Dương ngồi xuống, phát hiện Hồng Thi Kiều đã gọi không ít hải sản, hắn cười nói: "Rất phong phú!"

Hồng Thi Kiều nói: "Anh đừng sợ, bữa này tôi mời!"

Trương Dương nói: "Sao có thể như vậy được? Tới Tân Hải thì tôi là địa, đương nhiên phải do tôi mời!"

Hồng Thi Kiều nói: "Tôi cũng là chủ, tôi là người Tân Hải. Hơn nữa, có thể mời bí thư Trương ăn cơm đã là vinh hạnh của tôi rồi, bữa tiệc này là để cảm tạ anh ở kinh thành đã giúp tôi giải vây. "

Trương Dương cười nói: "Việc nhỏ thôi mà, không cần nhắc lại làm gì!"

Hồng Thi Kiều lấy ra một bình rượu nhị oa đầu, cô ta đặc biệt mang từ kinh thành tới.

Trương Dương tiếp lấy rượu rồi mở ra, hỏi Hồng Thi Kiều: "Cô uống rượu hay là nước ngọt!"

Đương nhiên là uống rượu rồi!" Hồng Thi Kiều không ngờ biểu hiện ra vẻ vô cùng hào khí.

Trương đại quan nhân rót cho cô ta một ly, rồi hỏi: "Chị Hồng sao không tới?"

Hồng Thi Kiều bĩu môi, bất mãn trợn mắt lườm hắn: "Anh chiếm tiện nghi của tôi!" Giận dỗi trong vô cùng mê người.

Trương đại quan nhân cười nói: "Không có ý đó, tôi thật sự là gọi quen rồi, vả lại tôi thật sự coi cô như cháu gái vậy!"

Hồng Thi Kiều cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương: "Phạt anh uống rượu, đáng ghét!"

Trương đại quan nhân thấy rất thú vị, uống bửa chén, nhìn thấy Hồng Thi Kiều chỉ nhấp môi, mỉm cười nói bảo: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. "

Hồng Thi Kiều nói: "Cô tôi không khỏe, cho nên ở nhà, dù sao lát nữa anh cũng về Hải Dương hoa viên, tôi ngồi xe anh về luôn. "

Trương Dương gật đầu, nghĩ thầm ban ngày thấy Hồng Trường Thanh vẫn khỏe mà, sao đội nhiên lại mệt? Chẳng lẽ là bởi vì mình bảo cô ta tới ban chiêu thương ư? Nghĩ đến đây không nhịn được hỏi: "Nghiêm trọng không?"

Hồng Thi Kiều cười nói: "Không nghiêm trọng, nếu không tôi sao có thể an tâm ra ngoài ăn cơm với anh. "

Trương đại quan nhân cho rằng Hồng Thi Kiều dùng từ rất không chuẩn xác, hôm nay rõ ràng là mình ra ngoài ăn cơm với cô ta.

Khi hai người nói chuyện phiếm không khỏi nói tới chuyện ở kinh thành, Hồng Thi Kiều nói: "Tôi ghét nhất cái lão sắc quỷ Trần Cương đó, chỉ cần là nhìn thấy đàn bà, hai mắt lập tức híp lại như đường chỉ, rồi thở hổn hển, cứ như là chó ấy. "

Trương Dương bật cười ha ha.

Hồng Thi Kiều nói: "Anh cười cái gì? Con người hắn chính là như vậy đó. "

Trương Dương nói: "Tính chất công tác của địa phương như ban trú kinh khá là đặc thù, tiếp xúc với lãnh đạo cũng nhiều cũng nhiều hơn một chút. "

Hồng Thi Kiều nói: "Anh có ý gì, tôi cũng không phải là người tùy tiện!"

Trương Dương nói: "Cô nghĩ quá rồi, tôi không có ý gì khác cả. "

"Uống rượu!" Hồng Thi Kiều cầm chén rượu lên, lần này uống một hớp lớn.

Trương Dương cũng uống cạn cả chén.

Hồng Thi Kiều ăn đồ ăn rồi cầm bình rượu rót đầy cho Trương Dương, cười khanh khách nói: "Nói thật, tôi cũng không muốn làm ở ban trú kinh, bí thư Trương, hay là cho tôi về lăn lộn cùng anh đi, cho tôi làm thư ký cho anh nhé?"

Trương Dương nói: "Thôi đi, cô không biết quy định à, tôi chỉ có thể tuyển thư ký nam, cô xinh đẹp như vậy, làm thư ký cho tôi khẳng định sẽ xảy ra chuyện xấu. "

Hồng Thi Kiều nói: "Tôi không ngại!"

Trương Dương nói: "Cô không ngại nhưng tôi ngại, tôi là người có gia đình rồi. "

Hồng Thi Kiều cười nói: "Được rồi, cứ như sợ người khác không biết anh là con rể của bí thư tỉnh ủy ấy, anh yên tâm, trong lòng tôi đã sớm liệt anh vào loại nam nhân đã kết hôn rồi, tuy rằng anh rất có mị lực, nhưng tính cảnh giác của tôi rất mạnh, chuyện phá hoại gia đình người ta tôi sẽ không làm đâu. "

Trương Dương nói: "Tiểu hồng à, hai ta hình như đi chệch đề tài rồi. "

Hồng Thi Kiều bật cười: "Đúng là chệch đề tai rồi, nhưng là tại anh. "

Trương Dương nói: "Thôi, không nói nữa, chúng ta uống rượu. "

Hai người lại chạm cốc.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)