Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1128

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1128: Giết ra một mảng trời
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương đại quan nhân tước vũ khí của bọn họ, Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi sau khi hắn đắc thủ thì ra ngoài cửa.

Tới góc của thông đạo, Trương Dương nhìn vào trong hành lang, nhìn thấy trước thang máy có hai binh lính đang gác, ở cửa an toàn còn có một gã binh lính khác. Xử lý ba người này cũng không khó, nhưng Trương Dương sợ làm kinh động tới người khác quá sớm, đến lúc đó những binh lính này sẽ thi nhau ùa tới, thế tất sẽ làm kế hoạch chạy trốn của bọn họ thêm khó khăn.

Trương Dương nói khẽ với Kim Mẫn Nhi: "Có biết phòng điện ở đâu hay không?"

Kim Thượng Nguyên nói: "Tôi biết, công tắc tổng của tầng này ở bên phòng điều khiển ngay bên phải, để tôi đi.

Trương Dương nói: "Thôi để tôi!" Hắn đưa hai quar lựu đạn cho Kim Thượng Nguyên: "Nếu bị bọn họ phát hiện thì cứ ném lựu đạn!"

Kim Thượng Nguyên gật đầu, hạ giọng nói: "Cứ đi dọc thêm bên phải, phòng số một cuối cùng là nó đó. "

Trương Dương gật đầu, hắn đứng dậy, Kim Mẫn Nhi cầm tay hắn, nói: "Anh phải cẩn thận!" Trong Mắt đẹp tràn ngập nhu tình.

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Yên tâm, tôi lập tức sẽ trở lại. " Hắn dán sát vào tường mà đi, tới trước phòng điện, tìm công tắc tổng, nhanh chóng giật xuống.

Toàn bộ tầng bốn lập tức tối đen, không lâu sau thì đèn khẩn cấp được bật sáng.

Ba gã binh lính bảo vệ ở cửa trao đổi với nhau một chút, cuối cùng do hai binh lính gác ở thang máy thang máy đi vào kiểm tra tình trạng của phòng điện.

Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi cực kỳ khẩn trương, Kim Thượng Nguyên nắm lựu đạn, chuẩn bị tùy thời ném ra.

Hai binh lính tới chỗ góc thì tựa hồ cảm thấy được gì đó. Một người Trong đó dừng chân, đánh mắt ra hiệu cho người còn lại, hai người đồng thời dừng lại, một gã binh lính trong đó cầm thùng rác ở bên cạnh, ném tới chỗ rẽ.

Thùng rác rơi xuống mặt đất phát ra tiếng leng keng, Kim Mẫn Nhi giơ súng lên liên tục bắn, có điều tất cả đạn của cô ta đều bắn vào khoảng không. Trong nhất thời tiếng súng nổ vang, Kim Thượng Nguyên cũng cầm lựu đạn trong tay ném ra ngoài.

Hai binh lính tuy rằng nhận thấy được chỗ rẽ có thể có mai phục, nhưng bọn họ cũng không ngờ gặp phải hỏa lực mạnh mẽ như vậy. Nhìn lựu đạn tới. Hai người sợ đến nỗi xoay người bổ nhào xuống đất.

Nhưng Kim Thượng Nguyên thật sự là đã quá mức khẩn trương, chưa kéo chốt an toàn đã ném lựu đạn đi rồi.

Hai binh lính nghe thấy lựu đạn không nổ, giờ mới iểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, một người binh lính nhặt quả lựu đạn đó lên, kéo chốt an toàn rồi ném tới chỗ Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi đang ẩn thân.

Lựu đạn quay cuồng trong không trung, Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi đồng thời biến sắc, đúng vào lúc chỉ mành treo chuông này Trương đại quan nhân kịp thời chạy đến, một cước đá vào lựu đạn, đá ngược nó về.

Hai gã binh lính của Nam Triều Tiên vốn cho rằng lần này thì đối phương sẽ nổ tan xương nát thịt, nhưng lại không ngờ lựu đạn lại bị đá trở về. Hai người sợ đến nỗi chỉ kịp kêu mẹ ơi, đáng tiếc bọn họ không có cơ hội, lựu đạn ở giữa không trung đã phát nổ, thân thể của hai người huyết nhục bay tứ tung, Trương Dương sau khi vụ nổ chấm dứt thì nhảy vào hành lang. Một súng bắn ngã tên binh lính d đứng ở cửa an toàn, lớn tiếng nói: "Đi mau!"

Kim Thượng Nguyên run run rẩy rẩy đứng lên đi theo phía sau Trương Dương, Kim Mẫn Nhi thì đi phía sau y.

Tiếng súng và tiếng nổ ở đây đã kinh động tới binh lính bố phòng chung quanh, bọn họ từ bốn phương tám hướng ùa về bên này. Muốn từ cửa chính lao ra là chuyện không thực tế, Kim Thượng Nguyên bỗng nhiên nhớ tới gì đó: "Trên lầu. Bên trên có bãi trực thăng!"

Trương Dương dẫn Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi tiến vào thang máy, hắn sau khi ấn tầng thượng thì dùng báng súng đập ra nóc thang máu, giúp Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi đi lên.

Thang máy dừng ở tầng 29, Trương Dương trước khi thang máy dừng lại thì cũng đã trèo lên được.

Cùng với một tiếng đinh, cửa thang máy chậm rãi mở ra, đạn được bắn vào trong thang máy như mưa.

Sau khi một đợt mưa dạn qua đi, bốn gã binh lính thủ ở ngoài cửa mới phát hiện trong thang máy không có một bóng người nào, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, cho rằng tình báo vừa rồi sai lầm. Đúng lúc này Trương Dương ném một quả lưu đạn ra ngoài. Ầm một tiếng, sóng xung kích chấn cho thang máy rung chuyern. Kim Mẫn Nhi không đứng vững, kinh hô một tiếng rồi từ trên thang máy rơi xuống.

Trương đại quan nhân tay mắt lanh lẹ, tóm lấy cổ tay cô ta, cứu Kim Mẫn Nhi lại từ cõi chết.

Ba người một lần nữa trở lại trong thang máy, bên ngoài khắp nơi đều là cảnh tượng máu thịt văng khắp nơi, quả nhiên là ghê cả người, Kim Mẫn Nhi không đành lòng nhìn, nhắm chặt hai mắt lại.

Trương Dương dẫn bọn họ tới cửa sắt thông tới nóc nhà, Trương Dương vừa mới đẩy cửa sắt thì một loạt đạn bắn tới, may mắn là hắn kịp thời né tránh, đạn bắn lên cửa sắt tóe lửa.

Trương Dương thở phù, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi cầm súng tự động lên bắn quét xuống dưới. Bọn họ căn bản không nhìn thấy mục tiêu, chỉ lợi dụng hỏa lực để tạo thành một phòng tuyến, ngăn cản kẻ địch đi tới.

Hỏa lực trên sân thượng đã yếu dần, Trương đại quan nhân lao ra, thân thể hắn liên tục quay trên mặt đất, hai khẩu súng tự động trong tay bắn xoay tròn, hai binh lính canh giữ trên sân thượng trước sau bị bắn trúng, Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi hai người cũng xông lên sân thượng theo, Trương Dương đóng cửa sắt, dùng thân súng để cài cửa.

Phòng thủ của Nơi này không hề nghiêm mật như trong tưởng tượng, chỉ có hai gã binh lính phụ trách thủ vệ trong đó một người trong đó đã bị Trương Dương bắn chết, người còn lại thì hai chân trúng đạn, đang nằm trên mặt đất rên rỉ, Trương Dương đi tới bổ một súng vào đầu hắn.

Kim Thượng Nguyên từ trên người một gã binh lính lấy ra điện thoại di động, y nhanh chóng bấm số, dùng tiếng Hàn lớn tiếng dặn dò gì đó

Trương Dương bảo họ tìm nơi ẩn nấp, lúc này cửa sắt truyền đến tiếng đập phá, binh lính của phản quân đang phá cửa.

Trương đại quan nhân tìm chỗ yểm hộ, súng tự động nhắm ngay cửa sắt.

Kim Thượng Nguyên nói: "Cố gắng đỡ mười phút sẽ có trực thăng tới đây tiếp ứng chúng ta. "

Trương Dương cười nói: "Mười phút ư, chuyện vặt. " Hắn quay sang Kim Mẫn Nhi, nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta dính không ít máu, cười nói: "Có sợ không?"

Kim Mẫn Nhi lắc đầu nói: "Có anh tôi bên cạnh, tôi không sợ gì cả!" Tình ý Trong lòng đối với Trương Dương đã biểu lộ ra hết.

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta cùng nhau giết ra!"

Cửa sắt bị phá, Trương Dương cầm súng tự động điên cuồng bắn về phía cửa sắt, hai binh lính nhảy vào đầu tiên bị bắn trúng, chết ngay tại chỗ, hỏa lực mạnh mẽ đã áp chế khiến đối phương không thể khônglui về.

Đạn trong súng của Trương Dương đã hết, hắn ném xuống đất, sau đó thì từ trong tay Kim Mẫn Nhi cầm một khẩu khác.

Ba đợt công kích liên tục của Đối phương đều bị Trương Dương đánh lui, bọn họ tổn thất bảy tên binh lính, cuối cùng không tấn công mù quáng nữa.

*****

Lúc này trong trời đêm truyền đến tiếng chuyển động của cánh quạt trực thăng.

Kim Thượng Nguyên kinh hỉ nói: "Tới rồi, máy bay tới rồi!"

Trương Dương nói: "Tôi gác cửa, chờ máy bay tới thì hai người lên trước. "

Trực thăng trong không trung chớp đèn đỏ, tới phía trên mái nhà thì Kim Thượng Nguyên lao ra vẫy tay về phía máy bay, bỗng nhiên từ trên trực thăng một quả đạn hỏa tiễn mang theo khói trắng, giống như một con độc long bắn xuống phía dưới. Kim Thượng Nguyên đứng thẳng bất động ở đó, y lúc này mới ý thức được máy bay này không phải tới cứu bọn họ.

Trương Dương đứng cách Kim Thượng Nguyên hơi xa, chờ hắn ý thức được trực thăng này là quân địch gửi tới tiêu diệt họ thì đã quá muộn.

Trương Dương tóm lấy Kim Mẫn Nhi, đè cô ta xuống đất, dùng thân thể để bảo vệ cô ta.

Đạn hỏa tiễn bắn trúng thân thể Kim Thượng Nguyên, lấy y làm trung tâm rồi phát nổ, toàn bộ mái nhà lập tức chìm trong biển lửa, Kim Mẫn Nhi chính mắt nhìn bác mình chết thì rất đau đớn.

Trực thăng sau khi phóng ra đạn hỏa tiễn thì bay quanh mái nhà, một gã binh lính cầm súng máy điên cuồng bắn phá xuống phía dưới, Trương Dương kéo Kim Mẫn Nhi trốn ra sau phòng thang máy, trực thăng bay tới, vòng qua phong điện tìm vị trí để bắn, không có mái nhà yểm hộ, Trương Dương và Kim Mẫn Nhi cơ hồ không có chỗ nào để trốn.

Trực thăng Võ trang tỏa định phòng thang máy, khi tên phi công đang chuẩn bị phóng ra viên đạn hỏa tiễn thứ hai thì một bóng người từ trong thang máy vọt ra, Trương Dương trong tay cầm một quả lựu đạn, dùng hết sức ném tới máy bay, quả lưu đạn này dưới cú ném của hắn không khác gì đạn pháo, bay vút đi trong không trung, phá vỡ kính chắn của trực thăng rồi rơi vào trong cabin.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, trực thăng võ trang hóa thành một quả cầu lửa cực lớn trong không trung, sau đó thì rơi xuống mái nhà. Khi Rơi xuống đất lại xảy ra vụ nổ thứ hai, thân máy bay tung tóe, cánh quạt rụng ra giống như một con dao khổng lồ xoay tít bay về phía Trương Dương, Trương đại quan nhân kịp thời nằm sấp xuống, cánh quạt bay xượt qua người hắn, mũi nhọn đâm vào vào trong vách tường.

Trương Dương tìm được Kim Mẫn Nhi vẫn đang đắm chìm trong bi thống, lúc này trên không trung lại có một chiếc trực thăng bay đến. Trương Dương lấy ra một quả lựu đạn, chuẩn bị ném rơi nó trước khi nó phát động tấn công.

Kim Mẫn Nhi nước nước mắt tóm lấy cổ tay hắn rồi nói: "Đừng, máy bay đó là của chúng ta. "

Trực thăng Loại nhỏ bay đến phía trên mái nhà, bởi vì trên mái nhà là một đống hỗn độn nên trực thăng căn bản không thể hạ xuống được, chỉ có thể thả dây thừng.

Trương Dương ôm vai Kim Mẫn Nhi cúi người chạy về phía trước, lúc này đám binh lính đám từ cửa sắt đi thông tới sân thượng ùa vào, Trương Dương liên tục ném lưu đạn về phía chúng, trong tiếng nổ, lại có mấy người táng mạng tại chỗ.

Trương Dương một tay ôm thân thể mềm mại của Kim Mẫn Nhi, bay lên không tóm lấy dây thừng, trực thăng kịp thời bay vút vào không trung.

Sau khi tiếng nổ qua đi, mấy chục binh lao lên sân thượng, không ngừng bắn tới trực thăng đang bay lên cao.

Đạn gào thét trong không trung, có mấy viên bắn vào thép tấm bọc ngoài trực thăng, phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai. Trương Dương dùng thân thể bảo vệ Kim Mẫn Nhi. Trực thăng càng lên càng cao, mang theo Trương Dương và Kim Mẫn Nhi bay về phía bầu trời đêm xa xa.

Trực thăng bay đến cảng Giang Nam, nơi này là một trong những cảng dưới sự quản lý của tập đoàn Lam Tinh, Trương Dương và Kim Mẫn Nhi nhảy xuống, Kim Mẫn Nhi lúc này mới nhìn thấy vai Trương Dương bê bết máu, vừa rồi khi thoát ly hiểm cảnh, vẫn có đạn lạc đả thương Trương Dương.

Kim Mẫn Nhi rưng rưng nói: "Anh có sao không?" Lúc này, trên thế giới này người duy nhất mà cô ta có thể dựa vào chỉ có Trương Dương, nếu Trương Dương xảy ra chuyện thì cô ta thực sự không biết phải làm sao.

Trương Dương lắc đầu, hai chiếc xe việt dã hiện đại màu đen đo tới trước mặt bọn họ, từ bên trong xe bốn gã nam tử bước xuống, người cầm đầu là bộ trưởng bảo an của tập đoàn Lam Tinh Hứa Xương Nguyên, hắn khom mình hành lễ với Kim Mẫn Nhi rồi nói: "Tiểu thư, Kim tiên sinh và Kim tướng quân bọn họ... "

Nhắc tới cha và bác, Kim Mẫn Nhi không khỏi lại rơi lệ.

Trương Dương nói: "Mẫn nhi, nơi này cũng không an toàn, trước tiên rời khỏi tới địa phương an toàn đã rồi tính. "

Kim Mẫn Nhi gật đầu, dùng tiếng Hàn thuật lại ý tứ của Trương Dương với Hứa Xương Nguyên.

Hứa Xương Nguyên mở cửa một chiếc xe, Trương Dương lại bảo họ để một chiếc xe trong đó cho mình lái, Hứa Xương Nguyên bọn họ thì đi trước phụ trách dẫn đường, từ điều này cho thấy Trương Dương cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm đám người Hứa Xương Nguyên này, Kim gia xảy ra chuyện lớn như vậy, rất khó cam đoan những cấp dưới này vẫn trung thành với bọn họ như xưa, hơn nữa Trương Dương cũng không biết những người này, trải qua trận đánh nhau sinh tử vừa rồi, Trương Dương càng thêm không dám tùy tiện, hắn phải bảo đảm sự an toàn của Kim Mẫn Nhi.

Bọn họ tới Nam Sơn ở phía bắc Hán Giang, ở đây Kim gia có một tòa biệt thự, rất ít người ngoài biết.

Kim Mẫn Nhi tuy rằng thương tâm. Nhưng thương tâm cũng không giúp gì được cho chuyện hiện tại, cô ta cố gắng điều chỉnh tình tự của mình, vào lúc này phải lựa chọn kiên cường.

Trên người yếu hại bị đạn lạc bắn trúng ba chỗ, may mắn là không trúng chỗ yếu hại, Trương Dương dùng nội lực bức đầu đạn ra, Kim Mẫn Nhi giúp hắn bôi thuốc kim sang, nhìn thấy Trương Dương bởi vì mình mà bị thương, không khỏi ướt đẫm nước mắt.

Trương Dương an ủi cô ta: "Không sao đâu. Tôi da dày thịt béo, chút thương thế này không tính là gì cả. "

Kim Mẫn Nhi sau khi giúp hắn băng bó xong vết thương thì Trương Dương đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn ra bên ngoài, hắn cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm đám người Hứa Xương Nguyên đó.

Kim Mẫn Nhi nói: "Hứa Xương Nguyên đi theo Kim gia nhiều năm, hoàn toàn có thể tín nhiệm. "

Trương Dương nói: "Trước khác nay khác. Bất kỳ chuyện gì cũng phải cẩn thận. "

Kim Mẫn Nhi mở ti-vi, ti-vi đang phát bản tin buổi đêm. Căn cứ vào tin tức của chính phủ thì Kim Thừa Hoán cha của cô ta bởi vì đột phát bệnh cấp tính mà phải nằm viện, chuyện này là do người phát ngôn của chính phủ công bố, Kim Mẫn Nhi nói với Trương Dương: "Bọn họ không hề công bố sự thật với công chúng. " Nhớ tới tao ngộ của người nhà, Kim Mẫn Nhi lại không nhịn được mà bật khóc.

Trương Dương nói: "Việc cần kíp hiện giờ lại phải tìm được cha cô, chỉ có ông ta mới biết nên làm như thế nào. " Lúc này động tĩnh bên ngoài tựa hồ có chút không đúng, Trương Dương từ khe hở của rèm nhìn hướng ra phía ngoài, liền thấy hơn mười chiếc xe đã tới bên ngoài biệt thự. Mấy trăm binh lính đặc chủng súng vác vai, đạn lên nòng đang bao vây biệt thự.

Kim Mẫn Nhi cũng nhận thấy được đã phát sinh gì đó, run giọng nói: "Hứa Xương Nguyên đã bán đứng chúng ta. "

Trương Dương gật đầu nói: "Đại cục trước mặt. Rất nhiều người đều sẽ lựa chọn lại. Mẫn nhi. Xem ra chúng ta chỉ có thể đại khai sát giới thôi. "

*****

Kim Mẫn Nhi nói: "Đi theo tôi!" Cô ta ấn một chốt mở ở đầu giường, tủ quần áo phía bên phải chậm rãi mở ra, hiện ra một cái động khẩu bí ẩn.

Lúc trước khi xây dựng căn biệt thự này cũng đã cân nhắc tới vấn đề an toàn, đã bố trí cơ quan, đương nhiên bí mật này cũng chỉ có người một nhà của Kim gia mới biết.

Trương Dương đi theo Kim Mẫn Nhi vào mật đạo, theo thang máy nội bộ tiến vào mật đạp dưới biệt thự, Kim Mẫn Nhi lấy ra khóa, để tránh bị những người đó phát hiện truy tung tới. Mở khóa mật mã rồi tiến vào phòng thiết bị bên cạnh, bên trang có khác loại trang bị vũ khí, Kim Mẫn Nhi chọn hai cáo áo chống đạn, đưa một cái cho Trương Dương, Trương Dương lại chọn hai khẩu súng, hơn mười thanh phi đao, vũ khí mà Kim Mẫn Nhi chọn lại là cung gấp, cô ta từ nhỏ đã bắn tên, thuật bắn cực kỳ cao siêu.

trong gara Ở bên cạnh có một chiếc xe máy leo núi, Trương Dương kéo vải che, ngồi lên xe, khởi động, trong tiếng gầm rú nặng nề, chở Kim Mẫn Nhi lái tới đường hầm phía trước.

Mật đạo phía dưới Biệt thự và đường mỏ phía trước giống nhau, đoạn đường mỏ này là quân Nhật thời thế chiến thứ hai để lại, quanh cô gập ghềnh, bộ phận dưới đất dài đến hơn mười km. Vị trí rất bí mật, địa hình phức tạp, hơn nữa đã bro hoang nhiều năm, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Kim gia lựa chọn xây dựng biệt thự ở nơi này, Kim Mẫn Nhi sau khi chạy trốn thì lựa chọn đến đây, cũng là lựa chọn sau khi cô ta đã trải qua một phen cân nhắc, không chỉ Trương Dương hoài nghi Hứa Xương Nguyênmà cô ta cũng vậy, hiện tại người duy nhất trên đời này mà cô ta có thể tín nhiệm cũng chỉ có Trương Dương.

Nửa giờ sau, bọn họ lái ra ngoài. Ánh trăng rất đẹp, lẳng lặng treo trên không trung, khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Kim Mẫn Nhi dưới ánh trăng lộ ra vẻ tái nhợt, đột nhiên, Kim gia xảy ra kinh thiên như vậy, bi kịch nối liền không dứt, dưới sự đả kích trầm trọng này, nội tâm của cô ta cơ hồ tan thành mảnh nhỏ, Kim Mẫn Nhi ôm Trương Dương, kề sát mặt vào lưng hắn, nhịp tim trầm ổn mà hữu lực của Trương Dương khiến cô ta cảm thấy an ủi, ở bên cạnh hắn giống như tìm được cảng tránh gió vậy.

Kim Mẫn Nhi nói: "Đường Giang la, số 27 phố Thụy Nam, Hoàng Thiện Hạo, xã trưởng của nhật báo hán Giang, là bằng hữu tốt nhất của cha tôi. "

Trương Dương nói: "Hắn có đáng tin không?"

Kim Mẫn Nhi gật đầu nói: "Cha tôi từng nói, trên đời này chỉ có bác cả và hắn là đáng tin nhất. "

Khi Bọn họ tới khu phố của đường Hoàng Thiện, bình minh đã đến, Trương Dương lái một chiếc xe hơi màu đen tới trước số 25 phố Thụy Nam, nhìn thấy đường đã bị xe cảnh sát phong tỏa, Kim Mẫn Nhi ghé vào cửa kính xe, nhìn thấy Hoàng Thiện hoa râm đang bị sáu quân cảnh áp giải. Cô ta cắn cắn môi, trên đường tới cô ta đã cân nhắc đến khả năng này, nếu cô ta có thể nghĩ đến Hoàng Thiện Hạo, như vậy các đối thủ chính trị của cha cũng có thể nghĩ đến, quả nhiên bọn họ đã xuống tay trước.

Trương Dương đỗ ô tô ở trước một cửa hàng ăn nhanh gần đó, cùng Kim Mẫn Nhi đi vào, hai người ngồi xuống vị trí ở cạnh cửa sổ, Kim Mẫn Nhi gọi hai phần thức ăn nhanh, nhưng bản thân lại không có tâm tình mà ăn, cô ta không biết mình bước tiếp theo nên đi đâu.

Nhìn Kim Mẫn Nhi tràn ngập ưu thương, Trương đại quan nhân không khỏi thấy thương xót, hắn nói khẽ: "Mẫn nhi, hay là cô ta trước tiên theo tôi rời khỏi Nam Triều Tiên đã, tránh né phong đầu một thời gian rồi nói. "

Kim Mẫn Nhi lắc đầu: "Không, tôi phải cứu cha tôi ra. " Mắt cô ta lại đỏ lựng lên.

Trương Dương nói khẽ: "Đây là một hồi phản loạn quân sự, chỉ bằng vào hai người chúng ta thì rất khó xoay chuyển. " Thế cục

Kim Mẫn Nhi nói: "Tôi không thể vứt bỏ người nhà của tôi. "

Trương Dương gật đầu, ôn nhu nói: "Cô ăn một ít đi đã, tôi đi gọi điện thoại. " Hắn chỉ chỉ ra trạm điện thoại công cộng bên ngoài.

Từ góc độ của Kim Mẫn Nhi vừa hay có thể nhì thấy chỗ hắn, Kim Mẫn Nhi nói: "Đừng đi lâu quá. " Trong lời nói của cô ta tràn ngập sự không muốn xa Trương Dương.

Trương đại quan nhân cười cười, hắn ở Nam Triều Tiên cũng không có nhiều quan hệ lắm, người duy nhất có thể nghĩ tới chính là Quyền Chính Thái, trước đó cho đã gặp Quyền Chính Thái vài lần, nhưng hắn không rõ Quyền Chính Thái rốt cuộc là phục vụ cho ai. Nhưng dưới tình trạng trước mắt, Trương Dương cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.

Quyền Chính Thái nhận được điện thoại của Trương Dương thì cảm thấy rất ngạc nhiên, hắn kinh ngạc nói: "Trương tiên sinh đến Hán Thành lúc nào vậy. "

Từ những lời này của Quyền Chính Thái, Trương Dương cũng đã ý thức được đối phương đang thông qua số điện thoại để tỏa định vị trí trước mắt của mình, hắn lạnh lùng cười nói: "Vừa tới, đi công tác, tôi tới đây vốn định đón một người bạn, nhưng lại mất địa chỉ của cô ta. "

Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh, tôi không biết có thể giúp gì được không. "

Trương Dương nói: "Quyền tiên sinh có thể giúp tôi tìm người nhà của Kim tướng quân không?"

Quyền Chính Thái nghe thấy câu hỏi của Trương Dương thì lập tức trầm mặc, một lát sau mới: "Trong tin tức đã nói rồi, Kim tướng quân đột phát bệnh cấp tính, trước mắt đang được cấp cứu ở bệnh viện, chỉ sợ tôi cũng chịu không giúp anh liên lạc được với hắn. "

Trương Dương nói: "Bệnh viện Thanh Hòa à? Tối hôm qua tôi trên đường tới đó nghe thấy tiếng súng. "

Quyền Chính Thái lại trầm mặc, hắn rõ ràng đang cân nhắc gì đó, hồi lâu mới nói: "Anh ở đó chờ tôi, hai mươi phút sau tôi sẽ tới. "

Trương Dương lại: "Không, hai mươi phút nữa ở ngoài đại sứ quán Trung Quốc, tôi ở đó chờ anh. "

Trương đại quan nhân không thể tín nhiệm Quyền Chính Thái, nhưng trước mắt hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp khác, Quyền Chính Thái đã trở thành lựa chọn duy nhất để hắn tìm kiếm sự trợ giúp.

Quyền Chính Thái là người khôn khéo, thông qua đối thoại ngắn gọn với Trương Dương đã ý thức được Trương Dương nhất định đã biết được một số tin tức, cho nên mới cho nên mới chủ động hẹn gặp Trương Dương. Đối với sự cẩn thận của Trương Dương hắn cũng tỏ vẻ lý giải, hai mươi phút sau, Quyền Chính Thái đúng giờ xuất hiện ở ngoài đại sứ quán Trung Quốc tại Hàn Quốc.

Trương đại quan nhân và Quyền Chính Thái đều tới một mình, Kim Mẫn Nhi ngồi ở trong xe gần đó, trước khi chứng thực Quyền Chính Thái có đáng tin hay không, Trương Dương vẫn không thể mạo hiểm để cô ta hiện thân.

Quyền Chính Thái nhìn thấy Trương Dương đứng trước cửa thì mỉm cười đi tới chỗ hắn. Chủ động vươn tay về phía Trương Dương: "Trương tiên sinh, hạnh ngộ!"

Trương Dương bắt tay hắn: "Quyền tiên sinh tới một mình à?"

Quyền Chính Thái gật đầu: "Muốn nhận được sự tín nhiệm của thì nhất định phải tỏ thành ý, Trương tiên sinh cho rằng tôi nói có đúng không?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi cũng thấy như vậy!"

Quyền Chính Thái nhìn nhìn vào cửa của đại sứ quán: "Nếu tôi dẫn theo người khác tới, Trương tiên sinh có tiến vào sư quán không?"

Trương Dương nói: "Sẽ không, nếu anh là bằng hữu của tôi, tôi vẫn sẽ vươn tay về phía anh, nếu anh dẫn tới kẻ địch của tôi thì tôi sẽ xử lý toàn bộ bọn họ!" Trương đại quan nhân căn bản không để mấy cây gậy cao ly vào mắt.

Quyền Chính Thái cười nói: "Nói như thế Trương tiên sinh là đang thử thành ý của tôi!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)