Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1234

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1234: Có lý anh cũng nói
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Ngũ Đắc Chí không chút hoang mang tìm kiếm nguồn dây, vừa nói khẽ: "Đây là một trong những thủ pháp thường dùng nhất của Quản Thành, nếu như đối với người không quen hắn, tùy tiện cắt dây vàng, sẽ cắt ở dây tơ kim loại phái sau, không những không thể tắt được bom, ngược lại sẽ phát nổ. "

Thời gian chỉ còn lại hơn hai mươi giây, Tạ Khôn Cử lúc này tim đã nhảy lên tới tận cổ, hắn run giọng nói: "Không còn thời gian đâu, nhanh... "

Ngũ Đắc Chí trừng mắt lườm hắn một cái, cơ hồ đồng thời quát cùng Trương Dương: "Câm miệng. "

Tạ Khôn Cử sợ đến nỗi run rẩy, mồ hôi lạnh dọc theo người chảy xuống, tuy rằng trong lòng ôm một vưu vật gợi cảm, nhưng chẳng có nổi nửa phần kiều diễm lãng mạn.

Khi chỉ còn chín giây, Ngũ Đắc Chí cuối cùng cũng quyết đoán cắt đứt dợi dây mảnh, giữ lại sợi dây vàng, máu đếm dừng lại.

Đừng nói Tạ Khôn Cử và nữ nhân đó khẩn trương. Trương đại quan nhân cũng toát mồ hôi lạnh, nếu như Ngũ Đắc Chí đoán sai, hoặc là hắn không thể trong thời gian quy định hoàn thành gỡ bom, chỉ sợ bốn người bọn họ sẽ tan thành tro bụi trong vụ nổ.

Nhìn thấy đồng hồ tính giờ trên bom đã ngừng, Ngũ Đắc Chí thở phào nhẹ nhõm, hắn cười nói với Trương Dương: "Không sao rồi! Đi! Đuổi theo hắn. "

Tạ Khôn Cử kêu lên: "Nhưng bom vẫn ở trên người tôi... "

Trương đại quan nhân nói một cách khinh rẻ: "Anh tự sinh tự diệt đi. "

"Ớ... Các anh không thể thấy chết mà không cứu được... "

Trương Dương đã đi xa, Ngũ Đắc Chí thở dài, vẫn giúp Tạ Khôn Cử tháo bom xuống, chỉ chỉ về phía sau bọn họ: "Đi đi, sẽ có người tiếp ứng các anh. "

Ngũ Đắc Chí bước nhanh đuổi theo bộ pháp của Trương Dương, thoáng nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn, không khỏi cười nói: "Sao? Không có lòng tin Đối với tôi à?"

Trương Dương nói: "Không phải không có lòng tin với anh, việc gỡ bom này quả thực là khảo nghiệm ác liệt đối với tâm lý, tôi tự nhận gan lớn, nhưng loại công tác này không thích hợp với tôi. "

Ngũ Đắc Chí nói: "Người ta ở rất nhiều lúc là không có lựa chọn. "

Lúc này bọn họ chạy tới một cửa ra của thông đạo. Cửa ra có cửa mật mã như cửa vửa rồi, có điều khiến Trương Dương vui sướng là cánh cửa đó không ngờ không khóa, nghĩ chắc khi Quản Thành bỏ trốn quá vội vàng, không thèm đóng cửa. Trương Dương bước nhanh tới, Ngũ Đắc Chí ở bên cạnh vươn tay ngăn hắn lại, sau đó lấy đèn pin ra, điều chỉnh tới ánh sáng tử ngoại rồi chiếu về phía trước. Nhưng thấy phía trước có tới hơn mười sợ dây nhỏ đan xen nhau. Nếu như không phải dùng ánh sáng tử ngoại để chiếu thì căn bản không phát hiện được dây dẫn mỏng như tơ nhện này.

Trương đại quan nhân không khỏi hít một hơi lạnh, Quản Thành này thật sự là quá âm hiểm.

Ngũ Đắc Chí nói: "Trước tiên tìm bom đã. "

Trương Dương nheo mắt lại, tính khoảng cách rồi lắc đầu nói: "Không cần phải phiền toái gỡ bom làm gì!" Tay hắn đỡ nách Ngũ Đắc Chí rồi mang Ngũ Đắc Chí cùng bay lên không, lướt qua những sợi dây dẫn nhỏ tí đó, chỗ hạ xuống đã là khu vực an toàn, phương pháp của Trương Dương đơn giản mà trực tiếp, so với gỡ bom thì hiển nhiên tiết kiệm được không ít thời gian.

Thính lực của Trương Dương hơn người một bậc, nghe thấy phía trước có tiếng bước chân dồn dập!" Nói khẽ: "Hắn ở phía trước. "

Ngũ Đắc Chí biết cước lực của mình không theo kịp Trương Dương. Nếu như cứ kiên trì đi với hắn thì ngược lại sẽ trở thành gánh nặng của hắn, gật đầu nói: "Không cần quan tâm tới tôi, anh đi trước đuổi hắn, chú ý mặt đất. "

Sau khi Rời khỏi thông đạo. Chỗ họ đứng chắc là một kho hàng, bên trong chấy đầy thùng to thùng nhỏ.

Trương Dương bay lên không nhảy lên một chỗ cao của đống thùng, dõi mắt nhìn, một bóng gn đang phải tới cửa nhỏ phía bên phải, Trương đại quan nhân nhấc chân móc một cái hộp, sau đó giống như đá cầu đá hộp giấy về phía người đó. bên trong họp đựng nồi cơm điện, dưới cú đá của Trương Dương, giống như đạn pháo rời nòng phóng đi.

Người chạy trốn còn chưa tới gần cửa nhỏ thì cảm thấy tình huống không đúng, hắn xoay người lại, nhìn thấy hộp giấy đang bay vút tới ngực mình, muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, hộp giấy nện mạnh lên ngực hắn, cùng lúc đó, hắn ấn máy điều khiển trong tay.

Tiếng nổ mạnh vang lên, cả tòa nhà trong khoảnh khắc đất rung núi chuyển, nổ mạnh liên tiếp giống như trời sụp đất nứt, Ngũ Đắc Chí đứng không vững ngã xuống đất. Nổ mạnh Sớm nhất dẫn phát từ thông đạo phía sau bọn họ, khu vực đặt bom là chỗ vừa rồi Trương Dương dẫn Ngũ Đắc Chí lướt qua, nhưng vì thời gian cấp bách nên Ngũ Đắc Chí vẫn chưa kịp gỡ bom.

Một quả bom Trong đó nổ mạnh từ vị trí dưới chân Trương Dương, thùng bay tán loạn chung quanh, Trương đại quan nhân khi nổ mạnh phát sinh thì bay lên không, tóm lấy xà ngang phía trước, thân thể dùng động tác xà đơn, quay người ba trăm sáu mươi độ, nhưng thấy phía dưới ánh lửa ngút trời.

Đạo bóng đen đang chạy trốn được nổ mạnh yểm hộ, từ dưới đất bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài.

Trương đại quan nhân tức giận nói: "Trốn đi đâu?" Từ chỗ cao bay vút xuống, mũi chân giữa đường điểm nhẹ một cái, thân thể lướt tới cánh cửa nhỏ.

Khi Trương Dương ra khỏi cửa thì bóng người đó đã chui vào cầu thang.

Trương Dương vừa mới đuổi theo lên tầng một thì nghe thấy phía trước có tiếng tích tích, ngẩng đầu nhìn nhìn thấy trên vách tường có một quả bom lóe ra hồng quang, Trương Dương vội vàng lui về phía sau, hắn vừa mới tách ra được một khoảng cách an toàn thì quả bom cũng phát nổ, làm vách tường phía trước thủng ra một cái lỗ lớn, gạch đá rơi xuống lấp kín thông đạo thang lầu.

Lúc này tên nam tử áo xám đã xuống tới tầng hai, hắn ngẩng đầu nhìn phía trên tràn ngập khói bụi, khóe môi lộ ra một tia cười lạnh, muốn bắt hắn chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu.

Hắn không dừng lại mà tiếp tục bỏ chạy xuống phía dưới, cố gắng trong thời gian ngắn nhất chạy ra khỏi tòa nhà, lẫn vào đám người bên ngoài.

Hắn cuối cùng tới tầng một, sửa sang lại, vươn tay mở lối thoát hiểm, vốn cho rằng đã thành công cắt đuôi người đuổi theo, nhưng thình lình từ bên ngoài một người vọt vào, nhắm vào mặt hắn nện một quyền, một quyền này hiển nhiên dùng hết toàn lực, đánh cho đầu hắn ngửa ra sau, nện mông ngồi xuống ghế.

Ngũ Đắc Chí kịp thời xuất hiện ở đây, trước khi nghi phạm đào tẩu thì cản được hắn.

Ngũ Đắc Chí dù sao cũng đã mất một cánh tay phải, toàn lực chém ra một quyền khiến thân thể hắn suýt nữa mất thăng bằng, hắn trong nháy mắt đã nhận ra người trước mắt chính là Quản Thành.

Quản Thành tuy rằng bị Ngũ Đắc Chí nện cho một quyền ngã xuống đất, nhưng nhiều năm được huấn luyện mang đến tác dụng, tốc độ phản ứng của hắn khá kinh người, hai chân kẹp lấy mắt cá chân Ngũ Đắc Chí, dùng sức bẻ một cái, khiến Ngũ Đắc Chí ngã xuống đất, sau đó thì hắn rút ra mã tấu, nhanh như hổ đói vồ mồi muốn một đao xuyên thủng cổ họng Ngũ Đắc Chí.

Tay trái Ngũ Đắc Chí thò ra, tóm lấy cổ tay nắm đao của Quản Thành, tay trái Quản Thành thì bóp cổ hắn.

*****

Ngũ Đắc Chí bởi vì hô hấp khó khăn mà mặt trở nên đỏ bừng, hắn dùng hết lực lượng toàn thân vặn tay phải của Quản Thành, khiến hai cánh tay đan vào nhau, vào khoảnh khắc tay trái Quản Thành rời khỏi cổ hắn, thì dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lấy trán đập vào mũi Quản Thành.

Quản Thành bị hắn đập cho mặt đầy máu, tay phải thoát khỏi sự dây dưa của Ngũ Đắc Chí, mã tấu đâm chéo xuống dưới, bởi vì Ngũ Đắc Chí vặn người mà không thể đâm trúng chỗ yếu hại của trúng mục tiêu, mà cắm vào vai phải Ngũ Đắc Chí.

Ngũ Đắc Chí tuy đau nhưng tay trái vẫn không rời khỏi người Quản Thành, Quản Thành rút mũi đao dính máu ra, đâm xuống ngực Ngũ Đắc Chí, mà lại đâm trúng một vật thể rất cứng, không thể đâm xuống được nữa.

Ngũ Đắc Chí bật cười, Quản Thành lúc này mới nhìn rõ trong ngực Ngũ Đắc Chí không ngờ dắt một quả bom, trên màn hình đam hiển thị số đếm ngược 20, 19, 18...

Quản Thành quá sợ hãi, Ngũ Đắc Chí hiển nhiên là mang lòng đồng quy vu tận với hắn, không còn để ý tới sinh tử. Hắn muốn thoát đi nhưng lại bị Ngũ Đắc Chí túm lấy mắt cá chân, Quản Thành nhấc chân đá Ngũ Đắc Chí, muốn hất hắn ra, nhưng Ngũ Đắc Chí giống như cây mây ngàn năm cứ quấn chặt lấy hắn.

Quản Thành giận dữ hét: "Tao sẽ cho mày chết trước... " Nói còn chưa dứt lời thì gáy đã trúng một quyền thật mạnh, chính là Trương đại quan nhân kịp thời chạy đến, vào giây phút sống chết trước mắt này cứu Ngũ Đắc Chí từ dưới đao của Quản Thành.

Lúc này bom trên ngực Ngũ Đắc Chí cũng đã kết thúc đế ngược, Ngũ Đắc Chí tháo quả bom xuống rồi ném sang một bên, chỉ là một cái máy đếm giờ rỗng mà thôi, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn vẫn mang tới tác dụng, Ngũ Đắc Chí lau vết máu trên khóe môi, Trương Dương chế trụ huyệt đạo của Quản Thành, tới trước mặt Ngũ Đắc Chí, vươn tay ra kéo hắn lên.

Trương đại quan nhân chỉ chỉ vào Quản Thành: "Hắn là Quản Thành à?"

Ngũ Đắc Chí gật đầu nói: "Đúng vậy. "

Trương đại quan nhân trong lòng cảm thấy được an ủi, hiện tại bắt được Quản Thành rồi, tôi xem Cảnh Thiên Thu cô còn gì để nói? Hắn có chút bực bội, khi vụ nổ phát sinh, Ngũ Đắc Chí va mình đều ở trong kho hàng, còn là mình lao ra trước, nhưng không thể nghĩ được sao hắn lại đột nhiên tới trước mình.

Ngũ Đắc Chí nói: " trong Kho hàng có một thang máy để vận chuyển hàng hóa, tôi ngồi thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá tới tầng một trước, quả nhiên để tôi chờ được. " Hắn nhấc chân đá vào người Quản Thành một cái, mình mất một cánh tay, tình cảm, cuộc sống cơ hồ hoàn toàn thay đổi, tất cả là vì tên hỗn đản này ban tặng, Ngũ Đắc Chí thực sự muốn giết chết hắn.

Trương Dương trước tiên kiểm tra khoang miệng của Quản Thành, xác định trong miệng hắn là cps độc dược dùngđể tự sát thì mới yên lòng, hắn trước tiên gọi điện thoại thông tri cho Vu Cường Hoa, nói với Vu Cường Hoa rằng mình đã bắt được Quản Thành, Trương đại quan nhân làm như vậy chủ yếu là xuất phát từ sự cảm kích đối với Vu Cường Hoa, muốn tặng công lao này cho hắn, để đáp lại ơn hắn đã tương trợ, Vu Cường Hoa lại không muốn nhận nhân tình này của Trương Dương, tuy rằng bắt được Quản Thành, nhưng sự kiện hôm nay còn không biết cuối cùng sẽ kết thúc như thế nào, Vu Cường Hoa thà chẳng nhận công lao này, cũng đỡ phiền toái cho ngày sau.

Minh bạch tâm ý của Vu Cường Hoa, Trương Dương cũng không miễn cưỡng, hắn liên hệ với Cảnh Chí Siêu. Cảnh Chí Siêu bên kia đã lục soát cả Nhân Gian Cung Khuyết một lượt, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của Quản Thành, khi đang lo lắng thì Trương Dương đưa tới tin tức tốt này, nghe nói Quản Thành đã bị bắt, Cảnh Chí Siêu cũng yên lòng, ít nhất hiện tại hắn cũng có cái để ăn nói với cấp trên.

Chuyện hôm nay thật sự khiến Cảnh Chí Siêu đau đầu, trận đại điều tra đối với Nhân Gian Cung Khuyết này khiến hắn bắt được không ít nhân vật mẫn cảm, Tạ Khôn Cử chỉ có thể xem như một trong số đó, đám người này đến Nhân Gian Cung Khuyết làm gì, trong lòng mọi người đều rõ, Nhân Gian Cung Khuyết tuy rằng chưa bao giờ bị bắt bớ, nhưng không có nghĩa là nơi này không có vấn đề, Cảnh Chí Siêu vừa rồi vẫn luôn suy nghĩ, nếu như hôm nay không bắt được Quản Thành thì mình sẽ kết thúc nên như thế nào? Chỉ sợ không chỉ là bị thủ trưởng phê bình một trận thôi đâu.

Quản Thành không chỉ là đối tượng bọn họ bắt hôm nay, hiện giờ còn là một ngọn cỏ cứu mạng của hắn.

Một gã bộ hạ nói khẽ với Cảnh Chí Siêu: "Sếp, hôm nay không hề thiếu nhân vật trọng yếu ở đây, anh xem... "

Cảnh Chí Siêu nói: "Đã bắt được Quản Thành rồi, nếu người khác không có nhiều hiềm nghi thì bảo họ mau đi đi. "

Cảnh Thiên Thu hôm nay có thể nói là vận xui ùn ùn, chẳng những Nhân Gian Cung Khuyết bị điều tra, hơn nữa Quản Thành cũng bị người bắt, cho tới bây giờ, sự xin giúp đỡ của cô ta vẫn không mang tới tác dụng gì, hiện tại cô ta xem như đã hiểu Trương Dương rồi, thằng ôn này không dễ chọc, thuộc dạng người cứng mềm đều không ăn. Thật ra sự nhận thức này của Cảnh Thiên Thu vẫn rất phiến diện, Trương đại quan nhân không phải cứng mềm đều không ăn, thằng cha này đa số là ăn mềm không ăn cứng, phương thức đối phó của Cảnh Thiên Thu đối với hắn ngay từ đầu đã sai rồi.

Cảnh Thiên Thu hiện tại bụng đầu tâm sự, cô ta muốn tìm người giúp, điện thoại ở trong tay cô ta, cũng không ai hạn chế cô ta liên lạc, đáng tiếc cô ta chính là không nói ra lời.

sau khi Quản Thành tỉnh táo lại thì phát hiện trong phòng có ba người, Ngũ Đắc Chí và Cảnh Chí Siêu hắn quen biết đã lâu, Trương Dương hắn thật ra vẫn là lần đầu tiên gặp trực tiếp, Quản Thành nhếch môi bật cười, nụ cười của hắn lộ ra có chút điên cuồng, giữa hàm răng trắng ởn rỉ máu, giống như một con dã thú bị nhốt.

Cảnh Chí Siêu nói: "Quản Thành, vụ nổ ô tô ở đông môn có phải anh làm hay không?"

Quản Thành không ngờ không hề ngụy biện. Hắn gật đầu: "Không sai, là tôi!" Hắn vừa nói xong thì Trương đại quan nhân đã lao lên hung hăng đấm vào bụng hắn một quyền, một quyền này là vì Hình Triêu Huy. Đánh cho Quản Thành quỳ rạp xuống đất, không ngừng ho khan, phun ra một ngụm nước miếng dính máu.

Cảnh Chí Siêu vội vàng ngăn cản Trương Dương: "Trương Dương, đừng đánh vội, tôi còn có chuyện quan trọng muốn hỏi. "

Ngũ Đắc Chí nói: "Năm đó vụ đánh bom ở quảng trường lầu canh Đông Giang cũng là anh làm. "

Quản Thành ôm bụng. Một quyền vừa rồi của Trương Dương cũng không nhẹ, khiến hắn hơn nửa ngày cũng không khôi phục lại, có điều thằng cha này cũng coi như là kiên cường, cắn chặt răng, hít vào một hơi. Đợi cho cơn đau thoáng thì hắn cười lạnh nói với Ngũ Đắc Chí: "Ai cũng nói... Anh là cao thủ gỡ bom số một của Quốc An, tôi muốn xem anh có bản sự gì. Kết quả. chẳng phải thiếu chút nữa bị làm nổ cho chết ư?"

Ngũ Đắc Chí không xung động như Trương Dương, hắn gật đầu nói: "Chỉ để ganh đua cao thấp với tôi ư?"

Quản Thành nói: "Đúng. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Động cơ Anh giết chết chủ nhiệm Hình là gì? Rốt cuộc có ai sai khiến?"

*****

Quản Thành nói: "Không ai sai khiến tôi cả, năm đó khi tôi công tác ở Quốc An, hắn từng rất bất công đối với tôi, cho nên tôi rất hận hắn. Vẫn luôn muốn giết chết hắn, hiện giờ cuối cùng cũng thả ước nguyện, sao? Tôi không có gì phải tiếc nuối cả, các anh muốn giết cứ giết. Tôi không sợ. "

Trương Dương tới trước mặt hắn, Cảnh Chí Siêu lo Trương Dương sẽ lại ra tay. Vội vàng nói: "Trương Dương, khống chế tình tự của anh. "

Trương Dương tóm lấy cổ áo Quản Thành. Nhìn chăm chú vào hai mắt hắn, trong mắt Quản Thành không thấy bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Trương đại quan nhân là muốn dùng mê hồn thuật để khống chế ý thức của Quản Thành, bắt hắn nói ra tên chủ mưu, Quản Thành lẳng lặng nhìn Trương Dương, hắn không hề ý thức được Trương Dương sẽ tiến hành mê hồn hắn, khi hắn sa vào ánh mắt của Trương Dương không thể tự thoát ra được thì bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhức, hắn ôm ngực hự một tiếng, mông lung vốn đã mông lung trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.

Trong lòng Trương đại quan nhân kinh ngạc không thôi, đây không phải là lần đầu tiên phát sinh loại tình huống này, trước đó ở chỗ Thiệu Minh Phi Thiệu Minh Phi cũng từng thấy cảnh tương tự, chẳng lẽ Quản Thành cũng giống như Thiệu Minh Phi bị người ta gieo tâm cổ, cho nên hắn mới có thể không bị mê hồn thuật chi phối?

Trương Dương duỗi tay ra cầm môn Quản Thành, Quản Thành run giọng nói: "Anh làm gì thế?"

Trương Dương rất nhanh liền nhận thấy được Quản Thành quả thực đã bị người ta hạ cổ, hắn không nói gì, lẳng lặng thả tay Quản Thành ra, đứng dậy nói: "Quản Thành, rốt cuộc là ai đã sai khiến anh làm việc này?"

Quản Thành nói: "Không ai sai khiến tôi cả. "

Trương Dương nói: "Anh không nói thật, tôi có một ngàn phương pháp để khảo vấn anh, khiến anh sống không bằng chết, nhưng lại không thể chết được, anh có sợ không?"

Quản Thành bị sát khí của Trương Dương dồn ép, trong lòng không khỏi phát lạnh, có lẽ Trương Dương thực sự sẽ làm như vậy. Nhưng ngoài miệng hắn vẫn rất cứng: " Có gan thì anh cứ thử xem, nếu tôi nhíu mày thì là con anh. "

Trương Dương lạnh lùng nói: "Anh xứng ư?"

Cảnh Chí Siêu tới bên cạnh Trương Dương, lặng lẽ kéo tay áo hắn, ra hiệu mình có chuyện muốn nói với hắn, Trương Dương và và hắn đi sang một bên, Cảnh Chí Siêu nói khẽ: "Trương Dương, miệng hắn rất cứng, anh chưa chắc đã hỏi ra được, hay là thế này đi tôi trước tiên mang hắn về rồi thẩm vấn kỹ càng, đối với loại người như này, Quốc An chúng tôi vẫn có một số phương pháp. "

Trương Dương nghĩ nghĩ, mình cũng không thể ở trước mặt mọi người dụng hình với Quản Thành được, vả lại Quản Thành đã bị người ta gieo tâm cổ, ngay cả mê hồn thuật của mình đối với hắn cũng không có hiệu quả, cho dù dụng hình, muốn từ trong miệng hắn moi ra sự thật thì giao cũng không lớn, vì thế Trương Dương gật đầu nói: "Chuyện Bên này giao cho anh, có kết quả thì đừng quên báo cho tôi biết. "

Cảnh Chí Siêu mắng thầm Trương Dương giảo hoạt, thằng cha này không chỉ có giao Quản Thành cho mình, đồng thời cũng trực tiếp quẳng đại phiền toái Nhân Gian Cung Khuyết này cho mình, nhưng Cảnh Chí Siêu lại không có biện pháp khác, chỉ đành tiếp lấy cục diện rối rắm này.

Trương Dương và Ngũ Đắc Chí đi ra ngoài cửa, Ngũ Đắc Chí nói: "Anh thực sự định cứ vậy là xong ư?"

Trương Dương nói: "Quản Thành chắc là bị người ta khống chếrồi, nếu như tôi đoán không sai thì hắn chỉ là một quân cờ bị lợi dụng mà thôi. "

Ngũ Đắc Chí nói khẽ: "Anh tìm được manh mối rồi à?"

Trương Dương chẳng nói gì, trong lòng lại nhớ tới Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi, Quản Thành, thậm chí Thiệu Minh Phi có liên quan chặt chẽ tới sự mất tích của Liễu Đan Thần, bọn họ chắc đều bị tên chủ mưu giật giây.

Ngũ Đắc Chí nói: "Theo tôi được biết thì giữa Quản Thành và Hình Triêu Huy không hề có bất kỳ mâu thuẫn gì, bọn họ thậm chí còn chưa từng cộng sự. "

Trương Dương nói: "Người bắt hắn làm chuyện này nhất định rất hận lão Hình. " Hắn nhìn thấy phía trước Cảnh Thiên Thu và một gã nhân viên công tác Quốc An cùng nhau đi tới, ánh mắt của Cảnh Thiên Thu giống như mũi đao hướng về phía Trương Dương. Cô ta rất hận Trương Dương, chuyện hôm nay ầm ỹ tới loại tình trạng này tất cả là nhờ thằng ôn này ban tặng, mặc dù cô ta ở kinh thành có rất nhiều quan hệ, cũng được cho là người mánh khoé thông thiên, nhưng Quản Thành bị bắt trong quán của cô ta, hơn nữa bí mật Nhân Gian Cung Khuyết che giấu cũng bại lộ trước mặt công chúng, một khi dẫn tới sự chú ý của công chúng, chuyện này sẽ trở nên vô cùng khó giải quyết, càng phiền toái hơn là Cảnh Thiên Thu hiện tại ngay cả một chữ cũng không nói nổi.

Trương đại quan nhân mỉm cười tới trước mặt Cảnh Thiên Thu, gật đầu nói với cô ta: "Cảnh tổng, chúng tôi đã bắt được Quản Thành rồi, hắn cũng khai rồi, thì ra hai người quen nhau từ lâu. "

Mắt phượng của Cảnh Thiên Thu trợn lên, đáng tiếc cô ta nói không ra lời.

Trương Dương rắp tâm chọc tức cô ta: "Có gì thì cô cứ nói đi, yên tâm, chính sách của đảng chúng ta là sẽ không để người tốt bị oan, cũng sẽ không bỏ qua cho một kẻ xấu nào. " Trương đại quan nhân đương nhiên đã quy Cảnh Thiên Thu vào loại người xấu.

Cảnh Thiên Thu gật đầu đầy oán hận, dùng cách này để biểu đạt sự phẫn nộ của mình, cô ta cũng không rõ mình sao lại đột nhiên mất tiếng. Trương đại quan nhân thật sự muốn khiến cô ta câm chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng không cần phải vậy, hắn vẫn định từ miệng Cảnh Thiên Thu moi ra thứ gì đó.

Trương Dương ra tới bên ngoài, nhìn thấy khách nhân tiếp nhận tra hỏi đã bắt đầu lục tục rời đi thì không khỏi nhíu mày, hắn vừa hay nhìn thấy Lương Khang, vẻ mặt của Lương Khang cũng kinh hồn, hắn đến Nhân Gian Cung Khuyết đích xác là để bàn chuyện làm ăn, không làm ra chuyện trái pháp luật gì, nhưng mấy tiếng nổ vừa rồi đã làm cho hắn hoảng sợ. Nhìn thấy Trương Dương, Lương Khang nói: "Anh biết xảy ra chuyện gì không?"

Trương Dương lắc đầu: ": "Không biết. " Lúc này nhìn thấy một người cúi đầu vội vàng đi qua người mình, chính là Tạ Khôn Cử, có điều hiện tại hắn ăn mặc rất chỉnh tề, hoàn toàn không thảm hại như vừa rồi Trương Dương nhìn thấy hắn.

Tạ Khôn Cử nhìn thấy Trương Dương, cho nên mới muốn né tránh, nhưng Trương Dương lại kêu lên: "Tạ tổng dừng bước. "

Tạ Khôn Cử dừng chân, trong lòng chửi tổ tông mười tám đời của Trương Dương một lượt, xoay người lại, ép mình nở nụ cười, nói thật, so với khóc còn khó coi hơn: "Bí thư Trương, là anh à. " Trước đây thằng cha này chưa bao giờ gọi Trương Dương như vậy, khi nói chuyện, hắn quan sát máy ảnh trên người Trương Dương, nghĩ thầm thảm trạng vừa rồi của mình tất cả đều bị hắn ghi lại rồi.

Trương đại quan nhân biết rõ còn cố hỏi: "Anh không sao chứ. "

Tạ Khôn Cử nói: "Không sao, không sao, công ty tôi còn có việc, đi trước nhé... " Hắn lại cười cười với Lương Khang rồi vội vàng rời khỏi.

Trương Dương cũng không ở lại lâu, hắn và Ngũ Đắc Chí lên xe, nói với Ngũ Đắc Chí: "Tôi phải đi tìm một người. "

Ngũ Đắc Chí nói: "Có liên quan tới chuyện hôm nay ư?"

Trương Dương gật đầu: "Chắc có liên quan, tôi trước tiên đưa anh về đã. "

Ngũ Đắc Chí nói: " Anh đưa tôi đến Nghi Xuân, tôi hẹn bằng hữu ở đó. "

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Bằng hữu? Anh ở kinh thành còn có bằng hữu à?"

Ngũ Đắc Chí nghe hắn nói như vậy thì không khỏi cười bảo: "Anh cho rằng tôi trước giờ đều là một người cô đơn ư?"

Trương đại quan nhân chớp chớp mắt nói: "Không phải là Đồng Tú Tú chứ?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Tôi gặp mặt ai hình như không cần phải hỏi anh. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Nhất định là đúng rồi, tôi nói này, hiện tại đại đã báo rồi, mặt anh cũng khôi phục bảy tám phần rồi, khúc mắc trước đây cũng có thể giải khai, cũng nên ôn lại tình cũ với người ta rồi. "

Ngũ Đắc Chí lườm hắn một cái: "Ai cần anh lo?"

Trương Dương lái xe đưa Ngũ Đắc Chí tới Nghi Xuân, trên đường Triệu Quốc Cường gọi điện thoạitới, hắn hiển nhiên đã biết chuyện xảy ra ở Nhân Gian Cung Khuyết, không khỏi thầm oán: "Trương Dương, tôi vừa rồi nói với anh thế nào? Nhất định phải khống chế tính nóng của anh, anh chạy đến bên đó gây ra động tĩnh lớn như vậy, có bận tâm tới mặt mũi của tôi hay không?"

Trương đại quan nhân: "Thở dài Quốc Cường, không phải tôi không nể mặt anh, là cô Cảnh kia có vấn đề, cô ta chứa chấp Quản Thành, chúng tôi vừa rồi đã bắt được Quản Thành, hắn có liên quan tới rất nhiều vụ án trọng yến như nổ bom ở quảng trường lầu canh Đông Giang, vụ nổ ở cục công an Bắc Cảng, vụ nổ ô tô ở đông môn kinh thành cũng có liên quan tới hắn, trước mắt Quốc An đã chính thức tham gia rồi, Quốc Cường, anh không biết tình huống lúc đó thôi, nữ nhân này tuyệt đối rất phiền toái, là bằng hữu tôi khuyên anh một câu, trăm ngàn lần đừng dính vào làm gì. "

Triệu Quốc Cường nghe Trương Dương nói nghiêm trọng như vậy thì cũng không khỏi trầm mặc, hắn nghĩ nghĩ rồi nói khẽ: "Tôi tối nay sẽ tới kinh thành. "

Trương đại quan nhân vốn định nói anh tốt nhất đừng đến, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Triệu Quốc Cường lần này tới chưa chắc đã là vì Cảnh Thiên Thu, căn cứ vào tình huống trước mắt cho thấy, Cảnh Thiên Thu rất có thể lằng nhằng với lão gia tử Triệu Vĩnh Phúc của hắn, Triệu Quốc Cường tới đây tám chín phần mười là muốn khuyên lão gia tử của hắn giữ bình tĩnh.

*****

Trương đại quan nhân đang nghe điện thoại thì phía sau một chiếc xe lao tới, vội vàng đánh vô lăng, sau đó thì đột nhiên phanh lại, Trương đại quan nhân đang gọi điện thoại, không kịp có phản ứng, nhưng giẫm phanh thì không kịp rồi, cùng với Ngũ Đắc Chí hét lên kinh hãi, xe bọn họ tông vào đuôi xe pick-up phía trước.

Trương đại quan nhân tuy rằng lái xe Mercedes của ban trú kinh Bình Hải, nhưng khi xe Mercedes va chạm với xe xe pick-up, nhưng xe hắn không hề chiếm được tiện nghi, nắp đậy động cơ biến hình vênh lên, bình nước cũng thủng.

Triệu Quốc Cường ở đầu kia điện thoại nghe rõ tiếng va chạm đó, muốn hỏi xảy ra chuyện gì thì Bên kia đã dập máy, gọi lại thì không có ai nghe.

Trương đại quan nhân và Ngũ Đắc Chí cũng không bị thương, hai người mở cửa đi ra ngoài, bên kia xe pick-up có bốn người, mặt sau lại có hai chiếc xe dừng lại, hiển nhiên là cùng một nhóm với xe pick-up, mười người lục tục kéo xuống, mười bốn người này vây quanh Trương Dương và Ngũ Đắc Chí, lái xe xe pick-up là đại hán râu quai nón. Hắn chỉ vào mũi Trương Dương rồi: "Nói lái xe kiểu đéo gì thế?"

Trương đại quan nhân nhìn hai xe, xe mình đâm vào đít xe trước, cho dù cảnh sát giao thông tới thì mình cũng lãnh hết trách nhiệm, nhưng hắn cũng không phải hiền lành gì: "Anh con mẹ nó sao tự dưng lại đạp phanh?"

" Hắn vừa rồi vừa lái xe vừa gọi điện thoại. Đền tiền. "

Ngũ Đắc Chí nhìn thấy đối phương nhiều người thì vội vàng nói: "Báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý. " Lúc này hắn mới phát hiện, chỗ bọn họ phát sinh va chạm là nơi hẻo lánh, đường rộng, nhưng xung quanh không có mấy xe cộ đi lại, nơi tầm mắt có thể hướng tới không thấy một cảnh sát nào.

Ngũ Đắc Chí vừa mới móc di động ra thì có một người gạt tới, di động của Ngũ Đắc Chí bị hất bay, đây cũng là bởi vì Ngũ Đắc Chí căn bản không ngờ tới căn bản không ngờ tới đối phương sẽ ra tay, bị người ta hất cho không kịp đề phòng.

Tên râu quai nón gào lên: "Con mẹ nó, gọi cái đéo gì mà gọi? Đâm vào xe tao rồi còn làm trò, các anh em lên nào. "

Trương đại quan nhân chưa bao giờ gặp loại người không phân rõ phải trái như vậy, vù một cái, Năm sáu người lao về phía Trương Dương, Trương đại quan nhân vốn không định vì chút việc nhỏ này mà ra tay. Không đáng!

Còn có người mở cửa xe Mercedes, không ngờ vươn tay ra tóm lấy cái máy ảnh ở ghế sau.

Ngũ Đắc Chí cũng hiểu rõ, chắc vụ tai nạn này là người ta cố ý chế tạo, mục đích chân chính của đám người này chính là chiếc máy ảnh đó.

Trương đại quan nhân vừa thấy vậy liền phát hỏa nhấc chân đá bay một người đang lao về phía mình, thằng ôn đó hét thảm bay đi, lưng va vào cửa xe Mercedes, cửa xe bởi vì bị hắn va vào mà đóng lại, vừa hay kẹp lấy tên đại hán nửa người đã thò vào trong xe, thằng ôn đó vốn đã sắp lấy được máy ảnh, nhưng bị cửa xe kẹp, đau quá nên theo bản năng rụt người lại.

Ngũ Đắc Chí đồng thời ra tay, mục tiêu của hắn là tên vừa rồi đã hất di động của hắn, tay trái chưởng chưởng thành đao, chém vào ót tiểu tử đó, đừng nhìn là tay không, nhưng vỗ xuống cũng sinh ra gió, đập cho tiểu tử đó choáng váng, nện mông xuống đất, Ngũ Đắc Chí lại nhấc đầu gối, đá vào căm tên đó, khiến mặt mũi hắn phun máu.

Mười bốn người này mặc dù trên nhân số thì gấp bảy lần Trương Dương và Ngũ Đắc Chí, nhưng căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, Trương đại quan nhân liên tục đánh bại hai người, tóm lấy tên bị kẹp ở cửa xe chưa kịp bò ra, túm cổ áo hắn ném bay ra ngoài, Trương Dương vươn tay với máy ảnh, không phải bởi vì máy ảnh quan trọng đối với hắn, mà là Trương đại quan nhân muốn nghiệm chứng một điểm.

Quả nhiên, đám người đó lại ùa về phía Trương Dương, mục đích chính là chiếc máy ảnh.

Đến hiện tại Trương đại quan nhân đã có thể xác định, nhóm người này và sự cố tông vào đuôi xe tất cả là Tạ Khôn Cử cố ý chế tạo, hiển nhiên hắn lo mình sẽ làm lộ việc xấu mặt của hắn ở Nhân Gian Cung Khuyết.

Ngũ Đắc Chí không biết từ chỗ nào lấy ra được cái cờ lê, vung vẩy, đao pháp độc thủ đại khai đại hợp, đánh cho đám vô lại này phải kêu cha gọi mẹ, khi cảnh sát giao thông chạy đến thì mười bốn người này tất cả đều bị bọn họ đánh ngã, nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ.

Cảnh sát giao thông Khu trực thuộc cũng rất ít khi nhìn thấy cảnh hai người đánh ngã mười bốn người, một người trong đó còn là người tàn tật, sức chiến đấu này cũng thật cường hãn, trên thực tế Trương đại quan nhân còn chưa ra tay, hơn phân nửa đều là Ngũ Đắc Chí đánh bại.

Ngũ Đắc Chí nhặt di động lên, đã rơi nát bét rồi, hắn nhìn đồng hồ đeo tay: "Hỏng rồi, tôi phải đi rồi, muộn mất. "

Trương Dương nói: "Mau đi, chuyện bên này để tôi xử lý. "

Hai cảnh sát giao thông đó không vui: "Alo, các anh nói rõ tình huống đi. "

Trương Dương nói: "Tôi có thể chạy đi đâu? Đúng là, có muốn tôi gọi cục trưởng phân cục của các anh tới hay không?" Một câu thực sự đã hù chết cảnh sát giao thông cảnh sát giao thông này.

Trong mười bốn người có mấy người bị thương không nhẹ. trong lúc cảnh sát giao thông gọi xe cứu thương thì Trương Dương gọi cho Triệu Nhu Đình, hắn vốn vẫn chưa định tìm Tạ Khôn Cử gây phiền toái, nhưng anh không phạm người mà người ta đã chọc tới đầu anh, Trương đại quan nhân phát hiện đối với người xấu thì không thể có nửa phần nhân từ, một khi nắm được cơ hội thì sẽ phải một kích đánh dập đầu.

Triệu Nhu Đình sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương thì cũng cảm thấy có chút buồn bực, tuy rằng mình và Trương Dương coi như là cũng có chút giao tình, nhưng vẫn không thân tới mức này, tới tai nạn giao thông nho nhỏ sao cũng nghĩ tới mình, có điều cha cô ta là phó thị trưởng thường vụ kinh thành, có lẽ chính vì duyên cớ này mà Trương Dương mới tìm cô ta. Bất kể động cơ của Trương Dương như thế nào thì Triệu Nhu Đình cũng đã nợ hắn một nhân tình rất lớn, cho nên sau khi nhận được điện thoại thì ngay lập tức chạy tới hiện trường.

Cảnh sát giao thông Phụ trách xử lý sự cố nghe nói con gái phó thị trưởng thường vụ Triệu Thiên Nhạc tới thì tất nhiên không dám chậm trễ.

Triệu Nhu Đình đối với những cảnh sát giao thông này thì căn bản không để vào mắt, tới trước mặt Trương Dương thấp giọng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trương Dương đưa máy ảnh cho cô ta, mỉm cười nói: "Ảnh Bên trong cô xem xong sẽ minh bạch, tai nạn giao thông này cũng là vì do những bức ảnh mà có, à, tôi phải nhắc nhở cô một câu, phải chú ý tới an toàn cá nhân, cẩn thận có người giết cô diệt khẩu đó. "

Triệu Nhu Đình nghe hắn nói xong đã minh bạch trong đây tám chín phần mười là có liên quan tới Tạ Khôn Cử, trong lòng vừa vui sướng vừa tức giận, có cái này cô ta cuối cùng cũng có chứng cớ hữu lực để đối phó Tạ Khôn Cử rồi, trên phân chia tài sản cũng có thể chiếm hết chủ động. Cô ta nhất định phải tóm lấy cơ hội lần này, cho Tạ Khôn Cử một bài học thật đau.

Triệu Nhu Đình gọi điện thoại gọi đại đội trưởng chi đội tuần cảnh kinh thành tới, Trương Dương bán cho cô ta một cái nhân tình lớn như vậy, cô ta không thể không tỏ ý gì.

Trương Dương cũng không ở hiện trường lâu, sau khi nói hết từ đầu tới cuối thì liền lái xe rời khỏi hiện trường, Triệu Nhu Đình xử lý nốt, mấy người chế tạo tai nạn xe cộ chặn Trương Dương lại trên đường hiển nhiên không đoán được sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, còn chưa thẩm vấn đã khai ra có người chi tiền bảo bọn họ làm chuyện này, người đó tên là Phạm Quảng Đoàn, Triệu Nhu Đình không xa lạ gì với Phạm Quảng Đoàn, người này là bạn tốt của Tạ Khôn Cử, chuyện tới nước này đã hoàn toàn rõ ràng rồi, Tạ Khôn Cử bảo Phạm Quảng Đoàn ra mặt tìm người, mục đích chế tạo tai nạn xe cộ này là để cản Trương Dương, cưới chiếc máy ảnh đó.

Triệu Nhu Đình tìm một cửa hàng rửa anh, khi cô ta nàng xem nội dung của những bức ảnh này, tức giận đến nỗi hoa dung thất sắc, cả người run rẩy, nữ nhân khi ủy khuất đầu tiên sẽ nghĩ đến người nhà mẹ đẻ, những bức ảnh này khiến Triệu Nhu Đình đã quá chán nản với cuộc hôn nhân này, cô ta vẫn luôn đang chờ một cơ hội thích hợp, chờ đợi một điểm bùng nổ, lần này cô ta rốt cuộc nhịn không nổi nữa rồi.

Triệu Thiên Nhạc cầm ảnh con gái đưa cho mình, tay y không khỏi run run, không phải thương tâm mà là phẫn nộ, những bức ảnh này đối với y thì có nghĩa là vô cùng nhục nhã, không chỉ vũ nhục con gái y, cũng là vũ nhục toàn bộ Triệu gia bọn họ, Triệu Thiên Nhạc ném ảnh lên bàn, nói khẽ: "Những bức ảnh này con từ đâu mà có?"

Triệu Nhu Đình lúc này mới mới kể lại chuyện từ đầu chí cuối, chẳng những nói ra chuyện hôm nay, cũng kể lại cả chuyện Tạ Khôn Cử tìm trung y sư lừa cô ta, muốn dồn cô ta vào chỗ chết, sau khi nói xong, hai mắt Triệu Nhu Đình ánh lệ.

Triệu Thiên Nhạc tức giận đến nỗi ném bay chén trà, giận dữ hét: "Xảy ra chuyện như vậy con vì sao đến bây giờ theo tôi nói với cha?"

Triệu Nhu Đình rưng rưng nói: "Cha, chuyện này con sẽ không đê ryên cho hắn đâu, ly hôn đối với hắn mà nói thì thật sự là quá tiện nghi, con muốn hắn phải thân bại danh liệt, con muốn hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng. " Khi cô ta nói những lời này vẻ mặt rất kiên quyết, không một chút do dự, nữ nhân một khi đã nổi ác tâm thì so với nam nhân còn quả quyết hơn gấp trăm lần.

Ánh mắt Triệu Thiên Nhạc dừng trên những bức ảnh, nói khẽ: "Hắn rất nhanh sẽ biết, con gái của Triệu Thiên Nhạc ta tuyệt đối không phải là dễ bắt nạt. "


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)