Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Quan Cầm Thú - Chương 014

Y Quan Cầm Thú
Trọn bộ 128 chương
Chương 014: Giải linh hoàn nhu hệ linh nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Shopee


Bóng đêm thâm trầm, Tư Mã Phỉ Phỉ tay chống cằm ngồi bên cạnh lò lửa, xuất thần nhìn lò lửa hừng hực, ánh mắt mê võng theo hơi nước mông lung trở nên càng mê ly.

Đường Liệp đi vào cạnh nàng, đem bánh tráng cầm trong tay đưa cho nàng.

Tư Mã Phỉ Phỉ lắc đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Đường Liệp, lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: " Ngươi thật là một tên kỳ quái!"

Đường Liệp cố ý trầm mặt xuống: " Nể ngươi là người bệnh của ta, ta tạm thời tha thứ ngươi một lần!"

Tư Mã Phỉ Phỉ cười nói: " Ngươi chẳng những là một người kỳ quái, mà còn là một tên ngốc."

" Tại sao nói ta như vậy?"

Trong đôi mắt của Tư Mã Phỉ Phỉ toát ra một tia ưu thương: " Ca ca vì bảo vệ danh dự và địa vị của bọn họ, nhất định sẽ giết ta, ngươi tội gì cùng ta tìm cái chết vô nghĩa."

Không nghĩ tới tiểu tao đồ này còn có chút lương tâm, Đường Liệp cười nói: " Ta có tự tin chữa tốt cho ngươi!"

" Như thế nào chữa cho tốt? Chẳng lẽ ngươi có bản lãnh biến ta trở lại thành một cô gái hoàn bích?" Tư Mã Phỉ Phỉ gây sự.

Đường Liệp đã nhìn thấy nàng đột nhiên nhích tới, trong lòng không khỏi có chút bối rối, dịch chuyển qua một bên, kéo xa khoảng cách với Tư Mã Phỉ Phỉ.

Tư Mã Phỉ Phỉ lại tiếp tục nhích thân hình tới gần Đường Liệp, dịu dàng nói: " Nhìn ngươi cường tráng như thế, nhưng lá gan lại nhỏ như vậy, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi chưa từng chạm qua đàn bà?"

Cổ áo của nàng chẳng biết từ khi nào rơi xuống vai trái, lộ ra đầu vai mượt mà nhẵn nhụi.

Đường Liệp hít thở bắt đầu trở nên dồn dập, tiểu tao đồ này rõ ràng đang dụ dỗ mình.

Đường Liệp nói: " Tư Mã tiểu thư, xin tự trọng..."

Tư Mã Phỉ Phỉ ha hả cười rộ lên yêu kiều: " Chúng ta chỉ sợ không còn sống trên đời này được vài ngày, vì sao không quý trọng thời gian trước mắt?" Bàn tay nàng nhẹ nhàng thăm dò vào giữa hai chân Đường Liệp, vẻ mặt quyến rũ tới cực điểm: " Ngươi là tên miệng không đúng tâm, ngoài miệng nói thật chính nghĩa lẫm nhiên, nhưng thân thể vì sao lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, có phải là sợ hãi gia nhân của ta?"

Đường Liệp bị nàng trêu chọc khiêu khích khiến dục hỏa đốt người, trong đầu làm gì còn hai chữ sợ hãi tồn tại, hai tay đỡ lấy đầu vai Tư Mã Phỉ Phỉ, bỗng nhiên đẩy nàng ngã xuống trên đống cỏ.

Ánh mắt cực kỳ dã tính của Tư Mã Phỉ Phỉ đã tràn ngập hưng phấn, nàng dịu dàng nói: " Lúc này mới là một nam nhân chính thức!"

Đường Liệp cởi sạch quần áo trên người Tư Mã Phỉ Phỉ, nhìn thấy ngọc thể đường cong lả lướt của nàng, cả thân hình liền như bị lửa dục thiêu đốt.

Thân thể Tư Mã Phỉ Phỉ bày ra tư thái cực kỳ hấp dẫn, nũng nịu nói: " Nhìn không ra ngươi là một con sài lang háo sắc bao thiên!"

Đường Liệp phát ra một tiếng gầm nhẹ, cúi người hôn lên đôi môi anh đào ướt át tiên diễm của nàng, thân thể phá tan lực cản, tiến vào trong cơ thể ấm áp của nàng.

Lò lửa hừng hực, như muốn nướng nóng thân thể của Đường Liệp và Tư Mã Phỉ Phỉ đang lần lượt thay đổi triền miên, thái độ phóng mở với tình dục của Tư Mã Phỉ Phỉ làm Đường Liệp không thể ngờ, so sánh với Mai Thiến, Yến Nguyệt, nàng cũng giống như nữ tính hiện đại ở cuộc sống nguyên lai của Đường Liệp, không che giấu chút nào với nỗi khao khát của thân thể, tận tình hưởng thụ khoái cảm và vui thích do ân ái mang đến.

Tư Mã Phỉ Phỉ dưới sự tấn công của Đường Liệp, cả người đắm chìm trong từng đợt sung sướng cực độ, nàng bắt đầu lớn tiếng rên rỉ, tiếng rên rỉ ai uyển sung sướng vốn chính là thuốc thôi tình rất hay, nhưng khi Đường Liệp nghe được cũng hết hồn, hắn che miệng của Tư Mã Phỉ Phỉ, sợ hãi nói: " Hai tên võ sĩ còn ở bên ngoài, ngươi có phải là muốn hại chết ta?"

Tư Mã Phỉ Phỉ ha ha nở nụ cười, giật bàn tay Đường Liệp ra, dịu dàng nói: " Người nhát gan! Bọn họ vừa điếc vừa câm, có thể nghe được cái gì? Ta càng muốn kêu to!"

Đường Liệp giả ra bộ dáng hung thần ác sát, tàn bạo mắng: " Tiểu tao đồ! Ta không giết chết ngươi không được!"

Tư Mã Phỉ Phỉ vì sự biểu hiện thô bạo của Đường Liệp mà phát run, phát ra tiếng rên rỉ càng lớn hơn.

Sau cơn điên cuồng qua đi, cả người Đường Liệp thư thái nằm trên đống cỏ, thân thể trần trụi của Tư Mã Phỉ Phỉ nằm trên người Đường Liệp, môi anh đào hôn lên gáy Đường Liệp.

Đường Liệp vuốt ve nàng, đôi chân trần mềm mại, khóe môi đột nhiên mỉm cười, ân ái với em gái của Tư Mã Thiên Phong, chẳng những thân thể tìm được thỏa mãn, trên tinh thần lại càng có khoái cảm báo thù.

Gương mặt của Tư Mã Phỉ Phỉ dán trên lồng ngực Đường Liệp, dịu dàng nói: " Ngươi thật cường tráng, ta chưa từng tìm được thỏa mãn như vậy! Chỉ tiếc cơ hội hoan lạc của chúng ta chỉ còn được vài ngày nữa."

Đường Liệp nghe nàng khen năng lực đàn ông của mình, trong lòng tự nhiên thập phần đắc ý, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, nhìn gương mặt xinh đẹp của Tư Mã Phỉ Phỉ, hôn lên môi nàng: " Nhất định sẽ có cơ hội!"

Đường Liệp mang theo Tư Mã Phỉ Phỉ đi đến trước ghế giải phẫu, ra hiệu cho Tư Mã Phỉ Phỉ nằm lên đó. Tư Mã Phỉ Phỉ mặc dù trời sinh có tính phóng đãng, nhưng nhìn thấy ghế phẫu thuật, đem bộ vị bí ẩn nhất của thân thể phơi bày ra trước mặt Đường Liệp, cũng không khỏi cảm thấy thẹn thùng.

Nàng nũng nịu quát lên: " Ta còn tưởng ngươi thật sự là đại phu, không nghĩ tới ngươi lại là một đại sắc lang dùng bảng quảng cáo của đại phu, cái ghế hoang dâm vô sỉ như vậy ngươi cũng tạo ra được."

Đường Liệp biết không thể giải thích rõ ràng với nàng, cười nói: " Ngươi nằm lên rồi sẽ biết ta đến tột cùng là sắc lang hay là đại phu, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi!" Vì tránh cho Tư Mã Phỉ Phỉ lộn xộn, hắn dùng dây lưng trên ghế giải phẫu buộc chặt Tư Mã Phỉ Phỉ trên ghế, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập kích thích mới mẻ của nàng, Đường Liệp biết, tiểu tao đồ này có lẽ nghĩ mình đang chơi trò chơi gì đó với nàng.

Giải phẫu mặc dù đơn giản, nhưng đối với xuân sắc mê người của Tư Mã Phỉ Phỉ, Đường Liệp đầu tiên cần làm chính là phải chống đỡ lực hấp dẫn. Sau khi tiêu độc, Đường Liệp dùng vật khuếch trương cẩn thận đặt vào trong cơ thể nàng.

Tư Mã Phỉ Phỉ bởi vì đột nhiên bị vật lạnh như băng sát nhập mà phát ra một tiếng kêu to yêu kiều, nhịn không được mắng: " Đường Liệp! Ngươi là tên biến thái!"

Đường Liệp làm như không nghe thấy, khí cụ do Kinh Mâu chế tác thập phần tinh xảo, Đường Liệp điều chỉnh góc độ của ngọn đèn, để cho ánh sáng chui vào bên trong vật khuếch trương.

Từ vị trí của hắn đã có thể thấy rõ tình cảnh trong cơ thể của Tư Mã Phỉ Phỉ, tình huống tổn hại của màng trinh không nghiêm trọng lắm, bởi vậy có thể suy đoán ra Tư Mã Phỉ Phỉ mặc dù có kinh nghiệm ân ái, nhưng cũng không nhiều lần, Đường Liệp cầm lấy cái nhíp đặc chế và kéo thăm dò vào trong cơ thể nàng.

" Trong quá trình giải phẫu, có lẽ sẽ thấy có chút đau đớn, ngươi tận lực nhẫn nại một chút." Đường Liệp thân thiết dặn dò.

Vẻ mặt Tư Mã Phỉ Phỉ bắt đầu trở nên trịnh trọng, nàng rốt cuộc bắt đầu tin tưởng, Đường Liệp đích thật là đang chữa bệnh cho nàng, có chút sợ hãi hỏi: " Ngươi.. ngươi rốt cuộc là đang làm gì?"

Đường Liệp cũng không trả lời vấn đề của nàng, hết sức chăm chú vào trong phẫu thuật, hắn dùng cây kéo đặc chế dài hơn kéo màng trinh đã rách của nàng ra ngoài mép, lại dùng dây nhỏ, cẩn thận ghép rồi khâu lại, vẻn vẹn chỉ có thể đút được một ngón út qua, trong lúc tiến hành giải phẫu, Đường Liệp đột nhiên nhớ tới một chuyện, lúc mình và Tư Mã Phỉ Phỉ ân ái, không có dùng bất cứ thứ gì để tránh thai, vạn nhất nàng mang thai thì nên làm gì bây giờ? Mặc dù đây là sản phẩm xử nữ giả mạo, nhưng xử nữ mang thai cũng sẽ được cho là một chuyện kỳ tích, nghĩ lại trên đời này làm gì có chuyện đúng lúc như vậy, đi từng bước tính từng bước, cần gì phải trông nom sau này sẽ phát sinh chuyện gì!

Bởi vì trước khi giải phẫu đã chuẩn bị đầy đủ, khí cụ lại cực kỳ thuận tay, Đường Liệp chỉ dùng mười phút đã làm xong phẫu thuật. Đường Liệp đem khí cụ bỏ lên bàn, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nói: " Tốt lắm!"

Tư Mã Phỉ Phỉ vẫn đang nằm yên, trong quá trình giải phẫu, nàng cũng không cảm thấy đau đớn, không biết Đường Liệp làm gì trong cơ thể nàng, dịu dàng nói: " Hỗn đản ngươi, nhìn đủ rồi chưa, còn không mau thả ta đứng lên!"

Đường Liệp cười tủm tỉm cởi dây cho nàng, Tư Mã Phỉ Phỉ bò lên, hung hăng gõ lên đầu Đường Liệp một cái: " Ngươi là tên biến thái!"

Đường Liệp ôm đầu nói: " Ngươi ngàn vạn lần không thể hoạt động mạnh, nếu không sẽ kiếm củi ba năm mà thiêu trong một giờ!"

Tư Mã Phỉ Phỉ nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Đường Liệp, bị dọa không dám nhúc nhích, nhỏ giọng nói: " Rốt cuộc ngươi ở trong người ta đã làm gì?"

Đường Liệp ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, bế nàng tới trên chiếc chiếu trải trên đống cỏ, che mền cho nàng, mỉm cười kề sát tai nàng nói: " Ta chỉ là khâu lại bộ phận tổn thương trong cơ thể nàng lần nữa, bây giờ thân thể của nàng cũng không có gì khác với khi còn con gái."

Tư Mã Phỉ Phỉ cho dù thông thoáng, nhưng gương mặt cũng xấu hổ đỏ bừng, thấp giọng hỏi: " Thật sao?"

Đường Liệp gật gật đầu.

" Sao ta chưa bao giờ nghe qua y thuật cổ quái như vậy?"

Trong lòng Đường Liệp thầm nghĩ, đây là kỹ thuật mới của thế kỉ hai mươi mốt, ở nơi này ngươi làm sao biết, nhưng những lời này không thể giải thích với Tư Mã Phỉ Phỉ, nhẹ vỗ gò má của nàng nói: " Bây giờ nàng cần nghỉ ngơi, chuyện khác sau này ta sẽ giải thích cho nàng nghe."

Tư Mã Phỉ Phỉ nghe lời gật đầu, không thể ngờ là cầm tay Đường Liệp, làm nũng nói: " Muốn ta ngủ cũng được, nhưng ngươi không được rời ta một bước nào."

Trong lòng Đường Liệp thầm than, đàn bà đúng là phiền toái, nhưng Tư Mã Phỉ Phỉ đúng ra là đàn bà phóng khoáng, theo lý thuyết sẽ không quấn quýt lấy mình, đợi sau khi cắt chỉ phục hồi như cũ, nàng rất nhanh sẽ trở thành vương phi của đế quốc, đàn bà của đế quân Huyền Tư Triết, đoạn tâm nguyện này của cả hai có lẽ sẽ không còn nhắc tới, tạm thời coi như cùng nàng đã xảy ra chuyện tình một đêm, sau khi trời sáng thì từ nay về sau, sẽ quên không còn một mảnh.

Đối với Đường Liệp mà nói, thời gian này là bị cầm tù, Tư Mã Thiên Phong chặt đứt toàn bộ liên lạc của hắn với thế giới bên ngoài, phạm vi hoạt động của hắn bị hạn chế ở trong nông trang, mỗi ngày ngoại trừ Tư Mã Phỉ Phỉ, chỉ đối mặt với hai gã võ sĩ vừa điếc vừa câm, Tư Mã Thiên Phong cũng rất ít tới.

Tư Mã Phỉ Phỉ lại là một nữ lang nhiệt tình như lửa, đối với chuyện nam nữ có nhu cầu mãnh liệt, Đường Liệp thật vất vả mới giúp nàng tu bổ thành công, vô luận nàng làm sao câu dẫn mình, cũng không thể không kiên trì lập trường, để tránh làm ra chuyện xấu, nhưng sớm chiều đối mặt với nàng, đối với Đường Liệp đúng là một ngày bằng một năm, nhớ tới lẽ ra nên làm phẫu thuật chậm thêm hai ngày rồi mới tiến hành tu bổ giải phẫu, lúc đó đã có thể tranh thủ thời gian cùng nàng hoan lạc một trận thống khoái.

Thật vất vả mới chịu đựng được tới ngày thứ năm, Đường Liệp sáng sớm đã giúp Tư Mã Phỉ Phỉ cắt chỉ, tình huống vết thương khép lại tương đối lý tưởng, chỉ cần thêm một tháng khôi phục, thân thể của Tư Mã Phỉ Phỉ chẳng khác gì cô gái hoàn bích, ít nhất nhìn từ bề ngoài đã không có gì bất đồng.

Tư Mã Phỉ Phỉ mặc quần dài vào, gương mặt từ trước tới nay luôn tràn ngập mị thái lại hiện ra vài phần đoan trang, trong lòng Đường Liệp ngầm kỳ lạ, chẳng lẽ thân thể biến hóa cũng khiến cho trong lòng nàng biến hóa, tiểu tao đồ này không ngờ lại bắt đầu đổi tính?

Tư Mã Phỉ Phỉ đưa mắt nhìn Đường Liệp nói: " Đường Liệp! Hôm nay có phải ca ca ta sẽ tới?"

Đường Liệp gật đầu: " Phải!"

Tư Mã Phỉ Phỉ u nhiên thở dài một hơi, bàn tay nhè nhẹ vuốt gương mặt oai hùng của Đường Liệp, có chút không đành lòng nói: " Ngươi cũng đã biết, vô luận lần này kết quả giải phẫu thế nào, ca ca ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi?"

Đường Liệp luôn lo lắng đều là chuyện này, mặc dù Tư Mã Thiên Phong đã hứa hẹn với mình, nhưng một khi hắn biết chuyện của Tư Mã Phỉ Phỉ đã được giải quyết, khó bảo toàn hắn sẽ không giết mình diệt khẩu. Hắn mỉm cười nói: " Trị liệu cho nàng là ta chính mình lựa chọn, nếu chuyện này mang đến họa sát thân cho ta, ta cũng sẽ không trách cứ bất luận kẻ nào." Bây giờ hắn chỉ dựa vào khẩu súng, nếu Tư Mã Thiên Phong quyết tâm đối phó mình, thì coi như là lưỡng bại câu thương.

Tư Mã Phỉ Phỉ tâm loạn như ma, mặc dù nàng từng cùng nhiều nam tử phát sinh quan hệ thân mật, nhưng cảm giác đối với Đường Liệp hoàn toàn khác hẳn, chẳng những bởi vì khí lực cường tráng của Đường Liệp làm nàng cảm nhận được thỏa mãn cực độ, càng bởi vì trên người Đường Liệp có được loại khí chất nam tử tầm thường không thể có được, nếu Đường Liệp thật sự bị ca ca của nàng giết chết diệt khẩu, đối với nàng mà nói là sự nuối tiếc lớn lao.

Không ai đối với sự tử vong mà không sợ hãi, Đường Liệp cũng là như thế, nhưng thế cục phát triển căn bản không nắm trong tay hắn, sống chết của hắn đã hoàn toàn thao túng trong tay Tư Mã Thiên Phong. Đường Liệp cầm tay Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Nàng ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, chuyện ta giải phẫu cho nàng, quyết không thể tiết lộ nửa lời!"

Vẻ mặt Tư Mã Phỉ Phỉ ngưng trọng gật đầu.

Tư Mã Thiên Phong đến nông trường vào buổi trưa, đi theo hắn còn có một nữ y được mời tới, nữ y này từng phục vụ trong cung nhiều năm, ba năm trước mới được phép rời đi hoàng cung dưỡng lão, bởi vì bà là họ hàng xa của Tư Mã gia. Thừa tướng Tư Mã Thái thương bà không có thân nhân, liền lưu lại trong phủ, gọi là chiếu cố cuộc sống, kỳ thật là mời ở lại trong nhà dưỡng lão.

Đường Liệp và Tư Mã Thiên Phong đi ra ngoài tránh mặt, nữ y đi vào bên trong nghiệm thân cho Tư Mã Phỉ Phỉ.

Tư Mã Thiên Phong tâm thần không yên đi qua đi lại, Đường Liệp yên lặng tính toán vận mệnh của chính mình, tâm tình cũng là thấp thỏm tới cực điểm. Hai người đều có tâm sự, không ai nói chuyện gì với nhau.

Qua ước chừng ba mươi phút, nữ y kia run rẩy từ trong kho thóc đi ra, Tư Mã Thiên Phong hấp tấp nghênh đón, khẩn trương hỏi: " Thế nào?"

Nữ y mỉm cười nói: " Chúc mừng Tư Mã tướng quân, tiểu thư trong ngọc trắng ngà!"

Tư Mã Thiên Phong tươi cười rạng rỡ, hắn không khỏi nhìn thoáng qua Đường Liệp, trong lòng ngầm bội phục thủ đoạn của Đường Liệp, xoay người đẩy cửa đi vào trong kho thóc.

Tư Mã Phỉ Phỉ mặc bộ quần áo màu đỏ, lẳng lặng đứng trên đống cỏ tranh màu vàng kim, nhẹ nhàng chải mái tóc dài màu đen. Nghe được tiếng bước chân của Tư Mã Thiên Phong, nàng chậm rãi quay đầu, ánh mắt có vẻ cao quý mà cao ngạo.

Trong lòng Tư Mã Thiên Phong run lên, ngắn ngủn mấy ngày mà muội muội đã xảy ra biến hóa như thoát thai hoán cốt, rốt cuộc Đường Liệp đã làm gì trên người nàng?

" Phỉ Phỉ! Phụ thân đã nhiều ngày nhớ ngươi!"

Tư Mã Phỉ Phỉ lạnh nhạt cười: " Chỉ sợ hắn chính thức lo lắng chính là địa vị quốc trượng thôi!"

Tư Mã Thiên Phong không thể nói gì chống đỡ, thấp giọng nói: " Chuyện đã qua thì thôi, ta lập tức mang ngươi về nhà!"

Tư Mã Phỉ Phỉ đột nhiên nói: " Ngươi định đối đãi Đường Liệp như thế nào?"

Khóe môi Tư Mã Thiên Phong giật giật, trong chuyện này không thể nghi ngờ Đường Liệp đã giúp hắn một đại ân, đưa hắn và cả Tư Mã gia từ trong khốn cảnh giải thoát, nhưng Đường Liệp lại biết bí mật không nên biết, mặc dù hắn đã từng đáp ứng sẽ không thương tổn Đường Liệp, nhưng trước khác nay khác, bây giờ Đường Liệp đã hoàn thành sứ mạng của hắn, nếu lưu hắn tiếp tục sống trên cõi đời này, chỉ biết trở thành tai họa ngầm. Hắn thấp giọng nói: " Ngươi sắp gả vào hoàng cung, ta sẽ không đem vận mệnh tiền đồ cả nhà chúng ta ra đặt cược trên tay hắn!"

Gương mặt xinh đẹp của Tư Mã Phỉ Phỉ hiện ra một ý cười khinh thường: " Nếu lần này Đường Liệp không thành công, khẳng định ngươi chắc chắn không chút do dự cùng giết chết ta và hắn để bảo đảm ích lợi của Tư Mã gia!"

" Không sai!"

Tư Mã Phỉ Phỉ giận dữ nhìn thẳng vào mặt huynh trưởng nói: " Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu ngươi dám giết Đường Liệp diệt khẩu, ta sẽ đem tất cả mọi chuyện ngươi làm đều vạch trần ra ngoài, hậu quả thế nào ngươi tự suy nghĩ!"

Tư Mã Thiên Phong nao nao, hắn không thể nào tưởng tượng muội muội của mình lại đứng bên lập trường của Đường Liệp nói chuyện. Hắn hạ giọng nói: " Phỉ Phỉ, nếu Đường Liệp đem chuyện này nói ra, Tư Mã gia chúng ta sẽ..."

" Đường Liệp tuyệt sẽ không hèn hạ và ích kỉ như ngươi, chuyện tình của Tư Mã gia không quan hệ gì tới ta!" Tư Mã Phỉ Phỉ rít lên.

Tư Mã Thiên Phong thình lình vung tay lên.

Tư Mã Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt kiệt ngạo bất tuân căm tức nhìn huynh trưởng.

Tư Mã Thiên Phong giơ lên bàn tay, rồi lại chậm rãi hạ xuống.

Tư Mã Phỉ Phỉ lạnh lùng nói: " Nếu ta gả cho bệ hạ, danh vị hoàng phi, ngươi đánh ta là phạm thượng."

Trong lòng Tư Mã Thiên Phong giận tới cực điểm, lại bị biểu hiện khí thế của Tư Mã Phỉ Phỉ hoàn toàn chấn trụ, không dám làm ra cử động gì.

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Ngươi và phụ thân muốn dùng ta đổi lấy vinh hoa phú quý, ta nếu cãi tâm ý của các ngươi, đó là bất hiếu, ta đã đáp ứng các ngươi, liền sẽ không đổi ý. Bất quá nếu ngươi dám làm ra chuyện bức bách ta, ta cũng rất khó cam đoan chính mình sẽ làm gì!"

Tư Mã Thiên Phong nhìn muội tử cùng mình lớn lên từ nhỏ, biết cá tính của nàng rất mạnh, sau lại biểu hiện ra sự phản nghịch như thế, cũng là bởi vì tính cách của nàng, nếu chọc giận nàng, nàng thật sự sẽ bất luận hậu quả gì, trong lòng từ từ đành bỏ qua ý niệm giết chết Đường Liệp diệt khẩu, thở dài nói: " Muội tử, chúng ta về nhà thôi!"

Đường Liệp vẫn thủ bên ngoài cửa, cũng không biết bên trong kho thóc giữa hai huynh muội đã xảy ra cái gì, lại không biết trong thời gian ngắn này, chính mình đã trải qua quá trình từ chết đến sống.

Nhìn thấy huynh muội Tư Mã Thiên Phong trước sau bước ra kho thóc, Tư Mã Phỉ Phỉ làm như không thấy Đường Liệp đang đứng bên ngoài, dưới sự hộ vệ của hai gã võ sĩ đi lên xe ngựa.

Tư Mã Thiên Phong đóng cửa xe, lúc này mới mỉm cười đi tới trước mặt Đường Liệp, thấp giọng nói: " Đa tạ Đường tiên sinh!"

Tay của Đường Liệp giấu trong tay áo nắm chặt cây súng lục, phòng ngừa Tư Mã Thiên Phong đột nhiên xuống tay với mình, trên mặt cố ý giả ra vẻ mê võng: " Cảm tạ ta cái gì? Ta cái gì cũng chưa từng làm a!" Hắn nói những lời này là muốn cho Tư Mã Thiên Phong biết mình tuyệt sẽ không nói ra chuyện này, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý, lão tử ân ái với em gái của ngươi, ngươi không ngờ lại nói cảm tạ với ta, thật sự là chuyện cười thiên hạ, nhưng hắn không biết mình đã đi một vòng qua quỷ môn quan, Tư Mã Thiên Phong bị em gái uy hiếp mới bỏ qua ý niệm giết mình diệt khẩu.

Tư Mã Thiên Phong ý vị thâm trường gật đầu nói: " Xe ngựa ta đã chuẩn bị cho Đường tiên sinh, xa phu sẽ đưa Đường tiên sinh về nông trang, hai ngày nay Mai lão bản đã từng nhiều lần cho người tới tìm ngươi, có lẽ có chuyện gì cùng ngươi thương lượng, ta đã nói với cô ta là mời ngươi đi La Thành chẩn bệnh cho bằng hữu."

Đường Liệp nghe hắn nói như thế mới biết hắn quả nhiên không có ý giết mình, phút chốc trái tim đang treo cao rơi xuống đất, liên tục gật đầu nói: " Ta đã biết, Tư Mã tướng quân về nhà thuận lợi."

Tư Mã Thiên Phong xoay người lên xe ngựa, lại cùng Tư Mã Phỉ Phỉ thoáng mắt đã biến mất nơi cuối đường.

Đường Liệp thu thập xong khí cụ của Tinh Xưởng chế tạo, mấy thứ này đối với hắn sau này sẽ có trợ giúp trong việc hành y, hắn đem hết lên xe ngựa, lúc này mới nhờ xa phu hộ tống đi về nông trang của Mai Thiến.

Từ khi Đường Liệp vì Tư Mã Phỉ Phỉ tiến hành tu bổ giải phẫu, vẫn bị vây trong nông trang suốt năm ngày thời gian, rời đi nông trang của Tư Mã Thiên Phong, liền có loại cảm giác được tái sinh.

Tỉnh táo lại suy nghĩ, Tư Mã Thiên Phong sẽ không dễ dàng buông tha cho chính mình, mình đã nắm rõ nội tình, đủ để đưa Tư Mã gia lên tuyệt lộ, hắn sở dĩ buông tha cho mình nhất định có nguyên nhân khác, Đường Liệp suy nghĩ kỹ lưỡng, lớn nhất có thể là do Tư Mã Phỉ Phỉ ra mặt cho mình, xem ra ở chung mấy ngày với mình nàng đã sinh ra cảm tình.

Đường Liệp dừng lại phía trước cửa lớn nông trang, vừa vặn nhìn thấy Mai Thiến vừa từ ước hẹn với Lang Uyên trở về, từ vẻ ngượng ngùng của ả, Đường Liệp đã đoán ra vừa rồi ả đã đi nơi nào, nhịn không được trào phúng: " Tâm tình của Mai lão bản dường như rất tốt!" Trong lòng thầm mắng, con quỷ nhỏ này dám chắc vừa mới phong lưu khoái hoạt với Lang Uyên trở về.

Người gặp việc vui thường dễ chịu, Mai Thiến mặc dù nghe ra sự châm chọc trong miệng Đường Liệp, nhưng trong tâm tình tuyệt hảo ả cũng không chấp nhặt Đường Liệp, mỉm cười nói: " Ta còn tưởng lần này ngươi đi không trở về, khó được còn nhớ rõ trở về!"

Đường Liệp cười nói: " Ở nơi này của ngươi có điều kiện ăn ở miễn phí, còn có nhiều mỹ nữ để ta mở rộng tầm mắt, kẻ ngu mới không nhớ phải về!"

Mai Thiến hung hăng trừng mắt nói: " Ngươi bỏ đồ vật xuống, lập tức tới tiểu lâu của ta, ta có chuyện quan trọng nói với ngươi!"

Đường Liệp cười cười gật đầu, trở lại chỗ ở của mình bỏ khí cụ lại, rửa mặt qua loa, liền hướng tiểu lâu của Mai Thiến đi đến.

Đường Liệp là lần đầu tiên được cho phép tới tiểu lâu này, tiểu lâu dùng chuyên thạch pha trộn tạo thành, tầng dưới chót trống rỗng, có bậc thang đi lên hai tầng cao, cả tòa kiến trúc chất phác tự nhiên, không có hoa văn dư thừa rườm ra trang trí, cũng không giống chỗ ở của nữ tử.

Lệ Châu ở lối vào của tầng hai chờ Đường Liệp đến, ngọt ngào cười nói: " Đường tiên sinh đến đây!"

Đường Liệp có chút không thể tin lỗ tai của mình, mặc dù Mai Thiến đáp ứng cho mình tự do, nhưng thủ hạ của ả vẫn đối đãi mình như nô lệ, nhất là ả Lệ Châu này, mỗi lần nhìn thấy mình thì con mắt chỉ hận không treo cao trên đỉnh đầu, lần này không ngờ thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, xem ra dám chắc có chuyện gì không tầm thường phát sinh.

Đường Liệp mang theo một bụng tò mò đi theo Lệ Châu vào tầng chót tiểu lâu, nhìn thấy Mai Thiến lẳng lặng đứng ở cửa sổ ngắm nhìn phương xa, Đường Liệp theo ánh mắt của ả nhìn lại, có thể nhìn thấy nấm mồ cô độc của Yến Nguyệt bên cạnh hồ nước, trong lòng bất giác đau xót, tức khắc dấy lên cừu hận với Mai Thiến, nhìn bóng lưng cao to của ả, ngầm nói: " Ta nhất định phải cho ngươi hối hận cả đời!"

Mai Thiến đột nhiên xoay người lại, Đường Liệp hấp tấp hạ ánh mắt xuống, để tránh cho ả nhìn thấy cừu hận trong mắt mình.

Thái độ Mai Thiến hôm nay hòa ái kỳ lạ, mỉm cười nói: " Ngươi đã đến rồi, ngồi!"

Đường Liệp giả ra bộ dáng sợ hãi, ngồi xuống ghế.

Mai Thiến đi vào đối diện ngồi xuống, đưa mắt cho Lệ Châu.

Lệ Châu đi tới bên người Đường Liệp, đặt một chuỗi chìa khóa xuống trước mặt hắn, Đường Liệp kinh ngạc nói: " Đây là ý gì?"

Mai Thiến nói: " Chìa khóa này là do Tư Mã tướng quân nhờ ta đưa cho ngươi, hắn đáp ứng đưa một căn nhà tại đường Bàn Long cho ngươi sử dụng."

Lúc này Đường Liệp mới nhớ tới ngày đó Tư Mã Thiên Phong ở Hoa Nguyệt Phường đáp ứng chuyện của mình, cười gật đầu, thu hồi chìa khóa, nói: " Đã như vậy ta không khách khí!"

Mai Thiến lấy ra một túi tiền đổ lên trước mặt Đường Liệp: " Đây là năm trăm kim tệ, ngươi muốn mở tiệm, thì tài chính khởi động không thể thiếu, đây coi như là một chút tâm ý của ta."

Đường Liệp có chút khó tin nhìn Mai Thiến: " Tiền này ngươi cho ta mượn hay đưa cho ta?"

Mai Thiến lạnh nhạt cười nói: " Tự nhiên là tặng cho ngươi!"

Đường Liệp dĩ nhiên không tin ả có lòng tốt như vậy, nói không chừng sau lưng lại bày ra một âm mưu hiểm ác, đẩy túi tiền về phía Mai Thiến, mỉm cười nói: " Vô công không nhận lộc, Mai lão bản thu về đi!"

Mai Thiến nhìn thấy Đường Liệp cự tuyệt ý tốt của mình, không khỏi tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: " Đường Liệp, có phải ngươi hoài nghi thành ý của ta?"

Đường Liệp nhún vai nói: " Thành ý của Mai lão bản ta đã nhiều lần lĩnh giáo qua, nếu ngươi thật sự có thành ý, phiền toái ngươi giúp ta tìm khế ước bán mình về, Đường Liệp đã vô cùng cảm kích rồi."

Mai Thiến cả giận nói: " Nói như vậy, là ngươi không tin ta!"

Đường Liệp cũng không nghĩ giằng co với ả, nói tránh đi: " Mai lão bản nếu thật nghĩ muốn giúp ta, có thể cho ta mang đi Áo Tư Tạp và A Đạt?"

Mai Thiến nhẹ giọng thở dài một hơi: " Thật không khéo, hai người bọn họ đã bị đưa đến trong phủ của trưởng công chúa, cho dù bọn họ còn ở lại chỗ này, ta cũng không có quyền lợi đáp ứng ngươi."

Đường Liệp nhớ tới lúc mới đến đế đô, trưởng công chúa dùng tiền mua Áo Tư Tạp và A Đạt, hai người bọn họ theo quy củ đã thuộc trưởng công chúa, Mai Thiến đích xác không có nói sai, hắn yên lặng gật đầu, với ấn tượng của hắn với trưởng công chúa, Áo Tư Tạp hai người hẳn sẽ không phải chịu ủy khuất, tâm tình cũng trở nên ung dung lên.

Mai Thiến nói: " Trong nông trang của ta còn có rất nhiều nô lệ chưa kịp bán đi, nếu ngươi muốn, ta tặng cho ngươi mấy người."

Đường Liệp lắc đầu nói: " Đa tạ ý tốt của Mai lão bản, chuyện này sau này hãy nói."

Hắn không muốn ở lại chỗ Mai Thiến thêm một khắc nào nữa, đứng dậy cáo từ đi.

Mai Thiến phẫn nộ nhìn bóng lưng Đường Liệp đi xa, hừ lạnh một tiếng, phát ra sự bất mãn cực kỳ từ trong nội tâm đối với Đường Liệp.

Lệ Châu vẫn một mực thờ ơ bên cạnh nhỏ giọng nói: " Chủ nhân, nô tài chết tiệt này thật sự quá mức hung hăng càn quấy, có muốn giáo huấn hắn một chút hay không?"

Mai Thiến cười lạnh nói: " Gấp cái gì? Hắn tự cho là đã lấy được tự do, nhưng không biết khế ước bán mình vẫn còn trong tay ta, vô luận hắn kiếm được bao nhiêu sản nghiệp, theo pháp luật của đế quốc, đều là thuộc về chủ nhân ta đây tất cả, sẽ có một ngày hắn vì sự vô lễ của mình mà trả giá thảm trọng!"

Đường lớn Bàn Long là khu buôn bán phồn hoa nhất đế đô, Đường Liệp mặc dù ở lại đế đô thời gian không lâu, nhưng cũng có nghe nói qua nhiều lần, chỉ là không có cơ hội đến đây.

Từ trong tay Mai Thiến lấy chìa khóa, hắn mượn một chiếc xe ngựa, kéo đi toàn bộ vật phẩm và khí cụ chữa bệnh thẳng tới hướng đường Bàn Long.

Lúc Đường Liệp đến đường Bàn Long thì đã là hoàng hôn, là lúc bận rộn nhất của nơi này, người đi đường rộn ràng, hai bên đường hiệu buôn trải rộng, thương phẩm rực rỡ muôn màu, thanh âm khách hàng cò kè trả giá, thanh âm của người bán hàng rong hòa vào cùng một chỗ, có vẻ vô cùng ồn ào.

Đường Liệp chậm rãi đi trên đường cái đầy người, đi qua đoạn đường phồn hoa nhất, lướt qua một cái cầu nhỏ, ở cuối đường nhìn thấy một tòa khách sạn tên là Đắc Nguyệt Lâu, căn nhà Tư Mã Thiên Phong cấp cho hắn nằm ngay sát vách Đắc Nguyệt Lâu.

Đối với đường Bàn Long mà nói, vị trí này tương đối yên lặng, điều này có quan hệ rất lớn vì là cuối đường. Đường Liệp đối với chỗ này thập phần hài lòng, chỉ cần danh khí của hắn truyền ra, cần gì lo lắng không có bệnh nhân đến cửa, hoàn cảnh tương đối quạnh quẽ giúp hắn bảo trì tâm tính tỉnh táo.

Nhà của hắn có lẽ đã bị vứt đi khá lâu, Đường Liệp mở cửa đã loang lổ, đẩy ra cánh cửa rất nặng, nhìn thấy đá xanh trải dưới đất, phương bắc có hai gian phòng lớn, phía đông tây có hai gian phòng nhỏ, trên nóc nhà mọc đầy cỏ tranh dài hơn thước. Bụi rất dày, cửa sổ bởi vì lâu ngày mưa gió mà biến thành màu đen, đẩy cửa tiến vào phòng lớn, một cỗ mùi vị ẩm mốc đập vào mặt mà đến. Nhìn quanh bốn vách tường, nhìn thấy đã tróc ra một mảnh màu xanh, bị rêu xanh ăn mòn, dán lên vách tường, giống như bị loang lổ từng khối đen.

Đường Liệp không cảm thấy thất vọng chút nào, có điều kiện có được một không gian độc lập thuộc về mình là đã làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc lớn lao.

Lúc trước Lang Huân Kỳ cho hắn năm trăm mai kim tệ mua thuốc vẫn chưa dùng hết, phần tiền này đối với người bình thường đã là một tài phú tương đối lớn, Đường Liệp dùng phần tiền này mua đồ dùng trong cuộc sống, lại mướn người dọn dẹp ngôi nhà hoang phế đã lâu này, làm xong hết thảy, sắc trời đã ảm đạm xuống.

Tùy tiện tại một tiệm nhỏ ven đường ăn một chén thịt bò, no bụng rồi trở lại chiếc giường lớn vừa mua, thư thư phục phục nằm xuống.

Hết thảy bốn phía đột nhiên yên tĩnh, một loại cảm giác cô độc khó tả đột nhiên nảy lên trong lòng Đường Liệp, trong bất tri bất giác, đã đi vào thế giới lạ lẫm này gần một tháng thời gian, không biết có ai còn nhớ tới mình không? Đường Liệp yên lặng nghĩ, hắn còn có hai người chú, ba người dì, những người này ngoại trừ lúc làm tang lễ cho cha mẹ hắn thì có xuất hiện, từ đó về sau thì không có gặp qua, bọn họ hẳn là sẽ không chú ý tới mình.

Còn bệnh viện sủng vật của hắn có phải vẫn vận chuyển bình thường? Sophie hẳn là đã lưu ý việc mình mất tích, nhưng Đường Liệp đã từng đi không từ giã, vào năm ngoái đã từng rời đi suốt hai tháng không về, Sophie đã có thói quen thấy mình mất tích, bây giờ có lẽ nàng đang cùng bạn trai mắt kính của nàng đang ngắm hoa dưới trăng, anh anh em em.

Đường Liệp càng nghĩ càng thương tâm, có lẽ mình vĩnh viễn không còn trở về được, dấu vết của hắn đã hoàn toàn bị xóa đi tại thế giới nguyên lai.

Cỏ dại trong viện đã dọn dẹp sạch sẽ, mái ngói tàn phá đã thay đổi toàn bộ, bốn vách tường bị hỏng cũng đã được tô lại hoàn toàn, chiêu bài phòng khám bệnh Xuân Huy cũng đã treo bên ngoài.

Đường Liệp ngồi trong sân lười biếng phơi nắng, tính toán hắn đã đến đây suốt ba ngày rồi, nhưng không có một người bệnh nào tới cửa.

Đường Liệp ngoại trừ ăn cơm, thì tập thể hình vận động, đuổi thời gian nhàm chán.

Trong khách sạn cách vách đột nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ con náo loạn thành một đoàn, Đường Liệp ngáp một cái, ngồi dậy từ trên ghế, tiếng khóc kia phát ra càng thê thảm, Đường Liệp mang vào đôi guốc gỗ mới mua, chậm rãi đi ra cửa.

Chỉ thấy trước cửa lớn Đắc Nguyệt Lâu vây đầy dân chúng xem náo nhiệt, rất nhiều người không ngừng lắc đầu, trên gương mặt hiện lên vẻ thật đồng tình.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-128)