← Ch.115 | Ch.117 → |
Lòng bàn tay Phá Không đưa ra, từ bên trong mái tóc dài rút ra ba mũi tên ngắn, hướng Tuyết Viện vọt tới, dưới tình thế này, đã không còn quản được việc một chọi một công bình quyết đấu với đối thủ.
Tuyết Viện cả giận nói: " Quả nhiên là đê tiện!" Thời điểm nói lời này, nàng ta ngay cả chuyện mình phản bội sư môn cấu kết với Liễu Thập Nhị Lang cũng đã quên. Trở tay chụp mũi tên ngắn, một đôi mắt đẹp tràn ngập sát khí nhìn phía Phá Không, theo độ mạnh yếu của mũi tên, nàng có thể cảm giác được thể lực của Phá Không vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Mặc Vô Ngân cười nói: " Ngươi muốn công bình, ta liền cùng ngươi công bình đánh một hồi." Trong tay nàng nhặt lên một cành cây khô, mỉm cười nói: " Lại đến so thử!"
Lúc này Đường Liệp cùng Ma Kiếm càng đánh càng nhanh, tốc độ hai người vượt qua mọi người tưởng tượng, người chung quanh thậm chí không thể thấy rõ tình huống cụ thể giữa hai người bọn họ.
Trong lòng Ma Kiếm âm thầm kinh hãi, Đường Liệp còn trẻ như thế mà có được thân thủ như vậy, thật sự là hiếm có, cứ theo đà này, không cần thời gian lâu lắm, ngay cả mình cũng không phải là đối thủ của hắn, hắn nhìn qua hướng Tuyết Viện, đã thấy Tuyết Viện cùng Mặc Vô Ngân đánh tay đôi cũng không hề chiếm được tiện nghi gì, Mặc Vô Ngân vẫn áp dụng thế thủ, lại thủ đến một giọt mưa cũng không lọt vào, vô luận Tuyết Viện công kích điên cuồng như bão tố thế nào, nàng luôn vững như núi Thái, trong phòng thủ không có gì bối rối.
Cách phòng thủ của Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân có vài phần tương tự, nhưng Đường Liệp công kích nhiều hơn một ít, hắn dựa vào năng lượng dư thừa của bản thân mà cùng Ma Kiếm dùng cứng đối cứng so đấu.
Trong lòng Ma Kiếm âm thầm kỳ quái, bên này đánh nhau kịch liệt như thế, vì sao đến giờ này cũng không nhìn thấy thủ hạ dưới tay đến tương trợ?
Nửa thanh đao gãy của Đường Liệp toát ra đao khí lạnh thấu xương, mở rộng phạm vi hướng Ma Kiếm phát động Đồ Ma Thất Thức, Ma Kiếm tự nhiên nhận ra bảy thức này là bản lãnh của Ma Đao Khánh Đạt, trong lòng rất là tức giận, không thể tưởng được Ma Đao Khánh Đạt thế nhưng đem đao pháp truyền lại cho địch nhân. Hắn tuy rằng tức giận, nhưng sắc mặt lại càng phát ra hòa ái, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: " Đường Liệp, đánh tiếp như vậy, chỉ sợ kiếp này cũng không phân thắng bại, không bằng chúng ta giảng hòa thế nào?"
Thanh âm của hắn mềm nhẹ mang theo một cỗ cảm giác mềm nhũn, trong lòng Đường Liệp đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng thân thiết, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy trong đôi mắt Liễu Thập Nhị Lang toát ra quang mang vô cùng hiền lành, nhìn bộ dáng hắn hiện tại làm gì còn giống một tên ma đầu không có chuyện ác gì không làm, rõ ràng là một vị trưởng giả hiền lành bác ái.
Đường Liệp ngây người, vừa muốn bổ về phía Ma Kiếm một đao, thì hơi do dự một chút, cao thủ so chiêu làm sao lại có thể do dự như thế, Ma Kiếm Liễu Thập Nhị Lang bắt lấy cơ hội ngàn năm một thuở này, kiếm khí vô hình hướng ngực Đường Liệp đâm tới.
Nhưng đúng lúc này một cỗ năng lượng vô hình từ trong bóng tối hướng hắn phóng tới, Liễu Thập Nhị Lang ngây người, mắt thấy một kiếm sắp thành công nhưng lại phải thu hồi, toàn lực hóa giải một mũi tên đánh lén mình, một mũi tên lặng yên đánh úp, hoàn toàn vô hình, nhưng năng lượng ẩn chứa lại cực kỳ cường đại, với tu vi của Ma Kiếm, cũng phải cần ngưng tụ lực lượng toàn thân mới ứng đối nổi.
Trong bóng tối vang lên một tiếng cười to ha ha, đã thấy thân hình cao lớn của Tinh Linh Vương xuất hiện trước mặt mọi người, hắn một tay nắm cổ áo Mộc Phùng Xuân, Mộc Phùng Xuân đã bị hắn đánh xỉu, tạm thời mất đi phản ứng.
Tiểu công chúa cùng Phá Không nhìn thấy phụ vương bình yên vô sự, đều kích động hô to: " Phụ vương!"
Trong lúc mấu chốt Tinh Linh Vương bắn ra mũi tên năng lượng vô hình, cứu Đường Liệp trong lúc sống chết, cũng làm suy sụp hoàn toàn ý chí chiến đấu của Ma Kiếm Liễu Thập Nhị Lang.
Tinh Linh Vương mỉm cười hướng người thân gật đầu, căm tức nhìn Ma Kiếm nói: " Đối với một hậu bối thế nhưng có thể sử dụng thủ đoạn vô sỉ đê tiện như thế, ngươi xứng được xưng là Ma Kiếm hay sao?"
Ma Kiếm cười lạnh nói: " Tinh Linh Vương, nguyên lai là ngươi giả chết!"
Tinh Linh Vương khinh thường cười nói: " Đối với tên đê tiện sử dụng một chút thủ đoạn nho nhỏ như ngươi lại tính là gì?" Ánh mắt của hắn chuyển hướng Đường Liệp nói: " Hảo tiểu tử, coi như ngươi còn có chút lương tâm, có thể không sợ chết chạy lại đây cứu con gái ta."
Đường Liệp cười nói: " Phá Không là anh em kết nghĩa của ta a!" Ở trước mặt mọi người hắn đương nhiên không muốn thừa nhận chính mình chỉ vì tiểu công chúa mà đến.
Ma Kiếm lạnh lùng nói: " Hãy bớt sàm ngôn đi, ta thật muốn nhìn xem Tinh Linh Vương ngươi có bổn sự gì!"
Tinh Linh Vương cười ha ha nói: " Liễu Thập Nhất Lang, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tiếp thu ngươi khiêu chiến đấu tay đôi sao?"
Đường Liệp cười nói: " Đương nhiên là không, hôm nay chúng ta người đông thế mạnh, phải cùng đem Ma Kiếm xử lý, cùng hắn nói nhân nghĩa đạo đức mới là kẻ ngốc."
Tinh Linh Vương cảm giác những lời này của Đường Liệp rất hợp lý, tùy tay đem Mộc Phùng Xuân ném qua một bên, không thấy hắn vận dụng dây cung, bảy đạo năng lượng vô cùng mạnh mẽ đã hình thành mũi tên ẩn hình, hướng Ma Kiếm vọt tới.
Đường Liệp không cam lòng lạc hậu, nửa thanh trường đao trong tay đón gió, hướng ngực Ma Kiếm chém tới.
Ma Kiễm Liễu Thập Nhị Lang tuyệt đối không ngờ Tinh Linh Vương cũng không quản thân phận mà hướng hắn rat ay, xem ra hôm nay Tinh Linh Vương đã quyết định giết chết cho được mình.
Với khả năng Ma Kiếm, cũng không dám đón đỡ hai đại cao thủ liên thủ công kích. Trong tích tắc dùng kiếm khí hóa giải thế công của Đường Liệp, thân thể đồng thời bay ngược dựng lên, tránh thoát bảy mũi tên Tinh Linh Vương liên tục bắn ra.
Đường Liệp nhìn thấy Ma Kiếm muốn chạy trốn, há có thể để cho hắn rời đi như vậy, Đồ Ma Thất Thức trong tay cuồn cuộn không ngừng hướng Ma Kiếm bay tới, đem thân thể Ma Kiếm vừa mới thoát ra lại một lần nữa bức rơi xuống dưới.
Ma Kiếm bất đắc dĩ tránh thoát đao phong của Đường Liệp, hướng Tinh Linh Vương phóng đi, nghênh đón một vòng tên của Tinh Linh Vương, thân thể hắn lúc mũi tên sắp bắn trúng lại khó tin biến ảo thành một đoàn sương khói, ở khoảng cách một thước với Tinh Linh Vương một lần nữa biến ảo tụ hợp thành hình, một kiếm hướng ngực Tinh Linh Vương đâm tới.
Hai tay Tinh Linh Vương khép lại, từ bên trong lòng bàn tay bắn ra một đạo cường quang, Ma Kiếm vô ý thức nhắm mắt lại, biết Tinh Linh Vương sử dụng sát chiêu lợi hại nhất chính là Đoạt Mục Tiễn, thân thể hướng một bên bay đi. Hai mắt vẫn bị cường quang tổn thương, Đường Liệp ngưng tụ một đao toàn lực lại đánh tới phía sau hắn.
Ma Kiếm trở tay một kiếm, đem thân hình Đường Liệp bức lui trở về, Tinh Linh Vương lại vào lúc này bắn ra một mũi tên, năng lượng vô hình bắn thẳng tới cánh tay phải của Ma Kiếm, một chùm huyết vụ từ trên cánh tay Ma Kiếm bắn ra khắp bốn phía.
Ma Kiếm cố nén đau đớn, thân hình như con chim to bay dựng lên, chuẩn xác không lầm dừng phía trên con dơi màu đen, con dơi vỗ cánh hướng không trung dùng tốc độ cao bay đi.
Bên trong bóng đêm một đạo ngân ảnh bay nhanh hướng Ma Kiếm đánh tới, lại bị Tinh Linh Vương quát lớn: " Thả hắn đi!" Ý tứ chính là muốn ngăn chặn Ma Kiếm giết chết Lăng Ưng. Lăng Ưng thoáng do dự vẫn đành mở đường, chính là một tiếng hét lớn này của Tinh Linh Vương đã giúp kéo lại Lăng Ưng từ bên cái chết.
Tinh Linh Vương thầm than, hôm nay cùng Đường Liệp hai người liên thủ chỉ làm bị thương Ma Kiếm, nhưng vẫn để cho hắn còn mạng chạy đi, đích xác không phải là chuyện sáng sủa, xoay người nhìn lại hướng Tuyết Viện, đã thấy Tuyết Viện còn đang triền đấu với Mặc Vô Ngân, Tuyết Phong tuy rằng năng lượng vượt hơn Mặc Vô Ngân một bậc, nhưng Mặc Vô Ngân am hiểu thuật phòng thủ, hơn nữa nàng trí tuệ siêu quần, khi thì bắn ra khói độc, làm cho Tuyết Viện cũng cố kỵ, hai người chiến đấu lực lượng ngang nhau.
Tinh Linh Vương lớn tiếng nói: " Mặc cô nương, cho nàng đi thôi, dù sao lão phu còn thiếu sư phụ nàng một nhân tình!"
Mặc Vô Ngân nghe được Tinh Linh Vương nói như vậy, bèn đánh một hư chiêu rồi lắc người nhảy ra khỏi vòng chiến. Tuyết Viện lạnh lùng liếc mắt nhìn Tinh Linh Vương, tựa hồ cũng không hề cảm kích.
Tinh Linh Vương tiếc hận nói: " Tuyết Viện, sư phụ ngươi, sư muội ngươi đều ôm chí hướng cứu vớt thế nhân, ôm tấm lòng tế thế, mà ngươi lại ngộ nhập lạc lối, ngày sau sư phụ ngươi xuất quan là lúc sẽ vì ngươi mà đau lòng."
Tuyết Viện lạnh lùng nói: " Chuyện của ta không tới phiên ngươi hỏi đến!" Nàng chậm rãi từ bên người Tinh Linh Vương cùng với Đường Liệp đi qua, nhưng cũng không hề liếc mắt nhìn ai lần nào.
Tiểu công chúa rưng rưng đi tới bên người phụ thân, Tinh Linh Vương ôm đầu vai con gái, trong lòng tràn ngập vui mừng nói: " Các ngươi đều trưởng thành cả rồi!" Hắn thấp giọng hướng con gái hỏi: " Đường Liệp đối với con thế nào?"
Tiểu công chúa thoáng đỏ mặt, lặng lẽ hướng Đường Liệp nhìn thoáng qua, Đường Liệp giả vờ hoàn toàn không biết gì, đi tới bên người Lăng Ưng hỏi: " Phó lão gia tử đâu?"
Lăng Ưng nghe mùi vị thum thủm trên người Đường Liệp, cố nén không bịt mũi, nói: " Ở Già Thần điện."
Tinh Linh Vương thoáng ngây ra nói: " Phó lão gia tử nào? Phó Thiên Nguyệt sao?"
Đường Liệp gật đầu: " Đại vương nhận thức hắn sao?"
Tinh Linh Vương cười nói: " Đâu chỉ nhận thức, chúng ta chính là bạn tốt đó, mau dẫn ta đi gặp hắn!" Đường Liệp vốn định đi theo, Tinh Linh Vương nhịn không được bịt mũi nói: " Thôi đi, ngươi mau đi tới suối nước nóng tắm đi a!"
Cần phải tắm rửa còn có Mặc Vô Ngân, may mắn Phóng Sinh Trì của thần miếu này còn có một gian phòng tắm nho nhỏ, Đường Liệp hẹn gặp lại mọi người ở thần điện trên đỉnh núi, tìm được hai bộ y phục tăng lữ bằng da cừu, đi vào trong phòng tắm, mặc dù có lòng muốn tắm chung với Mặc Vô Ngân, nhưng không có can đảm như vậy, thành thành thật thật đem y phục giao cho Mặc Vô Ngân, mới đi ra suối nước nóng tắm rửa.
Lúc Đường Liệp đang tắm rửa, Mặc Vô Ngân ở ngoài cửa chờ đợi, nhẹ giọng nói: " Đường Liệp, xem Tinh Linh Vương quan ái huynh như thế, giống như đã xem huynh là con rể đó!"
Đường Liệp biết trong số những nữ nhân của mình, tâm tư của Mặc Vô Ngân là nhiều nhất, bèn ha hả cười to nói: " Sao ta lại không nhìn thấy nhỉ?"
Mặc Vô Ngân nhẹ nhàng dậm chân nói: " Có hắn trợ giúp, đối phó Ma Đế có lẽ sẽ dễ dàng rất nhiều."
Đường Liệp đứng dậy lau khô trên người, mặc quần áo, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, đi ra ngoài cửa, lại nhìn thấy đôi mắt đẹp của Mặc Vô Ngân hơi đỏ lên, lại không biết vì sao mà thương cảm, thương tiếc ôm thân thể mềm mại của nàng nói: " Như thế nào? Vì sao lại đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm như vậy?"
Mặc Vô Ngân ủy khuất nói: " Ta chỉ là cảm thấy không công bình, trong lòng ta chỉ có một mình huynh, mà huynh lại có thể chứa đựng được nhiều người như vậy."
Trong lúc nhất thời Đường Liệp cũng không biết làm sao trả lời, nếu đổi lại là tại thế giới trước kia của hắn, một chồng nhiều vợ là chuyện không được cho phép, có thể hiện tại hắn đã lặng yên tiếp nhận hiện trạng này, nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, lại có người nào không đối với hắn tình thâm như biển, nếu hắn phụ lòng một người trong đó, nhất định phải làm cho nàng thương tâm, chính mình lại nên làm thế nào?
Mặc Vô Ngân tựa mái tóc dài ướt át vào đầu vai Đường Liệp, nhẹ giọng nói: " Ta biết nói như vậy là không đúng, nhưng giấu trong lòng thì càng thêm khó chịu, huynh yên tâm, ta sẽ không cưỡng cầu huynh chỉ yêu một mình ta, chỉ cầu huynh cả đời ở mãi bên ta là đủ rồi."
Trong lòng Đường Liệp một trận cảm động, dùng sức ôm chặt Mặc Vô Ngân, ôn nhu nói: " Chờ chuyện này xong, ta mang theo mọi người đi đến một địa phương không ai quấy rầy sinh sống được không?"
" Ở đâu?"
" Thế ngoại đào viên!"
Bên trong thần điện mọi người vẻ mặt ngưng trọng, không người nào dám dễ dàng nói chuyện, thẳng đến sau khi Đường Liệp và Mặc Vô Ngân đi đến mới đánh vỡ trầm mặc.
Đường Liệp cười tủm tỉm nói: " Khẩn trương như vậy? Còn địch nhân sao?"
Phó Thiên Nguyệt chỉ bích họa chung quanh nói: " Bích họa này giống như bị người động qua!"
Đường Liệp lúc này mới biết bọn họ đang nhìn cái gì, bèn tiến lên, nhìn thấy bức tranh chính là Nữ Oa Bổ Thiên Đồ(Nữ Oa vá trời), Đường Liệp bật thốt lên: " Bức họa này ta có gặp qua!"
Phó Thiên Nguyệt cau mày: " Ngươi sao lại gặp qua bức họa này?"
Tinh Linh Vương cũng kỳ quái nhìn Đường Liệp.
Đường Liệp nói: " Đây là Nữ Oa Bổ Thiên Đồ!" Nhìn ánh mắt mê võng của mọi người chung quanh, Đường Liệp thở dài nói: " Nói với các ngươi cũng vô ích, bức tranh này khẳng định không thuộc về đại lục của các ngươi!"
Phó Thiên Nguyệt nheo mắt nói: " Kể lại nghe một chút!"
Đường Liệp nói: " Ở trong thế giới của ta, Nữ Oa là một vị nữ thần..." Đường Liệp nhẹ nhàng kể lại, mọi người nghe được trong lòng hướng về.
Tinh Linh Vương nói: " Theo lời của ngươi, Nữ Oa vá trời là dùng Ngũ Sắc Thạch đã đưa tới Cách Lan Đế Á đại lục chúng ta?"
Đường Liệp thấp giọng nói: " Không biết đại vương có từng nghe Phúc Mộ Kim tướng quân nói qua, Nữ Oa vá trời là dùng Ngũ Sắc Thạch chính là từ các ngươi gọi là Thánh Long tinh thạch không?"
Tinh Linh Vương trầm ngâm một lát mới nói: " Thánh Long tinh thạch ta đương nhiên biết, nhưng Thánh Long tinh thạch lại là Ngũ Sắc Thạch mà Nữ Oa dùng vá trời thì ta chưa nghe nói qua."
Đường Liệp nói: " Bức họa sở dĩ đặt nơi này, có lẽ là có ý tứ gì đó!"
Phó Thiên Nguyệt tiếp lời nói: " Có phải Thánh Long tinh thạch được giấu bên trong Già Thần miếu?"
" Cũng không phải là không có thể!" Đường Liệp đến gần bức họa, ánh mắt tuần tra, bức họa này xem qua dường như có đã lâu, Đường Liệp tuy rằng không hiểu biết về nghệ thuật, nhưng có thể nhìn ra bức họa này hẳn là loại tốt nhất.
Phó Thiên Nguyệt nói: " Trước kia ta từng tới đây, lúc đó đã có bức họa này..."
Đường Liệp nói: " Bức họa này nguyên lai còn có một tầng bên ngoài, chính là bị người xé đi, mới hiện ra chân thân."
Mọi người nhìn lại địa phương Đường Liệp chỉ tới, quả nhiên nhìn thấy phía dưới bức họa có lưu lại dấu đinh đóng. Lăng Ưng cùng Phá Không bắt đầu gõ vào vách tường, ý đồ tìm ra ám chỉ phía sau bức họa.
Ánh mắt Đường Liệp lại dừng tại vị trí Nữ Oa vá trời, hắn dọc theo hành lang trụ mà lướt lên, lấy tay chạm đến vị trí Ngũ Sắc Thạch trong bàn tay Nữ Oa, vui mừng phát hiện độ ấm của bức tranh này có chỗ bất đồng với nơi khác. Có thể phát hiện, phía sau bức họa cũng là vách tường thật sự.
Nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện bên người có một trản đèn chiếu sáng, vừa vặn chiếu lên bức họa một phần, thời gian dài chiếu tới, mới làm cho độ ấm của nó lên cao.
Trản đèn là dùng dầu chế thành, loại kình du này một khi châm vào có thể cháy hơn một ngàn năm. Kình du có hình dáng như mỡ, cháy nhiều năm tháng như vậy cũng chỉ hao không tới một phần năm tổng số lượng.
Đường Liệp dùng ngón tay chạm lên một chút trản đèn, cánh tay phải lại cảm giác tê dại khác thường, giống như gặp phải thân nhân xa cách đã lâu, trên mặt Đường Liệp hiện lên vẻ tươi cười. Hắn ý bảo tiểu công chúa vứt đoản kiếm cho hắn, lấy đoản kiếm đẩy ra kình du trong đèn, kiếm phong chạm đến đáy đèn, chạm vào một vật cứng, tuy rằng không trực tiếp tiếp xúc, Đường Liệp cũng cảm giác được đó là một vật thể tròn xoe bóng loáng.
Đường Liệp cẩn thận đưa tay thò vào trong đó, sờ soạng hồi lâu, từ giữa đụng được một hòn đá cỡ quả trứng, để sát vào ngọn đèn, lại phát hiện đó là một quả tinh thạch màu trắng, phía trên tinh thạch lóe quang hoa mờ mờ ảo ảo, Đường Liệp khó có thể hình dung sự kích động từ trong nội tâm, tinh thạch này cùng với tinh thạch màu lam hắn nuốt lúc trước có hình dáng hoàn toàn giống nhau. Hắn cơ hồ có thể kết luận, tinh thạch này dĩ nhiên thuộc về Thánh Long tinh thạch. Nhớ rõ Phúc Mộ Kim từng nói qua với hắn, chỉ cần tìm được một tinh thạch màu trắng cùng một tinh thạch màu đen, liền có thể chuyển hóa thành một tinh thạch màu lam, có khả năng gọi về Lam Sắc Thánh Long năng lượng, cũng có thể trở về thế giới ngày xưa của mình.
Đường Liệp mang theo tâm tình kích động kiểm tra hết toàn bộ mười tám trản đèn trong thần miếu một lần, làm cho hắn thất vọng chính là, ngoại trừ tinh thạch màu trắng tìm được lúc đầu, không còn phát hiện được gì khác.
Phó Thiên Nguyệt cùng Tinh Linh Vương liên tiếp thưởng thức tinh thạch màu trắng kia, Phó Thiên Nguyệt nói: " Quả nhiên là Thánh Long tinh thạch, không nghĩ tới nó lại giấu chỗ này."
Phó Thiên Nguyệt đem tinh thạch màu trắng đưa cho Đường Liệp nói: " Nuốt vào, thể chất của ngươi có thể hấp thu tinh thạch này, chỉ cần thành công hấp thu năng lượng trong đó, vũ lực của ngươi càng tăng thêm, Ma Kiếm về sau không còn là đối thủ của ngươi nữa."
Đường Liệp còn nhớ hậu quả nghiêm trọng sau lần nuốt tinh thạch màu lam gây nên, lòng còn sợ hãi nói: " Phó lão gia tử, một tảng đá lớn như vậy, ta chỉ sợ nhất thời tiêu hóa không được, hay là sau này nói sau."
Tinh Linh Vương nói: " Tuệ Vân đại tế ti sắp xuất quan, hay là đợi nàng xuất quan rồi nói sau."
Phó Thiên Nguyệt cũng gật đầu, dặn dò Đường Liệp: " Ngươi phải cất nó cho kỹ, mặt khác, tất cả chúng ta không thể đem chuyện tinh thạch lộ ra ngoài!"
Phá Không nói: " Phó lão gia tử yên tâm, tất cả mọi người đều có tâm tư đối kháng Ma Đế Thu Thiện, không ai có dị tâm đâu."
Tinh Linh Vương chuyển hướng Đường Liệp nói: " Đường Liệp, ngươi có tính toán gì không?"
Đường Liệp nao nao, hắn cung kính nói: " Ta tính toán đi tới phương bắc hội họp với quân đội của Huyền Ba công chúa."
Tinh Linh Vương nói: " Chuyện chiến tranh hay là giao cho người khác đi làm thôi! Ta nghĩ cùng ngươi đi Lam Đức, ta lo lắng Ma Kiếm lần này bị thương đào tẩu, chuyện đầu tiên sẽ bất lợi đối với Tuệ Vân đại tế ti, muốn đối kháng Ma Đế Thu Thiện, nhất định phải bảo tồn sức chiến đấu lớn nhất của chúng ta."
Phó Thiên Nguyệt tràn đầy đồng cảm gật đầu: " Tinh Linh Vương nói không sai, Ma Đế một phương nanh vuốt đông đảo, hiện tại Ma Đế Thu Thiện tuy rằng lao ra phong ấn, nhưng muốn khôi phục năng lượng ngày xưa, còn phải cần mấy tháng thời gian, ở thời gian này, chúng ta nên tiêu trừ lực lượng của Ma Đế thật nhanh chóng, làm cho hắn không còn ai giúp đỡ."
Tinh Linh Vương nói: " Sự tình cứ quyết định như vậy, chúng ta phân công nhau làm việc, ta cùng Đường Liệp đi Lam Đức, cố gắng cam đoan Tuệ Vân đại tế ti xuất quan không bị việc gì. Các ngươi tiếp tục hướng phương bắc hội họp với quân đội của Mặc Vân Thành, Phá Không đại biểu cho ta đi nói chuyện với Huyền Ba công chúa, Tinh Linh tộc ta từ hôm nay cùng bọn họ liên hợp."
Tất cả mọi người trong lòng vui sướng, tuy rằng đây chỉ là bước liên minh đầu tiên, nhưng dù sao liên minh phản Ma Đế đã hình thành.
Tiểu công chúa quệt cái miệng nhỏ nhắn nói: " Phụ vương, con cũng cùng cha đi Lam Đức đế quốc."
Tinh Linh Vương quát lên: " Đại cục làm trọng, huống hồ Lam Đức đang bị Ma Kiếm thống lĩnh, ngươi tưởng đây là trò đùa sao?"
Tiểu công chúa bị phụ vương răn dạy trước mặt mọi người, hơn nữa trong lòng nghĩ đến mới cùng Đường Liệp gặp mặt liền phải chia tay, đôi mắt đỏ lên, ủy khuất như muốn rơi xuống nước mắt.
Tinh Linh Vương chứng kiến bộ dáng ủy khuất của nữ nhân, trong lòng nhất thời mềm nhũn xuống tới, ôn nhu nói: " Ta cho ngươi đi cùng ca ca là có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Mặc Vô Ngân nhẹ nhàng cầm bàn tay tiểu công chúa nói: " Tiểu công chúa, nghe nói phương bắc rất đẹp, đã đi tới nơi này, không đi nhìn xem chẳng phải là quá đáng tiếc?" Kỳ thật trong lòng nàng cũng muốn đi cùng Đường Liệp, nhưng hiểu được lần này Đường Liệp cùng Tinh Linh Vương đi Lam Đức không phải đi chơi, tự nhiên hiểu được phải lấy đại cục làm trọng.
Nhìn thấy tỷ muội hai người ở chung hòa hợp, trong lòng Đường Liệp cảm thấy an ủi.
Phó Thiên Nguyệt lười biếng nói: " Ta lão già chỉ sợ không chịu đựng được gió tuyết, không bằng như vậy, ta đi chung với hai người các ngươi."
Tinh Linh Vương biết Phó Thiên Nguyệt cũng không phải người bình thường, hắn muốn cùng mình đồng hành khẳng định còn có thâm ý khác, gật đầu nói: " Được rồi!"
Đường Liệp gọi Lăng Ưng, đem an nguy mọi người kính nhờ cho hắn, Lăng Ưng cười nói: " Xem ta là huynh đệ, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy."
Phá Không chủ động hướng Đường Liệp đi tới, cầm tay hắn nói: " Đường Liệp, trước kia đại ca có chỗ không đúng, hy vọng ngươi đừng để trong lòng."
Đường Liệp cùng hắn ôm nhau thật nhiệt tình, nhỏ giọng nói bên tai hắn: " Còn phản đối chuyện lui tới giữa ta và muội tử của ngươi không?"
Phá Không đấm mạnh lên đầu vai Đường Liệp một quyền, thấp giọng nói: " Ngươi nếu dám khi dễ muội tử ta, ta sẽ đánh vỡ đầu ngươi." Hai người nhìn nhau cười, tình bằng hữu ấm áp nhộn nhạo trong lòng nhau.
Mọi người chia tay bên ngoài thần miếu, Lăng Ưng cùng với Phá Không đi gặp Huyên nhi lại tiếp tục đi lên phương bắc, Đường Liệp cùng Tinh Linh Vương, Phó Thiên Nguyệt hai người chuyển hướng tây nam tiến lên, mục tiêu tập trung tại Lam Đức thủ đô Phiêu Hương Thành.
Tinh Linh Vương trời sinh không nhiều lời, Phó Thiên Nguyệt lại liên tục lải nhải, hai người đã sớm quen biết, nhưng cũng không trao đổi lẫn nhau nhiều lắm.
Đa số thời gian đều là Phó Thiên Nguyệt cùng Đường Liệp nói chuyện, thông qua Phó Thiên Nguyệt, Đường Liệp hiểu biết không ít chuyện của Ma Đế, Phó Thiên Nguyệt đối với tứ đại hộ pháp của Ma Đế rất hiểu biết, không ngừng chỉ điểm cho Đường Liệp.
Tinh Linh Vương lúc Phó Thiên Nguyệt chỉ điểm võ công cho Đường Liệp, đều cực kỳ tiêu sái bỏ qua một bên, tránh hiềm nghi rình xem.
Sau nửa tháng đã đi vào cảnh nội của Lam Đức, Đường Liệp không phải lần đầu tiên đi qua con đường này, Tinh Linh Vương cùng Phó Thiên Nguyệt lại vô cùng quen thuộc nơi này.
Lúc đến Sa Tử Thành gần sa mạc Xích Lỗ Đông nghỉ ngơi, Đường Liệp mua rượu ngon, lại thêm thịt dê, thịt này Tinh Linh Vương quả quyết không chịu ăn, Đường Liệp đành chuẩn bị trái cây cho hắn nhắm rượu.
Ba người ngồi vây quanh bên lò lửa, Phó Thiên Nguyệt uống hai chén rượu xong mở lời: " Ta nhớ rõ trước kia ngươi không có nghiêm túc như vậy!"
Tinh Linh Vương lạnh nhạt cười nói: " Ta nhớ rõ trước kia ngươi cũng không nói nhiều như vậy!"
Hai người cười ha ha, Tinh Linh Vương cùng Phó Thiên Nguyệt cạn chén rượu nói: " Có chuyện ta muốn hỏi ngươi, vì sao võ công ngươi bị mất hết?"
Phó Thiên Nguyệt thở dài nói: " Kỳ thật đây là một bí mật trong môn phái chúng ta."
Đường Liệp cùng Tinh Linh Vương ngây ra.
Phó Thiên Nguyệt chậm rãi đặt chén rượu xuống nói: " Chúng ta tu hành tồn tại cửu sinh cửu diệt, không phá thì không thể xây, ta thiên tư ngu dốt, trải qua năm lần phá lập, rốt cuộc không thể hướng về phía trước đột phá, vốn ta an tâm như thế, cũng có thể xem là một cao thủ, đáng tiếc ta tham công liều lĩnh, rốt cuộc không chịu được sự hấp dẫn mãnh liệt của võ học, bắt đầu hướng trình tự rất cao xuất phát. Kết quả..." Hắn lộ ra một tia tươi cười bất đắc dĩ trên gương mặt phong sương.
Tinh Linh Vương thở dài: " Chẳng những là ngươi, ai có thể chịu được sự hấp dẫn như vậy?" Hắn bỗng nhiên nghĩ đến Ma Đế Thu Thiện, thấp giọng hỏi: " Ma Đế hiện tại là cảnh giới nào?" Hắn hỏi cũng là vấn đề Đường Liệp quan tâm nhất, hai người đều đưa mắt nhìn Phó Thiên Nguyệt.
Phó Thiên Nguyệt nói: " Từ sau khi sư đệ của ta bị phong ấn, hắn đã đột phá sáu lần phá lập, đang đứng ở lúc đầu của tầng thứ bảy, nếu không như thế, ai lại có năng lực đưa hắn chế trụ?"
Trong lòng Tinh Linh Vương cùng Đường Liệp đều cả kinh, Ma Đế Thu Thiện đáng sợ vượt qua ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
Phó Thiên Nguyệt ảm đạm nói: " Sư huynh của ta là kỳ tài ngút trời, nhưng hắn trời sinh tính cuồng ngạo, tự cao tự đại, nếu không bị trải qua phong ấn, lấy năng lực của hắn sẽ dừng lại ở cảnh giới thứ bảy, có thể phong ấn hắn đồng thời vây khốn, cũng làm cho hắn trở nên đột phá, ta tin tưởng lúc này hắn đã đột phá tầng thứ chín, đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất."
Đường Liệp nói: " Ma Đế Thu Thiện vì sao một lòng muốn phá hư thế giới này?"
Phó Thiên Nguyệt muốn nói lại thôi, hồi lâu mới đáp: " Chỉ có cừu hận mới có thể làm cho một người phát sinh biến hóa như vậy..." Hắn lắc đầu đứng dậy, tựa hồ đã say, lớn tiếng nói: " Ta đi ra ngoài một chút, đột nhiên cảm thấy thật bực mình..."
Tinh Linh Vương cùng với Đường Liệp nhìn nhau, lẫn nhau có chút hiểu được, Tinh Linh Vương nói: " Tuệ Vân đại tế ti tri thức rất cao, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ có phương pháp khắc chế Ma Đế."
Đường Liệp nói: " Lần này nếu gặp được Ma Kiếm, tuyệt không cho hắn đào tẩu."
Tinh Linh Vương gật đầu, bỗng nhiên nói: " Đường Liệp, ta định đem tài bắn cung độc môn của ta truyền cho ngươi."
Đường Liệp được yêu mà sợ, nói: " Đại vương sao lại ưu ái Đường Liệp như thế, tài bắn cung độc môn của ngài hay là truyền cho nhị vương tử bọn họ a."
Tinh Linh Vương nói: " Năng lượng trong cơ thể bọn họ xa không bằng ngươi, cho dù ta miễn cưỡng truyền cho họ, họ cũng không thể vận dụng vào trong chiến đấu, mà ngươi thì khác, ngươi có được năng lượng cường đại, hơn nữa còn là Thánh Long Kỵ Sĩ, ta đem tài bắn cung truyền cho ngươi, tương đương làm gia tăng một phần nắm chắc đối phó Ma Đế." Hắn mỉm cười nói: " Sớm muộn gì ngươi cũng là con rể của ta, tiễn pháp này cũng không chảy vào trong tay người ngoài."
Nghe Tinh Linh Vương nói đến như vậy, Đường Liệp làm sao tiếp tục cự tuyệt.
Ở Sa Tử Thành tu chỉnh một đêm, sáng sớm hôm sau ba người lên đường vào sa mạc Xích Lỗ Đông, vùng này là khu vực hoạt động của Sa Hoàng Lý Tạp Độ.
Bọn họ tiến vào sa mạc thời gian cũng không lâu lắm, liền nhìn thấy phía trước bụi mù cuồn cuộn, lại là một đội sa đạo ước chừng hơn ba mươi người hướng bọn họ vây quanh mà đến.
Tinh Linh Vương cười nói: " Đám sa đạo này lá gan thật lớn, cư nhiên dám cướp trên đầu của ta!"
Đường Liệp mỉm cười nói: " Đại vương không cần tức giận, những người này là bằng hữu của ta!"
Đường Liệp thúc giục bạch đà phóng về phía trước, đám sa đạo kia lớn tiếng quát lên, đã bày ra tư thế công kích, một cô gái dáng người cao to ở giữa đội ngũ sa đạo, cô gái kia làn da màu nâu, tóc ngắn màu lam, một đôi mắt lục bảo thạch lóe sáng dưới ánh mặt trời, chính là muội tử Toa Lạp Mạn của Sa Hoàng Lý Tạp Độ, nàng là người tổ chức nhiệm vụ cướp bóc lần này.
Bởi vì khoảng cách còn xa, Toa Lạp Mạn vốn không nhìn thấy rõ diện mạo Đường Liệp, bàn tay mềm giơ lên cao, lớn tiếng nói: " Các huynh đệ, chuẩn bị tiến công!"
Lại nghe nam tử đang phóng tới cười to nói: " Toa Lạp Mạn, lâu như vậy không thấy, ngươi cho ta lễ gặp mặt này sao?"
Toa Lạp Mạn nghe được thanh âm của hắn, người tới đúng là Đường Liệp, trong lòng vừa mừng vừa sợ, vội vàng quát bảo đám sa đạo ngưng lại, thúc giục bạch đà hướng Đường Liệp nghênh tới.
Khuôn mặt Đường Liệp tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn: " Như thế nào, không biết ta?"
Toa Lạp Mạn đỏ mặt cắn nhẹ môi, mắt đẹp đã ướt át, ở trước mặt mọi người nàng tự nhiên không tiện biểu lộ tình ý trong lòng mình, nhẹ giọng nói: " Ngươi rốt cuộc đã đến..." Trong lời nói nhìn như bình thường, lại kéo dài tình ý vô tận.
Phó Thiên Nguyệt từ biểu tình vi diệu của hai người nhìn ra được manh mối, nhẹ nhàng đẩy Tinh Linh Vương nói: " Chúc ngươi tìm được một đứa con rể đa tình."
Tinh Linh Vương hừ lạnh một tiếng.
Phó Thiên Nguyệt cười nói: " Chuyện người tuổi trẻ đừng hỏi tới, chỉ cần đám nữ hài tử kia nguyện ý, tùy các nàng đi thôi!"
Tinh Linh Vương không biết làm sao đành gật gật đầu.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |