← Ch.116 | Ch.118 → |
Ba người Đường Liệp được tiếp đãi hết sức nồng hậu trong sa mạc cổ bảo, Sa Hoàng Lý Tạp Độ bởi vì Đường Liệp đến mà vô cùng phấn chấn cao hứng, biết thân phận của Tinh Linh Vương cùng Phó Thiên Nguyệt, hắn đối với hai vị tiền bối cao nhân cũng dị thường tôn trọng.
Tiệc tối qua đi, Đường Liệp cùng Lý Tạp Độ đi lên trên Phong Hỏa Đài, kể lại những chuyện sau khi chia tay, nghe được những tao ngộ ly kỳ của Đường Liệp, Lý Tạp Độ không khỏi liên tục than sợ hãi, hận không thể chính mình bồi bên cạnh Đường Liệp, cùng hắn sóng vai chiến đấu.
Lý Tạp Độ cừu hận Ma Kiếm tới cực điểm, lớn tiếng nói: " Lần này ta nhất định phải cùng ngươi đi Phiêu Hương Thành, giết Ma Kiếm phải cho ta một phần."
Đường Liệp cười nói: " Ngươi có thể giúp ta đương nhiên thì không còn gì tốt hơn, nhưng đám thủ hạ của ngươi còn cần ngươi ước thúc."
Lý Tạp Độ lớn tiếng nói: " Loại việc nhỏ này không đáng giá nhắc tới, muội tử của ta lưu lại đủ để quản lý bọn họ!"
Toa Lạp Mạn thanh âm không phục từ hướng thang lầu truyền đến: " Vì sao nhất định là ta lưu lại? Chẳng lẽ ta không làm được đại sự sao?"
Đường Liệp cùng Lý Tạp Độ đều ngẩn ra, không nghĩ tới bọn họ nói chuyện lại bị Toa Lạp Mạn nghe được.
Đường Liệp nhìn Toa Lạp Mạn duyên dáng yêu kiều, mỉm cười nói: " Toa Lạp Mạn, ngươi không ngờ nghe lén chúng ta nói chuyện."
Toa Lạp Mạn đỏ mặt nói: " Ai có ý nghe lén các ngươi, ta chỉ là đúng lúc đi qua nơi này."
Lý Tạp Độ cười ha ha nói: " Muội tử, đây là Phong Hỏa Đài a, ngươi không việc gì đi tới nơi đây làm gì?"
Toa Lạp Mạn cũng hiểu được lý do của mình quá gượng ép, linh cơ vừa động, ngẩng đầu lên nói: " Ta đến xem sao..." Đã thấy trên bầu trời làm gì có ngôi sao nào, gương mặt nàng nóng lên.
Lý Tạp Độ vuốt gáy nói: " Không có ngôi sao nào a?"
Toa Lạp Mạn cả giận nói: " Ta tìm Đường Liệp, có mấy câu muốn nói với hắn, lòng hiếu kỳ của ngươi đã được thỏa mãn chưa?"
Lý Tạp Độ thè lưỡi nói: " Ta vốn tưởng rằng muội tử đã trở nên ôn nhu rất nhiều, lại vẫn không bỏ được bổn tính của cọp mẹ."
Toa Lạp Mạn hầm hầm hướng hắn giơ lên nắm tay.
Lý Tạp Độ cười nói: " Được, ta đem Đường Liệp tặng cho ngươi, các ngươi tán gẫu, cứ thoải mái nói chuyện, ta tuyệt sẽ không cho bất cứ kẻ nào đúng dịp đi qua nơi này." Hắn vui vẻ đi xuống.
Toa Lạp Mạn ở lại một mình với Đường Liệp, lại trở nên ngại ngùng rất nhiều, trong lòng nhất thời không biết làm sao mở miệng.
Đường Liệp cười nói: " Nghĩ muốn nói với ta cái gì?"
Toa Lạp Mạn sụp đôi mi thật dài, nàng rốt cuộc lấy hết dũng khí, đột nhiên nhào vào trong lòng Đường Liệp, ôm chặt lấy thân thể hắn. Nàng xấu hổ nói: " Ta tuy rằng không biết nói gì, nhưng...ta biết nếu ta buông ngươi ra, chỉ sợ cả kiếp này ta đều phải hối hận..."
Đường Liệp bật cười, ôm chặt Toa Lạp Mạn nói: " Như thế nào lại vậy?"
Toa Lạp Mạn ngẩng đầu, đôi môi anh đào nóng rực chờ đợi Đường Liệp hôn, Đường Liệp sớm đã không còn là tên tiểu tử đầy oán niệm ngày đó mới đi tới Cách Lan Đế Á đại lục, hắn lặng yên tiếp nhận hiện thực mình đã đi vào thế giới này, đối mặt nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, hắn sớm đối thế giới này sinh ra tình cảm khó thể dứt bỏ, hắn có thể nào nhẫn tâm thương tổn cảm tình của các nàng.
Đường Liệp ôn nhu hôn lên đôi môi Toa Lạp Mạn, Toa Lạp Mạn là mối tình đầu, ngây ngô đáp lại môi hôn của hắn, bàn tay Đường Liệp lặng yên tham nhập vào trong vùng ngực ôn nhuyễn phía trên của nàng, cùng với một tiếng gọi to duyên dáng của Toa Lạp Mạn, một đôi nhũ phong đã nằm gọn trong lòng bàn tay Đường Liệp...
Sáng sớm hôm sau, Đường Liệp cùng Tinh Linh Vương bước lên hành trình đi Phiêu Hương Thành, dựa theo ý nguyện của Phó Thiên Nguyệt, hắn ở lại bên trong cổ bảo sa mạc này chờ đợi bọn họ chiến thắng trở về. Lý Tạp Độ chủ động yêu cầu đi theo, đem tất cả chuyện tình trong cổ bảo giao cho Toa Lạp Mạn, hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ phản đối, nhưng không nghĩ ra lần này muội tử lại thuận theo ngoan ngoãn, không biết tối hôm qua Đường Liệp cho nàng uống thuốc mê gì.
Toa Lạp Mạn đưa tiễn bọn họ đến ngoài hai mươi dặm, mới lưu luyến chia tay cùng Đường Liệp, sắp chia tay, nhẹ giọng nhắc nhở: " Đường đại ca, mặc kệ gặp phải gian nan gì, huynh đều phải bình an trở về."
Đường Liệp gật đầu, nói: " Muội yên tâm, ta nhất định nhớ rõ." Thừa dịp mọi người không chú ý, hắn lặng lẽ nhéo khuôn mặt Toa Lạp Mạn nói: " Trở về đi!"
Toa Lạp Mạn lưu luyến gật đầu, nhỏ giọng nói: " Huynh phải cẩn thận..."
Đường Liệp đi xa thật xa, quay đầu nhìn lại, đã thấy Toa Lạp Mạn vẫn đang đứng ở bên trong bãi cát vàng, nhón chân nhìn theo, trong lòng một trận cảm động, vì người yêu mình, hắn tất nhiên phải sớm ngày hóa giải nguy cơ.
Lý Tạp Độ nói: " Muội tử của ta chưa từng đối đãi với ai tốt như vậy!"
Đường Liệp cười ha ha nói: " Đem cảm xúc của ngươi thu hồi, chúng ta lập tức phải đối mặt chính là đao quang kiếm ảnh huyết chiến!"
Ma Kiếm yên lặng ngồi bên trong tĩnh thất, quanh thân dâng lên từng trận sương trắng mờ mịt, hắn đột nhiên thở dài, giương đôi mắt, hung tợn mắng: " Tinh Linh Vương? Đê tiện, cư nhiên dùng độc hại ta!"
Một nữ tử dáng người cao to từ phía sau ôm lấy thân hình hắn, ôn nhu nói: " Ra sao?" Nàng chính là Lam Đức vương hậu Cách Ni Ôn Ti.
Ma Kiếm có chút không kiên nhẫn giãy mở khỏi nàng ôm ấp, hầm hầm nói: " Chủ nhân chẳng biết tại sao, nếu đã phá tan phong ấn, đến bây giờ còn không ra gặp lại? Đến tột cùng hắn muốn đợi đến khi nào?"
Cách Ni Ôn Ti lạnh lùng nói: " Ở trong lòng ngươi hắn thật quan trong như vậy?"
Ma Kiếm căm tức gằn giọng Cách Ni Ôn Ti: " Ở trước mặt ta ngươi tuyệt đối không thể nói bậy gì chủ nhân!"
Cách Ni Ôn Ti lạnh lùng nói: " Chúng ta tạm thời không nói chuyện về chủ nhân của ngươi, hiện tại lão hoàng đế đã sắp chết, đến tột cùng ngươi có tính toán gì không?"
Ma Kiếm mặt không chút biểu tình nói: " Nếu hắn đã chết, ngươi chính là người thừa kế đương nhiên, còn có cái gì có thể lo lắng?"
Cách Ni Ôn Ti kêu lên chói tai: " Lúc trước ngươi đã nói thế nào với ta? Ngươi cho là ta để ý vương vị của hắn sao? Đối với một nữ nhân như ta mà nói, làm vương hay làm vương hậu lại có cái gì khác nhau?"
Ma Kiếm lạnh lùng nói: " Ta không nhớ rõ chính mình đã đáp ứng ngươi cái gì?"
Cách Ni Ôn Ti giận dữ hét: " Ngươi đã đáp ứng ta, chờ Lan Mạt Đức chết đi, ngươi sẽ đường đường chính chính cưới ta, ngươi có nhớ hay không? Ngươi còn nhớ hay không?"
Ma Kiếm hờ hững lắc đầu nói: " Vương hậu đại khái đã quên thân phận của ngươi và ta, kỳ thật sau khi ngươi trở thành nữ vương, ai lại dám hỏi đến chuyện giữa chúng ta đâu? Ngươi cần gì phải để ý đến chuyện khác..."
Cách Ni Ôn Ti đánh gãy lời của Ma Kiếm: " Ta để ý, ta đương nhiên để ý! Bởi vì ta là người, không phải động vật, ta có cảm tình!" Nàng cầm lấy áo ngoài của mình, nổi điên hướng ngoài cửa chạy ra.
Ma Kiếm Liễu Thập Nhị Lang nhìn theo bóng lưng nàng dần biến mất, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ, hắn căn bản không có nghĩ đến vị vương hậu mặt ngoài lãnh khốc, thế nhưng thật sự lại sinh ra cảm tình đối với mình, điều này không thể nghi ngờ là một chuyện ngoài ý muốn.
Ma Kiếm Liễu Thập Nhị Lang chậm rãi nâng cánh tay, ở bên ngoài nhìn thì thương thế hắn đã khôi phục, nhưng Tinh Linh Vương dùng năng lượng bắn trúng hắn một mũi tên làm nghẹn ứ kinh mạch bầm tím nơi cánh tay hắn, thậm chí đã ảnh hưởng đến việc hắn phát sinh vô hình kiếm khí.
Ma Kiếm một mình đi vào cao đỉnh của thần miếu tháp, nhìn thần miếu đối diện phía xa, trong lòng không khỏi một trận bối rối, khoảng cách Tuệ Vân đại tế ti xuất quan đã càng ngày càng gần, mà hắn hiện giờ lại có bộ dáng như thế này.
Trợ thủ của Ma Kiếm Lôi Đông Lạc, lặng yên đi tới phía sau hắn, cung kính nói: " Đại tế ti, đã đem hài cốt của Hỏa Viêm đi chôn..."
Ma Kiếm chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt của hắn tuy rằng chưa biến, nhưng trong lòng cũng cảm thấy một trận sầu não, Hỏa Viêm là một trong những trợ thủ trung thành nhất của hắn, hiện giờ tứ đại thần quan từng thề nguyện trung thành với hắn còn được sức chiến đấu chỉ có mỗi một mình Lôi Đông Lạc.
Lôi Đông Lạc tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng Ma Kiếm, thấp giọng nói: " Đại tế ti, Cách Phong đến cầu kiến, đã đợi bên ngoài lâu rồi."
Ma Kiếm Liễu Thập Nhị Lang trong đôi mắt âm u hiện lên một tia chán ghét, hắn lạnh lùng nói: " Hắn rất thông minh, nhưng lòng riêng quá nặng, ta không muốn gặp hắn!"
Lôi Đông Lạc nhẹ giọng khuyên nhủ: " Đại tế ti, hiện tại Lan Mạt Đức hấp hối, Cách Phong là thực quyền nhân vật tuổi trẻ nhất đế quốc, ta cảm thấy ngài nên đi gặp hắn một chút mới tốt."
Ma Kiếm Liễu Thập Nhị Lang cả giận nói: " Hắn là nhân vật thực quyền thì như thế nào? Dám uy hiếp ta sao? Chỉ cần ta muốn giết hắn, cùng với bóp chết một con kiến cũng không có gì phân biệt!"
Trong lòng Lôi Đông Lạc âm thầm kỳ quái, với tu vi của đại tế ti căn bản không nên biểu hiện xúc động như thế, hắn yên lặng gật đầu nói: " Ta đi bảo hắn đi."
Cách Phong đầy ngập phẫn nộ rời khỏi thần thành, từ khi đại tế ti trở về Phiêu Hương Thành, hắn đã tiến đến bái phỏng năm lần, mỗi một lần đều bị cự tuyệt ngay ngoài cửa, xem ra Liễu Cô Yên đối với mình thành kiến đã rất sâu, hắn tự hỏi không có chỗ nào đắc tội Liễu Cô Yên, mặc dù là bút nợ máu của Phù Vân lúc trước, hắn cũng vẫn giấu thật sâu trong nội tâm, hắn tiến đến chỉ có hai mục đích, một là muốn hỏi cục diện chính trị nên làm sao phát triển, còn một chính là muốn nhìn một chút xem Liễu Cô Yên có phải đã bị thương như lời đồn đãi.
Cách Phong tâm phiền ý loạn ngồi bên trong thùng xe, tòa xe lại đột nhiên bị ngăn trở đường đi, Cách Phong đang trầm tư lại bị biến cố đột ngột này đánh gãy, cả giận nói: " Người nào chặn đường đi? Bắt lại hung hăng đánh cho hắn biết một chút!"
Một tiếng cười to sang sảng vang lên từ phía trước: " Cách đại tướng quân tính tình thật nóng nảy, đến tột cùng là người nào đắc tội ngươi!"
Trong lòng Cách Phong chấn động, từ trong thanh âm hắn đã nghe ra người tới dĩ nhiên là Đường Liệp đã lâu không gặp mặt.
Hắn nhanh chóng xốc lên màn xe, đã thấy ở phía trước, Đường Liệp cùng với Sa Hoàng Lý Tạp Độ đang mỉm cười đứng nơi đó, hồn nhiên không sợ bại lộ thân phận của bọn họ.
Cách Phong hít sâu một hơi rét lạnh, nếu để cho đại tế ti biết, hắn cùng với Đường Liệp hai người lui tới, với tính tình đa nghi của đại tế ti, nhất định sẽ xuống tay đối phó chính mình. May mắn nơi này là giao giới của thần thành cùng hoàng thành, ngày thường cũng không có người đi đường đi qua, tùy thân võ sĩ của hắn đều là tâm phúc tự hắn bồi dưỡng, hẳn là sẽ không rơi vào trong lỗ tai người khác.
Cách Phong phất tay nói: " Thùng xe của ta rộng rãi, hai vị huynh đệ đi lên ngồi đi!"
Đường Liệp cùng Lý Tạp Độ liếc mắt nhìn nhau, Lý Tạp Độ vẫn đứng yên, Đường Liệp không chút khách khí đi vào thùng xe, mỉm cười hướng Cách Phong nói: " Cách đại tướng quân phong thái còn hơn ngày trước, Đường Liệp vô cùng vui mừng."
Cách Phong xã giao nở nụ cười vài tiếng, thẳng đến chủ đề: " Đường huynh đệ lại tới đây tìm ta, không chỉ là vì nói những lời này a."
Đường Liệp cố ý hướng phía sau liếc mắt nhìn một cái nói: " Cách tướng quân đi gặp đại tế ti?"
Cách Phong gật đầu.
Đường Liệp nói: " Thân thể đại tế ti đỡ hơn chưa?"
Cách Phong nghe ra trong lời nói của hắn có ý tứ khác, hỏi ngược lại: " Đường huynh đệ gặp qua đại tế ti sao?"
Đường Liệp cười nói: " Chẳng những gặp qua, ta còn cùng hắn đánh nhau một trận tại Cầm Lam cổ thành nơi phương bắc, nhưng lúc ấy có nhiều người trợ giúp, đại tế ti đã bị chúng ta đả thương."
Cách Phong hai mắt trợn lên, căn bản không thể nói nổi sự ngạc nhiên trong nội tâm, phải biết rằng đại tế ti Liễu Cô Yên ở trong lòng người Lam Đức chẳng khác gì thần linh, không nghĩ tới lại bị thương trong tay Đường Liệp, nói cách khác vũ lực của Đường Liệp ở trong thời gian ngắn đã bay vọt, thế nhưng có thể ngang tay với đại tế ti, thậm chí còn vượt qua hắn một bậc.
Cách Phong nửa tin nửa ngờ, lặp lại việc đánh giá Đường Liệp.
Đường Liệp cười nói: " Cách tướng quân sẽ không bắt ta đi làm cho đại tế ti nguôi giận a? Nếu thật nghĩ như vậy, ta có thể cùng ngươi đi gặp hắn."
Cách Phong thấp giọng nói: " Thật không dám giấu, đại tế ti hiện tại cũng không muốn gặp ta."
Đường Liệp ra vẻ ngạc nhiên nói: " Sao lại như thế? Ngươi là môn sinh đắc ý của hắn a!"
Cách Phong nghiến răng nghiến lợi nói: " Đường huynh đệ đã quên cừu hận của ta đối với hắn sao? Nếu có cơ hội ta tất nhiên phải chính tay giết chết tên này vì Phù Vân báo thù rửa hận."
Đường Liệp gật đầu nói: " Ta nghe nói đế quân sắp không được?"
Cách Phong thở dài nói: " Đại vương miệt mài quá độ, thân thể sớm vét sạch, lại vẫn cứ tận tình bên trong tửu sắc, mắt thấy chống đỡ không được vài ngày."
Đường Liệp nói: " Đại vương không có hậu nhân, nếu hắn thật sự từ trần, vương hậu nói vậy chính là người thừa kế đầu tiên của đế quốc."
Cách Phong nói: " Nàng có đại tế ti ở sau lưng duy trì, được tuyển làm nữ vương chỉ là chuyện trong dự kiến."
Đường Liệp lại nói: " Có chuyện ta nghĩ cầu Cách tướng quân!"
Cách Phong thấy hắn rốt cuộc bại lộ mục đích thật sự của mình, gật đầu nói: " Ta và ngươi nói thế nào cũng là bằng hữu, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định đem hết toàn lực, tuyệt không tàng tư."
Đường Liệp thấp giọng nói: " Ta nghĩ đi gặp đế vương, làm phiền Cách tướng quân mau chóng an bài cho ta!"
Cách Phong ngây ra, hồi lâu mới nói: " Chuyện này nếu tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ..."
Đường Liệp cười nói: " Cách tướng quân còn nhớ rõ chuyện lần trước đế vương đi thần thành Cam Lộ Viện tắm rửa không?"
Cách Phong trong lòng vừa động.
Đường Liệp nói: " Chỉ cần ngươi có thể nói hắn đến đó tắm rửa, chúng ta tự nhiên có thể thần không biết quỷ không hay gặp lại."
Cách Phong thật lâu ngóng nhìn Đường Liệp, bỗng nhiên nói: " Ngươi vì sao biết ta nhất định sẽ giúp ngươi?"
Đường Liệp cười nói: " Ta đã sớm nhìn ra Cách tướng quân là một người ôm chí lớn, huống chi ngươi không thể quên ngày xưa Ma Kiếm thương tổn ngươi, ta làm chuyện này một là vì thỏa mãn cho ngươi báo thù tâm nguyện. hai là cho ngươi thấy rõ tương lai hướng đi của đế quốc, đối với Cách tướng quân trăm lợi mà không một hại, ngươi không có lý do gì cự tuyệt!"
Cách Phong đích xác không có lý do gì cự tuyệt, tạm thời dứt bỏ cừu hận của hắn đối với Ma Kiếm, chỉ riếng thời cuộc tương lai của đế quốc đã làm hắn phức tạp thời gian rất lâu.
Thuyết phục Lan Mạt Đức đi tới Cam Lộ Viện tắm rửa, cũng không mất nhiều công phu của Cách Phong, vị đế vương đang hấp hối này vừa nghe tới Cam Lộ Viện, liền nhớ tới tình cảnh Đường Liệp chữa bệnh cho hắn khi trước, không hề băn khoăn đáp ứng chuyện này.
Ngày đó buổi chiều, Cách Phong hộ tống Lan Mạt Đức đi vào thần thành, thân thể Lan Mạt Đức lúc này suy yếu đến không thể đi đường, ở giữa sườn núi dừng xe, hoàn toàn phải dựa vào thủ hạ nâng kiệu mềm mới đi được đến Cam Lộ Viện.
Vị thủ hạ Phù Đồ trung thành của Lan Mạt Đức, đích thân đem chủ nhân đưa vào Cam Lộ Viện, vốn định để hắn tiến vào trong phòng nghỉ ngơi, Lan Mạt Đức lại muốn lưu lại trong viện chốc lát, hai mắt đục ngầu nhìn tuyết sơn trắng xóa, hai tòa thần miếu cao ngất có vẻ phá lệ nguy nga đồ sộ.
Phù Đồ nhẹ giọng khuyên giải an ủi nói: " Bệ hạ, bên ngoài gió lớn, hay là trở về phòng nghỉ ngơi một chút a."
Lan Mạt Đức suy yếu vô lực tựa đồ vào vai Phù Đồ nói: " Cho ta xem thêm chốc lát, có lẽ đời này, ta rốt cuộc không còn dịp nhìn thấy..."
Cả Cách Phong bên trong, những người có mặt đều cảm thấy một tia chua xót, Lan Mạt Đức tuy rằng hoang dâm, nhưng dù sao cũng là đế quân của bọn họ, ở trên cảm tình bọn họ đã có thói quen do hắn thống trị.
Dưới sự khuyên bảo của Phù Đồ và Cách Phong, Lan Mạt Đức rốt cuộc đồng ý tiến vào trong phòng, Phù Đồ kê hai đệm mềm sau lưng hắn, làm cho hắn có thể ngồi vững.
Đôi mắt vô thần của Lan Mạt Đức không ngừng đánh giá Cách Phong, phất tay nói: " Phù Đồ...đi chuẩn bị nước ấm cho ta..."
Phù Đồ thông hiểu, tự nhiên rõ ràng đế quân đang muốn mình rời khỏi, hắn cuống quýt ra khỏi phòng.
Lan Mạt Đức thấp giọng nói: " Cách Phong...Ngươi muốn hại ta sao?"
Cách Phong trong lòng cả kinh, không hề nghĩ Lan Mạt Đức lại nói như vậy, cuống quýt quỳ rạp xuống đất, rung giọng nói: " Đại vương, Cách Phong đối với ngài trung thành và tận tâm, lòng ta ơn trời có thể hiểu, nếu có nửa lời gian dối, thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được."
Lan Mạt Đức vô lực lắc đầu: " Kỳ thật, ngươi trung hay không trung, đối với ta không quan trọng..." Hắn thở hổn hển nói: " Ta biết, ngươi là thân truyền đệ tử của đại tế ti Liễu Cô Yên."
Cách Phong rung giọng nói: " Đại tế ti là sư phụ của ta, nhưng ngài là đế quân của ta, trong lòng ta tự nhiên là lấy đế quân làm trọng."
Lan Mạt Đức ho khan hai tiếng, ý bảo Cách Phong đem ly trà nóng bên giường cho hắn, uống xong mới nói: " Cách Phong, ngươi muốn cho ta...đến nơi đây tắm rửa, chỉ sợ không phải là chủ ý của ngươi a?"
Cách Phong gật đầu.
Lan Mạt Đức nói: " Đến tột cùng là ai muốn gặp ta?"
Ánh mắt Cách Phong nhìn phía vách tường đầu giường, cánh cửa bị đẩy ra chậm rãi, Đường Liệp bước đi ra.
Trong ánh mắt Lan Mạt Đức toát ra một tia quang mang khác thường, hắn vốn đã đánh mất hy vọng đối với vận mệnh, nhưng khi chứng kiến vị thần y Đường Liệp từng chữa bệnh cho mình, trong lòng dâng lên một tia sinh cơ, kích động nói: " Đường tiên sinh..."
Đường Liệp yên lặng ngồi xuống trước mặt Lan Mạt Đức, kiểm tra thân thể của hắn một chút, theo trong ánh mắt buồn bã của Đường Liệp, Lan Mạt Đức nhất thời hiểu được vận mệnh của mình đã không thể thay đổi.
Lan Mạt Đức thấp giọng nói: " Ta sẽ chết sao?"
Đường Liệp nhìn thấy ánh mắt hắn lúc này bình tĩnh mà an tường, vị đế vương hoang dâm này cũng không sợ hãi như trong tưởng tượng của hắn. Đường Liệp gật đầu nói: " Trên đời này bất luận kẻ nào đều phải chết, vô luận là ngươi hay là người khác."
Lan Mạt Đức ha hả nở nụ cười, thân thể hắn dựa về phía sau, như vậy làm cho hắn cảm thấy thoải mái một ít.
Ánh mắt Cách Phong nhìn phía Đường Liệp tràn ngập trách cứ, hiện tại nói ra tình hình thực tế với Lan Mạt Đức cũng không phải là một chuyện tốt.
" Đường tiên sinh cho rằng ta còn có thể sống bao lâu?"
Đường Liệp cắn môi dưới, vấn đề này thật sự là khó trả lời, do dự mãi hắn rốt cuộc đáp: " Nếu chiếu cố thích đáng, đại vương hẳn là còn có thể chống đỡ được một tháng."
Lan Mạt Đức chậm rãi gật đầu: " Một tháng, trời xanh đối ta cũng không tính là tàn nhẫn."
Đường Liệp thấp giọng cổ vũ: " Đại vương chẳng lẽ tính toán vượt qua như vậy thôi hay sao?"
Lan Mạt Đức đột nhiên giương đôi mắt, lớn tiếng nói: " Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn có thể làm cái gì?"
Cách Phong sợ tới mức cuống quýt quỳ xuống.
Đường Liệp hướng Cách Phong nháy mắt, ý bảo hắn ra ngoài trước, để cho mình và Lan Mạt Đức nói riêng vài câu, Cách Phong hiểu ý, đi ra cửa rồi trở tay đóng lại, lại nhìn thấy Phù Đồ lạnh lùng đứng nơi đó, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười xấu hổ.
Phù Đồ âm u nói: " Cách đại tướng quân quả nhiên là biết bày mưu nghĩ kế, có thể người khác thật không hay biết a!"
Cách Phong đương nhiên nghe được hắn đang châm chọc mình, lơ đễnh cười nói: " Chỉ cần có thể trợ giúp đế quân khôi phục, mặc dù là hy sinh sinh mệnh Cách Phong cũng tình nguyện."
Ánh mắt Đường Liệp như nước giếng không dao động lẳng lặng nhìn biểu tình biến hóa của Lan Mạt Đức, nhẹ giọng nói: " Đế quân tính toán buông tha cho đại tế ti Liễu Cô Yên sao?"
Lan Mạt Đức nói: " Hắn có nanh vuốt trải rộng bên trong đế quốc, huống hồ dân chúng tôn thờ hắn, nếu ta giết chết hắn tất nhiên sẽ kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, huống chi với thực lực của hắn, ta lại có bản lĩnh gì giết hắn?"
Đường Liệp nói: " Nếu đế quân nguyện ý, ta có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này."
Hai mắt Lan Mạt Đức sáng ngời, đối với hắn mà nói tiếc nuối lớn nhất từ ngày chào đời tới nay là quyền lực bị Ma Kiếm làm suy yếu, hơn nữa nhiều năm qua luôn bị áp chế, hận không thể đem Liễu Cô Yên bằm thây vạn đoạn, hiện giờ Đường Liệp nói có biện pháp giúp mình thỏa mãn tâm nguyện này, hắn tự nhiên cảm thấy hứng thú.
Đường Liệp nói: " Liễu Cô Yên ở phương bắc từng bị ta cùng với Tinh Linh Vương liên thủ đánh bại, đến nay thương thế trên người còn chưa khôi phục."
Lan Mạt Đức khó tin nhìn phía Đường Liệp, đối với hắn mà nói đại tế ti Liễu Cô Yên căn bản không có khả năng bị người khác đánh bại, không nghĩ tới thế nhưng Đường Liệp có thể làm cho hắn bị thương, nói cách khác giết chết Liễu Cô Yên quả nhiên là có thể.
Lan Mạt Đức nói: " Nếu ngươi thật có thể giết chết Liễu Cô Yên, tuy rằng hắn kết đảng đông đảo, nhưng phần lớn do hắn cưỡng bức mới như thế, một khi tin tức Liễu Cô Yên bị giết chết truyền ra, ta hẳn là có thể nắm được đại cục trong tay."
Đường Liệp nói: " Đại vương chớ quên còn có Cách Phong."
Lan Mạt Đức hừ lạnh một tiếng nói: " Cách Phong? Hắn là đồ đệ của đại tế ti, lại là thân tín của vương hậu, chuyện này lập trường của hắn rất khó cam đoan."
Đường Liệp mỉm cười nói: " Đại vương có thể không biết, Cách Phong có vị hôn thê chưa xuất giá đã bị đại tế ti Liễu Cô Yên cưỡng bạo, khuất nhục tự sát mà chết!"
Lan Mạt Đức nao nao: " Thật sự như thế?"
Đường Liệp gật đầu nói: " Cách Phong ở sự kiện này lập trường không cần hoài nghi."
Lan Mạt Đức nói: " Ta chỉ là lo lắng dân chúng quốc nội, bọn họ đối đại tế ti mê tín đã lâu, nếu biết chúng ta giết chết đại tế ti, chỉ sợ sẽ không đáp ứng."
Đường Liệp cười nói: " Đại vương đã quên, đại tế ti không chỉ là Liễu Cô Yên, mà còn có Minh Lâm đại tế ti, nếu nàng gia nhập bên trận doanh của chúng ta, chúng ta liền có được phần thắng mười phần."
Lan Mạt Đức gật mạnh đầu nói: " Được, chuyện này coi như là định rồi, ta phụ trách ổn định triều cương, ngươi cùng với đám người Minh Lâm đại tế ti phụ trách giúp ta diệt trừ Liễu Cô Yên, ta muốn làm cho hắn chết không nơi táng thân."
Trong lòng Đường Liệp âm thầm ngạc nhiên, lại không biết vì sao Lan Mạt Đức lại hận Liễu Cô Yên đến tình trạng như thế. Hắn lại dặn dò Lan Mạt Đức vài câu, sau đó lặng yên theo cửa ngầm cáo từ.
Lan Mạt Đức vẫn còn kích động không thể bình tĩnh, hắn lại gọi Cách Phong vào, thấp giọng hướng Cách Phong nhắc nhở một hồi, bày mưu đặt kế để Cách Phong nhanh chóng ra tay khống chế bè đảng khi đại tế ti bị giết chết.
Phù Đồ tiễn bước Cách Phong, trở lại trong phòng, lại nhìn thấy Lan Mạt Đức không ngừng chảy mồ hôi, hiển nhiên bởi vì vừa rồi nói chuyện thời gian quá dài, tiêu hao thể lực thật lớn. Hắn cuống quýt tiến lên đỡ Lan Mạt Đức nằm xuống, lại dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán hắn.
Phù Đồ rung giọng nói: " Bệ hạ vì sao phải vất vả như vậy?"
Lan Mạt Đức thở dài nói: " Ta nghĩ hiểu được, cương thổ rộng lớn của ta, giang sơn xinh đẹp như họa của ta, há có thể chấp tay tặng người, trước khi ta chết phải giết Liễu Cô Yên."
Phù Đồ ảm đạm nói: " Bệ hạ, Liễu Cô Yên nào dễ dàng đối phó như thế?"
Lan Mạt Đức tràn ngập sát khí nói: " Lần này ta chẳng những muốn giết hắn, còn tính cả tiện nhân dâm loạn cung đình kia cùng nhau giết chết!"
Từ khi đi vào Phiêu Hương Thành, Đường Liệp quá bận rộn với kế hoạch đối phó Liễu Cô Yên, còn chưa có cơ hội nhìn thấy đại tế ti Minh Lâm. Ở Cam Lộ Viện gặp mặt Lan Mạt Đức, lúc này Đường Liệp mới dọc theo những bậc thang của Thu Nùng Viên đi lên, tiến đến thăm Minh Lâm sớm tưởng niệm đã lâu.
Nhớ tới dung nhan tươi đẹp xuất trần thoát tục của Minh Lâm, trong lòng Đường Liệp không khỏi suy nghĩ, Minh Lâm cho hắn cảm giác hoàn toàn khác hẳn những nữ nhân bên cạnh hắn, Minh Lâm thủy chung đều hiện vẻ cao cao tại thượng, tuy rằng xinh đẹp tuyệt luân, lại như vầng trăng sáng trên trời mong muốn mà không đạt thành. Hắn tuy rằng thưởng thức Minh Lâm, nhưng không dám quá mức nghĩ đến nàng.
Bên tai bỗng nhiên vang lên một trận tiếng cười nhẹ nhàng, Đường Liệp đưa mắt nhìn lại, nhưng không nhìn thấy bóng người, Đường Liệp mẫn tuệ cảm thấy được chung quanh có biến hóa, mỉm cười nói: " Phong cô nương, vẫn thích chơi trò trốn tìm như vậy sao?"
Phong Tồn Chân xuất hiện, mái tóc dài của nàng tung bay, sau khi hiện thân đáp xuống bên người Đường Liệp, lúc này Đường Liệp mới phát hiện cánh tay phải của Phong Tồn Chân đã mất đi, nghĩ đến là do lần trước cứu mình đào thoát Tiểu Nguyệt sơn nên bị Lôi Đông Lạc đánh cho bị thương, trong lòng sinh ra tình cảm áy náy, thấp giọng nói: " Nếu không phải vì ta, Phong cô nương sẽ không..."
Phong Tồn Chân cười nói: " Mỗi người đều có duyên phận tạo hóa của chính mình, ngươi không cần đem chuyện này tính lên đầu mình, còn nữa, ta không có cầu ngươi phụ trách cho ta, càng không bắt ngươi cưới ta, ngươi sợ hãi cái gì?"
Một tiếng cười như chuông bạc vang lên khanh khách từ phía sau, nguyên lai là Thủy nương tử đã tới, nàng cười nói: " Không thể tưởng được Phong nha đầu cũng nghĩ đến tư xuân."
Phong Tồn Chân sẵng giọng: " Ta sớm đã ôm quyết tâm cả đời đi theo Quang Minh thần, Thủy nương tử còn dám nói bậy, xem thử ta có xé vỡ miệng ngươi không?"
Thủy nương tử kiều mỵ cười, đi đến bên người Đường Liệp, cười nói: " Đường huynh đệ, ngươi cao chút, đen chút, nhưng so với ngày xưa càng thêm anh tuấn."
Trong lòng Đường Liệp cười thầm, vậy mà Thủy nương tử cũng có thể nói, thân cao tự nhiên đã sớm định hình, đen là dĩ nhiên, dù sao suốt ngày ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng, hắn cười nói: " Hai vị tỷ tỷ, làm phiền dẫn đường cho ta, ta có chuyện quan trọng đi bái kiến Minh Lâm đại tế ti."
Phong Tồn Chân nói: " Chúng ta biết, lần này là tới đón ngươi, đúng rồi, Tinh Linh Vương đã ở trong thần miếu chờ ngươi."
Thủy nương tử hiếu kỳ nói: " Nghe nói ngươi đã trở thành con rể của Tinh Linh Vương, có phải có chuyện như vậy hay không."
Đường Liệp theo hai người đi vào bên trong thần miếu, lần này xem như hắn là lần đầu tiên tiến vào từ cửa chính, không quản đến việc xem xét chung quanh thần miếu, ánh mắt nhìn lên cây cầu nối giữa hai bên, đã thấy gãy ngang, liên hệ duy nhất giữa hai tòa thần miếu từ nay về sau gián đoạn.
Phong Tồn Chân nói: " Liễu Cô Yên vừa rồi sau khi trở về đã liền đem cây cầu hủy hoại."
Đường Liệp cười nói: " Xem ra hắn là muốn cùng các ngươi phân rõ giới hạn."
Tinh Linh Vương cùng Minh Lâm đại tế ti ngồi bên trong tòa trúc đình tại hoa viên, bọn họ đang đợi Đường Liệp, Đường Liệp chào Tinh Linh Vương trước, sau đó ánh măt mới nhìn về phía gương mặt thanh lệ xuất trần của Minh Lâm.
Trong đôi mắt đẹp của Minh Lâm không có gì biến hóa, giống như Đường Liệp vẫn luôn ở đây từ khi nào, lạnh nhạt cười nói: " Đường tiên sinh đến rồi."
Đường Liệp gật đầu nhưng trong lòng có chút thất vọng, không thể tưởng được Minh Lâm đối với hắn lại lạnh lùng như thế, này cũng khó trách, người ta là người xuất gia, cũng không thể giống một cô gái trong mối tình đầu xông lên nói lời yêu thương nhung nhớ.
Tinh Linh Vương bảo Đường Liệp ngồi xuống bên người, mỉm cười nói: " Sự tình tiến hành ra sao?"
Đường Liệp mọi chuyện thuật lại cho bọn họ từ đầu đến cuối, Tinh Linh Vương vui mừng nói: " Tốt, như thế rất tốt, có Lan Mạt Đức trợ giúp, chuyện này lại nắm chắc."
Đường Liệp nói: " Hiện tại chúng ta cần phải làm là đem Liễu Cô Yên xử lý."
Minh Lâm lắc đầu nói: " Trước khi sư tôn ta xuất quan hắn sẽ đánh qua không thể nghi ngờ."
Tinh Linh Vương nói: " Chờ hắn chui đầu vô lưới cũng là một chuyện tốt."
Đường Liệp thấp giọng nói: " Ta chỉ sợ Lan Mạt Đức chống đỡ không được đến khi Tuệ Vân đại tế ti xuất quan."
Minh Lâm nhẹ giọng nói: " Kỳ thật năm đó sư tôn ta đối bên ngoài tuyên bố xuất quan là ngày mai, đã nhiều ngày Liễu Cô Yên không có bất cứ động tĩnh gì, ta phỏng chừng tối nay, hắn nhất định sẽ động thủ."
Đường Liệp tràn ngập mê hoặc nói: " Hắn quả thực có lá gan lớn như vậy sao? Dám nghênh ngang tiến vào?"
Minh Lâm nói: " Ma Kiếm đã ở Lam Đức không chỉ một ngày, lấy năng lực cộng thêm nanh vuốt của hắn, nhảy vào thần miếu chúng ta, hủy hoại bạch tháp cũng là có bảy phần nắm chắc."
Đường Liệp lại nói: " Hắn vì sao qua nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự, nhưng ở loại thời điểm này lại làm khó dễ?"
Minh Lâm nói: " Ma Đế Thu Thiện từng cùng chúng ta có một đoạn sâu xa, mệnh lệnh cưỡng chế của hắn Ma Kiếm tuyệt đối không được đối phó chúng ta, nhưng hiện tại tất cả đều biết Ma Đế đã lao ra phong ấn, tới nay cũng chưa tới gặp hắn, không biết là vì nguyên nhân gì. Ma Kiếm sớm đánh mất tính nhẫn nại, một khi sư tôn ta xuất quan, người thứ nhất đối phó sẽ là hắn, hắn tuyệt sẽ không chờ nhận lấy cái chết."
Tinh Linh Vương thấp giọng nói: " Ma Đế Thu Thiện hiện tại đang ở nơi đâu? Hắn nếu đã lao ra phong ấn, vì sao còn muốn ẩn nấp, chẳng lẽ hắn trải qua đau khổ, tính tình phát sinh cải biến sao?"
Minh Lâm lắc đầu nói: " Ma Đế Thu Thiện tuyệt sẽ không thay đổi bản tính của hắn, hắn hiện tại nhất định đang chuẩn bị báo thù."
Nhắc tới Ma Đế, Đường Liệp nhớ tới việc mình có được Thánh Long tinh thạch màu trắng tại Cầm Lam cổ thành, cẩn thận lấy ra đưa tới trước mặt Minh Lâm, nhờ nàng hỗ trợ xem xét một chút.
Minh Lâm còn chưa cầm tinh thạch, lại chứng kiến phía trên tinh thạch bắn ra một đạo quang hoa màu trắng, cùng đỉnh tháp trắng không xa cũng có một đạo bạch quang hòa lẫn vào nhau.
Tinh Linh Vương chứng kiến tình cảnh trước mắt cũng cả kinh, lẩm bẩm nói: " Một tinh thạch khác lại ở trong này sao?"
Đường Liệp cũng ôm ý niệm như vậy trong đầu.
Minh Lâm nhẹ giọng thở dài, đem tinh thạch đặt vào trong tay Đường Liệp: " Đây là Thánh Long tinh thạch không thể nghi ngờ, nhưng hai quả tinh thạch này gặp nhau, để lộ ra bạch quang, nhất định sẽ làm cho Ma Kiếm phát giác, xem ra chúng ta phải chuẩn bị sẵn sang."
Ánh mắt nàng nhìn về phía Tinh Linh Vương nói: " Sư tôn bế quan bạch tháp, liền làm phiền tiền bối chiếu cố!"
Tinh Linh Vương nói: " Ngươi yên tâm, ta quyết không cho hạng gian tà phá hư bạch tháp."
Đường Liệp chủ động xung phong: " Ta làm cái gì?"
Minh Lâm nói: " Ngươi cùng ta đóng ở tiểu lâu."
Đường Liệp ngạc nhiên nói: " Tiểu lâu cũng phải thủ hộ sao?" Trong lòng âm thầm kỳ quái, tiểu lâu là chỗ ở của Minh Lâm, tuy rằng cất giấu không ít kinh văn, cũng không đáng giá nàng coi trọng như thế, hơn nữa còn phải dùng hai đại cao thủ để thủ hộ.
Minh Lâm nói: " Kinh văn này là của sư tôn coi trọng nhất, nếu ra sai lầm, ta làm sao trả lời sư tôn."
← Ch. 116 | Ch. 118 → |