← Ch.279 | Ch.281 → |
Nơi nào đó của hoang nguyên màu đen.
Diệp Tô đang nhìn trời nhìn mấy, hai tay chắp ở sau người, giống như đã nắm chặt thanh kiếm gỗ màu đen kia, đầu ngẩng rất cao, giống như đã dựa vào thanh kiếm gỗ mỏng manh kia, quần áo trên người hắn rất mỏng, giống như muốn theo gió lạnh trên hoang nguyên mà bay múa, cảm xúc trên mặt hắn cũng rất đơn bạc, đó là một loại đơn bạc tự giễu thương cảm lạnh nhạt hình thành.
Một chỗ khác của hoang nguyên màu đen.
Đường cũng đang nhìn trời nhìn mây, hai tay buông ở bên người, gắt gao nắm như hại tảng đá kiên định, đầu ngẩng rất cao, giống như là tảng đá khổng lồ bên vách núi đen muốn đổ, áo da trên người hắn rất dày, vô luận gió lạnh trên hoang nguyên thổi mạnh lại không dấu vết, biểu cảm trên mặt hắn cũng rất uyên thâm, đó là một loại uyên thâm hiểu ra chân tướng bình tĩnh hình thành.
Lại một chỗ của hoàng nguyên màu đen.
Hạ Hầu khẽ nâng dây cương, chậm rãi giơ lên tay phải, ra hiệu huyền giáp trọng kỵ như mây đen như quanh người dừng lại, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn phía bầu trời mấy vạn đám mây giống tảng đá lơ lửng kia, khó có thể tự kiềm chế nhớ lại rất nhiều năm trước ngày đêm có thể nhìn thấy sơn môn, nhớ tới rất nhiều chuyện, sắc mặt thâm trầm như sắt hiện lên vài tia đau đớn.
Lúc này trên hoang nguyên có rất nhiều người, bọn họ đều không có năng lực tiếp xúc đến quyền thiên thư kia tiết lộ ra khí tức trong xanh phẳng lặng, nhưng bọn họ đã nhìn thấy dị tượng trên bầu trời, thấy được những đám mây tự độc lập trầm mặc không hòa cùng thiên địa.
Vì thế bọn họ chấn động, sau đó trầm mặc không nói gì. Lời dự đoán của Thiên Du đại thần quan là thật. Quyển thiên thư chữ Minh hiện thế ở hoang nguyên.
Tiếc nuối là, người đời nhìn trời nhìn mây có thể biết thiên thư hiện thế, lại không biết thiên thư xuất hiện ở nơi nào của hoang nguyên.
"Sư huynh, thiên thư ở trong tay người, vậy lúc trước người vì sao không nói cho bọn họ?".
"Bọn họ không hỏi ta. Hơn nữa, ta thực không muốn nói cho bọn họ."
"Có đạo lý, trừ người thư viện chúng ta, ai cũng không thể nói cho."
"Phải, nói cho bọn họ, bọn họ khẳng định muốn tới cướp, ta lại không muốn đánh với bọn họ. Ta nói rồi, ta không am hiểu đánh nhau thế nào, Hạ Hầu những người đó rất cường đại, muốn đánh thắng bọn họ rất vất vả."
Ninh Khuyết chú ý tới đại sư huynh nói không phải rất khó, mà chỉ là vất vả, giật mình sau đó nhịn không được cười ra tiếng.
"Tiểu sư đệ, ngươi cười cái gì?"
"Không có gì, ta chỉ là cảm thấy đại sư huynh người thật sự là một diệu nhân."
"Úc? Diệu nơi nào?"
"Nơi nào cũng diệu."
"Được rồi, lời này của người ta cũng không nghe hiểu được như thế nào."
"Đại sư huynh?"
"Tiểu sư đệ?"
"Quyển thiên thư này đóng lại như thế nào? Chung quy không thể cứ để cho nó mở như vậy, trên trời phản ứng mãnh liệt như thế, nhỡ đâu thực có người có thể tìm dấu vết đuổi theo làm sao bây giờ?"
"Đóng sách chuyện này sao, bình thường phân ba bước, đầu tiên..."
"Đại sư huynh."
"Tiểu sư đệ?"
"Quyển thiên thư này có cổ quái, ta lúc trước nhìn thoáng qua, thức hải chịu chấn động quá kịch liệt, lúc này muốn hộc máu, cho nên ta mới muốn khép lại, mà bây giờ nói chuyện với huynh ta càng muốn học máu, cho nên có thể làm phiền huynh hỗ trợ chút hay không?"
"Ác, hiểu rồi."
"Đại sư huynh?"
"Tiểu sư đệ?"
"Ngươi vì sao không nói nữa?"
"Ngươi không phải bảo ta hỗ trợ sao? Quân Mạch lúc còn nhỏ nói chuyện với ta cũng rất dễ tức giận, khi đó hắn tựa như người vừa rồi, nói muốn hộc máu, cái gọi là hỗ trợ, tự nhiên chính là câm miệng."
"Ta nói là sách... Đương nhiên, về sau ta sẽ ghi nhớ hạng mục công việc chú ý cùng sự huynh người nói chuyện phiếm."
"Ác, hiểu rồi."
Trong ánh lửa ửng đỏ một bàn tay vươn tới, đó là tay của đại sự huynh. Mặt bìa quyển sách cũ đối với Ninh Khuyết mà nói vô cùng nặng nề, xen lẫn cảm giác uy áp vô cùng, dù là ánh mắt thoáng nhìn, đã khiến thức hải hắn chấn động muốn phá, nhưng ở dưới tay đại sư huynh lại chưa biểu hiện ra bất cứ chỗ nào dị thường, nhẹ nhàng lật một cái liền theo trang sách nhẹ nhàng khép lại, trên bầu trời mấy vạn đám mây như đá lơ lửng kia dần dần tản ra, hòa hợp một thể với nhau, một lần nữa hồi phục thành sợi bông ẩm thấp âm trầm kéo một mảng bao phủ toàn bộ hoang nguyên.
Trên hoang nguyên những cường giả cảm ứng được thiên tượng, ngẩng đầu nhìn trời nhìn mây kia trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó mang theo cảm xúc phức tạp hoặc cảm khái hoặc ngơ ngẩn, đều tự trầm mặc rời khỏi.
Đến gần hoàng hôn, ánh chiều tà đỏ cực nhạt từ đầu kia tầng mây xuyên thấu qua đến một chút, chiếu rọi rừng lạnh trên hoang nguyên, dòng suối nước nóng nhỏ như mái tóc đen của thiếu nữ rọi ra vô số tơ vàng, bên suối đại học mã giống như con chim sẻ ngốc nhảy dựng lên, thiếu nữ phù sự thân áo trắng thanh lệ ở phía sau đuổi theo, bên rừng màu sắc đống lửa càng lúc càng sâu.
Đại sư huynh đem vỏ khoai ăn còn lại đặt tới bên chân, chậm rãi hỏi: "Nhặt được hạo nhiên kiếm?"
Ở trong Ma Tông sơn môn Ninh Khuyết cũng không nhặt được thanh hao nhiên kiếm của tiểu sự thúc năm đó, nhưng hắn biết đại sư huynh hỏi ý tứ chân thật là gì, cho nên hắn gật gật đầu, nói: "Không phải kiếm thật sự, nhưng ta đã nhặt được."
Biểu cảm trên mặt đại sư huynh tỏ ra cực kỳ mãn nguyện vui vẻ, cảm khái nói: "Vậy thì tốt."
Ninh Khuyết sau khi trầm mặc một lát, phi thường nghiêm túc hỏi: "Sư huynh, vì sao lựa chọn ta kế thừa y bát tiểu sư thúc?"
Quyển thiên thư chữ Minh luôn ở thư viện, thư viện đương nhiên sẽ không đi tranh đoạt cùng tông phái trên đời, chỉ có thể là vì những vết kiếm loang lổ tiểu sự thúc lưu lại cùng đạo khí tức muốn trở lại sự môn kia. Những vết kiếm cùng khí tức đó đại biểu cho tinh thần khí phách cùng với y bát của tiểu sư thúc, bởi vì Ma Tông sơn môn bị dấu luôn lưu lạc bên ngoài.
Mấy chục năm sau Ma Tông sơn môn bởi ứng thiên thời mà mở ra, mà ngay tại giai đoạn này, phương án chân tu đế quốc cùng thư viện thay đổi thành mùa thu, để Ninh Khuyết dẫn đội tới hoang nguyên, nay hắn tự nhiên hiểu đến cùng là vì sao.
Nhưng trong thư viện hậu sơn có nhiều sự huynh sự tự như vậy, hắn cảnh giới thấp nhất từng trải nông nhất, chưa từng gặp mặt phu tử, tự nhiên càng chưa nói tới được sủng ái nhất, như vậy y bát của tiểu sự thúc vì sao sẽ đến lượt hắn đến kế thừa?
"Bởi vì đây là cơ duyên của tiểu sư đệ ngươi."
Đại sư huynh vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn, ánh mắt sạch sẽ giống như có thể trực tiếp nhìn thấu trong lòng hắn.
Ninh Khuyết thì thào lặp lại nói: "Cơ duyên?"
"Cơ duyên là gì? Dùng lời của sư phụ mà nói chính là những nhân quả nói không rõ lại tự nhiên tồn tại trong minh minh, chẳng qua sự phụ không tin cơ duyên, ta lại tin tưởng. Theo ý ta, Liên Sinh đại sư, thần điện ngàn năm, Hoang nhân nam hạ, đều là như thế mà tiểu sư đệ ngươi cũng tương tự."
Đại sư huynh nói: "Ngươi muốn vào thư viện, cho nên vào, bệ hạ cần ngươi tới hoang nguyên cho nên người tới, ngươi có thể cảm nhận được khí tức của tiểu sự thúc cho nên người đi, đêm tối đến, Ma Tông Sơn môn bị đóng mấy chục năm bởi ứng thiên thời mở ra, mà ngươi là ở chỗ này, cho nên ngươi liền vào, cái này không cần phải dùng đạo lý đến giải thích, cũng không thể giải thích, lại tự có nhân quả, cho nên đây là cơ duyên của ngươi, không phải cơ duyên của ta, cũng không phải cơ duyên của Quân Mạch hoặc là sư đệ sự muội khác."
Ninh Khuyết ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn phía xa xa mảng núi tuyết lớn mênh mông kia, thầm nghĩ mình khi còn bé rời khỏi Trường An, ở chân phía nam Dân sơn gian khổ trưởng thành, hơn mười năm sau đi vào chân phía bắc Dân sơn, thân là đệ tử nhỏ nhất của thư viện, kế thừa y bát tiểu sư thúc, tựa như thực có cái gì ở trong đó phát huy tác dụng.
Không biết qua bao lâu thời gian, hắn từ trong cảm xúc sầu não không hiểu thoát khỏi đi ra, quay đầu liền thấy đại sư huynh đôi mắt sạch sẽ như nước cất kia, không khỏi hơi ngẩn ra, chợt sinh ra chút cảm xúc ảm đạm.
Hắn đối với đại sư huynh đề cập chuyện trong Ma Tông sơn môn, chưa nói đến những bộ phận bí ẩn nhất kia, đó là nguyên nhân ảm đạm.
Mùa xuân năm trước lúc ở thư viện lần đầu tiên gặp đại sư huynh, hắn từng sợ hãi đối phương sạch sẽ cùng với cô khí tức thật lòng làm người ta thân cận đến không thể che dấu kia, nay biết đối phương là đại sư huynh của mình, tuyệt đối sẽ thật lòng đối tốt với mình, tự nhiên sẽ không sợ hãi nữa, nhưng lại càng thêm cảm thấy giãy dụa thống khổ.
Chuyện nhập ma, nên nói cho đại sư huynh không?
Trời sắp tới, các ngôi sao đã ra, màu đen sắp bao trùm khắp hoang nguyên, đống lửa bên rừng tỏ ra càng thêm sáng ngời, bị gió đông gào thét thổi qua, ngọn lửa phiêu diêu soi mặt Ninh Khuyết sáng tối bất định.
Ninh Khuyết cúi đầu nhìn đống lửa trước mắt, sau khi trầm mặc thời gian rất lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, thanh âm hơi nhanh nói: "Đại sư huynh, tiểu sư thúc năm đó có phải nhập ma hay không? Cho nên bị thiên tru mà chết?"
Đại sư huynh lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Phải."
Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, hỏi: "Vậy ta kế thừa y bát tiểu sư thúc..."
Đại sư huynh cười nói: "Hạo nhiên kiếm có hao nhiên khí, hao nhiên khí có hạo nhiên ý, ta cũng từng học hao nhiên kiếm."
Ninh Khuyết lắc đầu, nói: "Không phải."
Đại sư huynh tựa như đối với hắn đang giãy dụa cái gì trong lòng biết rõ, xua tay ngăn cản hắn tiếp tục, mỉm cười nói: "Tiểu sư đệ, có một số việc nếu người thật không biết nên đối mặt như thế nào, như vậy về sau có cơ hội nói với sự phụ đi."
Ninh Khuyết mơ hồ nghe hiểu ý tứ những lời này của đại sư huynh, lại có chút không dám khẳng định cái mình gọi là rõ ràng có phải thực rõ ràng hay không, trong lúc nhất thời tâm tư trở nên có chút hỗn loạn, trầm mặc hẳn lên.
Đại sư huynh thấy biểu cảm trên mặt hắn, đoán được cảm xúc của hắn lúc này, mỉm cười chuyển hướng đề tài, nói: "Tiểu sư đệ, hiện tại cái ô to màu đen kia của người, không biết còn chịu đổi cho ta hay không."
Nghe những lời này, Ninh Khuyết nhớ tới tình hình ngày đó hắn mới vào thư viện, ở đầu ngõ gặp một thư sinh áo cũ, thư sinh đó nói muốn dùng gáo nước bên hông đổi cái ô to màu đen với mình, không khỏi nở nụ cười.
Khi đó hắn nào biết thư sinh này ngày sau sẽ trở thành đại sư huynh của mình.
Bóng đêm đã thâm trầm, đống lửa bên rừng sương càng thêm nồng đậm nhảy nhót, giống như vũ nương áo đỏ nhiệt tình trong vũ đạo, Sơn Sơn lúc hoàng hôn cưỡi đại hắc mã đi tản bộ đã trở lại, đại hắc mã cất bước đắc ý khoái hoạt giống như cũng đang nhảy múa.
Kèm theo mùi thơm nướng khoai, tiếng củi gỗ rung động bốp bốp, ba người một ngựa ở không gian bên rừng qua một đêm, thương thế trên người Ninh Khuyết cùng Sơn Sơn dần khỏi, cộng thêm đống lửa ấm áp hừng hực, cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, liền phải bước lên đường đi về phương nam, đại sư huynh không biết từ chỗ nào tìm được một cái thùng xe cũ cùng mấy cái dây thừng, Ninh Khuyết cùng Tang Tang nhìn thùng xe trước mắt, cảm thấy rất kỳ diệu, nhưng nghĩ bản lĩnh của đại sư huynh cũng lập tức thoải mái, không truy hỏi cái gì.
Chỉ có đại hắc mã nhìn thùng xe liền sinh ra cảm giác cực kỳ không ổn, đại khái đoán được chuyển này trên đường về phương nam dài dằng dặc trọng trách trên vai mình, đầu ngựa cúi xuống đá vó rất phiền não, nhưng so sánh sợ hãi cùng phục tùng đối với Ninh Khuyết phát ra từ bản năng, nó lại càng không dám làm trái tên thư sinh đem mình từ xa xôi chân phía bắc Thiên Khí sơn đưa tới nơi đây.
Bánh xe đè nặng đất lạnh cứng rắn hoặc tầng tuyết rời rạc, phát ra tiếng vang hoàn toàn khác nhau, ngay dưới những tiếng vang buồn tẻ này làm bạn, ở dưới đại hắc mã phẫn nộ thở ra từng quầng dải sương nóng, ba người ngồi ở trong xe cũ dần dần rời xa cánh rừng lạnh này đi về bộ lạc vương đình thảo nguyên phía nam.
Trên đường có thể thú vị cũng có thể buồn tẻ tịch mịch, tuy bởi vì Sơn Sơn ở bên cạnh, Ninh Khuyết không tiện hướng đại sư huynh lãnh giáo vấn đề tu hành trong thư viện, lại có đủ nhiều thời gian hướng đại sư huynh hỏi thăm chuyện xưa của thế giới tu hành.
Trước kia Ninh Khuyết đối với thế giới tu hành hoàn toàn không biết, ví dụ như không biết nơi khởi nguồn của Ma Tông, không biết lịch sử quyển thiên thư chữ Minh, không biết thư viện là nơi không thể biết trong truyền thuyết, không biết mình chính là thiên hạ hành tẩu trong truyền thuyết, bởi vì những chuyện này hắn đã tạo ra rất nhiều trò cười, thậm chí còn từng trước mặt Sơn Sơn hào khí can vẫn nói thiên hạ hành tẩu lại tính là cái gì? Giống như hướng trên mặt mình hung hăng đánh một cái tát.
Loại bóng ma trên tâm lý này khiến hắn rất đói khát muốn biết lịch sử của thế giới tu hành, lúc này rốt cuộc có cơ hội có thể thông qua đại sư huynh tựa như không gì không biết nhìn thấy toàn bộ hình ảnh của cái thế giới đỉnh phong nhất kia, nào sẽ bỏ qua.
Trong mấy ngày sau, trong xe tu hành, kể chuyện xưa luôn duy trì, trừ thường xuyên bởi vì tiết tấu đại sư huynh nói chuyện thật sự quá mức thong thả mà suýt nữa ngủ, đối với Ninh Khuyết mà nói, đây thật sự là một chuyến đi trở về nhà hoàn mỹ.
Thảo nguyên bộ lạc tả trướng vương đình đã gần, Bích Thủy doanh biên giới Yến bắc còn có thể xa sao? Đi về hướng nam nữa liền sẽ vào lãnh thổ Đại Đường, qua Hà Bắc Cố Bắc hại quận liền có thể nhìn thấy thành Trường An, rốt cuộc có thể lại được ăn mì trứng tươi, thật tốt.
Đại sư huynh kể cho Ninh Khuyết nghe chuyện xưa tu hành cũng không phải bí mật khó lường gì, ít nhất đối với thư si Mạc Sơn Sơn loại nhân vật ra từ danh môn tương tự này mà nói, cho nên nàng không có khả năng giống như Ninh Khuyết luôn duy trì hưng phấn thời gian dài. Có rất nhiều chuyện xưa nàng lúc còn nhỏ đã nghe rất nhiều lần, thấy vẻ mặt Ninh Khuyết hưng phấn, nàng rất đồng tình thư viện đại tiên sinh phải sắm vai sư phụ vỡ lòng, càng cảm khái bởi đại tiên sinh vậy mà có thể có tính nhẫn nại cường đại như thế.
← Ch. 279 | Ch. 281 → |