← Ch.357 | Ch.359 → |
Năm mới vừa qua đi, chính là lúc trời lạnh nhất.
Ngoài thành Trường An, trong Hoa Thanh cung vẫn là cảnh tượng của mùa xuân, khác hẳn với cảnh tuyết rét đậm ngoài cung.
Bên trong Phi Sương điện lại càng ấm áp, nước suối vui reo, ngọc thạch lưu ly bóng loáng. Ở trong điện có bày một cái bàn trang điểm, trên bàn trang điểm có 2, 3 loại phấn, cái gương được dùng từ một miếng thủy tinh hoàn chỉnh tạo thành, đúng là một bảo vật vô giá, chỉ nhìn những phấn sáp kia mà thôi vũng biết là nữ tử bình thường không cách nào có được.
Trước gương có một mỹ nhân đang ngồi, răng trắng như ngọc, tóc đen như mực. Nàng không dùng những son phấn quý giá kia, nhưng [người có thể trang điểm ở trong cung Hoa Thanh điện Phi Sương này thì có loại son nào mà không mua được?] Chỉ riêng phần dung mạo của nàng thôi thực chẳng cần phấn sáp làm gì.
Nàng nhìn gương mặt trong gương, tự đáy lòng than nhẹ một tiếng:
- Ngươi đấy... nếu như ngươi vẫn là Lạc Tích Trần không hiểu chuyện kia thì tốt? Thế nhưng thời gian đã qua rồi làm sao có thể lấy lại được!
Trong điện không có một bóng người, mà cho dù có người cũng không ai có thể hiểu được tâm sự của nàng.
Một trận gió nhẹ bỗng nhiên thổi qua làm cho những làn khói trên lư hương tan đi, sau lưng nàng một thân ảnh quỷ dị xuất hiện. Người này ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, còn là một thiếu niên, trên người mặc trang phục trong cung.
Tiểu nội giám vừa hiện thân thì đã đi tới bên cạnh nàng khẽ cười nói:
- Nhiêu ngày không gặp, Ngọc Hoàn sư muội có khỏe không?
Sắc mặt nàng chuyển sang lạnh tanh, đặt lược ngọc lên bàn, chậm rãi vuốt mái tóc đen rồi mới nói:
- Sư phụ bảo thế nào?
Tiểu nội giám không trả lời nàng mà lại tiến gần thêm một bước, nói: - Sư huynh muội chúng ta đã lâu không trò chuyện, tại sao sư muội mới gặp lại hỏi sư phụ ngay, coi ta như người xa lạ. Muội là một quý phi sao có thể tự mình vấn tóc, để sư huynh tới giúp cho nha!-
Người này nói xong đã tự động cầm lấy cái lược, cẩn thận từng tí một chải chuốt. Thủ pháp của hắn cực kỳ thuần thục, không kém bất cứ một cung nữ nào trong cung. Dương Ngọc Hoàn ngồi ngay ngắn bất động mặc kệ cho hắn làm, còn mình thì ngẩn ngơ nhìn người trong gương.
Không khí trong điện ấm áp cho nên nàng chỉ mặc một cái áo mỏng bộ ngực chỉ dùng dải lụa quấn qua.
Tiểu nội giám này đã lâu không gặp nàng vừa gặp thì đã biết nàng hình như đã đẫy đà hơn một chút. Dưới làn tóc đen như suối, làm cho da thịt nàng lại càng trở nên nõn nà, trắng mịn như ngọc, không tìm thấy một chút tì vết nào.
Từ trên người của nàng tỏa rả mùi hương nhàn nhạt, do đứng quá gần, nên hắn chỉ cần nhìn lướt qua đầu vai là có thể thấy được bộ ngực của nàng. Mảnh lụa mỏng kia chi che được có nửa bộ ngực, nhưng cũng chỉ là che mà thôi, khi nhìn vào hắn vẫn thấy được hai điềm đỏ hồng
Cho dù hắn khác người thường, nhưng mà vẫn cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, từ trong đáy lòng xuất hiện một câu "điểm hồng". Cổ họng hắn như có lửa, chỉ cảm thấy nếu đưa tay ôm lấy bộ ngực của nàng khi chạm vào hai điểm mềm mại kia, bàn tay của hắn sẽ làm nó vỡ tan mất.
Tim hắn đập như hươu chạy, nhịn không được nâng mái tóc đen của nàng lên, chậm rãi đặt sang một bên, để lộ bờ vai rất tròn. Khi đầu ngón tay của hắn mới chạm được tới da thịt của nàng cảm giác mềm mại tràn đến phá tan phòng tuyến cuối cùng trong tim của hắn!
Hắn gầm nhẹ một tiếng, hai tay tiền dò vòng ra phía trước, nắm lấy dải lụa mỏng trước ngực của nàng mà xé, một tiếng "roạc" vang lên, mảnh lụa trước ngực của Dương Ngọc Hoàn đã bị xé rách toàn bộ!
Bây giờ hắn không muốn dừng lại một khắc nào nữa, hai tay hắn lập tức chùm lên đôi ngực mềm mại, cả người nhào lên thân hình của Dương Ngọc Hoàn, đẩy nàng xuống đất, hạ thể của hắn không ngừng cọ đi cọ lại trên mông của nàng, mặt hắn áp vào gáy, sau đó hôn xuống lưng.
- Ngọc Hoàn! Ngọc Hoàn! Ta muốn muội thực khổ, hôm nay muội thành toàn cho ta đi!
Hắn vừa gọi, vừa rút tay phải trên ngực của nàng ra, gập tới mức không cởi được cả áo, áo xanh trên người bị hắn xé rách, muốn kéo nàng đặt dưới thân mình.
Trong thời khắc này, Dương Ngọc Hoàn bỗng nhiên cười khẽ, ôn nhu nói: - Ta thành toàn cho người, [vậy ai tới tác thành cho ta đây?]
Hắn bỗng nhiên cả kinh, còn chưa tỉnh tại từ sự sung sướng đã thấy mái tóc của Dương Ngọc Hoàn như có sinh mệnh, bay loạn trong không trung. Mái tóc đen bay như rắn, trong nháy mắt đã lao tới, buộc chặt lấy cổ hắn, lực đạo mạnh tới mức làm cho xương gáy của hắn kêu lên canh cách!
Mái tóc đen giương lên giữ hắn dựng đứng trong không trung.
Lúc này Dương Ngọc Hoàn mới miễn cưỡng đứng dậy, đứng trước mặt vị sư huynh bị treo ngược. Nàng quả thực không hổ là vưu vật trời sinh, [chỉ một cử chỉ đứng dậy cũng đủ lả lơi quyến rũ].
Mặc do xương cổ sắp gãy, nhưng khi thấy Dương Ngọc Hoàn trần truồng, ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn vẫn tăng vọt.
Hắn đang định sử dụng đạo pháp, thì mái tóc đen của Dương Ngọc Hoàn bay từ sau gáy của nàng ra, đâm vào hai bàn tay và hai bàn chân của hắn, làm cho hắn kêu lên thảm thiết.
Nàng khẽ vuốt mái tóc rối bời, làm như không biết mình không mặc quần áo, mỗi động tác giơ tay nhấc chân khiến cho hai bộ ngực rung động mãnh liệt, điểm hồng nhảy loạn, thản nhiên hỏi lại:
- Sư phụ nói cái gì?
Mái tóc đang từ miệng của hắn như một con độc xà, im lặng nhả ra, quay trở lại say gáy của Dương Ngọc Hoàn. Tay chân đau nhức không chịu nổi, sau khi bị mái tóc xuyên qua thì hắn không còn sử dụng nổi nửa phần chân nguyên, không dám hồ ngôn loạn ngữ, đành phải bồi cười nói:
- Ngọc Hoàn sư muội, sư phụ bảo ta nói với muội, long mạch của triều đại đã được khôi phục, chính là chân long.
- Chân long!
Dương Ngọc Hoàn mắt phượng sáng ngời, khẽ cười nói:
- Nếu nói như vậy, ta cũng nên sinh cho Minh Hoàng một Long tử.
Lúc này ngoài điện vang lên những tiếng bước chân nhè nhẹ, cửa sau vang lên ba tiếng gõ, Cao Lực Sĩ đứng bên ngoài kêu lên:
- Nương nương đã tỉnh chưa? Hoàng thượng mới tới Hoa Thanh trì, sai lão nô mời nương nương!
Dương Ngọc Hoàn miễn cưỡng hừ một tiếng, thản nhiên đáp:
- Biết rồi, phiền Cao công công chờ một chút.
Thanh âm của nàng lại ôn nhu, giống như là vừa mới tỉnh ngủ. Cao Lực Sĩ đứng ở bên ngoài cửa làm sao có thể đoán được cảnh tượng bên trong.
Thấy Dương Ngọc Hoàn như vậy, hắn nhịn không được ghen ghét dữ dội, không cam lòng thấp giọng kêu lên:
- Muội chấp nhận sinh con với lão nhân vô dụng kia, chứ không chịu cùng ta! Cái lão hoàng đế vô dụng kia một lần có thể làm mấy cái?
Dương Ngọc Hoàn vẫn đứng thẳng trước mặt hắn cười nói:
- Ngươi chỉ là một con khỉ béo mập, [chỉ biết giao hợp]. Ngươi không hiểu được yêu, không hiểu được hận mà cũng dám mơ tưởng [trêu chọc] ta?
Cặp mắt của nàng điên đảo chúng sinh, giọng nói lại ngọt như đường, trong mắt phượng kia sát khí đột nhiên lan tới.
Hắn âm thầm kinh hãi, nhưng trong lòng thực sự không phục, lại nói: - Nhưng mà muội cho cả con heo mập An Lộc Sơn kia, ta kém hắn ở điểm nào?
Dương Ngọc Hoàn thu hồi mái tóc, đặt hắn sang một bên, đi qua mặc quần áo vừa đáp:
- Con heo kia quản lý ba tòa trọng trấn, có hơn 10 vạn hùng binh, dũng tướng có mấy trăm người. Hắn lại còn có quan hệ như mạng nhện với bầy yêu ở Minh Sơn. Ngươi nói xem, con heo kia... có mạnh hơn ngươi không?
Nói xong, nàng đã mặc một bộ quần áo mới, nhìn hắn bỗng nhiên thản nhiên cười, nói:
- Nhưng mà ngươi đã không phục như vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Trong vòng 1 tháng, bất kể người dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể khống chế được ta vậy thì sau này ta sẽ theo ngươi. Nhưng mà cơ hội chỉ có một lần, nếu như ngươi thất bại, ta đây sẽ...
Dương Ngọc Hoàn mị nhãn như tơ, điểm một cái lên ghế, nhẹ giọng nói: -... Cắt ngươi.
Nhìn đôi mắt phượng của Dương Ngọc Hoàn kia không có một chút bông đùa nào, hắn bỗng nhiên rùng mình một cái, cái đó lập tức hạ xuống. Hắn cũng không dám nhiều lời, sử dụng đạo quyết, thân hình đột nhiên biến mất, bỏ chạy như chó nhà có tang.
Dương Ngọc Hoàn lạnh lùng cười, mở cửa điện.
Cao Lực Sĩ nghe thấy tiếng của phòng mở, giương mắt nhìn vào bên trong, đã thấy một quý phi vẫn còn ngái ngủ. Hắn vươn tay đỡ cho Dương phi đi tới bên cạnh Hoa Thanh trì, sợ nàng bị té ngã.
← Ch. 357 | Ch. 359 → |